viết cho em chiều ko thấy nắng....
...em ạ....
em phải cố gắng thôi....
em phải vượt qua thôi...
tôi biết em yếu đuối, em cứ sống thật đi, em cứ yếu đuối đi, để cho mọi người thấy để còn che chở, chứ em cứ giả vờ mạnh mẽ như thế, chỉ tổ làm tổn thương em thôi, em hiểu ko....
tôi biết em đã cố gắng, nhưng em phải cố gắng nữa lên, mọi thứ ko dễ nhưng cũng ko đến nỗi quá khó, em có thể làm được, và tôi tin em có thể làm được, tôi tin em mà....
tôi biết em buồn... nhưng đâu cần phải khóc nhiều đến thế. Nước mắt ko thể làm tan đi nỗi đau, mà chỉ đào sâu thêm cái hố vốn đã to ấy thôi. tôi biết em đã bị tổn thưởng rất nhiều, nhưng nếu em tiếp tục suy sụp và chán nản như thế, thì mãi mãi em sẽ bị nó nuốt chửng, mãi mãi bị chôn vùi ko thể nào thoát ra được nữa. Sợ chưa, sợ rồi chứ gì, thế thì đưa tay em đây, tôi nắm, và ta cùng vượt qua...
những gì em nghĩ, tôi biết chứ...
em luôn nghĩ mình kém cỏi, nhưng em thử nghĩ xem, trên đời đâu có ai hoàn hảo hết đâu, chỉ cần em bằng lòng, nhưng ko phải là dùng "phép thắng lợi tinh thần" giản đơn mang lại tính cao ngạo, mà từ đó em sống tốt hơn, yêu quý bản thân mình hơn. mà em học văn, em biết rùi đấy, yêu quý mình thì mới yêu quý được người khác được, đúng ko nào....
tôi biết lòng em chưa yên lặng như em vẫn nghĩ.... tôi biết....
em vẫn chưa quên được những gì đã qua. Tôi biết nó quá khó. Những kí ức, những kỉ niệm thật sự ko thể nào quên. Thế này nhé, em hãy nghe tôi, em hãy sống hết mình mỗi ngày, bây giờ em cứ để cho đống bài tập nó chôn vùi em đi, tôi mong em chết ngập trong đó, để những thứ kia ko có thời gian ùa về, cũng đơn giản thôi, phải hông???
em vẫn chưa quên được những gì đã qua. Tôi biết em vẫn chưa tin ông em đã đi xa thật sự. Nhưng đó là sự thật. Em phải học cách chấp nhận, chấp nhận để em thẳng người bước qua... Và tôi biết, em hiểu những gì ông mong ngóng ở em... thế thì tại sao em chưa bắt tay làm....
em vẫn chưa quên được những gì đã qua. Phải chăng em đã nghĩ là đã có một chỗ dựa cho lòng mình, để tạm thời quên đi cái cảm giác cô đơn mong ngóng, nhưng hình như đó chưa phải là điểm dừng. Có lẽ em ko phải là mẫu người người ta thik "một cô bé nhỏ nhắn, bé hạt tiêu" người ta đã chẳng bảo đó sao.... Em mệt mỏi phải ko, đừng ngạc nhiên làm sao tôi biết, tôi biết mà. Em đã sống quá tốt cho người khác mà quên đi bản thân mình, đã có khi nào em thử một lần làm cho em những gì em đã làm cho họ chưa? Chưa chứ gì? CHắc chắn. Vì em là con người như thế. Họ có cuộc sống của mình, và em có cuộc sống của em, tại sao em lại dại dột đi hy sinh cuộc sống của mình cho người khác như thế, trong khi họ đâu có nghĩ về em nhiều chỉ bằng 1/10 em nghĩ về họ đâu.
em đừng khóc nữa, tôi ko muốn thấy em khóc....
em đừng buồn nữa, tôi chẳng thể làm gì khi thấy em buồn...
vì đơn giản, tôi sẽ khóc và buồn nhiều hơn em....
em thấy mình bị bỏ rơi? Mọi thứ nó cứ như đang vuột khỏi tay em mỗi lúc. Làm sao bọn chúng nó hiểu được cảm giác của em khi thấy người khác có được những gì em ao ước, em phải cố gắng rất nhiều để có được nữa, khi bọn họ có được những thứ đó một cách quá dễ dàng....
Làm sao bọn chúng nó hiểu được nhiều lúc em muốn em là một con người hoàn toàn khác, tự dưng ko quen ai hết, và cũng ko ai biết em hết, lạc lõng như thế, đơn côi như thế còn hơn thế này nhiều...
Làm sao bọn họ biết nhiêu khi em muốn nghĩ tốt cho tất cả mọi người. E ko hề muốn ghét bất cứ một ai, vì em hiểu ghét người thì người cũng ghét ta, mà em sợ bị người khác ghét. Tôi biết đôi lúc em cố tìm ra, moi móc ra một chút gì đấy để em thấy tốt về họ, để yêu quý họ thêm một chút. Nhưng bất lưc, đúng ko? Để rồi sau đó càng thấy lòng buồn hơn...
Làm sao họ biết được cảm giác của em...đôi khi, là những gì họ nói với nhau mà ko có thấy tên em trong đó, đôi khi, là những hành động rất nhỏ mà em biết là chỉ là vô tình, nhưng làm em nao lòng. Nhưng cũng có lí của nó, người ta bảo lúc tự nhiên nhất người ta hay nói đúng những gì mình nghĩ, có khi là thế thật?? Đành chấp nhận thôi chứ biết sao em?
Làm thế nào để em như hồi trước, là cái hồi còn hay cười, vô lo ấy. Tôi ko muốn nhìn thấy trái tim em đang ngày càng chai sạn, toi ko muốn thấy nụ cười tất dần trên môi em...
tôi muốn em là em của ngày xưa.........