Nguyễn Mai Hà Linh
(mylink)
New Member
Re: Những lá thư chưa bao giờ viết
to my special friend only... :x
Ấy có biết là cái lúc tớ viết những dòng chữ xanh xanh nhạt nhạt ấy cho ấy tớ cũng buồn và chán đến mức nào ko...
Ko hiểu sao hôm ấy tớ rất buồn... tớ còn bực cả chuyện bạn Phương poz bài linh tinh nữa... Nhưng cái mà tớ thất vọng nhất là đến ấy cũng ko nhận ra là bài đấy ko phải của tớ viết... Tớ ko bao h viết như thế cả... thế mà ấy chẳng nhận ra.... rồi ấy nói là tớ ko bao h biết buồn... chỉ đơn giản vì tớ nói thế... tớ cứ tưởng là ấy cũng hiểu tớ một ít nào chứ...
Tớ ko nghĩ là ấy ko có cảm xúc, ko dồn nén... Sao ấy lại nghĩ thế chứ... Cái câu tớ nói có nghĩa là như thế ah... Thế thì lỗi lại là tại tớ rồi... Tớ đã nói là khóc là có cảm xúc rồi... Nhưng mà ý tớ là khi khóc thì dồn nén nó được ra ngoài một phần... Tớ chẳng biết nữa... chắc là tớ nói khó hiểu lắm... tớ cũng biết là tớ khó hiểu lắm.... tớ cũng biết là khó để hiểu tớ lắm... hình như bây h tớ cũng ko hiểu tớ viết cái j nữa... nhưng mà tớ sợ cái câu ấy nói... cái câu mà tớ hỏi ấy ấy có yêu tớ ko .... ấy nói là ấy yêu tớ nhưng cũng sợ tớ ấy... tớ sợ câu ấy lắm... tớ ko biết là nó có thật ko... tớ ko biết là ấy có sợ tớ thực sự ko... nhưng mà tớ buồn lắm... tớ sợ cái đấy là sự thật.... nếu thế thì tớ chết mất....
Tớ nói ấy ko hiểu đc cái cảm giác của tớ thì....
Bởi vì cái nỗi buồn của tớ ko ai biết được... và ko ai tưởng tượng được.... Nó vượt qua mọi suy nghĩ... Có thể 10 năm nữa ấy sẽ biết được.... nhưng bây h thì ấy ko hiểu đc nó là nỗi buồn gì đâu... có lẽ lúc đấy tớ buồn quá nên nói thế... ý của tớ là như thế... chứ tớ ko hề nghĩ là ấy ko hiểu thế nào là nỗi buồn.... tớ ko hề nghĩ là ấy chả có dồn nén gì... ấy chả có cảm xúc gì... ko, tớ ko nghĩ thế đâu... tớ ko hề nghĩ thế.... đừng... đừng hiểu nhầm tớ... tớ sợ lắm... đừng, đừng làm tớ đau... xin ấy... tớ vẫn bảo là tớ nhạy cảm lắm mà... tớ biết ấy chứa những gì trong lòng ấy... trong trái tim ấy... trong cái đầu của ấy... tớ ko biết cụ thể là cái gì... nhưng tớ cảm nhận được nó... dù ko rõ nét.... ấy đối với tớ còn quá bí ẩn....
Ấy vẫn nói với tớ là ấy ko bao h hi vọng có người hiểu được ấy.... tớ biết... nhưng tớ thì.... tại tớ quá ... tham lam chăng... hay là ích kỉ.... tớ vẫn tin là có người sẽ hiểu được tớ.... thực tế có thể là tớ cũng tìm đc người như thế rồi... nhưng mà .... tớ xin lỗi ấy... nhưng tớ cứ tưởng là ấy phải hiểu tớ hơn cơ.... tớ xin lỗi vì đã đòi hỏi quá nhiều... phải rồi... tớ có quyền gì để bắt ấy phải hiểu tớ chứ... ấy nhỉ... trong khi chính tớ... tớ có hiểu ấy đâu... thế mà ko hiểu sao tớ vẫn cứ nghĩ là tớ đã cảm nhận được một phần của ấy.... cái hình ảnh nhòe nhoẹt nước mắt của ấy.... cái hình ảnh ấy nó làm tớ thấy bình yên lắm ấy.... tớ nghĩ là ấy rất yếu đuối... ẩn sau cái dáng vẻ mạnh mẽ... tớ nghĩ thế có đúng ko.... lúc ngồi trong đêm tối ấy... lúc nào trong đầu tớ cũng hiện lên hình ảnh đấy của ấy.... cái hình ảnh mà tớ tin rằng đã làm tớ dũng cảm hơn.... đầu tớ ong ong... nhưng mỗi lần tớ nhắm mắt lại.... tớ lại mỉm cười vì cái khuôn mặt ấy.... tớ muốn ở bên ấy....
Hình như tớ ko hiểu ấy thật.... nhưng mà lúc viết cái dòng chữ xanh nhạt ấy... tớ sợ lắm... tớ sợ là... người mà tớ có thể nói là yêu quý nhất trong lớp... tớ sợ... người ấy cũng ko hiểu tớ... mà tớ cũng sợ... tớ ko hiểu được người đấy... lúc ấy... ấy có biết tớ nghĩ gì ko....tớ nghĩ là ấy với tớ hình như ở 2 thế giới khác nhau thì phải.... những suy nghĩ, cảm nhận trước nay của tớ... tưởng như có thể làm tớ hiểu được mọi người ... thì hình như lại ko len được vào trong con người ấy... ko thể.... chính cái lúc ấy bảo tớ đoán ... tớ đã phát hiện ra điều ấy... tớ như đi vào mê cung... ko có lối ra... sợ hãi... và tớ đã rút lui... ko dám tiến sâu vào nữa... tớ sợ ... tớ muốn tìm hiểu nó đã... trước khi đặt chân vào.... mà tớ kém lắm hay sao ấy... tớ chẳng thể nào tìm được cái bản đồ ấy nó được giấu ở đâu...
Ấy có biết ko.... Bức thư này của tớ cũng gửi cả lời cảm ơn và lời xin lỗi đến ấy... Ấy có biết là ... đây là lần đầu tiên... tớ khóc vì một người bạn... tớ đọc thư ấy mà bật khóc... tớ sợ là tớ đã vuột mất một cái gì đấy quý giá.... tớ sợ là tớ đã mất ấy.... hình như tớ làm ấy buồn nhiều hơn tớ tưởng.... đúng là tớ cũng chả hiểu gì về ấy cả.... tại sao tớ lại... tớ ko hiểu... tớ cũng chán tớ lắm... tớ đã tìm thấy rất nhiều điểm giống nhau giữa tớ và ấy.... tớ đã thấy người khác...kể cả là người mà họ ghét họ cũng có cách để làm cho người ấy thoải mái... thế mà ... ko hiểu sao... tớ thì... ngay đến người tớ yêu thương... tớ cũng làm đau họ....
Tớ sợ quá... ấy ơi... đừng bỏ tớ nhé... lúc này tớ cần ấy lắm.... tha thứ cho tớ... tớ chẳng biết nói gì nữa... thế là tớ định dừng lại... tớ định nói ... tớ yêu ấy lắm.... tớ phát hiện ra.... ấy ko nói với tớ là ấy yêu tớ...
... tớ ích kỉ lắm... nhưng mà khi ấy ko viết như thế.... tớ thấy sợ thực sự... tớ sợ ấy ko yêu tớ nữa... tớ ko hiểu tớ nữa... lúc nào tớ cũng khao khát được yêu thương... lúc nào tớ cũng sợ người ta ko yêu tớ.... khi tớ dành tình cảm cho người khác.... tớ hầu như dành hết cả tâm trí và tấm lòng tớ.... và thế là tớ cứ đòi hỏi người khác cũng phải như thế... tớ ích kỉ lắm đúng ko ấy.... tớ buồn quá.... bây h tớ lại khóc rồi.... tớ muốn được khóc... hình như ấy đã làm được cái điều mà tớ tin là rất khó khăn... làm cho tớ khóc... tớ vẫn phải cảm ơn ấy vì điều đấy... và h tớ hiểu là khóc cũng chẳng dễ chịu gì... tớ khóc rồi mà đầu tớ cứ ong ong... và tớ còn buồn hơn... hóa ra tớ mới là cái đứa ngu ngốc chẳng hiểu gì về ấy.....
Nhưng mà.... tớ ko muốn mất ấy.... tớ sợ phải đối mặt với ấy.... tớ chả biết làm gì đây....
Tớ chỉ biết nói với ấy.... tớ yêu ấy.... :x ... cho dù có lúc tớ giận ấy... cho dù có lúc tớ buồn vì ấy... hay cho dù có lúc tớ làm cho ấy buồn.... làm ấy chán... làm ấy khóc.... thì... xin lỗi... tớ ko cố ý... thì... tớ vẫn luôn yêu ấy... cái này tớ có thể khẳng định.... bằng cả trái tim của tớ.... đừng bỏ tớ... bạn hiền....
to my special friend only... :x
Ấy có biết là cái lúc tớ viết những dòng chữ xanh xanh nhạt nhạt ấy cho ấy tớ cũng buồn và chán đến mức nào ko...
Tớ ko nghĩ là ấy ko có cảm xúc, ko dồn nén... Sao ấy lại nghĩ thế chứ... Cái câu tớ nói có nghĩa là như thế ah... Thế thì lỗi lại là tại tớ rồi... Tớ đã nói là khóc là có cảm xúc rồi... Nhưng mà ý tớ là khi khóc thì dồn nén nó được ra ngoài một phần... Tớ chẳng biết nữa... chắc là tớ nói khó hiểu lắm... tớ cũng biết là tớ khó hiểu lắm.... tớ cũng biết là khó để hiểu tớ lắm... hình như bây h tớ cũng ko hiểu tớ viết cái j nữa... nhưng mà tớ sợ cái câu ấy nói... cái câu mà tớ hỏi ấy ấy có yêu tớ ko .... ấy nói là ấy yêu tớ nhưng cũng sợ tớ ấy... tớ sợ câu ấy lắm... tớ ko biết là nó có thật ko... tớ ko biết là ấy có sợ tớ thực sự ko... nhưng mà tớ buồn lắm... tớ sợ cái đấy là sự thật.... nếu thế thì tớ chết mất....
Tớ nói ấy ko hiểu đc cái cảm giác của tớ thì....
Ấy vẫn nói với tớ là ấy ko bao h hi vọng có người hiểu được ấy.... tớ biết... nhưng tớ thì.... tại tớ quá ... tham lam chăng... hay là ích kỉ.... tớ vẫn tin là có người sẽ hiểu được tớ.... thực tế có thể là tớ cũng tìm đc người như thế rồi... nhưng mà .... tớ xin lỗi ấy... nhưng tớ cứ tưởng là ấy phải hiểu tớ hơn cơ.... tớ xin lỗi vì đã đòi hỏi quá nhiều... phải rồi... tớ có quyền gì để bắt ấy phải hiểu tớ chứ... ấy nhỉ... trong khi chính tớ... tớ có hiểu ấy đâu... thế mà ko hiểu sao tớ vẫn cứ nghĩ là tớ đã cảm nhận được một phần của ấy.... cái hình ảnh nhòe nhoẹt nước mắt của ấy.... cái hình ảnh ấy nó làm tớ thấy bình yên lắm ấy.... tớ nghĩ là ấy rất yếu đuối... ẩn sau cái dáng vẻ mạnh mẽ... tớ nghĩ thế có đúng ko.... lúc ngồi trong đêm tối ấy... lúc nào trong đầu tớ cũng hiện lên hình ảnh đấy của ấy.... cái hình ảnh mà tớ tin rằng đã làm tớ dũng cảm hơn.... đầu tớ ong ong... nhưng mỗi lần tớ nhắm mắt lại.... tớ lại mỉm cười vì cái khuôn mặt ấy.... tớ muốn ở bên ấy....
Hình như tớ ko hiểu ấy thật.... nhưng mà lúc viết cái dòng chữ xanh nhạt ấy... tớ sợ lắm... tớ sợ là... người mà tớ có thể nói là yêu quý nhất trong lớp... tớ sợ... người ấy cũng ko hiểu tớ... mà tớ cũng sợ... tớ ko hiểu được người đấy... lúc ấy... ấy có biết tớ nghĩ gì ko....tớ nghĩ là ấy với tớ hình như ở 2 thế giới khác nhau thì phải.... những suy nghĩ, cảm nhận trước nay của tớ... tưởng như có thể làm tớ hiểu được mọi người ... thì hình như lại ko len được vào trong con người ấy... ko thể.... chính cái lúc ấy bảo tớ đoán ... tớ đã phát hiện ra điều ấy... tớ như đi vào mê cung... ko có lối ra... sợ hãi... và tớ đã rút lui... ko dám tiến sâu vào nữa... tớ sợ ... tớ muốn tìm hiểu nó đã... trước khi đặt chân vào.... mà tớ kém lắm hay sao ấy... tớ chẳng thể nào tìm được cái bản đồ ấy nó được giấu ở đâu...
Ấy có biết ko.... Bức thư này của tớ cũng gửi cả lời cảm ơn và lời xin lỗi đến ấy... Ấy có biết là ... đây là lần đầu tiên... tớ khóc vì một người bạn... tớ đọc thư ấy mà bật khóc... tớ sợ là tớ đã vuột mất một cái gì đấy quý giá.... tớ sợ là tớ đã mất ấy.... hình như tớ làm ấy buồn nhiều hơn tớ tưởng.... đúng là tớ cũng chả hiểu gì về ấy cả.... tại sao tớ lại... tớ ko hiểu... tớ cũng chán tớ lắm... tớ đã tìm thấy rất nhiều điểm giống nhau giữa tớ và ấy.... tớ đã thấy người khác...kể cả là người mà họ ghét họ cũng có cách để làm cho người ấy thoải mái... thế mà ... ko hiểu sao... tớ thì... ngay đến người tớ yêu thương... tớ cũng làm đau họ....
Tớ sợ quá... ấy ơi... đừng bỏ tớ nhé... lúc này tớ cần ấy lắm.... tha thứ cho tớ... tớ chẳng biết nói gì nữa... thế là tớ định dừng lại... tớ định nói ... tớ yêu ấy lắm.... tớ phát hiện ra.... ấy ko nói với tớ là ấy yêu tớ...
Nhưng mà.... tớ ko muốn mất ấy.... tớ sợ phải đối mặt với ấy.... tớ chả biết làm gì đây....
Tớ chỉ biết nói với ấy.... tớ yêu ấy.... :x ... cho dù có lúc tớ giận ấy... cho dù có lúc tớ buồn vì ấy... hay cho dù có lúc tớ làm cho ấy buồn.... làm ấy chán... làm ấy khóc.... thì... xin lỗi... tớ ko cố ý... thì... tớ vẫn luôn yêu ấy... cái này tớ có thể khẳng định.... bằng cả trái tim của tớ.... đừng bỏ tớ... bạn hiền....
Chỉnh sửa lần cuối: