Re: Những lá thư ...
Mẹ à,
Con đang cảm thấy hoang mang lắm, mẹ ạ. Có lẽ con nói với mẹ cũng chẳng có ích gì, vì mẹ sẽ bảo con là trẻ con, rằng những suy nghĩ của con chỉ là những thứ ngớ ngẩn của một đứa con gái mới lớn, rằng mẹ mới là người phải lo hơn tất thảy, nỗi lo cơm áo gạo tiền... Con hiểu chứ, nhưng trẻ con đâu có nghĩa là người ta không biết buồn, không có nỗi lo đáng phải lo, không có suy nghĩ đáng phải để tâm. Đôi lúc, muốn nói những chuyện đó, muốn nói về những nỗi lo của con với một người lớn tuổi chứ không phải bạn bè, dù là bạn thân đi nữa. Muốn nghe lời khuyên từ một người bạn lớn tuổi, một người trải nghiệm đủ nhiều, một người đủ gần gũi để nghe những chuyện tế nhị của con... Muốn kiếm tìm mẹ, nhưng dường như khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, mẹ à???
Mẹ à,
Con đang sống vật vờ như một cái bóng. Đi học, về nhà tự tiêu khiển mình một chút, rồi lại đi học. Đã từ một năm nay, con bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc về việc rồi mình sẽ phải lập gia đình. Nhưng sao mọi thứ lại chẳng đâu vào đâu? Chẳng có thứ gì như con mơ ước hay mong đợi là sao, mẹ? Có lẽ việc không kết hôn, không lập gia đình vẫn là một phạm trù lạ hoắc với hầu hết mọi người. Người ta mặc định là mình phải đi theo cái guồng quay ấy. Đôi khi con muốn buông xuôi. Nhưng khi con ngồi một mình và ngẫm lại mọi việc xung quanh mình, con tự hỏi kết hôn để mà làm gì? Lập gia đình để mà làm gì? Bố mẹ không còn sống với nhau nữa, và con, và em vẫn sống ổn. Không biết có tốt không, có hạnh phúc không, nhưng ổn. Thỉnh thoảng sang bên mẹ, nói chuyện với mẹ và em, mà hầu hết là đi đến sự bất đồng và cãi nhau. Lúc ấy con thấy ghét mẹ quá chừng. Còn với bố... Có lẽ chẳng có gì đáng nói. Bố bận đến mức chẳng còn quan tâm đến cái nhà này nữa mẹ ạ. Bố cáu vì được dịp hiếm hoi ở nhà vào thứ 7, chủ nhật (mà bình thường hai ngày này bố cũng đi suốt), thì con lại sang bên mẹ, và không có người nấu cơm cho bố. Nhưng bố có nghĩ đến chuyện cả tuần con với em thui thủi ở căn nhà này ăn cơm với nhau, bên kia, mẹ cũng ăn một mình không? Cuối tuần sang bên mẹ một chút thì có làm sao? Bố đi suốt thì không sao, nhưng đến khi con đi một chút thì bố cáu con là "mày toàn để kệ mẹ tao muốn làm thế nào thì làm". Con ức quá. Có lẽ mẹ đã nói gì đó với bố mà tuần lễ sau đó ngày nào bố cũng về nhà ăn cơm, dù hơi muộn một chút. Có lẽ bố đã hiểu ra một chút. Con ức lắm. Con không còn có thể im lặng giống trước nữa. Con đã biết thốt ra cái câu: "Bố vô lý lắm" và không quan tâm mình sẽ bị đánh hay không. Phải, con là một con bé lỳ lợm, lỳ lợm đến mức dám nhảy từ độ cao gần 10 mét xuống chỉ vì không muốn giơ người ra chịu đòn từ bố. Có lẽ, sau lần đó, bố đã dè chừng không còn dám thượng cẳng chân hạ cẳng tay với con. Vì con không khóc. Vì mặt con không bày tỏ thứ cảm xúc gì khi bị đánh, bị tát, không nhỏ một giọt nước mắt. Có lẽ điều đó càng làm cho bố điên tiết. Giờ đây, mỗi lần giận con, 2 bố con không gặp nhau, không nhìn mặt nhau dù sống cùng một mái nhà. Bởi vì, mẹ biết rồi đó, bố nói rằng bố sẽ giết con mất, sẽ bóp chết con, nếu bố nhìn thấy cái mặt trơ lỳ của con. Nhiều người ghét con vì cái mặt vô cảm ấy, nhưng con thích nó, con thích làm cho người khác thất vọng vì không tìm được cách gây đau khổ cho con ra ngoài mặt.
Dạo này hai bố con cũng tạm ổn. Nhưng cũng như từ trước tới nay, 2 người chẳng biết nói gì với nhau. Ăn cơm và im lặng từ đầu bữa đến cuối bữa, con ức chế quá mẹ ơi. Con dường như không chịu được sự căng thẳng này. Có lẽ bố cũng thế. Nhưng hai bố con dường như có khoảng cách quá lớn... Một người thì con không thể nói được gì (là bố), một người thì con cứ mở miệng ra là bất đồng chan chát... Vẫn biết hai thế hệ luôn có sự khác biệt, nhưng tại sao con không thể giao hòa với đường thẳng bố, mẹ dù chỉ một điểm nhỏ xíu thôi?
Mấy ngày vừa rồi con mệt quá. Túc trực chăm cô ở bệnh viện, vì ở đây cô chẳng có ai. Con cô thì còn bé, chồng thì cũng đang ốm, vừa vào bệnh viện tháng trước, tháng này lại tới lượt vợ. Mẹ gọi điện làm ầm ĩ, rằng mẹ cũng rất bận mà con không có ở nhà giúp mẹ, rằng bên nhà chồng cô bao nhiêu người, mà mọi người trốn hết, đẩy con vào viện chăm cô, với bao nhiêu thứ bệnh dịch hoành hành. Con biết mẹ đúng, nhưng con chẳng biết nói sao. Ở đây cô chỉ có anh trai là người thân duy nhất, là bố con. Bố về quê, mà bố làm sao ở đấy chăm được. Con phải làm thôi. Con nghĩ đến chuyện bên nhà chồng cô có 3,4 anh chị em liền, không ai nhận phần chăm sóc, con thấy sao mà phận làm dâu bạc bẽo quá mẹ ơi. Người ta đến vung một đống tiền vào mặt, rồi thì một bác còn nói con là "không làm gì thì chăm cô là đúng quá còn gì" ??? Ôi nói mới hay làm sao, tại sao con không đủ can đảm hất cả cốc nước vào mặt bà ta nhỉ? Làm như con không phải học hành, làm như con chỉ có một mình, làm như con không phải nấu cơm, đưa đứa em đi học... Mẹ ơi sao số phận người phụ nữ khổ như vậy? Họ lấy chồng, vậy là nghiễm nhiên họ phải chịu trách nhiệm lo toan hết cho đằng nhà bên chồng. Con gái lấy chồng trở thành con nhà người ta. Nhưng đến khi ốm đau nhỡ nhàng thì chẳng thấy có mặt ai bên đằng nhà chồng, và rồi chỉ trông cậy được vào nhà mình. Người phụ nữ đứng giữa như một đồ thừa, không ai thừa nhận và cũng không ai muốn thừa nhận.
Có lẽ mẹ cũng hiểu được vì mẹ đã từng đi làm dâu. Lo cho cả cái gia đình nhà chồng. Lo cho ba cô em chồng, để rồi nhận được là con số không tròn trĩnh, nếu không nói là sự hận thù mà con cũng không thể lý giải được, từ bố. Con đã từng nghĩ những gì mẹ phải chịu đựng chỉ là cá biệt. Con đã từng khóc một mình và tủi thân ghê gớm khi bản thân con không được chấp nhận trong cái gia đình của người con yêu... Rồi con đọc những tâm sự của nhiều người, những bế tắc của họ, và con chợt nhận ra rằng nỗi khổ của mẹ, sự bạc bẽo của gia đình chồng cô chỉ là một trong muôn vàn những thứ điển hình nhất mà người phụ nữ phải chịu đựng, dù họ giàu hay họ nghèo. Có người mất cả đời mà không được gia đình chồng chấp nhận, sự tủi nhục ,đau đớn của họ dường như là vô tận... Con sợ lắm mẹ ơi. Nhiều đêm con thao thức, ám ảnh bởi câu chuyện của một người lạ nào đó con đọc được, thật ngớ ngẩn quá phải không? Không biết từ lúc nào, con mất hết niềm tin vào thứ được gọi là "gia đình". Đó là cái mà người ta làm cả đời để hướng đến hay sao? Để cãi nhau, để ly dị, hoặc không biết đối thoại thế nào với con cái mình, hoặc nhận được sự ghẻ lạnh của gia đình chồng đó sao? CHẳng có điều gì tốt đẹp, vậy thì, kết hôn để mà làm gì?
Mẹ không tin con khi con nói "con chán lắm, chẳng muốn lấy chồng đâu" đúng không? CHẳng ai tin, đúng không? Nhưng đó thực sự là cảm xúc của con, từ lâu rồi. Chẳng mang lại điều gì tốt đẹp. Con chỉ cần có một đứa con do mình sinh ra... Có lẽ sẽ vất vả khi nuôi con một mình, nhưng, vất vả sao bằng sự hy sinh mà người phụ nữ phải chịu đựng khi đi làm dâu một gia đình chồng... như những gì con đã chứng kiến.
Không biết từ bao giờ, con trở nên căm ghét cái gọi là "làm dâu", "gia đình nhà chồng". Có lẽ sống trong một gia đình thế này đã đẩy con đến thái độ cực đoan ấy, nhưng con không thể sửa được, con không vùi dập suy nghĩ đó được, nó đến một cách tự động. Con vừa sợ vừa căm ghét vừa ác cảm với họ, không cần biết họ có tồn tại trên đời này hay không. Con ghét hết, một cảm giác kinh khủng mù quáng không thể dập tắt, nó càng ngày càng lớn dần. Con toàn tưởng tượng đến những điều kinh khủng, họ sẽ coi con là người hầu kẻ hạ, có nghĩa vụ phải thế này thế kia, và chỉ cần một lần sai lầm của con thì tất cả những gì con làm đều trở nên vô nghĩa... Gia đình bé nhỏ trong mơ của con có lẽ chẳng bao giờ trở thành hiện thực... Nơi đó có người chồng giúp vợ dọn nhà và sắp mâm cơm... Lấp đầy đầu óc là hình ảnh người đàn ông ngồi chễm chệ rung đùi đợi cơm bưng nước rót... Quát tháo, chửi vợ khi không vừa ý... Như bố, như gia đình cô Phong... Như thế... Con có viển vông quá không khi đòi hỏi người chồng biết chia sẻ công việc trong gia đình? Đừng nói đến chuyện lấy chồng nước ngoài... Con không muốn tính đến chuyện đó... Con có viển vông quá không khi đòi hỏi sự công bằng đến gốc rễ dành cho người phụ nữ?
Mẹ ơi con gái mẹ đang mất cân bằng trong hướng đi cuộc sống quá. Đôi khi con muốn nói với mẹ về tình yêu của con, nhưng mẹ có nghe? Về linh cảm của con, về thế tiến thoái lưỡng nan mà con đang gặp phải, sự khó xử của con... Mẹ ơi đừng nói với con người phụ nữ thiệt thòi thế nào nữa, quá đủ rồi. Đôi khi con lo sợ muốn tâm sự về những thứ thay đổi trong cơ thể con chứ không phải hỏi xin ý kiến từ một người tư vấn xa lạ. Nhưng nó liên quan đến tình dục, mẹ biết nhưng mẹ không chấp nhận và không muốn lắng nghe. Những lúc như thế con cần mẹ ghê gớm... Cần một người phụ nữ lớn tuổi và gần gũi với mình để đưa ra lời khuyên... Mà không được. Biết rằng mẹ không thể giống mẹ của Linh... Con không trách mẹ vì không hiểu được con đâu, vì đâu thể mong một người mẹ hoàn hảo như vậy, nhưng con chỉ nghĩ "Giá mà..." Giá mà mẹ hiểu con một chút, giá mà con có thể nói với mẹ những chuyện như thế... Đến bao giờ mẹ con mình mới gần nhau?