Re: Những lá thư chưa bao giờ viết
Gửi cô ****
Vậy là đã 2 năm em ko còn được nghe cô giảng bài, đã 2 năm em ko còn được học tập dưới sự dạy dỗ của cô. Và cũng cho đến hôm nay, chưa một giáo viên Văn nào có thể dạy tốt và để lại ấn tượng sâu đậm trong em như cô. Em còn nhớ mãi một câu nói của cô "Giáo viên như chúng tôi cũng như một người lái đò, chở biết bao thế hệ học trò qua sông, nhưng liệu được mấy người nhớ đến." Nhưng em nghĩ, sẽ rất nhiều, rất nhiều học sinh nhớ đến cô vì phong cách dạy của cô quá đặc biệt, đặc biệt đến nỗi không một ai có thể quên. Em còn nhớ học kỳ đầu tiên cô làm chủ nhiệm + dạy lớp em, em đã rất, rất ghét cô. Trước khi cô nhận lớp em, đã có rất nhiều bạn nói rằng: cô rất dữ dằn và rất nghiêm khắc trong chuyện điểm số, cô là một trong những cô giáo nghiêm nhất trường. Và có vẻ đúng như vậy. Tại sao lớp em là lớp chuyên học tự nhiên mà học Văn lại khó đến vậy? Tại sao số bài kiểm tra Văn lại gấp đôi, thậm chí gấp ba số bài kiểm tra Toán, Lý, Hóa cộng lại? Tại sao cứ một tuần là lại một bài kiểm tra 15' không báo trước? Tại sao có những tiết Toán, Sử hay Địa chúng em được nghỉ, đang rất vui sướng, thì cô lại bước vào, mang theo đề kiểm tra 1 tiết môn VĂN, trong khi ngày hôm đó, có thể lớp em không hề có tiết của cô, không một ai mang sách vở Văn đi cả? Tại sao cô không nghĩ cho chúng em, những người chỉ quen với những con số, những người sẽ đi theo các môn tự nhiên? Điểm văn của chúng em lúc đó chỉ là 1, là 2, là 3, là 4. Người cao nhất lớp trong những bài kiểm tra ấy cũng chỉ là một con 6.5? Em đã rất ghét cô, ghét cả môn của cô, rất nhiều bạn bè của em, và cả em cũng rất lo sợ rằng, điểm của một môn hệ số 2 sẽ dưới 6.5 như chơi. Nhưng sau đó, dần dần, những bài giảng hấp dẫn của cô ở trên lớp đã khiến em, một con người từ trước chỉ mê mải với những con số, bỗng bị cuốn hút hoàn toàn, bỗng chỉ biết ngồi nghe, ngồi ghi lại những lời giảng của cô. Và rồi, đến cuối học kỳ, nhìn điểm tổng kết, nhìn lại tất cả các bài kiểm tra, em bỗng hiểu được thành ý của cô. Hóa ra, rất nhiều những bài kiểm tra đó chỉ nhằm một mục đích duy nhất: giúp chúng em viết bài tốt lên, giúp chúng em có được những kiến thức cơ bản về một bộ môn mà lâu nay bị coi là "môn tử thần". Giữa lúc ấy, lại có một chuyện bất ngờ xảy ra khiến cô hiểu nhầm em, cô đã cho rằng em rất ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho một mình mình, không hề biết nghĩ đến lợi ích của người khác. Em lại thêm một lần oán trách cô, trách cô đã không biết suy xét, trách cô đã không hiểu mọi chuyện là thế nào, trách cô đã quá nóng vội, trách cô vì cô đã đánh giá sai em... Và sau này, khi cô hiểu ra mọi chuyện, và em đã đủ bình tĩnh để suy xét lại mọi việc, thì em đã biết, nếu em là cô, thì có lẽ em cũng sẽ làm như thế... Để xảy ra sự việc như thế, dù lỗi không phải ở em, nhưng có lẽ, em đã gián tiếp gây ra nó... Em lại thêm hiểu cô, vì nhờ cô, em đã biết tự đặt mình vào vị trí của người khác, biết nghĩ cho người khác, để hiểu họ hơn... Em còn phát hiện ra rằng, cô rất tâm lý, cô hiểu được suy nghĩ, nguyện vọng của chúng em. Cô hiểu được tâm lý, tình cảm của cái tuổi dở dở ương ương. Cô biết được trong lớp ai thích ai, nhưng cô không nói ra, mãi đến sau này, em mới biết là cô biết. Nhưng cô không nói cho phụ huynh trong cuộc họp, cô cứ để tình cảm giữa chúng em phát triển, miễn là nó không ảnh hưởng đến học tập. Rồi mỗi lúc lớp đi chơi, cứ đến cuối buổi, lúc cả lũ đã đói mèm, thì cô bỗng hiện ra, mang theo một túi bánh mì. Và khi biết rõ tính cách cũng như hoàn cảnh từng đứa, thì trên lớp, lồng vào những bài giảng vốn đã rất hay và hấp dẫn, cô lồng vào cả những bài học triết lý được gửi riêng đến từng đứa. Đứa nào nghe câu chuyện mà dính dáng đến mình là biết ngay...
Đến năm cuối cấp, áp lực của những kỳ thi, thi thành phố, thi tốt nghiệp, thi vào trường cấp 3 đè nặng lên đôi vai của chúng em. Cô đã dạy cho chúng em rằng: Đừng tham quá, hãy tập trung vào những gì mình thật sự yêu thích. Mãi đến lúc thi xong, em mới biết được lời cô nói là đúng. Khi em thất bại trong một kỳ thi không thật sự công bằng, cô đã an ủi em: "Cô biết sức của em thế nào, nhưng cô nghĩ sau thất bại này, em sẽ trưởng thành hơn rất nhiều." Cô nói đúng thật, bây giờ, rất nhiều bạn bè trong lớp đã nói rằng: suy nghĩ của em trưởng thành quá nhanh trong một thời gian quá ngắn. Em cũng không hiểu tại sao lại thế. Nhiều lúc em không muốn thế, nhưng... Em vẫn nhớ kỳ thi tốt nghiệp, cô đã nói với cả lớp rằng: Đừng sợ, vàng thật sẽ ko sợ lửa đâu. Dù có những cái không thực sự công bằng, nhưng các em hãy yên tâm. Và cho đến lúc này, em mới thực sự hiểu tâm huyết của cô dành cho chúng em qua điểm Văn tốt nghiệp của cả lớp. Có lẽ, nếu không phải là cô dạy, thì em đã chẳng được loại khá... Và rồi, khi vào được ngôi trường mà mình mong muốn với một điểm văn không quá tệ, em lại càng biết ơn cô hơn. Nếu không có cô, có lẽ con đường em chọn đã khác...
Bây giờ, tuy không còn học ở 9A2, không còn được cô dạy dỗ, nhưng em cũng như các bạn vẫn không thể quên được cô. Nhắc đến 9A2, không thể không nhắc đến cô. Xa cô rồi, nhớ lại tất cả, em mới nhận ra: Cô hiền quá chừng, chứ đâu có dữ. Nhớ học kỳ đầu tiên cô dạy, cô đã nói: Cô quý lớp 9I hồi trước của cô hơn, dù chúng em giỏi hơn. Nhưng đến cuối năm lớp 9, dù có những sự việc không vui đã xảy ra, em vẫn tin rằng, cô sẽ nhớ đến chúng em như 9I. Xin cám ơn cô về tất cả!
Học sinh cũ của cô
MP