Từ Thái Hà
(shutup)
New Member
Cho ấy.
Vì có thể ấy sẽ chẳng bao giờ đọc được cái thư này. Ở đây. Nên tớ. Viết cho ấy.
Mấy ngày từ khi tớ quen ấy?! Cũng vài ấy nhỉ?!
Tớ quen ấy...
Tớ sẽ không quên cái lần đầu tiên đi uống cà-fê. cái lần đầu tiên uống cà-fê với một đứa con trai.
Tớ sẽ không quên cái lần đầu tiên có người cùng tớ đi bộ lung tung khắp phố cổ - chật hẹp, chen chúc - và chẳng đứa nào biết đường - chẳng đứa nào biết mình đang đi đâu... Đi theo cảm giác thôi ấy nhỉ?! Thế mà rồi mình cũng tìm được đến nhà thờ...và rồi cũng tìm được một chỗ dừng chân...
Tớ sẽ không quên cái lần đầu tiên được nghe tiếng chuông nhà thờ như thế nào... ừh, nhớ rồi,...cứ 15' lại có một lần chuông...ừh, đó là một hôm thứ 2 - không nắng gắt, không âm u, không mưa nhiều...trời thật đẹp, ấy nhỉ?!
Tớ sẽ không quên cái lần đầu tiên tớ vào hiệu sách cùng một đứa con trai. Ấy nghe tớ nói luyên thuyên về những cuốn sách tớ đọc được...và tớ nghe ấy nói thật nhiều về tình yêu của ấy...
"Một buổi sáng anh ấy hứa sẽ kể cho con nghe một câu chuyện thật khó tin, thế rồi anh ấy biến mất...".
Ừh. Tớ cũng thế. "Phải thừa nhận tớ đã có một cái gì đó với ấy mà không thế gọi tên dù có thể những gì xảy ra là một cơn say coca thôi nhưng tớ muốn gọi là một giấc mơ hơn cũng khá đẹp í. nhưng mà mơ thì phải tỉnh đúng không?"... Ừh có lẽ chỉ là say coca thôi...cứ uống uống mãi, nốc thật nhiều rồi cũng hết lon thôi ấy nhỉ?! Tại sao "giấc mơ" đấy lại chỉ "khá đẹp" thôi hả ấy?! thế mà tớ muốn hơn một chút...kiểu bỏ từ "khá" đi í...ừh, hơi tham...
Nhưng ấy ơi. Tớ không phải là cơn gió, và cũng không muốn làm một cơn gió. Tớ muốn làm cái gì đó hơn cơ, ... một cái gì đó có thể đọng lại ý, ... nhưng mà có vẻ như tớ chưa sẵn sàng, chưa thể...và ấy cũng thế. Giống như cái cảm giác "hơi người" ý...không thể lưu đọng mãi...và tớ sợ cứ thế này rồi có ngày tớ sẽ chẳng còn cảm thấy "hơi ngưởi" nữa. Ba lần...chỉ để tớ hiểu ra được điều đó thôi thì fải. Àh ý, tớ đã nói là tim tớ cũng đã đập rất nhanh lúc đó chưa?! Cũng có cảm giác ấm và bình yên lắm...nhg mà tớ cũng đã không dám nói.
Đừng cảm ơn tớ mãi thế. Vì tớ đã làm được gì cho ấy đâu?! Chỉ là chúc ngủ ngoan - thế thôi - nhưng cái cuối cùng í - tớ đã không chúc ấy ngủ ngoan đấy ^^ thấy không? thôi bỏ đi đi...
Này. Đêm nay sẽ không có rì cả nữa. Đêm nay sẽ không còn "quản thúc" nữa. Đêm này không còn "ngủ ngoan" nữa. Đêm nay không còn nữa...Sáng mai cũng thế, nhỉ?!
Tớ tuột mất thôi. Chỉ là tuột mất thôi.
Nhưng mà tớ sợ giữ lại...vì rồi cuối cùng vẫn sẽ ... ra đi ... có gì là vĩnh viễn và mãi mãi?!
Người ta vẫn đi tìm kiếm cái thứ phù du đấy ... dù luôn biết với mình rằng chẳng có gì mãi mãi ... những vẫn thèm, vẫn muốn ... tuột đi những cái có trước mắt ^^
Nhưng tớ đã làm rồi.
Đành vậy thôi : )
Kiềm chế chính mình để không bị đau ^^ hèn nhát quá ^^ ích kỉ quá ^^
Tưởng là mình sẽ có thêm một người thật đặc biệt và quan trọng ^^
Nhưng chỉ là tưởng mà thôi ^^
Ấy ơi.
Đêm nay ngủ ngon nhé
và sẽ là bí mật của hai bọn mình thôi : D
Vì có thể ấy sẽ chẳng bao giờ đọc được cái thư này. Ở đây. Nên tớ. Viết cho ấy.
Mấy ngày từ khi tớ quen ấy?! Cũng vài ấy nhỉ?!
Tớ quen ấy...
Tớ sẽ không quên cái lần đầu tiên đi uống cà-fê. cái lần đầu tiên uống cà-fê với một đứa con trai.
Tớ sẽ không quên cái lần đầu tiên có người cùng tớ đi bộ lung tung khắp phố cổ - chật hẹp, chen chúc - và chẳng đứa nào biết đường - chẳng đứa nào biết mình đang đi đâu... Đi theo cảm giác thôi ấy nhỉ?! Thế mà rồi mình cũng tìm được đến nhà thờ...và rồi cũng tìm được một chỗ dừng chân...
Tớ sẽ không quên cái lần đầu tiên được nghe tiếng chuông nhà thờ như thế nào... ừh, nhớ rồi,...cứ 15' lại có một lần chuông...ừh, đó là một hôm thứ 2 - không nắng gắt, không âm u, không mưa nhiều...trời thật đẹp, ấy nhỉ?!
Tớ sẽ không quên cái lần đầu tiên tớ vào hiệu sách cùng một đứa con trai. Ấy nghe tớ nói luyên thuyên về những cuốn sách tớ đọc được...và tớ nghe ấy nói thật nhiều về tình yêu của ấy...
"Một buổi sáng anh ấy hứa sẽ kể cho con nghe một câu chuyện thật khó tin, thế rồi anh ấy biến mất...".
Ừh. Tớ cũng thế. "Phải thừa nhận tớ đã có một cái gì đó với ấy mà không thế gọi tên dù có thể những gì xảy ra là một cơn say coca thôi nhưng tớ muốn gọi là một giấc mơ hơn cũng khá đẹp í. nhưng mà mơ thì phải tỉnh đúng không?"... Ừh có lẽ chỉ là say coca thôi...cứ uống uống mãi, nốc thật nhiều rồi cũng hết lon thôi ấy nhỉ?! Tại sao "giấc mơ" đấy lại chỉ "khá đẹp" thôi hả ấy?! thế mà tớ muốn hơn một chút...kiểu bỏ từ "khá" đi í...ừh, hơi tham...
Nhưng ấy ơi. Tớ không phải là cơn gió, và cũng không muốn làm một cơn gió. Tớ muốn làm cái gì đó hơn cơ, ... một cái gì đó có thể đọng lại ý, ... nhưng mà có vẻ như tớ chưa sẵn sàng, chưa thể...và ấy cũng thế. Giống như cái cảm giác "hơi người" ý...không thể lưu đọng mãi...và tớ sợ cứ thế này rồi có ngày tớ sẽ chẳng còn cảm thấy "hơi ngưởi" nữa. Ba lần...chỉ để tớ hiểu ra được điều đó thôi thì fải. Àh ý, tớ đã nói là tim tớ cũng đã đập rất nhanh lúc đó chưa?! Cũng có cảm giác ấm và bình yên lắm...nhg mà tớ cũng đã không dám nói.
Đừng cảm ơn tớ mãi thế. Vì tớ đã làm được gì cho ấy đâu?! Chỉ là chúc ngủ ngoan - thế thôi - nhưng cái cuối cùng í - tớ đã không chúc ấy ngủ ngoan đấy ^^ thấy không? thôi bỏ đi đi...
Này. Đêm nay sẽ không có rì cả nữa. Đêm nay sẽ không còn "quản thúc" nữa. Đêm này không còn "ngủ ngoan" nữa. Đêm nay không còn nữa...Sáng mai cũng thế, nhỉ?!
Tớ tuột mất thôi. Chỉ là tuột mất thôi.
Nhưng mà tớ sợ giữ lại...vì rồi cuối cùng vẫn sẽ ... ra đi ... có gì là vĩnh viễn và mãi mãi?!
Người ta vẫn đi tìm kiếm cái thứ phù du đấy ... dù luôn biết với mình rằng chẳng có gì mãi mãi ... những vẫn thèm, vẫn muốn ... tuột đi những cái có trước mắt ^^
Nhưng tớ đã làm rồi.
Đành vậy thôi : )
Kiềm chế chính mình để không bị đau ^^ hèn nhát quá ^^ ích kỉ quá ^^
Tưởng là mình sẽ có thêm một người thật đặc biệt và quan trọng ^^
Nhưng chỉ là tưởng mà thôi ^^
Ấy ơi.
Đêm nay ngủ ngon nhé
và sẽ là bí mật của hai bọn mình thôi : D