ông ne`...
hôm nay đã là 3 tuần, mà cứ như mới hôm qua. Mà kể cả 4, 5, 6 hay 100 tuần, thì vẫn như thế cả mà thôi. Ông hư lắm biết ko ông, ông đi mà chả nói, mấy lần trước, mỗi lần đi công tác xa ông đêu bảo con mà, rồi sau mỗi lần ấy, con đều có quà to ơi là to. THế mà lần này ông cũng chả bảo con lấy nửa câu, mà chắc con cũng chả có quà dù là nhỏ nữa. Ông hư lắm, ông đã bảo ông sẽ cố gắng cơ mà, cố gắng mà thế à, ông đã bảo là 2 ông cháu mình cùng cố gắng, thế mà bi h ông bỏ con một mình, con chịu sao nổi. Con vẫn là đứa cháu bé bỏng dại khờ ngô nghê ngốc nghếch của ông, lúc nào cũng thế, 18 tuổi rồi cũng vẫn thế.Con thik thế, con thik cuộn tròn trong lòng ông, nghe ông kể mọi thứ, ông dặn dò mọi thứ.Nói đến con lại thèm rồi.
Sao thế? Con ko chịu đâu, con ko cho đâu. Ko cho ông đi mất vô cớ như thế, mọi thứ còn dở dang mà ông. Con còn tận 3 tháng nữa, mà sao ông ko cố nốt 3 tháng nữa ah, Con còn cần ông để chọn trường, làm hồ sơ, rồi cần ông chúc khi đi thi, cần ông thưởng khi thi đỗ. bao nhiêu là thứ? Ô thế mà ông cứ thế mà đi. Cái ngày hôm ấy, ngày cuối cùng ấy, con vào và ông ko nói với con nửa câu. Ông đau mà, ông mệt lắm, con biết, con biết. Nhưng con ko ngờ. Chiều hôm ấy, con vẫn thản nhiên, Tối hôm ấy, con vẫn thản nhiên.Để rồi ngày hôm sau nhìn thấy mẹ tất tưởi chạy về sướt mướt thì con rụng rời. Con ko tin, con ko chấp nhận. À, ông mệt, ông chỉ ngủ chút thôi, rồi ông sẽ dậy mà. 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày, bẵng đi, nó lắng xuống. Rồi đến ngày thứ 4, khi đến cái phòng ấy, nhìn thấy ông nằm trong "giường" mà ko thể chạy đến ôm ông, hôn ông như mọi khi, chỉ còn được nhìn ông qua tấm kính, thì con tê tái, bàng hoàng. Ko, lát nữa ông lại dậy cơ mà, mọi người đang khóc lóc là thế sẽ cười tươi lại, rồi chạy đến ôm ông, rồi đưa ông về nhà, tránh xa cái nơi quái quỷ này ra. Ô hay, mọi người mang hoa đến làm j` thế, ông tôi chỉ ngủ thôi mà sao phải phúng với chả viếng, vớ vẩn, phủ phui cái mồm. Ô kìa, mọi người đừng khóc mà, ông trêu mọi người đấy, bà ơi, dì ơi, mẹ ơi, cậu ơi, đừng làm con khóc theo đây nè.Ô ông ko thik con khóc nhè đâu, đừng làm con phải khóc chứ. Ông muồn về quê, thế là ông muốn xa con nhé, ông ko ở với con, ông ko chơi với con nữa chứ j`. Nhưng con ko trách ông đâu, ông phải về với cái nơi ông đã lớn lên chứ, đến đó đâu phải tận cùng đâu, con còn khỏe, còn trẻ, con muốn là con có thể về với ông lúc nào cũng được. Nhưng tận trong một nơi sâu thẳm nào đó, trong con, vân nhen nhúm một chút hi vọng, mặc dù rất rất rất mong manh. Rằng một hôm nào đó, một buổi tối nào đó, khi con đang thức khuya để cố làm nốt đống bài tập chất ngất, thì ông nhẹ nhàng đến bên con, đặt cốc sữa nóng lên bàn con, rồi đặt bàn tay ấm áp của ông lên vai, giọng nói ấm áp, thân quen đó lại cất lên "cố lên con nhé, ông biết con làm được mà" THế đấy, giản dị vậy thôi. THế mà có được ko ông?
Con ko trách ông nữa đâu, có lẽ đấy là cách duy nhất ông có thể chọn. Nhìn ông thanh thản yên bình và mãn nguyện thế,còn hơn là phải nhìn thấy ông đau dớn, vật vã. Và ông trở thành một miền kí ức của con, một miền kí ức bất tận, và mãi thế. Nhưng ông à, bây giờ con thật sự hoang mang, lòng con thật sự trống rỗng, con thấy vô định quá. Đã có lúc, con có tất cả mọi thứ, đầy đủ và sung túc, vui vẻ và mãn nguyện, nhưng có những lúc, con ko có chút j`. Như lúc này đây, ko có ông, là một sự mất mát lớn, rồi những người bạn, đã ko còn như trước nữa. Có những người bạn mới, có những người bạn để con chia sẽ, nhưng hình như chưa đủ. Mọi thứ ko như con mong đợi. Mọi thứ hình như đang sắp vuột khỏi tay. Con gặp bạn ấy trong lúc này, như một sự cứu cánh, con phải thừa nhận thế. Nhưng lại một lần nữa hụt hẫng ông ạ, bạn í và con lại giông hệt, đang tiếp diễn những chuỗi ngày trong quá khứ mà con phải chịu đựng. Con chịu hết nổi ông ạ. Con sợ lắm. Con sợ ko có bạn í, con sợ mất bạn bè, con sợ phải đối đấu với khó khăn. Con hèn nhát lắm, con yếu đuối vô cùng.COn ko thể lúc nào cũng vui vẻ và hồn nhiên như ngày trước nữa, con ko thể. Bây giờ mọi thứ ko có ông đều khó khăn. Chắc có lẽ vì con đã quen sống có ông mất rồi...
con lúc nào cũng yêu và nhớ mong ông........:x........
(