Nhật ký

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
What if I live the life that you live
What if I'll never wake up in the night
What if I can hear the massage that you give
What if nothing lasts forever and promises can die

Gửi một người tôi vô cùng yêu. Hãy nhớ rằng tôi chỉ muốn đứng dưới cửa nhà em...
 
Mệt ghê gớm...có ai bit ko nhỉ...:D nhưng mà sinh nhật chung trôi wa ổn đấy chứ....nhận ra đúng là mình có vấn đề rồi....thôi kệ nó đi....mai lại phải vui vẻ mà cố gắng.....ko thì còn biết làm gì nữa....ko chán nữa....ko nhớ những chuyện ko vui....cố lên :)
 
I never live the life that you both live
I'll never wake up without a mare in the night
I can never hear the massage that you both give
But i know nothing lasts forever but some promises
 
I never live the life that you both live
I'll never wake up without a mare in the night
I can never hear the massage that you both give
But i know never ever last do your smile

Gửi hai người mà tôi luôn quan tâm. Tôi chỉ muốn nhìn thấy hai người cười...
 
the only thing I can say is that we don't need to speak out loud all of these...:)
 
Woh, tại sao mọi người lại chỉ trích bài thơ của tớ vậy? Làm sao mọi người biết được tớ đang viết về cái gì? Nhật kí là đọc để quên, chỉ những ai viết ra những điều đó mới có thể hiểu được...

For the record, the poem is for my muse, someone thatexists only in my mind. Please don't "suy diễn".
 
Chỉnh sửa lần cuối:
For all those times you stood by me
For all the truth that you made me see
For all the joy you brought to my life
For all the wrong that you made right
For every dream you made come true
For all the love I found in you
I'll be forever thankful baby
You're the one who held me up
Never let me fall
You're the one who saw me through, through it all
 
Nguyễn Hải Yến đã viết:
For all those times you stood by me
For all the truth that you made me see
For all the joy you brought to my life
For all the wrong that you made right
For every dream you made come true
For all the love I found in you
I'll be forever thankful baby
You're the one who held me up
Never let me fall
You're the one who saw me through, through it all
Quái! Sao mình lại gửi cái quái quỷ này nhỉ?
 
Hoang Chi Mai đã viết:
Woh, tại sao mọi người lại chỉ trích bài thơ của tớ vậy? Làm sao mọi người biết được tớ đang viết về cái gì? Nhật kí là đọc để quên, chỉ những ai viết ra những điều đó mới có thể hiểu được...

For the record, the poem is for my muse, someone thatexists only in my mind. Please don't "suy diễn".
tao ko chỉ trích bài thơ của mày và cũng ko nói câu trên với mày:);)
 
ppl ppl, calm urself down. sths aren't meant to be, so just let it be. time will tell. have patience. only the future knows wat lies ahead. don't be desperate. don't give up, don't lose hope, but do be practical...
 
my mind's in a complete haze
my endurance has reached its climax
nothing to say
nothing to lose...
I wish I hadn't been born before
cos' iam the abandoned child
trying not to break
but I'm so tired of this deceit
everytime I try to make myself
get back upon my feet
All I ever think about is this:LIFE SUXXX
....I've got a heart full of pain
A head full of stress
A hand full of anger
...But nobody's listening...
 
Ko hiểu CM nói từ chỉ trích là có ý gì? :-/
Tớ chỉ thấy nó "họa" lại thơ của ấy thì cũng a dua "họa" theo thôi nhé!
We r ỉn front of u, why do u have to looking anywhere, ...to"cái người mà thằng Minh vừa nói tới"!
 
mệt wa....cố lên....chưa bao h mong thể hiện đuợc khả năng như vậy...mong có người tin tưởng mình ...nhưng hình như càng thể hiện thì càng thấy mình kém cỏi....hình như chưa bao h rơi vào tình trạng này....nhớ lại hồi lớp 7,mình lội nguợc dòng thành công mà.....:( nhưng h thì...đến ý chí còn ko có đừng nói là ....ko chán...nhưng thấy thất vọng wa...mẹ ơi,con hứa mà |-)
 
Mày ơi! có tao lúc nào cũng tin tưởng mày nè :) !cố lên nhé !!!!thể nào cũng được thôi mà !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! :wink:
lúc chat với mày tao chỉ nói lung tung thôi chứ tao biết bạn tao đang ko vui mà !!!!!!!!!!!!!!!!!!tao lúc nào cũng ở đó mày à!!!!!!!!
 
Mấy ngày vừa qua thật là kì lạ? Mình đã ko nghĩ đến chuyện đó trong một thời gian khá lâu, và mình hạnh phúc vì mình làm được như thế. Vậy mà, tại sao, tại sao, mấy ngày vừa qua mình lại nghĩ lại những chuyện ấy? Tại sao tự nhiên mình lại bị đánh thức bởi một điều lẽ ra phải ngủ quên từ lâu? Ko, nhất định ko phải là tại mình muốn nhớ đến nó, mình đã luôn muốn quên mà, có lẽ là tại hoàn cảnh, quá nhiều thứ gợi nhớ, quá nhiều thứ ồn ào ko đúng lúc, ko sao, mình vẫn là mình... |-)
 
Teachers are the lowest breed of creatures to have ever walked this Earth.... Thank God I still have my friends... and my madness.
 
Dạo này không có tâm trạng đau khổ nên không vào đây. Vào thì mới biết mọi người vẫn đau khổ. Thi HK xong, chắc mình vào đây đều đều!
 
hờ, vui thật, chỉ cần một hôm gặp mặt chị gái và một hôm được chat với anh trai là lại thấy đời tươi lên, dù ngày hôm nay cũng rất là bình thường
mong rằng những ngay sau, sẽ được tiếp tục gặp mọi người...

mình thèm trống quá, ảnh hưởng bởi phim ấy :p
ngượng thật
 
Ngô Thu Lý đã viết:
Dạo này không có tâm trạng đau khổ nên không vào đây. Vào thì mới biết mọi người vẫn đau khổ. Thi HK xong, chắc mình vào đây đều đều!
Hóa ra mọi người đều có tâm trạng đau khổ mới vào đây à?
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Back
Bên trên