Đỗ Thành Phan
(Terror Overlord)
New Member
Buồn tc.
." Có những chuyến bay đi vào lịch sử
http://www.youtube.com/watch?v=8As_wy41ZOc
. Có những cuộc vui tưởng chỉ trong phim hài .
.. Có những trò sáng tạo rồi chỉ còn trong truyền thuyết .
Chúng ta là những con người DAMDANG . "
- Đó là những gì mà tao nghĩ chúng mày nên nói với con mình khi đứa bé bắt đầu biết xách cặp.
5:0x AM / 16-05-2008. Tao vẫn ngồi tê cứng trước màn hình. Tê cứng. Đoạn phim sex tao tắt rồi , vả lại nó cũng ko làm tao tê liệt được . Từng âm sắc buồn của bản nhạc trên blog thằng nào đó chảy qua headphone lọt vào tai , cộng hưởng với những dòng type hồi ức của anh chị em hiện ra trước mắt tao và những gì thoáng hiện ra trong đầu tao , chuyển thành từng đợt dội qua những mạch thần kinh làm tao tê cứng . Những gf tao cảm thấy lúc này là ministun và trống rỗng . Không phải trống rỗng vì tao chưa ăn sáng và không ăn đêm , mà là cảm giác khi một phần mắu thịt của mình đang trở thành quá khứ từng giây đồng hồ ngay trước mắt mình.
Cuộc vui nào chả có đoạn kết . Đoạn kết của những cuộc vui thường là những đoạn kết buồn , ít nhất đối với đa số những người không cảm thấy buồn trong cuộc vui đó. Kỉ niệm của chúng ta : chọc bi ném bóng bùng giờ đi chơi trốn tiết theo ca có hệ thống... không một bút nào hay thẻ nhớ của một máy ảnh nào đủ sức ghi đủ. Những gì tao cần nói , những người anh chị em đã nói hết rồi . Tao chỉ muốn những giấy phút yên tĩnh ngay bây giờ để mặc niệm với bản thân để xem những gì mình cần làm trong 16 tiếng kể từ bây giờ trước khi lại một lần 86400s nữa trôi qua trước mặt kính đồng hồ.
" Ước gì cho thời gian trở lại , câu hỏi muôn thưở của những người trẻ tuổi và chưa ai dám đưa ra câu trả lời. Nhưng " Ước gì cho thời gian chậm lại" , hãy đem câu hỏi đó nói với lòng mình. Chúng ta còn trẻ. Còn trẻ con. Sao có những lúc chúng ta mong ước thời gian trôi thật nhanh hơn để skip những tiết học nhàm chán , để rồi khi chúng ta bên nhau , khối lượng vô hình khổng lồ làm cong mẹ không thời gian , để rồi chúng ta cứ phải dùng nước mắt để níu kéo kim giây đồng hồ một cách vô ích . Thời gian là vàng , vàng giống như cổ phiếu lúc lên lúc xuống , có những lúc chúng ta đã muốn bán nó đi , để rồi bây giờ nhận ra là tất cả đã quá muộn.
Buồn không giải quyết được gì. Nước mắt cũng không giải quyết được gì , đồng hồ không có mắt và Chúa hay Trời cũng ko biết tiếng Việt. Chúng ta sẽ còn gặp lại . Hối tiếc . 30 năm sau khi mỗi người chúng ta với một mái ấm công ăn việc làm ổn định rồi sẽ lại nuối tiếc những gì mình đạt được trong 30 năm vừa rồi không đánh đổi được 3 năm trước đó nữa. Trường có thể thay đổi , đổi tên đổi địa điểm , dấu ấn xưa có thể mất , và mấy cái cây kia cũng sẽ bị chặt . Nhưng kỷ niệm vẫn sẽ cho ảnh rõ nét trên bán cầu não mỗi người..
Kết lại bằng một chữ BUỒN THIU
Fantom
." Có những chuyến bay đi vào lịch sử
http://www.youtube.com/watch?v=8As_wy41ZOc
. Có những cuộc vui tưởng chỉ trong phim hài .
.. Có những trò sáng tạo rồi chỉ còn trong truyền thuyết .
Chúng ta là những con người DAMDANG . "
- Đó là những gì mà tao nghĩ chúng mày nên nói với con mình khi đứa bé bắt đầu biết xách cặp.
5:0x AM / 16-05-2008. Tao vẫn ngồi tê cứng trước màn hình. Tê cứng. Đoạn phim sex tao tắt rồi , vả lại nó cũng ko làm tao tê liệt được . Từng âm sắc buồn của bản nhạc trên blog thằng nào đó chảy qua headphone lọt vào tai , cộng hưởng với những dòng type hồi ức của anh chị em hiện ra trước mắt tao và những gì thoáng hiện ra trong đầu tao , chuyển thành từng đợt dội qua những mạch thần kinh làm tao tê cứng . Những gf tao cảm thấy lúc này là ministun và trống rỗng . Không phải trống rỗng vì tao chưa ăn sáng và không ăn đêm , mà là cảm giác khi một phần mắu thịt của mình đang trở thành quá khứ từng giây đồng hồ ngay trước mắt mình.
Cuộc vui nào chả có đoạn kết . Đoạn kết của những cuộc vui thường là những đoạn kết buồn , ít nhất đối với đa số những người không cảm thấy buồn trong cuộc vui đó. Kỉ niệm của chúng ta : chọc bi ném bóng bùng giờ đi chơi trốn tiết theo ca có hệ thống... không một bút nào hay thẻ nhớ của một máy ảnh nào đủ sức ghi đủ. Những gì tao cần nói , những người anh chị em đã nói hết rồi . Tao chỉ muốn những giấy phút yên tĩnh ngay bây giờ để mặc niệm với bản thân để xem những gì mình cần làm trong 16 tiếng kể từ bây giờ trước khi lại một lần 86400s nữa trôi qua trước mặt kính đồng hồ.
" Ước gì cho thời gian trở lại , câu hỏi muôn thưở của những người trẻ tuổi và chưa ai dám đưa ra câu trả lời. Nhưng " Ước gì cho thời gian chậm lại" , hãy đem câu hỏi đó nói với lòng mình. Chúng ta còn trẻ. Còn trẻ con. Sao có những lúc chúng ta mong ước thời gian trôi thật nhanh hơn để skip những tiết học nhàm chán , để rồi khi chúng ta bên nhau , khối lượng vô hình khổng lồ làm cong mẹ không thời gian , để rồi chúng ta cứ phải dùng nước mắt để níu kéo kim giây đồng hồ một cách vô ích . Thời gian là vàng , vàng giống như cổ phiếu lúc lên lúc xuống , có những lúc chúng ta đã muốn bán nó đi , để rồi bây giờ nhận ra là tất cả đã quá muộn.
Buồn không giải quyết được gì. Nước mắt cũng không giải quyết được gì , đồng hồ không có mắt và Chúa hay Trời cũng ko biết tiếng Việt. Chúng ta sẽ còn gặp lại . Hối tiếc . 30 năm sau khi mỗi người chúng ta với một mái ấm công ăn việc làm ổn định rồi sẽ lại nuối tiếc những gì mình đạt được trong 30 năm vừa rồi không đánh đổi được 3 năm trước đó nữa. Trường có thể thay đổi , đổi tên đổi địa điểm , dấu ấn xưa có thể mất , và mấy cái cây kia cũng sẽ bị chặt . Nhưng kỷ niệm vẫn sẽ cho ảnh rõ nét trên bán cầu não mỗi người..
Kết lại bằng một chữ BUỒN THIU
Fantom