Re: Những lá thư ...
Ông Trời này!
Con vừa gửi lên cho ông một Thiên Thần. Thiên Thần đến bằng đường thủy. Sông đêm nay nước cạn và trôi lờ lờ, nên con không biết bao giờ Thiên Thần sẽ đến được với ông. Thôi thì cứ viết thư và gửi.
Thiên Thần của con hơi ngốc. Từ ngày bé tí tới giờ, đã 5 lần ngã từ tầng 3, tầng 4 xuống. Ngã như thế rất đau, chắc ông cũng biết. Nhưng Thiên Thần cũng rất kiên cường, và vẫn sống. Đã vẫn sống. Với con.
Cũng vì ngã nhiều, Thiên Thần có hơi lãng tai. Thực ra là điếc đặc. Thế cũng tốt, có thể ngủ ngon lành dù dưới tầng khoan đục ầm ĩ. Chỉ hơi phiền con, mỗi giờ cơm phải đi tìm Thiên Thần, thường là lúc ấy đang cuộn tròn trong cái chăn màu xanh của con, và ngon lành ngủ, để bế xuống ăn cho đủ bữa. Ở chỗ ông chắc là không thường xuyên ầm ĩ như nhà con. Thế nên, nếu ông không phiền, thì có thể chữa lành tai cho Thiên Thần được không? Con nghe nói là ông có thể. Thế nên, chữa lành cho nó giúp con nhé. Không thể nghe chắc rất buồn. Con không muốn thế. Ví dụ là, Thiên Thần rất thích chơi nắp bút. Nhưng vì không nghe thấy, nên thi thoảng, lại làm văng nắp về một phía, còn mình lọ mọ đi tìm ở phía khác. Rất thương. Ví dụ khác là, có lẽ tối nay, thiên thần đã không thể nghe tiếng động cơ và còi từ xa đến, nên không kịp chạy tránh. Như thế chẳng phải bất công sao? Với lại, ở xa thế này, con không thể vẫy tay để Thiên Thần nhìn thấy và chạy đến nữa, nên cũng hy vọng, nó có thể nghe tiếng con gọi. Nếu không, con sẽ rất buồn.
Ngoài cơm thức ăn, Thiên Thần thích uống sữa không đường, ăn bánh mì mềm, và rất thích thức ăn cho mèo Friskies, vị cá, ông nhớ nhé. Có điều, ở nhà, Thiên Thần hay bị dành ăn, còn hay bị bắt nạt nữa, vì hiền quá, lại hơi yếu. Bây giờ, con gửi Thiên Thần cho ông, ông đừng để thế nhé. Hy vọng, ở chỗ ông, mọi người đều hiền hòa và nhường nhịn nhau. Thế thì Thiên Thần của con sẽ không bị thiệt thòi nữa. Vì con không thể ở đấy, bây giờ, để trông chừng Thiên Thần ăn mà không bị ai dành mất phần, hay ra can lúc Thiên Thần bị bắt nạt nữa, nên, nhờ ông nhé.
Trong nhà, Thiên Thần chắc là thương con nhất, và theo con nhất. Con cũng thương nó nhất. Buổi tối, bao giờ cũng là đứa đầu tiên lên ngủ với con, rúc vào con đang run cầm cập vì lạnh. À, Thiên Thần tuy hơi gầy, nhưng rất ấm, và khi ôm sẽ kêu grừ grừ nhỏ thôi, nhưng nghe rất dễ chịu. Tiếng grừ grừ ấy, con đã nghe quen như là thuốc ngủ. Bây giờ, con phải tập buổi tối ngủ một mình và không đợi Thiên Thần nữa, kể cũng sẽ buồn đấy, nhưng con hứa sẽ không nhiều đâu. Con cũng không ngại chia cho ông một ít hơi ấm và tiếng grừ của Thiên Thần, nếu ông muốn. Nhưng ông phải hứa, đừng để Thiên Thần phải ngủ một mình những tối lạnh, và đừng quên ôm Thiên Thần, thường xuyên.
Cách đây mấy tháng, Thiên Thần lần đầu tiên được làm mẹ. Nhưng Thiên Thần chẳng may ngủ gật trong lúc sinh, vì là lần đầu tiên, và mệt quá, không trách được mà, nên có 2 đứa bị ngạt. Còn một đứa nữa, hôm sau con không tìm thấy. Coi như ông đã bí mật đem nó đi mà không nói với con, con sẽ không trách ông đâu. Nhưng giờ, Thiên Thần đã lên với ông, ông nhớ để nó gặp mấy đứa nhỏ nhé. Cảm giác được làm mẹ có lẽ rất tuyệt vời. Thiên Thần của con hẳn nhiên phải được nếm trải, và chắc chắn là sẽ rất vui, cả mấy đứa kia nữa. Con hứa là nó sẽ chăm sóc con mình rất tốt, chứ không ngốc như trước nữa đâu.
Ngày bé, con không hiểu sao Thiên Thần rất ghét ôm. Ai ôm vào cũng đều kêu ré lên và vùng ra, kể cả con. Nhưng gần đây, hoặc là do con ôm nhiều quá đâm quen, hoặc là Thiên Thần đã tin tưởng con nhiều hơn rồi (con thích lý do số 2 hơn), nên nó không con khó chịu nữa. Tốt quá phải không ông? Nhưng con không chắc là ông có gặp rắc rối khi ôm nó những lần đầu tiên không. Nếu có, thì ông nhẫn nại một chút nhé, đừng giận nó, càng đừng bỏ cuộc. Rồi ông sẽ thấy, nó là một Thiên Thần đáng yêu thật nhiều, như là con đã thấy.
Thiên Thần có một đứa anh trai, tên là Bo. Nặng gấp đôi và nghịch gấp vài lần. Nhưng Thiên Thần thì tuyệt nhiên không thế, ví dụ là không bao giờ theo anh đi ăn vụng, chỉ trừ khi anh tha xuống cho thôi. Thế nên con mới nói, Thiên Thần rất ngoan. Có điều, từ hôm nay, sau khi con gửi Thiên Thần cho ông, anh của Thiên Thần có lẽ sẽ cô đơn lắm. Từ giờ sẽ không còn ai cho nó vờn chạy quanh phòng con, làm đổ vỡ đủ thứ nữa. Cũng không còn ai để nó dành ăn mỗi bữa, hay tha đồ vụng được cho. Đêm, lúc nó nghịch về và chui vào chăn, cũng sẽ không được ai liếm, và sau đó sẽ không có ai để ôm ngủ nữa. Hôm nay, trước khi con đi, Bo đã rất hiền, liếm láp cho em gái mình cẩn thận và sạch sẽ, lần cuối cùng, vì Thiên Thần không tự làm được nữa. Lúc con về, thấy Bo đi ra đi vào tìm Thiên Thần, con rất buồn, vì không biết phải làm sao. Bây giờ Bo đang ngủ trên chăn con, ngoan hơn mọi khi và sớm hơn mọi khi, ở đúng chỗ trước đây Thiên Thần thường ngủ. Con sẽ vào ôm nó ngủ ngay đây, thay cho Thiên Thần. Nhưng, dù không rõ nó hiểu được bao nhiêu phần về những thứ như là chia tay và mất mát, thì chắc cũng như con, nó sẽ nhớ Thiên Thần nhiều lắm lắm, và còn lâu nữa mới nguôi ngoai được. Vì, cũng như con, nó chưa bao giờ nói với Thiên Thần rằng, nó yêu Thiên Thần nhiều ra sao. Ông có thể giúp con, chuyển lời ấy không?
Hôm nay tiễn thiên thần, con đã khóc. Đừng trách con, chỉ tại thực lòng, con không muốn chia tay người bạn nhỏ mình yêu thương nhiều đến thế. Nhưng con hứa là chỉ hôm nay thôi. Hôm nay tiễn thiên thần, con không cho cái Chi đi. Đừng trách con, chỉ tại con không nỡ nhìn cái mắt sưng húp và rưng rưng của nó chờ đợi vô vọng đôi mắt của thiên thần sáng trở lại. Chờ đợi vô vọng một hơi ấm. Chỉ tại con sợ, hai đứa sẽ lại ngồi ôm nhau khóc như mưa, và không sao chào tạm biệt thiên thần được mất. Thế thì thật tệ.
Thiên Thần của con năm nay đã được một tuổi rồi. Mắt xanh, lông trắng mượt. Rất hiền. Và rất ngoan. Cả nhà còn đang định để Thiên Thần đi lấy chồng nữa, nhưng giờ thì không kịp. Khi gửi Thiên Thần đi, con đã thắt thêm một dải ruy băng hồng ở cổ - cái này con định để dành nó diện Tết. Ông chắc là sẽ nhận ra ngay thôi. Con đã lỡ hẹn một cái áo len cho Thiên Thần, phiền ông hãy nói với Thiên Thần là, con xin lỗi. Nhưng ở chỗ ông chắc là không rét nhiều như ở đây đâu. Con đan mà Thiên Thần không cần dùng, thì con sẽ buồn mất. Hơn nữa, con đã gửi kèm thiên thần chăn ấm và cả cái thùng thiên thần rất thích, ông có nhận được không? 14.1.2007, con đem Thiên Thần về, lúc ấy còn nằm gọn trong lòng bàn tay con như một cục bông rối, giờ đã thành thiếu nữ, lớn và xinh, và không còn ở bên con nữa. Mẹ con bảo, tháng này nhà con có hạn. Thiên thần hôm nay có lẽ đã gánh hạn ấy hộ bố mẹ con. Con thì không thích nghĩ thế. Không tốt chút nào. Nên con sẽ chẳng đặt cho cuộc chia tay này một lý do nào hết. Chỉ vì nó phải thế thôi. Xin ông hãy thay con, chăm sóc và thương yêu Thiên Thần thật nhiều, vì nó đáng được như thế.
Và xin ông, nếu có thể, hãy nuôi dưỡng nó ở một nơi không có xe máy phóng ẩu và những kẻ tàn nhẫn. Không có cơ hạn. Ở một nơi yên lành và hạnh phúc luôn luôn. Và dặn nó, đừng quên con.
Hứa với con là, chúng con sẽ gặp lại nhau.
Khi vẫn nhớ, và yêu nhau,
tràn trề như lúc này đang.