Nguyễn Thị Kiều Minh
(kieuminh)
Active Member
Gửi 7817,
Tớ chẳng hiểu gì cả.
( Quả thật là tớ chẳng hiểu gì cả. Có những lúc ấy rất quan tâm đến tớ. Và cũng có lúc... ấy lờ tịt tớ đi...
Ấy giải được câu đố trên blog của tớ, cái câu đố mà tớ treo giải thưởng là "Ai giải được đúng và sớm nhất, tui mời đi uống cà phê". Ừ, ấy thắng. Dĩ nhiên là tớ phải giữ đúng lời hứa. Mấy hôm sau, ấy nhắn tin nhắc tớ và nói thêm: "Sẽ có lúc nào đó tớ mời ấy đi uống cà phê." Tớ nhắn lại: "Sao tự nhiên tốt bụng thế? Nhân dịp gì vậy?" Ấy trả lời: "Chẳng nhân dịp gì cả. Chỉ là vì... tớ chưa bao giờ uống cà phê với ấy thôi. Ít lâu sau, ấy nhắn tin hẹn tớ tối chủ nhật nọ đi uống cà phê. Ừ, đi thì đi. Lên Lò Sũ. Đấy là 1 quán nhỏ, nằm trên gác 2 của 1 cái ngõ nhỏ. Đó là cái quán mà tớ đã từng quảng cáo với ấy: "Rất Hà Nội và rất romantic" sau 1 lần lên đó cùng bà chị tớ. Tớ đã bảo: "quán đó romantic lắm, tớ với ấy lên đó không hợp!" nhưng ấy cứ nằng nặc đòi lên đó. Ừ, lên thì lên! Sợ quái gì! Hôm đó uống xong, ấy giành trả tiền và nói: "Hôm nay tớ mời! Ấy thì hôm khác!" Tại sao nhỉ? Chẳng lẽ ấy muốn có lần thứ 2 đi với tớ? Đó là lần đầu tiên tớ đi chơi riêng với 1 tên con trai. Đó có thể gọi là "hẹn hò" không nhỉ. Lần đầu... Ừ, lần đầu "hẹn hò"
Lần thứ 2 hẹn hò. Ấy lại rủ trước. Hôm đó là thứ 7. Ấy bảo, muốn nghe tớ kể chuyện về chuyến đi SaPa của tớ với mấy người bạn. Hôm đó, theo quyết định của tớ, lên Phan Chu Trinh uống hồng trà. Chẳng hiểu sao, khi tớ kể, ấy toàn ngắt lời tớ để nói linh tinh. Thế là... nói mãi mà vẫn không hết chuyện. Thực sự là tớ chẳng hiểu. Khi tớ nói chuyện với mọi người, chủ yếu tớ toàn là người nói, mọi người toàn ngồi nghe tớ nói. Còn ấy thì... Ôi, khó hiểu!!! Ngồi buôn chuyện, khi uống xong, ngồi thêm 1 tí, tớ bảo:
- Thôi, "té" đi!
- Oái, sao chưa chi đã đòi về?
- Ơ, uống xong không về thì ở lại làm gì?
- Thế thì đi lượn 1 tí nhé?
Lấy xe xong, vừa trèo lên thì tớ nghe thấy tiếng gọi í ới. Ấy bảo có đứa gọi tớ. Ối, đúng giọng con Trang chó trắng. Tớ chưa kịp bảo ấy: "Kệ nó, cứ phóng đi" thì ấy đã vòng xe sang bên kia đường- chỗ có đứa vừa gọi tên tớ vừa vẫy vẫy lúc nãy. Úi, đúng nó thật. Nó kêu là sao đi chơi không rủ nó (đi SaPa hay đi uống hồng trà?) rồi nó dọa sẽ đưa chuyện tớ với ấy đi chơi lên blog. Ấy vội vàng giải thích lí do. Sao phải lúng túng thế nhở? Đi chơi thì sao? Tớ chẳng hiểu. Thế rồi về. Ấy đèo tớ rẽ sang Tràng Tiền, còn nó rẽ vào đường gần đấy, nó đi được 1 đoạn, ấy còn gọi với theo: "Trang ơi, về nhá!" Hâm thật.
Sau đấy, ấy rủ tớ "Lên hồ Tây hóng mát" Ờ, sợ quái gì? Lên thì lên! Nhưng sau đó lại thay đổi "Thôi, ra Lăng Bác, lên hồ Tây sợ muộn." Lúc đó đã hơn 9 giờ tối. Thế là ra quảng trường Ba Đình, lượn lờ 1 tí rồi về. Thật chuối.
Chẳng hiểu sao, khi nói chuyện với tớ, ấy cứ hay nhắc đến đứa này đứa nọ rồi khen nức nở, để tớ phải bực mình gắt lên: "Nếu thích thì đi mà lấy!", "Thế thì cưa đi!", "Kể với tớ làm gì!" Những lúc như thế, ấy vẫn bảo: "tớ kể thế thôi, chứ tớ có thích đâu!"
Những lần tớ than thở với ấy là tớ đang béo, ấy bảo: "Thôi, béo gì! Ấy như thế được rồi. Gầy nữa để thành con sếu à!"
"Tớ thích con gái hiền lành và dịu dàng" - "Dịu dàng như tớ hả?" - "Ừ, cứ như Mèo là được!"
"Tớ thích con gái phải ăn mặc kín đáo, cứ như Mèo là được! Chứ cứ như mấy đứa lớp Anh Nhật, ăn mặc hở hang, đi lại uốn éo là tớ không thích."
"Tính tớ thoải mái, nghĩ gì nói nấy nên bị nhiều người gọi là không đoàng hoàng. Thế nên bây giờ tớ rất chú ý khi ăn nói với người ngoài. Còn với những ai thân thiết thì... cứ vô tư. Như Minh Mèo chẳng hạn, có gì là tớ nói luôn!" -> Ô, hóa ra ấy coi tớ là thân thiết á?
Tức quá! Tức quá! Hôm nay gặp trên YM, ấy lại bảo rằng ấy kết 1 bạn mới quen và bạn ý cũng thích ấy. Rồi khen bạn ý nức nở. Quả thật tớ chẳng hiểu!!! Chẳng nhẽ ấy nói ra là để chọc tớ sao?
Tớ có thể hiểu được sở thích của ấy, hầu hết những suy nghĩ của ấy nhưng... còn những gì ấy dành cho tớ thì... tớ vẫn chẳng hiểu gì cả!!! Tại sao tớ chẳng cảm nhận được điều gì? Tại sao nhỉ?
Rõ ràng là ấy có quan tâm đến tớ, nhiều hơn người mà tớ đã từng... đơn phương. Nhiều, nhiều lắm. Tớ biết chứ! Tại sao? Tại sao với anh ý, tớ lại có thể mơ mộng, tưởng tượng ra rất nhiều trong khi... thật ra... chẳng có gì cả. Chẳng có gì. Còn... với ấy...
Tớ chẳng hiểu gì cả! Hoàn toàn không hiểu! Ôi, sao đau đầu thế không biết!!! Ôi, tớ ghét ấy!!!
Tớ chẳng hiểu gì cả.
Ấy giải được câu đố trên blog của tớ, cái câu đố mà tớ treo giải thưởng là "Ai giải được đúng và sớm nhất, tui mời đi uống cà phê". Ừ, ấy thắng. Dĩ nhiên là tớ phải giữ đúng lời hứa. Mấy hôm sau, ấy nhắn tin nhắc tớ và nói thêm: "Sẽ có lúc nào đó tớ mời ấy đi uống cà phê." Tớ nhắn lại: "Sao tự nhiên tốt bụng thế? Nhân dịp gì vậy?" Ấy trả lời: "Chẳng nhân dịp gì cả. Chỉ là vì... tớ chưa bao giờ uống cà phê với ấy thôi. Ít lâu sau, ấy nhắn tin hẹn tớ tối chủ nhật nọ đi uống cà phê. Ừ, đi thì đi. Lên Lò Sũ. Đấy là 1 quán nhỏ, nằm trên gác 2 của 1 cái ngõ nhỏ. Đó là cái quán mà tớ đã từng quảng cáo với ấy: "Rất Hà Nội và rất romantic" sau 1 lần lên đó cùng bà chị tớ. Tớ đã bảo: "quán đó romantic lắm, tớ với ấy lên đó không hợp!" nhưng ấy cứ nằng nặc đòi lên đó. Ừ, lên thì lên! Sợ quái gì! Hôm đó uống xong, ấy giành trả tiền và nói: "Hôm nay tớ mời! Ấy thì hôm khác!" Tại sao nhỉ? Chẳng lẽ ấy muốn có lần thứ 2 đi với tớ? Đó là lần đầu tiên tớ đi chơi riêng với 1 tên con trai. Đó có thể gọi là "hẹn hò" không nhỉ. Lần đầu... Ừ, lần đầu "hẹn hò"
Lần thứ 2 hẹn hò. Ấy lại rủ trước. Hôm đó là thứ 7. Ấy bảo, muốn nghe tớ kể chuyện về chuyến đi SaPa của tớ với mấy người bạn. Hôm đó, theo quyết định của tớ, lên Phan Chu Trinh uống hồng trà. Chẳng hiểu sao, khi tớ kể, ấy toàn ngắt lời tớ để nói linh tinh. Thế là... nói mãi mà vẫn không hết chuyện. Thực sự là tớ chẳng hiểu. Khi tớ nói chuyện với mọi người, chủ yếu tớ toàn là người nói, mọi người toàn ngồi nghe tớ nói. Còn ấy thì... Ôi, khó hiểu!!! Ngồi buôn chuyện, khi uống xong, ngồi thêm 1 tí, tớ bảo:
- Thôi, "té" đi!
- Oái, sao chưa chi đã đòi về?
- Ơ, uống xong không về thì ở lại làm gì?
- Thế thì đi lượn 1 tí nhé?
Lấy xe xong, vừa trèo lên thì tớ nghe thấy tiếng gọi í ới. Ấy bảo có đứa gọi tớ. Ối, đúng giọng con Trang chó trắng. Tớ chưa kịp bảo ấy: "Kệ nó, cứ phóng đi" thì ấy đã vòng xe sang bên kia đường- chỗ có đứa vừa gọi tên tớ vừa vẫy vẫy lúc nãy. Úi, đúng nó thật. Nó kêu là sao đi chơi không rủ nó (đi SaPa hay đi uống hồng trà?) rồi nó dọa sẽ đưa chuyện tớ với ấy đi chơi lên blog. Ấy vội vàng giải thích lí do. Sao phải lúng túng thế nhở? Đi chơi thì sao? Tớ chẳng hiểu. Thế rồi về. Ấy đèo tớ rẽ sang Tràng Tiền, còn nó rẽ vào đường gần đấy, nó đi được 1 đoạn, ấy còn gọi với theo: "Trang ơi, về nhá!" Hâm thật.
Sau đấy, ấy rủ tớ "Lên hồ Tây hóng mát" Ờ, sợ quái gì? Lên thì lên! Nhưng sau đó lại thay đổi "Thôi, ra Lăng Bác, lên hồ Tây sợ muộn." Lúc đó đã hơn 9 giờ tối. Thế là ra quảng trường Ba Đình, lượn lờ 1 tí rồi về. Thật chuối.
Chẳng hiểu sao, khi nói chuyện với tớ, ấy cứ hay nhắc đến đứa này đứa nọ rồi khen nức nở, để tớ phải bực mình gắt lên: "Nếu thích thì đi mà lấy!", "Thế thì cưa đi!", "Kể với tớ làm gì!" Những lúc như thế, ấy vẫn bảo: "tớ kể thế thôi, chứ tớ có thích đâu!"
Những lần tớ than thở với ấy là tớ đang béo, ấy bảo: "Thôi, béo gì! Ấy như thế được rồi. Gầy nữa để thành con sếu à!"
"Tớ thích con gái hiền lành và dịu dàng" - "Dịu dàng như tớ hả?" - "Ừ, cứ như Mèo là được!"
"Tớ thích con gái phải ăn mặc kín đáo, cứ như Mèo là được! Chứ cứ như mấy đứa lớp Anh Nhật, ăn mặc hở hang, đi lại uốn éo là tớ không thích."
"Tính tớ thoải mái, nghĩ gì nói nấy nên bị nhiều người gọi là không đoàng hoàng. Thế nên bây giờ tớ rất chú ý khi ăn nói với người ngoài. Còn với những ai thân thiết thì... cứ vô tư. Như Minh Mèo chẳng hạn, có gì là tớ nói luôn!" -> Ô, hóa ra ấy coi tớ là thân thiết á?
Tức quá! Tức quá! Hôm nay gặp trên YM, ấy lại bảo rằng ấy kết 1 bạn mới quen và bạn ý cũng thích ấy. Rồi khen bạn ý nức nở. Quả thật tớ chẳng hiểu!!! Chẳng nhẽ ấy nói ra là để chọc tớ sao?
Tớ có thể hiểu được sở thích của ấy, hầu hết những suy nghĩ của ấy nhưng... còn những gì ấy dành cho tớ thì... tớ vẫn chẳng hiểu gì cả!!! Tại sao tớ chẳng cảm nhận được điều gì? Tại sao nhỉ?
Rõ ràng là ấy có quan tâm đến tớ, nhiều hơn người mà tớ đã từng... đơn phương. Nhiều, nhiều lắm. Tớ biết chứ! Tại sao? Tại sao với anh ý, tớ lại có thể mơ mộng, tưởng tượng ra rất nhiều trong khi... thật ra... chẳng có gì cả. Chẳng có gì. Còn... với ấy...
Tớ chẳng hiểu gì cả! Hoàn toàn không hiểu! Ôi, sao đau đầu thế không biết!!! Ôi, tớ ghét ấy!!!