Những lá thư...

Re: Những lá thư ...

Anh à!
Nhóc biết anh rất buồn vì anh đã thua! Nhưng anh can đảm lên anh nhé! Nhóc luôn cổ vũ cho anh mà! Lần sau anh đừng làm cho Nhóc và mọi ng lo lắng vậy nữa nhé! Vì nghĩ là anh đã về rồi, đã lên bus an toàn rồi nên Nhóc yên tâm. Lần sau anh có đi đâu cũng phải nói 1 tiếng chứ! Anh lên xe trc Nhóc 75' mà còn về đến nhà muộn hơn Nhóc 15'! Thử hỏi có ai ko lo cơ chứ! Lần sau đừng như thế nữa anh nhé! Nhóc hiểu anh rất buồn! Nhưng đừng buồn 1 mình hoài! Anh phải nghĩ cho mọi ng nữa! Làm sao mọi ng có thể thấy anh ủ rũ mãi như thế đc? Dũng cảm lên anh nhé! Anh là anh trai Nhóc mà!:x
p.s: anh có 1 cô em gái thật tuyệt vời anh ạ!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Những lá thư ...

To: Hội
Em ko biết chuyện em đã làm là đúng hay sai
Có khj em ước em chưa từng làm như thế
nhưng điều ước mãi chỉ là điều ước
em đã làm như thế
và có vẻ em sẽ ko còn có thể bước chân quay lại Hội đc nữa
em ko biết mình đúng hay sai
mơ hồ
vì chuyện giữa mod và mem
muôn đời là như thế sao?
Em ko hiểu
hay có khj
quá nhỏ để hiểu
làm mod quả thực ko dễ dàng
em vẫn biết thế
nhưng lần đầu tiên
em bị chỉ trích<chẳng biết dùng từ có đúng ko>
lần đầu tiên thấy áp lực
lần đầu tiên nghĩ nhiều như thế
lần đầu tiên trăn trở nhiều như thế
lần đầu tiên dằn vặt giữa report và warn
ko biết làm thế nào cho đúng vs Hội


em còn nhỏ mà Hội
1 con bé cần phải học ở Hội nhiều lắm
neway, em vẫn yêu Hội
Dù có thể từ b h
Em ko thể đặt chân vào Hội 1 lần nào nữa!
Dù cso thể Hội ko hoàn toàn ghet sem
Nhưng từ trong sâu thẳm mình
em có cảm giác
ko còn xứng đang bước chân vào nữa!
 
Re: Những lá thư ...

Gửi tới anh_chàng Peter Pan của tôi:x
Không phải là hoa của đất trời đâu nhưng đừng quá vô thường nhé:). Tự biết văn mình viết không phải là dễ hiểu và cũng không muốn nó dễ hiểu bởi cảm xúc chỉ là của mình:|
Cuộc sống thì cứ bộn bề như thế này thôi:-j...Và con người thì cứ vội vàng sống mà mê mải cuốn mình theo những dòng chảy của cuộc đời đang đan vào nhau rối tung rối mù. Đã từng tự hỏi cuộc sống là gì!Nhưng chỉ khi xô bồ quá rồi thì mới tự hỏi.Và chưa bao giờ tìm ra câu trả lời và bây giờ cũng chưa muốn!
Cuộc đời có những con đường mà cũng đầy lẫn lự trong đó đấy, nhưng là mơ hồ lắm,ở xa lắm!Nhớ nhé:)
"Tâm hồn anh là của đời một nửa-một nửa kia lại là cũng của đời"...Bao giờ tự cho mình có khả năng làm siêu nhân, có khả năng "Gone with the wind":x thì nhớ lấy nhé:)
Ai ngày xưa đã quá xa xôi, ai vừa đây đã quá thân quen...Trái tim người cứ xoay tròn bốn phương...Nếu được sẽ hẹn gặp lại trong một thế giới của tương lai nhé:)
Bây giờ không phải lúc! Chưa đủ vững vàng và dũng cảm...thế nên hãy cứ bình thường thôi nhé:)
Vào một ngày tôi sẽ đến thăm anh, đến với thế giới thần tiên nhé!:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Những lá thư ...

Gửi cô,
Cô à, tính tới h phút này là đã 8 tiếng đồng hồ kể từ khi tôi nhìn thấy cô trong tình trạng như thế:(
Cô biết ko tôi đã ngóng đợi suốt cả ngày hôm này, ngón đợi từng phút cô ngước mắt nhìn tôi, ngóng đợi cuộc điện thoại của cô, ngóng đợi co onl... chỉ để biết cô cảm thấy thế nào?????????
Cô biết ko lúc cô chạy ra ngoài nghe điện thoại....
Tôi muốn chạy theo, muốn hỏi nhưng tôi biết từ trc tới h cố ko muốn ai en vào chuyện của cô và lần này dù cô và tôi đang ngồi cùng nhau, đang buôn chuyện vui vẻ, tôi vẫn sẵn sàng ngồi lại để cho cô khoảng trống của riêng cô.
Thế nhg khi cô trở lại thì sao??????
Cô vật xuống bàn, khóc như mưa...
Cô có biết tôi lo lắng thế nào ko?????
Tại sao cô ko nói vs tôi dù chỉ 1 lời???????
Chỉ vs linh cảm của một ng bạn tôi có thể hiểu có cái j đó ko hay đã xảy ra, có cái j đó làm cho bạn tôi buồn.
Tôi gắng hỏi bởi tôi muốn chia sẻ, bởi tôi muốn sẽ là ng bạn ở bên cô nhg lúc cô đớn đau.
Nhg cô ngậm chặt môi ko nói...
Tôi cứ ngỡ nỗi đau qá lớn đã ngăn cô nói điều j đó...
Nhưng còn có thể có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau mất cha 3 năm về trc cô đã nói vs tôi....?????
Tôi vô cùng sợ cô có biết ko:( Tôi muốn làm 1 điều j đó cho cô nhg tôi ko thể và cô cũng ko cho tôi có cơ hội đc làm.
Tôi chợt nghĩ tới nó...
Phải chính nó
Có lẽ chỉ nó lúc này chứ ko phải tôi mới có thể an ủi cô
Tôi đã chạy băng băng qa từng dãy hành lang, tới lớp nó... ko thấy nó ở đấy
Tôi gọi váng trg tên nó, tôi tìm nó mọi nơi
Tôi như điên lên vì nó... tôi phải tìm cho ra nó
Và có lẽ tôi may mắn, tôi tìm đc nó...
Nó xuất hiện ở cửa lớp, tới ngồi bên cô... tôi lại lánh đi như bao nhiêu lần tôi đã lánh đi vì 2 ng...
Nhg lần này trong tôi là cảm giác hoàn toàn khác...
Hình như h vs cô tôi chẳng là j so vs nó, tôi ko đủ đáng tin để cô sẻ chia nỗi buồn...
Nhg ko shao vì ít nhất đã có một ng để cô nói ra nhg j mà cô muốn nói
Để lau khô nhg giọt nước mắt cho cô...
Tôi thấy lòng mình nhẹ đi nhiều... tôi thấy bớt lo lắng cho cô hơn khi cô ở bên nó và bỏ tôi lại 1 mình.
Có lẽ tôi ko đủ khả năng sẻ chia cùng cô như nó...
Hết h ra chơi, cô qay lại lớp.
Khuôn mặt cô đã bừng sáng, nỗi buồn có lẽ đã qa...
Tôi ngoái nhìn cô vài lần... tôi muốn nói vs cô điều j đó... tôi muốn hỏi cô... tôi muốn đc biết cô ra sao...
Nhg tôi ko đủ can đảm... tôi ko biết tại sao nữa????? Từ bao h tôi đã ko còn dám thẳng thắn để sẻ chia cùng cô????????
Cho tới khi tôi ko thể chịu đựng lâu hơn đc nữa
Tôi ko thể là 1 đứa bạn thân mà ko biết bạn mình gặp chuyện j.
Tôi hỏi và thay vì nhìn vào tôi nói vs tôi cô chỉ cúi đầu, tiếp tục miệt mài vào quyển vở của cô....
Hôm nay tôi thấy trống trải... tôi thấy tội lỗi
Tôi đã làm j sai để cô ko còn tin tôi tới thế???????
Chẳng nhẽ giữa tôi và nó cô coi nó hơn tôi nhiều tới thế???????
Dẫu sao thì chắc đến h phút này cô đã vui và ít nhất cô đã có nó ở bên.
Cô vui là tốt rồi dẫu cho tôi có thấy buồn. Tôi biết sẽ là ích kỉ nếu tôi tranh giành cô vs nó nhg vì đâu và vì quyền j mà nó có thể cướp đi vị trí làm 1 ng bạn của tôi????????????
Vui lên cô nhé. Tôi luôn muốn nhìn thấy cô cười, tôi luôn muốn đc chia sẻ vs cô... dẫu cho có thể h đây tôi ko còn cái vị trí ấy...
Tôi chắc sẽ phải học cách bớt lo lắng về cô... có lẽ nó là đủ... mong là nó sẽ giúp đc cô...
Và dù j đi chăng nữa... hãy nói vs tôi chuyện xảy ra ngày hôm nay
Dẫu tôi ko giúp j đc thì hãy làm cho tôi yên lòng bằng 1 lời nói cô nhé
Cô luôn là 1 ng qan trọng đối với tôi...
 
Re: Những lá thư ...

gửi những người của ngày xưa:
Có lẽ sẽ chẳng ai trong số những người đc gửi sẽ vào đây đọc gì đâu nhỉ? Đáng nhẽ cái thư này chẳng bao giờ nên đc viết ra.. Đáng nhẽ cái người viết bức thư này ko được emotional như thế này đâu...
Sao tự nhiên tớ/em/tao/chị lại rỗi hơi trong lúc làm việc đến mức lại nghĩ về những thứ biết chắc sẽ chẳng bao giờ quay trở lại được nhỉ?
Đọc lại những bài post từ hồi xưa lâu lắm rồi, từ những lúc mới chập chững bước vào HAO, vậy mà cũng đã 7,8 năm rồi ý chứ.. Vẫn nhớ cái cảm giác lạ lẫm háo hức đến bao nhiêu khi cuộc sống thay đổi hoàn toàn kể từ khi trở thành thành viên của HAO... hãnh diện lắm..
Tớ vẫn nhớ ngày mọi người bầu tớ làm cụ tổ của 0205, tớ thấy sao thân thương thế, tớ cảm thấy thật tự hào khi đc làm cụ tổ của 1 cái gia đình hạnh phúc như thế. Ko biết bao nhiêu kỉ niệm đc gắn liền với 4 con số 0205, những bài post nặng trĩu tình yêu thương gắn bó của bọn mình, rồi những cuộc offline đầu tiên tưởng chừng ko có gì có thể vui và hoành tráng hơn đc nữa.. Tợ tự hào lắm khi các anh chị bảo 0205 là khóa sôi nổi nhất từ trước đến nay và tham gia làm thành viên cũng như những hoạt động offline của khóa mình.. Tớ còn nhớ buổi đầu tiên offline của 0205 có vỏn vẹn đúng 3,4 đứa, nhưng mà cũng nhờ đó mà bọn mình mới phát huy đc cái hoạt động offline về sau. Tớ còn nhớ có nhiều lần chính thân anh Hà cũng đến offline và khen ngợi bọn mình, tự nhiên thấy tự hào thế. Tớ còn nhớ những thành viên kì cựu của Hao như anh Chi, anh Khải, anh Đỗ Việt, và còn nhiều nữa cũng tích cực vào 0205 post bài rất hào hứng... Tớ thấy nhớ lắm cái 0205 ngày ấy..
Tớ biết là bọn mình bây giờ đã lớn hết rồi.. đứa nào cũng có 1 cuộc sống riêng với bao nỗi lo toan trong cuộc sống, giờ còn đâu thời gian vào đây thường xuyên như xưa. Nhưng tớ tin và cũng hi vọng rằng, ở đâu đó sâu thẳm trong lòng tất cả, vẫn có 1 0205 tồn tại..
Hôm nay em mới ngồi đọc hết thư mọi người trong email hồi trước khi em đi du học, rồi lại lên HAO mò mẫm lĩnh tinh những topic của hồi xưa... Tự nhiên đọc đc mấy cái email và bài viết của anh. Hồi đó em trẻ con và vô tình quá đã làm tổn thương anh và em luôn hối lỗi về điều đó. Em vô tình ko reply lại email của anh, trốn tránh anh, đọc mấy dòng tâm sự của anh trong nhật kí 0205, em biết là anh viết cho em, vậy mà em cũng chẳng thèm bận tâm xoa dịu anh.. em thấy mình vô tâm quá. Em nghĩ nếu em đổi vị trí cho anh chắc là em buồn lắm.. Nhưng anh rất đặc biệt, tại vì anh là ng` con trai đầu tiên viết cho em những dòng như thế, nói với em những lời như thế.. em rất cảm kích...Và em thực sự rất quý anh, anh luôn làm em vui và xoa dịu khi em buồn, như 1 người anh trai vậy, nên khi em biết là anh có tình cảm khác với em, em freak out và với 1 đứa trẻ con như em, em chẳng nghĩ ra đc gì ngoài lảng tránh anh. Và vô tình đã làm anh tổn thương... Em thực sự xin lỗi... Em rất mừng vì bây giờ em với anh vẫn là bạn, dù ko thân nhưng vẫn quý trọng nhau. Mình hãy vẫn là bạn tốt như thế nhé :)
Mày à, HAO quả thực đánh dấu 1 phần ko nhỏ trong tình bạn của bọn mình, tao gặp mày mỗi sáng ở nhà tao học thêm, mỗi ngày ở lớp, mỗi tối lượn lờ, mỗi cuối tuần đi chơi cùng nhau, thế mà mỗi đêm về vẫn chát chít và lên HAO post bài với nhau.. nhiều lúc tao tự hỏi ko hiểu tao có còn cần người yêu nữa ko vì với tao mày còn đủ hơn cả người yêu của tao nữa... Tao nhớ lắm tất cả những kỉ niệm của tao và mày, nhớ lắm tình bạn của tao và mày kể từ khi tao thấy 1 "thằng" với bản mặt cau có bước đến và ngồi ngay bên cạnh ghế tao hồi lớp 6... Tao nhớ là tao có ấn tượng rất xấu với mày hồi đấy nhưng cũng nhờ thế mà tao có 1 đứa bạn thân như mày... Tao thực sự rất hi vọng rằng tao và mày sẽ thân lại như hồi trước, có thể ko phải la 100% nhưng rất có thể là 80%, như thế đã đủ làm tao vui lắm rồi...
Ngày xưa trôi đi thật nhanh, đến mức khi người ta nhận ra giá trị của nó thì đã là quá muộn... để rồi chỉ biết ngồi mơ mộng nghĩ đến 1 ngày của hồi xưa...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Những lá thư ...

To all the ones who supported me today :)
1st, thank you so so so much, my manager :* thanks for waiting in the tram stop for long and coming to the event with me. Thanks for going with me everywhere we, and especially I need to go. Thanks for encouraging me and all the stuff like that. When somebody said we looked like sisters , I felt so funny :)) but it was like that today. And I was asked for your help a lot. Once again, thank you :*
2nd, thank you, all the Vietnamese students who attended the event today, especially some boys who I even can't remember the names. :"> You guys did created a huge Vietnamese community where at least, I felt like home. Thank you for appreciating me as if I were the queen of the night =)) thank you for sharing with me when the prize didn't belong to Vietnamese people (Chinese is strong everywhere, you see =)) )
Thank you the ones who cheered so loudly down there, who shouted my name during my "show", who denied the victory of the Chinese >:) who said that you loved me =)) Thank you the ones who took a lot of pictures with me...

This was the first time in my life to stand in front of a huge amount of people.
This was the first time in my life I got a lot of attention like that.
This was the first time in my life that I took hundreds of pictures in one day.
This was the first time in my life when I had to confront, yes, I have to use this word, confront the enormous flash light, which really made me feel a little shock.
This was the first time in my life that I (had to) smile too much =)) I even felt that I couldn't smile anymore because my mouth was tired of doing so =))
This was the first time in my life I really understood how big you would be if you didn't fight for yourself, but for others.
This was the first time in my life that I was so confident about my beauty, I even could believe that I was the most beautiful one, no matter what others thought, because of wearing my traditional custom. I don't have the natural beauty, but I was beautiful because of it.
I didn't win the prize, I lost it to Chinese, but I could make sure that I did won the prize in the audience. I love them when they shouted Vietnam for the winner, I love the Dutch man when he insisted that I had worn the most beautiful dress he had ever seen, despite I told him that the real champion was standing right beside me. I love the Chinese boy when he tried so many ways to get acquainted with me just because he loved me in this dress, not his country's traditional dress which that girl was wearing =)) More than ever, I understand my value, that it has to stick with my country. I'm not happy, I'm more than that, I'm proud that I'm Vietnamese.
Really tired, really exhausted, really painful with my feet. But I'm happy to do so. Because I'm Vietnamese :)
 
Re: Những lá thư ...

Thư àh? :|

Ừh thì viết! :-j

Viết cho ai bây h? :-?

Cho cậu nhé my lovely best friend :*

Tình bạn của chúng mìh... Lâu dài nhỉ? Mới đó mà đã hơn 6 năm rồi :)) Đấy là chưa kể khoảng thời jan biết mặt nhau mà ko biết tên nhau nữa :))

Hồi đấy cả 2 cùng trẻ con nhở? Mua cả đống Thần đồng đất Việt về chỉ để giải mớ câu đố đằng sau. Chẳng đứa nào làm Trạng Nguyên đc :-j Bảng nhãn còn chưa đến nữa là =)) =))

Rồi cùng nhau học tiếng anh. Cậu học thôi! Tớ học tiếng fáp mà. Chơi trò tìm chữ. Cậu thì căng mắt ra mà tìm thật chính xác. Tớ thì đi săn cái cụm nào nó na ná giống giống thôi. Thế mà lúc nào tớ cũng tìm đc =)) =)) Ruồi nhở? Tìm xong chẳng hiểu nó nghĩa là j? :-j

Lớn lên rồi. Thay đổi nhiều rồi. 2 đứa vẫn thân nhau đc. Giỏi thế :-j Chẳng bất hòa bao h nhỉ? ;)) ;)) Khối ng fải tị với tình bạn chúng mình đấy. Chưa 1 lần sứt mẻ :* Yêu cậu mà cô bạn thân duy nhất (của cả đời tớ, chắc vậy >:D<)

Mới đấy mà cũng thành hoa khôi đấy ;;) Cũng khối anh tăm tia cô nàng đấy ;;) Thế rồi cũng bị 1 anh cưa đổ đấy ;;) Mới tí tuổi mà cũng biết ngồi tâm sự chuyện yêu đương với mình kìa ;;) Gan quá nhá! Tôi méc mẹ cô ;;)

Cấp 1 cùng trường. Cấp 2 khác trường. Cấp 3 lại tụ họp về Ams :-j Cái số nó khổ. Chẳng bao h tớ với cậu cùng lớp =)) =)) Chuyên Anh chuyên Pháp làm sao cùng vùng fủ sóng đc 8-| Chẳng bao h tớ với cậu có dịp ngồi cạnh nhau suốt 5 tiết học. Nhìn mấy đứa có bạn thân cùng lớp, tớ ghen quá xá :(( Muốn gặp lại fải chạy lên tầng 4 :)o) .... So far ... (chơi english nhá, đú chưa? =)))

Thế rồi cô nàng đc cái học bổng sang Mỹ (chưa báo chính thức, nhưng mà đạt rồi, chỉ còn fải xét xem là trường nào trong 14 trường thôi) :x

Xa nhau rồi. Xa nhau lần này xa quá! Ko biết tớ chịu đc ko? Lòng tự nhủ tình bạn chúng mình vốn đã quen chịu đựng về khoảng cách địa lí mà ;)) Nhưng lần này cô bạn đi xa quá. Tận Mỹ đấy! Ko còn là khoảng cách tính = km nữa mà là khoảng cách tính = thực lực. Cô bạn vượt xa tớ rồi! :)

Ko thể nói tớ ko ghen tị. Dân Pháp chẳng có mấy cơ hội đc đi sớm ==" Nhưg tớ buồn nhiều hơn. Mãi mới đc gần nhau. 4 năm đấy! Hồi tiểu học bé quá ko hiểu cái hạh fúc đc ở gần 1 ng hiểu và yêu thương mìh thật lòng nó như thế nào. Cấp 2 hiểu đc chút ít thì lại ở 2 trường khác nhau. Cấp 3 đoàn tụ chưa đc bao lâu thì lại chia tay :| Buồn lắm...

Thôi.

Đầu tiên là special congrats 4 u, my lovely best friend!

2 là gud luck :)

3 là ... I love u so much my dear best friend :((

Bây h nghe lại bài Season in the sun của Westlife càng buồn hơn =((

Bài hát của chúng mình ... :*



 
Re: Những lá thư ...

Anh à
Nhóc thật là đứa em hư
Ngày trc Nhóc bảo anh dù 1% hy vọng cũng phải cố
Anh cũng đã cố đến cùng
Dù rằng sau đó tay anh đau đến mức ko còn đập bóng đc nữa!
B h Nhóc đứng trc bài kiểm tra chọn đội tuyển
Lần đầu tiên trong đời, Nhóc thấy sợ hãi trc 1 bài ktra
Anh đã bảo Nhóc cố lên
Anh bảo Nhóc có 90% cơ hội
10% còn lại
Là Nhóc có muốn cố hay ko thôi
Nhóc đã khóc
Nhóc nói Nhóc sợ
Nhóc bảo Nhóc ko thể cố đc
Nhóc nói đội tuyển Toán là quá xa vời với Nhóc
Anh ko nói gì
Anh im lặng
Anh chỉ bảo Nhóc cố lên
Một lần cuối cùng
Rôi lấy lý do là bận
Anh đi
..........................
Lúc đấy
Anh đã thất vọng về Nhóc lắm phải ko anh?
Nhóc đã thật tệ phải ko anh?
Ngày xưa 1%
Anh đã cố
Vậy mà b h
90%
Nhóc cũng ko chịu cố
Nhóc thật là tệ phải ko anh?
...........................
Nhóc sẽ cố anh nhé!
Dù là hơi muộn
Dù là chiều nay ktra rồi
Nhưng Nhóc vẫn sẽ cố
Cứ cho 1 phần là vì anh đi
Nhưng cũng là cho Nhóc nữa mà! :)
 
Re: Những lá thư ...

To: nhiều người

Đừng viết thư hằng ngày, lâu lâu viết 1 bức thì sẽ thấy bức thư có ý nghĩa và mình cũng lớn lên nhiều hơn sau mỗi bức thư:)
 
Re: Những lá thư ...

to người xa lạ...
tự nhiên thấy mình làm người khác bị tổn thương...khá buồn...
mình quên mất không phải ai cũng khốn nạn như mình để có thể dễ dàng chấp nhận những chuyện như vậy :-<
 
Re: Những lá thư ...

Tới mẹ của con :X
Hnay là ngày sink nhật mẹ của con. Muốn làm điều gì đấy cho mẹ. Muốn được ôm mẹ khi thấy mẹ đi làm về. Nhưng hình như hôm nay mẹ mệt. Mắt mẹ cứ buồn buồn :(. Áp lực công việc hình như lúc nào cũng đè nặng lên vai mẹ. Thế mà lúc nào mẹ cũng dành thời gian cho con, có thể ngồi cả đêm sau ngày làm việc mệt mỏi chỉ để nghe con gái tâm sự những chuyện link tink, luôn biết con nghĩ gì, luôn khiến con tự hào vì có 1 người mẹ tâm lý. Từ bé đến giờ, ai đã từng học với con đều ghen khi con có 1 người mẹ như mẹ :X. Từ khi bắt đầu chập chững học cấp 2, từ khi con bắt đầu biết rung động, lúc nào chuyện tc của con mẹ cũng biết, mẹ nhớ từng người con thích, cho con thật nhiều lời khuyên. Con nhớ mỗi lần con ốm, con đau, mẹ đều lo lắng :*
Con biết cuộc sống ngày thường rất mệt mỏi. Con biết mẹ phải chịu áp lực rất nhiều. COn cũng biết dù thế mẹ vẫn quan tâm tới gia đình, tới chúng con. Mẹ hãy cố lên nhé, mỗi lúc mệt mỏi, mẹ hãy dựa vào bố, vào chúng con giống như chúng con luôn tìm đến mẹ. :X
Ngày nào con cũng nói câu này nhỉ, hôm nay là ngày đặc biệt con muốn hét thật to:
Con iêu mẹ :X
 
Re: Những lá thư ...

to : anh PTC
Đâu cứ nhất thiết phải làm 1 con người vĩ đại ấp ủ, thai nghén 1 lá thư đầy ý nghĩa trong thời gian dài dài để thấy mình trưởng thành?....
Nhiều người viết thư chỉ đơn giản là để chia sẻ cảm xúc....
Có nhiều chuyện xảy đến thì viết nhiều, ít chuyện thì viết ít, viết là để nhớ và để đánh dấu mốc mình trưởng thành hơn.....
Nhiều lời cám ơn và xin lỗi dù chỉ chậm 1 phút, 1 giờ cũng sẽ mất đi nhiều ý nghĩa anh ạ ;))!!
( đừng đọc những lá thư của người khác rồi phán xét nó nhạt nhẽo trong khi thực chất nó cũng chả dành cho mình :-j )
 
Re: Những lá thư ...

To Trộm: Chào mày! :-h Tao chỉ có một câu để nói với mày thôi nhé. "Tao mà bắt được mày thì tao thề mày chết không toàn thây!" x-(
 
Re: Những lá thư ...

thực sự ra a thấy mình ko quá quan trọg vs e
e ko thể hy sinh hay từ bỏ bất cứ cái gì vì a
chúg mình khác nhau quá e ạ:)
từ khi yêu e,a cố gắng làm tất cả mọi thứ,hy sinh khá nh` cũg chỉ để e hiểu rằng a đặt e lên trên tất cả các thứ trog cuộc sốg của a,ngay cả khi bố mẹ a có can thiệp thì a cũg cố gắng để e ko đi về 1 mình:)

nhưg nh~ gì a làm cũg chỉ để nhận lại nh~ điều a cảm thấy mình nhận chưa dc đủ,có thể là do a đòi hỏi quá nh` từ e nhưg nh~ j` e đã làm cho a,a cảm thấy hình như mình nhận dc quá ít:)

a cũg nói cái cảm giác đấy của mình cho e,nhưg nhận lại dc từ e cũg chỉ là nh~ câu nói,nh~ câu nói mà e nghĩ rằng có thể như thế là đủ vs a,nhưg rồi mọi chuyện vẫn cứ như thườg lệ,ko có gì thay đổi cả:)

xug quanh e,trog cuộc sốg của e,có lẽ a chỉ đóg 1 vai trò ko quá lớn đến mức lấn át dc mọi thứ của e,a chỉ khiêm tốn ở 1 cái góc nào đấy,đợi đợi và đợi e gọi ra,e đến gần và nói chuyện vs a:)

có nh~ cái e bảo rất thik,thik lắm ko thể bỏ dc
a cũg ước dc rằng e cũg nói dc câu đấy vs a,thay chữ "thik" bằng chũ yêu
nhưg cũg chả bao h dc nghe cả:)

nh~ lúc thế này,a buồn lắm,chỉ nghĩ về nh~ gì a đã làm cho e mà tự ngồi nghĩ,tủi thân 1 mình,nhưg e đâu có biết
nh~ gì a nói vs e,a biết,e ko hề tin a hoàn toàn,nhưg nh~ hành độg của a chắc cũg đủ chứng minh cho e thấy,chả cần lời nói của a:)


a hy vọg e ko đọc dc nh~ dòg chũ trog lá thư này,a chỉ viết để giải toả cho chính mình thôi:),như là 1 cách để tự an ủi:)
 
Re: Những lá thư ...

To cô bạn thân nhất của tôi :)

Có tin chính thức rồi nhỉ? Cô bạn sẽ bay trong 10 tháng nữa :|

Cả 4 trường. Cô bạn thật xuất sắc. Là hs có điểm tuyển cao nhất VN nữa.

Tôi bắt đầu đếm ngược đc rồi. :))

Trên tay tôi là cái đồng hồ bố mới mua cho tôi. Màu đen nhỏ nhắn y như cái đồng hồ của cô. Nó làm tôi nhớ đến cô. Tôi buồn lắm.

Hnay sn tôi. Tôi ko muốn khóc. Cả ngày tôi đã cố gắng cười. Các bạn cùng lớp đã cho tôi rất nhiều niềm vui. Tôi đã gắng cười.

Lúc cô thông báo với tôi, tôi có cảm jác cô khóc. Tôi cố cười. Tin vui mà cô. Tôi fải chúc mừng cô mới đúng...

Sắp xa nhau rồi. Chỉ còn 10 tháng nữa. Sn lần thứ 16 của tôi, cô sẽ ko ở đây nữa. Tôi sẽ rủ ai ăn sn với mìh đây.

Hnay tôi ko gọi cô đến nhà tôi ăn sn. Tôi sợ mìh sẽ khóc khi nhìn thấy cô.

Tôi đang khóc. Tôi sẽ nhớ cô nhiều lắm. Tôi fải làm j bây h? Tôi nản quá! Tôi hoang mang quá.

1 lần nữa tôi lại cố dằn lòng.

Tôi sợ tôi ko chịu đc.

Tôi muốn khóc.

Tôi đang ngồi 1 mìh. Nước mắt tôi rơi. Tôi ko ngăn đc. Tôi ko cười đc.

Mai tôi đến lớp với bộ mặt j đây?

Đêm rồi. Tầm nhìn của tôi hạn hẹp quá. Tôi chỉ lo cho mấy việc kt với bài vở lặt vặt trên lớp đã oải. Sao tôi có thể vươn cánh ra ngoài đc bây h?

Hết lớp 10 cô đi. Những buổi ngoại khóa, nhữg buổi từ thiện rồi hđộng trường, tôi sẽ đi với ai đây? Tôi cô đơn cô ạ. Cô là ng bạn thân duy nhất của tôi.

Tôi ko thể viết tiếp. Tôi ko biết nói j. Tôi chỉ biết khóc.

Mai tôi kt Sinh. Cô giáo Sinh của tôi là gvcn của cô đấy. Nhìn cô Lan tôi lại nhớ đến cô. Sau này, sẽ có lúc tôi k nén đc mà khóc jữa sân trườg. Tôi fải làm j đây? Tôi ko đủ mạnh mẽ như tôi muốn.
 
Re: Những lá thư ...

To mày:
Vừa gặp, mày đã hỏi mượn tiền và tao biết là mày sẽ không bao giờ trả
Tao đã nói dối là tao không có tiền
Tao có tiền, rất nhiều tiền, nhưng không phải tiền để cho những đứa ăn tiêu hoang phí suốt ngày phải đi vay mượn và khi đòi thì bảo không có tiền trả.
Ngày xưa tao đã phải tích cóp dành dụm để rồi mỗi lần mày vay nhìn mặt mày rất hoàn cảnh tao tặc lưỡi đưa tiền và đến khi tao khổ sở đi đòi hết lần này đến lần khác thì câu trả lời luôn là chưa có. Tao sẽ không để mình phải thiệt thòi nữa đâu. Tao thà mất một thằng bạn còn hơn là để nó lợi dụng tao.
Thật đáng tiếc, tao đã từng rất quí mày :)
 
Re: Những lá thư ...

thực sự ra a thấy mình ko quá quan trọg vs e
e ko thể hy sinh hay từ bỏ bất cứ cái gì vì a
chúg mình khác nhau quá e ạ:)
từ khi yêu e,a cố gắng làm tất cả mọi thứ,hy sinh khá nh` cũg chỉ để e hiểu rằng a đặt e lên trên tất cả các thứ trog cuộc sốg của a,ngay cả khi bố mẹ a có can thiệp thì a cũg cố gắng để e ko đi về 1 mình:)

nhưg nh~ gì a làm cũg chỉ để nhận lại nh~ điều a cảm thấy mình nhận chưa dc đủ,có thể là do a đòi hỏi quá nh` từ e nhưg nh~ j` e đã làm cho a,a cảm thấy hình như mình nhận dc quá ít:)

a cũg nói cái cảm giác đấy của mình cho e,nhưg nhận lại dc từ e cũg chỉ là nh~ câu nói,nh~ câu nói mà e nghĩ rằng có thể như thế là đủ vs a,nhưg rồi mọi chuyện vẫn cứ như thườg lệ,ko có gì thay đổi cả:)

xug quanh e,trog cuộc sốg của e,có lẽ a chỉ đóg 1 vai trò ko quá lớn đến mức lấn át dc mọi thứ của e,a chỉ khiêm tốn ở 1 cái góc nào đấy,đợi đợi và đợi e gọi ra,e đến gần và nói chuyện vs a:)

có nh~ cái e bảo rất thik,thik lắm ko thể bỏ dc
a cũg ước dc rằng e cũg nói dc câu đấy vs a,thay chữ "thik" bằng chũ yêu
nhưg cũg chả bao h dc nghe cả:)

nh~ lúc thế này,a buồn lắm,chỉ nghĩ về nh~ gì a đã làm cho e mà tự ngồi nghĩ,tủi thân 1 mình,nhưg e đâu có biết
nh~ gì a nói vs e,a biết,e ko hề tin a hoàn toàn,nhưg nh~ hành độg của a chắc cũg đủ chứng minh cho e thấy,chả cần lời nói của a:)


a hy vọg e ko đọc dc nh~ dòg chũ trog lá thư này,a chỉ viết để giải toả cho chính mình thôi:),như là 1 cách để tự an ủi:)

@ đồng chí:
Yêu là không phải lúc nào cũng dính đến nhau, yêu mà bỏ quên cuộc sống của mình như em thì đến khi tình yêu qua đi em sẽ không còn lại gì cả. Quan tâm đến người mình yêu là rất tốt, nhưng đừng bỏ quên gia đình bạn bè và các thức khác. Mỗi người cũng cần có cuộc sống của riêng mình nữa em ạ.
I believe your r a good boy and if there is anyone who does not notice that and does not appreciate your love, one day she will realize that she made one of the biggest mistake in her life.
Passionate love thường k last long là vì mấy cái thế này :).

Lâu lắm mới gặp được một em trai như này :D. Thường trong trường hợp này hay là con gái. Đáng quý đáng quý.
 
Re: Những lá thư ...

mình thích bài Triệt, nhất là đừng quên gia đình bàn bè :)) vì con trai mà yêu thì thường bỏ bạn lắm :))

*** Tại sao cứ khi nào hơi quan tâm tẹo là lại bơ bơ, cụt cả hứng =; xong rồi lại bảo sao ko vào hỏi thăm =; tại sao mọi người cứ như đuổi theo nhau theo vòng tròn ý , chạy theo thì bơ, bơ thì lại chạy theo. cảm xúc con người thật là :))

*** Lạnh thế này tao lại nhớ mày rồi, mày như chỗ dựa tinh thần duy nhất của t cho dù m không ở cạnh t bây h.

*** Tối qua nói chuyện với QA, nhớ cấp 3, bao nhiêu lâu ra trường đây là lần đầu tiên gọi là nhớ cấp 3, nhớ tổ mình, nhớ khu cuối lớp. nhớ QA nhớ Khánh Tàu, nhớ Nhắng, nhớ HOa Béo, nhớ Khánh Lọ.. Bây h học đại học rồi chả được thế nữa, bạn bè quen nhau cứ xã giao kiểu gì ý. Hoặc cũng có thể vì mình k hợp đc với các bạn chăng 8->.

*** Tại sao cứ phải là người yêu thì mới đưa đón, mới nhờ vả đc 8-} nói đc 1 câu lại "yêu đi" 8-} thế bt thì chả giúp đc gì cho nhau àh? cần thì mới nhờ vả 8-} có điều kiện như thế cụt hứng lắm. đửng bảo tại sao không bao h rủ đi đâu hay là làm gì nữa nhé.

Chả hiểu sao lúc này lại muốn khóc dã man. :-<
 
Re: Những lá thư ...

Gửi mọi người:
Mình thì mình thấy là người ta đã bôi trắng chữ rồi mà còn cố bôi đen lên để đọc như thế thì rất là vô duyên đấy \:D/
Kí tên,
Thu Trang.
 
Back
Bên trên