Quan hệ Việt-Trung

Mỗi dân tộc đều có những truyền kỳ lịch sử được thần thoại hoá thể hiện lòng tự hào dân tộc mang tính sử thi của dân tộc đó. Nữ sĩ Blaga Dimitrova cũng như nhiều học giả ngoại quốc khác đã hết sức ngạc nhiên xen lẫn thán phục khi nghiên cứu về lịch sử Việt Nam, một dân tộc mà huyền thoại và hiện thực đan quyện hoà lẫn với nhau đến độ khó có thể phân biệt đâu là huyền thoại đâu là hiện thực nữa. Thật vậy, huyền thoại Rồng Tiên về cội nguồn huyết thống Việt tuy đượm vẻ huyền hoặc nhưng lại tràn đầy tính hiện thực, thấm đậm nét nhân văn của truyền thống nhân đạo Việt Nam.

Là người Việt Nam, từ em bé thơ ngây đến cụ già trăm tuổi, từ bậc thức giả đến bác nông dân chân lấm tay bùn, không ai không một lần nghe truyện cổ tích họ Hồng Bàng. Chúng ta tự hào là con Rồng cháu Tiên của Bố Lạc Mẹ Au với thiên tình sử đẹp như một áng sử thi mở đầu thời kỳ dựng nước của dòng giống Việt. Truyện họ Hồng Bàng về khởi nguyên dân tộc, lần đầu tiên được Hồ Tông Thốc chép trong tác phẩm “ Việt Nam thế chí” vào thế kỷ XIV đời Trần nhưng sách đã bị quân Minh tịch thu tiêu huỷ nên không còn nữa. Đầu thế kỷ XIV, Trần Thế Pháp và Lý Tế Xuyên đời Trần đã chép lại những truyền thuyết dân gian vào bộ sách “LĨNH NAM TRÍCH QUÁI” và “VIỆT ĐIỆN U LINH”(1) để truyền lưu nguồn gốc giống dòng Việt cho đời sau. Trần Thế Pháp tác giả Lĩnh Nam Trích Quái viết :“Từ thời Xuân Thu Chiến Quốc chưa có quốc sử để ghi chép cho nên nhiều truyện bị mất đi, may còn truyện nào không bị thất lạc được dân gian truyền miệng thì đó là SỬ ở trong truyện chăng? Than ôi, Lĩnh Nam Liệt truyện sao không khắc vào đá, viết vào tre mà chỉ truyền tụng ở ngoài bia miệng !? Từ đứa trẻ đầu xanh đến cụ già tóc bạc đều truyền tụng và yêu dấu, lấy đó làm răn, rất quan hệ đến cương thường, phong hoá. Oi ! Há đâu phải là điều lợi nhỏ ???”.

Năm 1329, Lý Tế Xuyên viết Việt Điện U Linh cũng ấp ủ hoài bão bảo lưu truyền thuyết về nguồn cội dân tộc nên ông cho rằng:“Xem truyện họ HỒNG BÀNG thì hiểu lai do việc khai sáng nước HOÀNG VIỆT. Trời đã sai chim huyền điểu giáng thế sinh ra vua Thương thì hẳn có việc trăm trứng nở thành trăm con trai chia trị Nam quốc. Truyện họ Hồng Bàng không thể mất được …”. Học giả Lê Quí Đôn trong “ Kiến văn Tiểu lục” viết năm 1777 đã nhận định : “ Hồi đầu niên hiệu Khai Hựu ( 1329-1341) nhà Trần, Lý Tế Xuyên phụng mệnh chép Việt Điện U Linh tập, ghi đền miếu thờ các vị thần, có trình bày hạo khí linh tích 8 vị Đế vương Lịch đại và 12 vị nhân thần. Sách này lời văn trang nghiêm, sự việc xác thực, cũng tỏ ra tài nhà sử học lành nghề. Trong sách có dẫn Giao Châu ký của Tăng Cổn, Sử ký của Đỗ Thiện và truyện Báo cực. Những sách này đều không còn thấy lưu truyền ..!”.

Mãi đến đời Lê, sử gia Ngô Sĩ Liên mới chính thức đưa thời đại Hùng Vương vào bộ ĐẠI VIỆT SỬ KÝ TOÀN THƯ. Quan niệm của ông khi viết sử là để “Xét rõ nguồn gốc xưa nay của trị loạn để bạo biếm khen chê răn đời…”. Ngô Sĩ Liên mới ghi thời đại HùngVương trong phần ngoại kỷ, mà chưa chính thức ghi vào chính sử cốt ý để cho thế hệ đời sau soi sáng cội nguồn qua các công trình nghiên cứu để minh nhiên lý giải nguồn gốc dân tộc. Đại Việt Sử ký Toàn thư chép: “Nước ĐẠI VIỆT ta ở về phía Nam Ngũ Lĩnh, thế là Trời đã chia bờ cõi Nam Bắc hẳn hòi. Thủy tổ của ta là con cháu Thần Nông. Trời đã sinh ra vị chân chúa vì thế mới cùng Bắc triều đều làm chúa Tể một phương ….”.

Đại Việt Sử ký Toàn thư chép về họ Hồng Bàng như sau : “: Xưa cháu ba đời của Viêm Đế họ Thần Nông là Đế Minh sinh ra Đế Nghi, Rồi sau Đế Minh đi tuần phương Nam, đến dãy Ngũ Lĩnh gặp Vụ Tiên nữ sinh ra Vương (Lộc Tục). Vương là bậc Thánh trí thông minh. Đế Minh yêu quí lạ, muốn cho nối ngôi. Vương cố nhường cho anh mình, không dám vâng mệnh. Đế Minh vì thế lập Đế Nghi là con trưởng nối dòng trị phương Bắc. Lại phong cho vua là Kinh Dương Vương, trị phương Nam, đặt tên nước là Xích Quỉ. Vương lấy con gái Chúa Động Đình tên là Thần Long, sinh ra Lạc Long Quân. Lạc Long Quân huý là Sùng Lãm, nhà vua lấy con gái của Đế Lai là nàng Au Cơ, sinh ra trăm trai. Tục truyền là sinh ra trăm trứng), ấy là Tổ của Bách Việt (Trăm giống Việt). Một hôm vua bảo Au Cơ rằng : “ Ta là giống Rồng, nàng là giống Tiên, thuỷ hoả khắc nhau, sum hợp thật khó”. Bèn cùng nàng từ biệt nhau, chia năm chục con theo mẹ về núi, năm chục con theo cha về miền Nam. Có sách chép là về biển Nam. Phong người con cả là Hùng Vương nối ngôi vua”.(2) Lê Tung viết trong “ Việt sử Thông giám Tổng luận” năm 1514 có lời bàn như sau : “ Hùng Vương nối nghiệp Lạc Long Quân .. con cháu nối dòng đều được gọi là Hùng Vương, phúc gồm 18 đời, năm trải hơn hai ngàn ..”.

Tác giả Lĩnh Nam Trích Quái liệt truyện căn cứ vào những truyện truyền khẩu trong dân gian và một số truyện chép theo những sách cổ của thư tịch Trung Quốc như “ Tài Quỉ ký” của Trương Quân Phòng đời Tống, “Nam Hải Cổ tích ký” của Ngô Lai đời Nguyên. “Lĩnh Nam Trích Quái Liệt truyện chép về khởi nguyên của dân tộc ta với huyền thoại RỒNG TIÊN như sau :

“… Cháu ba đời của VIÊM ĐẾ THẦN NÔNG là ĐẾ MINH, Đế Minh sinh ra Đế Nghi rồi đi tuần du phương Nam tới miền Ngũ Lĩnh gặp con gái bà VỤ TIÊN đem lòng yêu thích lấy về sinh ra LỘC TỤC. Lộc Tục dung mạo đoan chính, sớm tỏ ra thông minh lanh lợi hơn người. Đế Minh thấy thế làm lạ cho nối ngôi vua nhưng Lộc Tục từ chối nhường ngôi cho anh là Đế Nghi, không dám vâng mệnh. Đế Minh thấy vậy bèn lập Đế Nghi thay mình cai trị đất Bắc và phong cho Lộc Tục làm vua phương Nam. Lộc Tục lên ngôi lấy hiệu là KINH DƯƠNG VƯƠNG, đặt tên nước XÍCH QUỈ”. Bờ cõi nước Nam ta lúc bấy giờ, Bắc giáp hồ Động Đình tỉnh Hồ Nam Trung Quốc bây giờ, phía Nam giáp nước Hồ Tôn (Chiêm Thành) phía Đông giáp bể Nam Hải, phía Tây tới Ba Thục Tứ Xuyên. Kinh Dương Vương có tài bơi lặn xuống thủy phủ lấy con gái Vua hồ Động Đình là LONG NỮ sinh ra SÙNG LÃM chính là LẠC LONG QUÂN sau thay vua cha trị nước, còn Kinh Dương Vương không biết đi đâu.

Đế Nghi ở Phương Bắc truyền ngôi cho con là Đế Lai. Nhân khi trong nước vô sự, nhớ tới chuyện ông mình là Đế Minh đi tuần thú phương Nam gặp được tiên nữ. Đế Lai bèn bảo bề tôi thay mình giữ nước rồi đi tuần du nước Xích Qủi ở phương Nam. Đến nới Đế Lai thấy Lạc Long Quân đã về Thủy phủ, trong nước vô chủ bèn để cho ái nữ ÂU CƠ và những kẻ hầu hạ ở lại nơi hành tại còn mình đi dạo chơi trong thiên hạ, xem các nơi hình thắng, thấy những kỳ hoa dị thảo, trân cầm dị thú như tê tượng, đồi mồi, vàng bạc châu báu, tiêu quế nhũ hương, trầm đàn các vị cùng sơn hào hải vật không thiếu thứ nào. Phương Nam bốn mùa khí hậu không lạnh không nóng. Đế Lai đem lòng yêu thích quên cả chuyện về. Nhân dân nước Nam khổ vì cảnh phiều nhiễu, không được sống yên lành như trước nên ngày đêm mong Lạc Long Quân trở về, bèn cùng nhau cất tiếng gọi: “Bố ơi, bố ở nơi nào hãy mau về cứu chúng con …” Long Quân thoắt nhiên trở về thấy Âu Cơ dung mạo tuyệt mỹ đang ở một mình, Long Quân lấy làm yêu thích bèn hoá thành một chàng trai hình dáng xinh đẹp, tả hữu trước sau có kẻ hầu người hạ, tiếng ca tiếng nhạc vang lừng đến tận nơi hành tại. Âu Cơ trông thấy Long Quân lòng cũng xiêu xiêu. Long Quân đón về ở động Long Trang. Khi Đế Lai trở về không thấy Âu Cơ bèn sai quần thần đi tìm khắp thiên hạ. Long Quân có phép thần thông, biến hoá ra trăm hình ngàn vẻ, nào yêu tinh quỉ ma, nào rồng rắn hổ voi làm cho kẻ đi tìm sợ hãi không dám lục lạo. Đế Lai đành trở về phương Bắc. Đế Lai truyền ngôi cho Đế Du Võng. Du Võng đánh nhau với Hoàng đế ở Phản Tuyền không thắng được mà chết. Họ Thần nông phương Bắc đến đây là hết.

Lạc Long Quân và Âu Cơ sống với nhau chừng 1 năm thì sinh được một cái bọc cho là điềm không lành nên đem bỏ ở ngoài đồng. Qua 7 ngày, cái bọc nở ra một trăm trứng, mỗi trứng là một người con trai, Long Quân liền đón về nuôi không cần bú mớm. Các con to lớn, người nào cũng trí dũng song toàn. Ai trông thấy cũng đều kính phục cho là đám anh em phi thường. Long Quân ở mãi nơi thủy phủ, làm cho mẹ con Âu Cơ phải sống lẻ loi muốn đi về đất Bắc, khi tới biên giới Hoàng đế nghe tin lấy làm lo sợ chia quan ngăn giữ cửa ải. Mẹ con Âu Cơ không về đất Bắc được nên đêm ngày kêu gọi Long Quân rằng: “Bố ơi, bố ơi ở nơi nào làm cho mẹ con tôi phải buồn đau”. Long Quân nghe thấy trở về gặp Âu Cơ ở Tương Dã. Âu Cơ vừa khóc vừa nói rằng:“Thiếp nguyên là người đất Bắc cùng chàng ăn ở với nhau, sinh được trăm đứa con trai, không biết dựa vào đâu mà nuôi nấng. Vậy xin theo chàng, xin chàng đừng ruồng bỏ làm cho mẹ con thiếp là kẻ không chồng, không cha, chỉ riêng mình đau khổ mà thôi. Long Quân buồn rầu nói: “Ta là giống RỒNG đứng đầu thủy phủ, nàng là giống TIÊN người ở trên đất vốn không đoàn tụ được với nhau. Tuy khí ÂM DƯƠNG hợp lại mà sinh con nhưng giống dòng tương khắc như nước với lửa, khó bề ở với nhau dài lâu được. Nay phải chia ly, ta mang 50 con trai về thủy phủ chia trị các nơi, còn 50 con theo nàng ở trên đất, có việc cùng gắn bó đừng bỏ rơi nhau… Trăm người con trai cúi đầu lặng lẽ nghe lời Bố rồi cùng nhau từ biệt mà đi…”.

Thoạt nghe có vẻ hoang đường huyền hoặc thế nhưng vấn đề là chúng ta phải đặt mình vào thuở ban sơ cách đây mấy ngàn năm mới thấy rõ Tổ tiên ta đã sống ra sao và suy nghĩ thế nào ở thời cổ đại? Từ đó mới có thể hiểu được những gì mà Tổ tiên ta đã gửi gấm cho chúng ta qua bức thông điệp lịch sử đó. Làm sao có chuyện trứng nở ra người? Chi Âu Việt của người Việt cổ chọn vật linh biểu trưng là chim nên mẹ Au đẻ ra trăm trứng là như thế. Chim Phượng Hoàng của người Việt tung cánh bay theo hướng mặt trời, vừa diễn tả ý niệm người Việt thiên cư dần về hướng Đông xuống miền bể, mặt khác chim bay lên trời gắn liền với hình tượng Tiên của mẹ Âu Cơ.

Mỗi dân tộc đều có những truyền thuyết độc đáo mang sắc thái đặc thù biểu trưng riêng của dân tộc đó. Vì thế ngay cả những dân tộc mà ngày nay được xem là văn minh cũng đều có một con vật biểu trưng cho dòng giống như Ấn Độ là voi, Tàu là con cọp, Pháp là con gà trống Gaulois, Anh là con sư tử, Mỹ là con chim Ưng (đại bàng) nên Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ lấy chim đại bàng và Pháp lấy con gà làm quốc huy cho cả nước.

Theo cơ cấu luận thì Sử ký là sử hàng ngang ghi chép các biến cố, các sự kiện cụ thể với những con người cụ thể theo năm tháng, còn Huyền sử được gọi là Sử hàng dọc mang tính tâm linh, xoay quanh những tác động lý tưởng biểu thị bằng những sơ nguyên tượng giàu phổ biến tính. Thật vậy, cái biểu tượng uyên nguyên đó có thật như một lý tưởng nhưng chưa hiện thực được. Đó là những nguyên lý được kết tinh và tiềm ẩn trong đời sống tâm linh của một dân tộc như trong huyền sử Rồng Tiên thì Âu Cơ chỉ là hình tượng nguyên sơ.(3) Mẹ Âu Cơ là chi tộc thờ chim của Việt tộc nên việc mẹ đẻ ra một cái bọc trăm trứng là chuyện bình thường cũng như cái bọc không chỉ nói về cái bọc mà nó biểu tượng cho ý niệm công thể, ý nghĩa của 2 chữ đồng bào cùng chung một bào thai của mẹ Âu Cơ. Cũng thế trăm con không nhất thiết phải là một trăm mà hàm ý số nhiều và quan trọng nhất là thư tịch cổ Trung Hoa chép về cộng đồng Bách Việt, đã chứng minh sự thật lịch sử của huyền thoại mà ta cứ tưởng là huyền hoặc hoang đường.

Theo triết gia Kim Định thì huyền sử nói mà không nói, thật mà không hiện thực là thế đó. Ngày nay không ai phủ nhận được giá trị của huyền thoại và truyền thuyết được coi như lịch sử dân gian mà đôi khi nó có giá trị trung thực hơn cái gọi là “chính sử” của các chế độ độc tài xưa và nay. Beaudelaire một thi sĩ nổi tiếng đã nhìn nhận sức mạnh của truyền thuyết huyền thoại vì đó là “Sử cô đọng của các dân tộc”. Đại văn hào Pháp Victor Hugo khi viết “ Truyện kỳ các thời đại” ông đã tìm về nguồn cội, khai thác các truyền thuyết thần thoại xa xưa vì theo ông, đó là “Lịch sử được lắng nghe ở ngưỡng cửa của truyền thuyết. Truyền kỳ có phần nào hư cấu nhưng tuyệt đối không có ngụy tạo”.

Thật vậy, truyền thuyết tự thân nó không phải là lịch sử biên niên nhưng truyền thuyết là có thật, nó phản ảnh những ý nghĩa có thật của một thời lịch sử ban sơ mà người xưa ký thác vào đó dưới lớp vỏ hư cấu huyền hoặc để truyền lưu gửi gấm cho những thế hệ sau. Một triết gia nói: “Tất cả nền minh triết cũng như trí khôn loài người đều ẩn tàng trong các huyền thoại, truyền kỳ lịch sử dân gian”. Vấn đề là phải làm sao hiểu được những lý tưởng uyên nguyên, những tâm linh sâu thẳm hàm tàng ẩn chứa qua những hình tượng nguyên sơ trong đó. “ Tất cả đã được nói rồi trong các thần thoại, vấn đề chúng ta là chỉ còn phải tìm hiểu” như P.Ricoeur đã viết. Nói theo Jung, một triết gia thời đại thì: “Truyền thuyết huyền thoại hàm chứa những ý nghĩa lịch sử trung thực nhất, vì nhân vật thần thoại là sản phẩm đúc kết biết bao suy tư của một thời đại tạo dựng độc sáng nhưng nó phải chờ thế hệ sau diễn đạt bằng ngôn từ minh nhiên lý giải…”(4)

Ngày nay không ai phủ nhận được giá trị của huyền thoại và truyền thuyết được coi là lịch sử dân gian có giá trị trung thực hơn cái gọi là “chính sử” tại một số nước độc tài hiện nay. Nói cách khác như Jung, một triết gia thời đại thì “Huyền thoại là đạo sống của một dân tộc” mà theo Wallace Cliff thì “ Nếu dân tộc nào để mất đi huyền thoại là đánh mất mạch nối vào nguồn cội quá khứ của tổ tiên và cũng sẽ mất luôn căn bản cho việc xây dựng tiền đồ của dân tộc đó”. Thật vậy Laurens va de Post đã xem huyền thoại là di sản thiêng liêng nhất vì nó diễn tả tinh thần dân tộc ở mức độ cao nhất. Micia Eliado cũng cho rằng “Huyền thoại là gia sản quí báu nhất vì tính chất thiêng liêng điển hình và mang lại ý nghĩa sống cho cả một dân tộc”.

Lịch sử đã chứng minh lời của Karl Jung là “Dân tộc nào quên đi huyền thoại thì dân tộc đó dù là những dân tộc văn minh nhất sớm muộn cũng sẽ tiêu vong…”. Trong lịch sử loài người, nhiều cộng đồng người đã không tồn tại được với thời gian vì không có truyền thuyết khởi nguyên của dân tộc. Huyền thoại là di sản thiêng liêng nhất, quí báu nhất mà tiền nhân đã để lại cho hậu thế. Huyền thoại là mạch sống nối cội nguồn quá khứ với thế hệ hiện tại và mai sau, là gia sản cao quí vô giá ghi nhận những cảm nghiệm nội tâm của người xưa đã thực chứng suốt dòng vận động của lịch sử. Thật vậy, huyền thoại Rồng Tiên đã thấm đậm trong lòng mỗi người chúng ta để trở thành đạo sống của dân tộc Việt.

Với phương pháp nghiên cứu huyền thoại, chúng ta nghiên cứu huyền sử, tìm về nguồn cội dòng giống qua những gửi gấm của người xưa là một việc làm hết sức đúng đắn và cần thiết. Vấn đề đặt ra là với một thái độ nghiêm túc, một phương pháp khoa học, nhưng không có quyền áp đặt những suy nghĩ của nhân loại thế kỷ 20 lên những tư duy, trí tưởng tượng của người xưa mà chúng ta phải đặt mình hoàn cảnh lịch sử thời đó để có thể hiểu được cái gọi là “ lịch sử sống động của dân gian”. Một mặt, phải gạt bỏ những yếu tố thần thoại, loại ra những chi tiết hư cấu. Mặt khác, đặt mình vào hoàn cảnh xã hội đời sống tâm linh của người xưa, mới thấy được cái tinh tuý cốt lõi tiềm tàng trong truyền thuyết, sau khi phân tích, đối chiếu và xác minh bởi lịch sử minh thị với những chứng cứ Khảo cổ, Ngôn ngữ, Dân tộc học và Chủng tộc học.


Tác giả Phạm Trần Anh
Nguồn khoahoc.net

Cũng như nhiều học giả ngoại quốc khi nghiên cứu về lịch sử Việt Nam, nữ sĩ Blaga Dimitrova đã hết sức ngạc nhiên xen lẫn thán phục dân tộc Việt Nam, một dân tộc mà huyền thoại và hiện thực đan quyện hoà lẫn với nhau đến nỗi khó có thể phân biệt đâu là huyền thoại đâu là hiện thực nữa. Mỗi dân tộc đều có những truyền kỳ lịch sử được thần thoại hoá thể hiện lòng tự hào dân tộc mang tính sử thi của mình. Thật vậy, huyền thoại Rồng Tiên về ngọn nguồn huyết thống Việt tuy đượm vẻ huyền hoặc nhưng lại tràn đầy tính hiện thực, thấm đậm nét nhân văn của truyền thống nhân đạo Việt Nam. Huyền sử con Rồng cháu Tiên là niềm tự hào của nòi giống Việt. Đã là người Việt Nam thì từ em bé thơ ngây đến cụ già trăm tuổi, từ bậc thức giả uyên bác đến bác nông dân suốt đời chân lấm tay bùn, không ai không một lần nghe truyện cổ tích Họ Hồng Bàng. Thật vậy, ai trong chúng ta mà không biết về nguồn cội Rồng Tiên với thiên tình sử của “Bố Lạc Mẹ Âu” mở đầu thời kỳ dựng nước của dòng giống Việt.

Kể từ khi Ngô Sĩ Liên dẫn truyện họ Hồng Bàng trong “Lĩnh Nam Trích Quái” để chép kỷ Hồng Bàng trong bộ Đại Việt sử ký Toàn Thư, thì lần đầu tiên huyền thoại Rồng Tiên, nguồn gốc của dân tộc Việt được ghi trong chính sử nước ta. Gần đây, công trình nghiên cứu về “Lục Độ Tập Kinh” của học giả Lê Mạnh Thát cho chúng ta biết thêm là chính Khương Tăng Hội thông qua Lục Độ Tập Kinh là người đầu tiên bảo lưu truyền thuyết “trăm trứng” của dân tộc ta. Năm 251 Khương Tăng Hội dịch Lục Độ tập Kinh sang chữ Hán có truyện trăm trứng mà nguyên bản chữ Phạn là “trăm cục thịt” của truyền thống Phạn Văn mà bản dịch tiếng Trung Quốc đã lưu hành khắp Trung Nguyên. Lục Độ Tập kinh đã bảo lưu cho thế hệ Việt Nam chúng ta, về nguồn gốc dân tộc qua câu chuyện trăm trứng trong kinh Phật mãi tới ngày nay.

Truyền thuyết Việt Nam không mang tính huyền thoại hoang đường của chủ nghĩa duy thần cuồng tín hoặc duy nhân thái quá, đề cao con người thái quá khiến con người bị nhấc bổng lên trên không, để từ đó sinh ra tự mãn cho rằng chỉ có con người làm nên tất cả, chỉ có cái ta duy lý đó dẫn tới quan niệm độc tôn, độc đoán, độc tài … của phương Tây. Truyền thuyết Việt Nam không mang tính huyền thoại ly kỳ như truyền thuyết về tình yêu của những anh hùng không thực và giai nhân tuyệt sắc của Ấn Độ.

Truyền thuyết Việt Nam cũng không thiên về sức mạnh của vật chất, của bắp thịt siêu nhiên kiểu Samson, Hercule, Héraclès. Truyền thuyết Việt Nam cũng không tôn thờ những thần thánh “thế tục hơn cả thế tục” kiểu thần Ouranos loạn luân vô đạo, thần tửu sắc Baccus, nữ thần sắc đẹp Vénus dâm dục, thần quan thầy thương mại Mercure tay cầm túi tiền, tay cầm dùi **c như thần thoại La Hy phương Tây và những nước cận Đông khác.

Truyền thuyết Việt Nam nói đúng hơn đó là truyền kỳ lịch sử Việt Nam được hư cấu dưới lớp vỏ huyền thoại nhưng thực chất lại đề cao con người với ý nghĩa nhân bản truyền thống. Truyền thuyết Việt Nam biểu trưng một triết lý văn hoá cao đẹp không những thấm đậm tính nhân đạo, chan chứa vẻ nhân văn, tràn đầy tình đồng bào, nghĩa ruột thịt qua hình tượng “ Bọc điều trăm trứng nở trăm con”. Từ ý niệm đồng bào dẫn đến lòng yêu nước, thương nòi, yêu quê cha đất tổ, tất cả đã trở thành giá trị đạo lý truyền thống của nền văn minh đạo đức Việt Nam.

Gạt sang một bên những hư cấu hoang đường quen thuộc của huyền thoại để cố gắng tìm hiểu những ẩn ý sâu xa hàm tàng trong truyền thuyết, đã gợi cho chúng ta chìa khoá để giải mã bức thông điệp Rồng Tiên từ ngàn xưa gửi cho cháu con đời sau. Tự thân huyền thoại Rồng Tiên đã chiếu giải trung thực ý nghĩa của những sự kiện lịch sử sau:

VIỆT TỘC LÀ HẬU DUỆ CHÍNH THỐNG CỦA ĐẾ THẦN NÔNG:

Truyền thuyết đã được xác nhận bởi nguồn tịch cổ là dòng Thần Nông phương Bắc định cư ở Bắc lưu vực Hoàng Hà, truyền đến đời Du Võng tràn xuống phương Nam giao chiến với Li Vưu (Xuy Vưu) cuối cùng bị Hoàng Đế đánh đuổi và chết ở Lạc Ấp. Dòng Thần Nông phương Nam do Kinh Dương Vương, thủ lĩnh của liên minh bộ lạc ở Châu Kinh và Châu Dương ở vùng lưu vực sông Dương Tử hình thành nhà nước Xích Qui(5) ban sơ của Việt tộc.

Truyền thuyết cho ta biết là các chi tộc Việt vẫn chung sống hài hoà, điều này được thể hiện qua việc Lạc Long Quân con của Kinh Dương Vương, dòng Thần Nông phương Nam lấy công chúa Âu Cơ con của Đế Lai dòng Thần Nông phương Bắc. Lịch sử lại hợp nhất 2 dòng Thần Nông Bắc và Nam lưu vực Hoàng Hà để truyền lưu mãi tới ngày nay. Đây chính là cốt lõi của vấn đề chứ không như một số người hẹp hòi đặt vấn đề theo cách nhìn thiển cận của họ là Lạc Long Quân lấy cháu họ Âu Cơ. Xin lưu ý một điều là thời đó là chế độ mẫu hệ nên vì thế không đặt thành vấn đề “loạn luân” theo quan điểm chúng ta ngày nay. Mặt khác, ý nghĩa cao cả của việc Lạc Long Quân lấy Âu Cơ chính là để nói lên sự hợp nhất của 2 dòng Thần Nông Bắc và Nam mà người xưa muốn nhắn gửi cho đời sau mà thôi.

Truyện cổ tích họ Hồng Bàng kể lại rằng:“Lạc Long Quân thay cha trị nước, dạy dân cày cấy, ăn mặc. Trong nước từ đấy mới có thứ tự quần thần, tôn ti trật tự, xã hội mới có luân thường đạo lý giữa cha con, vợ chồng”. Thư tịch cổ cũng ghi rõ: “ Lạc Long Quân giáo dân canh giá y thực, thủy hữu quần thần, tôn ti chi tự, phụ tử, phu phụ chi luân. Việt nhân hô phụ viết bố, hô quân viết vương” có nghĩa là Bố Lạc dạy dân cách cày cấy ăn mặc, vua tôi vợ chồng có luân thường đạo lý. Người Việt gọi phụ (cha) là Bố, gọi vương (vua) là Quân. Thực tế này chứng tỏ Việt tộc ngay từ thời đó đó có một nền văn minh đạo đức góp phần hình thành truyền thống văn hiến Việt.

Truyền thuyết cũng cho biết rằng Việt tộc là hậu duệ của Viêm đế Thần Nông mà hình tượng là Totem phức thể “Đầu người, thân trâu” là ông Tổ của nghề nông. Truyền thuyết kể lại rằng Thần Nông uốn gỗ làm “lỗi” đẽo gỗ làm “trĩ”, những dụng cụ này dùng sức kéo để vạch thành luống đất, dạy dân cày cấy. Theo“Bách Việt Ngọc phả Truyền thư” thì chỉ có nhị hoàng chứ không có tam hoàng như sách sử Trung Quốc chép thêm Nữ Oa từ trước đến giờ. Phục Hi còn gọi là Đế Thiên (2698-2599 TDL), họ Hiên Viên có tên thụy là Thái Hạo thờ rồng. Truyền thuyết dân gian kể rằng bà Hoa Lư đạp nhân khi đi qua đầm Lôi Trạch, dẫm lên vết chân khổng lồ của Lôi Thần, vị thần Rồng cảm ứng mà sinh ra Phục Hi. Đây chính là thụ thai theo lối “dã hợp”, bản sắc riêng biệt của người Việt cổ.

Là con của Thần Rồng nên Phục Hi mang hình tượng đầu và mình là người, phần dưới là thân Rồng. Em gái song sinh của Phục Hi là Nữ Oa cũng nửa người nửa Rồng. Giới khảo cổ đã tìm được một bức phù điêu chạm nổi hình hai anh em, đuôi quấn lấy nhau, tay Phục Hi cầm tượng mặt trời, tay Nữ Oa cầm tượng mặt trăng. Phục Hi truyền ngôi cho con là Thần Nông tức Đế Thần, họ Khương tên thuỵ là Thiếu Hạo thờ chim. Sách “Đế vương Thế kỷ” chép về Thần Nông như sau:“ Đế Viêm Thần Nông họ Khương, mẹ là Nhiệm Tợ con gái của họ Hữu Kiều tên là Nữ Đang, làm chánh phi cho Thiếu Diễm. Nhân dịp đi chơi phía Nam Hoa Sơn gặp Thần Long, cảm Nữ Đang ở Thương Dương mà sinh Đế Viêm. Đế Viêm “đầu người thân trâu”, lớn lên ở sông Khương nên lấy họ Khương. Đế Viêm đóng đô ở Trần thuộc tỉnh Hà Nam, Đế Viêm chế ra đàn cầm 5 dây, bắt đầu dạy thiên hạ trồng lúa nên dân gian gọi là Thần Nông. Thần Nông vốn nổi lên từ Liệt Sơn nên còn gọi họ là Liệt Sơn, còn một họ nữa là Đẩu Khôi ấy là Nông Hoàng. Dân gian truyền tụng rằng vào thời Đế Viêm, chư hầu họ Túc Sa làm phản, không chịu vâng lời. Cơ Văn can gián bị Túc Sa giết chết. Đế Viêm rút về Tu Đức. Dân Túc Sa nổi giận giết vua rồi về theo Đế Viêm. Đế Viêm từ nước Trần dòi đô về Khúc Phụ ở Lỗ, lập lại số 8 quẻ tức 8 lần 8 là 64 quẻ, ở ngôi 120 năm mới băng hà, mộ táng ở Trường Sa. Đế Viêm lấy con gái họ Bôn Thuỷ tên là Thính Yểu, sinh ra Đế Lâm, Đế Lâm sinh Đế Khôi, Đế Khôi sinh Đế Thừa .. Đế Minh, Đế Trực, Đế Ly, Đế Du Võng phàm 8 đời trị vì 530 năm”.(6)

Lưu An trong tác phẩm “ Hoài Nam tử” chép lại thời thái bình thịnh trị của Thần Nông như sau:“Xưa khi Thần Nông trị thiên hạ, tinh thần không xuôi ngược trong lòng, trí óc không rong ruổi ngoài 4 cõi. Người ta mang lòng nhân, mưa ngọt tuôn rơi, ngũ cốc tốt tươi. Xuân sinh, Hạ lớn, Thu gặt, Đông cất. Tháng rảnh ngày thơi, cuối năm dâng cúng, đúng thời thường khoản, cùng ở “Minh Đường”. Chế độ “Minh Đường” tuy có mà không. Bốn phương mưa gió thuận hoà, thời tiết ấm áp ôn hoà. Thần Nông nuôi dân lấy công bằng là chính, dân tình chất phác ngay thẳng, không tranh đua giành giật mà dư của ăn của để, không nhọc nhằn thân xác mà vẫn xong việc, cùng sống hoà đồng nên được trời đất giúp đỡ. Do thế, có uy mà không giết, ra hình mà không dùng, pháp luật bớt đi không phiền ai cả. Vì vậy sự cải hoá của “ Người” giống như thần. Đất của Người, Nam tới Giao Chỉ không ai là không nghe vậy. Vào thời ấy, luật ít hình nhẹ, lao tù trống trơn mà thiên hạ một tục, chẳng ai mang lòng gian trá …”.(7)

Truyền thuyết cho chúng ta biết rằng Việt tộc là hậu duệ của Đế Viêm Thần Nông mà từ xưa đến nay chúng ta cứ cho là của Hán tộc. Truyền thuyết cũng nói tới dòng Thần Nông phương Bắc, dòng Thần Nông phương Nam nên một số người nghĩ rằng Tàu là dòng Thần Nông phương Bắc, ta là dòng Thần Nông phương Nam nên cho rằng ta với Tàu là cùng một gốc. Thậm chí một tiến sĩ sử học còn ngộ nhận cho ta là từ người Tàu mà ra. Đó là điều đáng buồn đáng hổ thẹn cho dòng giống con Rồng cháu tiên của chúng ta.Thế nên việc tìm hiểu về cội nguồn dân tộc từ truyền thuyết, từ những mảnh vụn của lịch sử để phục hồi sự thật, tìm về cội nguồn dân tộc. Chân lý khách quan của lịch sử sẽ sáng tỏ, trả lại những gì sự thật lịch sử cho lịch sử chính là ước vọng ngàn đời của tất cả chúng ta, những con dân đất Việt hôm nay. Vấn đề đặt ra là tại sao truyền thuyết lại bắt đầu từ Đế Minh, cháu 3 đời của Đế Viêm Thần Nông chứ không phải từ Thần Nông? Làm sáng tỏ vấn nan này chính là để khẳng định Đế Viêm chính là ông Tổ của Việt tộc, đồng thời minh xác Việt tộc là hậu duệ chính thống của Phục Hi, Thần Nông kế thừa Am dương Dịch biến luận, tinh hoa của triết thuyết phương Đông. Tư Mã Thiên, tác giả bộ Sử ký nổi tiếng được xem là đại biểu cho sử quan chính thống của Hán tộc đã viết Hoàng Đế, thủ lĩnh của liên minh bộ lạc trung nguyên là người mở đầu lịch sử Trung Quốc mà không hề nhắc gì tới Phục Hi, Thần Nông.

Ngày nay, các nhà Trung Hoa học đều thống nhất quan điểm là trước khi Hán tộc tràn xuống chiếm lĩnh trung nguyên thì tộc người mà cổ sử Trung Quốc gọi là“Di Việt” đã làm chủ trung nguyên từ xa xưa. Lịch sử Trung Quốc chỉ thực sự bắt đầu từ triều Thương, Chu mà thôi. Ngay các học giả uyên bác của Trung Quốc như V.K.Tinh, Wang Kwo Vu đều xác định là tất cả huyền thoại về các vị vua cổ xưa đều không thấy ghi chép gì trong “ Giáp cốt” đời Thương. Nếu Hoàng Đế là người khai mở lịch sử TQ thì chắc chắn phải ghi rõ trong giáp cốt nên không cần phải bàn cãi nhiều về nhân vật này. Sự tích tên tuổi của các nhân vật huyền sử Phục Hi, Thần Nông mới được nhắc tới trong sách vở vào thời Xuân thu Chiến quốc là thời kỳ nở rộ của Bách Việt. Nhóm Tân học“Nghi cổ phái” do nhà văn Quách Mạt Nhược chủ xướng đã chính thức bãi bỏ thời Tam Hoàng, Ngũ Đế là của Trung Quốc. Chính Lương Khải Siêu, nhà chính trị nổi tiếng một thời của Hán tộc cũng phải thừa nhận là lịch sử Trung Quốc mới chỉ có khoảng 4 ngàn năm nay mà thôi.

Thời Xuân Thu là thời kỳ phục hưng của Việt tộc với sự trổi dậy của các quốc gia Bách Việt, hết Ngô đến Việt xưng “Bá” rồi tới Sở lãnh đạo liên minh 6 nước trung nguyên chống Tần giành quyền thống lĩnh trung nguyên. Chính vì vậy, thời kỳ này mới xuất hiện các nhân vật huyền sử Việt từ Phục Hi, Nữ Oa, Thần Nông, Đế Hoàng (Hoàng Đế) tới Nghiêu Thuấn, Vũ nhà Hạ của Việt tộc. Chính Khổng Tử, người được xem là“Vạn thế Sư biểu” của Trung quốc cũng biết rõ điều này nên chưa hề nhắc tới nhân vật Hoàng Đế mặc dù Khổng Tử đã xác nhận rõ là theo triều Chu “ Ngô tòng Chu ..!”.

Trong tác phẩm “Cổ sử Khảo” của Tiều Chu (199-270),“Tam ngũ lịch” của Từ Chỉnh (200-260),“Đông kỷ” của Vỹ Chiếu (204-273),“Đế vương Thế kỷ” của Hoàng Phủ Mật (215-282) thì tất cả các sử gia Trung Quốc này đều khẳng định rằng Thần Nông có liên quan huyết thống với Việt tộc. Nói cách khác, Việt tộc là hậu duệ của Thần Nông. Cổ thư Trung quốc chép lại sự kiện là đời Nghiêu Thuấn đánh dẹp họ Cộng Công (của Hán tộc) vì đã tranh ngôi với Chúc Dung (2690TDL) là hậu duệ của Đế Viêm Thần Nông. Vua các nước Trịnh và hoàng tộc một số nước ở bán đảo Sơn Đông như Tề, Lỗ, Trần đều nhận họ là con cháu Thần Thái Sơn và lấy họ Khương là họ của Thần Nông. Gần đây, học giả Eberhard một nhà Trung Hoa học nổi tiếng đã công bố một sự thật là vào khoảng năm 450 TDL, một người viết sử đã đưa Hoàng Đế nguyên là một vị thần nhỏ trong địa phận Sơn Đông lên làm vị vua đầu tiên của Hán tộc. Sơn Đông là địa bàn cư trú của Lạc bộ Trĩ của Việt tộc mà cổ sử TQ gọi là rợ Đông Di nên vị thần Đế Hoàng chính là người Việt cổ nhưng Hán tộc nhận là thuỷ tổ nên viết lại là Hoàng Đế theo cú pháp Hán tự của họ. Nếu Hoàng Đế là một nhân vật có thật thì Đế Hoàng phải là người Việt cổ, hậu duệ của Thần Nông nhưng thuộc dòng Thần Nông phương Bắc. Cổ sử ghi lại là năm thứ sáu đời Chu Thành Vương 1100 TDL, Việt Thường cử sứ giả đến triều Chu biếu một con chim Bạch Trĩ, quan Trủng Tể Chu Công Đán nhớ lời Hoàng Đế có lời thề rằng “ Giao Chỉ ở ngoài phương xa, không được xâm phạm ..”. Nguồn sử liệu trên cũng hé mở cho chúng ta thấy là Hoàng Đế có liên hệ huyết thống với Việt tộc.

Theo Từ Hải thì Hoàng Đế, Li Vưu đều là những thị tộc trưởng nên sở dĩ có chiến tranh là để giành ngôi vị thủ lĩnh mà thôi. Truyền thuyết xưa cũng kể rằng Thần Nông và Hoàng Đế có cùng một ông Tổ là Thiếu Điển. (8) Tất cả các chứng cứ trên đã góp phần làm sáng tỏ sự thật lịch sử, phục hồi chân lý khách quan của lịch sử đó là nhân vật Đế Hoàng là người Việt cổ chứ không phải thuỷ tổ của Hán tộc như Tư Mã Thiên đã viết. Như vậy, thời đại “Tam Hoàng, Ngũ Đế” của họ chính là của Việt tộc. Tam Hoàng gồm Toại Nhân được xem là thuỷ tổ của loài người, kế đến là Phục Hy họ Thái Hạo thờ Rồng và Thần Nông họ Thiếu Hạo thờ chim.

Một vấn đề khác cũng phải đặt ra là sau thời đại Tam Hoàng là tới Ngũ Đế gồm Đế Hoàng, Đế Chuyên Húc, Đế Cốc, Đế Nghiêu và Đế Thuấn đều là người Việt cổ. Công trình nghiên cứu của Nguyễn Nguyên về Hán ngữ và các phương ngữ Bách Việt ở Trung nguyên đã nhận xét chỉ có người Hakka (Hẹ) là Lạc bộ Trĩ ở vùng sông Bộc và bán đảo Sơn Đông có phát âm tương tự với Hán Việt và tiếng nôm của Việt tộc [Ngieu] còn Quan thoại và các phương ngữ khác đọc khác. Sự kiện này chứng tỏ thêm rõ là Đế Nghiêu là người Việt cổ.(9) Cổ sử Trung quốc cũng cho biết họ Đào Đường tức Đế Nghiêu đóng đô ở Bình Dương thuộc Sơn Tây. Đế Nghiêu truyền ngôi cho Đế Thuấn đóng đô ở Bồ Bản cũng thuộc Sơn Tây. Thuấn truyền ngôi cho Vũ lập ra nhà Hạ. Mạnh Tử xác nhận vua Thuấn là người Đông Di và từ điển Từ Hải cũng xác định là tổ tiên và con cháu Thuấn đều được phong ở đất Đông Di. Thế mà Tư Mã Thiên, sử quan chính thống Đại Hán lại bao biện cho rằng Thuấn bị xem là người Đông Di vì thói quen hồi đó gọi là như thế. Luận điệu này không có tính cách thuyết phục nếu không muốn nói là khôi hài. Tại sao lại có thói quen gọi một người đồng chủng nhất là một vị vua là rợ Đông Di? Chính bản thân Tư Mã Thiên chỉ vì là bạn Lý Lăng mà đã bị tội phải “cung hình”, cắt bỏ bộ phận sinh dục huống chi gọi vua là man di mọi rợ, chắc chắn phải bị tru di cửu tộc chứ không phải là tam tộc nữa!

Trong khi chính cổ thư Trung quốc chép là vua Thuấn lấy vợ Việt và về ở ở rể tại nhà vợ. Sách Lễ Ký viết rõ hơn:“ Đế Thuấn là một nông dân Việt ở Lôi Trạch đã phát minh ra đàn huyền 5 dây để ca bài Nam Phong và ông Qui chế ra nhạc để thưởng chư hầu”. Theo Mã Đoan Lâm trong sách “Văn hiến Thông khảo” thì lúc đầu Tam Miêu không chịu phục nên vua Thuấn đã sai Vũ đi đánh cũng không được nên Thuấn chế ra đàn huyền 5 dây để hát bài Nam Phong. Cổ thư chép là cả Vua Thuấn và ông Vũ đều mặc áo “lông chim” rồi cầm khiên múa điệu vũ Li Vưu. Sau 3 năm là con số linh của Việt tộc thì Tam Miêu mới chịu phục vì nhận ra Thuấn, Vũ có cùng một nền văn hoá, cùng một chủng tộc. Theo Đổng Trọng Thư thì Li Vưu là cổ thiên tử, là vua phương Nam trước là viên quan xem thiên văn có cánh mà không bay được hàm ý chỉ người thuộc chi Au Việt thờ chim. Tương truyền Li Vưu được thần thoại hoá là rồng vàng cao cả, là người có 4 mắt, 6 tay với 2 phụ tá là thần gió và thần mưa. Công trình nghiên cứu của Kim Định cho biết Li Vưu cũng là tên một bài múa gồm nhiều vũ nhân nhất 9.9=81. Li Vưu cũng chỉ lá cờ hay xuất hiện trên bầu trời như hình sao chổi đuôi cong, nền cờ màu đỏ ở giữa có hình tròn màu vàng mà sau này Hoàng Đế Quang Trung cũng chọn lá cờ của thánh tổ Li Vưu thời cổ đại.(10)

Theo nhà nghiên cứu Vũ Bình người Trung quốc thì khi giải mã chữ “Vũ” cổ đã cho rằng đó là dáng múa của cư dân nông nghiệp khi cầu mưa. Vũ nhạc có quan hệ mật thiết với lễ dâng hương của truyền thống thờ cúng thần mặt trời, thờ cúng tổ tiên của cư dân nông nghiệp. Vấn đề gốc tích vua Vũ lại sáng tỏ khi cổ sử Trung quốc còn ghi rõ là năm Quí Tỵ (2.198 TDL), vua Đại Vũ nhà Hạ hội chư hầu ở Cối Kê thuộc U Việt. Năm Quí Mão 2.085 TDL, vua Thiếu Khang nhà Hạ phong cho con thứ là Vô Dư ở đất Việt. Cổ thư chép vua Vũ được ban cho “Cửu Trù” cũng là “ Cửu Đỉnh” nên chia nước ra 9 châu. Kim Định trích dẫn Danses kể lại truyền thuyết về vua Vũ khi đi trị thuỷ, đào sâu xuống lòng sông thì gặp mả của Phục Hi, khi mở ra thấy Phục Hy đang quấn đuôi Nữ Oa. Vua Đại Vũ được ban cho sách “Lạc thư” cũng trên dòng sông Lạc. Miền Trung và Hạ lưu sông Hoàng Hà có 2 con sông cùng có tên là sông Lạc. Một ở ngã ba Tam Giang Bắc của người Việt cổ chi Lạc bộ Chuy ở vùng Thiểm Tây, Sơn Tây và một ở Bắc tỉnh Hà Nam cũng gọi là sông Lạc nhưng viết với bộ Thuỷ. Hai thuỷ danh gắn liền với tộc danh đã chứng tỏ vua Đại Vũ là người Việt vì chỉ có ông Vũ mới được thiên duyên là rùa thần nổi lên trên sông Lạc, đội quyển sách “Lạc thư” có ghi 9 điều khoản để trị nước.

Nói cách khác, huyền sử cho chúng ta thấy rằng quyển sách đó là tinh hoa Việt bao gồm “Hồng phạm Cửu trù” với Lạc thư để vua Vũ lập ra nhà Hạ của Việt tộc. Sử sách còn ghi lại là vua Thuấn tuần du phương Nam rồi chết ở núi Thương Ngô. Núi Thương Ngô trước tên là núi Cửu Nghi ở miền Bắc tỉnh Hồ Nam là địa bàn cư trú của Bách Việt. Hai bà vợ đi theo buồn đau than khóc rồi chết bên bờ sông Tương nên dân gian lập đền thờ hai bà gọi là “Tương phi”. Sông Tương bắt nguồn từ Long Uyên chảy vào hồ Động Đình và ăn lên tới vùng Ba Thục là đất Bách Việt (Bai-Yue). Dân gian còn lập đền thờ Sương Quân là con gái vua Nghiêu ngay bên hồ Động Đình.

Cổ thư Trung Hoa chép lại rằng vua các nước Ngô Việt đều tự hào là con cháu Hoàng Đế và vua Đại Vũ nhà Hạ. Chính Tư Mã Thiên trong “Sử ký” cũng tự mâu thuẫn khi chép rằng tổ tiên của Câu Tiễn, vua nước Việt thời Xuân Thu là dòng dõi vua Vũ. Hiện ở núi Cối Kê tỉnh Triết Giang Trung quốc bây giờ vẫn còn đền thờ vua Vũ, nơi mà ngày xưa vua Vũ đã đến hội chư hầu tại đây. “Sử Ký” cũng chép rằng vua nước Sở nhận rằng là hậu duệ của Hoàng đế Hiên Viên. Hùng Dịch người được triều Chu phong cho ở đất Sở là cháu vua Kinh Man là Chuyên Húc (còn gọi là Xuyên Húc) ông tổ của nhà Hạ. Cổ thư ghi rõ Chuyên Húc thuộc dòng họ Cao Tân Cao Dương của Việt tộc còn lưu lại dấu ấn trong sự tích trầu cau. Đế Cốc kế tiếp Đế Chuyên Húc lại là cháu của vua Thiếu Hạo, dòng Thần Nông thờ chim là vật biểu chính là chi Au Việt (Bái điểu tộc) của Việt tộc. Đế Nghiêu họ Đào Đường là con thứ của Đế Cốc, em Đế Chí nhưng vì Đế Chí nhu nhược nên chư hầu tôn Nghiêu lên làm vua lấy hiệu là Đường Nghiêu. Sự thật lịch sử này sẽ làm đảo lộn tất cả những sử sách kinh điển của Hán tộc viết theo lý của kẻ mạnh để “Lộng giả thành chân” khiến mọi người tin theo bao đời nay.



Tác giả Phạm Trần Anh
Nguồn khoahoc.net
 
Em thì em cũng tự hào là con rồng cháu tiên, nhưng mà em thấy là cứ lấy truyền thuyết ra, trộn tí hiện thực vào, rồi nhào nặn thành lịch sử để mà chứng minh cái nọ cái kia nó rất là vô lý. Tại nếu cứ dựa vào những cái đấy để đòi lại đất đai lãnh thổ, thì từ miền Trung trở vào Nam cũng chẳng phải nước mình mà là nước Champa. Bây giờ có hậu duệ hoàng tộc champa còn sống sót, nó bảo là chiếu theo lịch sử, bọn nước Nam chúng mày xâm lược nước tao, bây giờ trả lại cũng là lẽ tự nhiên, đến lúc ấy thì chịu.

Thôi thì anh em cứ tự hào là con rồng cháu tiên, hậu duệ 18 đời vua Hùng, thế hệ sau của các triều đại anh hùng Đinh, Lê, Lý, Trần..., nhưng không nên dựa quá vào lịch sử hơn 200, 300 năm để mà chứng minh chủ quyền lãnh thổ. Thứ nhất là vì nó quá xa xưa, thứ hai là lịch sử thay đổi theo thời gian, tụ tán nhờ có duyên, ly hợp vốn do tình, vận đổi sao rời, chẳng thể lấy đấy làm mốc đo được. Mà lịch sử như mình biết bây giờ cũng có nhiều chỗ không xác minh được. Napoleon có nói lịch sử là một chuỗi những lời dối trá dựng nên bởi những kẻ có quyền. Bẻ cong lịch sử không phải chuyện khó, huống chi độ xác thực của nó chưa chắc đã được tuyệt đối. Nên muốn lấy lại Hoàng Sa có mấy cách

1) Kiện lên ICJ (Tòa án quốc tế), nhưng em chả chắc là Trung Quốc nó đồng ý, và có quá nhiều nước tranh giành lãnh thổ ở đây, nên Việt Nam cơ hội cũng nhỏ.

2) Thỏa thuận với Trung Quốc, nhường cho nó cái gì đấy, nhưng mà nó cũng chưa chắc đã chịu.

3) Dựa vào sức ép quốc tế, nhưng mà thằng này mặt nó lì, kim diện trảo, thiết diện bì, nó chắc cũng chẳng nhả

4) Phát triển dân giàu nước mạnh, kinh tế bền vững, quân sự rất phát triển, tạo dựng quan hệ tốt với mọi người, rồi đem tàu, máy bay, khí giới ra chiềm lại. Em là em ủng hộ cách này, đỡ lằng nhằng với cái thằng Chí phèo ấy, kết quả nhanh. Mình thì trả món nợ non sông trước mắt, mặc đời sau thiên hạ luận bình. Chỉ có điều là cách này tốn nhiều thời gian, rủi ro cao và cần có độ phát triển cao về quân sự. Suy cho cùng thì lợi ích của Hoàng Sa có vượt xa so với thiệt hại về việc cầm gậy chọc bọn Tàu không. (Ơ mà mình với nó đánh nhau hơn 2000 năm nay, cả lịch sử chẳng sợ gì bọn nó, sao bây giờ tự dưng lại phải sợ nhỉ. Mà các bác để ý sử Tàu nhé, cứ khi nào bọn nó đạt đến đỉnh cao, thì tự dưng có nội loạn :))).
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mẹ ơi, dạo này bài trong này dài quá, chả có thời gian đọc.

Em Khựa vừa làm mấy quả tiếp dầu trên không bay từ Hainan ra Hoàng Sa. Cố gắng trang bị thêm tầm 5 em Mig31B hoặc độ 20 em F-16 second-hand trang bị tên lửa tầm 100-200km thì phệt bọn tiếp dầu này một cách đơn giản. Nhưng trong tình hình hiện nay bọn nó có tiếp dầu trên ko thì mình ko oánh lại rồi
 
1) Kiện lên ICJ (Tòa án quốc tế), nhưng em chả chắc là Trung Quốc nó đồng ý, và có quá nhiều nước tranh giành lãnh thổ ở đây, nên Việt Nam cơ hội cũng nhỏ.

2) Thỏa thuận với Trung Quốc, nhường cho nó cái gì đấy, nhưng mà nó cũng chưa chắc đã chịu.

3) Dựa vào sức ép quốc tế, nhưng mà thằng này mặt nó lì, kim diện trảo, thiết diện bì, nó chắc cũng chẳng nhả

4) Phát triển dân giàu nước mạnh, kinh tế bền vững, quân sự rất phát triển, tạo dựng quan hệ tốt với mọi người, rồi đem tàu, máy bay, khí giới ra chiềm lại.

1. Không khả thi. Luận điểm của Việt Nam dựa phần lớn vào một số tài liệu khó xác nhận của Pháp và 1 số bộ xương cốt trên đảo. Chứng cứ này khó được công nhận.
2. Đổi Quảng Ninh cho nó thì may ra nó nhường lại Trường Sa :|.
3. Quốc tế có nước nào thừa thời gian tham gia mấy cái tranh cãi lãnh thổ này đâu. :|
4. Chuyện đem quân ra chiếm lại chắc là chuyện trên cung trăng :|. Về quân sự chắc chắn Trung Quốc mạnh hơn Việt Nam. Chưa kể đến hành động đem quân ra gây chiến ở một khu vực còn tranh cãi có thể bị lên án là xâm lược :|. Phát triển đất nước giàu mạnh chủ yếu là để nó nể mình mà nhường lại thôi ;).
 
Anh hỏi em cần những trò "mèo" này tính mục đích gì nếu như đã ngầm ủng hộ chút chút ? Hiệu phó kí giấy bắt sinh viên ko dc tham gia biểu tình là làm sao ?

Em không rõ là việc này có phải là đối với tất cả các trường đại học ở Hà Nội hay không, nhưng đây có thể là một giải pháp nhằm hạn chế số lương sinh viên tham gia biểu tình dẫn đến bạo động. Trường Đại học công nghệ có thể có số lượng đông học sinh kháo nhau đi biểu tình (nghe tên có vẻ số lượng học sinh có Yahoo đông nhất ) nên phải đề phòng cũng không là khó hiểu.

Tất cả các trường đại học ít nhất là ở HN và tp HCM đều có công văn này ! Anh tin chắc điều đó vì anh học KTế và lớp anh cũng nhận dc 1 công văn tương tự gửi xuống !

Em với tư cách là một người ngoài cuộc thấy rằng cách làm việc của chính phủ lần này không quá chặt nên em không nghĩ đây là một sự việc xuất phát phần lớn từ sự e dè với phản ứng của Quốc tế. Sự việc thực sự diễn ra ra sao không thể chỉ dựa vào một nguồn mà nói được. Do vậy nên em xin gác lại vấn đề này tại đây.

Cuối cùng thì ta cũng có điểm chung ! :D
Đấy là nguyên nhân cơ bản nhất để biểu tình diễn ra trong không khí khá hòa bình khiến em nhầm tưởng chính phủ đã ngầm cho phép phần nào .

Về phần tại sao ko chặn cuộc biểu tình từ lúc chưa phát sinh theo anh vì An Ninh gặp một số trở ngại. Cuộc biểu tình là một hành động tự phát, chủ yếu mọi người gửi tin nhắn kêu gọi nhau đi biểu tình. Vì thế An ninh gặp khó khăn trong việc xác định quy mô cuộc biểu tình, sẽ có bao nhiêu người tham gia ? Họ thuộc thành phần nào trong xã hội ? Hơn nữa người đứng ra tổ chức hay cầm đầu là ai ? Người đầu tiên gửi mess à ? Anh ta khơi mào thật đấy nhưng đám đông biểu tình còn chẳng biết nổi tên anh ta, mặt mũi thế nào... vậy thì bắt anh ta, yêu cầu anh ta tác động nhằm dập tắt cuộc biểu tình từ trong "trứng nước" là phi thực tế ! "Rắn" ko có "đầu", muốn đánh nó thì đánh vào đâu bây giờ, chả lẽ đập tuốt luốt từ "thân" cho đến "đuôi" ? Phàm thằng nào nhận dc mess cứ tóm hết cho lên đồn ngồi chơi dăm tiếng cho nó sợ ko dám đi biểu tình ? 8-} Thế lại càng phi thực tế ! Vậy phải làm sao ? Quay ra nói thẳng với dân: chính phủ ko thích có biểu tình ở thủ đô nên cấm tiệt chăng ? 8-} Nói thế khác nào tạo điều kiện cho phản động với phe dân chủ vả vào mặt mình: Nhà nước VN công khai ngăn cấm dân lên tiếng đòi lại mảnh đất thiêng liêng của Tổ quốc. Họa có điên mới làm ! Giải pháp cuối cùng: Cứ để biểu tình diễn ra nhưng "liệu cơm gắp mắm" . Mục tiêu tối cao như anh đã nói ở trên phải dẹp dc biểu tình cho bọn TQ hết "nhiễu sự" nhưng vẫn phải đảm bảo hạn chế tối đa việc gây căng thẳng với dân cũng như bị nước ngoài bới móc, kích động vấn đề tự do dân chủ....

@ anh Duy:

1. Chính phủ có cho biểu tình hay không? CÓ. Bằng chứng là công an đứng đầy đường đấy, biết trước rồi đấy, nhưng không có ai xông vào dẹp luôn cả.
Anh xác định lại xem ! "CÓ" là do gặp phải vướng mắc, do miễn cưỡng, chịu áp lực hay "CÓ" do tự nguyện, do cảm thấy cần làm như vậy ?

2 cái "CÓ" này hoàn toàn khác nhau và dẫn đến những chuỗi hành động khác nhau !.

Chuỗi hành động tương ứng với từ "CÓ" thứ 2 sẽ mang những dấu hiệu của sự ngầm hậu thuẫn hay phớt lờ cho hành động của người nghe tiếp tục diễn ra.

Còn chuỗi hành động tương ứng với từ "CÓ" thứ 1 sẽ dc cụ thể hóa bằng những hành động như ko hợp tác hoặc gây khó dễ, cản trở việc đạt dc mục đích của người nhận dc sự đồng ý này.

Qua toàn bộ diễn biến biểu tình, từ cách chính phủ ra công văn yêu cầu hs-sv ko tham gia biểu tình; gây cản trở trong quá trình biểu tình như cấm gửi xe ở các nơi có biểu tình diễn ra, xé lẻ đoàn biểu tình ra thành từng tốp nhỏ rồi giải tán; bắt khá nhiều người để tra hỏi dù biết quá rõ họ biểu tình vì cái gì và hành động chưa quá khích đến nỗi đáng bị tình nghi là phản động cho đến việc cấm tiệt toàn bộ loa đài đưa tin...v...v...v... Em có thể khẳng định khá chắc chắn từ "CÓ" chính phủ đã dùng mang nghĩa thứ 1.

2. Gây được áp lực lên TQ không? CÓ. Chẳng chịu đọc tin tức gì mà cứ nói linh ta linh tinh. 1200 người vài giờ cái con khỉ. Thế những cuộc biểu tình trên toàn thế giới, ở Mĩ, Anh, Pháp... chú vứt đi đâu??? Ngay sau những cuộc biểu tình thì BBC đã đăng bài South China Morning Post nói Tam Sa là sự nhầm lẫn: http://www.bbc.co.uk/vietnamese/viet...nshaplan.shtml

Anh thừa biết rằng du học sinh VN biểu tình theo luật tại các nước họ đang du học, chính phủ VN ko can thiệp dc ! Riêng ở VN tất cả các nguồn tin đều khẳng định số lượng người biểu tình chỉ có 1,2k và diễn ra ở HN khoảng 1h, tp HCM thì lâu hơn chút...

Đây cũng chưa phải là áp lực thực sự ! Nếu chỉ vì muốn TQ thôi mở mồm bô bô: "tao lập Tam Sa nè" thì chính phủ ra công hàm phản đối cũng đủ làm nó "sun vòi" !

Áp lực em muốn nói đến là chính phủ mượn tiếng nói của dân gây dư luận lớn trong xã hội và thu hút tiếng nói ủng hộ từ cộng đồng quốc tế, kết hợp với đấu tranh ngoại giao buộc TQ phải trao trả HS-TS. Rõ ràng chính phủ chưa hề muốn tạo ra áp lực này đối với TQ nếu ko thì mọi việc đã khác chứ chẳng phải yên ắng như bây giờ. Câu trả lời vẫn là chính phủ tiếp tục "solo" bàn ngoại giao ko cần nhờ đến tiếng nói của dân !

3. Khuyến khích tinh thần yêu nước của thanh niên? QUÁ RÕ. Anh nghĩ chú rơi từ trên mặt trăng xuống nên chẳng còn biết cái gì nữa. Từ một đằng là chẳng mấy người Việt Nam biết về Hoàng Sa, Trường Sa đến chuyện là cộng đồng blog người người đọc tin, comment.... và lan rộng ra cộng động Việt Nam toàn thế giới.

Anh xem lại ! Tinh thần yêu nước của thanh niên rộ lên khi nghe tin TQ thành lập Tam Sa, mọi người tìm bài đọc và comment sau đó mới truyền tay nhau mẩu tin kêu gọi biểu tình ! Sau cuộc biểu tình, đa số thanh niên tham gia cảm thấy ko hài lòng, quay ra "thở dài" + "thất vọng" với chính phủ vì đã ko để cuộc biểu tình diễn ra như mong muốn. Chính xác họ cảm thấy chính phủ đã ngăn cản ngọn lửa yêu nước của họ chứ ko phải khuyến khích thêm vào =; !

4. Chuyện công an thẩm vấn người biểu tình thì cũng chẳng có gì to tát. Bây giờ có một nhóm người ra hò hét ầm ĩ trước nhà chú, thế chú có gọi thằng đại diện ra để hỏi không? Phải hỏi là vì sao mày lại hò hét như thế? Mày làm thế này là vì lợi ích của mày, hay là có thằng nào xúi giục? Mày có tiếp tục làm nữa không? Mày có biết thế là vi phạm luật hay không?

Vâng, đúng là chẳng có gì to tát !
Dĩ nhiên em sẽ làm như anh bảo nếu như giả thiết rằng: Nhà em ko biết họ hò hét vì lý do gì cũng như ko hề ngầm ủng hộ cho họ hò hét trước nhà em ! :D

Nếu như chính phủ đã ủng hộ biểu tình đôi chút và muốn nhân dân hiểu rõ nhân nhượng để khuyến khích lòng yêu nước thì mấy hành động bắt bớ tra hỏi này chỉ dc phép làm rất ít và chiếu lệ coi như làm trò cho bọn TQ xem để chúng nó thấy VN có hành động đích đáng ngăn chặn biểu tình ! Nhưng ngược lại, chính phủ bắt khá nhiều, trong số đó lại có người có tiếng trong cộng đồng blogger mới chết chứ. Tra hỏi rõ lâu và rõ ràng ko có dấu hiệu nào là làm qua loa chiếu lệ...Qua đó có thể thấy rõ, chính phủ quan tâm tới vấn đề phản động xúi dục biểu tình nhiều hơn cả chục lần so với việc ủng hộ biểu tình để khuyến khích lòng yêu nước kia ! Càng khẳng định chả có sự ủng hộ nho nhỏ nào hết !
 
Em thì em cũng tự hào là con rồng cháu tiên, nhưng mà em thấy là cứ lấy truyền thuyết ra, trộn tí hiện thực vào, rồi nhào nặn thành lịch sử để mà chứng minh cái nọ cái kia nó rất là vô lý. Tại nếu cứ dựa vào những cái đấy để đòi lại đất đai lãnh thổ, thì từ miền Trung trở vào Nam cũng chẳng phải nước mình mà là nước Champa. Bây giờ có hậu duệ hoàng tộc champa còn sống sót, nó bảo là chiếu theo lịch sử, bọn nước Nam chúng mày xâm lược nước tao, bây giờ trả lại cũng là lẽ tự nhiên, đến lúc ấy thì chịu.

Thôi thì anh em cứ tự hào là con rồng cháu tiên, hậu duệ 18 đời vua Hùng, thế hệ sau của các triều đại anh hùng Đinh, Lê, Lý, Trần..., nhưng không nên dựa quá vào lịch sử hơn 200, 300 năm để mà chứng minh chủ quyền lãnh thổ. Thứ nhất là vì nó quá xa xưa, thứ hai là lịch sử thay đổi theo thời gian, tụ tán nhờ có duyên, ly hợp vốn do tình, vận đổi sao rời, chẳng thể lấy đấy làm mốc đo được. Mà lịch sử như mình biết bây giờ cũng có nhiều chỗ không xác minh được. Napoleon có nói lịch sử là một chuỗi những lời dối trá dựng nên bởi những kẻ có quyền. Bẻ cong lịch sử không phải chuyện khó, huống chi độ xác thực của nó chưa chắc đã được tuyệt đối. Nên muốn lấy lại Hoàng Sa có mấy cách

1) Kiện lên ICJ (Tòa án quốc tế), nhưng em chả chắc là Trung Quốc nó đồng ý, và có quá nhiều nước tranh giành lãnh thổ ở đây, nên Việt Nam cơ hội cũng nhỏ.

2) Thỏa thuận với Trung Quốc, nhường cho nó cái gì đấy, nhưng mà nó cũng chưa chắc đã chịu.

3) Dựa vào sức ép quốc tế, nhưng mà thằng này mặt nó lì, kim diện trảo, thiết diện bì, nó chắc cũng chẳng nhả

4) Phát triển dân giàu nước mạnh, kinh tế bền vững, quân sự rất phát triển, tạo dựng quan hệ tốt với mọi người, rồi đem tàu, máy bay, khí giới ra chiềm lại. Em là em ủng hộ cách này, đỡ lằng nhằng với cái thằng Chí phèo ấy, kết quả nhanh. Mình thì trả món nợ non sông trước mắt, mặc đời sau thiên hạ luận bình. Chỉ có điều là cách này tốn nhiều thời gian, rủi ro cao và cần có độ phát triển cao về quân sự. Suy cho cùng thì lợi ích của Hoàng Sa có vượt xa so với thiệt hại về việc cầm gậy chọc bọn Tàu không. (Ơ mà mình với nó đánh nhau hơn 2000 năm nay, cả lịch sử chẳng sợ gì bọn nó, sao bây giờ tự dưng lại phải sợ nhỉ. Mà các bác để ý sử Tàu nhé, cứ khi nào bọn nó đạt đến đỉnh cao, thì tự dưng có nội loạn ).

Đoạn đầu nghe dc đấy ! :D
Chỉ có cái số 4 hơi...hoang tưởng 1 tí ^^ !
Kết quả điều số 4 mang lại chỉ đúng khi thế giới có biến động lớn. VD: TQ có nội chiến, TQ trở thành con "chuột" chứ ko phải con "rồng" như dự đoán trong tương lai hoặc TQ gây thù chuốc oán với nhiều nước các nước hội quân đánh trên tứ bề...khi ấy VN mới dùng quân sự chiếm lại dc ! Việc kết thân với những nước lớn như Mĩ chẳng hạn, trong hiện tại chỉ ngăn TQ ko dám có hành động dùng vũ lực tiến chiếm nốt TS mà thôi. Mỹ ủng hộ VN về mặt ngoại giao và ngăn TQ oánh mình chứ ko dùng vũ lực giúp mình đòi đất đâu . ^^
 
Việc thả nổi biểu tình cho nó phát triển tự do thì cụ thể để làm gì ???

-Mong phối hợp với ngoại giao để đòi lại HS-TS ??? Kô đáng tin lắm, vì sao:

+Độ chây ỳ của chính phủ TQ: Một ví dụ đơn giản là vấn đề Tây Tạng và Olympic 2008 vừa rồi. Các nước Phương Tây cũng ra sức lên tiếng nhưng TQ nó cứ mặc kệ. Tiếp theo nữa, vấn đề HS-TS kô đơn giản là vấn đề "nhân quyền, dân quyền" để dễ dàng có được tiếng nói ủng hộ của cộng đồng thế giới. Nó là vấn đề "tranh chấp đất đai" giữa 2 nước láng giếng. Người ngoài sẽ do dự kô biết có nên ủng hộ hay kô. Nhất là khi người ta vẫn còn hồn nhiên đặt câu hỏi: Việt Nam có còn chiến tranh kô hay với họ biển Đông vẫn cứ nôm na là biển của Trung Quốc. Vấn đề sẽ càng khó vì HS-TS tranh chấp từ lâu, mình có lí của mình, nhưng đừng tưởng TQ kô có lí của nó. Rắc rối thế thì cộng đồng thế giới (kô tính các chính phủ) sẽ dè dặt.

-Để biểu tình lan rộng để thể hiện lòng yêu nước ??? Vậy xét câu này:
“Phải làm gì hỡi những thế hệ trẻ yêu nước, cha ông chúng ta đã phải hy sinh bao nhiêu xương máu để bảo vệ từng tấc đất Việt Nam yêu dấu. Nhiệm vụ của chúng ta là phải bảo vệ nó”.
Có 2 giả thuyết cho người viết câu này:
+Nghe nó chiếm đất mình (nhất là lại là bọn Tàu Khựa), thì tức, lòng yêu nước dâng trào lên, nhưng cũng chẳng suy nghĩ trước sau, viết một câu: "chúng ta phải bảo vệ nó" --> Bảo vệ cái gì ? Bảo vệ thế nào ? Làm gì cụ thể ? Kô cần biết cứ bảo vệ cái đã. Thế này là mồi ngon cho sự xúi giục.
+Hoặc người viết đã nghĩ kĩ rồi, nhưng với mục đích là xúi giục và viết ra như thế.

Toàn dân muốn thể hiện sự phẫn nộ bằng biểu tình ? Chủ yếu là học sinh-sinh viên, đưng tưởng các ông bà già kô phẫn nộ, đừng tưởng họ cay cú ít hơn giới trẻ, thế tại sao họ lại ngồi nhà ? Muốn thể hiện lòng yêu nước bằng biểu tình, hò hét kô đã được thì thấy thất vọng ---> Lòng yêu nước hơi bị ngắn. Những điểm kô tốt khi biểu tình lan rộng: lực lượng chủ yếu vẫn sẽ là học sinh sinh viên, dễ bị kích động, ảnh hưởng đến học tập và công việc. Tiếp theo, chính phủ TQ sẽ có phản ứng nếu biểu tình lan rộng và sẽ thiệt hại cho mình thôi. Sự thật là thế, phần lớn nhân dân vẫn còn sống bằng hàng Trung Quốc giá rẻ, kô tự chế tạo được đồ cho mình. Vẫn lệ thuộc lớn vào nó mà lại muốn hò hét chửi nó thì sao được ? Phải tìm cách khác, phải tính kế lâu dài đi là vừa. Cái này phải học Nhật BẢn.

So với Phương Tây, được biểu tình chống TQ thoải mái ? Các nước phương Tây kô lệ thuộc vào thằng TQ bằng mình, lại kô có biên giới chung. So sánh như vậy là khập khiễng.

Nếu muốn hò hét hả hê thể hiện tinh thần yêu nước thì phải tạo được thế mạnh cho mình cái đã. Nên nhớ là "độ tự do, dân chủ" đi kèm với trình độ phát triển và giàu có của một nước. Chưa phát triển, chưa giàu có đã muốn đòi tự do dân chủ như người khác là đốt cháy giai đoạn.
 
@ anh Khánh:
Em tranh luận ở trên để chứng minh chính phủ ko hề ủng hộ 2 cuộc biểu tình ở HN và tp HCM năm ngoái thôi chứ chưa hề phán xét xem dân đúng hay chính phủ đúng ! :D

Luận về đúng sai em thấy chẳng có phía nào đúng hoặc sai hoàn toàn !

Dân thấy đất đai của Tổ quốc bị chiếm, bức xúc quá muốn lên tiếng phản đối ko có gì là sai cả hơn nữa thanh niên đi biểu tình cũng động viên nhau giữ hòa khí tránh xảy ra xung đột. Chính phủ đã sai ở chỗ tìm cách vùi dập tiếng nói rất chính đáng ấy.

Ngược lại xét về mặt chính trị dân lại sai còn chính phủ thì đúng bởi biểu tình tự phát như vậy vừa chẳng đòi lại dc HS-TS lại vừa tiềm ẩn nguy cơ bị phản động trà trộn phá hoại...

-------------

Tổ chức cho dân chúng đi biểu tình là một biện pháp làm gia tăng sức ép lên TQ chứ ko phải là biện pháp có tính chất quyết định. Một lúc nào đó VN vì HS-TS sẵn sàng quay mặt với TQ thì chắc chắn nó sẽ dc áp dụng kết hợp với ngoại giao thậm chí là cả vũ lực để ép TQ trao trả HS-TS. Biểu tình có hệ thống và dc hậu thuẫn sẽ kích thích tinh thần yêu nước là 1; bắt TQ phải tính đến thiệt hại về KT nếu như 86 triệu dân VN kia tẩy chay hàng TQ là 2; làm rùng beng vụ việc như vậy sẽ thu hút sự chú ý, ủng hộ của Quốc tế là 3. Trên đà đó, ngoại giao vừa tiếp tục gây sức ép vừa lớn tiếng kêu gọi cộng đồng và bạn bè quốc tế lên tiếng chính thức buộc TQ phải có câu trả lời rõ ràng ko thì cũng nghiêm chỉnh đưa vấn đề HS-TS ra tòa án để xử cho công bằng !
 
Trích từ Blog Tắc kè: :D ( http://blog.360.yahoo.com/blog-NIcy58AleqU9qzkpTAF34Q--?cq=1 )

Thư gửi TT Nguyễn Tấn Dũng - Quan hệ VN-TQ
Người gởi : Lê Trung Thành
-Công dân Việt Nam
-Hiện đang là sinh viên ngành kiến trúc tại Đài Bắc , Đài Loan

Kính thưa ngài Thủ tướng.

Ngày 29/4 này, lễ rước đuốc Olmypic 2008 sẽ diễn ra tại TpHCM.

Nhân cơ hội này, tôi viết thư cho ngài để mong muốn tổ chức thành công cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc xâm phạm chủ quyền Hoàng Sa –Trường Sa nhân dịp ngọn lửa thiêng thế vận hội đến Việt Nam.

Thiết nghĩ đó cũng là mong muốn của tất cả những người dân Việt Nam còn tha thiết đến lãnh thổ của quốc gia trước mưu đồ xâm lăng của Trung Quốc.

Tôi tin tưởng rằng ngài cũng cùng chung quan điểm là nếu chúng ta tổ chức thành công cuộc biểu tình trong không khí ôn hòa, bất bạo động thì cũng đồng nghĩa với việc tổ chức thành công lễ rước đuốc Olympic. Đó là lý do tôi viết lá thư này để đệ trình lên ngài.

Cũng với cùng mục đích đấy, hôm 19/04, khi ngọn đuốc Olympic đến thủ đô Bangkok – Thái Lan, tôi là người đã mang thông điệp “Hoàng Sa- Trường Sa là của Việt Nam” đến với truyền thông quốc tế và tố cáo hành vi xâm phạm chủ quyền lãnh thổ Việt nam của Trung Quốc.

Thông điệp của tôi đã gây nhiều chú ý với các hãng truyền thông và bạn bè quốc tế có mặt tại hiện trường ngày hôm đó với tất cả thiện cảm dành cho đất nước chúng ta.

Đây là nguồn cổ vũ tinh thần to lớn cũng là một kinh nghiệm tốt cho tôi và tất cả bạn bè của tôi để có cung cách hành xử xứng đáng trong ngày 29/04 này tại TpHCM.

Nay tôi xin có đôi lời như sau:

1. Chính quyền và cảnh Sát Thái Lan đã để lại một ấn tượng thật tốt đẹp cho tất cả mọi người khi họ đã dành cho đoàn người biểu tình một vị trí rất đặc biệt trước trụ sở liên hợp quốc, và nhẹ nhàng đề nghị đoàn người biểu tình tránh các hành vi quá khích.

Người ủng hộ và người phản đối có những cách biểu lộ cảm xúc riêng của mình trong vòng trật tự và cảnh sát đã hoàn thành nhiệm vụ là giữ gìn an ninh trật tự .

2. Thiết nghĩ, tôi và ngài, chúng ta đều là công dân Việt Nam nên đều có trách nhiệm bảo vệ và trung thành với Tổ quốc. Điều này đã được quy định rõ trong Hiến pháp nước Cộng hòa XHCN Việt Nam năm 1992 (các điều 8, 9, 31, 69, 76).

Trong vấn đề “Hoàng Sa và Trường Sa” chúng ta đều có nghĩa vụ phải lên tiếng phản đối, vì nếu chúng ta im lặng tức là đồng ý mất Hoàng Sa Trường Sa.

Nhưng nếu vì lý do ngoại giao, Nhà nước Việt Nam nên giúp đỡ các công dân Việt Nam muốn biểu tình ôn hòa chống Trung Quốc có thể thực hiện quyền và bổn phận của họ đối với Tổ quốc một cách hợp hiến và hợp pháp.

3. Vào lúc 11 giờ sáng ngày 29 tháng 4 năm 2008 chúng tôi, những người mang trái tim Việt Nam, sẽ tập hợp trước nhà hát thành phố, mang theo băng rôn biểu ngữ để phản đối Trung Quốc xâm phạm chủ quyền hai quần đảo Hoàng Sa – Trường Sa trên tinh thần ôn hòa, bất bạo động.

Về phía chính quyền, tôi đề nghị ngài thủ tướng yêu cầu các lực lượng an ninh, cảnh sát có nhiệm vụ phải bảo đảm trật tự và an toàn cho đoàn người biểu tình.

4. Tôi cũng đã thông tin cho giới báo chí và truyền thông quốc tế vào ngày hôm ấy sẽ đến quan sát và ghi lại những hình ảnh để cả thế giới sẽ nhìn về chúng ta với tất cả thiện cảm.

Đó là những công dân Việt Nam thực hiện quyền yêu Tổ quốc biểu tình ôn hòa để phản đối âm mưu dùng Thế Vận Hội để thôn tính lãnh thổ Việt Nam.

Đó cũng là thái độ của lực lượng cảnh sát, công an Việt Nam nghiêm chỉnh trong nhiệm vụ bảo vệ an ninh trật tự công cộng cho cả ngọn đuốc Olympic 2008 lẫn những người biểu tình phản đối thế lực âm mưu chính trị hóa tinh thần thể thao Thế Vận Hội.

Là người Việt Nam, chúng ta chưa bao giờ khiếp sợ trước quân xâm lược phương Bắc. Tôi xin mời ngài hãy đọc lại những trang sử hào hùng của dân tộc để có thêm dũng khí khi đối mặt với những quyết định khó khăn :

Bình Ngô đại cáo

Từng nghe:
Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân,
Quân điếu phạt trước lo trừ bạo;
Như nước Đại Việt ta từ trước,
Vốn xưng nền văn hiến đã lâu,
Núi sông bờ cỏi đã chia,
Phong tục Bắc Nam cũng khác;
Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần bao đời xây nền độc lập
Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên mỗi bên hùng cứ một phương;
Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau,
Song hào kiệt thời nào cũng có.

Cho nên:
Lưu Cung tham công nên thất bại;
Triệu Tiết thích lớn phải tiêu vong;
Cửa Hàm tử bắt sống Toa Đô
Sông Bạch Đằng giết tươi Ô Mã
Việc xưa xem xét, chứng cứ còn ghi.



Ta đây:
Núi Lam sơn dấy nghĩa
Chốn hoang dã nương mình
Ngẫm thù lớn há đội trời chung
Căm giặc nước thề không cùng sống


Trọn hay:
Đem đại nghĩa để thắng hung tàn,
Lấy chí nhân để thay cường bạo.
Trận Bồ Đằng sấm vang chớp giật,
Miền Trà Lân trúc chẻ tro bay.
Sĩ khí đã hăng
Quân thanh càng mạnh.
Trần Trí, Sơn Thọ nghe hơi mà mất vía,
Lý An, Phương Chính, nín thở cầu thoát thân.
Thừa thắng đuổi dài, Tây Kinh quân ta chiếm lại,
Tuyển binh tiến đánh, Đông Đô đất cũ thu về.
Ninh Kiều máu chảy thành sông, tanh trôi vạn dặm
Tuỵ Động thây chất đầy nội, nhơ để ngàn năm.
Phúc tâm quân giặc: Trần Hiệp đã phải bêu đầu
Mọt gian kẻ thù: Lý Lượng cũng đành bỏ mạng.
Vương Thông gỡ thế nguy, mà đám lửa cháy lại càng cháy
Mã Anh cứu trận đánh mà quân ta hăng lại càng hăng.


Bởi thế:
Thằng nhãi con Tuyên Đức động binh không ngừng
Đồ nhút nhát Thạnh, Thăng đem dầu chữa cháy
Đinh mùi tháng chín, Liễu Thăng đem binh từ Khâu Ôn kéo lại
Năm ấy tháng mười, Mộc Thạnh chia đường từ Vân Nam tiến sang.
Ta trước đã điều binh thủ hiểm, chặt mũi tiên phong
Sau lại sai tướng chẹn đường, tuyệt nguồn lương thực
Ngày mười tháng tám, trận Chi Lăng Liễu Thăng thất thế
Ngày hai mươi, trận Mã Yên Liễu Thăng cụt đầu
Ngày hăm lăm, bá tước Lương Minh đại bại tử vong
Ngày hăm tám, thượng thư Lý Khánh cùng kế tự vẫn


Gươm mài đá, đá núi cũng mòn
Voi uống nước, nước sông phải cạn.
Đánh một trận, sạch không kình ngạc
Đánh hai trận tan tác chim muông.
Cơn gió to trút sạch lá khô,
Tổ kiến hổng sụt toang đê vỡ.
Đô đốc Thôi Tụ lê gối dâng tờ tạ tội,
Thượng thư Hoàng Phúc trói tay để tự xin hàng.
Lạng Giang, Lạng Sơn, thây chất đầy đường
Xương Giang, Bình Than, máu trôi đỏ nước
Ghê gớm thay! Sắc phong vân phải đổi,
Thảm đạm thay! Ánh nhật nguyệt phải mờ
Bị ta chặn ở Lê Hoa, quân Vân Nam nghi ngờ khiếp vía mà vỡ mật!
Nghe Thăng thua ở Cần Trạm, quân Mộc Thạnh xéo lên nhau chạy để thoát thân.
Suối Lãnh Câu, máu chảy thành sông, nước sông nghẹn ngào tiếng khóc
Thành Đan Xá, thây chất thành núi, cỏ nội đầm đìa máu đen.
Cứu binh hai đạo tan tành, quay gót chẳng kịp,
Quân giặc các thành khốn đốn, cởi giáp ra hàng
Tướng giặc bị cầm tù, như hổ đói vẫy đuôi xin cứu mạng
Thần Vũ chẳng giết hại, thể lòng trời ta mở đường hiếu sinh
Mã Kỳ, Phương Chính, cấp cho năm trăm chiếc thuyền, ra đến biển mà vẫn hồn bay phách lạc,
Vương Thông, Mã Anh, phát cho vài nghìn cỗ ngựa, về đến nước mà vẫn tim đập chân run.


Thưa ngài thủ tướng, lịch sử ngàn năm dựng nước và giữ nước cha ông ta chưa bao giờ khiếp sợ trước quân xâm lược phương bắc.

Ngày nay, tôi cũng tin rằng tất cả mọi người Việt Nam, trong đó có ngài và tôi, đều mong muốn quyền và bổn phận công dân của người Việt Nam chưa bao giờ và sẽ không bao giờ nằm trong quyền quyết định của Trung Quốc

Do đó, ngày 19/4 vừa qua tại Bangkok, mang trong mình khí thế đấu tranh cho đất nước, nhưng tôi thật sự thấy tủi nhục khi phải quỳ trên Tổ quốc khác để đấu tranh cho Tổ quốc của mình .

Xin lưu ý thêm là khi lá thư này đến tay của ngài thì cũng là lúc nó đã được phổ biến trên các phương tiện truyền thông đại chúng. Chúng tôi, những người Việt Nam quan tâm đến vận nước đang chờ mong phúc đáp của ngài.

Cuối cùng tôi xin gởi đến ngài lời chúc sức khỏe và tinh thần minh mẫn để luôn sáng suốt trên con đường lãnh đạo bảo vệ và xây dựng Tổ quốc .

Trân trọng .

Ký tên : Lê Trung Thành

Khổ cho ông bạn này, nếu cố tình thực hiện khả năng cao sẽ phải về đồn uống nước nguyên 1 ngày với mấy anh công an 8-X:
Mọi người nghĩ sao 8-X:
 
...chưa đến nỗi uống nước đâu,biết đâu sáng 29 sẽ hay thì sao,mình cũng đi biểu tình,kekkee...
 
...chưa đến nỗi uống nước đâu,biết đâu sáng 29 sẽ hay thì sao,mình cũng đi biểu tình,kekkee...

Ấy chớ, sao vội khẳng định thế <):) Cận thận về đồn ngồi với ông bạn kia ko hay ho gì đâu :))

Xin lưu ý thêm là khi lá thư này đến tay của ngài thì cũng là lúc nó đã được phổ biến trên các phương tiện truyền thông đại chúng. Chúng tôi, những người Việt Nam quan tâm đến vận nước đang chờ mong phúc đáp của ngài.

Ông bạn này đề cập đến phương tiện truyền thông đại chúng nào vậy cà :-??
Bảo đưa tin này cho báo chí nước ngoài để nó đến quay phim chụp ảnh may ra chính phủ còn "rét" thả cho 1 chút chứ đưa cho báo chí VN coi như "giao trứng cho ác" rồi. =))
 
...cái thằng gì ở pháp ăn nói tùm lum quá,đảng cộng sản sai lầm còn dc đằng này đi chửi cả bác Hồ là điều không thể chấp nhận dc,thằng phản động..thằng trung quốc đẹp mặt thật,đi đến đâu bị chửi rủa đến đó,mang danh to mà bị sỉ nhục...
 
Em thì em cũng tự hào là con rồng cháu tiên, nhưng mà em thấy là cứ lấy truyền thuyết ra, trộn tí hiện thực vào, rồi nhào nặn thành lịch sử để mà chứng minh cái nọ cái kia nó rất là vô lý. Tại nếu cứ dựa vào những cái đấy để đòi lại đất đai lãnh thổ, thì từ miền Trung trở vào Nam cũng chẳng phải nước mình mà là nước Champa. Bây giờ có hậu duệ hoàng tộc champa còn sống sót, nó bảo là chiếu theo lịch sử, bọn nước Nam chúng mày xâm lược nước tao, bây giờ trả lại cũng là lẽ tự nhiên, đến lúc ấy thì chịu.

Bạn Phong nói thế này ko được rồi.
Thứ nhất là HS-TS thuộc VN mãi đến tận đầu thế kỉ 20 mới bị dần dần rơi vào tay bọn khác. Đến 1974 TQ mới chiếm HS của VN, và 1988 chiếm 6 đảo TS. Hành động chiếm đất, lãnh thổ của nước khác bằng bạo lực như vậy là tuyệt đối ko được, năm 1945 LHQ đã có Charters về việc này.
TQ chiếm đất ta thời hiện đại, khác hẳn thời cổ/trung đại. Thời trước ko có luật pháp q tế gì hết, mạnh ai nấy chiếm, nhưng đến thế kỉ 20 đã khác rồi. Việc miền Nam VN ko thể mang ra so với TQ chiếm HS-TS được.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
http://360.yahoo.com/blog-UHzTMyU9fquQ3KuMrYpCZ8qXtg--

Bức thư phản đối TQ chính trị hoá Olympic Bắc Kinh là hoàn toàn đúng, lời lẽ rất đúng mực, ko kích động; Chính Lê Minh Phiếu cũng từng khẳng định sẽ tách bạch 2 chuyện chính trị-rước đuốc và anh ta vẫn nhận lời tham gia rước đuốc vì tinh thần thể thao thế mà đến phút chót bất ngờ bị loại ra...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ừ, quan hệ Việt + Trung (a... Việt- Trung) này nóng cả trên báo chí lẫn 4rum nhỉ. Vì bài học lẫn trước Hoàng Sa, Trường Sa nên lần này an ninh được tăng cường nên lễ rước đuốc ở T.p Hồ Chí Minh diễn ra " tốt đẹp quá"!!!
Nhờ hồi nhỏ học chính trị, thày giáo mình tả quan hệ Việt_Trung thế này:
"Quan hệ Việt_trung ví như hai người hàng xóm cạnh nhà nhau. Đất của mình thì nó lấn chiếm, con mình thì nó đánh, vợ mình thì nó trêu ghẹo, nhà mình thì nó ném đá... (quên mất đoạn này) thế mà đi ra đường gặp nó mình cứ phải tươi cười niềm nở chào hỏi
Điên nhở, nhưng làm thế nào được.....
 
Uầy, lâu lắm không vào, thấy bạn Mabu đã address mình rồi.

http://en.wikipedia.org/wiki/Spratly_Islands
Bạn Mabu vào đây xem nhé, kể cả việc cổ đại và trung đại các nước đều có claim là quần đảo Hoàng Sa và Trướng Sa là của mình. Và cũng có tài liệu chứng minh là bác Đồng nhà mình có gửi công văn "tôn trọng" việc trấn lột của Trung Quốc năm 58. Nhưng dù sao đấy cũng không phải là ý chính. Ý của bạn Phong là mình không thể đòi lại cái mà mình không có khả năng lấy lại, nói mồm không phải biện pháp. Cộng đồng quốc tế lên án phản đối chẳng có tác dụng cụ thể gì (bạn cứ thử tìm cho tớ một ví dụ nào có cộng đồng quốc tế lên án, không có một chút liên quan gì đến vũ trang, mà một nước phải bỏ đất của nó ở thế kỷ 20 xem nào)

Nói chung là tớ thấy mình cứ tạm bù lu bù loa cái Hoàng Sa này trong thời gian tới thôi đã, còn muốn lấy lại thật thì phải xây dựng đất nước vững mạnh cái đã, rồi đến lúc đấy mới cụ thể hóa lời nói bằng hành động. Vả lại, bây giờ vẫn còn nhiều thứ phải lo, Hoàng Sa thì tuy không thể bỏ, nhưng chưa phải là vấn đề trước mắt. Tớ thấy các bạn mà thấy quyền lợi của mình bị xâm phạm (kiểu Hoàng Sa bị mất), thì các bạn cứ nổi máu yêng hùng lên, còn các vấn đề cấp bách, thuộc về trách nhiệm kiểu lạm phát 24%, dân đói nghèo 20%, điện nước không có, hệ thống trì trệ, giáo dục thiếu hiệu quả thì chẳng thấy các bạn đả động gì.

4. Chuyện đem quân ra chiếm lại chắc là chuyện trên cung trăng . Về quân sự chắc chắn Trung Quốc mạnh hơn Việt Nam. Chưa kể đến hành động đem quân ra gây chiến ở một khu vực còn tranh cãi có thể bị lên án là xâm lược . Phát triển đất nước giàu mạnh chủ yếu là để nó nể mình mà nhường lại thôi .
Anh đọc bài trước của chú, cứ nghĩ chú ít ra cũng là người hiểu rộng, nhưng hóa ra chú chỉ đọc lướt qua bài anh rồi nhại lại, đến câu cuối thì có một ít ý kiến của mình. Cả 3 ý đầu anh đã bảo là không khả thi, bài của chú quote lại cũng nói y chang. Câu cuối thì chú cũng chẳng đọc gì cả. Anh bảo là đợi một vài thế hệ, nếu may mắn xây dựng được Việt Nam thành cường quốc thì có thể chiếm lại đất. Nói Việt Nam mạnh hơn Trung Quốc là chuyện trên cung trăng?

Anh xin lỗi chú, nhưng mà nếu bác Hồ với bác Giáp nhà mình mà cũng như chú thì chẳng bao giờ nước mình độc lập được cả, vẫn còn mãi tối tăm trong kiếp đô hộ. Nếu chú có nhìn lại lịch sử ấy, thì Việt Nam lúc ấy phần lớn vẫn là nông dân, cầm gậy với cuốc đi đánh nhau, còn bọn Pháp, Anh, Nhật, Mỹ thì đã có súng ống, xe tăng, máy bay hậu tiễn. Chỉ nói là "còn lâu mới thắng" thì anh mời chú về học thuộc lại sử ta.

Ý cuối của chú là động quân sự sẽ tính là xâm lược? Chính bởi vì khu vực ấy còn là khu vực tranh cãi, còn có sự tham gia của quân đội các nước, nên nó mới không tính là xâm lược, vì có chủ quyền lãnh thổ rõ ràng của nước nào đâu mà kêu xâm lược. Tàu nó đem quân ra nó oánh, mình cũng chỉ mạnh mồm trên giấy tờ, sao không kêu xâm lược đi? Nếu chú thực sự có quan tâm đến vấn đề chủ quyền lãnh thổ ấy, thì chú cũng nên tìm hiểu về một vài cái case tương tự, như chuyện biên giới Tàu-Ấn hay Pedra Branca của Sing với Malay, để hiểu tại sao cộng đồng quốc tế chẳng gọi đấy là xâm lược.
Và anh cũng không thấy cái logic nó nể mình nó nhường lại. Anh hỏi chú, giả sử chú là bọn Tàu, chú có thật lòng là sẽ nhường lại cho anh cái quần đảo Hoàng Sa vì chú nể anh không?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tuoi Tre tổng hợp và dịch:
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=255825&ChannelID=2

Original news:

http://afp.google.com/article/ALeqM5iema9n-4jKuB4iI2osBoXGyJHiUQ
http://www.telegraph.co.uk/news/newstopics/uselection2008/1920917/Chinese-nuclear-submarines-prompt-'new-Cold-War'-warning.html
http://www.telegraph.co.uk/news/majornews/1917184/Analysis-China's-nuclear-secret-exposed.html
http://timesofindia.indiatimes.com/India/Chinas_deep_sea_plans_alarm_India/articleshow/3005889.cms
 
tiêu rồi,xây xong là nó khống chế hết đông nam á,việt nam khỏi nhúc nhích gì luôn,...tàu hạt nhân thì chỉ còn nước chào thua...
 
Back
Bên trên