anh vẫn bảo em là anh ko nghĩ đến việc yêu người khác. em ko tin đâu, thật đấy, vì làm sao tin được ở tuổi này, ko có gì là chắc chắn cả. Nhưng nghe được câu đấy thì em vẫn vui, dù sao em là con gái, mà đứa con gái nào cũng dễ tin hết. Anh vẫn làm đúng câu anh nói, anh ko nghĩ đến việc yêu người khác, nhưng thêm vế sau là anh ko nghĩ đến việc yêu em nữa.
anh gọi và nói với em điều đấy vào buổi sáng một ngày lạnh bất thường. tối hôm đấy chồng cây chuối trên giường vì ko muốn sáng hôm sau mắt sưng húp.
có lẽ việc ngu ngốc nhất em làm là yêu xa, bắt đầu lúc anh đi, xa, rồi em đi, xa hơn. Như 2 đứa cầm 1 sợi chỉ, và đợi sợi chỉ ấy đứt ở đâu đó trong 12 tiếng lệnh giờ. Anh cho em quá nhiều niềm tin vào cái tình cảm ấy để rồi chính anh lấy toàn bộ nó lại 1 cách quá bất ngờ. Anh nói với em 1 câu mà anh vẫn bảo nhảm nhí là nếu hết tất cả thì cứ sống bằng niềm tin. Em thì lại mất cả niềm tin
) em vẫn ko hiểu sao những ngày sáng dậy điều đầu tiên em nghĩ đến là anh-em-chia tay, tối đi ngủ việc cuối cùng em nghĩ đến là anh-ko phải anh của em nữa, em lấy nước hoa anh dùng, xịt khắp nơi, rồi tự khóc, em vẫn ko hiểu sao những ngày ấy có thể qua.
Anh muốn quay lại. Em nói em ko thể. Anh bảo em ko còn yêu anh nữa rồi đúng ko?
Nếu em ko còn yêu anh, em sẽ quay lại với anh để rồi làm anh phải chịu những gì em đã chịu
Nếu ko còn yêu anh,...mọi thứ đã thật dễ dàng.
Vì yêu, vì đau, em ko đủ tự tin khi nghĩ đến việc, em có thể sẽ đau 1 lần nữa. Em xin lỗi.