Những lá thư...

Lại 1 năm nữa trôi qua rồi , lại 1 Made in 12 nữa được diễn ra .. Nói thật , vào Ams ko phải ngay từ lớp 10 ... ko gắn bó với Ams như những người khác nhưng sao thấy bồi hồi thế ...
Có phải bắt đầu yêu Ams rồi ?
Có phải bắt đầu nhớ Ams rồi ?
Có phải Ams đã là 1 t/y trong ta ? ...

.. Nhớ lắm Ams ơi ... :x .. ! .. Cứ thế này nhé ... Ams mãi trong tim ta .. đây này , nơi bàn tay đặt nhẹ lên ...


.. Vẫn còn Ams ... còn ký ức ... sẽ sống mãi theo nhịp tim .. cho đến khi nó ko còn đập nữa .. Ams nhỉ ...
 
to ams:
Vừa nằm mơ một giấc mơ kì lạ.
Vào ngồi cùng lớp A2 học cô Hương Lan, mình học giỏi nhất lớp =))
Xong rồi ra thấy hội Toán 2 của Minh Anh đánh nhau với hội Lý 2 của Thái Bướm. Mình với Long Thú thì đấm hội đồng một thằng du côn ở trường ngoài vào, vui vãi. Mình có thân với hội đấy đâu mà sao lại mơ thấy bọn nó nhỉ ?
Ams ơi... vẫn không thể nào dứt ra khỏi những kí ức về Ams
 
30/05/2008

Lần gần nhất em gặp anh là bao giờ nhỉ?
Anh học cùng trường em, cùng khoá với em, nhưng khác lớp.
Anh hơn em 5 tuổi.
Anh sinh cùng ngày sinh nhật với em.
Đã có một lần anh đưa em về nhà.
Đã có vài lần em ngồi uống nước cùng anh.
Em và anh, nói chuyện với nhau rất ít, và em vẫn định bụng, sẽ add blog của anh, mà quên chưa làm.
Anh là người mà em rất ấn tượng.

Và anh đã chết.

Nói cho cùng, em với anh chỉ là 2 người quen biết, những người bạn sơ sơ.
Anh tự tử.
Em rất shock.
Em ngồi đây hồi lâu, và không biết mình fải làm gì.
Không biết cuộc đời này sẽ ra sao?

24 tuổi. Anh còn quá trẻ, và quá tài năng để chết.
Em từng nghe anh kể vài câu chuyện linh tinh, từng đùa với anh một vài trò ngớ ngẩn.
Em cũng từng nghe mấy đứa lớp anh, kể chuyện này chuyện nọ của anh.
Em đã từng thở dài “Sao anh gặp nhiều chuyện thế…?”
Nhưng chưa bao giờ nghĩ, anh sẽ chết.

Em đang nhớ lại những lần em và anh nói chuyện.
Những lần rất ít ỏi.
Em và anh cùng chúc mừng sinh nhật nhau.
Anh trêu em một câu gì đó trong giờ thể dục.
Em cố nhớ đến hình ảnh của anh.
Anh là một người đặc biệt.
Anh cá tính. Sôi nổi. Biết đùa.
Giọng của anh.
Khói xe Minsk rất thơm.
Những cái áo khoác kiểu bộ đội của anh.
Những cái vòng kỳ quái trên tay anh.

tất cả …

Ngay cả chuyện, em từng đùa “Sau này sẽ lấy anh Kiên”

Nhưng mà anh đã chết!

Sao em tưởng như anh vẫn còn ở đâu đó ngoài kia. Và hết kỳ nghỉ hè, ta sẽ lại gặp nhau.

Thật tệ…

Mong anh yên bình.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Born to try

hey stupid girl!

I know u're envying. I can feel ur envy of ur friends' success. Also, I know u're not a perfect gal. So let it be. but it'll be the last time u can do that. They're ur friends, ur true friends, u should believe and understand them thoroughly, do u understand?​

ur dream, remember? the most important things u must to do in that time is doing ur best to make ur dream come true and make ur future brighter.
I believe that u're a strong gal. just relax and let urself go! u can do this!
U can do this!

<just for myseft, do not misunderstand>
 
Chỉnh sửa lần cuối:
xa Hà Nội những ngày này :( nhớ làm sao ...nhớ quá :(

lật lại trang nhật ký tháng 10...

Yêu Hà Nội.
16 mùa đông yêu thương Hà Nội nuôi tôi lớn lên, Hà Nội dịu dàng như một người thiếu nữ , để lại lòng người gặm nhấm những nhớ những mong....

Hà Nội trở trời và Hà Nội se lạnh, Hà Nội đã mưa và Hà Nội sẽ mưa ...

Vài cơn mưa Đông Hà Nội chỉ đủ làm ướt mặt người, thấm đủ ẩm làn da và ... buốt lạnh !

Hà Nội để lại cho người đi xa quá nhiều day dứt,...
... từ một li trà nóng trong lòng bàn tay run rẩy bên hè phố,
... một chiếc lá ướt nhòe vô tình lướt nhẹ qua má say sưa,
... một bóng dáng nhỏ gần gũi đi về , một con phố đêm hun hút ... co thắt.

Không ai hỏi về tiếng khóc của đứa trẻ sinh và nằm trong lòng mẹ, chẳng ai nghi ngờ một tình yêu như có từ nghìn xưa, một duyên một nợ với kiếp người ...

Yêu và yêu, Hà Nội và Hà Nội, sinh ra và chết đi … cát bụi và đá sỏi, nằm về nơi vốn có !

Hà Nội ngày càng gần, người thì ngày mỗi xa , mà xa bởi những điều gần gũi.

Người bỏ đi như những dòng sông nhỏ ,những nỗi buồn hoài chả thoát tận biển khơi.

Bốn mùa thay lá, bốn mùa thay hoa, thay cả cuộc đời chỉ in dấu những nỗi niềm riêng.

Thèm suýt xoa bên mẩu than hồng, bắp ngô nướng vàng giòn trong nỗi nhớ , chiều đông buốt lạnh run run bên đĩa ốc nóng… một góc phố thân thương … một con đường khắc khoải… một bóng hình …

Lạnh đấy, lạnh trong hồn Hà Nội, miên man trong lòng phố nhớ ...

"...Tôi muốn buộc gió lại
Cho huơng đừng bay đi"


..................... biết bao h mới trở về đây...........................
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Long time ago, someone called me: "Anh ơi, Anh à".
After 5 years, today I heard that word again and it makes me come back to the past.
Ấy đã từng là bạn thân, rất rất thân của tớ. Mặc dù chủ đề mình nói chuyện thường chỉ là học tập nhưng mình luôn đi học cùng nhau trên 1 chiếc xe, cùng nhau đi ăn mỗi buổi học thêm, cùng chờ đợi nhà ấy hoặc nhà tớ đón 2 đứa về. Chỉ cần thiếu 1 trong 2 đứa là bạn bè mình sẽ hỏi xem đứa kia ở đâu, sao hôm nay 2 đứa ko đi cùng nhau.
Nhưng mà competitiveness made us far apart. Tại sao lại cùng chọn học chuyên Toán, tại sao luôn thi học sinh giỏi với nhau, tại sao lại ở cùng một môi trường mà học tập luôn là vấn đề hàng đầu trong mỗi câu chuyện. Tớ ghét sự so sánh, đặc biệt với ấy. Ấy xinh xắn, giỏi giang, sắc xảo. Đúng là nên tự hào khi có 1 best friend như thế nhưng tớ thì ghét việc bị so sánh với người khác. Dù cho đi thi HSG tớ ko được giải cao hay được nhiều giải như ấy, như những đứa nhóm mình nhưng tớ cũng ko phải là ra về trắng tay. Thi TP Toán lớp 9, cũng cạnh tranh ác liệt và tớ cũng ở đội tuyển đấy chứ.
Vì thế tớ đã quyết định ko vào TH mà vào Ams vì tớ ko muốn phải sống trog cái competitive environment đó nữa. No argument, no fighting but w/o saying a word, we lost contact.
Từ đó tớ ko biết tin tức gì của ấy nữa. TH có 36 đứa lớp mình mà cũng ko đứa nào biết tin tức của ấy. Bọn nó kêu ấy cũng ko quan hệ với ai nữa, rằng tính kiêu căng của ấy vẫn như xưa :))
Ấy vẫn là ấy, thông minh, chăm chỉ mà tớ ngưỡng mộ :) nhưng tớ thì ko thích cái sự ích kỷ của ấy tẹo nào.
3 năm, cùng chuyên Toán, TH vs Ams. Ấy ko vào được đội tuyển Toán QG.
Tớ ở Ams, cũng ko vào đội tuyển Toán QG nhưng vẫn còn được các giải Toán TP. Tớ may mắn vì ấy và bọn nó ko học ams chứ ko chưa biết chừng :D
Nhưng tớ luôn tự tin rằng tớ thông minh, rằng tớ đầy năng lực. Nhiều thất bại nhưng những thành công cũng tăng thêm niềm tin của tớ.
Và rồi tớ đi du học, ấy học NT...
Để rồi sau 2 năm, quay lại và liên lạc. Ấy và tớ đều bảo rằng thời gian làm mình xa cách. Tớ sẽ chờ tới CN này để gặp lại ấy, rồi 2 đứa lại đi chơi như lúc xưa ;)
 
To: .......
Một lá thư ko bao h được gửi, bởi vì ko có đủ những con tem chở trọn vẹn hết tình yêu của chúng tôi với nhau....

Chúng tôi là một tập thể lớp, khởi đầuvới 54 trái tim , 54 con người thuộc hàng ngàn mảnh trời khác nhau cũng về đây tụ hội.Chúng tôi-những đứa trẻ với sức sống tràn căng của tuổi mới lớn, đẹp đẽ, tươi mới, đã vượt qua sự ngại ngần ban đầu , để đến với nhau, gần gụi, và thật trìu mến.Chúng tôi đã có lúc gần như chìm ngập trong đống kiến thức khổng lồ, bài vở khổng lồ, sự ngỡ ngàng với cách học hoàn toàn khác biệt.Các thầy cô mới sao mà nhiều thế, khe khắt cực kì, luôn đòi hỏi học trò mình phải hoàn thành xuất sắc những công việc được giao.Chúng tôi-những cô cậu bé mới 12 tuổi, ăn còn chưa xong, thế mà đã biết thế nào là "đau nửa đầu", thế nào là "chậy sô" học thêm , thế nào là...

Nhiều lắm những thứ phải thích nghi nếu không muốn bị đào thải.Trong một tập thể mà mỗi thành viên đều là những cá nhân xuất sắc, nếu không nỗ lực, chỉ buông lơi một chút thôi thì lập tức bạn sẽ tụt xuống ngay thứ hạng không mong muốn.Lớp 6 mà ai cũng ý thức được điều này.nhưng học là một chuyện, chúng tôi cũng vẫn vô tư như bao bạn cùng trang lứa, cũng hò hét, cũng chạy đuổi nhau đến toát mồ hôi.Văn nghệ với lớp toán ah, con gái khô khan ư? Không có đâu :-j Có ai để ý thấy một tập thể đông như kiến ăn mặc giản dị lao vào hát với múa không? :))Chúng tôi đã tập hăng say, không màng đến giải thưởng , chỉ đơn giản là vui, là thích, vậy thôi :x

Thế mà bạn Đào Trang cũng bị lôi kéo tham gia đội múa.Bạn Thảo đô với bạn Đ trang múa đôi dẻo cực 8->.Tôi còn nhớ như in cái cảnh cả nhà Quang Anh hộ tống bạn í đi thi văn nghệ , mặc dù nhiệm vụ của bạn chỉ là...cầm cờ chạy quanh sân khấu :">Tôi vẫn nhớ cái chân đau đã làm Nam đi lại khó khăn như thế nào.Nhưng bạn ấy đã cho chúng tôi nhận ra một điều:tình yêu thương và sự đoàn kết thì có sức nâng đỡ nhiều hơn đôi nạng gỗ :)

Chẳng ai bảo ai, chúng tôi thắp nến đón mừng tuổi mới.tuổi 13-con số không bao giờ là con số đẹp, nhất là ở vào hoàn cảnh của chúng tôi thì nó lại đáng ghét hơn bao giờ hết.Những chú ve non chưa lột xác rồi sẽ còn một ngày sinh nhật, nhưng bạn chúng tôi thì chẳng bao giờ còn cơ hội ấy một lần nào nữa.Căn bệnh u não quái ác đã cướp mất của chúng tôi một người bạn, một người thân, một mảnh ghép trong trái tim A10.Cậu ấy còn quá bé, quá non nớt để đủ sức đối chọi với một bi kịch như thế.Lúc chụp ảnh cuối năm với lớp, cậu ấy còn cười mà.Ai ngờ lúc đó cũng là khoảng thời gian cậu ấy cảm nhận được những dấu hiệu của khối u đang lớn dần lên trong đầu .Cậu ấy đau lắm, nhưng mà cậu ấy nỡ giấu chúng tôi-những người bạn gần gũi và thương yêu cậu ấy nhất, để rồi khi nhận ra bạn mình ngày càng yếu dần đi sau mỗi lần xạ trị, phẫu thuật, chúng tôi chẳng thể gượng cười đùa vui với cậu ấy được nữa, vì cậu ấy chẳng nhìn thấy chúng tôi nữa rồi, khối u ngày một lớn dần thêm và chèn vào mắt bạn tôi....

Chúng tôi khóc khi ông trời đổ nắng.

Dẫu biết bạn mình mất đi sẽ hóa thành những gì thân thuộc ngay bên mình

Dẫu chúng tôi luôn mong mình có một đôi đũa phép

Để mở tung cánh cửa thời gian

Và giam chân nhân loại ở hiện tại

để bạn chúng tôi không bay về tương lai

Dẫu trên đời ai chẳng mong muốn có thêm một cuộc đời cho những người mình yêu như máu như thịt

Dẫu thế, nhưng bạn chúng tôi vẫn ra đi, vào một buổi chiều lặng gió, khi mà chúng tôi không thể ở bên bạn để nói lời chia tay cuối cùng.Cậu ấy có quá nhẫn tâm khi cứ ngủ yên lành trong chiếc quan tài đóng kín, khi mà chung quanh là những giọt nước mắt của bà, của mẹ, của cha, và của tất cả chúng tôi.Chúng tôi chẳng trách cậu ấy đâu, vì đứa nào cũng hiểu một điều, ra đi chính là sự giải thoát ...

Cho tôi xin lỗi vì đã gợi lại kí ức buồn. Nhưng A10 không thể có ngày hôm nay, nếu không có một thành viên như cậu ấy.Chính sự biến động quá nặng nề thủa học trò ấy đã tôi luyện chúng tôi thành những con người mạnh mẽ, biết cách chia nhau nỗi buồn, bằng niềm vui, sự quan tâm chăm sóc.Chúng tôi nằm trong trái tim nhau, từ lúc nào chẳng ai còn nhớ nữa...

Và chào đón năm học lớp 8.Không áp lực thi cử, học hành thì thoải mái.Sĩ số lớp tăng thêm 2 bạn.Chúng tôi chào đón nhau với một niềm hứng khởi, của nột niên học với rất nhiều niềm vui, của cái đêm đầu tiên và cũng là duy nhất con trai và con gái A10 nằm ngủ chúng trong một căn nhà sàn.Nhưng mà vui lắm :x.Chắc tôi sẽ nhớ mãi những kí ức đẹp đẽ như ngôi sao băng rớt xuống cuộc đời .

9A10
Một cái tên khiến bao đối thủ run chạy
Một cái tên đã thành thương hiệu mỗi khi có ai nhắc đến trường Giảng Võ
Một tập thể đã dạy cho chúng tôi nhân cách sống làm người, bởi ở đó có thầy cô, có bạn bè, có tất cả những gì quí giá nhất của chúng tôi
Bởi khi con người đã trao trọn niềm tin vào một niềm khao khát
Thì niềm khát khao ấy sẽ mãi là điều tuyệt vời nhất

Hãy trân trọng những phút giây bạn có
Bởi đơn giản thôi
Hôm qua là lịch sử
ngày mai là bí ẩn còn đó
Hôm nay là món quà mà chúng ta có được
đó là lý do chúng ta gọi nó là"hiện tại"

Chúng tôi đã sống , đã chiến đấu hết sức mình như những chiến binh quả cảm nhất, vì một tình yêu thương cháy bỏng.
Yêu những giọt mồ hôi cô rơi mỗi giờ đứng lớp
Yêu những tiếng cười giòn tan của đứa bạn cũng bàn
Yêu ánh mắt nhìn xa xăm của một người mình thương mến
Yêu cái bắt tay làm quen của một cậu bạn lớp bên
Yêu sự hối thúc nhau khi bước vào một kì thi mới
Yêu cả nỗi bực mình không đâu khi trời nóng, có cậu bạn muốn xé toang chiếc áo cho bớt mồ hôi
Yêu cả cô bác lao công khom lưng quét lớp
Đẩy xe rác mặc dù có những tiếng cười không hay của một học sinh hư.
Yêu cả thầy giám thị, người chúng con sợ nhất, người hay mắng chúng con nhất, nhưng chúng con hiểu, thầy làm việc vì tình thương yêu với học trò.
Và chúng con yêu trường, yêu lớp, đôi bàn tay chúng con liệu có quá bé bỏng để nâng đỡ tất cả tình yêu ấy
Sức nóng của tình yêu
Sức nóng của tình bạn
Cả sự sục sôi của tuổi trẻ hào hoa

Nhớ...
rồi yêu...
Trên đời này có những tình cảm kì diệu đến thế O:)
.....

......................

À, thấm thoát lớp mình đã hết lớp 10 rồi đấy. Nhanh thật . Thời gian trôi nhanh để những yêu thương ko chờ đợi, cứ chập chờn, chới với, lúc ẩn hiện lúc mãnh liệt dạt dào. Lớp mình càng nhiều người xuất ngoại nhỉ :) Ai bảo giỏi lắm cơ rồi để các bạn bơ vơ ở nhà :p Đùa thế thôi chứ nhớ lớp mình cũng nhiều lắm. Đã qua rồi cái tuổi vô tư chạy nhảy cấu véo nhau...1 năm trôi qua mà trông ai cũng thật khác. Có bao niềm vui mới. Bạn bè và thầy cô mới. Và rồi những bận bịu lo toan của cuộc sống này sẽ cuốn chúng ta đi...đi mãi...

[Một thoáng ngoài cửa sổ...nhớ bạn...nhớ lớp...và mỉm cười....]

[Ở đâu trong khung trời đen kịt ngoài kia....có ánh sao....Tôi muốn tìm đc ánh sao bé bỏg ấy...]

[...Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi]

[Biết là thế....nhưng hình như càng buộc gió càng trôi tuột mất... Cuộc sống ngày càng ko trải thảm đỏ như mình nghĩ... Cứ cố...rồi lại mất hết...mất hết thôi...]
 
Tại sao ng` ta lại khóc :-/ Bởi vì nc mắt cứ thick chảy ra :(
Tại sao ng` ta lại cười :-/ Bởi vì thấy hạnh phúc ^^'
Tại sao ng` ta lại chán nản :-/ Bởi vì thấy ko còn có niềm vui ở việc mình đang làm :(
Tại sao ng` ta lại yêu :-/ Bởi vì đấy là trái tim muốn thế :x
Tại sao lại cần 1 bờ vai vững chắc :-/ Vì con ng` ta vốn dĩ rất yếu đuối :(
Tại sao lại phải cố tỏ ra mạnh mẽ :-/ Bởi vì ng` ta rất sợ, sợ n~ j` sẽ đến ...

Tại sao lại thế này, tại sao lại thế kia :-< Thực ra có biết bao nhiêu câu hỏi tại sao nhưng chả bao h trả lời hết dc :(

Tại sao mẹ lại mắng con :( Bởi vì mẹ nghĩ con đi chơi :-s
Tại sao mẹ ko tin con :( Bởi vì con đã nói dối
Tại sao con lại phải nói dối :( Bởi vì mẹ toàn cấm đoán =((
Tại sao khi mẹ mắng con lại khóc :( Bởi vì con chả thấy mình sai :(

Dù mẹ có mắng con, đánh con hay cấm đoán đi chăng nữa, thì ...
Con sẽ ngoan ngoãn ở nhà nếu mẹ muốn thế ...
Con sẽ ko đi học sớm 15-30' để hẹn hò, nếu mẹ bắt con phải thế ...
Con sẽ vẫn cố gắng học, vì đó là cần thiết ...
Con sẽ cố gắng để là 1 đứa con gái ngoan
Con sẽ ...
Con sẽ ...

Trc h con đều làm theo lời mẹ đấy thôi :) Nhưng lần này, con xl, con k thể làm như mẹ muốn dc. Con vẫn sẽ thick cái mà con thick, vẫn yêu cái mà con yêu, vốn dĩ mẹ ko thể bắt tình cảm của con phải theo ý mẹ dc, mẹ ạ :)
Con ng` ta đâu phải là đá :)
 
Nỗi buồn ơi nếu mày là vật chất .....
Thì tao sẽ là kẻ giàu nhất thế gian ...


10 days
left ..... :(
 
Đêm qua nói chuyện với đứa bạn. Chủ đề chính của hai đứa vẫn xoay quanh đề tài muôn thuở: tình yêu. Vậy đó. Chợt nhận ra, mình và nó đều đã lớn rồi. Quen nhau từ lớp 8, cái thời còn vô tư lự ấy, không có gì đáng vướng bận. Còn bây giờ, mỗi đứa đều có những mối quan tâm của riêng mình, những mảnh đời, những số phận... cứ dần cách xa nhau, để rồi khi nhớ lại những kỷ niệm thời còn vô lo nghĩ, cảm thấy nó đã trôi rất xa về phía quá khứ. Thời gian ấy đẹp thật, đẹp thật đấy.
Phải rồi. Tất cả đều có những phiền muộn của riêng mình. Đều phức tạp. Khi xưa chứng kiến những chuyện như vậy thì thấy thật xa vời, là chuyện của ai kia, còn bây giờ, nó là chuyện của mình, đang xảy ra với mình.
Nhớ...
Nhớ cái cảm giác thích một người, rất thích, thích đến mức lúc nào cũng nghĩ về người đó. Lâu rồi không còn biết tới cái cảm xúc ấy nữa nhỉ???
Nhớ cái cảm giác buồn và thất vọng khi xem xét thực tiễn một cách khách quan và kết luận rằng: không thể chủ động, không thể bước tiếp. Hoàn cảnh không cho phép.
Và đến anh...
Không nhớ nổi lần đầu nhìn thấy anh là lúc nào lol, thật luôn. Nhưng lại nhớ rằng đã để ý rất nhiều đến anh. Đã buồn khi biết anh thích người khác. Nhưng mình có quyền gì lol? Hai mảnh đời 18 năm chẳng có liên quan gì đến nhau, mình có quyền gì đối với cuộc sống và cảm xúc của người ta? Đã nghĩ. Rất nhiều. Phân tích và đánh giá. Lật đi lật lại các mặt của vấn đề. Và kết luận: uh thôi đi.
Nhưng cảm xúc và bản năng thì lại đè bẹp dí cái lý trí lol, buồn cười thật. Thôi mà vẫn trở thành bạn anh. Để rồi cứ cố gắng. Để rồi lắng nghe và được lắng nghe. Chia sẻ và được chia sẻ. Vui và buồn, hạnh phúc và đau đớn, hy vọng và thất vọng thật nhiều...
Nhớ cảm giác khi ngồi sau xe và tự nhủ: người ta đâu phải của mình. Đúng như đứa bạn mình đã nói: "... Khi mà như tao, ngồi trên xe cứ phải cách một khoảng thì lại muốn gần, gần hơn chút nữa..." Uhm, hóa ra tình yêu thì nơi nào cũng giống nhau, giống từ những hoàn cảnh rất nhỏ như vậy... Đúng thế, đã muốn gần hơn, gần hơn... Những lúc như thế thì một cái ôm, một sự động chạm trở nên đáng giá đến từng giây một. Bởi vì, người ta đâu phải của mình, nhỉ? Thế nên, những khoảnh khắc ấy thiêng liêng lắm.
Dần dần trở nên gần nhau hơn đúng vào mùa đông, cái mùa mà con người dễ bị lung lay và cần cái cảm giác che chở, đó có thể coi là điều may chăng? Để rồi mỗi khi nhớ lại thời gian đầu trước khi yêu nhau ấy, rõ ràng nhất vẫn chỉ là những lần ngồi sau xe, đi trên những quãng đường lộng gió, và câu hỏi: "Lạnh không?" Quãng thời gian ấy thật đẹp, dù đôi lúc cũng cảm thấy chạnh lòng vì hai con người không chung một nhịp đập... Tất cả chỉ là những khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi, giống như giấc mơ của Cinderella, sẽ chấm dứt vào lúc nửa đêm...
Và không có cãi nhau, không có xung đột, chỉ có những tiếng cười, dù trong lòng vẫn có đôi giọt nước mắt...
Nhớ cái cảm giác hôn anh lần đầu, hoàn toàn không có chút kích thích, sự ngọt ngào. Nó giống như một bản năng, một việc đã biết đến từ lâu nhưng chưa có dịp thực hiện... Không suy nghĩ bất cứ cái gì, hoặc cũng có thể đã nghĩ quá nhiều...
Bây giờ...
Không phải hỏi ý kiến khi mà ôm anh nữa lol, nhưng có cảm giác những sự động chạm cũng không còn ấm áp bằng khi anh chưa thuộc về mình lol. Sau biết bao nhiêu nụ hôn không thể đếm hết, sâu và dài hơn rất nhiều, không còn cái bỡ ngỡ, thì lại thèm cái cảm giác của lần đầu tiên. Con người là một giống sinh vật lạ lùng, thích khám phá và chinh phục, nhưng khi đã đạt được cái mình mong muốn rồi thì lại không còn cảm thấy khát khao nó nữa...
Rồi những mâu thuẫn liên miên, tưởng như không bao giờ dứt, không thể giải quyết được...
Đôi lúc tự hỏi liệu có phải mối quan hệ này đã đi quá nhanh, có phải mình đã quá vội vàng khi đã trao cho anh tất cả, để rồi có những khoảng thời gian ngồi lặng lẽ, thấy mình chẳng còn giữ lại gì cho riêng mình... Kissing, Touching, thậm chí getting laid, điều mà mình đã từng cho là thiêng liêng hơn hẳn một bậc so với những điều kia, giờ lại trở nên quá bình thường. Không còn gì để khát khao, không còn gì để mong muốn hướng tới.
Cho dù vậy...
Thay vào niềm hạnh phúc hiếm hoi khi được ôm người mình thích dù chỉ một chút thôi, thì bây giờ là cả một niềm hạnh phúc lớn lao. Ôm anh bất kể khi nào mình thích. Hít ngửi cái mùi đặc biệt chỉ anh có. Khóc trên vai anh khi quá chán nản. Nhắn tin và gọi điện lúc nửa đêm. Những quyền mà chỉ khi chính thức là người yêu của một ai đó, người ta mới tự cho mình được phép làm.
Thay cho những khoảnh khắc nhìn ngắm ngắn ngủi là cả một thời gian dài, nhìn sâu vào đôi mắt ấy, cảm nhận niềm hạnh phúc sâu lắng của cả hai, mình và anh...
Mình đã mất một số thứ, nhưng cũng đã nhận lại quá nhiều so với mong đợi.
Vậy thì có gì phải hối tiếc?
 
A ak`..
e tinh? roi`..
tinh? truoc' a ..
vai` fut' thok...vai` giay thok...!!!
co+n mo+ a se~ kho^g bao h quay tro? lai. nua...!!
khong fai? e ....khong fai? e khong kon` ieu a ..khong fai?...khong fai? e coz' nguoi` moi'...mak`...boi? vi`..ben a .. e khong kon` tym` they' hanh. fuc'...ben a ..e ...lanh. lam'...lanh. lam' roi`... a byet' k????
a ...chih' tay a da~...
dua e ra khoi? cuoc. doy` a ..
!!!
Ae … Vc . ..!!:X
1 chut' gi` doz' thoi...tai. sao...nghe lai. cai' ten nai`...khog kon` kam? giac' gi` nua..khong kon` kam? they' noz' coz' the^? dung' kanh. nhau nua..???
... A .... e ...
su+. that...myg` xa nhau...that. roi`..fai? khong a ??...
myg`...da~ tung` noi' voi' nhau ...!!... E va A sE~ so^g' ben nhau mai~ mai~...khong bao h xa roi`...!!
va`...bay h...
thi`..
tam. biet. A ..!!
tam. biet. tin`h ieu cua? e '
ban` tay A...khong kon` giu~ e lai. dk. nua...fai? k???
...
tro^ng' ro^ng~...co^ do+n...lanh. leo~...
chang? ko`n gi` nua~...
[vo ieu chog]
[em ieu anh]
  • E ...: ' khong duoc. xynk nhu nhung~ nguoi` kon gai' #...nhung t.yeu e danh` cho a thi` khong ai coz' the^? so sanh' dk.tha^t. de^y'! e ieu A nhieu` cuc.!!
  • A :khong fai? khjem to^n' a ak`!!.. a laz` nguoi` xink nhat' trong long` e …...mai~ mai~ h.anh? a trong tim e ... e ieu a nhieu` lam'!!.. e va` a mai~ ben nhau naz', mai~ ieu nhau..mai~ tin tuog? nhau..khong bao h cai~ nhau naz'.. a hua di ????
  • A : Uh` a hU+a’ …. ...
E ...
vaz` A ..
khong thuc. hien. dk. loi` hua' doz' roi`...
myg` khong ko`n thuoc. ve nhau nua~...fai? k???
chia tay
khong fai? vi` ming` khong kon` ieu nhau
mak` boi? vi`...
mig` khong hop. nhau..:]...
chia tay
chia tay
la` lo^i' thoat' to^t' nhat' cho ka? hai
va^y. nhe'...
tu` nay...
myg` se~ khong kon` thuoc. ve` nhau nua
..
nuoc' mat'..khong niu' keo' dk. gi`...
..
tan vao` hu+ vo^
[khoc'...khoc' cho 1 .tyeu tuyet. voi`..:x]
..mong a dk. hanh. fuc'...
.. . e nhoz' a '..
… e van~ mai~ ieu a ...
.
.
.
.
.
myg` xa nhau...
1 da^u' cha^m' he^t'
cho 1 cuo^c. tinh` tan vo+~...
[e ..se~ khong ho^i' han. dau...k nuo^i' tie^c' da^u]
e va` A
............chia do^i co+n mo+....






A ak` ... e vAn muOn' mO+ ... mO+ 1 lA`n nU+a~ .. dK. o+? bE^n A ...
nEu' cO' thE? .. 1 lAn` nU+a~ thOy A nHe' ..

 
Never thought I'd feel again, feel the darkness fade and see the morning sun arise. Never thought I'd feel alive again, senses dull and blunt from all the lies. Now, when I hold your face so close to mine. I see a place where the sun will shine, with you in it's divine

Looking down into those eyes, I know, I'll be lost and never found again.
Kiss me once and I will surely melt and die,
kiss me twice and I will never leave your side !

Do I dare to trust this time? Ooh, the Bells of Fortune, will I ever hear them chime? So wonderfull..
I was the brooding night and you were dawn. Saving me, for I was forlorn, in your light I am reborn. Then, when the walls are breaking down on us, when all we see is misery
will you still believe in me?


Kiss me once and I will surely melt and die,
kiss me twice and I will never leave your side,
until the sign of winter, always by your side....
 
Sao dạo này anh ít nhắn tin cho em thế? Hic, đòi hỏi như thế có quá đáng không nhỉ? Có lẽ là có. Dạo này cũng thi cử nhiều mà. Còn mấy hôm nay… Có lẽ anh đã bắt đầu cảm thấy nghẹt thở với việc phải gặp em, nhìn thấy em, chat với em, nói chuyện với em, nhắn tin với em suốt ngày rồi. Uh em sẽ không làm phiền anh nữa. Cố gắng không với lấy cái di động và nhắn tin… Em chỉ sợ anh không còn tình cảm với em như hồi trước nữa. Đó là lý do tự dưng em phát điên lên vì không liên lạc được với anh. Giờ thì sao? Có lẽ em sẽ rất hận anh nếu như anh nói dối em. Uhm nhưng chuyện đó chắc sẽ không xảy ra đâu nhỉ? Dù là tự nhiên em cảm thấy buồn, và muốn nói chuyện với anh một cách khủng khiếp. Muốn lắm. Uhm có lẽ không chỉ là muốn nói chuyện với anh không thôi. Em muốn nói chuyện với ai đó cũng được. Chỉ cần có ai đó bên cạnh, nhìn em cũng được. Chỉ cần ở bên cạnh em lúc này thôi… Em nghĩ đến những người em có thể nhắn tin, gọi điện… Chẳng ai khả dĩ có thể hiểu được em lúc này. Không ai hết. Em, lại như vậy, một lần nữa, một mình và đơn độc. Như là số phận của em như vậy. Dù sao thì, như thế có khi lại hoá hay, anh ạ. Cả một thời gian dài gần đây, lúc nào em cũng tìm đến anh mỗi khi gặp chuyện còn gì. Được anh ôm này, rồi ôm lại anh, khóc tức tưởi, được trút tất cả những phiền muộn trong lòng… Em nhớ những khi em có chuyện buồn, anh lại chở em ra bãi sông Hồng quá. Nhớ lắm. Còn bây giờ, anh không làm vậy được. Nhất là lúc này. Lâu rồi em mới lại biết đến cái cảm xúc trống trải này. Cái cảm giác cô đơn một cách khủng khiếp, đến mức tê lạnh cả da thịt… Cái cảm giác một mình trong căn nhà yên tĩnh… Giá mà bố em không đi công tác bây giờ nhỉ? Em sẽ nấu cơm cho bố, ít ra cũng có việc để làm, để bận rộn, để không cảm thấy cô đơn… Và khi ăn xong, dù là hai bố con lại ở hai tầng khác nhau, thì ít ra em cũng có thể cảm nhận được là căn nhà không vắng lặng. Còn bây giờ, ngồi đây, đến cả sang bên nhà mẹ cũng không được, vì trời đang mưa. Chẳng biết đã tạnh chưa. Thôi kệ. Không biết giờ này anh đang làm gì? Còn em, em sẽ chỉ ngồi đây, để cho nỗi buồn vô căn cứ gặm nhấm mình thôi, ha ha. Và rồi em sẽ refresh, giống như một con phượng hoàng con được phôi thai chính từ bãi tro của phượng hoàng già… Em là vậy đó. Em đã sống như vậy, trước khi có anh, và giờ sẽ tiếp tục sống như vậy. Bởi vì em phải chấp nhận thực tế, rằng trên thế gian rộng lớn này, em sống trong một góc nhỏ với tường rào xung quanh mà không ai có thể chạm tới được. Chẳng sung sướng gì, nhưng đối tượng ở bên này hàng rào (là em) và bên kia hàng rào (là tất cả mọi người xung quanh em) dù cố gắng đến mấy cũng chẳng thể phá bỏ nó đi. Nó cứ nằm đó, không to cao sừng sững đâu, vì em vẫn buồn, vẫn vui trước mặt mọi người. Vẫn được an ủi. Vẫn được sẻ chia. Chỉ có một mảng nhỏ trong tâm hồn em là không chấp nhận bất cứ cái gì. Một cái gì đó không thể định nghĩa, không thể gọi tên. Nhắm mắt lại, và em bỗng chợt nhìn thấy nó. Nó có màu của đất, của bùn, của sự bẩn thỉu, nhầy nhụa. Nó không có một hình dạng xác định nào cả, cứ phình lên xẹp xuống liên tục. Nó ngăn cản sự liên lạc giữa em và thế giới. Và rồi bỗng nhiên, em chợt cảm thấy không hề ghét nó. Nó là một phần của con người em. Cũng như cảm giác cô độc này là một phần của em… Bỗng dưng em lại thấy yêu nó. Có cảm giác ấy, lần đầu tiên sau cả một khoảng thời gian dài, em lại là em… Anh không hiểu được đâu, bây giờ và mãi mãi sau này, không bao giờ hiểu được…
 
lại viết nữa :">
chán lắm rồi nhưng lại viết :">
hôm nay
đi với bạn ấy
tình cảm lắm
xúc cho nhau ăn
ôm eo vuốt má
cười đùa tí tởn
về để stt
feeel goood agaaain :x
vài chục đứa hiểu nhầm :|
not jst becuz of her , bọn đầu bò :-w
cảm ơn chúng mày lo cho tao :))
cảm ơn thằng đầu bò đầu tiên buzz !!!
dù cái mặt ;)) đáng ăn đấm
hopeless em ạ :))
xác định lâu gòy
được thì tốt
không được vẫn feel good ,
lèm seo :smoking:

dưng mà vẫn yêu ,
vẫn nhớ
vẫn thèm
vẫn điên điên
chỉ théc méc là
lèm seo mừ ,
hai đữa vẫn âu yếm thế
như lời nhân chứng là
đóng phim Hàn Quốc
chắc là
chưởng Hàn Quốc
hoặc
thần y hơ giun =))
bỏ mẹ

quên nào
quên
nào
QUÊN
 
"... Hãy coi trái tim mày như một căn phòng tối. Mỗi mối quan hệ như một ngọn nến. Nếu mày chỉ thắp một ngọn nến, tức bf của mày đấy, khi ngọn nến đấy tắt đi, phòng sẽ tối om. Nhưng nếu mày có nhiều ngọn nến, tức có nhiều mối quan hệ, nhiều bạn bè, etc... khi ngọn này tắt thì vẫn còn ánh sáng từ rất nhiều ngọn nến khác... Và căn phòng của mày vẫn sáng..."
Cảm ơn mày :) Tao đã lãng quên quá nhiều, và sẽ làm lại từ đầu... :)
 
A ] ... đủ để cảm nhận được..!
... một bờ vai quen thuộc ....
đủ để hiểu được có một người luôn trong tim..
... không phải của cOn nào kả ...
mà là của mình ...!






Tớ ko nói trước được điều gì cả ...
cứ để thOi giAn nói lên tất cả...!
... và cũng đừng coi tớ như trò chơi...
cậu mà léng phéng ... là tạch luôn...!
...No LoVe...
...........................................................................



Thời gian tới.....
...Sẽ phải sống 1 cuộc sống vắng cậu....
uh....thì
... tO' đi ... nhưng sE kO mang thứ gì đi!
Se~ để trái tym tO' ở lại...!
...... [ cA^u ] ........
đừng để tớ bị ... Vô Cảm ]...như trước[...
.. [ mãi tớ mới tìm được cậu...
tự dưng gặp làm mình lung lay... ]...?
và ít có ai làm được tớ thế
... sẽ phải mất 1 time dài]
[ tớ bị khó yêu ...?
[Đi là sE~ về thOi ...
66.gif
... nhO' dAy' nhE' ...
.... kO nhO'
2.gif
.... [ bO' mAy` dOi~ ]
4 năm...
Tớ sẽ trở lai......hứa đấy






[FONT=Courier New,Courier,mono]Neu' dEn' 1 ngAy` nAo` +)o' ... [/FONT]

[FONT=Courier New,Courier,mono] Ay' [/FONT]
[FONT=Courier New,Courier,mono][/FONT]​
  • [FONT=Courier New,Courier,mono] kO con` yEu tO' nUa~ ...[/FONT]
  • [FONT=Courier New,Courier,mono] kO con` muOn' bE^n tO' nUa~ ... [/FONT]
  • [FONT=Courier New,Courier,mono] kO +)u? sUc' chO` tO' vE` nUa~ ...[/FONT]
[FONT=Courier New,Courier,mono]--- [ DuNg` ] ---
nOi' rA ... [/FONT]

[FONT=Courier New,Courier,mono]Hay~ cU' ... [/FONT]
[FONT=Courier New,Courier,mono]


[/FONT]
[FONT=Courier New,Courier,mono].[/FONT][FONT=Courier New,Courier,mono].. Nhu+ thE' .. tO' sE~ hiEu? thOi ... [/FONT]
[FONT=Courier New,Courier,mono].. kO nOi' nhiEu` [/FONT]
[FONT=Courier New,Courier,mono]... kO trInh bAy` [/FONT]
[FONT=Courier New,Courier,mono]... tO' sE~ rA dI ...[/FONT][FONT=Courier New,Courier,mono] [/FONT]
[FONT=Courier New,Courier,mono]... EntrY bY : JennY ...

[/FONT]
[FONT=Courier New,Courier,mono][ chIa tAy nhE rOi` ngAy vUi tA gAp nhAu ]
[/FONT]
[FONT=Courier New,Courier,mono]6 days left ... [/FONT][FONT=Courier New,Courier,mono][/FONT]
 
có thể yêu một người trong bao lâu?

í là bản thân sẽ tự nuôi dưỡng đc bao lâu : ))?
 
Vì biết đâu có đôi lúc em xa vời vợi
Biết đâu có đôi lúc con tim nghẹn lời
Biết đâu có đôi lúc ta quên đợi chờ
Kề bên nhau một chiếc hôn

Biết đâu sớm mai nắng em phơi cuộc tình
Biết đâu sớm mai gió tan cơn mộng lành
Biết đâu đấy xin em lòng hành
Và xin cất lấy trái tim này nhớ nhung phút giây bờ vai

Vì biết đâu cánh mây trắng yêu em gọi mời
Biết đâu gió tha thiết nâng em về trời
Biết đâu em bỗng thấy tim ta chật chội
Và em tan đi cùng ánh sương

Biết đâu bỗng em thấy đôi chân mỏi mệt
Biết đâu bỗng em thấy sông thương cạn kiệt
Biết đâu bỗng mưa nắng gieo tin buồn phiền

Và em cất cánh tung trời hoá thân giấc mơ
Và em sẽ cất cánh phương nào thênh thang mây khói.
 
Back
Bên trên