Những lá thư...

@Béo: mày dẹp bớt vấn đề về Dê con đc ko hả :-/ hờ hờ có thêm ng` biết thì hay lắm anh em ạ :))
Vụ LBL lại làm sao rồi, tường thuật đi, xem có comment nào hợp lý cho mày bi h ko. Ai bảo cứ hay cho lắm vào rồi mấy thằng cứ đâm rầm rầm vào mày bố làm sao đỡ hộ mày đc /:) con hâm này :))
Chưa xong, viết thêm phát vì cái mớ mày vừa mới viết cho 1 ai đó... mày làm tao thấy tủi thân đấy Béo ạ :( nói thế chẳng bằng mày vứt tao vào sọt rác ah :(( kidding :))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
@ Mày iu: tao là tao ko biết cái vấn đề đấy...

ng mà tao ghét thì cứ đâm sầm vào ý 8-| nhạt ko chịu đc...
vụ LBL thì tao ko đỡ được... chắc là tao nghĩ ngợi quá hóa hâm, nhưng mà quả là đáng nghi mày ah 8-} tao cũng chẳng hiểu nó như thế nào nữa 8-|...

Tình hình là đen lắm... tao mà hay cái j 8-|8-|
tao đang củng cố đời sống tinh thần đây... 8-| tao chán tất cả rồi :)) lúc này đang cắm đầu học đây...lúc tao chán đời nhất thì ae lại đâm sầm cả vào 8-}
 
Hờ, nói thế mà cũng nói /:) lại chả sướng âm sướng ỷ sướng loạn tùng bậy lên ý :)) cứ giả vờ vs ai thế :)) Hị hị đùa chứ mày đừng nghĩ nữa, kệ mẹ nó đi :( cứ ngồi nghĩ lắm đau đầu ra, chả tik sự j :-s ng` mày thik mà đâm thằng đầu vào thik mày thì chẳng còn j thú vị cả, trừ trường hợp của tao (2 đứa quá hợp nhau, hợp đêk đỡ đc luôn). Thỉnh thoảng phải ko hoàn thiện tí chứ cứ perfect cả thì chán chuyện :D
 
Gửi Anh : ...
Thế là hết thật rồi ..... :) .... Chúc anh hạnh phúc .. Em yêu anh ... !
 
Gửi bạn .

Chẳng muốn nói nữa . Chẳng muốn lúc nào cũng phải tỏ ra là quan tâm đến . Chẳng muốn lúc nào cũng phải quay lại nhìn khi bạn đến . Hoàn toàn thất vọng và chán nản . Sẽ chẳng khuyên bảo gì nữa . Nghe thì nghe mà ko nghe thì cứ coi như chưa bao giờ nghe thấy .
Tóm lại là bạn muốn gì ? Nếu muốn ở nhà thi đại học thì được thôi, uh , bỏ đi , bỏ ngang đội tuyển đi . Rõ ràng bạn chẳng thể nào bao biện cho những việc làm của mình . Bạn bảo về nhà học , thế thành quả là gì ? Đã bao giờ bạn làm đẩy đủ toàn bộ bài tập cho cô xem ? Đã bao giờ bạn dành thời gian học hóa 1 cách nghiêm túc ? Mà giả sử bạn có học đi chăng nữa thì bạn cũng chẳng thể nào giải thích nổi việc mình đã không hoàn thành hết bài tập . Chẳng có lí lẽ nào biện minh được . Còn bạn lấy lí do đi học các môn khác ? Thế thì tại sao dành thời gian cho nó mà bạn vẫn không hoàn thành bài vở các môn đấy ?
Cuối cùng thì bạn muốn quyết định thế nào ? Nếu bạn cứ tiếp diễn thế này thì thôi xin bạn . Bạn out khỏi đội tuyển cho người khác cố gắng hơn bạn vào /:) , bạn về nhà mà lo với cái thi đại học của bạn /:) , bạn học thế này chỉ tốn thời gian ,tốn công sức , tốn tiền của bố mẹ bạn mà thôi . 1 người lúc nào cũng không chắc chắn , nay thế này ,mai thế nọ . Bạn có nhận ra rằng người khác ngày càng chán nản với sự thiếu quyết đoán của bạn rồi ko ? Lời nói của bạn bây giờ có ai tin khi ngay ngày mai , hay ngày kia , bạn chẳng giữ nổi lời hứa của mình ? Nói ra thì bảo ko hiểu nhau . Thế bạn đã bao giờ hiếu , hay suy nghĩ cho người khác ?
Bạn đang làm gì ? Việc bạn làm có ý nghĩa gì hay nó chỉ tốn thời gian và gây khó chịu cho người khác . Nếu bạn coi việc học đội tuyển sẽ giúp bạn có thời gian để học các môn khác thì thôi xin bạn ,bạn biến cho tôi nhờ /:) . Ko cố gắng thì không làm được gì cả . Bạn sợ mọi người đánh giá mình không cố gắng ,thế sao bạn ko nhìn ra việc bạn đang làm chỉ càng chứng minh cho điều đó /:) Nếu bạn không coi những giờ học này ra gì thì bạn đừng học nữa , bạn cũng đừng mượn danh đội tuyển để mà bùng tiết , hèn lắm . Sao bạn ko biết nghĩ 1 cách sâu hơn , lúc nào bạn cũng không chắc chắn , bạn có biết mọi người mệt mỏi lắm rồi không ?
Nói ra thì đau lòng , nhưng thôi , tôi đau lòng quen rồi , mà cũng nhờ bạn cả . bây giờ làm cho bạn buồn 1 tí thì cũng đâu có chết ai , đâu có thấm tháp gì so với những gì bạn vấy lên người khác /:) .Tùy bạn thôi , bây giờ bạn làm gì tôi cũng mặc , bạn nghe hay không thì tùy, tôi cũng chẳng mong chờ điều gì đột biến sẽ xảy ra vì chắc chắn bạn sẽ không được cái gì cả . Bạn sẽ ra về trắng tay mà thôi . Còn các môn khác , bạn học hành theo cái kiểu như thế này thì cũng đừng mong mà được thủ khoa này , thủ khoa nọ . Bạn có tin rằng những đứa kia đi thi quốc gia về được giải , rồi lao đầu vào học lại sẽ vẫn giỏi hơn bạn không ? Bạn chẳng là gì cả . Điều mà bạn nghĩ bấy lâu cũng chỉ là những điều bạn ngộ nhận về bản thân bạn thôi . CHẳng bao giờ là sai cả .
Lúc chưa tiếp xúc với bạn , tôi vẫn còn suy nghĩ cho người khác . còn giờ đây , cám ơn bạn đã làm thay đổi thế giới quan của tôi .Tôi bây giờ cũng giống bạn thôi . chỉ lo nghĩ cho mình , còn người khác mặc kệ . Người khác đâu có ý nghĩa gì với bạn ,họ chỉ là những người dưng trong cuộc sống của bạn mà thôi .
Đã bao giờ bạn nhận ra rằng bạn chưa từng có đến 1 người bạn thân ? Chẳng ai đủ tin tưởng để làm bạn thân với người lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho mình cả . Nói hết tình hết lẽ rồi . Chán nản lắm rồi . Sao bạn cứ phải làm cho những người quan tâm đến bạn không ngừng đau buồn , sao bạn tài năng đến thế ...........
 
@ Mày: chả sướng j đâu... tao chả nói rõ cho mày được
công nhận mày sang Sing là đúng quá, h này mà ở Anh thì chả bít có gặp đc Dê ko :)):))
Mày chắc bít là đầu óc tao suy nghĩ logic nó quen rồi chứ :)):)) có cái j lằng nhằng tình cảm là tao ko hiểu đâu /:), thậm chí còn ứng xử rất là ngu độn... tao ko khá khẩm như mày, nếu tao mà giống mày thì tao đâm sầm vào chú bé với lại xyz luôn chứ chờ cái j /:)...
Tao nói chung là dạo này ko hiểu LBL, có hơi sợ, nhưng cũng có lúc vui vẻ, vì có ng hiểu mình thôi... chứ nói chung tao hết cảm giác rồi..
Tao đang chú tâm học hành thì bao nhiu chuyện nó xảy đến.../:) lại còn gặp mấy chuyện ức chế nữa... /:) nói chung là đời nhục lắm mày ah...:(:)(( tao chán ghét mấy thằng điên đâm sầm lắm rồi X(
 
Thôi nào, bình tĩnh... có những luk phải vứt bớt chuyện linh tinh sang một bên để chú tâm vào 1 việc thôi. Mày đằng nào cũng ko bị phân tâm vì chuyện ấy nhiều... vậy là đc rồi... come what may...
 
đừng quan tâm nữa, tạm gác lại đi,

sống ko lo lắng, ko thù ghét, ko ... có phải sướng hơn ko

lo có được gì

dù gì người ấy cũng có biết đâu
 
@ Mày : (viết nhiều quá, mod bảo là câu thì chết 8-|)

Tao ko thể stop được mày ah, nhìu lúc ức chế tất cả mọi việc xảy ra , nhưng mà no solution :(:)((
Hum nay tao thấy mọi việc hoàn toàn là ngu độn và do tao gây ra, tao làm toán như j ý, rồi mặt xị ra, được cái nhìn LBL tao buồn cười :)) định chửi nó 1 trận nhưng lại thôi. Rồi cả h kt như điên... Đến lúc trả sinh thì 6, điểm 6 đầu tiên trong năm của tao X( lại cái môn tao đang ức chế đầy mình...:((
Ra khỏi lớp đụng ngay thằng abc (ngay trc h kt sử X(), nhìn mặt nó và nhớ những j về nó làm tao thấy càng ức chế mạnh mẽ mày ah X( tao cảm thấy nó là 1 thằng rất ngu và tại sao tao lại cứ đụng mặt nó cơ chứ...X(
Lúc về thì tao ngã 1 quả rõ đẹp X( may mà chỉ có 2 em gái đi qua nhìn mình với đôi mắt ngạc nhiên và nụ cười tủm tỉm X( xấu hổ mún chui xuống đất...
Ra đón bus thì lỡ chuyến X(, và gặp thằng mình căm nhất lên đúng cái xe, mọi hôm nó đi 32 nhưng mà hôm nay giở chứng 38 X( làm tao ức chế, may mà con bạn đứng cạnh buôn ..

Nói chung là hôm nay tao ko thể nào chịu nổi mày ah :(( ức chế quá... ko bình tĩnh nổi...
mà tự dưng sau 1 hồi ngồi ngẫm nghĩ tao lại nghiệm ra mấy thằng điên đấy rất là điên (mấy thằng đâm sầm ý X()
Tao thấy là tao là đứa con gái duy nhất ở đời hình như ko hợp với ba cái trò tình cảm nhăng nhít đấy../:) :(:)((
Tao hình như đang đâm vào ngõ cụt rồi mày iu ah :((
 
Khi nào và ở đâu khiến bạn cảm thấy vui nhất ?
Điều gì làm cảm thấy buồn nhất ?
Đối vơi tôi , câu trả lời chỉ có một : Bóng rổ .
Có lẽ từ khi biết đến trái bóng và bước chân vào sân bóng , cuộc sống của tôi đã thay đổi rất nhiều .
Bóng rổ đã dạy cho tôi nhiều điều để áp dụng vào cuộc sống : Sự cố gắng , quyết tâm , tinh thần đoàn kết , tính đồng đội , kỷ luật , lòng kiên trì , sự dẻo dai , biết quan tâm đến những người xung quanh ... Bóng rổ dạy cho tôi không bao giờ được nhụt chí và mất hi vọng , vì chỉ cần 0,4 s là chiến thắng và thất bại có thể bị thay đổi hoàn toàn :) Bóng rổ dạy tôi biết quan tâm và chia sẻ những gì mình có với những ngưởi xung quanh :)
Và quan trọng hơn bóng rổ đã mang lại cho tôi một niềm vui mà không gì có thể thay thế . Bạn đã bao giờ cảm thấy sung sướng tột cùng khi ném vào 1 trái bóng mang lại chiến thắng cho đội của bạn , bạn đã bao giờ có cảm giác sung sướng khi chuyền một trái bóng giúp đồng đội mình ghi điểm , bạn đã bao giờ cảm thấy sung sướng khi dẫn bóng qua cả hàng phòng thủ của đối phương để hoàn thành một pha ghi điểm đẹp mắt . Bạn đã bao giờ cảm thấy tự hào khi được khoác lên mình đồng phục của đội bóng của bạn và thi đấu hết mình vì màu cờ sắc áo. Bạn đã bao giờ có cảm giác tất cà những người xung quanh đặt niềm tin vào bạn khi bạn đang cống hiến hết mình trên sân trong một trận đấu hay chỉ đơn giản là cảm giác được bay nhảy trên sân bóng , hòa mình vào nhịp đập của trái bóng :)...
Bạn đã bao giờ cảm nhận được hết vẻ đẹp của sân bóng ? Có lẽ lúc nào bạn cũng chỉ thấy đó là một nơi hết sức ồn ào và nhộn nhịp , không lúc nào ngơi tiếng bước chân và tiếng đập bóng . Nhưng bạn đã bao giờ ở lại tập thật muộn , khi trời đã tối không còn một ai, chỉ còn ánh sáng hắt ra từ những ánh đèn các lớp học trên tầng và ánh sáng của muôn ngàn vì sao trên bầu trời ?? Gió thổi những hàng phi lao xao xác ,và khi đó còn một mình tôi và sân bóng :) . Dù bất cứ khi nào , đối với tôi sân bóng là nơi đẹp và yên bình nhất . :)
Những khi buồn và thất vọng nhất , bước chân lên sân bóng rổ dường như mọi nỗi buồn lại tan biến hết và lúc đó trong tôi chỉ còn niềm đam mê bóng rổ thôi thúc tôi chạy chạy chạy và chạy thật nhanh để ném bóng , để ghi điểm và chiến thắng
Và chính bóng rổ đã đưa tôi đến với những người bạn ,những người anh em thân thiết nhất của tôi . Chính niềm đam mê bóng rổ chung đã gắn kết chúng tôi lại với nhau thành tập thể mạnh mẽ và đoàn kết nhất . Những người bạn cùng chia sẻ với tôi niềm vui nỗi buồn không chỉ trên sân bóng mà cà ngoài đời nữa .
Càm ơn tất cả những người bạn của tôi đã cùng tôi chia sẻ nièm vui nỗi buồn cùng tôi trên sân bóng ,cảm ơn tất cả những anh lớn đã dạy dỗ và dìu dắt em đến với bóng rổ . Và cảm ơn Bóng rổ vể tất cả những gì đã mang lại cho tôi :) ...

--------------------------------------------------------------------
Chiều hôm nay lại được lên sân , lại được ném và ghi điểm ,thế là vui rồi :D
Basketball is no 1 !
AMS & CDUNK is my family !
 
Chỉnh sửa lần cuối:
gửi ....
em nhớ quá đi mất , nhưng phải làm sao bây giờ ???
gặp không được , nói chuyện cũng không .
4 năm cơ , không ít đâu , cũng chẳng dễ dàng gì .
bao chuyện đã xảy ra ..
lần nào ngã cũng phải tự đứng lên , tự lết về nhà .
mệt mỏi quá !
Về đi ...
Xin đấy về đi ...
...
Thôi vậy , 4 năm nữa nhé !
Em chờ ...


gửi ...
cũng đã gần 6 tháng từ khi Thảo quyết định vậy .
cũng đã gần 6 tháng bỏ đi 1 thói quen tưởng chừng như không thể.
Những ngày tháng vui vẻ thoải mái ấy không thể gọi đích xác nó là gì nhưng Thảo tin trong lòng ai cũng hiểu
Thảo muốn … biết rằng không đi đến đâu nhưng Thảo sẽ mãi nhớ
Thảo biết làm thế nào Thảo cũng sẽ hối tiếc ... nhưng chắc vậy là tốt hơn !
Có lẽ cả 2 cách cư xử của Thảo đều là sai , cả 2 cách đều cho thảo cảm giác hối tiếc , và cũng là nuối tiếc nữa .
Có lẽ ta ko nên bắt đầu như thế .
Đúng là cái gì bình thường cũng khó , đành đẩy nó ra xa 1 chút vậy .
1 chút thôi nhé , nhớ đấy !
Giờ Thảo biết mình không còn ngại ngần gì khi gọi … là bạn thân ( chắc lần này không làm … buồn như lần trước )


gửi ...
chắc hẳn ko cần nói nhiều nữa
ai vô tình khiến ai đau lòng đâu cần ai phải nói rõ cho ai
quả bóng văng đi ko ai thèm nhặt lại
ai cũng biết là vì ai

gửi ...
Chẳng thế hiểu nổi vì đâu chuyện này bắt đầu
Có lẽ tại cả 2 đều đang cần có người nghe mình - nói - than - thở
2… đi nước ngoài , 1… Thảo rời xa , 1…rời xa Thảo, thật may … vẫn ở đó , chẳng phải của Thảo nên có lẽ cũng chẳng bao giờ phải sợ 1 ngày kia sẽ mất
không tin lắm , không thân lắm , cũng không hợp lắm nhưng vậy cũng hay hay
Nhiều lúc Thảo cảm giác … là không thực
Lúc thật gần lúc lại quá xa , lúc như hiểu hết lúc lại như chẳng hiểu gì , lúc đặc biệt lúc lại quá tầm thường , lúc thân thiết lúc lại hóa người dưng
Thảo thích chơi với … vì … luôn làm Thảo tò mò
… là 1 cái gì đó thật khác , khác hẳn với những thứ đang giống nhau đến nhàm chán mà Thảo có.


Ngọt và đắng ? Đường rất ngọt nhưng nếu nóng chảy sẽ rất đắng , còn cafe ban đầu đắng nhưng rồi sẽ thật ngọt . Thảo không chắc Thảo thích cafe hay đường ?!
 
Gửi anh

Mai em về nước, rồi mình sẽ gặp nhau nhỉ :) Nhanh quá... Em chẳng thể đoán trước rồi vở kịch này sẽ đi tới đâu nhưng em biết anh và em đều là những diễn viên xuất sắc... Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu nếu niềm tin của em không thay đổi... Em thực sự đang chờ đợi ngày gặp anh để thử tìm hiểu xem bản thân mạnh mẽ tới đâu... Hãy diễn cho thật tốt anh nhé, đừng để người khác hiểu lầm, và đừng níu kéo... Mà thôi nếu đó là vai diễn mà anh cần thể hiện thì em đâu thể bào anh làm thế này thế kia được... Em sẽ diễn thật tốt... Vở kịch sắp tới hồi kết rồi... Sắp được về nhà rồi...

Om shanti...
 
@ Trym: Trym :x tao rất thanx mày :x vì mày đã giúp tao vượt wa đc mọi khó khăn trên đường , mày luôn là người giúp tao thực hiện và cảm nhận đc mọi ý tưởng trong cuộc sống .... Tao rất iu mày :x...
Mỗi khi khó khăn, mày luôn là người giúp tao có nghị lực làm việc....:))
Tao vẫn còn nhớ chuyện lựa chọn phương án Nhật Ký Vàng Anh :)) 1 bên là đi học Anh ;)) 1 bên là đi ăn nhà hàng tự chọn :)) tao phải chọn phương án nào, thực ra lúc ở lớp , mọi người đều bảo tao nên đi ăn ^^ mỗi mình mày bào tao nên đi học , mày thuyết trình đi thuyết lại là tao nên đi học, nhìn mặt mày lúc đấy rất sợ ...... Lúc đó tao đã quyết định đi ăn, tao bảo nghỉ 1 hôm thfi có làm sao, rùi tao sẽ mượn vở mày chép...Mày còn bảo ko cho tao mượn vở.......Lúc đó tao đã nghĩ kệ mày........Về đến nhà tao suy nghĩ thfi tao cảm thấy mày đúng, mày luôn có lý tưởng , lkhi mà đặt ra lý tưởng thfi chắc mày sẽ cố gắng thực hiện đúng lý tưởng mìnhd dặt ra, tao rất khâm phục nghị lực của mày.... :D
Từ bây h tao sẽ cố gắng phải có nghị lực như mày, tao sẽ đuổi kịp mày ;)) iu mày nhìu :x:x:x thanx mày nhìu:x:x:x aya aya fighty aya aya fighty ^^ cố lên vì 0611, vì 29.... cái gì đấy T T gì đấy :p tao ko nhớ :)) bọn mình cùng thực hiện ý tưởng nhà ;)) RMIT ;)) ....
 
Chả phải mình mày :( cứ luk nào con bạn thân tao ko có tí cảm hứng nào vs chuyện yêu đương thì lại có 1 đống thằng đâm sầm vào :( đời thế đấy :( n mà tao có cần nhắc là đời là 1 con số 0 tròn trĩnh ko? Sẽ có luk mày cảm thấy mày may mắn lắm... và có n` ng` phải ghen tị vs mày. Tin tao đi. 1 ngày ko may như hum ý thì đã là j đâu, chỉ cần mày đừng ko may đúng cái ngày mày cần may thôi đúng ko :D thế thì đừng có lo buồn nghĩ ngợi cáu tiết làm j nữa, cứ enjoy đi, ngày nào mà xui quá thì về ăn uống rồi đi ngủ sớm, hết ngày là hết thôi.
G'luck con bạn yêu quý của tao :D
 
i gotta change nothin'...
bcos i'm facin' the true now... i couldn't stand! but i know i have to! i'm sure i know the way to stand up... to stand by myself...
but will it sort itself out in the end???

now when things are getting extremely tough...
if i keep on believing...
will it come true???

the power is nolonger mine...
now i feel like fallin' off a high buildin' very slowly...
no one ever knows the way i feel...
i talked it over several times...
but will it end?
can i sort myself out?

i'm more likely to go mad from all!!!
i kept on askin: who's been holding up all of mine???
but thanx for trickin' me!! to show me the way how to get it again...
and show me the way to appreciate each moments, each happy moments i came across

some times i've to stand losing everythin'...
bcos i will learn from it a hard way to gain it once again...
and to appreciates it with my heart, not with the pair of hands...

she's anythin', but me!
 
Everything between us has ended, we can’t come back to each other.
There has been no YOU in my sky for 4 months and I realized that it's better for me without you
...
Let me live with people whom I NEED and LOVE
We even can’t be friends coz you’ve made me sick
Don’t wanna repeat these stupid words anymore…


The last message-from ME to YOU
[get out of my sight]

 
aNh.........
có lẽ bi h` thấy anh vui và hp.......bé cũng mừng :p :p......
1 mùa đông tới rồi, lại còn sắp Jang' sinh nữa, từng s từng fut' bé con mong mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến vs anh.......:) :)
aNh ah`............
thời jan wa, thật đẹp, đẹp vô cùng vs bé con.bé lớn , bé bik nghĩ, đó là tất kả những j` anh đã mang lại cho bé......^^ dù chính anh cũng hok bik........
rồi niềm vui nhỏ bé mah bé cất sâu trong lòng ...... bé vui khi đc dõi theo anh.....^^
sắp 1 tháng rồi, cái điều bé mong muốn có lẽ đã bị we^n lãng......buồn chứ... và đôi khi là sự hụt hẫng vô cùng...
và bé con đã khóc...khóc nhìu chứ....vì có 1 cái j` đêy' trong bé sụp đổ...1 cái j` đêy' mah bé đã từng coi là thiêng liêng nhất, đẹp đẽ nhất trên đời......
....nhưng rồi, bé đã fai? đứng dậy, tự đứng dêy, vì bé fai? ng` lớn hơn! bé thêy' anh hok vui, bé thêy' anh đang có chn, bé bùn mah lại chỉ bik khóc, bé rất mún ở bên anh như bé đã nói, nhưng bé lại hok thể...........
................tại sao............????
bé hỏi mình rồi hỏi Chúa...........tại sao.........tại sao bé kon lại chỉ có thể vô dụng nhìn anh......mặk dù bé buồn, rất buồn khi nhìn anh như thế....
...anh ah`, có lẽ anh vui là bé đã mừng, mừng lắm rồi :p :p , bé cũng chỉ mong như thế thôi :) , và thế cũng đủ để bé tự tin bước trên con đường của bé.............
^^ bi h` , bé chỉ mong anh vs bé như xưa , anh lại nói chn vs bé, lại khuyên bé........nhưng có lẽ, bé đã mất anh mất rồi.....
ja' như anh bik đc anh wan trọng vs bé thế nào,anh nhỉ ^^ !
bé hok mún như thế này.....hok mún mất đi 1 ng` anh trai.....bé sợ lắm...nhưng lại hok dám nói vs anh....
chẳng nhẽ tất cả chỉ là wa' khứ và bé fai? we^n..........
hok sẽ chẳng we^n, hok thể we^n mah cũng sẽ chẳng bao h` we^n...^^
chỉ mong anh hỉu có 1 ng` luôn dõi theo anh, cầu nguyện cho anh từng ngày.........
anh ah`, bé kon mãi iêu anh.......^^
 
From: ATrIL
To: ATrIL

Anh đã đọc rồi, đọc lá thư mà anh luôn nghĩ rằng nhắm mắt cũng biết em viết gì. Chuyện, chả phải tự nhiên 2 người lại mang cùng một nik, phải ko em :p.
Vậy đấy, vậy mà, hình như, anh đoán sai be bét cả :). Còn em, thì đoán đúng về điều đấy. Vậy mới hay.

Ừhm, có lẽ, thực sự là cái suy nghĩ của anh và em, cách xa quá nhau rồi. Do anh :) vì chẳng phải, em nhắm mắt vẫn biết anh nghĩ gì sao. Do cái gì ấy nhỉ :)? Uhm, em nói đúng rồi, vì người đó :)). Ờ thì vì người đó ATrIL của em mới yếu đuối như thế :)). Vì người đó mà mất gần nửa năm ATrIL mới đứng dậy đc đến như ATrIL bây giờ, giống ATrIL của ngày xưa :p...

:) Sao lại nói vậy chứ :)). Sao lại nói rằng người đó sẽ quay lại bên anh :)). Chắc em nhầm rồi =; Em ko hiểu người đó bằng anh đâu =;. :)

:) Em lại đi rồi, lần này, chắc là đi thật. Đi thật tức là mãi mãi không gặp, đi thật tức là mất. Sao năm nay anh mất nhiều thế chứ nhỉ? Cứ lần lượt lần lượt mọi người đi mà hông ai báo trước hết trơn :).

Anh giận tất cả những người đó, thậm chí, có lẽ sẽ chuyển thành căm thù. "Thiên tài được sinh ra trong thù hận"-Chẳng phải suy nghĩ của ATrIL là thế sao em? Nhưng, anh ko bao giờ giận em :). Thật sự, vì em là ATrIL cơ mà :>. Anh cũng không giữ, vì em là ATrIL cơ mà :>.

:) Em là người con gái đặc biệt, là người bí hiểm như một hố đen ấy. Là người mà "khi em nói 10 câu thì 9 câu là nói dối". :) Giống anh nhỉ :). Không, chả biết anh và em là gì của nhau, mà đúng là "Chưa thốt ra lời đã biết người kia muốn nói gì". Chẳng biết là gì của nhau, mà 2 người, 1 kẻ -ko-bao-giờ-thèm-có-bạn như em, và 1 thằng ko bao-giờ-muốn-có-bạn như anh lại phone cho nhau, chỉ sau những ánh mắt nhìn nhau.

:) Anh ko thể đáp lại tình cảm anh dành cho em. Em và anh đã quá hiểu điều này rồi, vậy nên, cũng không việc gì phải nói về nó nữa em nhỉ :). Anh biết như thế em sẽ buồn, nhưng phải vậy thôi. :) Em là 1 trong 2 người anh ko bao giờ muốn dối lừa một cái gì cả :). :) Với ATrIL, toàn kỉ niệm đẹp thôi nhỉ :). Nào là ngồi trên mái nhà rình xem sao băng nè :D. Nào là 30' độc thoại nửa đêm nè. Nào là Guitar's Night nè :p ( :p Vẫn nhớ The Sounds Of Silence của anh chứ :p). Rồi cả lần em hát Điều hoang đường nhất nữa, rồi Hungarian Sonata :x Rồi chiều mưa cuối phố :p. Cả cái góc quán nhỏ "tuyệt vời trong mưa". Rồi bánh bao :p hé hé... Rồi thì quán xôi chè :p :x... Kể ra chắc đến sáng mai em nhỉ :). Mong rằng ngày mai hông bao giờ đến :D Ko bao giờ ko bao giờ ...
:)

Hé hé, ATrIL nè, ATrIL hay nói "chỉ cần anh yêu em, thì mọi thứ chẳng phải đã tốt đẹp rồi sao:p". Còn anh, lại hay nói "Chỉ cần em là em gái anh, thì mọi thứ đã tốt đẹp rồi sao :p" . :) Có vẻ như, người đó, không phải là thứ làm anh và em xa đến vậy. Mà chính là do mục đích của em và anh xa nhau quá :).

Ừhm, sẽ tin lời em xem sao, sẽ hi vọng xem sao :> Vì em là ATrIL và em ko nói sai cái gì :p :)

Cảm ơn vì bản nhạc hôm nay của em. Em, đúng như người ta vẫn nói, là một tài năng thiên bẩm ko cần rèn luyện quá nhiều :p. :) 4 đứa mình, ai chả thế :> Tiếc là, giờ, chỉ còn anh và em bước trên con đường đó.
Ừhm, tiếc nhỉ. Tự nhiên hông nghĩ đến em nữa trùi :p. Chỉ nhớ đến Long, Kẹo nữa, he he, và người đó :p. Anh tham thật em nhỉ :p. "Người ta ko thể viết thư cho một người mà ko nghĩ đến họ". Anh dừng bút thôi :) À ko, ko type nữa :).
Chào em, tạm biệt :)
 
HÌnh như chưa bao h viết 1 bức thư xong ko gửi đến tay người cần gửi ...Vậy thì đây sẽ là bức thư đầu tiên rùi..^^

NHiều we' ,chả bit bắt đầu ntn ..nhưng mà cũng phải bắt đầu thui .Nếu ko thì sẽ ko tìm thấy kết thúc mất ^^

..Từ cái ngày đàu tiên ấy nhỉ ..hi` , từ cái hồi vẫn còn slap ass ko ngại ngùng rì cả , điều bất ngờ đến , ai mà ngờ cái bất ngờ đấy lại thành cái kì diệu thế này..:p. Nhớ rõ lắm , cái quần đùi mỏng, màu tím mà còn bay bay nữa chứ.. cái bộ dạng thì đến là tức cười..+ thêm những câu nói như mọi ngày.. Coi như là đến theo mọi người thui , thân thiết rì đâu >_<

..Mi xi mi fa son fa mi re mi re xi..mi xi mi fa son fa son la son la xi...:eek:..1 đứa thế này mà bit chơi piano ,lại còn thik FF nữa chứ :eek:...Biến mất 1 lúc..quay trở lại và lại ngồi vào , vừa gội đầu xong..1 bản nhạc khác..Ko thể diễn tả nổi , vừa giống như 1 đứa trẻ lại vừa mang 1 dáng vẻ, tâm hồn khó có thể nắm bắt..^^..Dần dần từ lúc nào đấy, cảm giác đã khác khi đứng trước mặt , ánh mắt đã khác khi nhìn vào đôi mắt sáng trong nhưng lạnh lùng đấy ..Vẫn tự hỏi còn điều rì khác mà chưa bit ko??

Bit được chuyện đấy..mọi người đổi ánh mắt nhìn a , buồn cười khi a nghĩ là do e là người khơi nguồn và cứ thế cho đến bi h, những cái ngày xưa ko thể trở lại..Nhưng mà trong suốt 2 năm , đã bao lần đến trước cửa và nhìn , chỉ thế thui ...Đi về trong tiết trời lạnh căm và lất phất mưa chỉ vì mún được gần thêm 1 chút ..Đứng ngoài nghe tiếng đàn vọng ra và lấy tay gạt nc mắt...Trước mặt a thì vẫn thế thui , cứng cỏi và lúc nào cũng cười , trước mặt ai cũng thế, thô và nói lắm ...Còn những giây phút 1 mình và ngửa mặt lên trời để ngăn nc mắt thì ai cần bit đâu, vốn đã là thế từ những ngày xưa rùi :D

Noel 2 năm trước..hâm hấp sốt , vẫn quyết định học xong đi 1 lúc để hưởng cái Xmas 1 chút..Ra khỏi lớp mới bit đây là 1 Xmas tuyệt vời nhất từ khi được sinh ra, a ngồi trên chiếc xe và đằng sau để trống , dành cho cái đứa đang từ lớp đi ra.. ^^ Ấm áp và tuyệt diệu , ko bao h có thể quên cảm giác ngày hum ấy...Trên đường về , trên người là chiếc áo chim cánh cụt e thik nhứt, vẫn thik cái mùi thơm của cái áo ấy ..Ai ngỡ rằng đêm giáng sinh nó lại khoác lên người e ^^..Ngày hum sau đưa lại cho a , a mặc và lại thêm 1 tối nữa đi cùng a ,với mọi người nữa..Sau đó a lại quay về thái độ cũ , chỉ bit rằng 2 đêm Xmas với e thế đã là quá đủ..:)

1 ngày mưa ..có lẽ là ngày lạnh nhất , giữa tháng 3 rùi.. KO thể nào quên tiếng cánh cổng khép lại và cũng ko thể nào quên cái embrace nhẹ nhàng , duy nhất ấy..Ko nhắc lại nhiều vì chẳng thể nói 1 điều rì ..tất cả đều ở đây rùi ,. Sẽ nhớ tiếng lá cây , tiếng nước chảy và những lời a nói cũng như nhịp tim và vòng tay a ..:)

..1 tháng 5 tràn đầy niềm vui với những buổi tập trong 1 lớp học bị khóa kín cửa và phải trèo cửa sổ vào..A bùng tiết để tập, chạy đi chạy lại ở dãy nhà B ..dù ko bao h cười với e kể từ sau ngày ấy.."Tình cũ đã qua"- có thể coi là bài hát thành công đầu tiên nhỉ, chọn mãi mới được 1 bài hợp giọng cả 2 mừ :p...Đến h - 1 năm rưỡi rùi nhưng cả a và e vẫn còn nhớ rõ từng cử chỉ khi cùng nhau đứng trên sân khấu trường VD hum duyệt là tn ..Thế nên cứ mỗi sáng ngày ấy , khi thức dậy , bản nhạc đầu tiên là Tình cũ đã qua , cũng như mỗi tối đi trên đường là To Zarnarkand và Melodies of life ^^

...Ngày hội a tài, lần đầu tiên nghe a hát và khóc , chắc là a ko nhìn thấy dù e đứng ngay trước mắt a..Đã ko đủ can đảm để đứng đến phút chót mà đi về giữa chừng..10h đêm e đã chơi đi chơi lại nhiều lần To Zarnarkand và nhớ đến a , khi mà a đang nghĩ về 1 người khác ..:)

..Cùng nhau đăng kí thi STL, hum lên nhà e và 2 buổi tối đến nhà chị Lưu Hương GIang để tập .. giọng hát cứ thế , trở nên gần gũi và ngày càng lắng sâu ..Nhớ rõ lần hát cảm xúc nhất ở rạp Sinh viên, nhớ từng đợt vỗ tay của khán giả, nhớ sự ấm áp khi giọng hát vang lên, thấy ánh sáng và 1 sự che chở ^^

..THêm 1 Xmas nữa , đến tận nhà và cả lũ lôi a đi dù đã 10h đêm rùi ..Lên Emo ngồi chơi cho đến tận 12h , đưa a về và lần đầu nói ra câu nói ấy. THấy nhẹ nhàng lắm và đêm đó nằm mơ thấy điều kì diệu xảy ra..Sáng hum sau bừng tỉnh , ko hề thất vọng mà chỉ thêm niềm tin cho 1 chuyện mới:)

...bẵng đi 1 thời gian a tách rời , theo những ngừoi bạn khác và 1 mối tình khác..Cũng ko quan tâm về những rì đang xảy ra , chỉ mình e là luôn hướng tới a trong thầm lặng..Sự mệt mỏi cũng đã chai cứng , nghĩ đến a đã như 1 thói quen...Hàng ngày cố gắng tìm kiếm , đi theo những vết dấu a để lại, thật bùn cười ..thế nhưng chả bit làm rì khác..Đơn giản chỉ vì e yêu a..

...1 Xmas nữa lại đến , cảm giác về a nay đã khác rùi ..nhưng e vẫn ko thể thay đổi những xúc động khi nghe những bản đàn ấy..Đến nhà nghe a chơi đã ko còn sự rung động nhưng ngồi cạnh a , đi gần a vẫn tồn tại 1 điều rì đó ko thể nói nên lời :).. Điều rì vẫn như 2 năm qua và điều rì đã khác đi ? Bản thân e ko thể giải đáp.. Nhưng điều e mún nó khác đi nhất, thời gian và khoảng cách vẫn ko thể làm nó đổi thay..

Đo là e yêu a
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Gửi Dread Knight-Anh có nhớ Sài Gòn không anh?

Sài Gòn của mình đẹp lắm anh nhỉ! Sài Gòn trong em là những sáng sớm anh đứng chờ ngoài đầu ngõ...là những buổi chiều mưa rào bất chợt...em khẽ rùng mình lặng trốn sau lưng anh qua từng con phố...

Sài Gòn của em nhiều khi chỉ là 1 ngày ngắn ngủi...sáng gặp chiều đã lại phải xa...là Tân Sơn Nhất nhạt nhòa trong nước mắt...

Sài Gòn với em là làn cà phê đầu ngõ Nguyễn Thị Minh Khai của dì Ngà...1̀ tấm lòng người con gái Bắc 1 mình xa Hà Nội...quan tâm..nồng nhiệt...giản dị biết bao...

Sài Gòn của mình anh nhỉ, là Phạm Ngọc Thạch những trưa hè nắng gắt...là chợ vườn chuối mỗi cuối tuần anh được nghỉ làm...là Đầm Sen dưới cái nắng chói chang...đường 3 tháng 2 ngập tràn khói bụi...nhưng em vẫn yêu Sài Gòn...có lẽ nào là vì anh?

Có bao giờ anh trở lại cùng em... để em lại được đi trên đoạn đường mình đã đi hơn cả trăm lần...Nguyễn Đình Chiểu qua Kana, rẽ phải, ...., rẽ phải, Điện Biên Phủ 4 ngã tư rồi lại rẽ phải...em vẫn nhớ như in lần đầu qua đón anh... cứ phải nhìn khi nào thây hàng kính mắt to đùng thì mới dám rẽ.. trường anh bây giờ cũng không còn ở đó...mọi thứ chắc đã thay đổi nhiều...

Đồ huế Nam giao, Magaretta Phạm Ngũ Lão, Coopmart Nguyễn Đình Chiểu, Carmen Lý Tự Trọng, Papa hồ con rùa, Ciao Phạm Ngọc Thạch, phở tàu bay, hủ tíu, sò dương khu bàn cờ, đôi khi chỉ đơn giản là nước dừa mát lạnh 2000 1 quả.. .tất cả em vẫn nhớ như in, từng ngã tư, từng ngóc ngách...

Sài Gòn trong em bây giờ còn là những người bạn...là chị...là bạn hiền...là bạn bè chung cùa mình ngày xưa...năng động dễ thương...đầy quan tâm ấm áp...

Anh có nhớ Sài Gòn không anh? anh sẽ nói là không anh nhỉ?...Sài Gòn với anh đã không còn là hiện tại, nơi từng có anh, có em, có hạnh phúc tràn đầy...kỷ niệm nhạt nhòa nỗi nhớ chẳng thành tên...

Biết có khi nào em trở lại...Sg của mình ngày ấy-bây giờ khác lắm phải không anh?

Chỉ còn 2 ngày nữa...em đã đinh pm cho anh 1 cái gì đó, sau rồi lại thôi...đã định hỏi anh anh có nhớ Hà Nội ko anh...em ngớ ngẩn rồi...anh đang sống giữa Hà Nội đấy thôi, dẫu ko còn trên con phố chung ngày xưa nữa...Đã lâu rồi em ko đi trong lòng Hà Nội...nỗi nhớ Hà Nội da diết cắt vào da thịt...với Sài Gòn cũng vậy, nỗi nhớ SG hòa cùng nỗi nhớ anh...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên