Re: Những lá thư ...
@ em Bình: ôi trời ah, hình như chị châm ngòi cho việc xả ra tất cả những cảm xúc kiểu này thì phải
)? Mà cũng tốt, nó như kiểu khí độc ấy, phải nói được ra mới cảm thấy nhẹ nhõm. Trong những trường hợp thế này mới thấy bạn bè và gia đình có ý nghĩa quan trọng với mình thế nào
@...: Tôi không biết anh đọc những gì tôi viết bao nhiêu lần rồi. Tôi không biết anh đọc những gì, tất cả, hay chỉ một mình những dòng quả bom tấn tôi tung ra sau cái đêm mà tôi với anh nhắn đến hàng trăm tin cho nhau, suốt từ 9h tối đến 4h sáng hôm sau, mỗi 1 tin nhắn đến lại khích người nhận trả lời, để rồi gửi đi, và cứ liên tục như vậy. Không ngạc nhiên gì cả, vì bản thân những lời lẽ đó giống như có ma lực, khiến cho bản thân người viết là tôi đây cũng không thể ngừng đọc đi đọc lại, đọc đến thuộc lòng, đọc để ngẫm, đọc để tức giận, đọc để khẳng định lại cảm xúc của mình, đọc cho đến khi phát hiện ra là càng lúc, tôi càng giống như gỗ đá, trơ ra trước mọi thứ. Những gì anh nói với tôi, làm với tôi như đã xảy ra ở một lúc nào đó xa lắm rồi, tôi chẳng còn cảm thấy gì nữa. Lòng tôi đang dần dần lắng xuống, dần dần thanh bình trở lại.
Giá như tôi có thể hỏi anh lúc này anh cảm thấy thế nào. Cảm giác của anh khi chà đạp lên một con người? Tôi không biết được anh cảm thấy thế nào khi nghĩ về tôi, khi nhìn thấy tôi, khi nghĩ về những gì đã-từng-là-của-chúng-ta, và khi nghĩ về chính bản thân anh nữa. Phức tạp, và có lẽ nếu anh vẫn còn biết suy nghĩ, hẳn nó cũng đang dày vò anh hàng giờ, chứ không hề cảm thấy nhẹ nhõm hay vui vẻ gì cả. Và anh bảo tôi phải làm thế nào đây, khi mà:
- Tôi không bao giờ muốn bất kỳ ai phải chịu những dằn vặt trong tâm hồn vì tôi cả. Tôi không muốn làm người khác khổ.
- Nhưng đồng thời anh đã làm quá nhiều điều không phải với tôi, cho nên song song với nó, tôi cũng lại muốn anh phải bị ám ảnh bởi những gì anh đã gây ra. Không thể chỉ có tôi phải chịu đựng cái mớ hỗn độn này.
- Nhưng khi thấy anh ở trong tình trạng thế này, tôi lại cảm thấy có chút gì đó gợn lên trong lòng... Và tôi nhận ra là, cho đến bây giờ, tôi vẫn không hề muốn anh buồn.
Tất cả mâu thuẫn với nhau, xoắn tít lại như thế đó. Vậy rốt cục tôi nên cảm thấy sao?
Đối với tôi, anh vẫn là một người rất-khác-với-những-người-khác khi nghĩ về. Mỗi một con người bước qua cuộc sống của tôi đều đem lại cho tôi chút cảm xúc khác nhau, mỗi người một kiểu. Nhưng anh là người đầu tiên đem đến cho tôi tổng hợp tất cả các loại cảm xúc đó. Những gì tôi cảm thấy về anh trong suốt thời gian biết nhau nhiều bằng tất cả trải nghiệm cảm xúc của tôi 20 năm nay.
Tôi
thích anh, tôi
muốn được nhìn thấy anh, gặp anh, nói chuyện với anh, tôi thích được quan tâm đến anh.
Tôi
hồi hộp mỗi lần đến lớp vì được nhìn thấy anh.
Tôi
vui mỗi lần anh quan tâm tới tôi, cười với tôi.
Tôi
buồn khi anh nói về chuyện anh thích một người khác, với tôi.
Tôi
thất vọng vì thấy anh là mẫu người hoàn toàn phản lại những gì tôi đang tìm kiếm.
Tôi
hy vọng khi anh đối xử với tôi dịu dàng như thể anh đã đáp lại tình cảm của tôi.
Tôi
sung sướng khi cuối cùng anh đã thích tôi, thực sự.
Tôi
bình yên khi anh ở bên tôi, vào khoảng thời gian khó khăn nhất, khi tôi phải nằm một chỗ.
Tôi
thấy mình nhỏ bé và ấm áp trong vòng tay anh.
Tôi
hạnh phúc bên anh.
Nhưng quãng thời gian đó cũng chẳng được bao lâu.
Tôi
giận anh.
Trách anh quá vô tâm.
Buồn và thất vọng vô cùng khi anh không bao giờ ở bên tôi những lúc tôi cần.
Ở bên người mình yêu mà sao tôi
chẳng cảm thấy bình yên. Lúc nào cũng
lo sợ một điều gì đó vô hình.
Ở bên người mình yêu mà sao tôi vẫn cảm thấy
cô đơn?
Nó khiến tôi
trầm uất.
Tôi
nghi hoặc tình cảm của anh.
Tôi
đau đớn khi biết được sự thật.
Tôi
tức giận khi biết mình bị lừa dối.
Tôi
thương hại và cảm thấy tội nghiệp cho anh khi hiểu được con người anh. Và vô cùng
ngỡ ngàng nữa, tôi tưởng khoảng thời gian bên nhau tôi đã hiểu anh lắm rồi.
Tôi
khó chịu khi thấy anh.
Tôi
phát ốm khi phải nhìn anh.
Tôi
căm ghét anh.
Nhưng rồi lại
xót xa.
Đầy đủ tất cả những cung bậc cảm xúc như vậy, nhưng rồi cuối cùng, vào giây phút này, khi bới móc xới tung tất cả lên, tôi chợt nhìn thấy cái cảm xúc đầu tiên, nguyên thủy, sơ khai ban đầu khi tôi nhìn thấy anh. Trông nó thật nhàu nhĩ và thảm hại, nhưng tôi đã tìm thấy nó.
Tôi
quý mến anh.
Tôi quý anh vì anh là anh chứ không phải một ai khác. Tôi quý anh vì anh là PQ chứ không phải HA hay Đức.
Tôi quý anh không vì con người anh, không vì anh tốt xấu, không vì cuộc sống của anh như thế nào.
Đơn giản là thế. Tôi quý anh, vì tôi không thể không quý anh, vậy thôi.
Cảm xúc ban đầu về một con người bao giờ cũng vô căn cứ, nhưng theo thời gian, nó vẫn còn lại mãi không đổi. Với tôi, luôn vậy.
Và tôi không cần phải khẳng định rằng đó là sự thật, vì đã là cảm xúc của tôi, thì tôi không bao giờ nói dối. Tôi không nói rằng mình yêu ai trong khi tôi ghét họ. Hoặc là tôi nói thật, hoặc là tôi giấu đi tất cả.
Và tôi chẳng cần biết anh đối xử với tôi thế nào. Anh ruồng bỏ tôi, nhẫn tâm với tôi, lảng tránh tôi, yêu tôi hay ghét tôi, đều thế cả. Nó không hề dao động đến việc tôi quý mến anh.
Thế nên, trong lòng tôi lúc nào cũng sẵn sàng nói chuyện với anh, sẵn sàng ở bên anh, chỉ có điều không phải 2 tuần này. Anh đã nói thế, tôi sẽ thực hiện. Khi nào hết hai tuần, hãy hay. Nói vậy để anh không phải lo khi sau này muốn nói chuyện với tôi. Tôi hoàn toàn bình thường thôi. Lúc này cũng không cảm thấy ghét anh nữa. Gần như trống rỗng trong tâm hồn khi nghĩ về hình ảnh của anh.
Cả tuần qua, đây là những giây phút đầu tiên tôi thấy lòng chùng xuống chứ không còn căng lên như sợi dây đàn, lúc nào cũng chỉ chực đứt tung nữa. Một tuần không ăn uống mà không hề cảm thấy mình yếu đi. Thỉnh thoảng, vẫn nuốt một vài miếng thức ăn để tồn tại, vì sợ rằng nếu không hề cảm thấy xuống sức thế này thì tôi sẽ gục bất cứ lúc nào mà tôi cũng không biết. Không ngủ mà cũng không hề cảm thấy mệt mỏi. Vì sự kiệt quệ trong tâm hồn đã khiến tôi không cảm nhận được những sự mệt mỏi sinh lý. Đêm qua, đêm đầu tiên trong cả chuỗi ngày tưởng như dài vô tận, tôi ngủ đầy giấc. Một tháng với không biết bao nhiêu biến cố dài tưởng như hàng năm, nhưng 1 tuần vừa rồi thậm chí dài cả bằng 10 năm với tôi. Tôi vẫn đau, nhưng nó không làm bão trong lòng nữa, mà chỉ còn âm ỉ.
Tôi muốn bỏ đi những kỷ vật đó không phải là vì tôi không coi trọng chúng. Ngược lại, tôi muốn bỏ đi vì đối với tôi chúng rất có ý nghĩa, rất có hồn, chúng ẩn chứa những sức mạnh khiến tôi không thể không nghĩ về chuyện của chúng ta. Thế nên tôi làm sao có thể chịu đựng được khi nhìn thấy chúng? Tôi cũng không thể cất chúng đi vì làm sao tôi có thể bình thường khi biết chúng vẫn ở đâu đó xung quanh tôi, và tôi có thể lấy ra xem lại bất kỳ lúc nào. Càng nhìn, tôi lại càng đau thôi. Thời gian qua, tôi chỉ nghĩ đến những sự thật tôi mới được biết. Đã có vài lần tôi thử nghĩ đến những ngày tháng hạnh phúc, nhưng rồi phải dừng lại ngay vì nó khiến tôi gần như phát điên. Có lẽ tốt hơn nếu tôi chỉ nghĩ đến những chuyện đau lòng bây giờ. Nên tôi không muốn nhìn thấy những thứ đó.
Khi nào tôi hoàn toàn thanh thản, có lẽ tôi sẽ muốn xin lại. Khi nào nghĩ về chuyện này tôi không còn cảm thấy gì, tôi sẽ muốn xin lại.
Anh sẽ giữ gìn cẩn thận hộ tôi, nhé? Tôi sẽ lấy lại, vào một lúc nào đó đấy.
[nếu như tôi vượt qua được]
Tôi không biết phải nói sao, nhưng...
Chữ mà anh đã tặng tôi...
Gần 1 năm, nó cũng đã phai màu... Tôi rất muốn mua một cái khung kính lồng vào đó để cho nó không bị phai... Không biết anh có thể giúp tôi điều đó không?
Bởi vì có thể từ giờ cho đến lúc tôi muốn lấy lại sẽ tính bằng năm...
[ah không đắt lắm đâu
), tôi đã hỏi vài người rồi]
Lúc này, chỉ cần không nghĩ tới khoảng thời gian yêu nhau, chỉ nghĩ tới kết thúc, thì tất cả đối với tôi như đã xảy ra lâu lắm... Chỉ cần không nghĩ tới khoảng thời gian đó, tôi sẽ cảm thấy bình thường.
Tôi không ngại phải nói chuyện với anh sau này. Nhưng anh phải là người chủ động, vì anh sai. Tôi sẽ không xin lỗi cho việc tôi không chủ động nói chuyện với anh. Anh cứ việc mở lời trước, tôi sẽ nghiêm túc đáp trả. Nhưng đừng có tính chuyện móc mỉa tôi. Anh nói với tôi nghiêm túc và chín chắn như một người trưởng thành, tôi sẽ tiếp chuyện anh y như vậy. Anh đá tôi, tôi sẽ đá lại, và anh biết cái cách tôi dẫm đạp lên lòng tự trọng của một con người khó chịu như thế nào rồi đấy. Một khi tôi đã hiểu rõ một ai đó, tôi không gặp khó khăn gì để nhận biết được yếu điểm của người ta. Nhưng tôi chỉ để đó, vì tôi không muốn động chạm đến ai hết. Tôi khó gần nhưng tôi sống thật với mọi người, mọi người đối xử với tôi thế nào thì tôi sẽ đối xử lại với họ như thế. Tôi là một người lắng nghe chia sẻ cực kỳ tốt. Nhưng nếu bị động chạm, thì tôi sẽ xù gai lên, và sử dụng cái thế mạnh của tôi - tôi rất giỏi trong việc làm cho người khác cảm thấy bị xúc phạm. Cái vỏ bọc trống rỗng của tôi, anh biết rồi đó. Anh sẽ không nhận được cái gì hay ho khi bắn về phía tôi những lời châm chọc, bởi vì tôi sẽ chỉ thản nhiên hút hết nó vào mà bề ngoài vẫn không hề thay đổi, anh vừa không thể biết được trong lòng tôi đang cảm thấy thế nào, đồng thời anh sẽ cảm thấy không dễ chịu chút nào với những gì tôi đáp trả lại. Nếu anh coi tôi đối với anh là một người-khác-với-những-người-khác, tôi có thể chỉ cho anh thấy những thứ mà cả đời không ai có thể chỉ ra cho anh được, và thậm chí đến anh cũng chẳng thể nhận ra. Tôi có rất nhiều quan điểm hay ho và hữu ích đối với anh, nhưng tôi chỉ làm thế khi anh thực sự tôn trọng tôi.Anh dẫm đạp lên bản ngã của tôi, tôi sẽ không để cho anh yên. Đừng bao giờ tính tới chuyện động chạm tới tôi.
PS: mấy hôm nay như một đứa cuồng ấy
), viết, viết và viết như chưa bao giờ được viết. Càng ngày tôi càng nghĩ ra nhiều thứ, và lại muốn bổ sung vào. Tôi vẫn quan tâm đến anh, vẫn muốn biết anh sống như thế nào, vẫn theo dõi đầy đủ những bài viết của anh, đôi mắt vẫn cố gắng kiếm tìm anh trong đám đông xa lạ, quan tâm vì đơn giản là tôi muốn quan tâm. Nghĩ đến anh bây giờ, tự dưng tôi muốn thở dài. Vậy là bây giờ anh về quê không có ai nhắn tin chúc anh đi đường an toàn và dặn nhắn tin lại khi anh lên đến nơi nữa. Anh nhớ ăn nhiều thứ có vitamin C, nếu không tay anh sẽ lại như mùa thu đông năm ngoái mất. Anh nhớ ăn mặc đủ ấm khi đi xe, khăn khố áo kéo khóa đầy đủ, vì tôi biết anh rất cố chấp, một khi đã trèo lên xe nổ máy rồi thì trời dù có lạnh đến đâu cũng không bao giờ chịu dừng lại kéo khóa áo khoác đâu. Và anh cũng hay quên cái cổ áo của anh lắm, để nó toàn xộc xệch thôi.
Có lẽ vẫn còn, nhưng tôi chưa kịp nhớ ra lúc này...
À quên,
Đừng có yêu ai, bởi vì anh chỉ làm khổ người ta thôi
) Tôi thấy thương cho bất kỳ ai anh yêu. Tôi đã từng nói là anh giống bố tôi. Đúng thế. Anh chỉ nên sống một cuộc sống giống như bố tôi thôi. Dồn hết sức lực cho con cái. Đó là cách tốt nhất, bởi vì anh không thể sống với ai cả. Anh giống bố tôi, nhưng tôi thì khác hẳn mẹ tôi, nên chuyện của chúng ta sẽ rẽ sang một hướng khác.
Đừng bao giờ lấp chỗ trống của tâm hồn anh bằng tình yêu mới, bởi vì tôi đã nói rồi, đó là sự xúc phạm giá trị của tình yêu, khi mà anh dùng một tình yêu này để giết chết một tình yêu khác, dùng một thứ tốt đẹp này để dẫm đạp lên một thứ tốt đẹp khác. Và như thế thì anh sẽ mãi cô đơn thôi. Mà có lẽ anh cũng chẳng cần ai đâu nhỉ
)?
Tốt hơn hết, anh đừng nên động chạm quá sâu vào cuộc sống của ai, hay để cho ai động chạm quá sâu vào cuộc sống của anh, để đến mức như D bạn anh, or whatever you call him. Liên tục lấp đầy cuộc sống của bản thân với những cuộc tình phù phiếm, để đến khi nhận ra là chẳng ai thật lòng với mình. Làm sao có thể đòi hỏi ai đó thật lòng với mình khi bản thân mình không chân thành với họ?
Và để tôi nói cho anh biết, anh vẫn còn nợ tôi một lời xin lỗi, vì tất cả những gì anh đã gây ra cho tôi. Rất nhiều lần anh sai, anh cũng biết là anh sai, nhưng không hề nói xin lỗi, và tôi bỏ qua. Nhưng lần này, không được, tuyệt đối không được. Anh cũng đừng tính tới chuyện cứ offline hay nhắn tin bừa phứa vung ra cái câu xin lỗi mà không cần biết tôi có chấp nhận hay không. Chỉ khi nào tôi tha thứ cho anh, lúc đó tôi mới chấp nhận cái câu xin lỗi ấy. Và một khi tôi còn không đồng ý, thì anh vẫn phải nhớ trong lòng rằng, đâu đó trên đời này, anh vẫn đang còn nợ một người lời cầu xin tha thứ. Nói chuyện, mặt đối mặt, nói ra câu "xin lỗi", và đợi một cái gật đầu. Tôi xứng đáng với điều đó.
Và chắc chắn, anh đã quên những gì anh hứa với tôi khi chúng ta mới yêu nhau rồi đó: "nếu có một lúc nào đó, khi một trong hai người không còn tình cảm với người kia nữa, thì hãi nói ra", bởi vì tôi cần sự thật hơn, và tôi không bao giờ tha thứ cho sự dối trá".