Nguyễn Thanh Huyền
(Sweet_candy_fr)
Điều hành viên
Re: Những lá thư chưa bao giờ viết
Qua lâu rồi, và có lẽ em đã quên được rồi. Nhưng thỉnh thoảng em lại nghĩ đến và nhớ đến...
Chỉ còn vài ngày nữa sẽ sang tuổi 16, cũng chưa lớn nhưng cũng không còn bé nữa rồi. 16 tuổi và 3 ng`. Cái tuổi này đâu phải để ...sớm qua. Nhưng không cưỡng lại được.
1.
3 năm về trước quen anh. Ánh mắt ấy cứ xoáy nhìn em. Em không biết tại sao anh cứ chăm chú nhìn em đến thế? Chỉ biết ánh mắt ấy thông cảm và ấm áp lạ lùng. Và thế rồi vô tình mình gặp lại nhau....rồi quen nhau. Em và anh đã thực sự biết nhau như thế, và đó là điều em chưa bao giờ ngờ đến.
Anh là một người đặc biệt nhất trong những người em đã biết. Nói về anh, bao giờ em cũng chỉ biết "cám ơn" và "xin lỗi". Bởi vì những điều anh làm và mang đến bao giờ cũng là cho em. Anh đến vào lúc em gục ngã và không còn thiết gì nữa, nhưng anh đến mang đến cho em niềm tin và ánh sáng.
Rồi em đã vui trở lại, đã cười thật nhiều, những nụ cười bên anh. Em cố gắng hết sức mình trong mọi chuyện.... nhưng rồi cũng chỉ đến thế thôi nhỉ
Rồi lại cãi vã. Và thế rồi mình cứ xa dần xa dần, rồi chỉ như hai người bạn bình thường. Chỉ những điều như thế, quá dễ hiểu nhưng chẳng ai chịu nhường ai. Rồi em chẳng gặp anh nữa, một thời gian dài, tưởng như đã quên anh thật rồi........
Vô tình lại gặp anh, lại nói chuyện, và rồi lại đi chơi. Và cũng lại là lúc em rối bời nhất. Dường như anh là món quà đặc biệt nhất của tạo hóa mà em là người may mắn được ông trời ban cho. Anh luôn là người duy nhất mang nụ cười đến cho em trong lúc tuyệt vọng nhất....
Và thế là lại gặp anh nhiều hơn,và nghĩ nhiều hơn. Ở giữa hai ta, có nhiều cái vượt giới hạn của một tình bạn, nhưng em không thể cho nó đi xa hơn nữa.....
Gì nhỉ? Thất vọng thì nhiều rồi, thế nhưng cứ lần nào em muốn dứt khỏi nó thì anh lại làm em hi vọng, khó khăn lắm mới dứt ra được.Em không muốn lại tự mình chui vào cái vòng tròn luẩn quẩn í nữa. Mẹ anh vẫn nói là duyên đấy, và cả 2 đứa vẫn cho là định mệnh, thì cứ chờ thời gian nhé Vì trước mắt, con đường mà em và anh lựa chọn khó lắm. Em muốn làm được điều quan trong ấy đã. Còn tính sau nhé, như thế này em thấy thoải mái hơn
Dù sao thì:* cũng:x lắm ^^ nhưng mà cứ để trong lòng thôi, cái cảm giác đơn phương cũng hay mà:"> dù là hơi sợ mất, nhưng đã cũng đã vài lần rồi nên chẳng sợ nữa:x Định mệnh mà:*
Qua lâu rồi, và có lẽ em đã quên được rồi. Nhưng thỉnh thoảng em lại nghĩ đến và nhớ đến...
Chỉ còn vài ngày nữa sẽ sang tuổi 16, cũng chưa lớn nhưng cũng không còn bé nữa rồi. 16 tuổi và 3 ng`. Cái tuổi này đâu phải để ...sớm qua. Nhưng không cưỡng lại được.
1.
3 năm về trước quen anh. Ánh mắt ấy cứ xoáy nhìn em. Em không biết tại sao anh cứ chăm chú nhìn em đến thế? Chỉ biết ánh mắt ấy thông cảm và ấm áp lạ lùng. Và thế rồi vô tình mình gặp lại nhau....rồi quen nhau. Em và anh đã thực sự biết nhau như thế, và đó là điều em chưa bao giờ ngờ đến.
Anh là một người đặc biệt nhất trong những người em đã biết. Nói về anh, bao giờ em cũng chỉ biết "cám ơn" và "xin lỗi". Bởi vì những điều anh làm và mang đến bao giờ cũng là cho em. Anh đến vào lúc em gục ngã và không còn thiết gì nữa, nhưng anh đến mang đến cho em niềm tin và ánh sáng.
Rồi em đã vui trở lại, đã cười thật nhiều, những nụ cười bên anh. Em cố gắng hết sức mình trong mọi chuyện.... nhưng rồi cũng chỉ đến thế thôi nhỉ
Rồi lại cãi vã. Và thế rồi mình cứ xa dần xa dần, rồi chỉ như hai người bạn bình thường. Chỉ những điều như thế, quá dễ hiểu nhưng chẳng ai chịu nhường ai. Rồi em chẳng gặp anh nữa, một thời gian dài, tưởng như đã quên anh thật rồi........
Vô tình lại gặp anh, lại nói chuyện, và rồi lại đi chơi. Và cũng lại là lúc em rối bời nhất. Dường như anh là món quà đặc biệt nhất của tạo hóa mà em là người may mắn được ông trời ban cho. Anh luôn là người duy nhất mang nụ cười đến cho em trong lúc tuyệt vọng nhất....
Và thế là lại gặp anh nhiều hơn,và nghĩ nhiều hơn. Ở giữa hai ta, có nhiều cái vượt giới hạn của một tình bạn, nhưng em không thể cho nó đi xa hơn nữa.....
Gì nhỉ? Thất vọng thì nhiều rồi, thế nhưng cứ lần nào em muốn dứt khỏi nó thì anh lại làm em hi vọng, khó khăn lắm mới dứt ra được.Em không muốn lại tự mình chui vào cái vòng tròn luẩn quẩn í nữa. Mẹ anh vẫn nói là duyên đấy, và cả 2 đứa vẫn cho là định mệnh, thì cứ chờ thời gian nhé Vì trước mắt, con đường mà em và anh lựa chọn khó lắm. Em muốn làm được điều quan trong ấy đã. Còn tính sau nhé, như thế này em thấy thoải mái hơn
Dù sao thì:* cũng:x lắm ^^ nhưng mà cứ để trong lòng thôi, cái cảm giác đơn phương cũng hay mà:"> dù là hơi sợ mất, nhưng đã cũng đã vài lần rồi nên chẳng sợ nữa:x Định mệnh mà:*