Những lá thư...

To: "Bầu trời kẹo ngọt"
From: Lys Glass :)

Tớ thích ví nỗi nhớ giống như kẹo ngọt hơn. Và vì thế, sẽ là cả một bầu trời kẹo ngọt. Nhưng vì tớ không thích khi ấy buồn, ấy sẽ rơi xuống như những cơn mưa. Cơn mưa kẹo ngọt thật tuyệt diệu như cổ tích ấy nhỉ. Nhưng tớ không thích như thế đâu. Vì tớ không thích ai cũng nếm được vị của một viên kẹo khóc nhè. Sẽ khó hình dung lắm.

Nỗi nhớ là kẹo. Và kẹo thì phải thật ngọt ngào này, dù có thể chua chua – đôi khi thôi nhé.

Vì thế, tớ sẽ giang tay ra, kéo cả bầu trời kẹo ngọt này vào trong lòng. Không cho ai thấy hết. Và nhét vào một cái hộp, sweet box for candies của riêng tớ mà thôi :)

Này nhé,

Là nỗi nhớ những ngày rả rích mưa rơi. Nên viên kẹo này sẽ có vị ngọt mát lành của những cơn mưa. Và có giấy gói màu lá xanh rờn, tớ gọi là rainy leaf candy nhé.

Là nỗi nhớ những đêm lạnh buốt, có mùi của café, thơm lừng. Giấy bọc màu nâu và lấp lánh chút màu sắc của những vì sao mất ngủ nhé. Café candy này, tớ rất thích viên kẹo có mùi vị này đấy nhé.

Có cả viên kẹo mang nỗi nhớ những ngày xa cách, màu tím ngắt, thơm vị xa ngái. Giấy gói có màu của Lavender thật lặng lẽ quá. Tớ gọi là lavender candy thôi.



Có cả một bầu trời kẹo ngọt cơ mà, vì thế, là cả một bầu trời nỗi nhớ đấy. Mà ai đo đếm được sự rộng lớn và bao la của trời đâu nào :)

Có thể, một hôm nào đó. Vì quá nhớ, tớ sẽ gửi một viên kẹo tới cho người ấy. Không biết người đó có chịu ăn không, dù người ấy cũng rất thích ăn kẹo. Nhưng tự dưng, rainy heart của tớ cứ hờn hoài, cứ giận hoài, thành ra…Còn lâu tớ mới gửi kẹo cho người đó.

Thành ra, tớ bóc kẹo ngồi ăn một mình.

Và hôm nay viên kẹo ấy có mùi của gió, giấy gói màu mưa, thơm lắm, mà vẫn ngọt ngào lắm. Thế mà chẳng hiểu sao tớ ăn một mình lại buồn tới thế này. Lại cứ ngồi khóc nhè như thế này. Có phải vì hôm nay tớ nhớ quá nhiều không?

Có phải vì hôm nay tớ thèm được ai đấy ở cạnh, cùng bóc những viên kẹo trong cái hộp đựng nỗi nhớ của tớ, cùng ăn, cùng nếm vị ngọt ngào và mỉm cười cùng nhau hay không?

Và biết là không được. Là không được mà, nên tớ mới vừa ăn kẹo vừa bật khóc như thế này không?

Thôi nào, rainy heart. Không được ăn viên rainy candy trong hôm nay nhé. Lắc lắc cái hộp vẫn đầy tràn kẹo, tớ lôi viên chocolate mint candy ra. Là nỗi nhớ những ngày mong nhớ tràn đầy sự ấm áp và hy vọng. Màu xanh bạc hà, mùi thơm của chocolate ngọt nồng. Ăn viên kẹo này vào, tớ sẽ không khóc nhè nữa đâu.

Ngày hôm nay, tớ tỉnh dậy và nhận ra mình nhớ ai đó nhiều hơn bao giờ hết. Như cộng gộp cho cả những thời gian cố gắng lãng quên trước đây vậy.

Bầu trời kẹo ngọt của tớ lại tăng thêm nhiều nhiều những viên kẹo đủ màu nữa rồi. Tớ sẽ cất đi nhé, thi thoảng lấy ra, ăn một mình. Và biết đâu, một lúc nào đấy, chắc chắn ai đó cũng sẽ nếm được-từng viên-từng viên…những viên kẹo nhỏ của tớ thôi mà.

Còn hôm nay, 8/3, tớ chúc các bạn của tớ một ngày thật xinh, không khóc nhè như tớ nhé. Bây giờ, tớ đi ăn kẹo tiếp đây. Vị của chocolate mint candy lúc nào cũng vậy, ấm nồng ngọt thơm giấu ở tận sâu bên trong cái vị lành lạnh se thắt bên ngoài. Kẹo ngon quá, ăn một mình vẫn cứ rất ngon

:)

8.3 mà, vui vẻ nào.

^^

 
T__T ko bit nên vui hay nên buồn đây khi mà lại yêu a thêm 1 lần nữa như thế này :)..Ko bit cảm giác hiện tại là hạnh phúc hay là sợ hãi khi mà đang quay trở lại cái thời mà chỉ mún nói rằng" thik thik thik lém í" , nhưng mà thực sự là đang ..rất rất rất là yêu :)...E lại vẫn như thế, ngay cả trong thời khắc hạnh phúc nhứt thì lun là 1 nỗi lo lắng, lo lắng rằng nó sẽ tan biến đi nhanh , lo rằng nếu mình ko chuẩn bị trc thì sẽ hụt hẫng , sẽ ko chịu nổi khi nó đến..:) Nhưng mà lần này thực sự là ko kìm nén lại nổi nữa..Ngồi cạnh a mà chỉ mún ôm chặt lấy a , ngồi sau a mà chỉ mún tựa vào vai a ..gần nhau thêm 1 chút..:)

Quả thực là e đã yêu a thêm 1 lần ngay từ những từ đầu tiên của Broken Vow vang lên, ngồi nghe a như thế , và kết thúc a lại đi xuống và ngồi bên cạnh ..hạnh phúc lắm a bit ko??:)...Ngồi sau xe a trong 1 tối mưa bụi,nói chiện với nhau về những ca khúc 2 đứa vẫn yêu thik..Cứ ngỡ rằng e đang quay về quá khứ..nhưng mà kì diệu...đây lại đang là sự thật :)..1 sự thật mà e vẫn mong ước..:)..Có thể ngày mai , hay 1 thời gian ngắn nữa, mọi chiện lại như cũ nhưng điều đó đâu quan trọng đâu, e hãy cứ bit tới hiện tại đã :)

Nhưng chưa bao h nỗi bất an lại nhiều như bi h:).. E mún khóc oà lên vì hiện tại , nhưng e thực sự sợ lắm, e sợ nó sẽ qua đi nhanh, e sợ cái hạnh phúc ngắn ngủi này..E rất sợ..T__T..Và điều e sợ hãi nhất là e cứ yêu a nhiều thế này, liệu có bao h e đủ can đảm rời xa a ko??T__T..Yêu a nhiều thế này, làm thế nào để e có 1 điều rì mới :)..Phải chăng điều đó quá xa vời với e ??:)

Sát bên a và cảm nhận mùi hương của a , gần gũi đến thế ..và yêu đến thế , thực sự chỉ mún ôm chặt a vào lòng ..Nhìn a cười , nghe a nói thực sự chỉ mún a là của e :)..Nghĩ đến vậy lòng lại đau nhói khi mà cái điều ấy ko thể xảy ra :)..Rất mún tựa vào a nhưng lo sợ lại xảy ra 1 điều rì đó, mún chạm vào a nhưng lo sợ a lại né tránh..Mún nói rằng : rất rất rất yêu a nhưng chắc chắn rằng đó sẽ là 1 hành động dại khờ , khiến a sẽ rời xa e hơn:)..

H e đang ngồi đây, trong lòng rối loạn bit bao nhiêu cảm xúc..Tự cho mình cái hi vọng: nỗ lực e đang theo đuổi có thể thành hiện thực..và cũng tự dập tắt cái hi vọng đó vì sợ những nỗi đau sẽ lại đến...E sẽ phải làm rì ?? Mà hiện tại thì e nên làm rì để cảm xúc này trôi đi..:)Cái cảm xúc hạnh phúc nhưng bất an đến thế đã lâu e đã nhấn chìm ..vậy mà 1 lần nữa, chỉ vì a nó lại đc khơi dậy..T__T..E phải làm sao để quên đi mùi hương này, quên đi giọng hát này, quên đi nụ cười này, giọng nói này,..quên đi những kỉ niệm này..:)..S phút ngồi cạnh a , 2 đứa cùng nghịch 3 con hạc giấy , chạm vào nhau...e phải làm sao để quên , để quên những cảm xúc này :)..E phải làm sao để ngăn mình lại, để ko tới nhà a bi h và ôm chặt lấy a, và nói với a.. :)...Nói cho e , e phải làm sao bi h ??T__T

đang có 1 người...e sợ mình sẽ lại ngu ngốc ..e sợ lại giống như trc đây ..E nên làm thế nào ??E mong chúng ta đã đi bên nhau lâu hơn, e mong đc ở bên a lúc này..Chỉ như vậy mà thôiT__T..E cần sự ấm áp ấy, e cần sự kì diệu ấy khi bên a ngay lúc này...Nhưng e phải làm sao thì mới có đc nó đây??:)
 
DSC00852.jpg


To James,

Your smile is like this ^^ Do u know that ?!

With much love :X
 
Có những chuyện xảy ra vào những lúc ko được xảy ra, cho nên phải viết những cái đáng nhẽ ko cần phải viết.
Viết cái này cho nhiều người ...

1. Không bao giờ muốn nghĩ xấu về anh, nhưng cũng ko thể tự cho phép mình nghĩ tốt hoàn toàn. Nhầm, khi nghĩ anh có hiểu tôi. Anh chẳng bao giờ sai cả. Đồng ý! Nhưng anh chỉ vô tình làm tôi phát sốt phát rét. Một số thứ, kể cả giá trị vật chất và tinh thần ngày xưa, và bây giờ nữa, bạn thân nhất của tôi. Tôi và anh, có duyên lắm ^^

2. 3 năm bằng một câu nói.
3 năm bằng 1 ngày.
3 năm chẳng là gì cả.
Tao sai.
Nhưng mày cũng sai.
Tao ích kỷ.
Và mày ích kỷ ko kém.
Hãy thử áp dụng những thứ mày nói về tao cho mày.
Mày đã làm được những gì?
Chúng ta ...
Cả 2 phía ...

3. Chỉ đơn giản vì a lớn hơn e nhiều.
Vì a sống hơn e 7 năm.
Và e "nghĩ" là em có thể dựa vào a.
Làm ơn, ko vì gì cả nữa <nhưng cái này tương đối là hơi khó>

4. Hờ hờ. Đồ dễ bị lừa. Nói ngọt một tý là tin ngay ý.
Ở yên đấy. Cấm đi đâu.
Ngoan!
Cảm ơn nhiều ^^


4 chỗ dựa, cũ, và mới . . .
 
Gửi thầy,
Thực sự rằng, cho đến ngay lúc này, lúc ngồi viết thư, con cũng không biết chính xác mình nên nói gì nữa, bới lẽ, trong đầu con chỉ có chữ xin lỗi mà thôi.
Thầy biết không, tuy không phải là giáo viên chính khóa của con, nhưng thực sự trong lòng con, thầy luốn là một giáo viên mà con kính trọng nhất. Con chỉ mới biết thầy từ năm lớp 9, khi sấp sấp ngửa ngửa lo cho cái ngày thi chuyển cấp. Có lẽ chính sự lo âu luôn thường trực trong đầu đã làm họ không nhận ra sự hóm hỉnh của thầy. Thầy luôn tìm cách dẫn dắt bọn con theo con đường đúng nhất, rất nhẹ nhàng, không gò bó, từng từng ngày uốn nắn bọn con... Thầy luôn bảo rằng:" Những gì chúng ta đang làm hôm nay là để tạo ra một con đường mòn. Ban đầu, tất cả chỉ là những bụi rậm, cỏ cây, nhưng nếu ngày nào ta cũng đi, ngày nào cũng rèn giũa, thì đám bụi rậm kia, dần hé lộ một con đường mòn..."
Và rồi, con vẫn cố gắng đi trên con đường do chính mình tạo ra, đạt được thành công, con vẫn chưa dám nghỉ lại, bỏi vì con sợ con đường kia sẽ khép lại...Nhưng thầy biết không? Hình như càng ngày con càng tự mãn với chặng đường mình đã vượt qua...Và con đã tự thưởng cho mình một đặc ân, là dừng chân nghỉ chút xíu, và rồi sao, hình như con đường không chỉ bị đóng băng, mà còn đang tuột như một con dốc, nó làm con hụt hẫng, bàng hoàng, vì lần đầu tiên, con ngã đau như thế...
Vẫn trên cái đà nghỉ và tuột dốc không phanh ý, con vẫn cố thản nhiên, vẫn thản nhiên và tự mãn.
Rồi một ngày đến nhà thầy, một ngày không làm bài thầy, con thấy một bàn thờ đang để ở góc lớp học. Tất nhiên người trong ảnh không phải là thầy, bởi thầy vẫn mở cửa đón con vào lớp như mọi lần, nhưng con chợt thắt tim khi nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của thầy. Việc là một người đàn ông, không thể ngăn cản thầy khóc khi mẹ mình ra đi...Ấy vậy mà, thầy vẫn cố dạy chúng con, thầy bảo lớp cố học, rồi để mấy bữa nữa, thầy đưa mẹ lên gác,...sao con thấy mũi con cay quá, con khóc nhưng không dám để ra tiếng, vì sợ thầy buồn thêm, nhưng rồi sao, con đã không lường được, cái bài tập thầy giao, mà con chểnh mảng ấy, cái bài cũng thuộc quỹ đạo nghỉ chân của con, hình như còn làm thầy buồn hơn...Và con nhận ra rằng, thầy rất quan tâm tới con, nhưng con đã bỏ qua sự quan tâm ấy thì phải, con ân hận lắm....
Xin lỗi thầy!!!xin lỗi thầy!!!Con nhận ra mình không thể nghỉ ngơi được nữa rồi, và có lẽ con sẽ phải chạy đuổi, hòng theo kịp những gì mọi người đã có...
cặp mắt u buồn của thầy như đã nhắc con điều đó...
Thầy yên tâm nhé!
 
Nhiều lúc tự hỏi lòng mình rằng có dại dột ko khi từ bỏ để đến đây ? Có dại dột ko khi ko đc ở bên 2 đứa ngốc í như ngày xưa nữa ? Có dại dột ko khi bước chân vào 1 nơi rộng đến thế , để nhận ra mình thật nhỏ bé , để đôi khi chỉ muốn thu mình lại với thế giới xung quanh ,và chỉ cần 1 người duy nhất !

Có dại dột ko khi mỗi ngày đến lớp được nghe thấy con Xôi , Shit , Mei , Hậu... bỉ vô đối ? Có dại dột ko khi hằng ngày đc thấy con Ngọc cấu ** doom =)) ? Có dại dột ko khi ngồi cạnh con sư tử suốt ngày đòi ra hoang đảo ? Có dại dột ko khi mỗi lần quay xuống lại thấy nụ cười ngu si của gấu mất **? Có dại dột ko khi đc cùng nhau làm giao lưu như thế , sống trong những tháng ngày như thế ? Có dại dột ko khi ôm nhau khóc lúc gặp bao khó khăn ? Có dại dột ko khi lòng thật buồn vì hè này chúng nó đi nhiều quá ? Có dại dột ko khi được ở trong 1 tập thể lớp mà mình có thể thoải mái nói với chúng nó là mình buồn đi t =)) ? Đã bao h là dại dột chưa ?

Ngốc à , chưa bao giờ là dại dột cả . :D
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
SHIT à , hôm nay tao ngồi đọc bao nhiêu trong topic này .
Những điều mày viết ... tự nhiên làm tao điên quá . Tao chẳng bao h nghĩ là mày lại nhạy cảm đến thế trước khi đọc những jì mày đã viết , những gì mà mày cảm thấy . Tao 2 năm trước cũng vậy mày à , hâm lắm í . Tao cũng hay khóc nhè nữa , còn bắt lòng cố quên như mày í , ngốc khủng khiếp . Mày hãy hạnh phúc đi vì có nhữngcảm xúc như thế , vì mày ko thờ ơ trước cuộc đời , trước bọn con trai :D . Tao nghĩ là bây h mày đã ổn hơn rất nhiêu so vs 3 ,4 tháng trước , nhưng tao viết ko phải để an ủi mày mà . Viết vì tao muốn thế thôi . Và để nói vs mày rằng mày xứng đáng vs những điều kì diệu sẽ xảy ra trong cs , xứng đáng vs 1 người nào đó mày sẽ gặp , người sẽ mang hoa đến tặng cho riêng mày và khiến mày cười thật hạnh phúc . Có thể là ngày mai , khi đi ra bến xe bus thì sao , trong nhà vệ sinh nam thì sao :D ? Cuộc sống mà , , luôn có những sắp xếp diệu kì ai mà chúng ta là những kẻ sau cùng khám phá ra nó . Giống như khi nhìn thấy bình minh lên . Vậy thì cứ tin đi , Shit nhé !
 
Bài này ko phải gửi bất cứ bạn Hiền Trang nào trường mình nhá :p
Tôi ghét Hiền Trang... rất ghét Hiền Trang... rất rất ghét Hiền Trang...
Hiền Trang đau tôi mặc kệ Hiền Trang... Hiền Trang vỡ tôi mặc kệ Hiền Trang... Hiền Trang có quằn quại trong cơn mơ của Hiền Trang tôi cũng mặc kệ Hiền Trang...

1 lần Hiền Trang làm tôi đau đầu là quá đủ... Uh thì cứ cho lần đấy là do tôi tự nguyện đọc đi... Hiền Trang muốn bảo tôi vô lý hay gì gì cũng được... Tôi thế đấy...

Tôi biết là tôi đọc được nhiều hơn thế...

Tôi biết là tôi tiếp nhận được nhiều hơn thế...

Tôi nhìn thấy...

Dù tôi không hiểu bằng em ngoan của bạn Hiền Trang thì Hiền Trang cứ tin là tôi có thể nhìn thấy và có thể cảm thấy đi... Tôi không phải 1 ng` đã chết...

TÔI GHÉT HIỀN TRANG... RẤT GHÉT HIỀN TRANG... RẤT RẤT GHÉT HIỀN TRANG...

Uh cứ cho là tại tôi cứ yêu ng` rất đặc biệt đi, cứ cho là tại tôi cứ yêu ng` có những ng` rất đặc biệt yêu đi...

Hiền Trang không thấy Hiền Trang ác ah... Tôi đang rất hạnh phúc...

Đáng ra tôi không nên thương Hiền Trang...

Tôi thương Hiền Trang vì tôi đọc được những gì Hiền Trang viết... và qua những gì ng` ta nói với tôi... Uh đọc được ngần đấy thứ... nghe được ngần đấy thứ thì cũng đáng để thương...

Uh n mà tôi ghét cách Hiền Trang làm anh xáo trộn... tôi ghét cách Hiền Trang làm tôi xáo động... tôi ghét cách Hiền Trang làm cho CHÚNG TÔI xáo động... tôi ghét cách Hiền Trang lẳng tôi từ suy nghĩ tôi đang hạnh phúc sang 1 suy nghĩ khác...

Một cái gì đó tôi tin lâu rồi nhưng tôi không nói ra...

Giờ thì cái suy nghĩ quái gở ấy đang đeo bám lấy tôi đấy... vì thế Hiền Trang có đau nữa, có vỡ nữa, có nát vụn nữa tôi cũng không còn chỗ mà nghĩ đâu. Cứ tiếp tục đau đi, vỡ đi, nát vụn đi...

Tôi đang đau... Tôi đang sợ... Tôi đang lạnh... Tôi cảm thấy mất mát... chống chếnh... mong manh...

Sắp vỡ rồi... sắp tuột khỏi tay tôi rồi...

TÔI GHÉT HIỀN TRANG... RẤT GHÉT HIỀN TRANG... RẤT RẤT GHÉT HIỀN TRANG...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Lại gửi người có những bản guitare buồn,

Sau khi trở về từ Bái Tử Long, tớ có được những gì? Tớ đã chat với cậu đến 11 rưỡi ngày 30 Tết. Và trong Tết thì nhiều nhiều... Cậu thường là người bắt đầu cuộc nói chuyện, và cũng là người kết thúc cuộc nói chuyện. Vì tớ bao giờ cũng là người có nhiều chuyện để nói hơn. Phần vì cậu rất kiệm lời, phần vì cậu là Minh.

Tớ và cậu thường nói về nhạc của PF. Cậu thì nói chuyện như một triết gia. Tớ thì thích nói chuyện như một triết gia. Dù thế nào giữa 2 đứa vẫn luôn có một cái móc nối: nhạc của Pink F

Tớ nghĩ tớ đã có được cậu, với tư cách là một người bạn. Cậu, đến giờ, buồn thay, vẫn là con quạ xui xẻo. Mỗi lần gặp cậu trên đường, thế nào tớ cũng ăn 5 hoặc 6 gì đó. Tớ đã từng muốn cầm 1 chiếc guitare choảng vào cậu, vì suốt cả năm lớp 10 và lớp 11, tớ phải nghe khoảng 100 lần mỗi ngày tên cậu, từ 3 đứa bạn (đều thân) khác nhau. Thế mà bây giờ chính chúng nó lại phải an ủi tớ. Và tớ hiểu tại sao lại có người mê cậu 3 năm không từ bỏ nổi. Vì trên đời có 2 loại con trai không dễ quên: 1 là quá tốt với mình, 2 là quá bạc. Cậu thuộc loại thứ 2

Tớ phải tự trấn an để xem tớ đang thần tượng cậu hay đang đánh giá khách quan về cậu. MINH, kiệm lời, nhưng cứ mở lời ra là có chuyện. Thất thường và khinh bạc. Ghét nhất chụp ảnh và sinh hoạt tập thể. Chơi guitare và luôn cúi đầu. Cao và thích mặc áo xanh. Mặt có mụn và hay cười bẽn lẽn. Sẽ chẳng bao giờ biết cậu ghét ai hay thích ai. Cậu không thích biểu lộ tình cảm.

Rồi tớ viết một cái blog về cậu. Cậu cũng có blog, nhưng chỉ thèm add 2 người duy nhất- 2 thằng bạn đã chơi với cậu 13 năm- số năm tối thiểu để làm bạn với cậu. Cậu đọc được hay sao mà chỉ 30' sau khi cái blog viết rằng "PA ko thích piano mà chỉ thích guitare" lên sàn, cậu bảo cậu chuẩn bị mua một chiếc piano? Giả như cậu đọc được, tớ đoán nó là một phần lý do tại sao cậu bắt đầu lạnh nhạt với tớ. Cậu luôn lẩn tránh vậy.

8.3- ngày hạnh phúc của cả A2. Tớ hạnh phúc hơn người ta tưởng vì người viết thiệp cho tớ là cậu. Thế nhé nhiều nhiều... cậu viết như vậy. Tớ nghĩ cậu đã có cảm xúc. Rồi chủ nhật, cậu chối "tôi có viết cho bà đâu nhỉ", giằng co 15', cậu thừa nhận "Tôi viết cho 6,7 đứa thôi nhưng thiệp nào cũng tâm huyết, nhưng hình như viết cho bà không tâm huyết lắm thì phải" Đổ bể. Tớ cảm thấy sự lạnh nhạt. Kể từ ngày hôm đó, không còn những ảo tưởng.

Cậu khoát tay khi tớ gọi. Nhưng chỉ 30 giây sau, cậu lại gọi tên tớ (Xê). Làm tớ không thể quên được cậu. Tớ vẫn để một cái gương trước bàn và thi thoảng nhìn cậu. Trẻ con thật:))

Tớ chỉ cao 1m50, nhưng tớ thề tớ không hề mặc cảm khi đứng cạnh cậu-1m83. Tớ đã nghĩ cậu có thể thân với tớ. Ảo tưởng chăng?

Trước đó tớ đã ảo tưởng, hay đến bây giờ cậu vẫn tốt với tớ nhưng chỉ là tớ không cảm thấy thế thôi?

Không phải cái gì cũng có thể nói ra lời. Không phải cái gì cứ phải nói ra lời mới biết được.

Nhưng lần này tớ không linh cảm thấy điều gì.

Tớ muốn gọi cậu là MINH, là CÚN, abc... nhưng rút cuộc chỉ là Đàm Minh mà thôi.
 
Gửi tiếp bạn Hiền Trang. Không Hiền Trang là bạn anh, không phải là bạn tôi. Vì thế chỉ gửi Hiền Trang thôi.

Ah uh đấy...

Thik thú lắm...

Đau lắm...

Giận lắm...

Tôi say rồi...

Tôi ko kiểm soát đc nữa đâu...

Đừng lại gần cuộc sống của tôi...

TRÁNH XA TÔI RA HIỀN TRANG NGHE RÕ CHƯA...

Tôi thua rồi... Tôi thua rồi đấy... Trả lại cho Hiền Trang đấy... không thuộc về tôi... Trả lại cho Hiền Trang đấy rồi tránh xa tôi ra... Tránh xa tôi ra được không...

Làm ơn...

Tôi van vỉ...

Tôi cầu khẩn...

J cũng được... Tôi thua rồi...
 
From summer rain
To spring wind B-)
Cầu trời làm mưa rơi
Rửa trôi bao u tối
Tôi - con người tội lỗi
Chẳng biết đi về đâu
Cánh rừng sâu bạt màu
Trói tôi trong mê ảo
Tôi thở dài ảo não
Buông mình trong hư không
Có đứng dậy nữa không?
Hay nằm im mãi mãi
Sẽ tiếp tục sợ hãi
Hay ngẩng đầu bước đi
...

Sẽ mãi chẳng là gì
Giữa cuộc đời xô đẩy?
 
@Hiền Trang:
Uh lại gửi tiếp cho Hiền Trang này...

Nốt...

1 lần...

Hết...

Tôi không thay đổi quyết định của tôi...

Số tôi ko may và tôi quyết định cứ để nó ko may như thế thôi, chẳng nên thay đổi làm gì...

Vỡ rồi thì liền lại đi nhé... Liền lại đi...

Tôi bảo tôi mặc kệ Hiền Trang... nhưng rồi tôi không làm được thế...

Cho đến bao giờ tôi mặc kệ được người khác...

Cho đến bao giờ tôi biết thương hại chính tôi...

Thương hại nhé... thương hại thế... nhưng không phải là thương... Dứt khoát không phải là thương...

Liền lại đi Hiền Trang... Liền lại đi...

Tôi trả lại cho Hiền Trang rồi... Liền lại đi nhé...

Nhìn anh đau tôi không chịu được đâu... Tôi nhìn Hiền Trang vỡ tôi thấy tôi phải làm Hiền Trang liền lại... Vì Hiền Trang vỡ làm anh đau...

Liền lại đi Hiền Trang... Liền lại đi...

Tôi không sao... Tôi vẫn sẽ sống...

Xin lỗi vì tôi không trả anh về nguyên vẹn được cho Hiền Trang... không trả lại đc bạn của Hiền Trang... ko trả lại được em ngoan của Hiền Trang...

Tôi chỉ trả lại được Hiền Trang phần anh không thuộc về tôi thôi... Phần thuộc về Hiền Trang... Phần còn lại anh tự quyết định... Tôi biết anh sẽ làm thế nào vs cái phần ấy... Đẩy xuống... đẩy xuống sâu... thỉnh thoảng lôi ra gặm nhấm để rồi lại đẩy xuống... đẩy xuống sâu...

Vỡ rồi khó liền, mà liền rồi khó được như ban đầu... Uh nhưng thế còn hơn...

Nhỉ...

Thế nhé...

@Gửi Linh:
Link đang viết cho Linh đấy... Linh sắp đi rồi... Linh đi đi nhé... Link ko níu Linh lại đâu... Link biết Linh cần phải đi...
Chào nhé... bạn thân... bạn yêu...
Đưa tang bạn để chẳng bao giờ gặp bạn nữa...
Nhỉ...

Link giết bạn rồi...
Link biết là Link ác...
Ng` ta trách Link tàn nhẫn...
Link cười nhìn lại ng` ta...
Linh ko trách Link đâu...
Nhỉ...

Cảm ơn vì là bạn đồng hành của Link nhé... Giờ bạn đi rồi... Link sẽ nhớ bạn... Cũng chẳng biết Link sẽ đi tiếp thế nào đâu... Nhưng Link sẽ cố... Link sẽ cố... dù đau... dù vỡ... Link trở lại vs con đường của Link đây...
Nhé...

Cho đến khi nào Link biết thế nào là tự thương hại bản thân Link sẽ dừng... Bạn sẽ ở đấy chờ Link...
Nhỉ...

Đưa tang bạn... Chào bạn... bạn thân.. bạn yêu... có thể là vĩnh biệt mà cũng có thể không... Link chán nghĩ về tương lai lắm rồi... cho nên Link không nghĩ nữa đâu...

Tim Link có 1 vành khăn trắng cho bạn... bạn thân... bạn yêu...

Sẽ nhớ bạn... bạn thân... bạn yêu...

Sẽ đau vì bạn... bạn thân... bạn yêu...

Nhưng không khóc đâu... Link hứa...

Không gặp lại bạn nữa... bạn thân... bạn yêu...

Chào bạn nhé... bạn thân... bạn yêu...
 
Gửi bạn iêu :(
Link à, rờ này chắc Link đang ngủ. Tớ cảm thấy ân hận quá, mà k thể nói ra điều đấy với Link được :(, làm sao đây :-s. Tớ xin lỗi Link nhiều lắm :(. Xin lỗi chân thành ý, chứ k fải nói cho có đâu :(. Ôi đến bây rờ tớ vẫn chưa hết shock...mất nhiều máu quá fải k Link..:(. Trời mưa, đâu đâu cũng ẩm ướt, đi đứng cẩn thận, trượt chân ngã như chơi :(. Lời nhắc của bọn cấp I đấy, thế mà Link k nghe :-s cũng tại tớ cả bạn N, đùa nhau với ấy, mà cửa thì chỉ mở 1 cánh, 3 đứa chen nhau vào :( jày búp bê của Link k đỡ nổi :((, ghét cái bục jảng thế x( chưa bao rờ ghét nó như luk này x(, bt thì đâu có đâu, chỉ tại mấy ông hách dịch đòi có :(, và nó làm Link fải khâu 7 mũi :((. Tớ sợ lắm í, cái luk mà Link đưa tay ôm đầu, rồi máu từ từ chảy xuống :(, tớ fát khóc :((. Rồi y tế trường mình làm ăn như jở hơi x( đã k có ai trực rồi còn 10' sau mới thèm vào :(, thương Link lắm ý...tớ ân hận lắm, já như hnay tớ k đùa với Link, já như hnay người ngã là tớ :(. Thà bị đau còn hơn nhìn thấy bạn mình như vậy, day dứt lắm ý :(...Cố lên Link nhá, rồi cũng sẽ ổn thôi, mấy hôm nữa fải đi học để hát với tớ đấy :(...Áo Link tớ jặt cho hết vết máu rồi đấy, nhớ bảo me jặt lại, còn thay ngay đôi jày đấy đi /:)...nhà Link to nhưng khó tìm quá +__+ về đến nhà tớ mệt đứt hơi, dù sao cũng yên tâm khi Link vẫn tỉnh vẫn cười :(. 1 lần nữa xin lỗi Link nhiều nhiều lắm nhá :((
 
@Boro::p

1 ngày tuyệt vời..1 buổi chiều tuyệt vời^^

2h nữ đấu , đã xác định là học Triết nên ko xem rùi , cuối cùng tự nhien hum nay thầy điểm danh đầu h:)), thế là điểm danh xong chuồn ra ngoài đi về nhà Bi cùng Tịnh..Chơi 1 lúc thì đến sân Sư phạm..Vẫn thế, cứ đến sân là nghe tiếng Ốc ơi , rùi vẫy tay gọi mình..cứ đến sân boro là 1 đống ng quen mà, cảm giác thik lém í >_<..

Trận đầu là nam CVA và Kim Liên...xem đc vài s thì thấy ấn tg 1 e số 11, chơi hay và khéo thế, trông cũng cute nữa..mặc số 11 thì phải thế là đúng òi:>..Xem cả trận xong người thấy nóng nóng =)),nhưng mà mình già rùi , h là chị của tất cả cái lũ trên sân mất rùi T__T:))

Trận nữ ams, toàn bắn 3 ..vì các bé có bit đột đâu =))..Đấu với Thăng Long, nhớ đến trận năm ngoái, vì nhìn thấy con số 5 chát phấn đánh mascara8-} -năm ngoái bị mình quay cho 5 lỗi liền ra sân=))..Tuy là thua nhưng mà chơi tốt hơn mình nghĩ , ngồi 1 lúc với Tịnh và Bi thì anh Béo, bé gà, bé Châu,..chạy ra ngồi hò hét cùng :x..Lâu lém rùi mới ngồi trên khán đài hét toáng lên cổ vũ và chỉ đạo linh tinh chúng nó như thế :D

Trận nam ams, ngồi hết hiệp 1 trên khán đài sôi động quá,ko chịu đc nữa nên tìm cách trốn bảo vệ xuống chỗ ngồi của VĐV..Và..tự nhiên ngồi cạnh...cùng bạn í bàn luận, chỉ trỏ mấy bé trên sân, cùng quay ra cười, cùng nói ...Như là quay trở lại 3 năm trc đây, như đang cùng nhau đứng trên sân trong trận đấu những chiều..như là những ngày đạp xe cùng nhau năm lớp 10..H đã qua những ngày trẻ con ấy nhưng mà có những cái ko thể nào phai mờ đc ^^..Cảm giác...thật sự tuyệt vời :p..Và ước giá như vẫn còn..:p

Nghỉ giữa hiệp 2 , đội cheer của ams ra nhảy >:-D<..Các e bi h thật là vãi hàng, hồi trên box boro cứ tg là nói thui ai ngờ lập đội thật và kinh phết :))..Các a được phen mát mắt =))..Hiệp 2 chúng nó chơi hay hơn hẳn , Long con bị trặc chân mà chơi PG vẫn tốt, Nhân hum nay ném lởm nhưng mà rebound được, e Hiển thì ngày càng kinh hoàng :|, thằng Bob chơi vẫn ảo thế..bất ngờ là mấy e lớp 10,11 cũng rất triển vọng:D..Nhờ các e cheer mà hay hơn hẳn , "hét như cái loa phường"-trích dẫn lời bạn í :))..Hết trận vào ném vài quả , hĩ hĩ vẫn ngon lành như hum qua chơi ở BK:">

A.Dũng đã hẹn Cn này làm trận All star với các bé lúc 2h òi nhưng mà tình hình là đội mình mới có 3 đứa là mình, Bi và Tịnh =))..Làm thế nào mà kiếm thêm tầm 4 e nữa bi h..Vì trận tới a Dũng vào đấu cho đội các bé kia mà +_+

Lúc 3h sms rủ b.R đi nhưng bạn í bận, bảo đang hẹn L2 chiều thứ 7 làm trận :x..Mong là b.R rủ rê và sắp xếp đc, hẹn đấu từ hồi tháng 9 mà h vẫn chưa có trận nào diễn ra:))

Thik we' , chơi bóng 1 cái là quay trở về thời cấp 3..Ai bảo ngày trc sao quá(nghe hơi bựa) =)), h các bác nhớ mặt , nhớ tên, ko ăn gian mặc áo nhảy vào sân đấu với các e đc nữa =))..Ui ui , thik cảm giác này we' ^^, thik cái thời trẻ con^^, thik những lúc ngồi cạnh :p, thik lắm í :x
 
Ko thể nói ra :D

Là cái Gia đình nhỏ mà em mãi tự hào sắp vỡ nát ra mất rồi :D

Anh chị chia tay. Thế là vô hình tạo nên cái vết cắt ko thể xếp lành giữa 5 ng. Chẳng biết nói gì nhiều. Vì nhanh quá và ... cứ mơ hồ như ko hề xảy ra. Anh chị chia tay thì chị đau hơn em nhiều. Em coi như chỉ là ng bạn đứng bên canh, an ủi và lắng nghe chị tí thôi. Nhưng em bị xáo động hơn thế nhiều lắm.
Vì ... 3 năm bên này, chẳng có anh chị cả 3 năm, nhưng năm nay có gia đình nhỏ, thấy mọi thứ vui vẻ và dễ chịu đi nhiều. 3 anh mỗi anh 1 tính, chị cũng thế, nóng nảy nói nhiều, đôi khi còn hấp tấp vội vàng hơn cả em ... Nhưng ... có ng gọi em là cô Út, có ng khi đi chơi về, nghe mùi cơm em nấu nói là " đấy, biết ngay là mùi cơm nhà mình rồi " Chẳng hiểu sao em thấy cần cái chữ " nhà mình " đến thế. Thế mà h ... anh chị chia tay.

Dù biết là anh chị chẳng bao h đến được với nhau. Dù biết là em phải khuyên chị Thôi đi thì mới là đúng. Nhưng ... em lại nhớ lắm cả 5 người. Chị sang đây ở với em, em có ng ở cùng, thêm 1 ng gần gũi hơn, nhưng thực ra em lại mất cả 4. Thực sự rồi mọi ng sẽ sống thế nào nhỉ :D Em nghĩ đến mà cứ mơ hồ buồn cười.

Vì quen quá rồi mà ah. Thứ 6 thì anh chị đi chơi, để mình con bé con ở nhà nấu nướng. Thứ 7 em đi làm, thì mọi ng đi chợ, rồi em về là có cơm ăn. Rồi chủ nhật ko nhà anh Vũ thì lại nhà anh Hùng ... Thế rồi bây h ... Thứ 6 đi về em với chị ăn. Thứ 7 em đi làm chị ở nhà 1 mình, mà lòng thì cứ ngóng mãi sang cái phòng cách đấy chưa đầy 50m. Chủ nhật rồi chắc cũng thế. Rồi anh Vũ, anh Hùng anh Tùng còn gặp nhau ko? Chắc cũng thôi, vì biết gặp nhau để làm gì bây h. Rồi anh Tùng, ở 1 mình cái nhà rộng như thế, liệu có chịu được ko?

Chị xách vali sang đây, em đã đùa là chị mà sang, thì nói trước là em ko cho chị về nữa đâu. Nhưng em biết là chỉ cần anh nói 1 câu, chị sẽ lại quay về, và em cũng sẽ chẳng đủ can đảm, chỉ để nói 1 câu " chị ko được quay lại " Em thương anh chị lắm. Thế rồi cuối cùng chẳng thể đến được với nhau.

Em thương anh chị, mà em vẫn nhớ cái Gia đình nhỏ của em lắm. Em vẫn muốn có những kế hoạch 5 ng, em sẽ nhớ lắm những lúc có cả 3 anh, cả 3 ng chẳng ng nào thua ng nào cả, mỗi ng 1 kiểu mà cuối cùng ngoa ngoắt như nhau.
Từ lâu lắm rồi em chẳng gọi anh Tùng chị Yến anh Hùng anh Vũ nữa mà em đã gọi thành " anh chị em " thế mà bây h ... tìm được 1 nơi để nương lòng giữa cái đời du học này, chẳng dễ tí nào chị nhỉ :)
 
12 Văn ...​
Thời điểm này 1 năm về trc , cảm xúc của những con người thật giống nhau ..cảm giác bâng khuâng , lo lắng cho chuỗi ngày về sau . Bâng khuâng xen chút hẫng hụt vì sắp phải chia tay..rời bỏ một gia đình nhỏ gắn bó với mình trong suốt 3 năm ...Lo lắng vì ko bít có đỗ DDH hay ko ?

3 năm.......con số ko quá lớn nhưng cũng đủ để nói lên lời mỗi khi nhớ về.....
3 năm...1 khoảng thời gian , bạn bè cùng ganh đua , cùng giúp nhau thay đổi...Lớp mình , tuy ko phải là đoàn kết như nhiều lớp # nhưng vẫn có cái j đó giữ tớ lại .Nhiều lúc cãi vã đến nảy lửa...ĐÚng là lớp toàn con gái nên thế ...
Nhưng...tất cả đều bị xóa mờ đi . Cùng nhau chỉ nhớ về những ngày tháng hì hục cùng làm " giao lưu khối Văn " , nhớ những ngày mặc váy dạo hành lang , nhớ những lần sát cánh cùng anh em mỗi khi kiểm tra . Quên sao được , lần nào cũng " bọn mày ơi , đề về này " rồi cùng nhau lúi húi soát hết từng chiếc phao ...nhớ lắm ...Rồi thì cùng giúp nhau học hành .
Vẫn nhớ , những ngày nghe thấy tiếng tít tít tầm 12h ,gọi nhau dạy học bài , cùng nhau ôn thi . CÒn nhớ , có hôm 3h sáng , vẫn gọi điện hỏi bạn bài...Và tất nhiên lúc đó , nó vừa mới lên giường đi ngủ...Rồi sáng tác trường ca lớp Văn nữa.....

Nhớ nhất là Made In 12 , thắp nến , ngồi quanh nhau nói hết mọi chuyện . Nói hết ...để sau này ko phải hối hận , nuối tiếc...Nói hết những cái ko thix về nhau . Và lần này , ko có tiếng cãi vã ..chỉ có tiếng cười trên môi , đôi lúc xen với những giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt....Vâng , đó là cảm xúc thật ..ko hề ngụy tạo chút nào.....

Tiếc nhất là ko ở lại với lớp cho đến phút chót . Nghe nói các bannj ở đến 12h đêm khi bị mấy bác bảo vệ đuổi mới thôi . xuống sân , xếp thành 12V và ngồi với nhau.....

H gặp nhau rất khó . Đôi khi , vẫn bỏ ảnh ra xem lúc rảnh . Nhớ đến 12V với những kỷ niệm đẹp ..12V luôn là " một thời để nhớ " trong tim mỗi thành viên . Chúc tất cả các bạn ( trong nước cũng như ở phương trời xa ) học tập tốt , mọi chuyện suôn sẻ nhé
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mình ơi, sai rồi...
Bao nhiêu lần rồi nhỉ, người ta sai thì phải sửa lại, mình thì càng ngày càng sai là sao?
Lạ là biết là sai mà vẫn cứ làm, biết là không nên mà vẫn cứ hành động.

Trước kia nhiều khi lời nói mâu thuẫn với suy nghĩ, giờ thì hành động cũng chẳng đúng với suy nghĩ của mình. Tại sao nhỉ?
Con người đều thay đổi mỗi ngày, mỗi giờ, thậm chí là mỗi tích tắc, chỉ có điều người ta có nhận ra nó hay không và mất bao lâu để nhận ra.
Cứ thế này chẳng tốt chút nào.
Sống
...là cần cả cười và khóc
...là cần cả yêu thương và được yêu thương
...là cần cả cho và nhận
Nhưng mà mình làm cái gì cũng dở dang, tự thích đẩy mình vào cái gọi là "vòng luẩn quẩn của những suy nghĩ"...

Mình cần thêm một chút vô tư và thật nhiều dũng cảm hơn.


Một việc khó không có nghĩa là việc bất khả thi.

Tự dỗ.


Cảm ơn uma, Hin, Gấu, Diệp, Mei, Chồn và ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mưa không to, mưa nhỏ, nhưng đủ để ngấm chiếc áo người đi đường, đủ để làm mái tóc nhỏ nước, đủ để tạo nên cái lạnh nhưng trong sạch( trừ cái đường ra ) như sau cơn bão mùa hè....
Chả biết lấy đâu ra cái cảm giác thích mưa, cứ khi mưa đến, lại ngồi, với cái cảm giác khó tả, như gặp lại bạn cũ, như đứng cùng con người đó, núp sau chiếc lưng chắn gió, khoảnh khắc cánh tay chạm nhẹ qua bờ vai, như hát lên bài hát thick nhất, như nhớ lại cái kỉ niệm muốn quên đi vì quá đẹp...ừ, có lẽ là từ kỉ niệm...
Bước chân lên vỉa hè, ngắm những giọt thủy tinh bắn lên trong vũng nước trong veo, nghe gió thổi, vũng nước rùng mình, Thy muốn giữ lại mọi khoảnh khắc hiện tại, quên đi quá khứ, và tương lai... và ước giá mình có thể làm thế...Thích mưa, nhưng không thích tắm mưa, thích cái cảm giác mưa chạm nhẹ , lạnh buốt vào làn da, nhưng ghét cái ẩm ướt của quần áo, có người bảo nó là con người mâu thuẫn, nó không quan tâm, mâu thuẫn hay không không biết, chỉ cần còn có mưa, nó sẽ còn thích mưa, và sẽ còn nhớ những kỉ niệm cho tới khi những cảm xúc mới chiếm đầy lấy nó.Thích mưa, thích nghịch giọt nước nhỏ xuống từ mái hiên, vũng nước đọng bên đường, thích có người nắm lấy tay nó lau lên vạt áo, sợ nó cảm lạnh...
Không, chắc nó thích mưa cũng không chỉ vì hôm đấy, nó thích mưa từ khi còn nhỏ, ngồi lọt được qua khe cửa sắt và cửa gỗ của nhà, đan nát giống cô công chúa đã đọc trong cổ tích, chờ hoàng tử tới đón đi.Thích mưa từ khi cùng đứa em hàng xóm, cùng tuổi nhưng luôn gọi nó bằng chị, hai đứa xếp thuyền giấy, chở những con búp bê đi chơi trên khoảng sân ngập nước và lá khô, rồi lo lắng, chạy ra mưa, lôi chiếc thuyền nhỏ đi quá xa....để bị ốm, bị mắng và lần sau lại đâu vào đó!!Thích mưa từ cái cảm giác nghe bài hát ấy " mưa, về trên lá vàng khô, về trên những bụi ngô, đám lúa thôi mong chờ...", như nghe mưa mùa hè đổ trên con đường nóng bỏng, nhớ lại sau cơn mưa, lũ bạn ở quê kéo đi bắt châu chấu cho con chim sẻ non bắt được, dưới ánh sáng trắng của trời đất, dưới tiếng cười và niềm vui nhỏ.Nhớ những lúc cùng con bạn thân, hát lên khi thấy mưa sà xuống đường, kéo nhau vào đường băng, tận hưởng không gian rộng , trong lành và tinh khiết...
Thích mưa từ chiếc cầu vồng bắc qua trên nền trời trong vắt, reo vui chỉ lũ bạn, cuống quýt ngắm mà không dời mắt, sợ cầu vồng tan mất trong khoảnh khắc chớp mi...
Hôm nay,Hà Nội ngày tháng ba với những cơn mưa phùn, nó gạt đi suy nghĩ, thả hồn theo bài hát nó vẫn hát khi mưa đến.Phải, đến lúc giữ lại những kỉ niệm trên trang giấy và bước vào hiện tại, cố gắng cho một tương lai.Mưa...gió giật, lạnh buốt, nó thích mưa.... vì kỉ niệm đẹp, chỉ đẹp thôi, như thế nào nó cũng không nhớ nữa ^^!!
 
@ boss: em vs anh cũng chả thân nhau, nhưng sau khi đọc mấy bài poz của anh, em thấy hình như ng viết những dòng trên ko phải boss mà em quen biết, ko phải một boss suốt ngày chửi + đánh em ( :(( ), ko phải 1 boss vô cảm như em vẫn nghĩ...
Hóa ra anh cũng có nh` cảm xúc, cũng có những chuyện khó nói,...Không phải là 1 boss thô cục mà em gặp hàng ngày. Em cũng chỉ biết nói vài điều thôi, với tính cách của anh, em cũng chả biết anh có coi thường những j em nói ko, nhưng anh này, cố lên anh nhé 1 :)Nếu ko nhầm em cũng đoán đc 1 chút ng mà anh nói anh thích( ko phải cái chị anh viết cho) là ai. Nhưng cũng chả quan trọng. Cái j cũng có 2 mặt của nó anh nhỉ. nên anh cố gắng vượt qua mọi chuyện , cố gắng vui vẻ và luôn lạc quan, yêu đời, để em luôn thấy 1 boss mà suốt ngày chỉ biêt chim nhợn, cười và oánh em thôi anh nhá! :s Oánh em mà anh quên đc, hay vui đc, hay lạc quan hơn đc, thì anh cứ nhắm em mà oánh cũng đc! :p
Cố lên anh nhé. Em sẽ luôn là cái bao tải để anh trút giận nếu có chuyện.:)
Be happy! Smile ! :)
 
@ boss: em vs anh cũng chả thân nhau, nhưng sau khi đọc mấy bài poz của anh, em thấy hình như ng viết những dòng trên ko phải boss mà em quen biết, ko phải một boss suốt ngày chửi + đánh em ( :(( ), ko phải 1 boss vô cảm như em vẫn nghĩ...
Hóa ra anh cũng có nh` cảm xúc, cũng có những chuyện khó nói,...Không phải là 1 boss thô cục mà em gặp hàng ngày. Em cũng chỉ biết nói vài điều thôi, với tính cách của anh, em cũng chả biết anh có coi thường những j em nói ko, nhưng anh này, cố lên anh nhé 1 :)Nếu ko nhầm em cũng đoán đc 1 chút ng mà anh nói anh thích( ko phải cái chị anh viết cho) là ai. Nhưng cũng chả quan trọng. Cái j cũng có 2 mặt của nó anh nhỉ. nên anh cố gắng vượt qua mọi chuyện , cố gắng vui vẻ và luôn lạc quan, yêu đời, để em luôn thấy 1 boss mà suốt ngày chỉ biêt chim nhợn, cười và oánh em thôi anh nhá! :s Oánh em mà anh quên đc, hay vui đc, hay lạc quan hơn đc, thì anh cứ nhắm em mà oánh cũng đc! :p
Cố lên anh nhé. Em sẽ luôn là cái bao tải để anh trút giận nếu có chuyện.:)
Be happy! Smile ! :)
:)) đến chết với con em :)) mày nói thế lộ hết cả bi h =))
anh cũng chả ham j` đánh chửi em cả ... thô cục hay ko thì mọi người tự xem xét ... nhưng mà em xem cả trăm thằng khóa dưới của anh thằng nào chả bị chim lợn ... thằng nào chả thỉnh thoảng ăn đánh mà có thằng nào ghét đc anh chưa :p còn thành phần lạc quan thì dễ lắm ^^ cứ để thời gian trôi ... gái cứ cưa bừa phứa đi :p khắc 10 năm sẽ qua :p
nói vậy thôi :-< chán cái cuộc sống này lắm rồi
 
Back
Bên trên