Gửi 7817 ngốc nghếch,
Chẳng biết ấy ngốc hay tớ ngốc nhỉ? Ấy ngốc vì tớ đã làm đến như vậy rồi mà ấy vẫn không nhận ra tình cảm của tớ - hay là- tớ ngốc vì chẳng biết ấy đối với tớ thế nào.
Lẽ ra ấy phải nhận ra chứ nhỉ? Ấy phải nhận ra điều đó qua thái độ của tớ, qua mấy tin nhắn tớ gửi cho bạn tớ nhưng chẳng may lại gửi nhầm cho ấy. Ừ, chắc chắn ấy phải nhận ra chứ. Tớ đã viết 1 cái blog nhan đề “a letter from me to you” nhưng không nói receiver là ai cả. Vì tớ chắc chắn rằng đọc xong ấy sẽ thấy nội dung bức thư thật trùng khớp với những gì xảy ra giữa tớ và ấy. Nhưng ấy cứ hỏi tớ là tớ viết cho ai, ấy hỏi có phải tớ đã thích ai rồi không. Sốt ruột, bực mình, tớ nói toẹt ra: “Tớ viết cho ấy đấy! Đồ ngốc!”
Vài giây sau, trên cửa sổ YM hiện lên dòng trả lời của ấy: “Rõ ràng quá. Tớ biết chứ. Tớ chỉ hỏi chơi vậy thôi.” Hứ, không phải là ấy ép tớ nói ra sao. Ấy đã biết trước rồi hay đến lúc đấy mới biết?
Tại sao tớ chẳng biết gì cả. Tớ chẳng cảm nhận được điều gì. Có lúc, ấy rất quan tâm đến tớ, quan tâm trên cả mức tình bạn, tuy bắt đầu nói chuyện với nhau chưa lâu, một năm chứ mấy. Tại vì tớ đăng kí học tiếng anh cùng lớp với ấy, ngồi cạnh nhau, nói chuyện và thấy có vẻ hợp chuyện. Bọn nó nhìn tớ với ấy nói chuyện rồi nháy nhau: “Sao chúng nó buôn giỏi thế nhở. Buôn cháy cả chợ!” Nói chuyện với tớ, ấy có vẻ hỏi rất kĩ về gia đình tớ. Ấy hỏi bố mẹ tớ tên gì, bao nhiêu tuổi, làm gì, ở đâu. Ấy hỏi tớ có anh chị em không, bao nhiêu tuổi, học lớp mấy. Ấy hỏi hết. Hỏi nhiều quá, ấy còn biết về tớ nhiều hơn là tớ biết về ấy. Những lúc ấy đi đâu đó xa xa, ấy đều nhắn tin kể chuyện với tớ, kể về những gì ấy thấy và những gì xảy ra trên đường đi. Có buổi sáng nọ, ấy nhắn tin hỏi tớ đêm hôm trước có ngủ được không. Có một buổi trưa, ấy nhắn tin hỏi tớ đang làm gì, có phải đang nấu cơm không, cơm có món gì đấy. Bây giờ thì ấy lại nháy máy vào buổi sáng sớm để đánh thức tớ dậy đi học chắc vì ấy biết tớ là cái đồ mê ngủ. Có những chuyện không vui xảy ra trong gia đình, ấy chỉ nói với mỗi tớ mà không nói với đứa nào cả. Ấy gọi tớ là Mèo, một cái nickname rất dễ thương. Bạn bình thường chẳng ai đặt nickname cho nhau như vậy. Bạn thân của tớ, chẳng đứa nào quan tâm đến tớ nhiều đến như thế. Không phải bọn nó hời hợt mà bởi vì… có lẽ cách quan tâm của bọn nó khác chăng? Có lẽ bọn nó nghĩ rằng như vậy thật sến và thật chuối. Đến tớ cũng chưa bao giờ quan tâm đến ai như thế. Đôi khi, đang ở trong lớp, tớ thấy hơi nóng gáy, quay sang thấy ấy đang nhìn về phía tớ; liệu ấy nhìn tớ hay nhìn đi đâu? Chả biết. Nhưng tớ nghĩ là ấy đang nhìn tớ. Tại sao ấy lại quan tâm đến tớ nhiều như thế nhỉ? Tớ có cảm giác đấy không chỉ là cách quan tâm của một người bạn.
Có lần ấy nói đại ý rằng ấy coi tớ là bạn thân. Thật ư? Mới 1 năm mà. Ấy làm tớ bất ngờ. Đối với ấy tớ quan trọng vậy sao? Rồi có lần tớ hỏi ấy có bạn thân không, ấy bảo ấy không có. Lạ thật nhỉ. Tớ nghĩ ấy phải có nhiều bạn thân lắm chứ. Vì tính ấy sôi nổi và cởi mở lắm. Tớ bị cuốn hút cũng vì cái cá tính ấy của ấy. Lúc đầu tớ không tin nhưng sau khi chat với ông anh sinh đôi của ấy, thấy ông ý cũng nói như vậy thì tớ tin… Tin thôi, chứ tớ không hiểu tại sao. Tớ cũng không có nhiều bạn, nhưng tớ có mấy đứa bạn thân. Còn ấy, cả bạn thân cũng không có. Như vậy, những lúc buồn ấy tâm sự với ai nhỉ?
Có những lúc ấy quan tâm đến tớ nhiều vậy đấy, nhưng có lúc ấy lại tỏ ra lạnh lùng, hời hợt, cứ như tớ với ấy không phải là bạn ấy. Ở lớp, mọi người hay gán ghép tớ với ấy. Có 1 khoảng thời gian, ấy cực kì lạnh lùng với tớ, gặp nhau cũng không có 1 câu chào. Ở trên lớp ấy cũng không nói với tớ câu nào. Gặp nhau ở hành lang, khi tớ đang ngồi vắt vẻo trên lan can nhìn xuống sân trường, thì ấy từ trong lớp đi ra, đứng ở lan can, cách tớ 1m và cũng nhìn xuống sân trường, nhưng chẳng nói với tớ câu nào. Còn tớ không bao giờ tớ mở miệng trước. Bình thường, ấy toàn mượn vở tớ, nhiều đến mức tớ phải hỏi tại sao ấy không mượn ai khác, thì ấy bảo chữ tớ dễ nhìn; nhưng hồi ấy, ấy không mượn vở tớ nữa mà mượn vở mọi người. Khi ra chỗ tớ mượn vở chị Châu, ngồi cạnh tớ, ấy cũng coi như tớ vô hình luôn. Kệ ấy! Nhưng gặp trên YM thì nói chuyện. Tớ hỏi ấy tại sao tự dưng ít nói chuyện với tớ trên lớp thế, thì ấy bảo ấy sợ bị mọi người trêu. Hơ hơ…
Ấy đã biết là tớ thích ấy. Nếu ấy không thích tớ thì ấy phải giữ khoảng cách chứ. Đằng này… ấy lại trở nên thân với tớ hơn.
Ấy đã biết là tớ thích ấy. Nếu ấy thích tớ thì ấy phải thế nào đi chứ. Ấy phải nói ra đi chứ. Đằng này… ấy cứ xem như chẳng có chuyện gì xảy ra…
Nếu ấy thích tớ, thì hãy ăn nói lịch sự chút đi và đừng có ăn nói vô duyên nữa. Ấy bảo tớ rằng chơi với nhau lâu rồi giữ ý làm gì…
Nếu ấy không thích tớ thì cứ hời hợt với tớ đi, tại sao nhiều lúc rất quan tâm đến tớ, đôi khi lại quá hời hợt? Để làm gì cơ chứ!
Rốt cuộc là ấy có thích tớ không đây. Tối hôm qua, nhận được 1 dòng off của ấy: "anh nhớ em anh nhớ em" Có phải ấy trêu tớ không? Hay thực sự ấy muốn nói thế?
7817 ngốc nghếch à, chắc ấy không biết đâu nhỉ, thực ra, tớ muốn gọi ấy bằng anh lắm. Dù sao ấy cũng hơn tuổi tớ mà. Thế nhưng ấy- tớ được một thời gian mới biết. Lúc đó thì quen mồm mất rồi. Tuy tớ cứ từ chối khi ấy bảo: "Kém tuổi thì phải gọi tớ bằng anh đi!" nhưng thực ra... tớ muốn lắm chứ.
Anh...
Tại sao cái tiếng "anh" nó khó phát ra từ cổ họng tớ thế nhỉ?
Thật chuối, tớ muốn xưng hô ngang hàng với ấy để tỏ ra rằng mình không chịu thua kém ấy. Tớ muốn mình mạnh mẽ hơn lên... Nhưng tớ cũng muốn gọi ấy là anh vì... ở bên cạnh ấy, tớ luôn cảm thấy mình thật bé nhỏ. Và tớ muốn có cái cảm giác được chở che, bảo vệ...
Ở cạnh ấy, tớ có cảm giác bình yên lắm, ấy có biết không, đồ ngốc? Bình yên lắm... và chẳng sợ gì cả...
You're here, there's nothing I fear...
Tớ biết ấy quan tâm đến tớ, nhưng nếu sự quan tâm đấy mà ngọt ngào như kẹo Apenllibe (hình như viết sai tên
) thì tuyệt vời biết mấy.
Ôi...
Đồ ngốc...
(
Tớ ghét ấy lắm, biết không hả![-x
Ghét lắm ý...
Ghét kinh khủng...
Ghét ơi là ghét...
(
Những lúc ấy trêu tớ, tớ chỉ muốn BỤP cho ấy 1 trận tơi bời hoa lá cho bõ ghét [-x
Nhưng tớ không BỤP, còn ấy thì vẫn cứ thế mà trêu X( Hừ... [-(
Tớ ghét ấy. Biết chuyện tớ bị ngất ở trường hôm trước không an ủi động viên mà còn... "Lười tập thể thao đây mà, yếu!
) Phải chăm chỉ tập luyện như tớ đây này!:> "
Hừ, bạn bè thế đấy![-(
Tớ ghét ấy![-x
Ấy dám chê tớ béo mặc dù dạo này do chán đời, tớ ăn ít đi nhiều vì cảm thấy không ngon miệng. Ấy thì gầy lắm đấy mà bảo tớ béo. [-( Đã bị tớ gọi là Chaien rồi, mà lại còn...[-(
Tớ ghét ấy lắm!
(
Ghét lắm!
Ghét ơi là ghét!
Ghét! [-(
------------
@Phương Hoa: Em có lỗi đâu.
Chị đọc xong, chợt nhận ra rằng mình cũng nghĩ như vậy, nói là gửi, nhưng mình có gửi cho nó quái đâu.
) Mấy dòng em viết như là trúng tim đen của chị ý.