Những lá thư...

@ e Phương Anh: nhiều lúc bọn con trai nó bạc bẽo thế đấy em ạ :)
Thật khó để khuyên một ai đó nên yêu người khác ít đi và yêu mình nhiều hơn...
Rồi thời gian sẽ làm cho em nhận ra mình đáng giá gấp vạn lần tình yêu...
Bản thân mình là thực, con người mình là vật chất thực.
Còn tình yêu là gì? Đã ai nhìn thấy chưa?
Thế đó.
Cái nào đáng giá hơn?
Cái nào đáng được quan tâm hơn?
Cái gì không đáng phải hy sinh thì không cần phải hy sinh.
:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
e à,a nói thật,a vs e đã hứa vs nhau có gì thì cứ nói hết ra vs nhau,tậm sự vs nhau rồi cơ mà

nhưg mà chỉ vì a "phòg cháy hơn chữa cháy",ko muốn e lúc nào cũg đẹp trước mặt mọi ng`,hồn nhiên như chưa từg có a,mà e đối xử vs bản thân mình nthế là ko dc.Đấy đâu fải do lỗi của e,e cứ trừg fạt a đây này,làm gì cũg dc,a cam chịu hết

còn hơn là nhìn thấy e có rất nh` tâm sự,nhưg ko muốn nói ra vs 1 thằg vớ vẩn như a,lúc nào cũg chỉ biết giữ e thật chặt,ko thả lỏg e vs mọi ng`,nhưg a xin nói thật,ai như a cũg thế thôi,e cư xử vs thằg bạn của e nthế,e bảo a cười mà chấp nhận thì thật sự là ko thể.Nhìn nó vs ny mình nthế thì a ko thể đứg im 1 chỗ mà cười,nếu nthế mà a cười dc thì có lẽ a ko nên tồn tại trên cuộc đời này thì tốt hơn

a ko bảo e k chơi vs con trai,nhưg cư xử fải kín đáo,ý tứ chứ ko fải là nthế,e fải hiểu tâm trạg nh~ lúc nthế cho a chứ,sao e ích kỉ thế

a thì cố gắng mình thật sự là ny của e,ngày ngày cố gắng thay đổi con ng` của mình để trở nên tốt hơn,xứg đág vs e hơn,có thể đem lại hạnh phúc chi e.Còn e thì a có nói gì chạm đến e 1 tý thì e lại:"e chỉ dc có thế thôi,đág nhẽ a nên tìm ng` khác tốt hơn e".Em nói nthế thì để làm cái gì,a đã yêu e,muốn suốt đời bên e,e ko hiểu a lúc nào cũg có cái mong ước ấy à,nhưg cái điều này hình như e chưa bao h nghĩ đến cùg a,trog hành độg và trog lời nói,nhưg a đag cố từg ngày từg ngày làm cho e muốn dc nthế,nhưg xem ra mọi thứ cứ đi ngược lại ý,nhưg a ko fải con ng` thấy cái chán trước mắt là muốn bỏ cuộc.Con đườg a đã chọn cho mình thì a sẽ cố gắg hết sức để đi hết con đườg đấy,tới đích chính là mục đích của a,e có hiểu ko

Nhưg nếu e cứ nthế này thì a thật sự rất bối rối,ko biết mình là cái gì đối vs e,vai trò quan trọg ntn như lời nói của e,ko biết mình fải làm gì cho e nếu e cứ vui thì bên a,tươi cười,còn khi buồn thì thu mình lại,chỉ biết khóc vs ngồi trách tại sao mình lại sinh ra

Mỗi con ng` sinh ra đều mang 1 trách nhiệm vs số fận,cái quan trọg để có bwcs ngoặt của cuộc đời mỗi ng` là biết chia sẻ cùg bạn bè và nh~ ng` mình cảm thấy tin tưởng,cộg thêm 1 chút nghị lực bản thân,thấy chán nhưg fải lấy đó là niềm vui vì cuộc đời mỗi ng` ko thể lúc nào cũg vui và hp dc.Nh~ cái thất vọg và nỗi buồn cũg là nỗi buồn của cuộc sốg,tuy nó khiến con ng` ng` ta chán nản và ko muốn vươn lên,nhưg ta cũg fải nên tươi cười mỗi khi gặp khó khăn nthế,vì kiểu gì nps cũg đến,vấn đề là thời gian thôi.Và bên cạnh e luôn có a sẵn sàng chia sẻ,và nh~ ng` bạn thân của e


a viết mong e đọc dc và hiểu rằg,a luôn tin tưởg và yêu e,nhưg a cũg xin e,làm 1 cái gì đấy thì e cũg nên nghĩ cho a,1 tý thôi cũg dc.Và nh~ lúc khi e vui cũg như khi e buồn,a vẫn luôn sẵn sàng có mặt để chia sẻ cùg e,e đừg làm nh~ việc nthế.Vì nó sẽ dần dần huỷ hoại con ng` e,biến e thành 1 con ng` ích kỉ và chỉ biết làm theo ý muốn của bản thân mà thôi

a chỉ nói thế thôi,xin e đừg bao h nói câu:"đág nhẽ a nên tìm 1 ng` tốt hơn e" hay đại loại thế vì a chỉ yêu có riêng mình e thôi,mãi mãi là nthế

LOVE YOU SO MUCH
 
Được cái mồm, "anh sẽ làm em hạnh phúc". bây giờ tạm chưa là gì mà đã như này thì đến lúc yêu nhau lại chả ra đâu đâu :))
sao mà ghét bọn con trai cò cưa cả hay tán tỉnhhhh thế k biết, còn show off nữa chứ 8-}
 
gửi : mình


thế là tròn 1 tháng rồi
nhớ hồi trc, vào ngày chủnhật trc tuần thi chuyen có điều kì diệu đã xảy ra
h thì lại khác hẳn rồi
cách đây tròn 1 tháng cũng mất phiếu học Hoá, nhắng hết cả lên rồi lại tìm đc, và ngày ấy cũng là 1ngày thật buồn như ngày hôm nay
thôi nốt lànnày thôi, từ nay sẽ kođếm nữa( hay ít ra là ko poz bài đếm trên HAO nữa) , ko làm những cái trò kiểu kêu ca , rồi kể lể rồi tự làm khổ bản thân nữa, nghĩ lại thấy những cái đấy cảh giải quyết đc j cả, chỉ làm cho ng ta thêm ghét mình hoặc thương hại mình thôi
trc đây mình nhìn 1 người mà mình đã có hành động quá đáng, mình thấy ng ấy thật điên khi làm thế.H thì mình cũng đã hiểu...
đọc bài của chị Nga trên kia thấy có lý quá, h chưa pảhi là lúc để thần tượng hóa cái thứ gọi là ty đấy lên, h tốt nahát hãy chỉ nghĩ đến bảnthân mình thôi
cố gắng lên, tuần sau bận rộn lắm, nhiều việc phải làm lắm
rồi còn cố gắng thực hiện ước mơ đc sang Nhật học nữa
hay ít ra là phải đỗ ĐH đã, nếu đỗ ĐH thì mình sẽ đc nhiều thứ lắm, bây h cần phải hoãn mấy cái suy nghĩ linh tinh + buồn này lại, nếu đỗ ĐH rồi buồn sau cũng đc
ước j h này có 1 ai đó giúp tôi thoát khỏi hoàn cảnh này, chỉ cho tôi biết tôi cần làm j
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Được cái mồm, "anh sẽ làm em hạnh phúc". bây giờ tạm chưa là gì mà đã như này thì đến lúc yêu nhau lại chả ra đâu đâu :))
sao mà ghét bọn con trai cò cưa cả hay tán tỉnhhhh thế k biết, còn show off nữa chứ 8-}
đấy, ai bảo m tin [-(
bạn lép phải tỉnh vào bạn lép ạ :-<

p.s: nhớ bạn Chiêm Vũ :(.
 
có liên quan j nhau k hả Triệt :)) t gửi cho Chiêm 3 cái thư rồi mà cái bưu điện VN này lởm k chê đâu hết đc. :(( chả biết thư từ như nào rồi :((

anw, t tỉnh mà :)) đâu có bị lừa đâuuuuu
 
E Bình: chị cũng chẳng biết có nên viết cái này không nhưng rồi chị lại viết, mà cũng chẳng phải vì cái j kiểu như thương hại hết, nói luôn cho e dẹp cái đống đấy ra.
Chị có nhiều thứ muốn nói với e lắm, nhưng vì chị chưa trải qua đúng hoàn cảnh của e bao h, nên rồi lại ngừng, lại thấy, an ủi vớ vẩn, khuyên vài câu, sáo rỗng ghê gớm, như kiểu chả lẽ lại k làm thế. Nhưng chị tin là chị hiểu cảm giác của e, cứ cho là chị tin đúng đi. Phần nào vì 1 con bạn thân chị cũng từng trải qua những điều như thế, và ở bên cạnh nó, chị hiểu được chút j đấy.
Chị sẽ chẳng bảo e rồi mọi thứ sẽ qua blah blah blah nữa, cái đấy chắc e nghe cả trăm lần rồi, cái chuyện này, chắc lâu lắm e mới tìm lại được cái con người thật sự của e đấy. E có thể vui lại, có thể lại lao vào mọi thứ một cách say mê, nhưng rồi có lúc e ngừng lại, thấy mọi thứ nhạt nhẽo và trơ trọi, vì những ám ảnh về cái chn kia vẫn chưa hết. Nhưng e k để ý, rồi sẽ có lúc e đi qua con đường đấy, giật mình thấy mình cười thật sự, thấy mình than thản thật sự khi nghĩ lại những điều đã qua, tức là nó đã thật sự trôi đi rồi.
Chị chỉ muốn e thấy rằng có những chn đau khổ cũng có cái tik cực của nó, giúp mình nhận ra cái j thật sự thuộc về mình và thật sự phù hợp với mình. Những điều mình k đạt được thường có j đấy thật là to lớn và rực rỡ, nhưng nhiều khi nó không đáng cái giá trị đấy đâu. Bỏ đi e, thời gian của mình, nước mắt của mình là quí lắm, dành nó cho tương lai đi, cho cái j xứng đáng đi, e mới có 17 tuổi, tính ra còn cả chục năm để tìm ra cái đúng thật sự ý chứ:p.
Chẳng đáng để e lãng phí cả chn học hành tương lai của mình nữa, 1 phần giấc mơ của e k thành hiện thực rồi, nhưng e có quyền đạt được những giấc mơ khác mà.
Ty thật sự, thì ng đó có thể làm e buồn, nhưng sẽ không bao h làm e đau..... Đừng tiếc nuối những j đội lốt của nó e ạ:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
e lạnh nhạt vs a,ko muốn nc a ko muốn gặp a,hỏi tại sao e lại đối xử nthế vs a thì bảo ko có gì:|,e thấy thế là hợp lý để a cho qua à:|,nếu nthế thì e hạ thấp a quá đấy:-<

a luôn biết a làm sai cái gì,khiến e nthế nào,e làm sao có thể giấu a để trừg fạt a nh~ ngày vừa rồi

Chỉ là a muốn tự e nói ra để a có thể cảm nhận dc là e ko muốn nthế hay muốn nthế,chứ ko fải là cái thái độ rồi nói 1 câu ko có gì để lơ đi là ko dc:|,e làm nthế e có nghĩ a sẽ cảm thấy thế nào ko:-<

Mà nh~ gì a fải chịu bây h là hoàn toàn do a gây ra,e ko fải xl~ hay làm 1 cái gì đấy tưog tự để nhận lỗi về mình,nthế là e dối a và cũg tự dối chính mình,làm sao e có thể dối mình cả đời dc,cứ nói thẳg ra vs a,sao e lại fải nthế

a làm a chịu,e cứ nhằm mặt a mà nói,thế nào cũg dc,chứ ko fải cái kiểu lạnh tanh như ko có gì vs a,trog khi e vẫn vui vẻ và hoàn toàn bt ngoịa trừ a:(

a cũg chỉ biết nói thế này để e hiểu a thôi,a trách là trách e ko nói thẳg ra vs a để a nhìn nhận vấn đề mà sửa lỗi,chứ ko trách e làm a buồn,thế thôi

A YÊU E
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mình........sợ cái chết. Sự ra đi của mỗi người mình yêu thương sẽ làm tim mình nhói đau. Dạo này mình cảm thấy rất sợ. Sẽ như thế nào nếu một ngày nào đó ta ko còn người ta yêu thương bên cạnh? Sẽ đau khổ như Holly khi mất đi Gerry sao? Và liệu rằng mình có đủ dũng cảm để vượt qua như Holly? Mấy đêm nay đọc truyện rồi khóc rất nhiều. Mình sợ cái ngày ấy lắm. Phải chăng mình đã bị những trang sách kia kéo khỏi cuộc sống thực tại? Đó chỉ là một câu chuyện. Nhưng mình lại thích đặt mình vào chính những nhân vật trong đó. Thế nên h mới ra nông nỗi này đây.
Mấy hôm nay mình có vẻ..hiền hơn. Ko thích bắt nạt anh nữa,ko thích cãi nhau nữa,ko thích làm anh buồn nữa. Bởi.....mình.....rất sợ..........
Mình phải sống tốt hơn thôi,mình phải yêu anh nhiều hơn nữa,từng ngày,từng ngày...Để ko bao h mình phải hối tiếc về bất kì điều gì.
Sẽ ra sao nếu một ngày nào đó...

Em yêu anh rất nhiều!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
hoàn cảnh của e éo le lắm chị ạ:(,ny e có 1 thằg bạn đểu,ai cũg biết chỉ ny e ko biết
nên nh` khi e nói,ny e tưởg e này nọ,ghen vớ vẩn,chứ đâu có hiểu hết ý e đâu:(
cái quan trọg là ny e ko chịu nhận ra,ko nhữg thế 1 phần cũg do e nói hơi nh` về 1 vấn đề nên ny e cũg thấy chán
bọn e cứ nói đến vấn đề đấy là bọn e lại mặt nặng mày nhẹ vs nhau,nên nh` lúc e vừa tức e vừa thấy mình có lỗi:(
 
Chỉnh sửa lần cuối:
For our dreams: 0:)


tex : sang bên này ăn khổ bm đi được
tex : thiếu rau
tex : từ lúc sang đến giờ
tex : anh chưa được ăn 1 miếng Pizza nào tử tế
tex : ăn như đấm vào mồm
hanh le van : sao ko cho lên bếp đC?
tex : nó vẫn ỉu
tex : nói chung là dở
hanh le van : sao lại thế

tex : nói thế cho bố mẹ đỡ lo thôi
hanh le van : ơ thế hóa ra
hanh le van : pizza ở VN ngon hơn à

tex : ko phải VN ngon hơn
tex : vì anh đã dám ăn cái pizza nào ở hàng đâu mà so sánh
tex : anh đã bảo rồi
tex : muốn đi du học
tex : thì xác định là khổ nhục đi
hanh le van : =.=

tex : vừa khổ vừa nhục ý
tex : như kiểu phải đi móc rác xem có cái gì dùng được không ý
tex : còn chuyện kêbắp
tex : ngon thì ngon thật
tex : anh cũng mới được ăn đúng 1 cái
hanh le van : đắt ko?
hanh le van : =.=

tex : mà ko phải anh trả tiền
tex : vì bảo anh bỏ 5€ ra ăn 1 cái kêbắp thì còn lâu anh mới dám
tex : tiếc tiền bỏ cha
tex : a ko dám nói thôi
hanh le van : sao đắt thế

tex : thế nên đừng ảo vọng nhiều
tex : nói chung là khổ sở
tex : nhg ko sao, anh em mình thì anh nghĩ là chịu được hết ý mà

...
tex : mà ở nhà sướng
tex : em cứ tưởng tượng
tex : em đi đâu ko cần biết
tex : đi chán đi chê
tex : nhưng về nhà là có đồ ăn
tex : cần gì là có nấy
tex : thiếu tiền có thể xin ngay
hanh le van : ốm có ng` lo

tex : nhng sang bên này
tex : thì...
tex : có hôm anh đang ngủ
tex : cái đợt anh bị ho ý
tex : 4 giờ sáng
tex : ho quá
tex : bật dậy
tex : ho
tex : xong nôn
hanh le van : =.=
hanh le van : nôn á?

tex : mà ko có gì trong bụng mà nôn
hanh le van : ra mật à?

tex : lúc ý như muốn xỉu ý
tex : lúc ý tủi thân kinh
hanh le van : thế sao lúc tối ko ăn gì hay sao mà lại ko có gì trong bụng

tex : nhưng làm gì có ai
tex : ko
tex : nó ko nôn ra được ý
tex : tủi thân vãi ra
hanh le van : =.=

tex : xong nhiều lúc nghĩ
tex : phải mấy năm nữa mới được về nhà
tex : cũng nhớ nhà chứ
tex : nhiều lúc không có cảm giác mình đang ở Đức đâu
hanh le van : thì bạn em nó đi du học bảo là
hanh le van : đã đi du học
hanh le van : ko học ko được
hanh le van : ko nhớ nhà ko được
hanh le van : ko khóc ko được
hanh le van : ko stress ko được

tex : ờ
tex : chắc chắn phải nhục nữa

...
tex : bên này mỗi Wurst là rẻ như ở nhà
tex : còn cái gì cũng đắt hơn
hanh le van : ơ hay
hanh le van : nói như đúng rồi í nhỉ?

tex : Pizza mà ở nhà anh bảo 2€ với 3€ ý
tex : ko phải là 1 cái
tex : mà là 1 miếng, 1/8 cái
tex : ~.~
tex : tổ sư
tex : anh phải ăn 1 cái mới no
tex : thế nên anh đã dám ăn miếng Pizza nào cho tử tế đâu
hanh le van : thế 1 cái bthg` là ~ 15 Eu hả?

tex : ko nói với bố mẹ thôi
hanh le van : =.=
hanh le van : kinh thế


Có nhiều thứ đôi khi ko fải có thể nói ra bằng lời anh ạ. Bố mẹ hỏi em sao ko chat với anh qua Skypee, nhg nếu như thế thì có chắc là anh đã nói thế này với em nữa hay ko? Nhg thôi, em bảo anh rồi, cứ đi là đến mà ^^ vứt anh em mình ở đâu mà chẳng sống được, đúng ko? ^^

He he, dù sao anh cũng là anh cơ mà, fải làm gương cho em gái chứ ;)). Cố lên anh nhé ;)

Iêu anh. :*
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Chỉ còn 1 năm nữa, đúng hơn là mấy tháng nữa thôi là xa nhau, thế mà .....
Hôm trước đi học TD, tự dưng thấy mình cô độc, ngồi dưới tán cây nhìn chúng mày nô đùa, nhìn tất cả, tao bật khóc :) Ko biết vs chúng mày thì sao, còn vs tao, tình bạn quan trọng lắm ạ :( Chúng mày cũng biết tao bị áp lực rất nhiều từ gia đình, chỉ yên ổn khi ở cạnh chúng mày. Thế mà, chúng mày biết ko, h tao buồn, h tao mệt mỏi, tao chả biết dựa vào đâu cả :)
Giờ ra chơi, tao ngồi góc lớp, ngắm cả lũ, ngắm cả cái căn phòng mình học 2 năm rồi. Nó đã ko còn ấm áp như xưa nữa :) Lạnh lẽo lắm. Tao thấy nó tồi tệ lắm. Đúng là mỗi người 1 tính, 1 suy nghĩ, nhưng sao ko thông cảm bỏ qua cho nhau, mà cứ phải gay gắt, nói nọ nói kia, làm việc bé thành ra to, làm tình bạn 2 năm rồi càng ngày phai nhạt =((
Mà cái tao buồn nhất, toàn những đứa đã từng rất thân nhau, h lại quay ra nói nhau như thế =(( :(( Tao đã bị rồi, h tao muốn có đứa nào sẽ như tao nữa. Tao biết cái cảm giác bị ghét bỏ, bị tẩy chay ý, biết cái kiểu cô độc giữa 1 tập thể là ntn. Cái cảm giác suy sụp ấy ko bao h tao muốn lặp lại, cũng ko muốn đứa nào phải chịu đựng nữa.
H tao chỉ muốn chơi vs nhau bt thôi, ko cần thân thiết, chỉ cần cho nhau 1 cảm giác là 1 gia đình :-s Chỉ cần năm cuối này là chỗ dựa cho nhau, cùng nhau phấn đấu, cùng nhau sống những tháng ngày học trò đẹp nhất mấy tháng nữa thôi :) Có thể gác những cái ghen ghét bt, rộng lượng, chấp nhận, thông cảm, đừng chỉ cười nói phía trước và đằng sau thì nói nhau ko ra gì :-s
Thời gian ko bao h chờ đợi ai, đừng để sau này, mỗi đứa 1 nơi phải hối hận, phải nhớ về nhau vs những điều ko đẹp thế nhé :)
 
Huyền ơi em k chak mình đoán có đúng k :-s
E thì nghĩ là mình đoán đúng :D


chị cảm thấy cô độc ntn, có lẽ e k hiểu
cũng k biết chị nghĩ ntn nữa
nhưng cứ như 4 đứa chỗ bọn mình là e thấy vui đủ
và thật sự thoải mái
e k thik chơi vs nhau mà đầu óc cứ tính toán loạn cả lên :-??

chị vs ĐA hôm trước ...
thế mà hôm nay đã cười cười nói nói
đấy
vs e nt là đủ
ngồi đấy e thấy thoải mái lắm
vì thế chị cũng vui lên đi nhé ;)

tiếc là phi đội gà bay lại tan đàn xẻ nghé :p
 
ôi tao của ngày hnay là chỉ muốn tuyệt giao vs m mãi mái thôi .... bạn tốt của t ạ
t k thể nghĩ rằng m lại nghỉ về t nt
t k biết t làm cj mà m phán xét và gán vào t nh~ cái suy nghĩ hẹp hòi ích kỉ :))
t k bảo t là con ng` tốt đẹp, t biết mình là ai và chưa baoh` tự cho mình cái quyền hơn ng` khác :))
...
thế mà m lại nghĩ t là dạg k ăn đc thì đạp đổ
ồ hóa ra m nghĩ nt đấy

thế đấy :))
 
Mọi chuyện đã qua thì cho qua thôi :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
ko phải tao nói tao
h tao nhẹ nhàng lắm ấy
cũng ko suy nghĩ nhiều
chỉ là tao buồn vì chúng mày cứ mãi nói nhau sau lưng như thế
hix....
 
Anh ở đâu, giữa những hạt mưa cuối mùa?

Em rảo bước trên con đường nhỏ về nhà. Mưa. Trời tối lại một màu ghi xám. Em chợt nghĩ đến anh. Hình như cũng trên con đường này, vào một ngày trời mưa, em đã để mưa lấy đi những giọt nước mắt cuối cùng mang hình bóng của anh, một hình bóng em ngỡ rằng mình đã quên từ hai năm về trước...

Anh ở đâu, giữa cơn mưa đang giăng kín trên con đường em bước? Nụ cười của anh như gần gũi đâu đây, giọng anh nói như vang lên trong tiếng mưa dày đặc. Em cố lắng tai nghe. Nhưng quanh em chỉ còn tiếng lộp bộp của mưa. Hay tại em kém cỏi không thể nhận ra anh?...

Anh ở đâu?...

Em cố kiếm tìm, em cố bắt lấy...

Anh càng xa,...

Em như một cái bóng cố vươn mình với lấy cánh tay anh, nhưng em ngây thơ không biết, rằng cái bóng đâu thể giữ anh bên nó...

Có lúc em tự hỏi sao chúng ta không thể thuộc về nhau? Do em quá đơn điệu? Tại em quá nhạt nhoà, hay vì em không đủ nhẹ nhàng để trở thành "mây" của "gió"-anh?...

Em sẽ quên...

Em chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại nhớ anh đến thế,...

Nhớ những lúc anh cười, nhớ từng bước chân anh đi, nhớ những khi anh buồn, anh lặng lẽ...

Và anh là kỉ niệm...

Kỉ niệm buồn một chiều mưa nhạt nhoà vô định...

Kỉ niệm một ngày trẻ thơ-em.
 
Đọc cái bài của e Hạnh:), hệt lun, kebab này, pizza này, khát rau này.... Nhưng muh rồi sẽ ổn thôi, quen với việc quản lí chi tiêu này, quen với mọi người này, biết cách ăn uống nữa:).
Lúc chị đang gõ mấy cái này thì nhà chị còn k có nước cơ, tối nay tắm sao nấu nướng sao cũng chưa biết=)), nhưng vẫn vui, vẫn học ngon lành:D, tóm lại là...tự tin vào bản lĩnh của mình chứ. Du học là khổ chắc rồi mà, có dám kể j cho bố mẹ đâu:|.
Hi vọng a của e sớm tìm thấy niềm vui hào hứng với cuộc sống mới:). Rồi các e sẽ lớn hơn nhiều lắm:).
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mẹ ơi, cuộc sống thật là khó khăn!
Con luôn phải làm những việc con không thích... đối mặt với những điều con k muốn... và đôi khi... không được phép nhắc đến những gì con yêu thương nhất...
 
Back
Bên trên