Hồ Bích Ngọc
(Hồ Bích Ngọc)
Active Member
Gửi anh, cho một miền đất hứa...
Ai đó đang mong trở về nhà. Và hình như người đấy chẳng phải anh.
Em khóc. Anh thay đổi rồi...
Hai năm, Nhật Bản đưa anh đi xa khỏi em, để anh nói rằng "Anh chẳng có trách nhiệm gì với em hết. Anh không muốn gặp em nữa".
Hai năm, em giấu nước mắt nhìn những năm tháng em chờ đợi...
Gửi anh, nơi ấy hơn Hà Nội 2 tiếng đồng hồ.
Em chẳng sang với anh nữa đâu. Em ghét đất nước ấy, em ghét cái trường Đại học ấy. Em ghét tất cả những lý do đã mang anh đi khỏi Việt Nam. Em ghét cả khi anh nói "Xa em anh sẽ nhớ lắm, nhưng cố lên em nhé, vì tương lai con mình".
Ừ, con mình...
Gửi anh, từ Hà Nội đang mưa tầm tã
Ngày anh đi, anh giấu giờ bay với em vì sợ phải nhìn thấy em khóc. Anh gọi từ tp HCM. "Anh yêu em". Và anh đi mất...
Đêm ấy - đêm dài nhất. Em thức trắng nhìn vào khoảng không gian hư không.
Em cố tìm kiếm một bóng dáng yêu thương giữa Hà Nội tấp nập...Chẳng có anh...
Gửi anh, từ cửa sổ tầng 3
Nơi em nhìn xuống mỗi khi anh đến,em nhận được tin nhắn "Xe ôm đến rùi, mời cô nương xuống". Em muốn chạy thật nhanh, và chào anh bằng một nụ hôn. Nhưng ai lại thế, anh nhỉ, người ta cười chết. Mình hôn nhau lúc nào vắng người thôi, và nhớ, hôn em thật lâu nhé...
Gửi lại anh, không gian mênh mông của công viên nước mùa lạnh
Hai đứa khám phá ra công viên nước vẫn mở cửa, đi dạo, ôm... Anh bảo anh sẽ nhớ hương tóc em lắm. Anh nhớ môi em ngọt như kẹo...
Chỉ là em bắt anh nói thế....Vậy hả anh?
Gửi lại anh, tất cả em, và nước mắt bây giờ em đang thổn thức...
Gửi lại anh, từ nơi đây...
Em đợi...
Ai đó đang mong trở về nhà. Và hình như người đấy chẳng phải anh.
Em khóc. Anh thay đổi rồi...
Hai năm, Nhật Bản đưa anh đi xa khỏi em, để anh nói rằng "Anh chẳng có trách nhiệm gì với em hết. Anh không muốn gặp em nữa".
Hai năm, em giấu nước mắt nhìn những năm tháng em chờ đợi...
Gửi anh, nơi ấy hơn Hà Nội 2 tiếng đồng hồ.
Em chẳng sang với anh nữa đâu. Em ghét đất nước ấy, em ghét cái trường Đại học ấy. Em ghét tất cả những lý do đã mang anh đi khỏi Việt Nam. Em ghét cả khi anh nói "Xa em anh sẽ nhớ lắm, nhưng cố lên em nhé, vì tương lai con mình".
Ừ, con mình...
Gửi anh, từ Hà Nội đang mưa tầm tã
Ngày anh đi, anh giấu giờ bay với em vì sợ phải nhìn thấy em khóc. Anh gọi từ tp HCM. "Anh yêu em". Và anh đi mất...
Đêm ấy - đêm dài nhất. Em thức trắng nhìn vào khoảng không gian hư không.
Em cố tìm kiếm một bóng dáng yêu thương giữa Hà Nội tấp nập...Chẳng có anh...
Gửi anh, từ cửa sổ tầng 3
Nơi em nhìn xuống mỗi khi anh đến,em nhận được tin nhắn "Xe ôm đến rùi, mời cô nương xuống". Em muốn chạy thật nhanh, và chào anh bằng một nụ hôn. Nhưng ai lại thế, anh nhỉ, người ta cười chết. Mình hôn nhau lúc nào vắng người thôi, và nhớ, hôn em thật lâu nhé...
Gửi lại anh, không gian mênh mông của công viên nước mùa lạnh
Hai đứa khám phá ra công viên nước vẫn mở cửa, đi dạo, ôm... Anh bảo anh sẽ nhớ hương tóc em lắm. Anh nhớ môi em ngọt như kẹo...
Chỉ là em bắt anh nói thế....Vậy hả anh?
Gửi lại anh, tất cả em, và nước mắt bây giờ em đang thổn thức...
Gửi lại anh, từ nơi đây...
Em đợi...