Những lá thư...

@ VA: :| mie, mày chơi vs tao bao nhiêu lâu nay, bik tính tao trẻ kon vl ra, tao mah đi ja^n 3 cái chn linh tinh đêy' ah` mày @-) @-) @-), m ah mày xem cái ngày tao vik cái bài này đi @-) @-), :-j :-j chả bao h` tao ja^n mày , ja^n con nhật, ja^n bọn lớp mình đc lâu đâu, mah thực ra tao cũng chả ja^n, tao..trẻ kon ý mah ;)) :"> lớp mình lúc nào chả tốt vs tao nhất :x :x
nhưng 1 khi tao đã ja^n, thì nó fai? la` 1 chn rất khủng khiếp, tao khóc, tao shock....... tao trẻ kon nhưng tao bik ngi~ và tao có wuye^n` ja^n, có wuye^n` khóc đúng hok ^^đến thứ 7 tao sẽ kể hết :x :x


gửi...........:
tôi hok tin đc, đến bêy h`, tay tôi vẫn còn run......từng lời từng chữ từng câu con Nhật nó paste cho tôi xem.....tôi h ok tin dc vào mắt mình..........
" để anh làm nó khóc"........... thôi, khỏi, tôi khóc rồi..........đã dc chưa.......:)
tôi đã ngi~ ;à lỗi tại tôi, tôi sai.....và dù tn chăng nữa thì đó hok fai? là LỖI CỦA ANH....dù tôi có buồn, dù tôi có khóc vì anh , mọi thứ xung wanh tôi sụp đỏ vì anh...thì đó cũng hok fai? LỖI CỦA ANH...và tôi đã cười, cả ngày hum wa tôi đã bik thực sự mình là ai, mình cần j`, và tôi gạt bỏ hết, hok nhớ, hok nge , hok thấy 1 cái j` nữa....tôi là tôi và tôi đang và sẽ cố gắng rất nhiều.....
thế tại sao, tôi đã xin các ng` rồi mah, để iên cho tôi, để iên cho tất kả bọn tôi, xin các ng` đừng làm tôi fai? khóc, xin các ng` .....
tôi bik con Nhật nt là sai... nó sai.. tôi xin lỗi anh, hộ nó..... tôi đã nói rồi......nhưng nó đã hok chịu.....bạn bè mah....bạn thân nhất của tôi mah...ng `mah tôi tin tg? nhất.hiểu tôi nhất....ng` bạn THỰC SỰ của tôi......
bây h` thì làm ơn, làm ơn đi mah, vì tất cả những j` tốt đẹp trc' kia, tha cho tôi.................





cám ơn Cường, cám ơn anh Bình, cám ơn VA .....và rất rất n` ng` nữa wan tâm hỏi han Vân, hok có chn j` đâu :) :), ^^ Vân vẫn thế và sẽ mãi thế, lun ở bên mọi n g` mah :x iu mọi ng` nhìu lắm :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Gửi mình một ngày rất đẹp....:x

Thế là 17 tuổi rồi đấy nhỉ:D Nhanh thật... 17 năm trôi qua được cũng nhiều mà mất cũng nhiều... có những niềm vui lớn và cũng có những nỗi buồn lớn... Quan trọng là tất cả đều qua rồi, chỉ là quá khứ thôi và bây h mình đã 17 tuồi:x

17 tuổi, một con số lẻ, nhưng cũng đủ để đánh dấu 1 chặng đường. 17 tuổi, không còn là 16 tuổi vô tư nhí nhảnh đến trường sớm để soi trai:)), 16 tuổi nhìn nhận mọi thứ còn trẻ con quá. 17 tuổi cũng chẳng phải là đã đủ lớn , đủ chín chắn như 18 tuổi, để... lấy chồng:D, để quyết định những việc quan trọng của cuộc đời. 17 tuổi chỉ đang lớn:)

Cám ơn gia đình, bạn bè, thầy cô đã ở bên trong suốt 17 năm qua...17 tuổi không thể lớn một mình:D

Lau những giọt nước mắt buồn đi nhé...Hướng đến những gì tốt đẹp nhất cho tuổi 17, như hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời, để yêu thương, để tin tưởng, để bao dung, để vị tha, để biết lắng nghe, kiên nhẫn, để dũng cảm, đối mặt vs sự thật, để luôn cố gắng vì những mục đích tốt..... để sống, để hy vọng...để trái tim cho đi yêu thương đến nhịp đập cuối cùng:x

Chúc 17 tuổi sẽ đạt được 17 điều ước nhé:x

Happy b-day 2 me:x:*
 
@ Shit :
CMSN mày :x Iu mày rất rất rất nhìu :x :x :x
Dù thế nào tao cũng lun ở bên mày :x Nhớ nhá :x Ah đương nhiên trừ lúc đi vệ sinh :))
 
gửi mày-bạn của tao,
chơi với mày đã bao lâu rồi?! từ hè năm lên lớp 9. ấn tượg ban đầu thật ko có gì nhiều. chỉ đến cái tết năm ấy, khi tao và mày ngày mồng 1 ngồi chat chit, mày tâm sự với tao chuyện của mày và thằng mà hiện tao đang nhận là bố hờ, thế là thành thân B-) sau đó mình bắt đầu nói chuyện nhiều hơn và kết quả là 1 tình bạn tới tận bây h đây, thân tự nhiên và vô điều kiện. tao từng ghen tị với mày vì mày thông minh, mày nói chung có cá tính, và nhất là mày có 1 cái mà tao luôn-muốn-có. tao đã từng yêu mày lắm. nhưg..có thể chuyện đó đã thành quá khứ từ bao h rồi! lên cấp 3, có fải người ta đều thay đổi hết ko?! tao nhận ra mày khác đi nhiều lắm, ko còn là bạn tao ngày trc nữa rồi. mày biết sống thực dụng lúc nào thế? mày thay đổi hẳn thái độ với tao chỉ vì 1 việc mà tao chưa làm cho mày /:) tao biết rõ đấy, và tao cam đoan là chính vì chuyện đó mà mày có thái độ như thế. mk, tao còn nghe nhiều thứ về mày nữa cơ. trc mặt chúng nó cười với mày, sau lưng chúg nó lại coi mày như thế, khốn nạn lắm mày có biết ko?? hay h này mày vẫn còn ngồi đây, và tự hào rằng mình luôn đc bạn bè yêu quí? /:) tao giúp mày khi gia đình mày bận việc. tao cũng có 1 chút quyền lợi cho riêng mình khi đòi hỏi đc mày giúp lúc tao cần. nhờ mày 1 việc như nhau vào nhữg thời điểm khác nhau, mày...hết lí do này đến lí do kia đc đưa ra...để từ chối tao, mặc dù mày hoàn toàn làm đc đấy chứ : )) mà thôi, tao tự cho tao là người ích kỉ để bao biện hộ mày vậy :-j tự nhiên tao cũng ko thể bthườg với mày đc. tao ko muốn kể chuyện "bạn" mới của tao cho mày nghe, thậm chí ko muốn nhìn thấy mặt mày nữa. gần đây, tao thấy sợ nhữg lần nói chuyện thiếu muối đến ghẻ lạnh của tao với mày, khi mày thì đang cười hơ hớ, còn tao chỉ ngồi im và mong mày kết thúc mau mau. tao sợ cả cái thói ra vẻ của mày trc mặt tao mà ngày xưa chưa bao h có. tao với mày chơi đã thân thế rồi mà vẫn ko thể là-chính-mình trc mặt nhau à?? h tao mới hiểu rõ vì sao nó nói mày có 1 lối sống ích kỉ và khốn nạn. trc tao ko tin chuyện đấy lắm, nhưg h kể cả chưa từng có việc nó nói mày thế, tao đã nghĩ mày như vậy rồi đấy /:) mất hơn 1 năm để nuôi lớn 1 tình bạn. bỗng 1 ngày tất cả nhữg thứ tốt đẹp trc đây biến mất chỉ vì 1 thói xấu tầm thường ko thể chấp nhận giữa 2 người thân thiết.
nhưg tao chẳg có ý định thay đổi hay cải tạo gì mày đâu :-j tao đứng ngoài tất cả và nhìn mọi chuyện dưới con mắt khách quan. đó là cách riêng của mày mà ;) chiều nay tao sẽ thực hiện nốt nghĩa vụ với mày mà đág ra tao fải làm từ cách đây 1 tháng : )) thế là xong nhé! chúc mày luôn đạt đc thành công trên con đường học hành bull $#it thái quá của mình. tạm biệt bạn!
 
u told me time would heal the pain and dry the tears...
khi tớ vấp ngã, bạn không như những người khác, hời hợt, cười thầm trước sự thất bại của tớ...
người khác chỉ có thể nói với tớ rằng đừng khóc nữa, cố gắng lên...
nhưng bạn chưa từng nói với tớ những câu như thế... bạn chỉ lặng im nghe tớ khóc, có khi, bạn nói ra những điều mà vì sự tự kiêu của mình nên tớ chưa bao giờ nói ra... có khi, những câu bạn nói làm tớ càng thêm đau khổ, bởi vì tớ nhận ra sự thật trong những câu nói ấy...

[sub][sup]abbie & pdf (1/5/2007 7:42:56 PM): tớ sẽ không khóc nữa đâu!!![/sup][/sub]
[sub][sup](1/5/2007 7:43:08 PM): cậu bít ko[/sup][/sub]
[sub][sup]abbie & pdf (1/5/2007 7:43:12 PM): [/sup][/sub]
[sub][sup](1/5/2007 7:43:13 PM): tớ ghét nhất 1 điều[/sup][/sub]
[sub][sup](1/5/2007 7:43:15 PM): đó là khóc[/sup][/sub]
[sub][sup](1/5/2007 7:43:25 PM): khóc thể hiện sự yếu đuối[/sup][/sub]
[sub][sup]abbie & pdf (1/5/2007 7:43:29 PM): tớ không bao giờ khóc nữa!!![/sup][/sub]
[sub][sup]abbie & pdf (1/5/2007 7:43:50 PM): dù đấy là che giấu cảm xúc thật của mình...[/sup][/sub]
[sub][sup](1/5/2007 7:44:36 PM): cậu là người chỉ biết khóc không thôi hả ??!![/sup][/sub]
[sub][sup](1/5/2007 7:44:52 PM): chưa bao giờ tự hỏi chính mình xem ngoài khóc có thể làm gì khá hơn chưa hả[/sup][/sub]
[sub][sup](1/5/2007 7:45:06 PM): cậu đã tự hỏi mình là mình đã cố gắng bao nhiêu chưa[/sup][/sub]
[sub][sup]abbie & pdf (1/5/2007 7:45:27 PM): ^^[/sup][/sub]
[sub][sup]abbie & pdf (1/5/2007 7:45:31 PM): shin lỗi...[/sup][/sub]
[sub][sup](1/5/2007 7:45:37 PM): cậu ko thấy rằng ai trong lớp cũng cố gắng ah[/sup][/sub]
[sub][sup]abbie & pdf (1/5/2007 7:45:39 PM): tớ sẽ không bao giờ khóc nữa đâu...[/sup][/sub]
[sub][sup](1/5/2007 7:47:29 PM): tớ thấy ai cũng an ủi cậu rằng cố thế này ; cố thế nọ[/sup][/sub]
[sub][sup]abbie & pdf (1/5/2007 7:47:34 PM): [/sup][/sub]
[sub][sup](1/5/2007 7:47:42 PM): cậu luk nào cũng tự an ủi mình là ko khóc nữa[/sup][/sub]
[sub][sup]abbie & pdf (1/5/2007 7:47:45 PM): người ta có hiểu j` về tớ đâu[/sup][/sub]
[sub][sup](1/5/2007 7:50:08 PM): thành quả nhận đc xứng đáng với mức độ cố gắng[/sup][/sub]
[sub][sup](1/5/2007 7:50:25 PM): đừng bao giờ khóc khi bạn thất bại mà hãy nhận thức rằng mình cố gắng chưa bằng người khác[/sup][/sub]

bạn có biết không :) chính nhờ những câu nói ấy mà tớ tan nát, đau đớn vô cùng... rồi tớ nhận ra bạn mới là người bạn thực sự của tớ, người mà tớ cần lúc gặp khó khăn, vấp ngã...
suốt 2 năm qua tớ chẳng đạt được điều gì đáng tự hào, chẳng có gì gọi là thành công rực rỡ, chẳng làm được việc gì đáng làm... nhưng điều làm tớ tự hào nhất, hạnh phúc nhất là có một người bạn thực sự...
luôn ở bên tớ...
luôn nghe tớ khóc...
luôn cười với tớ những lúc tớ cô đơn nhất...
luôn nâng tớ dậy mỗi khi tớ vấp ngã...

bạn là người duy nhất tớ dám thú nhận điều tớ luôn che giấu, thậm chí tự lừa dối bản thân mình... nhưng khi ở bên bạn, tớ không hiểu tại sao tớ có thể tự thừa nhận điều này: tất cả là do lỗi của tớ!
rồi bạn nói rằng 'nhận ra muộn còn hơn là không bao giờ nhận ra''

ngay cả những lúc thất vọng, thậm chí tuyệt vọng như bây giờ, tớ vẫn luôn nghĩ mình là người may mắn... tớ quá may mắn khi có bạn ở bên.


[sup][sub]abbie & pdf (1/12/2007 7:56:28 PM): đối với tớ thì chẳng ai có thể so sánh được với bạn thân nhất của tớ cả
abbie & pdf (1/12/2007 7:56:57 PM): ko ai cả... =.="... ko ai thay thế đ,c vị trí của bạn đối với tớ đâu!
(1/12/2007 7:57:19 PM): hi`
abbie & pdf (1/12/2007 7:57:19 PM): ko biết nó có thay đổi không nhưng bây giờ tớ đang nói thật!!!!
(1/12/2007 7:57:23 PM): đó là bây giờ thôi
(1/12/2007 7:57:31 PM): 1 ngày nào đó
(1/12/2007 7:57:41 PM): khi cậu cảm thấy thế giới này đang rộng mở
(1/12/2007 7:57:49 PM): ko còn chật chội như bây giờ
(1/12/2007 7:58:01 PM): cậu sẽ bay xa mãi và sẽ chẳng nhớ gì về tớ đâu
abbie & pdf (1/12/2007 7:58:06 PM): thật sự thì tớ chưa từng nghĩ lại có 1 ai hoàn hảo hơn cậu, tốt với tớ hơn cậu, hiểu tớ hơn cậu
abbie & pdf (1/12/2007 7:58:42 PM): đi đến chỗ nào thì tớ cũng chỉ có 1 ng` bạn thân nhất thôi ^^
(1/12/2007 7:58:50 PM):
abbie & pdf (1/12/2007 7:58:57 PM): ^^[/sub][/sup]

không! không bao giờ là tuyệt vọng cả! tớ biết luôn có một người sẵn sàng đem đến hi vọng cho tớ...
who's gon' take your place? there ain't nobody better!
không ai có thể thay thế vị trí của bạn trong trái tim tớ, không bao giờ :D

tớ iêu bạn của tớ nhiều lắm!!!​

[sub]and u told me: time would heal the pain, dry the tears...[/sub]
 
Chỉnh sửa lần cuối:
@ Link: kể từ cái thư trc... :| mày chưa viết lại cho tao đâu đấy con hâm..
Mong tin mày quá...
Hok biết mày rơi vô cái trường nữ sinh đấy sống thế nào rồi... mấy tháng hok có tin mày, chắc mày bị cắt net 8-| tao cũng lo... 2 đứa chúng mày mỗi đứa 1 nơi, cắt net... nhạt quá nhỉ... nhưng thôi, hãy cứ vui lên vì Sing nó bé lắm mày ah :x
Kể chuyện sơ sơ cho mày :))
Lớp dạo này vui lắm...:p:p ae chuyển từ đánh bóng đầu sang đá cầu rồi :)) QQ vẫn điên như mọi hôm và lão kia thì chân vẫn cứ cong... có điều sau vụ họp PH lớp đã có 1 sự thay đổi lớn về chỗ ngồi :)) ( có điều ae ngồi thế nào sau tiết cn thì mày tự biết :)):)) )
Học hành căng :(( ae vẫn chưa có dịp nào đú trừ cái vụ sn thằng Trường và Trần :)) tự dưng lúc ae ngồi ăn uống vui vẻ tao lại muốn mày ở đó :)) giá mà mày hok đi Sing thì có phải bây h có nhìu chuyện vui rồi ko :))
về tao :x .. dạo này bớt điên đi 1 chút... học hành có khấm khá :)) uh mà vẫn khấm khá thôi :)) tao hok bao h nghĩ tao dốt cả.. nhờ :p:p, còn vấn đề muôn thuở của tao thì vẫn abc xyz :-j:-j tao đang ngồi thấp thỏm chờ đón 1 lời mời (dù khả năng đc nhận nó là 30%) h tao mới thấy cái cảm giác thoải mái sống, ko nghĩ về 1 ng nào cả thật sung sướng.. khi đó có dịp nhìn nhận con ng đúng nghĩa hơn, nhận ra những mặt tốt và mặt xấu, có những suy nghĩ hoàn toàn khác về bạn bè quanh mình (tích cực lên đc chút ;;) ) mà tự dưng lại thấy tự do hơn >:D< ko vướng bận \:d/\:d/ trong đầu tao bây h abc với LBL vứt vào sọt rác hết rồi..
Hôm nay học xong thơ tình Xuân Diệu :)):)) (dạo này khoái h văn nhỉ :))) , cảm nhận đc rằng yêu đương đúng là cái j phù phiếm lắm mày ah ....:p:p

thôi nói lăng nhăng đủ rồi .. hị :p:p chúc mày sống tốt ... chúc cả mày và em Dê khỏe mạnh.. 14-2 đi chơi với nhau thì đừng quên ae nhá :p:p
 
Gửi : Tuyển br TP
Uhm , biết nói thế nào nhỉ ... :) Đã gắn bó với TP hơn 2 năm rồi và năm nay là năm thứ 3 .. Vẫn muốn lắm , muốn bên cạnh TP lâu hơn nữa cơ ... Muốn chẳng bao giờ xa rời TP nhưng có lẽ là chẳng bao giờ thực hiện được ... Giờ phải xa TP thật rồi .. Có lẽ phải tự rút lui thôi ...
@ anh Hiếu : Anh là đội trưởng đầu tiên của tuyển TP và em biết Tp cũng nhờ qua anh .. Nhớ những lần đầu tiên làm Mana của TP .. những lần đi đấu giải, những lần ngồi trên sân đến tận 8 , 9 h tối chỉ để học cách làm 1 mana tốt hơn , chỉ để học cách chăm lo cho đội hoặc đơn giản chỉ là để xem các anh lớn ngồi bàn chiến thuật ... Vui lắm .. Đón nhận 1 niềm hạnh phúc giản dị không phải ai cũng có khi được tham gia vào 1 gia đình mang tên TP ... Nhớ cả những lần đội xích mích , anh Hiếu mắng em vì làm Mana mà sao để đội như thế .. Thực sự nhiều lúc Mana này vô tâm quá phải không anh ? ...
Đến với TP không chỉ nhiều niềm vui nhỉ , cả nỗi buồn nữa ... Những trận đấu bóng thua hay những lần chiến thắng . Tất cả những cảm xúc trọn vẹn 2 năm quá có lẽ Mana này xin mang theo đến suốt những gì Mana này sẽ đi qua .. Những giọt nước mắt và cả những nụ cười , những niềm vui , những tình cảm mà Tp dành cho Mana này .. :) .. Yêu TP lắm :x ...
Giờ đây , khi anh Hiếu ra trường , khi Tùng xinh không còn trong đội , lứa mới đã lên và Mana này thấy sao mà xa lạ thế .. Lớp 11 chuyển lên Ams , thực sự đã không chăm lo được cho TP như trước nữa nhưng mọi người vẫn đón chào mỗi khi lên sân , vẫn luôn gọi cho Mana .. Chạnh lòng nghĩ .. Mình vẫn còn là Mana của TP à ? Vẫn là Mana mà sao vô tâm thế ... Lên Ams , nghĩ nhiều đến Ams hơn mà quên TP à ???
@ anh Tùng Xinh : " Mày về Ams rồi nên quên luôn TP đúng không ? Vì Ams giỏi hơn Tp nhiều mà " .. Anh Tùng đã từng nói với em như thế .. hí hí .. Làm sao mà quên TP được khi mà tiền đội vẫn cầm , chìa khóa tủ của đội vẫn cầm anh Tùng nhỉ :p .. Chỉ là bận quá nên ít khi chăm được cho TP như xưa thôi .. Nhưng vẫn nhớ lắm những lần TP đi đấu giải .. Mana vẫn đi theo mà .. Cảm xúc lắng đọng trong từng giải đấu , từng quả 3 điểm mà TP ghi được .. Tp không phải là đội bóng giỏi nhất .. Đúng chứ .. Nhưng đoàn kết thì Mana tin rằng chẳng có đội bóng nào được như TP cả .... Những tình cảm của từng thành viên dành cho nhau , dành cho đội trưởng và dành cho cả Mana nữa .. Không ai nói bằng lời nhưng nó thể hiện ở từng viên thuốc đưa cho nhau .. Từng tấm thiệp tặng nhau trong những dịp lễ quan trọng .. Và thể hiện cả ở Valentine năm lớp 10 cả đội đi cùng nhau .. Không người yêu , không gì cả .. Chỉ có anh em với nhau , chỉ có TP và Mana thôi ... Mana là đứa con gái duy nhất trong đội mà hình như chẳng ai coi Mana là con gái đâu nhỉ :)) =)) .. Toàn anh anh , em em với nhau :)) .. Nhớ ... Vui thật phải không ?
@ Linh : Thằng bé vào đội muộn nhất nhưng thân với chị Mana nhất ....Nhớ rất nhiều kỷ niệm với nó , nhớ cả những lần anh Hiếu đánh nó vì cái tội tập mà nản chí , thua là khóc .. Đàn ông con trai phải cứng rắn lên chứ sao lại thế nhỉ ... :) Đừng khóc nhiều nữa bé Linh nhé .. Không có chị là sẽ chẳng có ai ngồi nghe bé khóc cả trên sân bóng vì những chuyện linh tinh đâu :p ..
Giờ đây , nhìn sân bóng , những người thân quen đã đi hết rồi , người đi du học , người thì học đại học .. Lứa mới của TP Mana cũng quen nhiều nhưng thấy xa lạ quá ... Có lẽ là hết thời thật rồi ... Có lẽ là phải nhường lại Mana cho những ai thật sự còn mong muốn vào sự phát triển của br TP ... Bọn trẻ con vẫn muốn làm Mana cho chúng nó .. Nhưng đã nghỉ ko làm Mana hơn 1 năm nay rồi ... Cũng chẳng biết thế nào nữa .... Có rất nhiều chuyện xảy ra và có lẽ chẳng còng đủ tình yêu để quay lại với TP nữa ... Nói thế nào nhỉ , có quá ích kỷ không khi mà không muốn xa TP ngày xưa ? Vẫn muốn sống với cái thời mà TP là của riêng mình ... Không hợp với cái tuyển TP mới này hay sao ý .. Cách đánh , cách đối xử vẫn thế mà sao ko thích nhỉ ... Vẫn mong một lần được gặp 1 TP như xưa nhưng sao khó quá :) ... Thôi , viết cái này ra cũng chỉ để hoài niệm quá khứ .. Tuyển TP vào đây đọc cũng đừng nghĩ là chị ghét chúng mày nhé .. Chỉ là chị ích kỷ muốn giữ riêng cho mình một TP mãi mãi là như cái thời của chị thôi .. Sẽ ko về TP nữa .. Chúc cho tuyển TP ngày càng 1 vững mạnh và tìm được 1 Mana thật sự yêu bóng rổ nhé ... Chào TP .. :)
 
Thư cảm ơn :*
Đầu tiên cảm ơn những con bạn thân của e :* cảm ơn chúng nó đã tặng cho e tình bạn tuyệt vời này :D cảm ơn chúng nó đã cùng e chia sẻ buồn vui...
Thứ nhì là cảm ơn anh, tuy anh không yêu e nhưng e vẫn được iêu a với những suy nghĩ về anh...Cảm ơn anh vì đã iêu e dù chỉ trong 1 ngày hay vài ngày...Cảm ơn anh đã júp e tìm ra ước mơ đích thực của e ;), tìm ra đc thứ quan trọng nhất đối với em...cảm ơn anh...
Tiếp, tuy muốn cảm ơn ông bà bố mẹ người thân của em, nhưng vì cái đó cóa hiển nhiên :"> nên e xin cảm ơn đến các anh chị trong TSVB và Những Lá Thư :D Cảm ơn anh Thái Hoàng Long đã lập ra topic này để e có thể tâm sự một chút :"> và kím đc mấy cái đánh já tốt >:) :"> Cảm ơn chị Nguyễn Trần Phương Link đã thông cảm, hiểu cho e và đánh já tốt cho một số bài của e :"> Cảm ơn anh Phạm Trí Hiếu, chị Hoàng Diệu Hồng, anh Lê Kim Thắng, anh Nguyễn Kiên Cường, chị Nguyễn Minh Trang, anh Nguyễn Minh Đức, chị Đỗ Thu Hương, Chị Hoàng Ngọc Dung *mới bổ sung :">, chị Lê Đào Hương Thảo *bổ shung tập 2 :">* đã đánh já bài tốt cho e. E iêu các anh chị nhiều :* :D Cảm ơn đã bỏ chút ít thời jan đọc những dòng tâm sự của e và hiểu cho tình cảm của e :D Cảm ơn tất cả
Cuối cùng e chúc tất cả nhữgn người e đã cảm ơn ở trên sẽ thành công trong Cuộc sống, hạnh fúc và có một năm 2007 mới mẻ ;) luv all !!
:x[ ...eM...Yến...]:x​
 
Chỉnh sửa lần cuối:
ha, gửi ai áh, còn phải xem đã, gửi ai đã làm cho tôi phải viết ra mấy cái dòng này, ...

Hì, mấy ng hay thật :) lúc tôi đang cố để tiếp tục là tôi trc kia, để tôi tham gia vào một cuộc vui mà công của tôi ko phải là nhỏ, uh đấy, tôi đang cố để lại hòa nhập vs mấy ng, nhưng mà 1 câu thôi, 1 câu của mấy ng thôi, làm tôi có cảm giác, mà chắc chẳng phải cảm giác, có lẽ tôi đã đúng khi nghĩ rằng, mấy ng chẳng coi tôi ra j :)) uh đấy, tôi trẻ con, tôi chả nghĩ nhiều đc như mấy ng, tôi chả phải thần thánh j mà làm đc giống mấy ng, mấy ng già đời rồi, mấy ng nhiều kinh nghiệm rồi, tổ chức đc cơ mà :)) tôi chỉ là 1 đứa ranh, vắt mũi chưa sạch, làm sao mà dám ngồi vs mấy ng mà bàn chuyện :)) ờh phải, cám ơn mấy ng đã làm cho tôi sáng mắt ra, để biết đc cái thế giới đấy ko tốt như tôi nghĩ, như tôi hằng mong đợi :)) cám ơn :))

cái cảm giác vừa đạp xe vừa nghe nhạc thật sợ ... cái ô tô đâm mình lúc nào có khi cũng chẳng hay ... thế mà vì mấy ng, tôi đã làm thế đấy :)) tôi cũng chả sợ chết, tôi chỉ biết tôi ko thuộc về cái thế giới đấy, và tôi nói cho mấy ng hay, tôi chả thiết tha j nữa, cút, cút hết, tôi ko còn là 1 phần của cái ***** nữa :)) đâu đủ trình mà dám chơi vs mấy ng :))

Sụp đổ
 
Gửi cho bản thân
Sao lại thế ... sao lại dừng lại thế này? Mệt mỏi ư ... mày không được buông xuôi, mày phải cố lên, mày phải mạnh mẽ và kiên cường như mày đã từng cho dù chỉ là sự gượng ép ...
Không! Mình mệt mỏi quá rồi ... đã bao lâu này mình từ chối mọi lời đi chơi của mọi người ... đã từ bao lâu mình không nghe điện thoại dù đó là những người bạn thân nhất ... đã bao lâu nay mình không bật nick chỉ vì một lý do duy nhất : chat chit mất thời gian. Đã bao lâu rồi nhỉ? Không ai trả lời được ngoài mình ... chắc chắn như vậy. Mình luôn bận rộn, sao lại thế nhỉ? Mình vẫn không hiểu, mình đã cố và mình không thể.
Mình sợ chính bản thân mình, sợ rồi đến một ngày mình sẽ phải gục ngã khi sức lực không còn. Ôm đồm quá nhiều công việc ... có phải mình quá tham lam ... ai cũng bảo thế và mình thấy ... mệt.
Nhưng mình không muốn bản thân rảnh rỗi ... không muốn một chút nào. Mình thích cái cảm giác bận rộn, bận đến nghẹt thở. Cái cảm giác duy nhất cho mình biết mình vẫn còn tồn tại trên thế giới này ... cái cảm giác mà mình vẫn còn là một người có ích ... cái cảm giác chưa trở thành số 0 tròn trĩnh trước mắt mọi người. Tất cả đều có giới hạn và mình biết điều đó ... nhưng mình sợ phải nhận ra một ngày mình không phải dừng lại, mình không muốn biết dù ... chắc chắn một ngày nó sẽ đến.
Try to do everything you can do today because tomorrow may never come
 
gửi ***
Chắc biết anh chả bao giờ vào đây, cho dù cái acc của anh chính là tôi lập, mẫy cái bài đầu tiên cũng là tôi post, rồi anh cũng hí hủm, vồ vập, và cuối cùng lại bỏ rơi nó như chính anh đã bỏ rơi tôi. Anh nghĩ tôi đau, tôi quằn quại, tôi sẽ khóc lóc để níu chân anh lại,anh nhầm rồi. Tôi ko hiểu tại sao tôi lại ko đau, ko khóc, ko quằn quại như mấy cô bé ở trên phim, chắc ko phải là "ko đau vì quá đau" rồi, chắc thế. Mà cũng đúng thôi, cớ gì phải đau vì một con ng` ko đáng để đau như thế chứ.Anh biết cái lúc khó khăn nhất, cái lúc mà anh phải tự quyết định cuộc đời anh, ai đã lúc nào cũng lầm rầm cầu nguyện, chăm chỉ đi chùa để khấn cho anh.Anh có biết cái đêm giao thừa, khi mọi ng` vui vẻ và hạnh phúc, hân hoan đón chờ một năm mới tốt lành,thì ai đã bất chấp cái lạnh, ngu ngơ đứng trên sân thượng, nhìn lên sao trời và chúc phúc cho anh.Rồi anh có biết, những lúc anh kêu ốm, thì ai đã lo sốt vó lên, luôn cố gắng thu xếp thời gian để ghé qua xem anh thế nào,mà ko muốn cho anh biết. Anh có biết ai nhớ đến tận những chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống của anh, SN bố mẹ anh, ngày giỗ ông anh? Làm sao biết được? Và trong lúc tôi ốm yêu, tôi nằm bẹp dí ở trên giường, lúc tôi vùng vẫy với một đống khó khăn chồng chất, thì anh làm gì? Anh tươi cười, anh hí hửng, anh lượn lờ khắp nơi với mấy thứ đó."thứ", tôi phải gọi thế vì nó là cái thứ xa xỉ, nó ko giống những gi` xung quanh tôi. Anh thích nó, anh chọn nó, được thôi, tùy. Giờ này 3 năm trước, ờ, nhanh thật, đến tận 3 năm rồi cơ đấy, anh thế nào và tôi thế nào, và bây giờ, đến lúc thật quan trọng của đời tôi, thì anh thế nào? Anh có trái tim ko đấy vậy? CÓ phải anh là một con nhím lăn đến đâu là găm cái gai nhọn hoắt của mình vào đó ko.Là gì, mặc xác anh, sao tôi phải quan tâm nhỉ? Bây giờ, tôi mới thấy tôi đã bỏ qua nhiều thứ, tôi còn quá nhiều thứ để quan tâm,để yêu thương, gia đình tôi, bạn bè tôi, thế là quá đủ. Mọi thứ đang cần tôi quan tâm, tôi sẽ ko quan tâm đến những thứ ko quan tâm đến tôi, đơn giản là thế. Hiểu ko, ko hiểu chứ gì, tôi biết anh sẽ thế mà.Có lẽ cả chục "thứ" như thế cũng ko hiểu anh tường tận như tôi đã hiểu anh đâu. Mà thôi, bây giờ, tôi thấy chả cần thiết nữa,tôi là tôi mong có thể được "tẩy não" hết những gì về anh, để tôi đi trên đường, nhìn anh như một con người ko quen biết.Tôi là tôi chỉ ước thế?ĐƠn giản mà phức tạp.Nó là con người tôi, tôi thế mà, điều này ai chứ anh biết quá rõ còn gì. Tôi đang tưởng tượng sẽ thế nào nhỉ khi anh đọc những dòng này, tôi là tôi thik được nhìn thấy anh lúc đó cơ. Đừng có bao giờ nghĩ đến lúc anh về lại bên tôi, vì lúc đấy tôi sẽ sẵn sàng đá viu anh đi một nơi xa nhất có thể, chắc ko phải là Tây Ban Nha hay Bồ Đào Nha,vì chắc bên đấy có nhiều người bị đá sang rồi=)) Có lẽ là Biển Đen :D Hay Sahara, ko, đâu cũng được, miễn là ở đó có một con nhím.;) Độc trị độc\:d/ Phải chịu thôi.Những gì giữa tôi và anh, anh hãy cố gắng quên đi nhé, giống như tôi bây giờ đây này, biết là rất khó nhưng vẫn cố gắng đấy thôi."Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi",tôi chán quẩn quanh với những thứ tẻ ngắt chán ngấy đến rồi, chán với cảnh "sống mòn" đấy rồi. TÔi là tôi phải tận hưởng, phải trở về với tôi chứ? Tôi đang đi tìm tôi.....
 
Gửi Hà

Thích quá đáng với nhau ko /:) Ngày hôm nay, ấy biết rồi đấy /:), tớ ngã xe lần thứ 3 trong tháng 1 rồi :)) trong đấy 2 lần đều là ngày tớ đi chơi với ấy =))
Và vô số chuyện mỏi mệt nữa mà ấy đã biết đc 1/3 :)) Mệt lắm rồi nhé, ko còn hơi sức nữa đâu.
Đi chơi với nhau mà thế ah. Tớ đã định vào đâu đó ngồi cho đỡ lạnh, nhưng thực sự tớ quá giận để có thể tử tế với ấy.
Tớ "dễ" thế ah. Ok. D'accord. Oui, c'est ça.
Dễ. :)| được rồi, từ nya ko cần bạn bè gì nữa đâu, ấy muốn thế chứ j`?
Tớ vẫn cười, vẫn đi chơi với ấy đến hết buổi, vẫn cười chư ko có chuyện j` xảy ra, trừ lúc tớ đòi đi xe ôm về :)) Và ấy nghĩ thế là ổn? ah ;;) Tớ ko hay để bụng, nhưng từ nay, mọi chuyện giữa tớ và ấy sẽ rất khác. Tớ có thói quen càng tức lại càng cười, cái đó tớ cũng có cho ấy biết 1 lần, mong là ấy sẽ hiểu tại sao tớ cứ cười =;
Lúc ngã xe, 2 đầu gồi đập xuống đường đau rát, rớm máu, 2 ống quần ướt bẩn, tớ, đã muốn khóc ngay lúc đó, khóc cho cái đầu gối :)) và tất cả những chuyện khốn kiếp cứ bám lấy tớ suốt thời gian qua :))
Đến lớp, rồi đi về, ngồi sau xe ấy , tớ đã muốn khóc vì tớ biết, nếu tớ khóc, tớ sẽ được dỗ :-?? Vì tớ mệt, tớ muốn khóc cho tất cả những ngày dài và lạnh luôn phải gồng mình lên chịu đựng và cười ... :|
Tớ dựa vào ấy, đơn giản là tớ dựa, tớ lạnh, tớ thích dựa. Tớ ko hề định ôm ấy đâu. Uh, cứ cho là ấy nghĩ tớ thích ấy, tớ muốn ôm ấy, vâng, cứ nghĩ thế đi.
Thì cũng chẳng càn phải mở mồm ra nói tớ dễ.

Ấy đã xin lỗi. Tớ biết ấy ko có ý gì cả. Ấy vẫn nói ngu như thế, thwuwongf xuyên.
Ok, tớ ko giạn, nhưng từ nay mình giữ khoảng cách, nhé =))
Mà cũng từ ấy là chính thôi, chính ấy cứ ngồi đó lải nhải ấy lo cho tớ, hỏi chân tớ có đau không, lên ấy cõng =)), gửi tin nhắn cho tớ...
Đấy, áy ngừng đi nhé, tớ cũng KO CẦN ĐÂU X(X(X

Bạn bè như gì. Chán lắm rồi. Biến đi.
 
Gửi mẹ
Nếu có điều gì khiến Minh ghen tị với con nhất, thì đó là con có 1 người mẹ như mẹ. Một người mẹ quá tuyệt vời.
Con được như bây giờ, sống vui vẻ vô tư, lúc nào cũng yêu đời và tin tưởng vào cuộc sống như bây giờ cũng là nhờ có mẹ. Con hiểu rằng dù con có mất tất cả, dù con có trở thành 1 người như thế nào, thì vẫn luôn có 1 người yêu con vô điều kiện, yêu con không vì bất kì lí do gì, vẫn luôn có 1 người quan tâm con hết mực, coi con là người quan trọng nhất trên đời. Càng ngày, con càng hiểu rõ rằng, chính tình yêu và sự quan tâm của mẹ, chứ không phải là cái gì khác, hay là những vật chất nào đó, đã nuôi dưỡng nên con bây giờ...
Nếu con không gặp Minh, không chơi thân với nó, nếu con không tiếp xúc nhiều hơn với thế giới, không gặp nhiều người bạn hơn, có lẽ con cứ tưởng những gì mẹ làm cho con là hiển nhiên, là tất yếu, là điều mà tất cả mọi người mẹ đều có thể dành cho con mình... Có lẽ con sẽ không thể hiểu được mẹ đã hi sinh nhiều cho con như thế nào.
Từ bao giờ, con bắt đầu nhận ra tất cả những gì mẹ làm đều là vì 2 đứa con gái yêu của mẹ:x , nhận ra rằng mẹ yêu 2 đứa con gái của mẹ còn hơn bản thân mình:).
À, có thể trước đó con cũng đã nhận ra rồi, nhưng con cho đó là chuyện bình thường, ai mà chả thế, ai mà chả yêu con mình như thế. Con đã từng nghĩ thế đấy :p. Thế mà có lần con nghe cậu Hùng kể các cô trong phòng cậu ấy có phong trào cho con ăn dặm chứ ko cho bú, để giữ form cho đẹp:)), rồi là có đứa bé rời cô vú em ra là khóc, chứ rời mẹ nó thì vô tư, vì mẹ nó cũng còn bận bịu những việc khác :-j, rồi con nghe M kể về mẹ của nó, rồi chuyện của bạn con người này người kia...
Thì ra mẹ nào mà chẳng thương con, nhưng yêu con hơn cả bản thân mình thì không phải ai cũng làm được...
Như con gái của mẹ đây, dù rất yêu mọi người, nhưng vẫn luôn yêu chính mình nhất, vẫn luôn đặt bản thân ở vị trí cao nhất, chẳng biết sau này có con rồi thì sao :">.
Có lẽ từ khi con hiểu, ích kỉ là bản tính cố hữu của con người, con bắt đầu cảm thấy những gì mẹ đã hi sinh cho con, dù nhỏ bé và đơn giản, nhưng cũng thật ý nghĩa. Chỉ là mẹ để con đi xe máy đi học, để buổi sáng con được ngủ nướng thêm 15 phút, và không phải mệt khi đạp xe đi đi về về, còn mẹ đi nhờ của 1 cô trong trường, hay có hôm không có ai trùng tiết dạy, thế là mẹ đi xe ôm, thậm chí có lần, mẹ còn lọc cọc đạp cái xe đạp của con đi... (thật may là mẹ của con chỉ đi dạy có 2, 3 buổi 1 tuần, không thì #:-s :p) Chỉ là cứ trước khi con thi 1 tháng, thì mẹ không bắt con phụ mẹ nấu ăn hay rửa bát, dù trời có lạnh thế nào, để con có thời gian học. Chỉ là mẹ luôn nói với con "con cứ cố gắng học, không phải lo chuyện tốn kém, nếu mà thiếu thì mẹ sẽ cố gắng kiếm thêm, miễn sao con học được là được". Chỉ là trước khi con đi thi, mẹ luôn dành thời gian để đưa con đi vào đền, thắp hương cầu may mắn. Chỉ là khi con cần, mẹ có thể hi sinh thời gian của mẹ, gác những ưu tiên, những kế hoạch của mẹ sang 1 bên, để lo cho con, để con yên tâm mà theo đuổi mục tiêu của mình.
Bao giờ cũng vậy, mẹ cứ luôn đặt những ưu tiên của 2 đứa lên trên cả những nhu cầu của chính mẹ. Điều quan trọng nhất đối với mẹ, không phải là công việc, không phải là sự thành đạt, không phải là những mối quan hệ xã hội, càng không phải là danh tiếng này nọ, hay là 1 cuộc sống thoải mái và hưởng thụ, mà chính là những gì liên quan đến 2 đứa con. Mẹ không đi du lịch, chỉ vì hè năm ấy con thi, rồi chỉ vì thời gian ấy em H thi, rồi cứ thế cứ thế, cuộc sống của mẹ xoay quanh những sự kiện của chúng con.
Đôi khi con cảm thấy con thật là hư, thật là hư. Mẹ đã phải hi sinh rất nhiều, vất vả rất nhiều, chịu đựng nhiều, chỉ để cho 2 đứa học hành tử tế, cho 2 đứa trưởng thành, cho 2 đứa có điều kiện tốt nhất. Thế mà bọn con cứ vô tâm, hay là cứ giả vờ như không biết, để rồi mải mê với những thứ vớ vẩn, để rồi thi thoảng lại nói dối mẹ để trốn việc nhà :">, nạnh tị nhau từng tí từng tí, và cuối cùng không đứa nào chịu thiệt thì mẹ phải chịu thay :p, để rồi lâu lâu lại làm mẹ lo lắng một lần vì đi chơi về muộn, và học hành thì cứ nhác nhớn mà không chịu cố gắng hết sức... Hai đứa chỉ bận tâm với những vui buồn của chính mình, mà chẳng thèm quan tâm mẹ đang nghĩ gì, cảm thấy gì... Đôi khi vẫn cứ nghĩ, mẹ làm như thế cho mình là điều tất nhiên...
Hư lắm, con hư lắm. Nhưng con sẽ cố gắng ngoan hơn, để xứng đáng với những gì mẹ đã dành cho con, để sau này, khi con lớn rồi, đến lượt con chăm sóc cho mẹ, để mẹ được nghỉ ngơi, được hưởng thụ :p. Con hứa:)...
Con yêu mẹ rất nhiều...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ấy có bạn mới - à có lẽ là "mới" với tớ thôi. Tớ chẳng biết vì sao các ấy là bạn, tớ cũng chẳng biết bọn ấy biết nhau đã bao lâu.

Tớ đã nói rằng tớ không có bạn thân nhất cho mình - và ấy đã nghe, nghe rất nhiều để có lúc (và cho đến tận bây giờ - theo tớ mong) ấy trở thành người bạn quan trọng nhất của tớ. Con người đâu có đọc được suy nghĩ của nhau nên đối với tớ ấy là người quan trọng thế nào ấy đâu biết, cũng giống như tớ ở vị trí nào trong tình cảm của ấy - tớ cũng nào biết.

Uh thế đấy ấy ạ, tớ chẳng biết phải nói nó ra thế nào, nên có lẽ ấy chẳng bao giờ hiểu...

Này ấy, tớ nói thật là nhiều lúc tớ ghen tị lắm vì bạn của ấy ai cũng tốt quá, lại còn tài giỏi nữa. Chắc chắn họ hơn tớ rồi, họ hiểu nhiều hơn và trưởng thành hơn hẳn so với tớ (và cả ấy) mà. Họ được nghe nhiều hơn, họ ở bên ấy nhiều hơn, họ giúp được ấy nhiều hơn...Và có lẽ, họ cũng hiểu ấy hơn. Đôi khi tớ cũng thấy hơi "tức" vì bạn của ấy đấy. Tớ nghĩ tớ nhớ ấy khi tớ không gặp được ấy và quan tâm đến ấy nhiều, nhưng bạn của ấy có vẻ còn hơn thế nhỉ?

Tớ hạnh phúc và tự hào vì có ấy làm bạn, vì tớ được ấy tin và tớ cũng tin ấy, vì tớ và ấy cùng quý mến nhau, vì chúng ta vẫn luôn quan tâm lẫn nhau.

Nhưng...tớ quý ấy hơn ấy nghĩ
Tớ quan tâm đến ấy hơn ấy thấy
cho nên đôi lúc ấy không hiểu.
Tớ cũng chẳng biết giải thích làm sao, đành "kệ" vậy, tớ lại nói "sẽ qua thôi" và tự mình lại trở lại như ban đầu.
Mỗi lần như vậy...tớ thấy mình càng hạnh phúc thì sẽ càng buồn thêm.

Vì thế, ấy ạ, tớ đôi khi ngu ngốc buồn vì những thứ "ở đâu", tớ chẳng muốn gọi tên nó làm gì bởi thực tế, ấy vẫn là bạn tớ đấy thôi, tớ đâu có mất ấy đâu.

Yêu thương thì không bao giờ là đủ cả, và tớ chắc chắn không phải là người dành tình cảm cho ấy nhiều nhất đâu.
Tớ chỉ nghĩ nó lớn lên thêm, còn với ấy thì ... chẳng có gì thay đổi cả.
Điều nhỏ nhặt đó, cứ để tớ biết thôi nhỉ.

Có lẽ tớ không phải là người quan trọng đến thế đối với ấy
Nhưng chắc chắn ấy là người bạn đặc biệt nhất, tớ yêu quí nhất của mình.
Chỉ mong ấy cười và thật hạnh phúc, cho dù tớ không phải là người đầu tiên ấy gọi khi cần đến, không phải là người ấy muốn chia sẻ nhất khi vui buồn.

Điều đó đủ làm cho tớ vui rồi.



Lúc nào, tớ cũng ở đây ... sẵn sàng ở bên ấy, ấy nhớ nhé.

Vì chúng ta là những thiên thần chỉ có một cánh
Chỉ có thể bay khi ôm lấy lẫn nhau...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Gửi.

Bạn không phải là bạn tớ.
Bởi vì để giữ lấy những vui vẻ và yên ổn cho cuộc sống của mình, bạn đã rời xa tớ. Người đã cũng bạn đi qua những lúc vui buồn, ở cạnh bạn khi bạn cáu bẳn bực bội và mệt mỏi. Khi bạn thất vọng và cả xa cách.

Bạn không phải là bạn tớ.
Bởi vì bạn đã thờ ơ với sự trân trọng trong tim tớ. Trong khi chính bạn là người đầu tiên mong muốn tớ trân trọng và yêu thương bạn.

Bạn không phải là bạn tớ!
Vì bạn đã nói rằng “thế giới của ấy thật kỳ diệu” và cũng chính bạn quay đi và bảo rằng “thế giới đó thật nhàm chán”. Những người bạn thực sự không làm như thế. Họ sẽ bảo rằng ‘này thay đổi đi hoặc cứ là mình như bạn vẫn thế, vì tôi vẫn yêu mến bạn thật lòng”.

Bạn không phải là bạn tớ.
Vì bạn đã rời xa tớ khi tớ thực sự rất cần bạn. Khi tớ ngã và cả khi tớ đứng dậy. Khi tớ thành thực và cả lúc tớ không dám đối diện với chính mình. Tớ đã cần có bạn những lúc ấy biết bao. Nhưng bạn đã không có ở đấy.

Bạn không phải là bạn tớ.
Vì bạn đã nói dối tớ về tình cảm của bạn…
Vì bạn đã giấu mình trước tớ, trước sự mong muốn được hiểu và quan tâm đến bạn hết khả năng mà tớ có thể.


Bạn không phải là bạn tớ.
Vì bạn chưa bao giờ hiểu tớ. Hiểu thực sự đằng sau những cáu giận, tiếc nuối, buồn phiền và mệt mỏi hay cả những niềm vui nhỏ bé bất chợt dội lên trong trái tim tớ có ý nghĩa như thế nào và chúng mang màu sắc gì.

Bạn không phải là bạn tớ.
Vì bạn đã không đánh giá đúng những nỗ lực và cố gắng của tớ. Vì bạn đã chọn cách đứng bên ngoài thế giới của tớ. Vì bạn đã nhìn tớ không phải bằng trái tim của một người bạn, dịu dàng đặt tay lên những bất ổn của tớ mà đứng ở thế giới của bạn và nhìn sang đó với con mắt hững hờ. Vì thế, bạn chẳng thấy gì cả ngoài những điều mà những người lạ có thể thấy về tớ.

Vì thế chẳng có gì lạ khi bạn không bao giờ còn là bạn tớ nữa, bạn à.

 
Gửi Ngọc Khánh.
Có lẽ chưa bao giờ em gọi tên anh như thế. Chỉ là Khánh, là K là...Hay từ bao lâu rồi, anh với em chỉ có một cái tên: Ngốc. Anh là Ngốc - bị một Tiểu dâm tặc tinh quái như em dùng mỹ nhân kế để lừa. Anh là Ngốc - run run nói với em rằng không được quyến rũ nữa để anh còn đi du học. Anh là Ngốc - Chỉ gọi em là "EM", bé nhỏ mà thân thương trong lòng anh. Anh là Ngốc - là Đồ Ngốc Khánh.
Có lẽ anh chẳng biết điều này, anh là người-yêu-thực-sự đầu tiên của em. Một người mang lại cho em cảm giác ấm nồng, bình yên và hạnh phúc. Môi em chỉ như muốn tan ra khi lần đầu tiên anh đặt vào nó một nụ hôn. First kiss - sau lần thứ 2 mình đi chơi với nhau. Em bị cướp mất nụ hôn đầu tiên sau 17 năm không bao giờ vượt qua cái nắm tay. Anh có biết, vào lúc đó, em đã thử chống cự nhưng bị tình yêu của anh cuốn đi.
Mình bên nhau được hai tháng trọn vẹn, không giận dỗi, không cãi cọ. Chỉ có yêu thương. Sau này, khi em hỏi anh, anh đã nói rằng thời gian mình ở bên nhau lúc nào anh cũng cảm thấy hạnh phúc. Và anh sẽ chẳng bao giờ quên anh. Và anh hy vọng một ngày nào đó mình sẽ lại được có nhau...
Anh cũng nói rằng từ ngày anh sang Nhật chưa bao giờ anh nghĩ đến em. Thế hóa ra những lời "Anh yêu em" trên điện thoại anh nói là giả dối...
Anh viết trên blog của anh về một ai đó. Thế hóa ra "Anh thề với em là anh không có ai cả", là nói dối...
Anh nói rằng "Anh không muốn nghe em nói một câu nào nữa". Thế hóa ra "Anh không muốn mất em, dù em là người yêu, hay là gì đi nữa", chỉ là một câu nói chẳng có giá trị với anh...
Anh đã từng hỏi em "Em có biết vì sao anh tên là Ngọc Khánh không?", em lắc đầu. Anh bảo "Vì Khánh là tên này, còn Ngọc là tên em này".
Anh cười và ôm chặt em hơn khi em nói ra một định lý bao đời nay đã có "Ams dù đi đâu về đâu cũng vẫn quay về với Ams". Anh nói "Anh nghĩ mình sẽ yêu một cô bé Ams, không ngờ đúng thật. Anh yêu em lắm".
Giờ chỉ còn lại Hà Nội - Amsterdam là nhắc đến anh cho em nghe, hành lang ấy, có một phòng 402. Cuối phòng học ấy, cách đấy 3 năm anh đã học. Cầu thang I cách đây 3 năm, cũng trong những ngày như thế này, anh đã đi lên. Phòng học của anh có đề 12H2. Ảnh của anh hồi học lớp 12 vẫn còn trên HAO, ngộ nghĩnh và đáng yêu biết mấy.
Ngọc Khánh,
Anh có thể thay đổi.
Nhưng có một câu nói của anh sẽ không thay đổi, mà sẽ ở trong lòng em.
"Cưng ơi, cám ơn cưng nhiều lắm. Cưng đã làm cho anh cảm thấy dù anh ở đâu, anh vẫn còn một nơi có thể quay về bất cứ lúc nào".
Anh à, uhm...
Em vẫn như ngày xưa...
 
Gửi ....

hì, em xin lỗi mọi ng trc, nếu 28 này em ko có mặt ở buổi off ... em ko biết ... tự dưng càng ngày càng mất niềm tin ... cảm thấy nó chỉ là phù du ... ko tin nổi ... cái nơi mà em từng gắn bó ... 2 năm rồi nhỉ ... cái nơi mà lúc thi cấp 3 em vẫn cứ chạy vào hàng ngày, check xem có j ko ... đã từng coi là ngôi nhà thứ 2 ... thế mà h này ... em ko biết ... em chỉ biết em cảm thấy chơi vơi, vô vọng ... em chỉ thấy mình ko hoà nhập đc ... có lẽ là đã quá lâu, đã quá lâu kể từ khi em ko còn là conanpotter của HPVN nữa ... có lẽ vì em đã rời xa mọi ng nên h mới thế này ... có lẽ vì em ko thg xuyên on nick kia chỉ để chat vs mọi ng ... cái cảm giác bị bỏ rơi đáng sợ thật ... em ko biết nữa ... em sợ ... em sợ khi nghĩ tới cái viễn cảnh mình mò đến đấy rồi ... bơ vơ một mình ... ko biết nói j, ko biết làm j ... sợ lắm đấy ...

em sẽ cố gắng ... nhưng nếu ko vượt qua nổi ... mọi ng đi vui vẻ nhé ...

HPVN của em ....
 
Cuối cùng rùi vẫn phải vào đây, gửi a tiếp 1 bức thư ko bao h đến tay a được..

Kì lạ thật, tất cả những gì liên quan đến a đều chỉ dính đến chữ miracle cả . Kể từ hồi giải TP năm lớp 10 cho đến cái ngày đầu tiên hồi hè năm kia ấy.. Hay đến h vẫn vậy, mọi chiện cứ liên tục đổi thay , ngay cả tình cảm này..Nhưng rùi e cũng nhận ra nó có đổi thay theo chiều nào thì đích đến của nó vẫn chỉ là mình a..Ko bit đã từng lúc nào a thấy cảm giác lạ, cảm giác khác hẳn với những đứa khác khi đứng trên sân khấu hát cùng e, khi ngồi trong phòng kara , khi đi 2 đứa trên đường, khi ở phòng a , phòng e...Hình như bất cứ lúc nào cạnh nhau , a và e đều có thể cất giọng lên được và cái cảm giác khi 2 âm thanh hòa lẫn vào nhau rất là kì diệu a ah..Trong cái khoảng cách ko thể chạm tới này , dù sao vẫn có 1 sợi dây kết nối a và e đó là âm nhạc ..Có lẽ sẽ ko còn 1 người nào khác có thể làm e rung động mạnh như thế mỗi khi e được nghe, cũng như e ko thể tìm được 1 người hợp với e như thế mỗi khi cất giọng, liệu a cũng có ý nghĩ như e bi h ko??HÌnh như trong chiện với a e luôn là người chậm hơn nên cuối cùng chỉ có e là luyến tiếc nhiều ..Tại sao hồi đấy e lại quay lưng đi với sự quan tâm của a như thế , tại sao lại nói những câu như thế , tại sao lại ko nhận ra bên cạnh e có 1 người hiểu e,giống e về chiện đó nhưng ko thể hiện ra như thế..Để đến khi nhận ra thì là lúc lại xảy ra sai lầm , cuộc sống thật chẳng lúc nào là 1 đường thẳng , và đối với a và e thì lại là con đường rẽ sang 2 hướng ..Có lẽ cứ trốn tránh cũng ko phải là giải pháp tốt , thời gian và khoảng cách cũng o thể là chìa khóa ..có khi đành là phó mặc thui..vì cách tốt nhất là ko nghe a , ko cùng a cảm nhận từng ca khúc cả 2 cùng thik nữa thì e lại ko thể làm được..

Lại sắp đến 1 đêm giao thừa nữa , điều ước năm nay có khác đi chăng?? Có mong chờ 1 miracle nào nữa ko đây?? Và liệu trong đêm đấy, dự định sẽ được thực hiện ??Thui thì chờ 1 tháng nữa...
 
Gửi .........

Tôi mệt mỏi quá rồi . Người ta cứ bảo rằng hãy suy nghĩ kĩ trước khi làm 1 ai đó tổn thương . Vậy mà con người ta vẫn cứ làm , vẫn cứ thực hiện những gì phục vụ cho lợi ích của bản thân họ mà chẳng ai ngăn cấm được .

3 tuần rồi đấy , nó không quá dài để đủ quên đi những gì tưởng như vừa mới xảy ra trước mắt , cũng không quá ngắn để phải suy nghĩ về nó 1 cách sâu sắc .

Buồn cười thật ,khi người ta đi chịu bao nhiêu ức chế , ấm ức suốt thời gian qua thì chẳng nói ra câu nào . Ấy thế mà đến khi nói những điều mình nghĩ trong lòng thì giận với chẳng dỗi . Đi xin lỗi kiểu như thế .....Xin lỗi vì những lỗi tầm thường vớ vẩn ,còn lỗi lớn thì chẳng thèm 1 câu thừa nhận . Hèn hạ ... Uh, tôi chẳng cần phải giải thích . Đấy không phải là trách móc . Đấy chỉ là nói những điều cần nói . Vậy mà ........bị đối xử thế này đây /:)

Học đội tuyển ko phải là 1 cái tội nhưng cũng ko quá nhẹ nhàng đến mức mà thích học thì học ,ko thì chơi . Nếu ko học sao ko suy nghĩ kĩ trước khi mở mồm nhờ vả /:) Lúc nhờ thì sao tử tế , ngọt ngào thế /:)

Ức ... Ức vì 1 thái độ lạnh nhạt , vô tình , trái ngược hẳn với cái lúc cần nhờ vả ....... Ức .... Ức vì bao công sức gây dựng nên chỉ qua 1 đêm mà trở về với cát bụi ......Ức......Ức vì phải chịu đựng bao lâu như thế mà ko nhận đc 1 lời cảm ơn cho tử tế ....

Nhưng mà ức cũng để làm gì :)) ,Càng ức người ta càng vui cũng nên /:) . Người ta cứ nghĩ rằng mọi thứ đến với mình như 1 chuyện hiển nhiên vậy /:) . Thật sự chán nản rồi đấy /:)

1 ngày đến lớp chuốc lấy 3 thất bại . Ko còn gì để nói /:) . Đi từ đầu đến cuối , đến lúc tổng kết ko đi mà cũng chẳng đc hỏi han đến 1 lời /:) .
Từ giờ thì kệ , bất lực rồi . Ai muốn làm gì thì làm
Chẳng đi lo cho người khác nữa /:)

Bản thân mình còn ko lo cho xong mình , thế mà đi lo cho người khác mà cũng chẳng đc 1 sự biết ơn tử tế /:)

Chẳng cần ......./:)
 
Thư xin lỗi :(
Đã có thư cảm ơn thì cũng fải có thư xin lỗi chứ nhỉ :">
Trc' hết là xin lỗi mẹ :( Đã nhiều lần con nói dối mẹ, ko làm theo những lời mẹ dặn *như bêy jờ ngồi onl trong khi mẹ ko cho*, con hỗn láo với mẹ hay làm mẹ buồn fiền...Những lần con hư hỏng thì còn có thể đếm được, nhưng những lần mẹ tha thứ cho con, mẹ dành tình yêu cho con thì chẳng bao jờ có thể đếm được...Con xin lỗi mẹ...Con vẫn luôn cố học thật tốt để mẹ vui, và để chuộc lại những lỗi lầm của con...
Sau đó là xin lỗi sis...E và sis kẻ tám lạng kẻ nửa cân :"> E tuổi chó sis tuổi mèo...Từ đó cũng hay nểy sinh chuyện cãi vã và v.v...Sis không hoàn toàn là không có lỗi...Nhưng e hiểu sis là người chẳng bao jờ chịu xin lỗi ai trước ;)) nên e xin lỗi sis trước về những lần e làm sai hay làm sis chán nhé...
...Xin lỗi anh :) E không biết đã tự nói câu này bao nhiêu lần rồi...E không biết fải nói thế nào với anh...E không biết fải làm gì để anh tha thứ cho em...Nhưng e vẫn hiểu rất khó cho anh để tha thứ cho một đứa hâm đơ như em...Xin lỗi vì đã buộc tội hay kết tội hay những điều ngu ngốc đại loại như thế mà e đã làm :-? Suy nghĩ cho cùng thì e cũng chỉ là một đứa nhóc không biết suy nghĩ và anh vẫn chín chắn hơn e...E xin lỗi :)
Xin lỗi chúng mày về nhữgn lần tao mắng chúng mày hay jận dỗi chúng mày hay tỏ ra ghen tị hay chê bai chúng mày...Tóm lại là xin lỗi về nhữgn điều tao không fải với tụi mềy ;;)
Xin lỗi tất cả những người e đã làm bị tổn thương, hay bị xúc phạm. Em xin lỗi mọi người
Tất cả những điều trên em không đủ can đảm và chưa thể đủ can đảm để nói ra với mọi người, nên e đành fải post bức thư này :) E xin lỗi mọi người như vậy, là em muốn nói cho mọi người biết rằng : E yêu tất cả mọi người vì đã thương yêu và tha thứ cho em, dù chỉ 1 giây, 1 phút hay 1 giờ :)
 
Back
Bên trên