Những lá thư...

Gửi bố của con! : x
Khi con thất bại, bố đã nói: mỗi lần thất bại là một bài học, điều cần phải làm là đứng dậy và sửa chữa, chứ không phải là ủ rũ.
Thế mà hôm nay con lại thấy bố buồn ...
Bố ạ, con biết thế giới của người lớn là rất phức tạp, và có lẽ con vẫn còn quá nhỏ để hiểu hết được nó. Vì thế, con sẽ không bình luận gì về nó cả. Điều con muốn nói là nếu như lần này bố có thất bại thì con tin rằng vẫn còn nhiều cơ hội đang chờ đợi bố ở phía trước. Thất bại lần này, nhưng sẽ thành công ở lần sau đúng không ạ? Con tin thế >: D< vì bố của con rất giỏi mà >: D<

Và dù cho có thế nào, có chuyện gì xảy ra đi nữa, con vẫn luôn tự hào vì con là con gái của bố, người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời : x

Bố biết không? Mẹ và con luôn ủng hộ bố và luôn yêu bố : *
Bố cố gắng lên, bố nhé : *
 
[from Popo's blog - quite a long time ago. But not until today did I read it and find it so true - for her, for me and for everyone]

- Khi một mối quan hệ đã trở nên nhạt nhẽo, đừng nên níu kéo. Một cảm xúc ngày hôm qua hôm nay có thể trở nên nhờ nhờ vô cảm, không vì cái gì cả, vì cuộc sống cứ thế đều đều vô cảm trôi. Khi mới gặp nhau hai con người cùng yêu, cùng xúc động, cùng mãnh liệt, cùng muốn chia sẻ, vì còn muốn khám phá nhau. Đến khi có thể đọc vị được nhau như đã đọc hết một quyển sách, tự nó sẽ trở thành nhạt nhẽo. Những cảm xúc ban đầu phôi pha.

- Làm thế nào để thay đổi được quy luật đấy? Khi mà con người bản thân là cả thèm chóng chán? Hàng triệu triệu đôi tình nhân và các cặp vợ chồng vẫn đang trong còn đường khám phá ra bí mật đó.

- Người ta già rồi, đã gắn kết nhau bằng những cuộc hôn nhân và thậm chí là con cái rồi, thì người ta sẽ cố gắng giữ cái cuộc hôn nhân đấy bằng những hình thức không chỉ là tình yêu,mà còn là trách nhiệm, vì thế nên mình không thể so sánh với người ta rằng sao người ta có thể yêu nhau lâu đến như thế mà mình không làm được? Với tuổi teen bây giờ, đặc biệt là mới yêu nhau được vài tháng, thậm chí 1-2 năm, khi con trai đã bắt đầu chán, nản, tùy trường hợp, chủ yếu là đừng cố làm gì nữa, nó lại càng ngứa mắt hơn...

- Không phải lúc nào tình yêu cũng được đền đáp, không phải hễ cứ nói em yêu anh và em sẽ chờ đợi anh thì tình yêu sẽ quay trở lại. Không, thằng con trai mà đã không còn yêu, khi nghe những lời có cánh đó, nó chỉ cảm thấy thương hại và nhàm chán. Sẽ chẳng xúc động mảy may gì đâu. Tình cảm là thế. Khi còn thì có thể rất nóng bỏng. Khi nguội, sẽ nguội lạnh như băng. Khi không còn cảm xúc gì thì sẽ không còn cảm xúc gì. Chả phải chỉ con trai mới vậy, con nào cũng vậy.

- Khi thằng con trai mà đã ấp úng nửa vời này nọ, bạn thì nồng nàn cháy bỏng lắm, muốn giải quyết thật nhanh, muốn 1 cái gì đấy rõ ràng để có thể hoặc là có được cảm xúc thăng hoa, hoặc rơi xuống đáy địa ngục chỉ bằng một vài câu nói, kiểu như được ăn cả ngã về không, thì thành thật khuyên rằng trước khi nó đá bạn xuống vực, bạn cần biết là nó chả yêu quí gì bạn nữa đâu. Bạn tử tế và tốt đẹp thật đấy, nhưng nó đêk còn cảm xúc gì nữa rồi. Chưa kể đàn ông gì mà chỉ một cái quyết định mà lần lữa lần lữa không làm được. Nhận không nhận, mà phũ không dám phũ. Mở miệng ra chỉ biết "I don't know". Thế thì thằng chó nào nó know?

- Nó mà không quyết được. Thì mình phũ. Mình không hoàn hảo, chả ai hoàn hảo, hay dù mình có thế nào, khiếm khuyết, xấu xí, nhưng nồi méo cũng phải có vung méo, và đấy mới là người mà "fit" được với mình, không phải là cái vung tròn đầy mỏng manh dễ vỡ kia.

- Mình đã từng nghĩ rằng tình yêu là sự hy sinh, hy sinh bản thân để làm người mình yêu vui vẻ, như thế mình cũng thấy vui lây. Khái niệm đấy cũng sai lệch rồi. Đừng bao giờ nghĩ rằng tình yêu là sự hy sinh. Và đừng bao giờ nói câu xin lỗi anh vì em đã không thể hy sinh bản thân mình cho anh.
Vì tình yêu không phải là sự hy sinh. Tình yêu là sự thỏa hiệp. Và em không có quyền, với cuộc đời em, với thân thể em, với trái tim em, mà hy sinh những điều đó với một người em không biết đến khi nào sẽ cầm dao đâm em.

- Muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc xong rồi đọc lại bài này cho tỉnh người. Xong khóc tiếp cũng được, chỉ biêt rằng cái tình yêu này đáng ra phải chết rồi, muốn giữ trong tim mấy cánh hồng nhung cũng được, nhưng rồi nó cũng sẽ héo tàn mà thôi.
 
mẹ, mẹ có bao h nghĩ khi mẹ kể cho con chuyện HẠnh như này Hạnh như kia con cảm thấy như nào k 8-} mẹ có biết chuyện Hạnh được học bổng nó ảnh hưởng đến con như nào k 8-} mẹ có biết chuyện Hạnh đc đi tp HCM còn con thì k là như nào k 8-} mẹ có biết chuyện Hạnh đc thầy cô trong khoa yêu quý con cảm thấy như nào k 8-} mẹ có biết bà lúc nào cũng yêu Hạnh hơn con cảm thấy như nào k 8-} mẹ có biết mọi người cứ so sánh con vs Hạnh là như nào k 8-} mẹ có biết các ông các bà họ ngoại chỉ biết đến Hạnh cả a Vũ con cảm thấy như nào k 8-} mẹ có biết con ghen tị vì Hạnh có bác Lê có anh Vũ như nào k?
mẹ có biết cái cảm giác đấy nó như thế nào k?
mẹ chả biết j cả, mẹ chả hiểu đc đâu, mẹ mà hiểu đc thì chả bao h kể những chuyện đấy với con 8-} lúc nào cũng Hạnh Hạnh Hạnh. con mệt lắm rồi 8-} đừng đem con đi so sánh nữa 8-} đừng để con nghĩ mình luôn kém Hạnh mọi người trong nhà chỉ nhìn Hạnh chứ k ai nhìn con 8-}.
từ bé đến h 8-} có ai hiểu đc k? k đâu, ai chả nghĩ con là đứa k bao h biết suy nghĩ. IM SO SICK OF IT .
 
[youtube]E8V5ww1reic[/youtube]
người thật việc thật, lúc nào cũng tê tái hơn là những nỗi buồn ảo tưởng.
Ký ức là ngổn ngang những cuộn băng mất nhãn, không tên không tuổi. Vậy nhưng mỗi khi bật lên, không gian, màu sắc, khuôn mặt, tiếng cười, giọng nói, tất cả đều tái hiện. Kỷ niệm có bao giờ là cũ, chẳng qua là người ta già đi thôi.
Lòng người như lá úa trong cơn mê chiều, nhiều cơn gió cuốn xoay xoay trong hồn. Và cơn đau vẫn còn đây. Chiều về không buông nắng, cho mây âm thầm, một mình trong chiều vắng...
Ohio, 09/18/2008
 
Gửi : Ông:))

vui nhỉ, 2 ngày hôm nay tôi vs ông mí lại nc đt vs nhau.Rất vui vẻ:)).Hôm kia thì kể lể, rồi thật vui vì chúng ta thật trùng hợp, đều vừa mí có một cái Unhappy Ending xong:(.Tự nhiên thấy một người cũng có hoàn cảnh giống mình, tự nhiên tôi thấy đỡ hơn nhiều:p.Cảm giác mình ko phảilà người duynhất trên thế giới này cô đơn.Hôm nay tôi thi.Hôm qua cả ông vs a ý đều chúc tôi thi tốt:x.ông còn gọi điện thoại cho tôi nữa.Giống ngày trước, chúng ta vẫn hay buôn với nhau:)).Mặc dù h cả tôi vs ông đều có di động rồi nhưng thật sự cú điện thaọi của ông làm tôi vui lắm.Hôm qua ông là người duy nhất gọi đt cho tôi.Thật sự tôi thấy ý nghĩa lắm:)).

H đnag là 1 thời điểm mà rất khó khăn đối vs tôi.Dường như những áp lực cứ rủ nhau đến tra tấn mình cùng 1 lúc ý.Mấy hôm vừa rồi mệt mỏi quá.Nhưng hôm qua tôi đã nôn (nghĩa đen đấy:p).Chắc do mệt quá nhưng tự nhiên mình cũng có cảm giác là mấy hôm vừa rồi mình đã cố chịu đựng nhiều quá, cố nuốt nỗi buồn vào trong nhưng ko thể đc.Và thế là cuối cùng thì phải ọe ra thôi:)).Tự nhiên thấy tâm lí mình thaỏi mái hẳn ý.Tối qua a H cũng nt chúc tôi thi tốt nữa, làm mình cũng thấy vui hơn.Tin rằng sự kết thúc của 1 cái này sẽ là sự bắt đầu cho 1 cái khác mới mẻ hơn, tốt đẹp hơn:D.Hy vọng là sau này sẽ là như thế.Như 2 năm trước, tôi đã có lúc rấtghét ôntg, vì sao nỡ bỏ tôi 1 cách quá đnág như thế.Nhưng rồi, cuối cùng thì h chúng ta vẫn là những người bạn tốt của nhau.Nói chuyện vẫn rất vui vẻ, ôngnhỉ.Trong cái thiếp duy nhất ông viết cho tôi có dòng tái bút: Friends 4ever.Lúc ý tôi cũng ko để ý lắm, tôi chỉ quan tâm đến 1 dòng chúc ngắn ngủi ở trên thôi:">.Nhưng h tôi mới thấy cái dòng tái bút ấy mí thật ý nghĩa.:x

Bây h đnag là lúc thật buồn cho cả tôi và ông, ông nhỉ:(.ông bảo là ông ko buồn vì phải Over vs bạn ý nhưng tôi nghĩ là ko thế đâu.Con zai thường ko thix tỏ ra mình yếu đuối, ngược hẳn vs con gái:)), thix mình là người mạnh mẽ cơ:)):-j.Chúng ta h cũng thật giống nhau.ông và bạn ý cũng phải gần 2 năm rồi nhỉ?chắc là sâu sắc lắm:-sVậy mà h ngày nào 2 ng cũng gặp nhau, tất cả các tiết trong 1 ngày.Cùng lớp khó khăn nhỉ:(Tôi cũng gần như thế.Ko quá gần như cùng lớp giống ông vs bạn kia.Nhưng khoảng cách cũng ko phải là quá xa.Mỗi ngày ,tôi phải đi qua con đường ấy 4 lần:(Trc đây tôinhìn ngôi trg ấy vs biết bao hy vọng, mơ những giấc mơ thật đẹp về tương lai.Vậy mà h đây sao cứ mỗi lần đi qua, tôi lại có cmả giác sợ, buồn , tiếc, và tự nhiên lại hy vọng là 1 cách nào đó sẽ bất chợt trông thấy cái bóng quen thuộc ấy:(.Nhưng tôi nghĩ chắc sẽ sớm qua thôi:D.Ko có nỗi buồn nào là mãi mãi cả\:d/Tôi sẽ luôn cố gắng nhìn về phía trc,gạt bỏ hết những níukéo , buồn bã nhưng sẽ mãi trân trọng những kỉ niệm đẹp ấy.Tôi nhớ ngày trc lúc vs ông ý, tốn time lắm ý>.< mãi mí hết đc:))H thì cũng đã lớn hơn, mọi thứ nó ko đơn giản như cái hồi teen teen cuối cấp 2 nữa:)).Cnàg lớn sao mọi thứ trở nên phức tạp quá:( thế tôi mí ko bao h muốn lớn lên:( nhưng có lẽ cũng đã đến lúc phải thay đổi suy nghĩ rồi.Không thể cứ cố tỏ ra trẻ con như trc nữa:-s sắp 18 tuổi rồi:)) còn 1 năm nữa thôi.Bằng tuổi mình ng ta còn đi thi SMĐH vs hoa hậu rồi, chững chạc lắm chứ đâu có nhí nhố thế này:-j

Hôm nay thi xong 3/4 rồi, chỉ còn 1 phần thi nói nữa thôi:-s thấy nhẹ hẳn.Hôm qua còn được người mình yêu và những người mình quý chúc thi tốt nữa, thấy yêu đời hản lên:xMong cả tôi vs ông sẽ sớm quên hết đi được,và chúng ta sẽ ko cảm thấy khó xử hay buồn mỗi khi nhìn người kia nữa.Và mong là sẽ như tôi và ông, sẽ là những người bạn thật tốt cảu nhau\:d/.Mong là nó sẽ đến sớm thôi:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
just smth from my Mom that i will never forget :)
Con trai yeu qui,

Day la lan thu 2 Me co cam giac chia ly voi nhung nguoi than yeu nhat, lan 1 cach day dung 20 nam khi tien Bo di hoc o thuy Si 2 nam, luc ay con moi gan 2 tuoi va den bay gio la con. Ve ban chat, y nghia hai cuoc chia tay nay co khac nhau xong thuc ra do chinh la 1. Do la su phan dau cho ban than cua moi ca nhan va dong thoi do cung chinh la cot loi cua 1 gia dinh "hat nhan co ban" trong Xa hoi. Cho den gio Me moi cam nhan duoc su trong vang khi tat ca cac hoat dong thuong ngay me khong thay co bong, hinh con ben canh. Me hieu, ke tu day Me bat dau nhung su mau thuan tu chinh minh. Mang nang, de dau, vat va nuoi con, mong con khon lon truong thanh va roi ngay do dang dan den, vay ma trong niem vui tien con di du hoc me van bi dan xen ca nhung noi buon, nho con kieu nhu the nay. Me da that su xuc dong khong noi duoc nen loi trong bua an toi qua truoc gio chia tay, chac con da hieu long Me muon noi gi. Dung luc em can co con nhat de giup em trong hoc tap, nhan thuc thi con lai di xa,thoi thi khong duoc truc tiep day, do em thi gian tiep vay con nhe. Me hy vong con luon xung voi long mong moi cua BoMe, la tam guong cho em Hanh. Bo Me chi dam tham tu hao ve con minh vi nhin len thi chua bang ai nhung nhin xuong thi cung khoi nguoi mo uoc duoc nhu BoMe. Ca ngay hom nay Me moi thay tham met cua nhung ngay qua, co luc tren lop Me da phai che quyen vo de nham mat chop di trong vai tich tac, sau 4 tiet dyned ra khoi lop la lai nghi ve chuyen bay cua con. Bo luon doi theo hanh trinh chuyen bay cua con qua mang, nho do ma me cung yen tam!
Toi nay luc 7h15' chi Nga goi dien ve nha cho BoMe, tho phao nhe nhom vi con da den noi an toan. Con cu yen tam on dinh cho an,o va viec hoc tieng nhe. Con phai het suc giu suc khoe vi chua quen thoi tiet, khi hau, an uong, sinh hoat. Neu duoc con cu mua banh mi , mi an lien an cho lanh bung.

The da nhe, Me chao con
Nho va yeu con nhieu .

* Chieu nay di lam ve Me gap 1 dua cu y trang con , no mac chiec ao ke coc tay , chan di dep quai hau, di future va cung re to Hien Thanh di huong ve pho, the la Me lai them phan nho den con!

Love u, Mom. Even though that letter isn't for me, but i can see how much u love us. I promise that i will try my best. Everything will be allright, my bro is a genius :> b-) so dont worry, Mom.
:*.
 
Gửi Hà.

Những gì cậu nói làm người khác đau hơn cậu tưởng rất nhiều. Rất rất nhiều đấy Hà ạ. Tớ đã nghĩ rằng khi lên cấp 3 này, Hà sẽ nằm trong số ít những người mà tớ có thể tin tưởng, bên cạnh Bình Minh, Hồng Anh, My, Linh Ngọc, Vân...

Bởi vì đối với tớ, cấp 2 là trường học dạy yêu thương, dạy thực tế, còn cấp 3 là trường học dạy cách sống, từ đó mà dạy cách giả tạo. Đối với tớ, cấp 2 là "thực", còn cấp 3 là "ảo".

Cấp 2 dạy yêu thương. Vì thế tớ đã yêu, và yêu hết mình. Yêu tập thể lớp, tập yêu những điều mà tớ ghét, để rồi tất cả những điều đó đều trở thành những kỉ niệm yêu thương. Tớ nhớ những ngày gần Tết rét buốt, lọc cọc xe đạp 10 đứa từ trường về nhà tớ thứ 4 hàng tuần để học đội tuyển Pháp. Tớ nhớ ngày bài thi học kỳ II môn Toán của tớ kết quả không cao, và cậu đã một lần lướt qua tớ, để rồi cảm giác an lành dâng trào trong từng ngăn trống của trái tim. Hơn nửa đội tuyển khi ấy là những người mà hiện nay tớ vẫn luôn tin tưởng và tự hào. Kỷ niệm đẹp, trong suốt và bền vững. Tớ yêu kỷ niệm ấy biết chừng nào.

Cấp 3 dạy giả dối. Tớ đã cố gắng giữ những tình yêu mãi ở bên mình, đã cố yêu cả những tính xấu của từng người, đã cố chấp nhận và bỏ qua những lỗi lầm nhỏ nhặt của mỗi người mà đối với tớ, lỗi lầm ấy có thể khiến tớ quỵ xuống và không còn đứng lên đc nữa. Nhưng tớ đã cố gắng để yêu thương, cố hết sức, cố đến mức mà đến chính tớ cũng phải ngạc nhiên, và nhiều lúc tự hỏi rằng tại sao mình lại phải làm như thế. Bởi vì để lấy lại cảm giác yêu và được yêu của cấp 2 là rất khó, vì thế tớ chỉ còn cách tự bản thân duy trì nó thôi. Những câu nói của tớ phản bội lại chính mình, những lời văn của tớ phản bội lại chính tớ. Mâu thuẫn. Nhưng chỉ ở đây thôi, lời nói của tớ là "thật", là "trần trụi", là "tất cả những gì mà tớ nghĩ". Tớ đã cố chấp nhận mọi điều đúng sai xảy ra, miễn là còn có thể "yêu" các cậu bằng tình yêu chân thành nhất. Nhưng chính các cậu không để cho tớ có cái quyền được yêu thương! Tớ đã làm gì sai, tình yêu của tớ có gì là sai? Hay chính trái tim tớ cũng phải tự lừa dối nó trong cái xã hội đảo điên này thì như thế mới gọi là đúng?...


Tớ không phải là một đứa con gái mạnh mẽ. Càng không phải là một đứa con gái lạc quan trong mọi chuyện.

Không hẳn tớ là kẻ yếu đuối đến nhu nhược. Nhưng tớ là người dễ bị tác động. Ít khi tớ phải khóc vì lời nói của ai đó, nhưng những gì cậu nói làm tớ phải khóc. Và đau hơn cậu tưởng rất nhiều. Và đau hơn cả tớ tưởng. Đau hơn việc bấm 7 lỗ trên vành tai. Đau hơn việc gập người xuống mà ho khi nuốt một cụm khói xám đặc.

Đau hơn tất cả những nỗi đau từ trước đến giờ cộng lại.​

Đau hơn cậu tưởng rất rất nhiều. Hà ạ. Thất vọng.
 
Anh ah .
E nhớ a lắm.
Nhiều khi e cảm thấy chán nản với việc chờ đợi ...
E ko biết phải nói j để a hiểu cảm giác của e bâyh nữa .
E cứ ngĩ đến việc a ở bên kia rồi qên e là e chỉ muốn òa khóc thật to như 1 đứa trẻ con khóc để mẹ nó ko bỏ nó ở nhà .
Nh` khi e buồn , cần a chia sẻ ...
Nhg a ko có ở đây .
E chỉ biết t ự an ủi mình và vượt qa để lúc nói chuyện với a , chat với a lại vui vẻ như bt để a yên tâm là ko có chuyện j xảy ra ...
E ko biết là e đã cố gắng đủ chưa ?
Nhg mah càng ngày e càng thấy là ko đủ .
Lúc thất vọng , e lại ngồi lôi thư a viết ra đọc.
Nó khiến e bình tĩnh hơn ...
Và đỡ nhớ a hơn ...
Nó khiến e hiểu rằng a cũng rất yêu e "vì ko phải ai cũng sẵn sàng chờ đợi nhau khi cách xa nửa vòng trái đất " a nhỉ :)
E yêu và nhớ a nhiều .
 
yêu xa là việc ngu ngốc nhất mà giới trẻ Việt Nam đang đâm đầu vầo :)) Hà Nội Sài Gòn đã nản rồi, Hà Nội -US thì cầu truyền hình bắc vài nhịp cũng ko tới.
Anh ko nói em Bình Minh đâu:| Nhưng đọc bài em anh lại nhớ chuyện cũ
 
ồ ồ mày ạ, tự nhiên hnay m làm t choáng ấy, mà k phải đến tận hnay t mới choáng, mà từ mấy tuần nay rồi, tự nhiên mày lại gay gắt lại đanh đá lại ghê gớm 1 cách đáng sợ như thế.
T thấy khổ thân thày, nhìn thấy rất là tội nghiệp ấy, mày sai một cách rõ ràng, mày thái độ hỗn láo với thấy là 1 chuyện ai cũng thấy. Thế mà thày chỉ biết bỏ ra ngoài ..... t thật k hiểu mày đấy rồi ngọc ạ.
...
T nhớ nhất hồi lớp 10 là lúc t làm gãy ô của m, m khóc toáng lên rồi t xin lỗi rối rít rồi m bỏ qua cho t
t nhớ nhì là hồi lớp 11 m vs m ngồi ôm nhau dù t lên chỗ m là để ngồi cho mát, t bực chuyện cái thằng ngồi cạnh t, t mới chán ấy, m cứ ru ru đong đưa ấy ..
dù t vs m k thân nhg m là đứa trg lớp t muốn gặp nhất, vì t thấy thích m nhất. thích nc vs m nhất mà j` thì j` sinh tửh` ktra nào chả có nhau :)) ... :)

............
Như hnay t nhận ra thấy cái cốc nhà t nứt ấy, k biết nó mới nứt hay là đến bâyh` t mới biết là nó bị nứt .............chẳng ai biết đc ngoài cái cốc cả .......
 
:), K, người bạn mới quen 1 tháng...
L đã từng thức đến 4h sáng nhiều lần, nhưng để chat với only 1 người thì hiếm lắm đấy:).
Rồi hôm đó, nếu không có 2 e 9x bên cạnh chắc cũng đã chấp nhận lời đề nghị ra bờ sông vào 3h sáng của K rồi.
Cảm giác ấm áp đấy tuyệt vời quá, cảm giác ấm áp của 1 người con trai...
K khiến L ngạc nhiên nhiều lắm, đâm ra nhiều lúc lại băn khoăn, không biết mình có làm j sai không.
K khiến L thấy tội lỗi khi ngồi kể với a y về 1 "thằng bạn", chẳng hiểu sao cái cảm giác gọi như thế cứ không đúng thế nào ý, muốn gọi một cách nhẹ nhàng là "bạn ấy":).
Lâu lắm mới lại phiêu cũng mấy bài metal đấy, lâu lắm có cảm giác nhẹ nhõm thế, dù chỉ là thoáng chốc...
Mặc kệ những điều j của những người phía sau lưng.
Mặc kệ ánh nhìn của 2 e 9x
Mặc kệ những câu nghi ngờ của a D
...
chỉ có bọn mình hiểu bọn mình đang nói j mà.
Lại 1 đêm nào đó, gió lạnh ào ào, hết bus, hết metro, lại có 2 kẻ vô định lang thang dọc bờ sông, 1 thằng bé áo cộc tay và 1 con bé co ro trong mấy lớp áo...
2 luồng suy nghĩ, chẳng gặp nhau bao giờ, mỗi cái đầu đều đang hướng về 1 nơi vô cùng xa xôi về địa lý...
Cứ thế thôi, cảm ơn bạn hiền:)...
Hi vọng 2 đứa đều sớm tìm được con đường của mình, đừng vô định nữa:).
Biết yêu nhiều hơn...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Lúc mày thik tao tao ko cảm thấy j cả .
Và tao rất q á đáng coi đó là điều đg nhiên .
Mày đã và đag rất tốt với tao .
Qả thật là nh` khi tao cũng ngĩ yêu mày xừ đi cho xog đỡ phải chờ đợi ai làm j .
Nhg mah tình cảm tao ko đủ dũng cảm vì tao qá yêu nó .
Nhg đến khi mày nói với tao là mày thik đứa khác (bạn thân tao ?!)
Tao lại cảm thấy rất buồn và thất vọng :|
Chẳng hiểu sao nữa .
Tao ko thik mày mah tình cảm tao dành cho mày hơn mức tình bạn nhg ko fai tình yêu . [OMG]
Có lẽ tao đã qá tham lam khi đã có ny , mah vẫn thik mày luôn yêu tao (dù tao ko baoh làm ny mày !)
Tao điên mất .
Thật sự tao đag cảm thấy rất khó chịu , 1 chút ik kỉ , 1 tí ghen tị .
Vậy thôi .
Tao xin lỗi .
Xin lỗi mày nhiều .
 
Giả sử, giả sử thôi nhé anh :)
Giả sử mình ko học lớp học thêm
thì a & e-2 con người xa lạ,có lẽ như thế sẽ tốt đẹp hơn phải ko a :)
Giả sử, giả sử a ko yêu e
thì e sẽ giữ trọn mối tính đầu này.Ngọt ngào.Tròn đầy viên mãn.Đẹp quá phải ko a :)
Giả sử, giả sử mình ko tình cờ gặp nhau trog đêm Giáng sinh
thì e sẽ ko nhận lời yêu a,có lẽ e với a vẫn là bạn tốt phải ko a :)
Giả sử, giả sử e người lớn hơn
thì e sẽ ko dỗi hờn vu vơ,có lẽ chúng mình sẽ ko cãi nhau phải ko a :)
Giả sử,giả sử e có đủ chín chắn
thì e sẽ ko dại dột nói lời chia tay,có lẽ chúng mình vẫn yêu nhau phải ko a :)
Giả sử,giả sử ngày hôm qua, ngày hôm qua e đủ tự tin và dũng cảm
thì e sẽ nói với a rằng E yêu A,có lẽ chúng mình ko phải xa nhau phải ko a :)
Và giả sử, giả sử anh đọc đc những dòng viết này
thì...................................
p/S:e bây giờ chỉ muốn chạy đến sân bay và bảo a hãy ở lại với e.Nhưng e đâu có lí do gì để níu kéo khi cả tương lai a ở phía trước.Không nói đc 3 từ E yêu A nhưng e xin giữ trọn 3 chữ:2 chữ thương nhớ và 1 chữ chờ :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Em ơi.
đừng thỉnh thoảng lại khóc nữa nhé.
đừng nghĩ ngợi nhiều em nhé.
bạn em sẽ lại mau khỏe.
em sẽ lại vui thôi.
muốn viết cho em một cái thư thật dài...nhưng ta đã hiểu em quá rồi thì còn viết gì nữa...vì ta là em :)) em là ta :)) chúng ta là một :))

thế nên bây giờ chỉ còn mong sao cho...bạn Gaudy của em sẽ lành lặn, sẽ sớm đi học, sẽ lại chửi bậy cùng em, sẽ lại anh này thằng nọ con kia cùng em...vì bạn thân của em nó khỏe lắm mà. em mặc kệ xác cái bệnh đó đi :-j ôi là cái bệnh gì em cũng chả biết nữa :-j bạn em cũng chả cần biết :-j thôi thì mẹ khóc bố lo ... nhưng em và bạn em ... tất cả phải cười .

" đ m gaudy =)) mình đang viết thư cho bạn này ;)) sướng nhé :> phải đi học chứ >:) đi học để trêu mấy con ... cho nó biết tay =)) "


có những chuyện là chẳng thể biết trước được em nhỉ :))
một đứa béo tốt như vậy mà :-j
có những lúc chẳng thể lường trước được em nhỉ :))
nhưng vẫn chịu đựng được mà :-j

mà nếu em có làm sao :> thì....cũng chẳng sao cả T.T

vì rồi thì...

:))

em sẽ vẫn luôn có bạn bè của em

>:D<

em sẽ...

dù chưa biết là em sẽ làm gì . sẽ thế nào . nhưng cứ chia động từ ở thời sẽ =)) vì ngta bảo là sống thì phải hướng tới tương lai =))

rồi đợi nhé...ta sẽ mua cho em một cái thiếp hôm nay ta thấy ở Hạnh...

Sometimes, it's nice to be kids again
because skinned knees are easier to fix than broken hearts.

ôi chỉ có 5k thôi mà =))







:)
gửi em.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Anh à,
Chúng ta đang rất hạnh phúc nhỉ,
Nhưng mà em hâm lắm ấy,
hâm cực.
Tự dưng em thấy sợ một ngày nào đó,
nhỡ ra we can't make it,
<giả sử thôi>
thì,

em sẽ sợ lắm khi nhìn thấy cái di động của anh,
bàn phím ấy đã từng nhắn cho em những lời lẽ như thế nào,
nghĩ đến đó thôi đã đủ làm cho em không thể chịu nổi,
sao em có đủ dũng cảm nhìn nó lần nữa,
<nếu như...>

em sẽ sợ lắm khi chạm vào cái di động đó,
vì em biết mình sẽ tìm tên của mình,
và em biết khi đó tên của em sẽ chẳng còn là "EM xinh" của anh nữa,
và em biết có thể tên của em thậm chí sẽ chẳng còn có mặt trong address book của anh nữa,
vì thế,
<nếu như...>
hãy từ chối cho em mượn điện thoại nhé,
hãy đừng để em nhìn thấy anh dùng điện thoại trước mặt em...

em sẽ sợ lắm khi nghĩ đến chuyện thử login vào nick của anh,
bởi vì em biết password sẽ chẳng còn là tên em nữa,
<nếu như...>
dù không còn gì nhưng đó vẫn là một nỗi đau,
và em biết tên của em sẽ chẳng còn là "Nga rat la dang iu^^" nữa,
và vì em biết thế,
nên em không muốn chấp nhận,
và vì thế,
nên em sợ mỗi khi tên em được thay đổi trong tất cả những phương tiện liên lạc của anh,
Nỗi sợ sâu xa và ám ảnh...

Điên không?
Hôm nay khoảng thời gian mình được ở bên nhau là khoảng thời gian tuyệt vời nhất đối với em,
Hạnh phúc quá đến nỗi em sợ vô cùng khi nghĩ đến những khó khăn, những điều không may mắn...
Muốn ôm anh bây giờ...
 
12h35, viết cái thư đầu tiên trong topic này
to hotboy hpv...
H này, trước h ngồi cạnh ai, tao đều hi vọng vào ng đó, rất nhiều.
mà chưa bao h tao phải thất vọng với 1 thằng cùng bàn như mày.
2 năm trc, tao là thằng mất hết niềm tin. dù ở gần ai tao cũng cảm thấy không thể còn sức sống, không thể vươn lên hơn được. điểm số của tao ở trg trông như cái cục kk, bét lớp.
chỉ khi ngồi cạnh mày, tao cảm nhận thấy cái sức sống nó vô cùng mãnh liệt, không bùng nổ, nhưng thật là rất nhiều. mày học thuộc hết bài, làm hết bài, mày cao to, mày đánh bóng rổ hay, mày đ' có bao h để ý đến gái đẹp đi theo mày, mày vl....
mày vui tính, thoải mái, cũng đ' bao h phải suy nghĩ buồn phiền cái j, mày quen biết rộng, toàn n~ ô to bà béo, nhiều ng thík mày, đ' có thằng nào dám động vào mày, mày vl.
nhg mày biết rồi, tính tao đ' phải thg` à uôm. tao vô cùng đ' hiểu vì sao...
trong h kiểm tra, mày đ' thuộc bài thì mày bắt tao giở sách, đ' canh j cả. mày h? sák, gv đến thì mày vứt *** sák vào chỗ tao. điểm này tao ko chấp nhận đc.
mày chửi bới lãnh tụ, mày chửi bới nhà nước mình...abc...abc. đ' hiểu sao mày nghĩ thế. chính quyền ko tốt, ừ thì ko tốt. nhg 1 mặt mày nên nhớ, chính cái xã hội này nuôi sống mày, đ' phải chỉ có bố mẹ mày nuôi mày lớn lên. mày tg? tg., ko có đg` sá, ko có trg lớp, nhà cửa, thì h mày chưa chắc đã có cái khố! một mặt thôi, nhg mày phải nhớ. còn vì cái chế độ quản lí kt, mà mày chửi bới cả các lãnh tụ, a hùng, uýnh nhau cứu nc'. thì thôi, về sau tao xin đ' comment vs mày nữa.
h, mày đ' thèm làm hết bt về nhà. thấy kt cái đ' j mày cũng phải hỏi. quá buồn. mà tao hỏi bài mày thì mày lại đ' ị ra đc câu nào. thật quá buồn.
đến hôm trc', cái hôm mà cần ở lại bàn nhau làm thtr. mày trốn nhóm đi chơi bóng rổ, rồi đi chơi vs gái. hôm qua, đang cãi nhau, mày cũng nhát gọi cho gái, lúc gọi cho gái rồi bỏ đi luôn. thế là thế nào. bầu mày làm leader, thì tối qua ko có kế hoạch, tối nay thì gửi cho tao cái bản kế hoạch invalid request, vs cái doc mày cop từ wiki. tao cũng chưa hiểu cái quan niệm về làm vc của mày là ntn. mày nên nhớ, nhóm này mày là leader, mày là ng chịu trk nhiệm trc gv bộ môn.
bây h, nửa đêm, tao đọc cái đống l^n của mày gửi cho tao, của cả con bik nữa, thật tao đ' hiểu j. kế hoạch pp j lại có cả nhóm cùng hát 1 bài? còn nội dung thì mỗi ng 1 dòng ?! thế thôi thà để tao dựng 1 cái cột giữa lớp còn đc điểm cao hơn.
thôi mỏi tya rồi, đằng nào thì ban lok nik tao ko quan tâm lắm. tao viết thế có khi nào mày lên đây đọc, thì đọc.
 
có những thứ ngay cả khi yêu nhau rồi người ta cũng ko nói ra được vì ko biết nói ra như thế nào. Cảm xúc ko phải tất cả đều đơn giản để có thể gọi tên 1 cách rõ ràng. Đôi khi em chỉ biết em đang làm sao đấy, nhưng em ko biết em cụ thể làm sao :) Như lúc này, em biết mình đang dần dần xa nhau, nhưng vì sao và như thế nào em ko biết...
Tai ko nghe, mắt ko thấy thì tim sẽ chẳng bao h đau :))
 
To: Hêu :x
tao biết là dạo này mày k vui, dạo này tâm trạng mày k dc tốt. nhưng mà, có khóc nhiều thế, cũng đâu phải là cách giải quyết.
"nếu nghĩ khóc để có ai đó an ủi thì nhầm to rồi".
có thể là dạo này mày đang hơi bị nhạy cảm quá à? tại sao suy nghĩ n` như thế? tại sao tự nhiên ngồi nghĩ lung tug rồi đực mặt ra khóc là làm sao?
cuộc sống của mày chẳng khó khăn. đơn giản mà. mày đang quá là hạnh phúc và may mắn so vs rất nhiều ng` đấy, có hiểu k? tại sao chỉ có 1 tí xíu như thế cũng làm mày khóc n` như thế? phải mạnh mẽ lên chứ.
có thể mày chẳng yêu thik j cuộc sống này. mày cảm thấy bản thân cô độc. mày cảm thấy mày là nguyên nhân của n~ cuộc cãi vã liên tiếp trong nhà mày. mày cảm thấy thất vọng vì mẹ mày luôn nói là sao con k dc như bạn này bạn kia. uh`, mày biết mày là 1 gánh nặng rất lớn, là sự thất vọng, mày hiểu rồi. rất nhiều lần mày muốn nói lại là mẹ đừng nói thế nữa, con hiểu rồi biết rồi. nhưng tất cả n~ j mày làm dc chỉ là chui vào cái phòng của mày, ngửa mặt lên nhìn trần nhà ngăn nước mắt rơi. rồi lại ngồi vào bàn làm bt mà đầu óc bay bay. rồi 1 tí lại nước mắt rơi ướt cả trang giấy. rồi lại nín. rồi thì tối lại khóc. mày cảm thấy mình lạc lõng giữa bạn bè. mày cảm thấy đắng họng khi có ng` nhận xét rằng mày là 1 ng` bạn k tốt.mày sợ mọi ng` nói k hay về mình. thế nên mày chọn cho mình một cách là khép mình hơn, thu vào thế giới của riêng mày. mày cảm thấy mình k đủ tốt cho một cái j đó lớn hơn tình bạn, mà có thể mày còn k đủ tốt để có thể làm bạn ai đó.không hiểu từ bao h và cái j, đã biến mày thành một con ng` như thế?
tao nhớ mày của ngày xưa :x hay cười đùa, vô tư. tao ghét nhìn mày ủ rũ. nhưng có lẽ để cười bây h đối với mày khó, rất khó, khó hơn nhiều so vs việc mày khóc. rồi thì mày cười cũng k còn dc như xưa nữa.
tao ước mày đừng thik đứng nhìn sân trường nữa, đừng ngửa mặt lên nhìn trần nhà nữa, đừng lau bảng đừng nhìn tường nữa.
tao ước n~ lúc thế này mày lại lục address book tìm 1 số mày có thể tin tưởng để sms share mọi thứ, chứ k phải nghĩ là mình đừng làm phiền ai nữa và ôm n~ cái đó 1 mình, mà khóc...
tao ước mày đừng có n~ ý nghĩ ngu ngốc mà mày đã từng nghĩ nữa...
nhưng ước cũng chỉ là ước thế thôi. chứ biết làm j để mày đừng như thế nữa bây h?
dù sao thì, mày cũng đã dc sinh ra rồi, nên hay cố gắng mà tiếp tục. cố lên. manh mẽ lên.
thôi, nghe hero đi, ấm áp êm dịu như 1 điểm tựa mơ hồ ấy...
[from h to h]
 
gửi tất cả anh và các cậu.
lời cảm ơn. vì tất cả.
vì động viên tớ thử thách. lần đầu tiên trong đời.
vì ủng hộ tớ mọi lúc mọi nơi.
vì dõi theo tớ. dù đang bận rộn với nhiều thứ.
vì giúp đỡ tớ chuẩn bị bao nhiêu là thứ, từ A-Z.
vì chuẩn bị cho tớ mọi thứ.
vì chỉ cho tớ những kinh nghiệm, những lời khuyên chân thành nhất.
.
.
tớ làm tất cả các ấy thất vọng. đấy là điều tớ cảm thấy rất hối hận. sự kì vọng chỉ được đáp trả bằng thất bại.
.
tớ vô cùng xin lỗi.
.
.
3 ngày ngắn ngủi. tất bật với quần áo, giày dép, ảnh ọt, đàn đóm và vấn đáp. tất cả kết thúc.
điều tớ cảm thấy quí giá nhất mà tớ nhận được chính là sự nhiệt tình, tin tưởng của các bạn.
tớ thấy được tình yêu các bạn dành cho tớ.
đây mới chính là kỉ niệm đẹp nhất với tớ về trường lớp và khối chuyên, chứ k phải NHAT.
.
.
vì thế
tớ muốn gửi đến lời cảm ơn lớn lao và chân thành nhất đến các ấy.
yêu các ấy nhiều.
 
Back
Bên trên