Những lá thư...

Nhiều lúc e thương a kinh khủng, thương lắm :|
Giúp cho bao nhiêu người, chỉ có mình là chịu thiệt.
Có cần thiết phải thế ko?
 
và cái a nghi ngờ lúc này cũg dc e nói ra thật sự:):"e chả còn cảm giác gì vs mấy chuyện này nữa cả"

câu nói của e bóp nát từg cảm xúc của a

nếu e muốn ctay vs a thì e cứ nói thẳg ra,đừg làm nh~ cái gì khiến a ngày càg thất vọg về e,và đừg dã man đến mức fải làm tất cả để a fải nói ctay vs e

lần đầu tiên trog đời a thất vọg về e,cảm xúc trước đây đã tan biến và e nói rằg bây h mà cứ như trước thì là miễn cưỡg vs e,vậy sao ko nói ctay vs a luôn đi,nói ko muốn vs a để làm gì,nó cũg chỉ xát thêm muối vào vết thươg thôi

a nghĩ rằg là sẽ chẳg có bao h có dc cái ngày như trước nữa,nh~ gì e làm bây h mục đích có thể là làm a ngày càg chán e để rồi ép a nói ctay vs e,có thể e có ý tốt ko muốn a buồn khi ctay nhưg nthế a lại cảm thấy rằg mình đag bị xem thưìơg

cái gì đã đứt quãg rồi thì nối liền lại rất khó,nhất là tình cảm

a còn rất nh` ước mơ trog tươg lai muốn làm vs e,nhưg chả lẽ mọi thứ đã chấm dứt rồi sao,a cảm thấy a bây h đã trắg tay,chả còn gì,cánh của hạnh fúc như đã đóg sầm lại vs a,mọi thứ tối om chỉ hiện lên cánh cửa ctay

nhưg a vẫn sẽ ngồi đợi cái ngày mà cánh cửa hạnh fúc lại mở ra,lúc đấy a sẽ chặt hết cánh cửa đi để nó sẽ ko bao h đóg lại 1 lần nữa,a sẽ đi xuyên cánh của đấy cùg với e-ng` sẽ theo sát a suốt đời
 
to Q :
a biết là em biết mà, a biết là em hiểu mà.
nhưng có vẻ e ko muốn đón nhận, e ko muốn chấp nhận nó, e muôn phải bắt anh nói ra à ?
 
Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người bạn thương yêu. Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy. Ấm áp không phải khi bạn dùng hai tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn. Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm với bạn: “Có lạnh không?”. Ấm áp chưa hẳn là khi bạn ôm ai đó thật chặt, mà là khi ai đó khoác vai bạn thật khẽ. Và ấm áp là khi mùa thu qua, cái lạnh ùa về… Có một ai đó khẽ thì thầm vào tai bạn : “Chúc ấy một Mùa Đông Ấm!” ....

Đọc dc cái này, thấy thick :">
Sắp đông hay là đông rùi nhỉ :(
Mẹ bảo là đông rùi còn mình thì thấy vẫn nóng quá à :-s
Dù sao mùa đông này lại là 1 mùa đông ấm áp >:-D< Hy vọng thế :">
 
gửi :bố của con

Bố ơi, hôm qua con phải cảm ơn và xin lỗi bố nhiều lắm.Bố chạy đi chạy lạigiúp con hỏi chỗ này , chỗ kia cho nhiệm vụ của con trong BCH đoàn trường.Hôm qua rồi bố còn đi đi về về 4-5 lượt nữa.Rồi còncả mấy hôm trc, bố còn lên cơ quan nhờ người các anh giúp con nữa.Ko có bố con cũng chả biết phải làm thế nào.Rồinhất là tối qua.11h con gọi bố đến đón rồi bắt bố đợi.Rồi bố còn vào 1 mình khệ nệ khênh 4 cái bộ gaanf giáo giúp con nữa.Con bảo bố cứ kệ đi nhưng bố nhất định ko.Vì nếu người ta thu dọn mà cái đấy có xảy ra vấn đề j thì con sẽ phải là người đền.Hôm qua trừ những người ở bên sân khấu,âm thanh ánh sáng đang dọn đồ ra thì con và bố là 2 người cuối cùng ở lại trg.Mĩa lúc cuối con mí vào giúp bố bê nốt mấy cái thanh sắt.Con và bố cùng khênh vs nhau .Lúc ý con thấy cảm độnh lắm.Con muốn khóc lắm bố ah nhưng con ko dám khóc lúc ý.Bố đã vì con nhiều quá.Thật sự con hạnh phcú lắm.
Vậy mà...con đã cáu gắt vs bố rất nhiều trong những nagỳ qua.Có j ko vừa ý con là con lại cáu, thậm chí hốn láo vs bố, rồi còn chửi bậy trc mặt bố nữa.Bố ko mắng con chắc chri vì thấy con đag căng thẳng quá thôi, mà cũng vì bố hiền.Từ khi con sinh ra đến h bố chưa đánh con 1 lần nào cả.Con hối hận lắm bố ah.Con rất muốn snág nay dạycauđầu tiên sẽ là xinlỗi bố, rồi cảm ơn bố về những j bố đã giúp con, vậy sao mà 2 câu ấy để thốt ra đc nó khó khăn quá.Con cũng chả hiểu nổi mình nữa.Con ko hiểu trái tim mình là cái j, con hay suy nghĩ, dễ bị ảnh hưởng bởi chuyện tình cảm, vậy mà sao khi cần dành trái tim cho những người mình càn phải yêu thương thì con lại ko làm đc bố ạ.Bố ơi, bố đừng giậncon j bố nhé.

Bố ơi, hômqua con đã thật sự thất vọng về cuộc sống này bố ạ.Lần đầu tiêncon thấy cuộc đời u ám đến thế.Con ko hiểu mình đang sống vì cái j nữa.Con cũng cảh hiểu mình đang làm j , cần j.Con luôn chọn 1 con đườg khó khăn để đi, rồi sau đấy lại chả hiểu vì sao mình chọn nó.Hồi thi vào 10 bố mẹ muốn con thi vào chuyên Anh để học cho nhẹ nhàng, hay chỉ học Kim Liên hay NTT thôi, chứ ko muốn con vào chuyên Lý vì nó sẽ rất vất vả.Thế mà conlại dành rất nhiều thời gian, công sức để có thể thi vào đc cái lớp Lý 1 Ams này, để rồi thi xong con lại hối hận.Mà thật sự con cũng chả hứng thú j vs cái môn này, con chả có niềm say mê hay yêu thix thật sưk vs bất kì môn học nào bố ạCon thi vào đây chỉ là con đú vs bạn con thôi, conbạn thân nhất cấp 2 của con thix vào chuyên Lý,nó rủ con nên con cũng cố gắng để thi.Rồi cuối cùng h nó lại học Kim Liên rồi, còn con thì học ở đây, và cảm thấy thật trống trải.Con cũng muốn đc như đa số những bạn ở lớp, học bt trên lớp.Khi về thì nghỉ ngơi, chiều đi học thêm rồi tối làm BT, cố gắng ôn thi vào ĐH .Thế mà con lại chọn vừa học như thế , vừa tham gia vào các hoạt động nọ kia, để rồi khi quá vất vả thì lại hốihận.Mà con buồn lắm bố ạ.Con đã nỗ lực rất nhiều, con đã vắt kiệt cả sức mình rồi, cố gắnglắm rồi nhưng mà thât sự hôm qua con đã ko hoàn thành tốt nhiệm vụ bố ah.Con đã sơ suất nhiều lắm, con muốn xin lỗi các bạn trog BCH vì những cái mà mình đã làm ko tốt lắm, nhưng cuối cùng con lại chả nói đc j.Con đã cố gắng hết sức rồi, vậy mà sao những j đạt đc lại ko như con mongđợi thế...

Tối hôm qua con cảmhtấy cô đơn lạnh lẽo lắm bố ah.Con ngồi giữa 1 cái sân trg rộng, mấy nghìn người xung quanh, nhạc xập xình, đèn sáng choang vậy mà concảm giác như mình đang ngồi ở 1 hoang đỏa bố ạ.9 rưỡi bạn con về.Còn mình con ngồi đó, 1 mình trong cái nhà để xe.Con muốn đứng lên để xem ct lắm, nhưng vì con lùn quá, rồi chân con rã rời rồi, con chả còn sức để mà đứng lên nữa.Con đi ra chỗ trại khốmìnhgần đấy, tìm kiếm 1 người bạn nhưng ko có ai, lớp con thì có ít ng đi vs lại cũng chả có ai ở đấy, chỉ có các e lớp 10-11 đnag tấp nập bán hàngthôi.Rồi con lại quay về cáinhà đề xe của mình,ngòikovà chờ đợi cho đénhến ct.Con goịđt cho con bạn thân nhất, kể lể vs nó , con muốn khóc lúc ýlắm bố ah, nhưng mà con cũng hết sức rồi, mắt con chảthể ra nổi 1 giọt nc mắt nào để làm con dễ chịu hơn cả.Cảm giác ko giải tỏa đc những bức xúc trong lòng ý bố ạ.Rồi kết thúc ct, BTC lên chụp ảnh kỷ niệm , con đang địnhlên thì lại có đt cảu nhà vsđt của bênmáy chiếu cùng 1lúc, để rồi khi nghe xong thì mọi ng đã chụp xong rồi, con lại ko cómặt mình trong cái ảnh kỷ niệmđấy rồi.Chỉ là 1 việc nhỏ đấy thoi mà sao con lại thất vọngghê gớm bố ạ.

Bố ơi, thế hạnh phúc thật sự là j đây? Con không hiểu sao tìm kiếm nó lại khó khăn thế.Con cảm thấy trống trải lắm.Ở nhà ở trg con đều cảm thấy rất đơn độc.Con mệt mỏi lắm bố ạ.sáng đi học mệt mỏi, traư về concũngchỉ ăn cơm canh nguội mà mẹ nấu sẵn từ sáng.Nghỉ 1 tí rồi lại lóc cóc đạp xe đi học.TRcs đây mẹ còn về buổi trưa thì ăn cơm cũng còn nóng sốt vs vui, chứ h thì cơ quanthì xa mà mẹ cũng yếu đi rồi, mẹ ko về trưa nữa làm con buòn lắm bố ạ.Conmuốnđc như cấp 2, trưa về ăn cơm vs mẹ rồi chiều mẹ đòe đi học, tối bố đón.Rồi tối về cũng chỉ ngồi vs nhau đc 1 lúc ăn cơm rồi conlên làm BT.mà cũng chả mấy khi đc cả 3 ng ngồi ăn vs nhau.Cuôjc sống này bận rộn quá, nó chả cho ai 1 phút nghỉ ngơi , để dành thờigian cho nhau cả.Mà tuần sau conlại phỉa kt 1 tiết và kt bù nữa, làm sao bây h hả bố.Con chỉ muốn có 1 ngày, 1ngày thôi để con nghỉ ngơi để cóthểláylại mình mà tiếp tục cố gắng.Tối qa 12h đúng về đến nhà, 1 h con lên giường nhưg ko hiểu sao mãi đến 3h sáng con vẫn kongủ đc.Con ko hiểu là do con tắc mũi thôi hay do con căng thẳng quá.Ko chịu đc nữa con bảo mẹ xuống nằmcạnh con.Lần đầu tiên conc mả tháycần mẹ như thế.Giữa đêm mẹ mắngcon vì đã ko giữ sức khỏe cảnthận nhưng con hiểu làmẹ đang lo lắng cho con.

Bố ơi, con xinlỗi bố mẹ nhiều lắm.Con đã để 1 thứ tình cảm xuất hiện ko đúnglúc,ko đúng lứa tuổi, để h khi nó qua đi rồi nó làm con như đánh mất chínhmình bố ạ.Trcs đâycuộc sốngc ủa con cũngc hả khác thế nàymấy, nhưngcon luốn cố gắng ở lớp hay ở nàh cười thật nhiều, cảmthấy khso khăn chả là j cả, chỉ càn cố gắng vì mình thôi, thế là đủ rồi.Chỉ cần mình cố ganứg, ko buông xuôi thìkhi khso khăn qua đi mình sẽ thật sự hạnh phúc vì những j mình đạt đc.Vậy mà bây h dường như cái lí do ấy ko đủ để khiến con cố gắng nữa.Con cmả thấymuốn buông lắm.mà concũng chẳng hiểu là mình đã gọi đúng tên cái thứ tình cảm ấy chưa, hay chrivì tính ghen tị và thix đú, hay mô mộng của con thôi.Connhìn gia đình ng ta hạnh phúc, conghen tị vàcũngmuốn mình như thế.Con nhìn ng bạn thân vs chuyện tình cảm của bạn ý, conghen tị và cũngmúon đc như thế, cũng muốn nói ra câu ý rồi cố gắng như ng ta đãlàm.Con nhìn khi ông của bạn con ốm, cả nhà bạn ý đã cố gắng vì nhau ntn, con ghen tị vì ông mìnhmất mà mọi ng trong gia đình dường như ko tìm đc tiếng nói chung ý, tất cả đều vì ông nhưng cứ xa cách nhau tnào ý.Nhưng mà chả có điều j đã xảy ra như con hy vọng cả.Lúc ở lớp đầu năm học, khi xung phonglên thuyết trình tiếng ANh con đã viết 1 bài con hy vọng về gia đình mình, con đã thật sự hy vọng, ko biết có ai nghe vầnận ra ko nhưmg con hiểu là mình chỉlà đang mơ thôi, hiện thực vẫn là hiện thực.


Cố gắng lên nào, hôm nay phải ôn 1 cái đè cương SỬ dài dnằg dặc, ôn Toán rồi còn lo giải quyết nốt mấy cáigiấy tờ thanh toán của NHAT nữa.Đã viét ra đây rồi, thế là giải tỏa đc phần nào rồi.H đã đến lúc refresh lại bản thân và bắt đầu 1 sự cố gắng mới thôi.Mình đã từng rất tin tưởng vào câu ''Sau cơn mưa trời lại sáng'' mà.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ko biết mình đang nghĩ j nữa. Từ hqua đến h, ngồi đọc và đọc. Mình chỉ cố gắng nhét vài chữ sử vào đầu mà khó quá. Vòng lại đứt rồi. Thế là lại phải mua dây mới. Cứ mỗi lầ đứt vòng là mình lại thở dài 1 cái. Tại mình ko biết giữ hay sao ấy.
Hqua mọi ng` nô nức đi xem NHAT, còn mình, ngồi ở nhà. Ngồi ở nhà cũng chẳng làm ji. Lên mạng thì list hầu như ko ai onl. Gọi dt cho 1 ng` mà mình nghĩ là ng duy nhất có thể nói chn vs mình thì ng` ta tắt máy. Chúng nó hỏi sao mày ko đi. Giật mình. Mình cũng chẳng hiểu tại sao mình ko đi nữa. Nhưng nếu đi, mình sẽ lam ji ở đấy. Mình chán cái việc chen chân giữa 1 đám ng` cố nhoi lên trên để xem. Mình chán cái việc chỉ 1 mình mình đứng giữa đám ng` lạ đang cười cười nói nói. Hay là lại tìm 1 gốc cây để ngồi và nhìn ng` ta cứ thế đi qua, đi lại trc mặt. Chẳng hiểu từ bao h nữa, mình muốn dc yên tĩnh, chỉ vậy thôi. Mình ko còn hứng thú tham gia vào mấy hoạt động lớp nữa. Đến lớp và ngồi yên 1 chỗ.
Cuộc sống cứ thế qua đi, mọi thứ vẫn đang trôi chảy. Mình cũng như bao ng` khác, đang bị lôi vào 1 cái guồng quay. Cuộc sống này làm cho mình thấy mệt mỏi. mình có n~ ng` yêu thg mình ở bên cạnh. Nhưng sao đôi lúc, cảm thấy c/s thật vô nghĩa. Muốn 1 cái ji đó thay đổi, có lẽ vậy.
Đã 1 tháng rồi. Nhiều lúc, muốn khóc lắm. Muốn dc gặp a ngay lúc í, nhưng biết làm sao dc, càng về cuối, t/g trôi càng chậm. Dạo này a toàn cáu gắt làm mình chẳng còn muốn gọi dt cho a nữa. Mình cũng ko biết nói ji lúc nghe tiếng "alo" ở đầu dây bên kia nữa. lại 1 câu hỏi quen thuộc "anh đang làm j đấy" ??? Đôi lúc tự nhủ: mình ko dc bỏ cuộc, ko dc buông xuôi. Nhưng mình đang cố gắng cho cái ji, đang đấu tranh cho cái ji thế nhỉ. Ko biết nữa. Mường tượng ra 1 con dg` màu xanh trc mắt. Mình đã từng mơ ước về con dg màu xanh ấy. con dg` dẫn tới mơ ước. Mình muốn dc cùng 1 ai đó, đi tren con dg` dài vô tận ấy. Nhưng mà sao h, mọi thứ trống trải quá.

Sao mình cứ phải động viên ng` khác trong khi chính mình cũng chẳng còn muốn làm bất cứ điều ji như thế này nhỉ.

Còn 3 ngày nữa để cho mình thoát khỏi chuỗi ngày như thế này. Nào, đứng dậy và đi tiếp đi chứ. Sao mình lại ngồi trong khi mọi ng` vẫn đang đi vậy :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bình:
không sao đâu m ạ, không sao đâu.. mọi chn rồi cũng ổn thôi m ạ :]
m là 1 tr ít nh~ đứa t thích nhấtở cái trường này đấy, m năng nổ m đáng yêu vd í con giời ạ :] m lại còn dũng cảm nữa .. m có 1 gia đình yêu m lo lắng cho m nữa ... ôi m còn nhiều thứ để dựa vào để thúc đẩy bản thân cố gắng lắm chứ :)

nớp diu mai đia :-*
 
điên loạn..lố bịch bà kệch cỡm...
chảng biết phải như thế nào mới là đúng..chả hiểu mình phải như thế nào mới hài lòng.
tất cả dồn về hết đêm qua..nhìn vào ai cũng cmm thế này thế kia nhưng đâu có ai hiểu thực sự những j diễn ra dưới hậu trường như thế nào.Họ đâu biết rằng những j đã cố gắng rồi lại chửi thắng vào mặt như thế.
thất vọng về bản thân, ko đủ tự tin để làm 1 cái j nữa. quá mệt mỏi rồi, sao ngay từ đầu mình k rút đi. cứ lần lữa mãi rối để đến bây h phải đứng trc chênh vênh và không biết đi về đâu cả.ngớ ngẩn, điên loạn rồi khóc.. cứ thế ngồi ở gốc cây nức nở như 1 đứa trẻ,tức tưởi trên vai Phượng.
Mỹ Hằng nói, 1 bộ phim thì ng ta chỉ biết đến diễn viên cùng lắm là đạo diễn, chẳng ai quan tâm tới quay phim và kịch bản, ai tài trợ kinh phí hco bô phim...phải nhưng đâu phải ai cũng đủ mạnh mẽ để vượt qua đâu.
mình àh.. h đến lúc phải thu mình và tự sống trong vỏ ốc thôi. ốc phải sống trg mình ốc, nhoi ra ngoài thì chỉ có chết thôi :-j
và mày nữa, tất cả chỉ là sự ích kỉ đấy :-j

Điên loạn trong những ảo giác....
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Vậy là NHAT đã qua rồi .

1 tháng chuẩn bị rồi cũng đi đến hồi kết:)

Qua rồi những ngày vui :x

Cảm ơn BTC NHAT, các anh chị và các bạn đã làm việc thực-sự-tốt. Vứt những sai sót vào góc khuất đi, vì đó chỉ là những hạt sạn VÔ-CÙNG-NHỎ, em thực sự ngưỡng mộ tinh thần làm việc của BCH Đoàn <:p

Khối Hoá <:p

Cảm ơn tất cả mọi người.

Nhớ làm sao 1 tháng cùng nhau lên ý tưởng :x

Nhớ hôm sơ khảo miss của khối <):)

Nhớ những hôm đi phát thông báo và hò hét thu tiền :">

Nhớ lắm những buổi trưa ở lại đến muộn cùng các anh chị 12 Hoá 1, cãi nhau về cái cổng trại :))

Nhớ điên cuồng cái hành lang cuối tầng 4, 12 Hoá 2, 11 Hoá 1 ,11 Hoá 2 ngồi lê dưới đất cùng vẽ cái vải trại... >:-D<

Nhớ cái khoảnh sân sau trường tuổi hoa...:x

Nhớ những vết sơn lem luốc, nhớ mùi axeton, ...

Nhớ những lần làm phản ứng cháy khét lẹt, nổ bùm bùm, rồi lén lút vào phòng TN0, nhớ cái cặp bị H2SO4 đặc đổ ra nát bươm... :-j

Nhớ n~ hôm bùng tiết....=((

Nhớ những lúc vừa làm vừa trêu nhau cười đến chết sặc =))

Nhớ hôm cả lớp được nghỉ thể dục, cùng nhau xắn áo làm việc từ trưa đến tận tối , con gái lớp mình khéo tay ghê <):)

Nhớ tinh thần khối Hoá b-)

Là mồ hôi và giọt nước mắt của tất cả mọi người >:-D<

Dù kết quả thế nào thì quan trọng hơn cả, chúng ta đã có 1 khoảng thời gian, có thể ko phải là dài, nhưng đã gắn kết được những con người trong khối chuyên với nhau, đã chung nhau n~ nỗi niềm, vui có, buồn có, lo lắng có,tất bật có... Mọi người học được ở nhau tinh thần tập thể, sự đoàn kết, trách nhiệm, nỗ lực, biết cách đứng bên nhau để vớt người khác ra khỏi những mệt mỏi khó khăn, biết cười thật tươi và hét lên thật to để lấy tinh thần. <:p

Đêm chung kết dù có sự cố xảy ra với phần thi tài năng của chúng ta, nhưng mình tin rằng đó sẽ là một kỉ niệm ko thể nào phai trong lòng mọi nguời. Vì thực sâu trong lòng , chúng ta biết mình đã cố gắng hết sức rồi. Và khối hoá muôn năm tràn đầy những con người bản lĩnh. :>

Miss hoá năm nay dù ko có giải, nhưng mọi người vẫn rất yêu quí và phục em đấy. Em biết sống vì mọi người, vì tập thể, sự chân thành và nỗ lực từ phía em, nét đáng yêu, sự duyên dáng, tấm lòng, nụ cười tươi,... Chị ko đoán đc cảm giác của em lúc đứng trên sân khấu, khi mà ở dưới bọn chị đã hét tên em rất nhiều, nhưng chị tin rằng em đag thực sự hạnh phúc vì khối Hóa- là gia đình lớn. :*:*:*:*

Cảm ơn Hoàg Phương, có lẽ tớ là người cảm nhận rõ nhất những cố gắng, sự lo lắng, niềm vui, nỗi buồn của cậu ngày hôm qua, trong đêm NHAT, cậu là người làm tớ thấy ấm lòng nhất đấy :">

Đã quen được biết bao người, thân nhau lúc nào chẳng hay :x

Yêu biết bao chị Phương, chị Huyền, chị Thảo,chị Hiền, chị Minh, anh Bảo, anh Kiên,.... Tứ đại mĩ nhân 12H,... Tiên, Tùng, Thảo, Vũ Trang, Liên, Việt Dương, Chì Kim, Đình Nam, MĐức, Hải Nam , Hà, Tuấn, Hải ... Hưng,Thái, Phong, Tuấn Minh, Phương,...các em 10Hoá,..... Biết làm sao đây khi ở 1 mình lại thấy nhớ mọi ng đến thế 8-|Đêm qua đi bộ về 1 mình trong đêm khuya, em vừa thấy sợ, vừa thấy tủi thân, nhớ điên cuồng n~ lúc có mọi người. Đêm qua em khóc mãi, chẳng ngủ đc.

Tại sao cứ phải leo Everest nhỉ? Chẳng có phép màu nào cho ta lên tận đỉnh cao của cuộc sống. Cảm ơn thời gian, để chúng ta từ những đứa trẻ có thể nhẩn nha lớn lên và học hỏi mọi điều. Qua NHAT, chúng tôi đã lớn hơn, đã khôn ra nhiều, đã biết chấp nhận những thử thách đặt dưới chân như 1 phần của trò chơi.

Vì chúng ta là AMSERS >:-D<
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Gửi Thanh Hằng, người bạn mà tôi luôn thầm ngưỡng mộ:
Thanh Hằng ạ, một người thông minh như cậu chắc chắn phải biết một điều giản đơn là: Không bao giờ có thể làm hài lòng tất cả mọi người. Luôn luôn có các cái nhìn khác nhau về một vấn đề. Ví dụ như cùng một chiếc ghế, một thứ đồ rất đơn giản thôi, nhưng khi chúng ta nhìn thẳng vào nó, chúng ta sẽ thấy về chiếc ghế đó khác với những người nhìn vào đằng sau nó. Các luồng dư luận luôn khác nhau và những quan niệm luôn luôn thay đổi. Chính vì vây, dù một điều có tốt đẹp đến thế nào đi chằng nữa, cũng sẽ luôn luôn xuất hiện ít nhất là một ý kiến chống lại nó, luôn luôn là vậy. Vì thế, những ý kiến từ người khác, thậm chí là ý kiến của cả đám đông, cũng không chính xác.
Hẳn Thanh Hằng đã từng nghe đến một câu nói: Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình. Câu nói này luôn đúng. Nếu muôn chiến thắng, một người phải biết vượt qua chính bản thân mình. Thanh Hằng hiểu rõ những việc mà mình làm là tốt, là đúng đắn, vậy thì không có lí do gì mà Thanh Hằng lại phải có những suy nghĩ tiêu cực như thế cả. Hàu hết những người đạt được các thành công lớn trong cuộc đời đều đã từng ít nhất một lần phải đối đầu với sự phản đối của dư luận. Do vậy, Thanh Hằng ạ, hãy tin vào chính bản thân mình. Điều đó sẽ giúp Thanh Hằng thành công.
Hi vọng là sau khi đọc xong những lời này, Thanh Hằng sẽ tự tin hơn và một Thanh Hằng tự tin, thông minh và mạnh mẽ mới chính là con người lâu nay khiên tớ thầm ngưỡng mộ.
 
@ TH : buồn cái mẹ cháu ý :)| k việc j fải nghí :-j qua rồi :-j mai đến lớp trở lại csống bt đi thôi :)

@ chuyên lí : ôi jời ơi tao thấy tao iêu chúng mày lắm ý :)) . Iêu tất :)) iêu cả ngày hqa :)) jời nắng jời nôi đội chậu đi mua đồ =)) =)) =)) rồi thì chuẩn bị , long sòng sọc . 3 tuần nay , cáu gắt có , mắng mỏ có , chửi bới có . Tao xin lỗi con gái lớp mình vì nhiều lúc tao chửi chúng mày , vì thực sự cái trách nhiệm dồn lên tao ko nhỏ . Rồi thì chị cũng xin lỗi Linh khi để cái tự ái cá nhân lên quá cao , làm em nhiều lúc chiều ko nổi :)) . Nhưng trên hết , tao/ chị biết rằng mình đã làm đc cái j` , khẳng định đc cái j` :)) Ừ ! khối Lí của tao đấy , Sâu là tao ;) và đẳng cấp mãi là đẳng cấp :)) Dù kết quả ra sao thì tao tin , n~ cái vỗ tay , huýt sáo , hò reo , n~ đứa gọi tên tao , gào tên tao, tên khối lí ở dưới , ,không khí lúc ấy đã khẳng định , chứng minh tất cả :)) Tân này , dương này ,Quân này , Hoàng này , đôn này , em hà , em linh , em dung, em hằng,...ôi thì tất cả đứa nào gọi tao là chị , nghe lời tao...tao iêu lắm lắm lắm lắm lắm :*
Nhưng kể ra thì tiếc lắm ấy.... thế là qua rồi...hết mất rồi !~ từ h` đến cuối năm ko hiểu còn dịp nào anh em tụ họp với nhau tn nữa ko :) cũng là năm cuối của tao rồi....chả hiểu rồi mấy đứa có nhớ chị , bọn mày có nhớ tao ko :)) thôi thì... tao sẽ nhớ về ngày hqa như 1 ngày đẹp nhất trong suốt 3 năm học ams < tính đến thời điểm này =)) > ...
Đừng quên chị ... :)


cơ mah lạ thật đấy....bây h nghĩ lại thấy đẹp thế...nhưng sao hqa lại ko hề cảm thấy enjoy nó??? tại mình quá bận..hay đơn jản vì 1 ng k tới???



xuỳ xuỳ !~
iêu lí :*
 
[mp3]http://vdc.d.kapsule.info/kaapsule/5/cb/5cb8f5e853ddbaf798575dc30d610e8e.mp3?filename=Lip.mp3[/mp3]

một nụ hôn ấm nồng và từng vòng tay kiếm tìm ngọt ngào trong đêm . Tuyêt vời giây phút này đẹp tựa bao tháng ngày .Đợi chờ từng cơn mơ .Và rồi anh biết dù cho bao khó khăn trong đời thì anh vẫn luôn dành trọn tin yêu bên ngày tháng đó sống trong tình yêu chỉ 2 đứa mình dịu dàng và ngất ngây .Mình sẽ luôn bên nhau nhé em cho dù bao cam nguy khó khăn .Bước chung đôi và ngày dài em trôi .1 tình yêu sâu trong trái tim anh dành cho riêng em biết kô mãi kô xa rời .Chỉ mình em thôi . Và rồi anh biết dù cho bao khó khăn trong đời thì anh vẫn luôn dành trọn tin yêu đến ngày tháng đó ,sống trong tình yêu chỉ 2 đứa mình dịu dàng và ngất ngây

Rap:

giấc mơ về em người mang cho anh hạnh phúc ngàn sau ,tương lai còn đc muôn màu . Phút giây cầu sánh đôi cho đêm bắt đầu nguyện trao tim yêu về em mà thôi ! Những lúc vượt qua bao gian khó sương mờ giăng che lối . Những lúc em bối rồi lạc mất tin yêu về anh ,những lúc cô đơn kô có ai bên anh ,em lại gân trao bờ môi ngọt ngào 1 vòng tay ấp ủ .Khi cơn mưa rào khiến căn phòng trống vắng lạnh lẽo cô đơn . 1 mùa đông khi chút hương nồng còn vương trên suối tóc em mềm .Thời gian trôi nhẹ nhàng khiến anh bâng quơ lãng quên ,ngỡ như mình đã quen từ lâu , cũng bởi anh yêu em quá đậm sâu .Đất trời giao hòa ,sinh linh hoan ca/ trăm đôi uyên ương nghiêng ngả/ khi ngước nhìn 2 chúng ta .Đứng trên đỉnh núi cao , em đòi anh hái cho em những vì sao .Nhưng anh kô hái đc ,chỉ chắp tay nguyện ước mong sao 2 đứa sẽ mãi bên nhau như là sông với nước hòa hợp ko thể cách chia .Phút chốc kô gian tĩnh lặng ,anh nhẹ nhàng hôn lên làn mi em .Những giọt nước mắt em xúc động .Khi đôi tay anh dang rộng ôm em vào lòng ,trao lời hẹn ước thiết tha .Và anh biết là khi bên em , anh sẽ vượt qua tất cả cám dỗ cuộc sống đam mê ê chề làm thú thực ,bỏ những tháng ngày lê thê , những đêm thân xác heo gầy ủ rũ ,những cuộc vui quên đường về .Em đã mang đến cho anh 1 nghị lực sống 1 niềm tin chỉ bằng 1 ánh mắt 1 nụ cười trìu mến 1 chút suy nghĩ hồn nhiền thơ ngây .Em đã giúp anh đứng dậy ,thắp sáng con tim đã nguội lạnh , rạn vỡ từ bấy lâu nay . Em là 1 người con gái mà anh hằng mong có đc nhưng chỉ là trong những điều ước ,những giấc mơ kô có thật .Khi anh lạc chân bước phiêu du trong giấc nồng say ,bên em tay trong tay/ đi đến cơn mơ hạnh phúc đong đầy .Anh đếm từng ngày nguyện cầu dắt vào tim/ đón chờ 1 phút giây chỉ anh và em 1 tình yêu đẹp nhất trên đời .Anh dành riêng cho em .
 
vào phát phíu bé ngoan tập thể :D
hôm qua tổ chức đc nhưng chất lượng thí sinh hơi chán :D
chớp mắt ngày nào bọn anh ra trượng hội 69 còn chưa đc ngo ngoe 8-| mình già rồi :((
 
To: những ai đã cõng mình hôm NHAT
Tks rất nhiều
Vì đã sẵn sàng cõng
Dù có ng` chẳng biết mình là ai trc đó
Cảm ơn rất nhièu
Yêu rất nhiều
:) Lý 2 06-09
:x
 
chắc em chưa hiểu lời anh nói nhỉ ?

hay là em cố tình ko hiểu /:)
 
gửi tất cả những cố gắng của Btc NHAT
có những thứ chỉ nhì bên ngoài thôi chưa đủ. Vì những j bên trong nó mới đáng quan tâm.NHAT lần này có những sai sot, có những lỗi kỹ thuật nhưng nếu là ng thực sự thấu hiểu và đặt địa vị của mình vào NHAT thì chắc hẳn sẽ hiểu BTC gặp rất nhiều khó khăn. Có những lúc tưởng chừng như đã không thể đi tiếp đc nữa,có những khi Nhung, Pt hay chính là bản thân mình cũng đã muốn từ bỏ, muốn buông vì ko thể hi vọng vào 1 NHAT thành công..nhưng tất cả đã lại cố gắng vì danh dự, vì sự cố gắng của những ng còn lại.
không phải ai cũng hiểu BTC phải chịu áp lực từ nhiều phía, từ thầy cô, từ bạn bè, từ chính btc và cả chính bản thân mỗi ng.Không phải ai cũng hiểu để có NHAt như thế, đã không biết bao lần mình,Nhung,Tú phải trơ cái mặt để xin tài trợ, cúi mặt nghe nhiều ng mắng mỏ ko ra j, ko dám nhìn thẳng vào những ng khác vì họ ko tin NHAT sẽ làm đc chứ chưa nói đến thành công,không phải ai cũng hiểu Tú phải chịu nhiều áp lực trog đêm chung kết,Nhung phải trầy trật với ban PR, với giấy mời, Bình phải xoay sở với điện đóm, mình cố gắng giải thích chi tiêu của btc cho thầy cô và tất cả những thành viên còn lại đều tất bật với vô van những công việc không tên khác phải không BA, Thảo, kid, Đức, Thủy Tiên, Minh boo, hà Linh, KHa, Bống, vân trang, trâm, thu,anh minh,quý, hà,Linh, Nhật, cẩm tú + nhiều con người khác nữa....và nhất là không phải ai cũng hiểu làm NHAT mà những ng bạn du rất thân cũng đã cãi nhau, đã quay lưng lại với nhau vì những hiểu lầm ko đáng có.
Cảm ơn mọi người nhiều lắm.. vì tất cả cho 1 NHAT ngày hôm nay...
xin hãy thông cảm cho chúng tôi vì những thiếu sót.. btc cònlà học sinh, còn là những người non nớt, chưa thực sự có nhiều kình nghiệm...chúng tôi chỉ có sự nhiệt tình, lòng đam mê, niềm khao khát đc làm NHAT.... và một trái tim rực cháy vì Ams :X
Amserssas we are!!!!!!!!!!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
[ tôi cảm thấy như chẳng ai ở bên mình...]
[nhìn lại đi, là vì cô đang quay lưng lại với tất cả...., cô đòi ai hy sinh mọi thứ vì cô?..]
 
Back
Bên trên