Nguyễn Thị Kiều Minh
(kieuminh)
Active Member
Re: Những lá thư ...
[Càng ngày càng thấy mình ngốc và trẻ con tệ hại]
Huế ơi,
Lạ thật! Hình như Hà Nội yêu Huế thật rồi sao? Hà Nội muốn được nói chuyện với Huế, nghe giọng Huế và nghe Huế hát… Hà Nội lại hay là người chủ động nhắn tin… Hà Nội mong được gặp Huế lắm…
Ừ… bây giờ mùa hạ. Mùa hạ khói mây… mùa hạ với giấc mơ hạ trắng… Mùa hạ nắng chói chang, và dễ làm cho con người ta say nắng.
À, tình cờ Hà Nội biết được tên ở nhà của Huế nhé. Huế bảo Huế bất ngờ và vui lắm. Hà Nội cũng cho Huế biết tên ở nhà của Hà Nội. Huế là đứa bạn đầu tiên Hà Nội tiết lộ đấy nhé, đến mấy đứa bạn thân Hà Nội cũng còn không cho biết cơ, mà lạ thật, thế mà Hà Nội lại muốn cho Huế biết. :”> Thế là Hà Nội với Huế gọi nhau bằng cái tên âu yếm ở nhà do bố mẹ đặt. Cảm giác thật lạ Huế ạ. Cứ như được bé lại đến 20 tuổi ấy, trở thành trẻ con mẫu giáo. :”>
Hà Nội yêu Huế!
Hà Nội muốn hét toáng lên câu ấy. Rồi ra sao thì ra. Nhưng… Hà Nội sợ… Hà NỘi sợ đánh mất những gì đang có…
Hình như Huế cũng có tình cảm với Hà Nội. Có lần Huế bảo, nói chuyện về Hà Nội Huế thấy vui và bình yên… Và gần đây, Huế kể một lần đi nhậu, Huế uống say… rồi nói linh tinh, Huế kể cho hội bạn của Huế về Hà Nội. Rồi Huế bảo rằng Huế yêu Hà Nội… [sao iu? – không biết – chừ còn yêu nữa không? – không] Hà Nội không biết mình có thể tin được lời của một kẻ say hay không nữa… Một gã say… có thế nói đúng sự thật, nói đúng những điều gã giấu kín trong lòng và không muốn nói với ai… Nhưng một kẻ say cũng có thể nói nhảm. Và cũng có thể nói một phần sự thật…
Ừ thôi… Hà Nội sẽ để tự nhiên Huế ạ. Hà Nội thích như thế này… Bình yên… Có điều gì le lói phía trước… Nó khơi gợi sự tò mò và muốn khám phá… Phiêu diêu và mơ mộng… Tất cả cứ ảo ảo thế này lại hay…
Huế chờ Hà Nội nhé. Tốt nghiệp xong Hà Nội sẽ vào đó Huế ạ. Sẽ có một ngày, Hà Nội đi trên đường phố Sài Gòn sôi động và đầy nắng rồi khe khẽ hát
“Sài Gòn xua tan nghìn dấu lệ,
Cho em bây giờ mắt tình đưa”
Huế ơi, chắc Hà Nội chỉ say nắng thôi… Hãy cứ để Hà Nội phiêu diêu trong cơn say nắng này nhé. Dù là say nắng… nhưng trái tim Hà Nội đang được sưởi ấm, Huế ạ.
Hà Nội yêu Huế lắm… một tình yêu đặc biệt… Nó thế nào nhỉ? Có chút gì đó của gió… của mây… của mưa và của nắng. Có cả tình yêu nhạc Trịnh và cuộc sống… Lạ chưa
Còn lý do ư? Hà Nội chẳng biết rõ nữa… Chỉ đơn giản là thấy một sự liên kết gắn bó nào đó… và bình yên… Hà Nội hiểu Huế… và Huế cũng hiểu Hà Nội…
Yêu… hình như vẫn chưa đủ sức nặng…
Giờ Hà Nội sẽ hững hờ với Huế. Thật đấy. >
[Nhẹ hết cả lòng.]
[Càng ngày càng thấy mình ngốc và trẻ con tệ hại]
Huế ơi,
Lạ thật! Hình như Hà Nội yêu Huế thật rồi sao? Hà Nội muốn được nói chuyện với Huế, nghe giọng Huế và nghe Huế hát… Hà Nội lại hay là người chủ động nhắn tin… Hà Nội mong được gặp Huế lắm…
Ừ… bây giờ mùa hạ. Mùa hạ khói mây… mùa hạ với giấc mơ hạ trắng… Mùa hạ nắng chói chang, và dễ làm cho con người ta say nắng.
À, tình cờ Hà Nội biết được tên ở nhà của Huế nhé. Huế bảo Huế bất ngờ và vui lắm. Hà Nội cũng cho Huế biết tên ở nhà của Hà Nội. Huế là đứa bạn đầu tiên Hà Nội tiết lộ đấy nhé, đến mấy đứa bạn thân Hà Nội cũng còn không cho biết cơ, mà lạ thật, thế mà Hà Nội lại muốn cho Huế biết. :”> Thế là Hà Nội với Huế gọi nhau bằng cái tên âu yếm ở nhà do bố mẹ đặt. Cảm giác thật lạ Huế ạ. Cứ như được bé lại đến 20 tuổi ấy, trở thành trẻ con mẫu giáo. :”>
Hà Nội yêu Huế!
Hà Nội muốn hét toáng lên câu ấy. Rồi ra sao thì ra. Nhưng… Hà Nội sợ… Hà NỘi sợ đánh mất những gì đang có…
Hình như Huế cũng có tình cảm với Hà Nội. Có lần Huế bảo, nói chuyện về Hà Nội Huế thấy vui và bình yên… Và gần đây, Huế kể một lần đi nhậu, Huế uống say… rồi nói linh tinh, Huế kể cho hội bạn của Huế về Hà Nội. Rồi Huế bảo rằng Huế yêu Hà Nội… [sao iu? – không biết – chừ còn yêu nữa không? – không] Hà Nội không biết mình có thể tin được lời của một kẻ say hay không nữa… Một gã say… có thế nói đúng sự thật, nói đúng những điều gã giấu kín trong lòng và không muốn nói với ai… Nhưng một kẻ say cũng có thể nói nhảm. Và cũng có thể nói một phần sự thật…
Ừ thôi… Hà Nội sẽ để tự nhiên Huế ạ. Hà Nội thích như thế này… Bình yên… Có điều gì le lói phía trước… Nó khơi gợi sự tò mò và muốn khám phá… Phiêu diêu và mơ mộng… Tất cả cứ ảo ảo thế này lại hay…
Huế chờ Hà Nội nhé. Tốt nghiệp xong Hà Nội sẽ vào đó Huế ạ. Sẽ có một ngày, Hà Nội đi trên đường phố Sài Gòn sôi động và đầy nắng rồi khe khẽ hát
“Sài Gòn xua tan nghìn dấu lệ,
Cho em bây giờ mắt tình đưa”
Huế ơi, chắc Hà Nội chỉ say nắng thôi… Hãy cứ để Hà Nội phiêu diêu trong cơn say nắng này nhé. Dù là say nắng… nhưng trái tim Hà Nội đang được sưởi ấm, Huế ạ.
Hà Nội yêu Huế lắm… một tình yêu đặc biệt… Nó thế nào nhỉ? Có chút gì đó của gió… của mây… của mưa và của nắng. Có cả tình yêu nhạc Trịnh và cuộc sống… Lạ chưa
Còn lý do ư? Hà Nội chẳng biết rõ nữa… Chỉ đơn giản là thấy một sự liên kết gắn bó nào đó… và bình yên… Hà Nội hiểu Huế… và Huế cũng hiểu Hà Nội…
Yêu… hình như vẫn chưa đủ sức nặng…
Giờ Hà Nội sẽ hững hờ với Huế. Thật đấy. >
[Nhẹ hết cả lòng.]
Chỉnh sửa lần cuối: