anh đã từng nói vs em anh fall in and fall out love easily
em cười khẩy và cho rằng đấy là anh chưa chín chắn
hay chính trg lòng em lúc đấy lại nhen nhóm cho em 1 cái hy vọng, dù chỉ là 1.1% rằng có lúc, cũng có lúc, anh đã từng yêu em. Thế là đủ.
Em sống mòn mỏi với cái niềm tin và hy vọng mong manh ấy, đứng im nhìn các cuộc tình của anh đi qua, commèn bằng miễng lưỡi cay độc, chua chát, lặng lẽ nhìn anh.
Em đã có lúc cho mình là hòn đá nhỏ trên con đường của anh, bé nhỏ nhg có thể cản anh lại, có thể làm anh chú ý, có thể để anh mag theo suốt cuộc đời, hy vọng rằng anh sẽ quay về với em, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ nhận ra rằng, em luôn bên anh...
em đã nuôi sống mình bằng cái niềm tin bé nhỏ ấy, ngày qua ngày vì cứ nghĨ, ngày anh về với em rất gần rồi
..........
nhưng
con người khác bên trong của em, nó ngủ yên trog quãng thời gian anh đến, nó nhường nhịn em trg mọi chuyện về anh, bỗng nhiên bừng tỉnh. Nó chửi rủa vào mặt em, nó cho em là con ngốc, vì yêu anh.
Nó bảo em là gió, em là gió chứ k fải là hòn đá vật vờ sống bên đường. Một em trước yêu anh, là khi một đứa sống k mù mờ và nhạt nhoà như thế này, là em đã vứt bỏ hết nh~ j` tốt đẹp nhất để có thể sống bên cạnh anh, như 1 cái bóng k hơn k kém.
Nó bảo, gió em là gió mùa đông, mag cho ng` ta cái lạnh, cái mới lạ so với gió mát của mùa thu, em quyết liệt đấu tranh cho hp của mình, chứ k fải chờ bất kì ai mag hp đến cho mình.
Nó bảo rằng, em dù là gió, dù có thoảng qua, nhg vẫn để lại trên ng` nh~ dấu tích mà ng` ta k-thể-nào-quên đc, là sẽ mỉm cười khi bất chợt nhớ về, rồi saU gặp lại là ngẩng caO đầu kiêu hãnh trước nắg ấy..
[//]
em nhớ ra nụ cười của mọi người xung quanh, cái mà lâu rồi em quên đi, bỏ quên trg miền ký ức nhỏ bé toàn anh
em nhỚ cái ánh mắt bất ngờ của anh,, khi anh và em còn chưa như bâyh`
em nhớ ra cái tôi kiêu hãnh của mình, em đã giấu kín đi khi yêu anh
em cũng nhớ lâu lắm rồi em k cho mình cái thú vui rIêng của em, là piano lâu ngày không đụng đến.
em xem lại blog, là 1 màu đen k hơn, k kém, k có em của ngày xưa, mà chỉ còn bóng tối thẫn thờ và miên man
........
em fải đi thôi anh ạ, em lại vút bay như gió thôi, vì hòn đá đấy k đủ để níu giữ anh lại, anh k cho em một niềm tin để có thể tiếp tục
đấy là lý dO mà em tự giấu kín bản thân mình lâu nay, mù quáng tiếp tục
bâyh` thì kết thúc tất cả thôi
nhẹ nhõm
và
bình yên
mong anh có cuộc sống mới, tốt đẹp hơn nhiều so với khi có em.
Không yêu nhau thì làm bạn của nhau nhỉ
anh cứ nói chuyện với em khi anh cần, anh cứ tâm sự khi anh vướng mắc, em sẽ nghe và là cái gối cho anh
em đi tìm lại cuộc sống riêng em đây
P.S: cái thư này là mix
đỌc chắc hiểu cái nào của đứa nào
nhg cần kết thúc hết thôi , cái j` của mình sẽ thuộc về mình, còn cái j` k thì vĩnh viễn đời đời kiếp kiếp cũng chẳng thể biến thành của mình đc. Khiên cưỡng là cái khổ nhục nhất đời đấy. Yêu :*