Viết trước ngày bước sang 17 ...
Chỉ còn mấy ngày nữa , xem ra mình vẫn còn trẻ chán , thế mà nhiều lúc chẳng nhận ra nổi điều đó , cứ như ta đang sống trong cái lốt 1 người trẻ tuổi này vậy ... Mỗi năm lại qua đi , dường như lại thấy mình già đi , thêm 1 tuổi đâu có nghĩa lúc nào cũng là thêm sự trưởng thành , sự tự tin , tự dưng thấy mình như già đi , hụt hẫng và lạc lõng đến kì lạ . Đặt cho mình câu hỏi , đã làm được gì ? Những người bằng tuổi mình không ở 1 lãnh thổ nào đó xa xôi cũng có thể có những thành công vào tuổi ấy , có khi thành công khi còn kém tuổi mình , thế nhìn lại mình đã làm được điều gì ?
Những sinh nhật nối tiếp nhau không hạnh phúc . Cũng chẳng thể trách bạn bè . Mỗi người chúng ta đều bận bịu với những công việc của bản thân , đôi khi còn chẳng thể lo cho bản thân mình , làm sao có thể đi lo nghĩ cho người khác được . Ngẫm điều ấy mà thấy thật đúng, cứ như nếu con người ta dừng lại,chỉ 1 giây thôi , thì sẽ bị cuộc sống cuốn phăng đi , vùi dập như hạt cát ,hạt bụi vậy . Để rồi có những lúc ngồi gặm nhấm 1 mình sự cô đơn , cũng tự hiểu rằng , mình đáng bị như thế ...
Nhớ lại , cũng có những lần , mình cố tình quên sinh nhật người khác , đôi khi chỉ vì mình nghĩ người đó nên nhận được điều đó sau những gì họ đã làm . Thật độc ác . Nhưng sống ở trên đời , nếu không độc ác,lạnh lùng , vô tâm thì sẽ có lúc bị người khác làm như thế , chẳng thể thay đổi được . Không thể gọi là suy nghĩ bi quan , bởi vì đó là sự thực . Bạn nhìn những người bạn của mình cười nói như vậy , nhưng bạn làm sao biết được cái mặt nạ ấy là điều gì ? Nhiều lúc nghĩ lại , mới thấy rằng sống không có niềm tin thật là đáng sợ , nhìn xung quanh chỉ thấy toàn kẻ thù mà chẳng có nổi 1 ai đó đáng tin cậy để dựa vào những lúc đơn độc .Tôi chẳng thể trách ai , có trách thì hãy trách chính bản thân mình mà thôi .
1 ngày năm trước , 1 ngày trời rất đẹp nhưng lòng người thì không may mắn được đến thế ... Gắn bó với tập thể lớp cũ chưa được bao lâu thì đã thay đổi . Không hối hận về những gì mình đã làm , nhưng thật là buồn ,khi biết rằng mình đã chẳng còn thuộc về 1 nơi nào đó nữa ... Hãy biết chấp nhận điều ấy . 1 sinh nhật , nhận được những món quà từ những người bạn không hề quen biết ... Không , không thân thì đúng hơn , chẳng thể tưởng tượng nổi có những người dưng mà vẫn còn quan tâm đến mình như thế . Trong khi đứa bạn thân nhất cũng chẳng nhớ ... Không thấy buồn ,chỉ thấy có thêm nghị lực , đôi khi thấy muốn phá bỏ tất cả, tất cả những gì đã đẩy mình vào cuộc sống như thế ...
Đôi khi , bạn quan tâm đến 1 ai đó , không có nghĩa người đó có nghĩa vụ phải quan tâm đến bạn . Bạn dành mấy ngày liền để chọn quà sinh nhật cho 1 ai đó , không có nghĩa là bạn xứng đáng được nhận nhiều hơn 1 lời chúc , đôi khi chẳng có gì ngoài sự thờ ơ , lạnh nhạt . Có buồn không ? Tại sao phải buồn ,nếu mọi thứ chỉ như 1 chuyện trao đổi , buôn bán , có qua có lại như vậy thì cuộc sống này cũng chẳng có mấy ý nghĩa ... Đôi khi ta chỉ ao ước 1 lời nói , 1 ánh mắt , 1 nụ cười nào đó , tưởng như là những gì quá đỗi nhỏ bé , nhưng những điều nhỏ bé ấy ta chẳng thể kiểm được bằng tiền , sự nỗ lực , hay bằng 1 niềm tin ...
Ngưởi ta bảo rằng , trời chỉ phụ con người, không phụ lại niềm tin , vậy mà sao nhiều lúc cảm tưởng như đánh mất niềm tin ở tất cả , mà con người khi đã mất niềm tin thì làm sao sống đẹp , sống có ích được . Nhắc lại những điều ấy cũng chỉ để biết rằng mình đã từng có lúc như thế , nhắc lại không phải để tìm 1 sự đồng cảm hay thương hại , nhắc lại để có thêm nghị lực mà sống .
Có những lúc bị vùi dập , như cỏ cây trong cơn bão lớn , vẫn biết rằng sống thì phải trải qua tất cả những điều ấy , thế mà có lúc đã tưởng chẳng gượng dậy nổi ... Chẳng thể nương tựa vào ai , thầm cảm ơn những giây phút đã yếu lòng mà ta mới có được ngày hôm nay . Mình biết có những người đã không gượng nổi , họ đã bỏ cuộc ... Bạn mình nói " Kẻ yếu là kẻ thất bại " , mình không muốn là kẻ thất bại ,thì mình không được yếu . Và để không được yếu , để tồn tại , để thành công , phải chăng nhiểu lúc ta đã dẫm đạp lên người khác ... Ước ao làm sao có những giây phút được sống thật với con người mình , sống mà không bị lời nói của người khác làm lung lạc . Ngày ngày , cùng với rất nhiều người khác, bản thân con người mỗi chúng ta đều đang tham gia 1 dạ hội hóa trang vậy , có được bao nhiều trong số những khuôn mặt mà ngày ngày ta nhìn thấy ,là da , là thịt mà không phải là 1 lớp vỏ giả tạo , ta cũng chẳng thể biết được , và để an toàn ,ta lại tham gia vào cái dạ hội ấy , rồi tới 1 lúc nào đó , ta chẳng thể cởi nổi lớp mặt nạ đó nữa ...
Sắp đến sinh nhật rồi , mong chờ điều gì ? Nhiều quà ư ? Hay nhiều lời chúc từ bạn bè ? Hay là 1 điều bất ngờ nào đó ? Không , không phải tất cả , nhiều lúc mình ước ngày sinh nhật của mình là 1 ngày bình thường như bao ngày khác , để ta chẳng bận tâm đến nó , nhưng đâu có được . Nhìn những người bạn ở lớp được mọi người quan tâm đến , đôi khi cũng chạnh lòng lắm , rồi lại tự đặt câu hỏi : Tại sao mình không được như thế ? Giá mà biết được câu trả lời ... Đối với những người trưởng thành , đôi khi họ không còn quan tâm đến sinh nhật của mình nữa . Và dường như , ngày sinh nhật ,ngày đáng lẽ là ngày đẹp đẽ nhất cũng chỉ là 1 trong 365 ngày theo vòng quay của trái đất , đón nhận nó 1 cách thờ ơ và lạnh nhạt . Rõ ràng còn nhiều chuyện quan trọng hơn việc nhớ rằng : Ta đã thêm 1 tuổi mới , lớn lên , hay già đi .... Tất cả bị cuốn đi theo nhịp sống hiện đại , để nhiều lúc mới ngỡ ngàng nhận ra rằng ta đã bỏ mất quá nhiều những giờ phút tốt đẹp để sống , sống bằng tình yêu thương thật sự ....
Trong con người mỗi chúng ta , đều tồn tại những suy nghĩ trái ngược nhau , ngày hôm nay quân sư cho bạn bè trong lúc bối rối , để rồi ngày mai , chíng mình bị đẩy vào hoàn cảnh đấy thì không thể vùng vẫy thoát ra được , không muốn chìa tay ra nhận sự giúp đỡ , giá mà có ... Phải tự gượng dậy , phải làm quen với những điều ấy , sẽ chẳng ai có thể ở bên mỗi chúng ta để lo lắng , quan tâm , cố gắng giúp đỡ chúng ta cho dù đó có là người mà ta yêu thương nhất .
Chỉ còn mấy ngày nữa thôi , mấy ngày nữa là mình bước ra khỏi cái ranh giới giữa 16-17, mình không cảm thấy lớn lên nữa , mà như già đi , bạn bè cũ gặp lại , bảo rằng mình khác nhiều quá . Ừ phải , không khác làm sao được khi đã sống qua ngần ấy năm , biết được trên đời chẳng có gì được gọi là cổ tích , cơ hội và vận may , là do ta tạo ra chứ không phải là do số phận . Và dường như chỉ có 1 điều chẳng thể thay đổi được , mình chẳng bao giờ may mắn trong love . Có nhiều người cảm thấy hạnh phúc , hài lòng với cuốc sống thực tại , khi mình nhìn vào , mình cảm thấy họ thật ngớ ngẩn bởi hạnh phúc của họ chỉ là được ở bên người họ yêu quý . Nhưng bây giờ mình đã biết rằng mình thật sai lầm . Hạnh phúc ấy có lẽ mới là hạnh phúc thực sự , tiền bạc , công danh ,đến rồi sẽ đi ,chỉ còn tình cảm , những suy nghĩ đẹp , những kỉ niệm ... mới là thứ còn lại mãi mãi . Nhưng đã muộn mất rồi , mình đã từ bỏ cơ hội của 1 người muốn giúp đỡ mình , để chạy theo tình yêu đơn phương vô vọng . Dẫu biết chẳng có cơ hội nào , chẳng thể 1 ngày nào đó hãnh diện với người khác rằng mình không lẻ loi nhưng đành phải chấp nhận . Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng là sự tính toán thiệt hơn , đặc biệt là love . Nếu bạn cần 1 ai đó , 1 bờ vai nào đó để dựa vào , để quan tâm ,để luôn ở bên bạn những khi bạn cần thì bạn đừng yêu đơn phương làm gì . Bởi vì yêu đơn phương là chìa 1 bàn tay ra nắm lấy tay người đó khi người đó ngã , mang cho người đó 1 bờ vai để người đó dựa vào những lúc yếu lòng , là trao cho người đó 1 cái nhìn yêu thương thực sự , tặng cho người đó những lời nói thật lòng , chẳng cần phải những câu nói hoa mĩ mà khi yêu nhau người ta nói với nhau , đâu cần phải là điều gì đó thật đặc biệt thì mới nói được tình cảm của mình ? Nghe thì dễ dàng , vậy mà đến lúc thực hiện điều ấy mới thấy thật sự khó . Nếu mọi thứ quá dễ dàng với con người thì chúng ta đâu còn điều gì để phấn đấu nữa ....
Lại suy nghĩ linh tinh nữa rồi ......
--------------
Gửi 1 người bạn của tôi .
Tớ biết ấy sẽ đánh giá bài tốt này cho tớ, ấy thường làm thế cho dù tớ không hề nhờ , nhưng liệu được bao nhiêu bài trong số đó ấy đọc ?
![Smile :) :)]()
Tớ viết những dòng này trước hết là để cảm ơn ấy , bởi vì ấy đã mang cho tớ 1 phần niềm tin mà tớ đã đánh mất . Tớ cảm ơn rất nhiều , giá mà tớ có thể làm được điều gì đó cho ấy . Nhưng thật tiếc , tớ đã nhiều lần làm cho ấy phật ý , tớ cũng chỉ muốn ấy biết những suy nghĩ thực sự của tớ . Rõ ràng tớ hoàn toàn có thể làm cho ấy tin rằng tớ 1 là người hoàn hảo đúng như ấy mong muốn . Nhưng tớ xin lỗi , tớ không thể . Tớ không muốn mang mặt nạ khi đối diện với ấy . Tớ nghĩ rằng , tớ đã nói dối ấy nhiều thì đã đến lúc tớ phải nói thật . Tớ chẳng muốn lừa dối mãi . Tớ là người như thế , tớ không phải là người hoàn hảo, tớ biết rằng ấy chẳng hề đòi hỏi bạn của ấy là người hoàn hảo , nhưng tớ có lẽ đã không hoàn hảo ở chỗ mà ấy cần nhất . Tớ không muốn thay đổi nó , bạn của tớ ạ , tớ tin vào những gì tớ đã và đang làm , tớ không thấy hối tiếc khi đã làm những điều ấy . Bởi vì tớ không muốn sống cả đời trong nuối tiếc và ân hận , tớ chỉ muốn sống được thanh thản , ở bên cạnh người mà tớ yêu thương . Tiếc rằng cuộc đời có lẽ đã không công bằng với tớ , chẳng cho tớ lấy 1 cơ hội . Ấy có biết vì sao , những lần ấy hỏi tớ : " Cậu thích ... à " tớ đều trả lời không không ? Bời vì tớ không thích , tớ biết yêu và thích khác nhau nhiều như thế nào , tớ chỉ tiếc là ấy đã không hiểu . Tớ cũng chẳng thể trách ấy , có lẽ ấy đã đặt nhiều niềm tin vào tớ lắm , thế mà điều mà ấy nhận được lại là sự thất vọng ,bẽ bàng thế này . Tớ xin lỗi , lại 1 lần nữa tớ nói xin lỗi , tớ xin lỗi bời vì tớ sợ sẽ đến 1 lúc nào đó , tớ chẳng còn có thể nói được câu này nữa ....Bạn ạ , có 1 điều tớ muốn nói với ấy rằng , tớ luôn coi ấy là 1 trong 2 người bạn tốt nhất mà tớ có , và sẽ mãi mãi là như vậy . Tớ thật may mắn vì được làm bạn với ấy ,tớ không hình dung nổi nếu tớ không có ấy , tớ đã chẳng thể vượt qua nổi những ngày tháng u ám .... Đến những ngày này , khi mọi thứ đã tốt đẹp , tớ không hề quên ơn ấy , cảm ơn vì tất cả những gì đã làm cho tớ . Tớ cảm ơn cả những lúc ấy làm tớ buồn và thất vọng ghê gớm , bời không có những lúc ấy , có lẽ tớ sẽ chẳng bao giờ biết rằng mình đối xử với ấy chưa đúng những gì ấy đáng được nhận . Nhưng bạn ạ , tớ chỉ có thế , tớ chấp nhận con người thực của mình chứ không phải 1 ai đó hoàn hảo mà mọi người luôn hướng về . Con người ai cũng có những khiếm khuyết , việc cần làm là chấp nhận những khiếm khuyết đó chứ không phải là đem nó lên bàn mổ để đàm tiếu đúng không ?
Tớ hơi thất vọng bời vì tớ phải nhắc mod , tên ấy mới hiện lên trên cái box chúc mừng sinh nhật , vậy mà sinh nhật bạn Nhung thì được mod nhớ ngay , thật không công bằng , tớ cũng biết rằng , mấy ngày nữa đến sinh nhật tớ , có lẽ tớ cũng chẳng được ai nhớ đến , tớ cũng chẳng ước mình nhận được nhiều lời chúc ,chỉ trừ lời chúc của 1 người , người mà ấy cũng biết là ai rồi . Tớ có thể giả vờ nhiều chuyện , nhưng có lẽ, ấy nên thấy trong lời nói dối của tớ vẫn có sự thật , và sự thật ấy không dành cho những ai đón nhận nó 1 cách bâng quơ , ấy hiểu không ?
Ấy ạ , giá mà tớ hiểu được những điều ấy nói , không phải tớ không hiểu mà vì tớ không muốn hiểu vì người tớ yêu , nhiều lúc tớ quên cả bạn bè ,tớ bất chấp tất cả, bời vì tớ yêu người đó , tớ muốn làm nhiều việc cho người ta , và vì tớ đã quyết thì chẳng ai thay đổi được . Tớ muốn ấy hiểu và chấp nhận điều ấy . Còn nếu ấy giận và không muốn nói chuyện với tớ nữa thì tớ cũng đành chịu ,tớ biết làm sao được , tớ chỉ biết rằng tớ đã có 1 người bạn thực sự tốt, tớ không muốn đánh mất những gì ít ỏi tớ còn lại , thực sự không muốn nhưng như tớ đã nói , tớ chẳng thể thay đổi được thành người mà ấy mong muốn , ấy hiếu không ?
---------------------
Gửi 1 người khác ....
Gửi người luôn lạnh nhạt , vô tình với tớ , người mà nhiều lúc tớ tự hỏi tại sao tớ là yêu được . Tớ biết cậu có nhiều khiếm khuyết, con người ai cũng thế cả mà thôi , Cậu đối xử với tớ cũng giống như đối với những đứa cậu ghét . Cậu biết không , tớ không trách cậu đâu ,không bao giờ trách cậu . Chỉ có 1 điều tớ muốn nói ,tớ muốn cậu hạnh phúc , tớ không muốn cậu nghĩ rằng tớ tìm đến cậu chẳng qua là vì những lí do đê tiện nào khác . Tớ biết rằng mình rất đáng ghét trong mắt bạn bè , và có lẽ , không may mắn thay , trong đó có cậu , tớ biết rằng dù tớ có làm gì thì tớ cũng chẳng thay đổi thực tại , rằng tớ là kẻ thất bại ,tớ không có được 1 cơ hội dù là nhỏ nhất .Mấy ngày nữa , tớ cũng không dám mong đợi cậu sẽ nhớ đến , ngày hôm đó có kiểm tra , cậu sẽ phải ôn bài , thời gian đâu ra mà để quan tâm đến 1 người dưng cơ chứ . Nhưng tớ sẽ không buồn , bởi sự có mặt của cậu trong cuộc sống của tớ đã là món quà lớn nhất ... Tớ ước cậu sớm có 1 đó để quan tâm và để được quan tâm đến , chứ không phải 1 đứa như tớ . Tớ ước mong thực sự cho dù đó sẽ là 1 ngày mà trong thâm tâm tớ mong không bao giờ đến ... Tớ không vồ vập , tớ không muốn cậu khinh tớ , cho dù nhiều lúc tớ ước chỉ được 1 lần ở bên cậu thật lâu thì cũng không thể được . Tớ hiểu mình , tớ hiểu việc tớ đang làm , việc đó có thể nào thì tớ vẫn sẽ tiếp tục , bời tớ thấy nó không có tội . Nhưng tớ cũng hy vọng cậu đừng để tâm đến tớ , đừng vì tớ mà phải băn khoăn , lo lắng ,suy nghĩ , tớ sẽ buồn lắm đấy .... Gửi người mà tớ yêu những dòng này , tớ chẳng muốn viết nữa nhưng cứ suy nghĩ , tớ lại càng thấy buồn . Nhưng thôi , nỗi buồn rồi cũng sẽ qua , tớ sẽ cố gắng gặm nhấm sinh nhật 17 của mình , không có cậu . Mãi mãi ....