Những lá thư...

gửi mọi người...
Tình yêu thương - chìa khóa mở cửa trái tim *đây là mở đầu bài nói của e trc' lớp hôm nay ;;)*
Tình yêu thương vẫn luôn tồn tại xung quanh chúng ta, từ khi lọt lòng mẹ cho tới lúc từ biệt cuộc đời. Khi ta cất tiếng khóc chào đời, trái tim bắt đầu đập rộn ràng, và lúc đó là lúc ta bắt đầu đã cảm nhận được tình yêu thương. Tình yêu thương là cung bậc cảm xúc cao nhất, là chất men nuôi dưỡng tâm hồn và tinh thần của mỗi con người, đã và sẽ mãi mãi theo ta suốt cuộc đời. Đó là món quà quý giá mà cuộc sống đem tặng cho chúng ta, ẩn chứa một sức mạnh mãnh liệt, nâng đỡ ta vững bước trên đường đời.
Chúng ta phải hết sức nâng niu và trân trọng tình yêu thương, bởi chỉ có tình yêu thương mới hàn gắn được những tâm hồn dù cho khác màu da, sắc tộc, tôn giáo hay ngôn ngữ, mang đến cho chúng ta niềm tin, niềm hi vọng vào cuộc sống, vào tương lai, giúp ta làm chủ cuộc đời và đem đến cho ta niềm vui, nụ cười. Chỉ tình yêu thương mới có sức mạnh lớn lao và mãnh liệt đến như vậy.
Việc cho đi và nhận lại tình yêu thương là một việc quá đỗi hiển nhiên trong cuộc sống. Nó cũng giống như việc ngày ngày ta hít vào rồi thở ra. Một khi hơi thở đã đong đầy buồng phổi thì ta phải chậm rãi thở ra. Nếu cứ giữ khư khư cho riêng mình, thì khi quá trình trao đổi này ngưng lại, bạn sẽ phải từ giã cuộc đời trong sự cô đơn và đau đớn, sự sống sẽ mãi mãi và vĩnh viễn từ bỏ chúng ta. Tình yêu thương đem lại sự sống như vậy đấy. Và chỉ có tình yêu thương mới có sự diệu kỳ như vậy.
Nếu có cơ hội được yêu thương, thì đừng từ bỏ và hãy đón nhận. Hãy cho người khác cũng có một cơ hội may mắn như bạn. Một cơ hội được yêu thương thì có tốn gì cơ chứ ? Chỉ cần một chút mở lòng mình, một chút khoan dung, một chút quan tâm và chia sẻ, một nụ cười, một ánh mắt, một câu nói là đã có thể gắn kết hai tâm hồn xa lạ với nhau thành một. Hãy yêu thương từ ngay bây giờ, để không phải hối hận rằng tại sao ta lại không cho và nhận lại. Đó là một quy luật rất đơn giản của tự nhiên. Và khi ta đã nhận ra rằng mình sai, thì lúc đó tâm hồn đã già cỗi vì thiếu mất tình yêu thương. Chẳng có gì có thể đánh đổi được trạng thái cảm xúc mãnh liệt như vậy. Hãy sống thật với chính mình và không ngừng yêu thương.
Sự ngần ngại, đắn đo lựa chọn là không cần thiết một khi bạn đã quyết tâm dành cho người khác hơi ấm của sự yêu thương. Tình yêu thương tuy vô hình, nhưng muôn vàn sắc thái và cách biểu hiện ; dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, bạn đều có thể trao gửi tình cảm thiêng liêng đó. Nó đã tô điểm cho cuộc sống này trở nên tươi đẹp hơn. Không còn chiến tranh, sự ganh đua, hay sự đau khổ, mà chỉ có tình yêu thương và hoà bình. Hãy cảm ơn cuộc sống đã trao tặng cho bạn một món quà đặc biệt và quý báu đến như vậy. Hãy cảm ơn những người bạn yêu thương và yêu thương bạn đã đem lại cho bạn niềm vui, sự hi vọng, nụ cười và những tình cảm trân trọng đáng quý. Tình yêu thương – đó chính là chìa khóa để mở cửa trái tim.
 
Gửi C :
Hôm nay đã được nhìn thấy ấy rồi :) Ăn mặc phong phanh quá :( Thế rồi ốm thì sao :) vui vì nhìn thấy ấy nhưng lại buồn vì thấy ấy đi cùng bạn trai .. Tớ biết mà , biết là sẽ nhìn thấy như thế , sẽ nhìn thấy cậu cười nhưng ko phải với tớ mà lại với người khác .. Biết thế đấy mà sao tớ vẫn chờ 1 cách ngu ngốc đến thế nhỉ :-s :-< .. Tớ sẽ vẫn chờ cậu thôi , chờ cho đến khi 1 ngày cậu hiểu ra mỗi bước đi trên đường đời của cậu , mỗi thành công , mỗi thất bại , mỗi khi cậu vui hay buồn thì luôn có tớ , đi theo , và sẵn sàng giúp cậu ở bất cứ nơi đâu :) Cái topic ben TTTG cũng bị khóa rồi :) Thôi , có lẽ như thế thì tốt hơn vì mọi người đều bảo như thế là làm phiền cậu , tớ xin lỗi :( Nhưng thật sự tớ không có ý thế đâu .. Hôm nay chờ cậu , cuối cùng cũng nhìn thấy , và được nhìn thấy cả cậu cười nữa :) Vui lắm >:-D< .. có lẽ sau này tớ sẽ lên Ams thường xuyên . Mặc dù chỉ là để nhìn thấy cậu cười thôi vì tớ biết rằng khi gặp cậu , tớ đã biết chẳng ai có thể thay thế cậu trong trái tim của tớ :) ... Và rồi , tớ cứ mơ , cứ sống trong 1 giấc mơ đến lúc tớ sẽ nói hết được tình cảm của tớ cho cậu .. Để cậu biết rằng " Tớ thích cậu " .
 
Gửi cái bạn gì gì đó : Tớ đã nói rồi , tớ không thích trẻ con và cũn có người yêu rồi :) . Tớ tin là cậu sẽ sớm tìm được hạnh phúc của mình thôi mà nhưng tớ chắc chắn rằng đấy không phải là tớ :) .. Thế nhé >:-D< .. Tớ sắp thi rồi , đừng làm phiền tớ nữa :) Cậu cũng đã nghe mọi người trên HAO nói rồi phải không ? Nghe lời anh Bình , chị Thảo , bạn Dung , anh Mạnh , chị Hoài Anh , chị Phương Anh .. nhiều người lắm .. :) Thế nhé :) Còn trẻ con lắm :)) Nên nghe lời các anh chị thì hơn :) Dù sao cũng cảm ơn bó hoa của cậu :) Chào cậu :)
 
Cảm ơn vì đã reply tớ , tớ hiểu hết những gì cậu nói .. Hiểu tất cả những gì cậu đang nghĩ và tớ sẽ làm theo những gì cậu muốn .. Nhưng riêng chuyện cậu bảo tớ từ bỏ cậut thì không ? Cậu biết không ? Trong tim tớ , chỉ có mình cậu , chỉ cậu mà thôi .. Tuy ko phải mối tình đầu nhưng tớ biết , tớ sẽ chẳng thể nào quên được cậu .. Chắc cậu cũng không cấm tớ đứng từ xa để ngắm nhìn cậu và cầu chúc cho cậu được hạnh phúc bên người ta chứ .. :) Một bí mật nhỏ thôi , tớ vẫn thường đến Ams , nhìn cậu đi cạnh bạn trai , nhìn cậu cười đùa như thế .. Bất giác tớ cũng cười theo .. Và đối với tớ chỉ cần nhìn thấy cậu hạnh phúc thế là đủ rồi .. À mà tiện đây , dạo này tớ hay có cảm giác tức tối .. ;) Chắc do tớ ghen với bạn trai cậu .. Nếu như binh thường tớ đã chỉ muốn xông ra mà đấm cho nó mấy cái :) Nhưng làm như thế cậu sẽ ghét tớ , mà tớ thì không muốn thế đâu .. Tớ sẽ vẫn theo cậu , từng bước đi của cậu để cậu luôn luôn biết rằng khi xung quanh cậu không còn ai , cho dù trái đất này có thay đổi thế nào đi nữa thì vẫn còn tớ đi bên cậu :) .. Tôi yêu em , cho dù biết tôi sẽ chẳng nhận được gì nhưng đấy là tình yêu của tôi , một tình yêu từ tận trong tim và nó sẽ mãi mãi theo tôi cho đến suốt cuộc đời :) .. Tôi yêu em , yêu nhiều lắm :) .. Chỉ thầm cầu mong cho em được hạnh phúc vì hạnh phúc của em cũng chính là hạnh phúc của tôi :) Mãi vui cười như thế em nhé để tôi còn được biết rằng tôi cũng đc nhìn thấy em hạnh phúc :)
 
Chào Béo
Lâu rùi mới onl đc, ở vs bố mẹ suốt mà...
Uh, tao biết là chú bé sẽ ko vui tí nào khi nhận đc 1 cái thiếp giáng sinh như thế... ai mà vui đc... là tao thì tao cũng sẽ...
Thực ra cho đến khi tao vs nó break và nối lại trc khi đi như tao kể vs mày thì tao vẫn ko thực sự hiểu tình cảm nó dành cho tao thế nào cả... nó là ng`... mày biết rồi đấy... thể hiện tình cảm theo kiểu rất riêng... và vs tao thì... cảm giác nó yêu tao trôi qua nhanh như 1 chớp mắt... ko đủ dài để tao tin Béo ạ... h thì tao nghĩ là nó còn... uh thì... vẫn còn yêu tao... nhiều hay ít thì tao ko dám nói... n tao vẫn quý nó lắm... và ko muốn làm nó buồn 1 tẹo nào... n mà biết làm tn đc...
Với lại ở đây tao đã yêu Dê con rồi... yêu thật lòng... mấy ngày nay tao khóc nhiều và bấn liên tục vì ở xa nó... cái ktx này tao rất ghét... nó ko hợp vs tao tí tẹo nào cả... trường mới cũng thế... lần đầu tiên đến trường và ktx này tao lại đi cùng vs nó nữa... nhìn vào đâu tao cũng thấy nó... nhìn vào đâu tao cũng nhớ nó... thực ra cũng tại bình thường thì 2 bọn tao ko bao h rời nhau quá 5h/ ngày cả, kể cả luk ngủ. Hum cả đoàn bọn tao chia tay để ngày hum sau chuyển đến ktx mới ý cả đoàn ngồi nhận xét về nhau... chuyện tao vs nó vẫn chưa cho ai biết... n mà những điều nó nhận xét về tao... tao ko thể nào quên đc... hum trc thì tao có dỗi nó mất 3 tiếng... chuyện thì vớ vẩn lắm... hum đấy là hum cuối cùng bọn tao đi chơi đc vs nhau... n luk tập kịch vs cả đoàn thì tao trẹo chân... chân sưng to đúng = quả ổi... mà cái chỗ đấy tao đau 1 tháng rồi ko khỏi... nó ko cho tao đi... tao bướng thế nào mày biết rồi đấy... tao bỏ ra khỏi phòng... đi bộ ra bến tàu điện đúng cái đường tao vs nó hay đi dù chân thì khập khà khập khiễng và có bus... trời thì mưa... luk tao chat vs 1 thằng nhóc hỏi mượn cái ô thì nó ngồi ngay đấy... nó xộc thẳng lên phòng lấy ô rồi xuống n ko tìm đc tao, thế là nó mò ra cái chỗ mà bọn tao hay ngồi nằm ngay trên đường ra bến tàu điện ý... chờ tao... thực ra luk đầu tao cũng định ra đấy ngồi, n chỗ đấy nhiều kỷ niệm của bọn tao quá đâm ra tao sợ, đi mà ko dám nhìn vào đấy... tao đi qua... nó thấy tao nó nhắn là nó đang ngồi đấy... nó chờ tao... đến tận khi tao về... n tao nhắn lại bảo nó về tập vs đoàn và xin phép cho tao nghỉ... thực ra từ luk đấy tao vừa đi vừa khóc rồi... thế là nó ko chịu đc... nó đi ngay đằng sau tao... cách có mỗi 2 bc chân thôi mà tao ko biết... thực ra hum đấy tao đi tao chả biết cái j ở đường cả... vừa giận... vừa buồn... vừa bấn vì sắp ko đc ở cạnh nhau nữa mà... nó theo tao đến tàu điện thì tao vs nó cùng bc lên 1 xe... vừa thấy nó thì tao bc xuống... luk đấy tao ko muốn nhìn thấy nó tí nào cả... và sau nó kể lại là luk nhìn thấy mặt tao biểu cảm theo cái kiểu nó chưa bao h nhìn thấy cả... đang từ đờ đẫn... tự dưng mặt đỏ lên... nửa như giận... nửa như khinh bỉ... thế là nó đứng chôn chân luôn ở đấy... ko theo tao xuống đc... và nó cứ đứng nguyên như thế cho đến khi đến cái ga City Hall thì mới giật mình, xuống... City Hall là cái chỗ rất quen của bọn tao, hầu như cuối tuần nào bọn tao cũng đến đấy để đi ra 1 chỗ mà nó bắt đầu thik tao ở đấy... Singapore River... Esplanade... chỗ đấy tao thik nhất ở Sing... đáng ra tao cũng ra đấy... nếu ko nhìn thấy nó ở tàu điện (tao cũng chẳng hiểu tại sao chân cẳng bọn tao cứ dẫn ra cùng 1 chỗ như thế)... n mà cuối cùng thì tao lên xe khác xuống trc nó 1 bến... ở 1 cái chỗ tao vs nó chẳng bao h đi vs nhau... đi lạc lung tung phèng 1 luk thì ra đc 1 cái fountain... và tao ngồi đấy cho đến khi ướt hết... mưa mà... thì tỉnh ra... tao lôi điện thoại ra... toàn tin nhắn của nó... tao nhớ chính xác tất cả những tin nhắn ấy là khi nào... luk bọn tao ngồi ở đâu... nhớ cả luk ấy mặt nó như thế nào nữa... tao cười ntn khi nhận đc tin nhắn của nó... rùi mọi thứ giữa 2 bọn tao... luk ấy mới thấy mình ác quá... vô lý quá... tao gọi nó ra... nó mò ra đc đến nơi thì tao cũng ko nhìn vào mặt nó... ko phải vì giận nó... mà... khó nói lắm... n nhìn mặt nó thì cũng giống như tao nhìn thẳng vào việc sắp phải mỗi đứa 1 góc rồi... tao ngồi quay lưng vào nó... nó ngồi ôm tao... rùi nó khóc... thế là tao hoảng... tao cũng ko nhớ là tao dỗ nó thế nào nữa... n luk về thì... nó vẫn bấn loạn... nó tự kết tội nó khá là nhiều thứ... nói ra thì mày cũng ko hiểu... chỉ có 2 đứa bọn tao hiểu thôi... đến bi h cứ nghĩ đến cái đấy tao đầu óc tao lại loạn hết cả lên ko học hành j đc hết... mấy ngày hum nay bọn tao gọi điện vs nhắn tin suốt... trường thì cấm điện thoại, nó thì ko có mạng... liên lạc khó... mà nhớ nhau lắm ko chịu đc... tình hình là... cả 2 đứa đều chờ đến ngày mai thôi... đi tiễn bố mẹ xong lại đc đi vs nhau... nó mấy ngày nay sống vật vờ như con ma ý... thương ko chịu đc... mà hum nọ lại vừa khi vì cả đoàn tao ra biển thì bố nó bị đau chân ko đi đc... nó phải về sớm... tao thì bận nấu nướng suốt... đứng từ 4h đến 7h tối chỉ có nấu nướng thôi... ko kịp ngồi vs nó nhiều... bọn tao chỉ đi đc vs nhau khoảng 1 tiếng luk mới đến đạp xe tách cả nhà đc 1 luk... ra 1 cái chỗ mà cũng là chỗ trc đây bọn tao rất thik đứng vs nhau... có mỗi 1 tẹo... luk nó bảo phải về tao chạy thẳng ra biển khóc như hâm ý... thì tại cả mấy ngày ở vs bố mẹ có nc đc đâu, nhắn tin cũng phải hạn chế... đêm giao thừa thì ko đc ở cạnh nó... 12h đêm nó gọi cho tao lại dở khóc dở mếu... dỗ mãi nó mới chịu đi ngủ... tao đỡ cơn của nó xong thì tao lại ko ngủ nổi nữa... chong mắt thức luôn đến sáng...
Đấy tình hình của tao bi h nó chán đời thế đấy... n rồi cũng phải cố quen... mai đc nghỉ rồi đi chơi vs nó... trong tuần thì phải học tử tế... 2 đứa cùng phải cố để 2 năm sau chuyển trường đc vào cùng 1 trường ở cùng 1 nơi chứ tao cũng ko rõ tao vs nó chịu đc ko ở cạnh nhau bao nhiêu lâu...
Mày thế nào rồi Béo... học hành tn... mấy chuyện kia nữa...
 
Gửi Green-team:
Chẳng biết từ bao giờ, e có thói quen đặt tên cho màu sắc. thay vì XANH-NÕN-CHUỐI, e gọi đó là MÀU-XANH-BA-ĐÌNH; thay vì XANH-LÁ-CÂY-ĐẬM, e gọi đó là MÀU-XANH-CHICKENDUNK. Và cứ như thế, em mặc định rằng chỉ có BA ĐÌNH mới mặc áo nõn chuối, chỉ có CDunk mới mặc áo lá cây. Nó đã trở thành 1 thứ j đó đẹp và thiêng liêng lắm, thuộc về bản sắc của 1 tập thể, của những trái tim luôn đập theo 1 nhịp vui để hướng tới niềm đam mê của tất cả mọi ng: bóng rổ. Và từ ngày nhìn thấy bộ đồng phục ấy, em gọi CDUnk là GREEN TEAM.
Bóng rổ, 1 thế giới tràn ngập màu sắc, âm thanh, tiếng cười và nước mắt. Sân bóng, 1 xã hội thu nhỏ, nơi ng ta thể hiện những tính cách, cá tính của mình bằng cách CHƠI-BÓNG với tất cả những khát khao và ngọn lửa đam mê k bao giờ tắt. Và trái bóng màu cam cứ thế đập theo nhịp của con tim, cứ thế bay theo những ước mơ, cứ nằm gọn trong vành rổ và mỗi lần như thế, em lại thấy ánh mắt các cầu thủ ánh lên niềm vui sướng của chiến thắng, chiến thắng chính bản thân mình.
Người ta gọi sân 10/10 là thánh địa của BA ĐÌNH, còn AMS lại là chảo lửa của CDUNK. 2 màu áo, 2 sân bóng, cầu thủ của 2 đội, tất cà như 1 sự đối lập không thể nào hòa hợp đc. Nhưng thể thao chân chính lại vốn là 1 sự dung hòa và kết nối mọi ng bằng 1 thứ ngôn ngữ không lời, nhưng lại ấm áp nhất, fair play nhất. Và cứ thế, e đến với k chỉ BA ĐÌNH, k chỉ CDUNK mà còn là các đội bóng khác, với tất cả khả năng và tình yêu chung với bóng rổ. Cần phải nói thêm rằng em hâm mộ CDUNK, tại sao lại k nhỉ, khi em ko chỉ tồn tại trên danh nghĩa 1 manager của BA ĐÌNH, em còn là 1 cô nhóc bt, yêu br, và em thích thú những kĩ thuật, những pha bóng đẹp mắt và hiệu quả, cách sống của 1 tập thể làm em khâm phục. Vì thế, e đã đến với CDUNK, với tư cách 1 ng bạn, 1 ng hâm mộ.
Với e, có lẽ BA ĐÌNH là 1 gia đình lớn, là nơi em trưởng thành và lớn lên, cả trong và ngoài sân bóng. Bóng rổ mang em đến với tất cả, em luôn biết ơn đội bóng của mình, và phải nói rằng em biết ơn BD, vì chính từ BD, e biết đến CDUNK. Em yêu BA ĐÌNH ra sao thì cũng yêu CDUNK như vậy (lại k thật lòng rồi, thực ra yêu BD hơn 1 tẹo :p).
Viết riêng cho CDUNK trong năm mới. Có lẽ các anh đã k thể biết đc e đã khó xử thế nào mỗi khi 2 đội đối đầu trong năm qua. Dễ hiểu đc tại sao bởi 2 thế lực lớn đối đầu nhau thường rất nảy lửa và gay gắt. Qua 2 trận chung kết, 1 thua và 1 thắng của BD cũng như CD (kết quả chia đều:p) e đều khóc. Khóc vì niềm vui và sự tiếc nuối cứ xen lẫn nhau trong 1 mớ cảm xúc hỗn độn. Điều này, có lẽ chỉ có 1 ng có thể hiểu đc ;)
1 năm mới nữa lại đến. thật lâu rồi em mới viết thư cho cả 1 tập thể như thế này ( có lẽ nếu để nói ra e sẽ k có đủ can đảm mất :D). Những gì em muốn nói với green team là: các anh hãy luôn ở đỉnh cao phong độ, hãy luôn là những CDUNKER xuất sắc :d, luôn chiến đấu với ngọn lửa quyết tâm và hãy đạt đc tất cả những gì các anh muốn. Em đang nóng lòng cho những trận quyết chiến bất phân thắng bại, đang hồi hộp chờ những chảo lửa đc hâm nóng bởi những tiếng reo hò phấn khích khi cầu thủ và trái bóng là 1 chủ thể không tách rời. Trái bóng là 1 phần cuộc sống của cầu thủ. Các anh hãy nhớ rằng luôn có 1 con gà luôn đi sau cổ vũ các anh trong những trận chiến cam go nhất, luôn dõi theo từng cú jump-shoot, lay-up..Bởi trên hết, em, các anh và tất cả những anh em bóng rổ, đều có chung 1 tình yêu mang tên TRÁI BÓNG.
1 năm thi đấu thành công đang chờ đón tất cả mọi ng!
>:D<_chicken girl_>:D<

ps: Viết cho chú Khải: Chú ah, cháu mong chú mau mau khỏe lại còn ra AMS quẩy, còn đi làm trọng tài mặt lạnh :D, còn quàng thử cái khăn nữa chứ :p. Cố lên chú ơi, vì đội bóng và vì 1 khởi đầu mới !
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Gửi HAO của mình :
Dù thế nào đi chăng nữa
dạo này HAO thật là vui :x
TSVB gần bằng Vườn cười :x
Đâu đâu cũng có những cuộc rượt đuổi :D
Hay b-)
"giá trị đảo lộn hết cả
chả biết đường nào mà lần"
 
Chỉnh sửa lần cuối:
gửi chính mình...
những lúc tuyệt vọng và cô đơn như thế này... chỉ biết tâm sự với bản thân và tự an ủi mình...

abbie & pdf: Abbie àh...

abbie & pdf: chẳng còn ai ở bên tao nữa...

abbie & pdf: chỉ còn mày thôi

abbie & pdf: abbie àh...

abbie & pdf: tao ngốc quá!

abbie & pdf: đáng lẽ tao không được khóc...

abbie & pdf: sao tao yếu đuối đến thế?

abbie & pdf: tao đã cố nhắc nhở mình... tao đã cố nghĩ về một tương lai tốt đẹp hơn

abbie & pdf: nhưng cứ nghĩ đến tất cả sự nhục nhã mà tao đang trải qua...

abbie & pdf: tao không thể chịu được! tao như sắp phát điên!...

abbie & pdf: lúc ấy...

abbie & pdf: tao không thể ngăn nổi mình... tao không thể kìm chế được! ngăn lại dòng nước mắt là một điều hết sức ngu ngốc!

abbie & pdf: tao đã khóc mày ạ!

abbie & pdf: thế mà trước khi nghe thấy điều ấy tao đã tự nhủ: không bao giờ khóc!

abbie & pdf: tao đã cố dằn lòng lại, cố nén những tiếng nấc

abbie & pdf: nhưng tại sao?...

abbie & pdf: tao thua rồi, Abbie!

abbie & pdf: nhục nhã thế...

abbie & pdf: đau đớn hơn cả chết... mày có hiểu không?

abbie & pdf: đến giờ tao vẫn không thoát khỏi cái cảm giác ấy...

abbie & pdf: bốn bức tường xung quanh như sụp đổ... tim đau nhói...

abbie & pdf: cứ như vừa bị ném xuống vực sâu nào đó...

abbie & pdf: tao có cảm giác như mình không thể thở được...

abbie & pdf: đáng sợ lắm mày ạ!

abbie & pdf: mày biết cái cảm giác ấy mà...

abbie & pdf: mày là người hiểu tao rõ nhất, abbie...

abbie & pdf: mày chính là tao!

abbie & pdf: trên đời này tao sợ nhất là sự nhục nhã...

abbie & pdf: như lúc này đây...

abbie & pdf: tao chẳng còn gì cả!

abbie & pdf: thế mà có lúc tao dường như có trong tay tất cả mọi thứ...

abbie & pdf: cả hạnh phúc nữa...

abbie & pdf: có lẽ hạnh phúc chỉ đến 1 lần thôi mày nhỉ!

abbie & pdf: nó đến rồi lại đi...

abbie & pdf: tao cảm thây như... sắp chết ý... mày ạ!

abbie & pdf: tao không thể chịu được! đau lắm! đau lắm mày ạ!

abbie & pdf: khủng khiếp hơn tất cả những giấc mơ khủng khiếp nhát trên đời mà tao đã trải qua

abbie & pdf: cảm giác như mình sắp nổ tung, mày ạ

abbie & pdf: cảm ơn mày vì đã nhắc nhở tao không được khóc

abbie & pdf: nhưng tiếc rằng tao không thể kìm nén đựoc!

abbie & pdf: không! tao không muốn tin!!!

abbie & pdf: không thể tin rằng có ngày mình lại mất tất cả!

abbie & pdf: chẳng nhẽ tất cả mọi thứ mà tao có trong suốt 2 năm qua... lại có thể tan biến nhanh như vậy sao?

abbie & pdf: trong quá khứ tao chưa bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay...

abbie & pdf: nhục nhã và đau đớn...

abbie & pdf: thậm chí tao không dám nhìn thẳng vào ai hết!

abbie & pdf: từ trước tới giờ... tao chưa bao giờ biết đến cảm giác này!

abbie & pdf: tuyệt vọng! không còn mơ ước gì cho tương lai nữa...

abbie & pdf: abbie àh...

abbie & pdf: có điều này tao chỉ có thể nói cho mày thôi

abbie & pdf: tao không dám nói cho ai khác! tao quá sợ! tao cảm thấy quá nhục nhã! dù mày có đang cười tao là đồ sĩ diện hão hay kái j` đi chăng nữa...

abbie & pdf: tao vẫn không thể thú nhận điều này với ai khác ngoài mày, bởi mày chính là tao!

abbie & pdf: tao đã sai!

abbie & pdf: đúng là tao đã sai! 2 năm qua tao chỉ có được mà không mất đi điều j`

abbie & pdf: tao ngốc quá!

abbie & pdf: đáng lẽ tao phải nhận ra ngày từ đầu rằng: thứ j` càng dễ có được thì càng dễ mất đi...

abbie & pdf: tao thật điên rồ! thật dại dột!

abbie & pdf: tao đáng phải bị như thế này, mày ạ!

abbie & pdf: tao đã sai, và tao đang trả giá cho điều ấy!

abbie & pdf: một cái giá quá đắt...

abbie & pdf: abbie! mày tự nhìn lại mình đi!!!

abbie & pdf: mày nhận ra mày sai là tốt rồi! quan trọng là mày phải biết đứng lên từ nỗi nhục của ngày hôm nay!

abbie & pdf: chuyện đã qua rồi thì để cho nó qua đi!

abbie & pdf: đừng nên nghĩ ngợi nhiều nữa, cũng đừng nghĩ về những hạnh phúc trong quá khứ... tất cả những kí ức chỉ làm mày đau khổ thôi, Abbie...

abbie & pdf: Abbie! đừng buồn, đừng khóc nữa!

abbie & pdf: mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi...

abbie & pdf: đừng bao giờ nói là mày cô đơn nữa! thực ra thì mày luôn có tao ở bên để an ủi mày, nghe mày khóc, nâng mày dậy mỗi khi mày ngã...

abbie & pdf: mày không hề cô đơn đâu, Abbie...

abbie & pdf: nhưng Abbie, Abbie... tao phát điên mất!

abbie & pdf: bây giờ liệu có phải là đã quá muộn?

abbie & pdf: tao sợ lắm mày ạ! tao sợ phải đối mặt... tất cả những điều khủng khiếp nhất đang đến!

abbie & pdf: không! Abbie! mày là đồ ngốc!

abbie & pdf: đã sống trên đời thì phải biết đứng dậy, biết đối mặt với sự thật chứ!

abbie & pdf: tao hiểu rồi Abbie...

abbie & pdf: tao sẽ không khóc nữa... tao hứa với mày là tao sẽ không bao giờ khóc nữa!

abbie & pdf: không bao giờ là muộn cả, đúng không?

abbie & pdf: bây giờ tao chẳng còn gì...

abbie & pdf: nhưng tao sẽ bắt đầu lại từ đầu!

abbie & pdf: mọi thứ sẽ khó khăn lắm!...

abbie & pdf: tao biết chứ! nhưng không có thứ gì trên đời đáng để sợ cả!

abbie & pdf: tao sẽ giành lại tất cả những gì đã mất...

abbie & pdf: để xứng đáng là Abbie

abbie & pdf: qua khó khăn, tất cả những gì tao đạt được sẽ khó mà mất đi, phải không Abbie

abbie & pdf: àh...

abbie & pdf: tao chợt nhận ra rằng để hạnh phúc không có gì là khó cả...

abbie & pdf: chỉ cần tao học cách yêu mày, Abbie ạ... yêu chính bản thân tao ấy!

abbie & pdf: tao iêu mày, Abbie

abbie & pdf: ngày mai, tao sẽ đối mặt với sự thật! tao sẽ không khóc nữa! tao sẽ nghe lời mày mà Abbie...

abbie & pdf: tao chẳng sợ gì hết, bởi vì tao là Abbie...

abbie & pdf: bởi vì tao iêu mày, Abbie...
 
Gửi em Linh:Thường thì chị chỉ tick bài hay cho những bài viết khiến chị ấn tượng và lưu tâm thôi, nhưng đọc bài của em xong, chỉ muốn viết 1 cái gì đó. Cũng không biết nói với em cái gì nhiều, thật khó để chia sẻ với em, vì chị chẳng quen gì em cả. Em biết không, ngày xưa cũng có lúc chị như em, không hẳn là giống y xì, nhưng có những cảm giác như thế. Không cho phép mình khóc, có nhiều vấn đề mà không biết chia sẻ cùng ai, chỉ có chính mình. Tự an ủi mình, tự động viên mình, tự đỡ chính mình dậy. Chị nghĩ rằng, không ai có thể giúp mình ngoài bản thân mình cả, bởi vì chẳng có ai hiểu rõ chị và vấn đề của chị bằng bản thân chị đâu. Đương nhiên chị vẫn luôn yêu quí mọi người, vẫn sống hòa đồng, vẫn vui vẻ, nhưng bên trong chị cũng có rất nhiều mâu thuẫn, cả khủng hoảng nữa, sự khủng hoảng không biết chia sẻ cùng ai. Cũng đã 3, 4 năm rồi, chị cũng qua cái giai đoạn ấy, cũng không thể nhớ rõ những cảm giác ngày xưa nữa.
Chị không biết có chuyện gì đã và đang xảy ra với em, có lẽ chị không hiểu và cũng không thể hiểu, phải không? Chị cũng không phải là người có thể chia sẻ với em về những gì em đang trải qua, nhưng chị vẫn muốn nói với em một chút cảm xúc, một chút suy nghĩ của chị. (Dù chị em mình không quen biết nhau).
Em gái ạ, nếu khóc được, thì hãy khóc đi, khóc khi ở bên cạnh ai đó, hay khóc 1 mình cũng được, hãy cứ khóc đi. Khóc không có gì là xấu cả, yếu đuối cũng không có gì là xấu cả. Đôi khi, nước mắt lại có thể giải thoát cho em, đừng cố ép buộc mình, đừng cố kìm nén mình, em hiểu không. Cứ mưa 1 trận thật to rồi cầu vồng lên và nắng đẹp, còn hơn là cứ âm u mãi, em nhỉ? Ngày xưa, chị cũng rất ít khi khóc, và càng không bao giờ khóc trước mặt mọi người, không cho phép mình yếu đuối. Nhưng bây giờ, chị nhận ra rằng, tôn trọng và lắng nghe cảm xúc của chính mình là 1 điều tuyệt vời. Dù có là những thứ cảm xúc tồi tệ, những điều không tốt đẹp, thì nó vẫn là 1 phần không thể thiếu của mỗi người.
Em nói đúng lắm, hãy yêu bản thân mình trước nhé :x
 
Not bad at all...
Kinh nghiệm của ng` kinh nghiệm nhiều hơn tôi 7 tuổi. Cảm ơn ông... đã nhắc nhở tôi cái điều tôi khá rõ... thỉnh thoảng tôi tự tin quá là tôi rõ nên tôi quên phéng mất... nghe thì buồn cười... n mà thật...
N quả tình về nó... 1 dấu hỏi lớn... nó có 1 cái đầu thiên tài... có những khoảng trống... những khoảng tối... những khoảng sáng hay ở giữa...
Tâm hồn của một cái cây đang lớn, cần nhiều ánh sáng lại bị giam trong 1 cái hộp tối... ko... lờ mờ thì đúng hơn... vì có 1 vài lỗ cho ánh sáng lọt vào... n làm cho cây ko biết nên vươn theo hướng nào... ý tôi là potential của nó thì... rất nhiều... tôi biết là nó có thể tiến xa đến thế nào trong bất cứ hướng nào nó muốn... n nó chưa làm j cả... và chưa đạt đc j cho đến khi nó biết thật sự nó muốn j...
Mối quan hệ của tôi và nó cho nó biết nhiều hơn về nó... n thế vẫn chưa đủ... tôi vẫn chỉ có thể làm nhiệm vụ của 1 ng` trợ giúp... 1 ng` bạn đồng hành thôi... tôi biết nó muốn j... hay ít nhất là tôi cảm nhận thấy cái ước vọng của nó... mãnh liệt... đôi khi ước vọng của nó làm nó cảm thấy nó bất tài... vì nó ko đạt đc... n đơn giản chỉ là nó đi sai đường... hay lạc đường... đôi khi nó ức chế... vì nó kém may mắn... n nó cần học cách chấp nhận... nó vẫn chỉ là 1 cái cây đang lớn...
Tôi đã nghĩ tôi sẽ chỉ yêu 1 ng` bình thường... 1 ng` đủ bình thường để chỉ là của riêng tôi... trc nay luk nào tôi cũng tâm niệm thế... n mà... thật buồn cười... tôi ko bao h làm đc thế cả... đó là những con ng` quá đặc biệt vs tôi... quá đặc biệt vs mọi ng`... cho nên tôi luôn cảm thấy mất mát... n tôi ko làm đc cái việc trói chân 1 ng` vào thế giới của riêng tôi... ông biết rồi đấy... thế giới cũng nhiều khoảng tối... n khá là trong... ít nhất là vs tôi và vs ng` hiểu tôi... trong n làm ng` ta sợ nhiều hơn là ko thấy j... mọi thứ của tôi nói cho cùng "họ" có thể đoán trc đc hết, n khi mọi thứ ấy đến thì họ lại hoảng sợ... tôi cũng ko rõ là tại sao... đó đơn giản là điều tôi nhìn thấy ở tất cả những ng` từng làm "bạn đồng hành" vs tôi. Haha, nếu muốn ông có thể cười... tôi làm cái nhiệm vụ rất là đần độn là chăm chút cho những con ng` đặc biệt ấy trở nên đặc biệt hơn... tức là đi càng ngày càng xa vs cái mà tôi tâm niệm trong thâm tâm... xa tôi hơn... trên thực tế ko ai rời xa tôi cả... bạn vẫn là bạn... ng` yêu vẫn là ng` yêu... hoặc đổi chỗ cho nhau... số ng` đi qua cuộc đời tôi cũng chẳng nhiều lắm... tôi nhớ chính xác tôi đã làm những j vs tất cả "họ"... "xa" có nghĩa là... tự dưng... có khoảng cách... giữa 1 ng` đc-coi-là-bình-thường và những ng` đặc-biệt :))
Anyway, thanks a lot vì đã nói chuyện vs tôi... ng` đặc biệt ạ...
 
For anh trai!
Em k biết có nên gọi anh vậy k :|, vì chúng ta k chung một dòng máu, và cũng chẳng có họ hàng với nhau, chúng ta chỉ là những người vô tình gặp nhau, và nói chuyện với nhau, rồi quý, rồi thik, yêu thương được trao tự bao h em cũng chẳng rõ. Sẽ là nói dối nếu em nói rằng k hề yêu anh, nhưng h thì đã muộn, em biết thế, đành giữ lời nói ấy cho riêng em, anh cũng hiểu mà, phải k :). Anh ạ, có phải em đã n-g-u khi cố gắng chôn chặt tình cảm của mình k :|, chỉ biết rằng trong em, cần có anh để sống :). Anh cũng quý em gái nhiều lắm mà :), vì vậy, cứ coi như em chưa từng ngốc đến vậy, và anh cứ vô tư với cái ý nghĩ ấy đi, sẽ tốt hơn nếu anh k đọc entry đó, em xóa zồi :). Suýt nữa thì có nhiều chuyện để "bàn cãi", em k muốn nghĩ nhiều nữa, chắc anh còn nhiều việc để làm hơn là quan tâm đến một đứa "điên" như em. Vậy đây, nhớ mãi cái câu anh nói với chị Hương "Yêu thì nói mẹ ra lại còn rách việc, bực cả mình..." :), Ừ, iêu đấy, nhận zồi đấy, nhưng sẽ chẳng nói ra đâu :). Để ngọn gió cuốn nó đi, kéo về nơi thiên đường, nơi ấy, em chờ anh :). Người ta vẫn thường nói yêu ai phải nói cho người ấy biết. Em chẳng tin. Đấy, em có nói đâu, sao anh vẫn hiểu em hơn cả bản thân em vậy? Đừng bao h nói với em một lời tương tự như trả lời nhé, vì em chẳng muốn khóc khi nghe nó. Đừng bao h cười với em nhé, vì em k muốn chết gục trong nụ cười anh. Cũng đừng gọi điện cho em nữa nhé, vì em k muốn phải đặt máy xuống, và nhớ mãi cái chất giọng khiến người ta ấm lòng. Nếu hạnh phúc có thể đếm được....gửi thật nhiều hạnh phúc đến anh...
:)
 
grandpapa...
hôm qua là ngày cuối cùng...
tiễn ông đi, cả nhà không ai không khóc, trời hôm qua mưa bay, gió thổi bạt người, gió làm cho nước mắt chẳng kịp rơi đã vỡ thành trăm ngàn mảnh...tan vào không gian lạnh buốt...0:)
ông ah, mẹ bảo ông nói với mẹ rằng ông sẽ cố đợi, đợi đến ngày cháu gái rượu mơ mật ong của ông vào đại học, uh, cũng sắp rồi,chỉ mấy tháng nữa cháu sẽ thi thế mà ông không đợi cháu, bỏ lại bà và chúng cháu, cùng với những giọt nước mắt tan vào không gian...
mẹ bảo ước nguyện của ông chỉ thế, chỉ mong chúng cháu nên người, thế mà, càng ngày cháu thấy mình học càng tệ hơn, chẳng lẽ cháu không thể thực hiện được ước nguyện của ông....
cháu sẽ cố gắng, chắc chắn thế, vì cháu biết ông luôn bên cháu, để một ngày cháu lại về, lại gặp lại nước mắt tan trong không gian, nhưng sẽ là nhưng giọt nước mắt vui mừng...ông nhé...0:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
@ manager : em chưa đọc đâu, c đừng del nhé!Vì e ko muốn c del
Hôm qua và cả hôm nay, tự dưng e thấy mất hết cảm giác rồi. ko còn ghen tỵ, ko còn buồn. thấy c đuổi a ý, bt thì sẽ rất tức, nhưng cũng chẳng có cảm giác j cả! Lạ thật! nhung thế cũng tốt, manager ah! trc kia em rất ghét chị, nhưng h thì thay vào đó lại là 1 t/c khác, 1 cái j đó quý quý, chỉ cần chị làm tốt công việc của mình và hết lòng vì cdunk là đc! :) cố lên nhé! em tin 1 ngày ko xa, c e mình sẽ trở nên thân thiết...
Còn cái : e sẽ cạnh tranh vs c đấy, c đừng nghĩ nhiều nữa. Hồi đó e tức c nên nói thế và cũng thật sự có quyết tâm rất cao để là 1 manager tót hơn c, để đc như c, như hồng gà,...Nhưng h em chẳng còn cảm giác j cả, bt vs cdunk như vs những ng bạn của em, mặc dù thực sự trong em, cdunk vẫn luôn là cái j đoc thật xa xôi mà em mơ với tới...
@ em: thanks em gái rất nhiều. hôm đó c hơi bực mình, sozy e nhé! c biết e cũng buồn vì thái độ của c, và cũng biết nếu cả thế giới này quay lưng lại vs chị thì vẫn có em, nhưng c chợt nhận ra rằng sẽ chẳng bao h chuyện đó xảy ra cả. c thật ngốc vì đã nghĩ chẳng có ai quan tâm đến mình, nhưng còn bao nhiêu anh trai của chị quan tâm đến chị, a đụ chẳng hạn! C buồn và nhắn tin cho anh ý. nhưng anh ý chẳng reply lại gì cả. c buồn lắm. nhưng đến sáng hôm sau, c nhận đc 1 tin nhắn đến từ a ý vào 01:27 ! a ý xin lỗi vì a ý ko cầm máy theo ng, và an ủi c. tuy ko nhận đc tin nhắn đúng lúc, nhưng c vẫn rất vui vì bên c còn có những ng anh, ng chị thật tốt, và cả em nữa, phải ko?
@ hồng gà : lẽ ra em fai ghen tỵ vs chị như e đã làm thế vs manager, nhưng vs chị em chẳng hề có cái cảm giác ấy! ngay từ lần đầu gặp chị, em đã thấy c thật dễ thươnng, và từ lúc c kéo em ra hàng nc mía hỏi chuyện của em, em đã coi c như 1 ng chị của em. Em yêu cái tính thoải mái, tốt bụng và hết lòng vì mọi ng của chị. Em chợt cảm thấy xấu hổ vì đã ghen tỵ vs manager. Em cảm ơn c nhiều lắm. vì em mà c bị a ngố mắng. Em xin lỗi! Và em mong c sẽ luôn là ng chị tốt của em gà nhé. 1 con em ngốc đang cần c gà dạy dỗ lại đấy! nhớ c quá...:)
@CDUNK : em cảm thấy hơi bị lạc lõng trong gia đình CDUNK. e biết em chẳng là gì cả, nhưng cdunk đã trở thành 1 cái j đó thật thiêng liêng trong em!Em mong trở thành 1 thành viên của gia đình ấy, và CDUNK yêu quý, ngoài culi gà ra, cũng luôn luôn có 1 con BMT dõi theo CDUNK, cỗ vũ CDUNK trong từng trận đấu, lo cho CDUNK mỗi khi có ai bị đau đấy nhé! :)
 
Gửi ấy, ng bạn mà tớ nghĩ đã đang và sẽ là một ng bạn tốt của tớ, một ng bạn mà tớ sẽ ko bao h quên ...

Tớ quen ấy, ko phải vì tớ và ấy học cùng lớp hay cùng trường, uh, quen vì cùng tham gia HPVN ... Tớ ko còn nhớ nổi tớ đã quen ấy thế nào, chỉ biết tớ đã add nick ấy, hay ấy add nick tớ j đó, và cùng chat ... quen ... uh, quen ... 1 năm rồi đấy ấy ạh ... đến h là gần 2 năm tớ và ấy quen nhau ... cái ngày tớ biết tin ấy sẽ vào cùng lớp vs tớ, tớ vui lắm ... vui lắm ý, vì một ng bạn ảo, nay đã đến vs tớ ... trong thế giới thực tại ... tớ hi vọng, hi vọng nhiều lắm, nào là tớ và ấy sẽ thế này thế kia ...

Hôm nay tớ nói chuyện vs vài đứa ở lớp ... về Lê Chi ... và sau đó là về ấy ... chúng nó đều bảo ấy lạnh lùng, ấy khó gần, tớ áh, tất nhiên tớ lại ngồi thao thao bất tuyệt về ấy, về cái cách tớ nghĩ về ấy ... nhưng mà tớ chột dạ ... uh nhỉ, tớ đâu có biết j nhiều về ấy ... tớ chỉ đọc blog của ấy, chỉ đi chơi vs ấy vài lần, và chỉ biết đến thế ... tớ tự hỏi tại sao ấy và chị My lại có thể như thế ... uh, thì như bây h ý ... có thể tớ ko phải là ng biết lắng nghe, rõ là ko phải như thế, chỉ là ...

Này, tớ đang tự hỏi ấy coi tớ là j nhỉ ? một ng bạn, chắc thế ... tớ cũng đang tự hỏi tớ viết bức thư này để làm j ...

Thôi, vậy nhé ...
 
@ Bréo:

Dạo này ít thấy mày onl, ko liên lạc được, tao ko ngờ tình hình mày nó lại ra trầm trọng như thế...Nghe chuyện mày vừa buồn cưởi vừa thấy thương, cơ bản tao ít thấy đôi nào yêu nhau như cái kiểu của bọn mày thế này... mỗi đứa ở 1 nơi, liên lạc thì ko có, hẹn hò lén lút như ăn trộm... nhưng thôi cố mà sống mày ah... mày vẫn còn hạnh phúc vì có ng để yêu và được yêu đấy khỉ ah >__< dù sao cái nc Sing nó bé lắm ^^ dù thế nào chúng mày cũng là ở bên nhau mà.. hí hí... cố lên nhé..

Chuyện học hành của lớp mình thì bấn lắm... Hugo chỉ tập trung cho đội tuyển, điểm thi của cả lớp như hâm, chục đứa dấu ? (tức là điểm dưới trung bình, ko bít Hugo ghi vào sổ ntn), lớp chỉ có 3 đứa đt là điểm cao ... gà đến mức ko giúp j lớp mình xin mấy môn khác như năm ngoái @_@... theo tính toán thì lớp mình có khoảng gần 10 đứa học sinh giỏi mày ah >_< nói chung là thảm lắm... còn điểm của tao vẫn như cũ... nhưng chúng nó thì đáng lo lắm...

Chuyện tình cảm ngu độn +__+ hum nay vừa nhận đc 1 lời cảm ơn khá dễ thương ^^... dạo này ít thấy abc ^^ kể cũng nhạt.. tao thấy bây h abc là thằng nhạt nhất mà tao từng bít...
Dạo này tao cũng quen nhìu ng bạn tốt hơn..

btw, tao đã tiêm nhiễm cho 1 đống đứa mê anh se7en rồi ^^ nghe se7en giảm stress ko cưng, tao send cho ^^

Chúc mày hạnh phúc nhá... reply cho tao ^^
:x
 
p à
sáng nay mới biết P ở nhà. tiu cũng đoán rằng P sẽ có một phản ứng đại loại tương tự cho chuyện nè. Tiu cũng vừa mới biết chuyện đó hôm qua. Và tiu nghĩ, có lẽ N đã quyết định đúng. Việc ở lại cũng chẳng giúp N thêm được gì, tốt nhất là rút lui. Có lẽ P buồn lắm. Hãy cứ buồn, nhưng chỉ trong nốt hôm nay thôi nhá. Từ ngày mai phải cố lên. CHỉ còn 1 tháng nữa thôi mà. P đã mất đi 1 đối thủ VÔ CÙNG nặng ký là tôi rồi mà;)) others ko phải lo đâu, dễ dàng thôi. Có lẽ là u 2 ko có duyên chăng?? chẳng rõ nữa
Dù sao thì cũng nhanh hết buồn đi nhé
ur friends
Đ
 
Lần thứ hai viết cho bé D - một trong những người bạn thân nhất của Shin trong topic này. (ngồi đọc lại lá thư đầu tiên mà thấy nhớ lắm :">)
1 năm rồi nhỉ, từ ngày mới quen còn chưa thân thiết … đến hôm nay đã phải nói lời chia tay.
Bé Dommy, Shin đã nói rằng Shin rất yêu nụ cười hồn nhiên và sự dễ thương của D, nhưng đằng sau đó vẫn luôn là một người bạn chân thành và đáng yêu. Thế mà, nụ cười ấy ngày mai lại đi xa rồi nhỉ ^^”

Người thứ hai trong lớp đi xa và sẽ còn nhiều, nhiều đứa nữa…

Đằng sau Shin sẽ là thêm một chỗ trống
Bên cạnh Shin, trên chiếc ghế sofa êm ái ở lớp học, sẽ không phải là D
Hai chị em Hin – Dommy sẽ không còn cùng cãi nhau chí chóe, cùng khóc, cùng cười
Nhóm mình sẽ mất đi “cô em út”, các “chị” hết người bắt nạt rồi :p
Và mỗi ngày của CE lại vắng đi nụ cười của D.
Bất kì một thành viên nào phải rời gia đình này đều là không thể thay chỗ, nhưng đây là cuộc sống thực tại và mỗi người đều có một con đường riêng. Tương lai, chắc chắn những con đường ấy sẽ còn gặp lại nhau, vì mỗi con đường, xét cho cùng nó kéo dài đến đâu, hình dạng thế nào đều do con người quyết định mà thôi.

Cảm ơn D vì lời chúc ngủ ngon mỗi tối online
Cảm ơn D vì đã luôn lắng nghe và chia sẻ
Cảm ơn D vì đã trở thành bạn yêu của Shin
Cảm ơn D vì đã là một thành viên của gia đình CE
Và … cảm ơn cuộc sống ngày mai sẽ đưa D đến một chân trời mới.

Cô bé :wink:
Đến một nơi mới, sống một cuộc sống mới hy vọng D sẽ không còn phải khóc vì những điều “đáng ghét” đã xảy ra như thời gian vừa qua – một năm học khó khăn cho cả tập thể lớp. Quyết định ra đi để bắt đầu thực hiện ước mơ của mình, tin rằng sẽ giống như Trà, D học tốt và sống hạnh phúc nhé.

Ngày mai D bay chuyến đêm, không thể ra tiễn D như lần trước, chỉ có thể đến để “ôm nó lần cuối trước khi đi xa” như Fifty nói. Con gái vốn mau nước mắt, có bảo nhau trăm lần không có gì phải buồn, có nhắc nhau nghìn lần “sự ra đi nào rồi cũng có ngày trở lại” nhưng…nhớ lắm chứ. Bức ảnh của lớp dần thiếu vắng đi những nụ cười, chỗ ngồi trong lớp ngày càng trống. Chúng ta…rồi cũng có ngày rời xa những ngày yêu dấu này thôi.

Có tự lập mới thấy mình lớn khôn đến thế nào. Ngày gặp lại, mong cho “cô bé” ngày nào vẫn dễ thương, vẫn hạnh phúc nhưng mạnh mẽ hơn bây giờ rất nhiều nhé.

We love your smile and your soul, our “little Dommy” :x
Hãy giữ gìn sức khỏe và giữ cho nụ cười vẫn nở trên môi >:-D<

U're like an angle 0:)



Shin vừa đọc blog Kim, Fifty, vừa nhớ lại đêm ở Tam Đảo với 304_305 yêu dấu, nhớ D nằm cạnh Shin mà bị con Gấu cứ đánh bụp bụp vào người vừa buồn cười vừa nhớ thế, đôi sinh nhật cùng ngày 24-11 giờ chia đôi mỗi đứa một nơi rồi, sinh nhật năm sau có lẽ cả lớp sẽ dự sn của Gấu và D bằng cách online nhỉ ^^
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Gửi CERF...

muộn quá rồi mà fải viết thôi ko sẽ thấy thiếu thiếu...

chả có ai ở CE để Dôm phải nói bb cả, vì xa rồi sẽ lại gặp thôi
Dôm chỉ muốn bb cái phòng lớp mình ý, cái ko khí CE ngồi học ý, làm phao ý, Pit ý, bocha cuối ngày ý, 38 ý, "thi thú" lắm:D
hồi tiễn Trà, đoạn đường về thẳng tắp, xe băng băng mọi ng nhớ ko, Dôm vs Gấu ngồi ngay hàng ghế đầu nên nhìn rõ lắm, chặng đường tiếp tới của CE Homies cũng sẽ như thế nhé, thẳng tăm tắp, cố nên CE, cho mọi ước mơ đều thành hiện thực hết0:)
mong cho lời MNgọc nói hum sn nó sẽ đúng y: "Lớp mình, đến khi 12, vẫn như thế này"
cái câu "xa mặt cách lòng" sai lè, CE sẽ chứng minh điều đó ha, CE xa mặt mà ko cách lòng mà, yêu thương nhau mà:x

hết 1 chặng đường, đến h zou le thì fải zou thôi, sang chặng đường tiếp tới vẫn có bạn bè ở bên, Dôm thật là may mắn ^^

chúc CE mọi lời tốt đẹp nhất cho chặng tới nhé;)
Dôm yêu cả nhà:x
zai jian :-h
 
@Béo: cũng ko đến nỗi thảm sầu lắm đâu Béo. Tạm thời bọn tao cũng quen quen rồi. Tuần vừa rồi chưa học j nhiều, tao vs nó T6 đến h dính tịt vào nhau, đi vs nhau từ sáng đến sát h mới thèm về đến hostel. N mà càng đi càng nhớ nhau cho nên tình hình là... sang tuần sau 2 đứa sẽ lại càng dễ bấn vớ bấn vẩn... n ở đây nhiều bài tập lắm, chẳng lo thừa thời gian mà ngồi nghĩ ngợi linh tinh, mà tao vs nó sang tuần cũng chat chit đc rồi... có lẽ sẽ cải thiện tình hình hơn, chứ tao vs nó buôn có 3 ngày mà hết cái thẻ $20... 200k đấy mày yêu 8-} nghe ghê vật...
Tao đang đánh vật vs mấy quyển sách ở đây. MK Sinh khó nhớ từ kinh dị. Nhìn từ nào nó cũng dài ngoằng, mà cảm tưởng là ko thể nào tống vào đầu đc :( kiến thức thì ko quên cái j n mà :(( đến khi viết luận thì có đứa chết. Anyway, GV khá là nice :D và khá vui tính... not bad at all, n mà tình hình là tao vẫn chưa quen vs việc ngồi cái lớp toàn con gái, chán đời vật :(( nó ko đến nỗi chán như tao nghĩ, phải công nhận là thế, n mà... túm lại là nó vẫn chán... chả biết phải mô tả cái sự chán này cho mày tn, tự hiểu nhé...
Tình hình lớp có vẻ bi bét quá :( bọn này càng ngày càng đổ đốn thế này thì... ko ổn tí nào...
Thôi tao đi vs nó đây, nó gọi rồi :D Chào anh em nhé. CHịu khó update tình hình cho tao :D
 
Gửi anh :
Em đã tìm thấy chiếc chìa khoá đặc biệt của riêng trái tim mình. Nhưng trái tim em đã rỉ sét và vì thế, chiếc chìa khoá đó chẳng còn công dụng gì nữa. Trái tim em vẫn luôn cố gắng, để mong một ngày rồi chiếc chìa khoá sẽ trở thành của riêng mình, chỉ mình em thôi. Và đó gọi là một tình yêu thương không được đền đáp. Có nghĩa là em đã cho, và không được nhận lại những gì xứng đáng. Cuộc sống thật không chỉ đơn giản là cứ cho là sẽ nhận, mà còn nhiều điều cản trở, làm cho ta không hoàn thành được mục đích của mình. Nhiều lúc em đã muốn từ bỏ tất cả, từ bỏ những giấc mơ hão huyền sẽ chẳng bao giờ trở thành sự thật của em, từ bỏ gia đình, bạn bè, tình yêu, tất cả…chỉ để được giải thoát. Giải thoát khỏi tất cả những trầm tư của cuộc sống, khỏi công việc học tập bận rộn, khỏi sự thật rằng em đã hoàn toàn mất anh. Chiếc chìa khoá kia hoàn hảo bao nhiêu thì em lại tồi tệ bấy nhiêu. Em không xứng với anh. Em quá ngây thơ và hồn nhiên khi nghĩ rằng cứ yêu ai là người đó sẽ yêu mình. Em đã từ bỏ tất cả chỉ vì anh. Còn anh thì tỏ ra lạnh lùng với tình yêu của em. Đối với anh, em chỉ như một con nhóc vô duyên chen vào khoảng nhỏ trong cuộc sống của anh, phút chốc làm thay đổi cuộc sống của anh, khiến cho anh phải mệt mỏi, phiền toái. Đối với anh, tình yêu của em chỉ như một trò chơi trẻ con, còn em như một thứ đồ chơi rẻ tiền, anh thích thì nói rằng yêu, đến khi đã chán rồi thì vứt bỏ em trong sự lạnh lẽo cô đơn. Đã rất nhiều lần mắt em đỏ hoe bởi những giọt nước mắt lăn dài khi nhớ lại những kỉ niệm của em và anh : những cái nắm tay, những nụ cười, tim đập rộn ràng, đưa mắt tìm anh trên sân trường với hi vọng anh sẽ cười với em…Tất cả sao qua nhanh đến thế ! Mới ngày nào anh còn nói rằng anh yêu em, anh nhớ em, anh thương em nhiều lắm…mà giờ đây lại thế này…Anh chúc em sẽ tìm được Love Actually của riêng mình, vậy chắc hẳn anh đã có Love Actually của riêng anh rồi…Em đã định nói rằng chính anh là Love Actually của em. Nhưng thôi, vì anh vẫn nghĩ em là đứa cả thèm chóng chán, dễ yêu dễ ghét, dễ thay đổi mà. Với một đứa như thế thì anh không thích là phải thôi…Chúc anh và Love Actually của anh sẽ tốt đẹp, ít ra là hơn Love Actually của em và anh.
…Em vẫn chờ, dù biết rằng sẽ trở thành vô vọng…
…Em vẫn yêu anh, dù biết anh sẽ chẳng đoái hoài tới em…
…Em vẫn khóc, dù biết khóc sẽ chẳng làm được điều gì…
…Em yêu anh, anh có biết không ? …
 
Back
Bên trên