Phạm Hồng Anh
(crashzone)
New Member
Gửi mày...
Lâu lắm rồi tao mới có thời gian ngồi lại và type cho mày những dòng này... Bởi vì tao đã nghĩ, uh, đã tin 1 cách chắc chắn rằng tao không còn thích mày nữa, rằng tao đã free thật rồi... Cho đến thứ... tuần trc', toa cũng chẳng nhớ là thứ mấy nữa...ở cột đèn xanh đèn đỏ ấy...tao thấy mày...tao cảm thấy mình đã lầm lẫn ghê gớm...
Tao đi bộ ra bus-stop, 1 mình thôi. Đến chỗ đèn giao thông thì đèn đỏ, tao định qua đường thì nhìn thấy mày. Chẳng khác gì cả. Xe đạp của mày, rồi ánh mắt, nụ cười trên môi của mày vẫn thế. Tự nhiên, tao không suy nghĩ gì cả, chạy ngược lại, nấp ở sau cái cầu thang to cạnh đấy. Trong đầu tao chỉ có 2 tiếng:"Phải trốn!". Nghĩ lại buồn cười thật đấy
Tao đứng phải đến 15', ép chặt vào bức tường lạnh buốt... Tao cứ đứng như vậy, đầu óc trống rỗng và mặt đầm đìa nước mắt... Rồi lúc tao rời chỗ nấp và đi qua đường, tao cứ thấy ánh mắt mày đuổi theo... Lòng tao bồihồi đến lạ...
Mày à, tao lại bỏ lỡ, lại không được gặp mày... Tao bít tất cả là tại tao, tịa tao không đủ can đảm, tại tao không đủ tự tin, tại tao hay suy nghĩ vớ vẩn. Tao tưởng tượng, nếu như lúc ấy tao cứ đứng đấy nhìn mày, mày nhìn thấy tao, mày chào tao, và tao chào lại mày thì đã sao? Nhưng rồi tao nghĩ lại, nếu tao có thể, đứng chào mày, cười 1 cái với mày thì tao cũng đã òa khóc lên rồi. Chẳng hiểu tại sao mỗi lần nghĩ đến mày là mắt tao lại ướt... Như vậy là dù gì thì tao cũng phải khóc, tại sao tao lại không ra gặp mày... tại sao...?![Frown :( :(]()
Trong suốt một thời gian dài tao đã lừa dối mọi người và chính bản thân tao. Có ai hỏi tao cũng nói là quên mày rồi, bi h tao chẳng thik ai... Và với chính mình, tao cũng tự lừa dối như vậy. Để làm gì? Để xoa địu cái chua xót trong lòng tao, hay những cái cảm xúc ngọt ngào chợt dâng lên trong tao khi tao nghĩ đến mày và lại tắt ngấm đi đột ngột, để lại trong tao những nuối tiêc đến khôn cùng...
Đôi khi, nghĩ lại về những tháng ngày đã qua, tao lại tự hỏi tao quen mày, thik mày đến tận bây h để làm gì? Để khóc? Đề thương nhớ 1 hình bóng đã quá mờ nhạt? Hay để mất 1 người chưa bao h thuộc về mình? Tao nghĩ và không tự trả lời được... Những cơ hội để gặp mày, tao vuột mất, có khi do khách quan, có khi lại do chính bản thân tao. Gặp mày với tư cách 1 người bạn thôi mà, có sao đâu, vậy mà tao cũng ko thể... Tao giận chính tao, ghét cay ghét đắng cái bản thân tao, những suy nghĩ lừa dối của tao... Tao ghét tao...
Nếu như tao không gặp mày ở chỗ đèn xanh đèn đỏ ấy, nếu như tao chào mày, nếu như tao có thể gặp mày thuòng xuyên hơn, thì tao chắc không lừa dối bản thân lâu như vậy, tao không phải chấp nhận một sự thật cay đắng như thế, rằng tao vẫn thik mày, và thik đơn phương...
Giá như tao cảm nhận được cái trống vắng trong con tim tao, những nỗi buồn dậy lên trong lòng tao mỗi khi tao nghĩ về mày , không phải đơn giản chỉ là hoài niệm... Giá như tao không cố ép bản thân nghĩ sai lệch về tình cảm... giá như... thì biết đâu, bây h toa đã quên được mày, đã có thể tự tin chào hỏi mày, có thể coi mày như 1 người bạn bình thường... uh, biết đâu...
Giá như tao có thể làm lại tất cả, từ đầu....
Lâu lắm rồi tao mới có thời gian ngồi lại và type cho mày những dòng này... Bởi vì tao đã nghĩ, uh, đã tin 1 cách chắc chắn rằng tao không còn thích mày nữa, rằng tao đã free thật rồi... Cho đến thứ... tuần trc', toa cũng chẳng nhớ là thứ mấy nữa...ở cột đèn xanh đèn đỏ ấy...tao thấy mày...tao cảm thấy mình đã lầm lẫn ghê gớm...
Tao đi bộ ra bus-stop, 1 mình thôi. Đến chỗ đèn giao thông thì đèn đỏ, tao định qua đường thì nhìn thấy mày. Chẳng khác gì cả. Xe đạp của mày, rồi ánh mắt, nụ cười trên môi của mày vẫn thế. Tự nhiên, tao không suy nghĩ gì cả, chạy ngược lại, nấp ở sau cái cầu thang to cạnh đấy. Trong đầu tao chỉ có 2 tiếng:"Phải trốn!". Nghĩ lại buồn cười thật đấy
Mày à, tao lại bỏ lỡ, lại không được gặp mày... Tao bít tất cả là tại tao, tịa tao không đủ can đảm, tại tao không đủ tự tin, tại tao hay suy nghĩ vớ vẩn. Tao tưởng tượng, nếu như lúc ấy tao cứ đứng đấy nhìn mày, mày nhìn thấy tao, mày chào tao, và tao chào lại mày thì đã sao? Nhưng rồi tao nghĩ lại, nếu tao có thể, đứng chào mày, cười 1 cái với mày thì tao cũng đã òa khóc lên rồi. Chẳng hiểu tại sao mỗi lần nghĩ đến mày là mắt tao lại ướt... Như vậy là dù gì thì tao cũng phải khóc, tại sao tao lại không ra gặp mày... tại sao...?
Trong suốt một thời gian dài tao đã lừa dối mọi người và chính bản thân tao. Có ai hỏi tao cũng nói là quên mày rồi, bi h tao chẳng thik ai... Và với chính mình, tao cũng tự lừa dối như vậy. Để làm gì? Để xoa địu cái chua xót trong lòng tao, hay những cái cảm xúc ngọt ngào chợt dâng lên trong tao khi tao nghĩ đến mày và lại tắt ngấm đi đột ngột, để lại trong tao những nuối tiêc đến khôn cùng...
Đôi khi, nghĩ lại về những tháng ngày đã qua, tao lại tự hỏi tao quen mày, thik mày đến tận bây h để làm gì? Để khóc? Đề thương nhớ 1 hình bóng đã quá mờ nhạt? Hay để mất 1 người chưa bao h thuộc về mình? Tao nghĩ và không tự trả lời được... Những cơ hội để gặp mày, tao vuột mất, có khi do khách quan, có khi lại do chính bản thân tao. Gặp mày với tư cách 1 người bạn thôi mà, có sao đâu, vậy mà tao cũng ko thể... Tao giận chính tao, ghét cay ghét đắng cái bản thân tao, những suy nghĩ lừa dối của tao... Tao ghét tao...
Nếu như tao không gặp mày ở chỗ đèn xanh đèn đỏ ấy, nếu như tao chào mày, nếu như tao có thể gặp mày thuòng xuyên hơn, thì tao chắc không lừa dối bản thân lâu như vậy, tao không phải chấp nhận một sự thật cay đắng như thế, rằng tao vẫn thik mày, và thik đơn phương...
Giá như tao cảm nhận được cái trống vắng trong con tim tao, những nỗi buồn dậy lên trong lòng tao mỗi khi tao nghĩ về mày , không phải đơn giản chỉ là hoài niệm... Giá như tao không cố ép bản thân nghĩ sai lệch về tình cảm... giá như... thì biết đâu, bây h toa đã quên được mày, đã có thể tự tin chào hỏi mày, có thể coi mày như 1 người bạn bình thường... uh, biết đâu...
Giá như tao có thể làm lại tất cả, từ đầu....