Đinh Trọng Thành Trung
(masktuxedo)
Điều hành viên
Bây giờ nói tiếp câu chuyện Liên Xô tí.
To anh Linh và chú Long: Chuyện nhục hay không thì đó là mặc cảm của người Nga chú ạ. Chính họ lấy làm bất mãn vì chuyện đó chứ đâu phải anh. Thời LX rõ ràng là thời hoàng kim của họ, cho nên Putin mặc dù khẳng định đó là thời kỳ sai lầm (cho nên nói kẻ nào muốn lặp lại là không có khối óc), nhưng cũng nói nếu ai không nuối tiếc là không có trái tim (đại để là như thế). Ngay cả về kinh tế, cần nhớ là thời LX Nga không phải chỉ tự mình nuôi mình mà thực ra là gánh cả gánh nặng của phe XHCN nữa, trong đó có cả chúng ta nữa (trong chiến tranh thì không nói làm gì, nhưng sau chiến tranh thì chuyện này cũng đáng xấu hổ).
Bây giờ phải nói lại một chút nữa, là anh tin rằng nhìn chung hiện tại nước Nga có lẽ về đời sống chung của đa số dân là hơn thời khủng hoảng. Nhưng đó là thời Putin. Điều mà anh nói đến là thời trước Putin, cụ thể là thời Yelsin. Đó thực sự là thời kỳ tồi tệ nhất của Nga, theo tất cả những người mà anh biết ở Nga nói lại. Anh Linh có nói đến "đảng" và "đoàn" thì chán và nghèo à? Nhầm lẫn rồi anh ạ. Theo như em hiểu thì ngay sau thời kỳ đổi mới, trong thời hỗn loạn đó của Nga thì chính của cải vật chất lại rơi vào tay thiểu số các cực đảng/đoàn viên đó anh (ông tỷ phú đang ngồi tù hình như là cán bộ Đoàn cỡ bự). Em thấy thời kỳ đó khổ nhất là các giáo sư người Nga. Những người này mà nói là ngồi không ăn rỗi thì hơi chướng tai. Ai cũng biết là khoa học cơ bản của Nga cũng rất tốt. Trí thức Nga (và một số trí thức Việt đào tạo ở Nga) sau thời LX sang tư bản nói chung cũng có giá lắm (em biết nhiều người ở Mỹ hiện nay, có thẻ xanh, ngày xưa được đào tạo ở Nga lắm). Theo anh nghĩ nếu Nga thay đổi thận trọng hơn một chút thì ngày nay có lẽ thành tựu của họ tốt hơn nhiều, và chúng ta không còn phải phân vân so sánh thời nay của họ với thời xô viết nữa (có ai phải mất công suy nghĩ khi so sánh TQ và VN hậu đổi mới với thời bao cấp không nhỉ?)
To chú Phước: Chú mới vào AMs một thời gian mà đã học cái cung cách chụp mũ nhanh nhỉ. Hơi một tí là mị dân, cũng không khác những kẻ chụp mũ cho người khác là "phản động" bao xa cả. Riêng trường hợp của chú, thì anh xin gói ghém gửi giả cẩn thận cái chữ "mị dân" cho chú thôi:
- Thứ nhất lý luận của chú rất mâu thuẫn. Một mặt chú bảo thời Yelsin là thời "ngay thời kỳ khó khăn", thế anh cũng nói Gorbachev là "ngay thời kỳ khó khăn sau khủng hoảng" có được không chú? Và ai nói Gorbachev thất bại nào? Dùng ngay lý luận của chú anh có thể nói Gorbachev đang trong giai đoạn khó khăn sau khủng hoảng, nhưng nhẽ ra có thể vượt qua nếu không bị đảo chính bởi Yelsin, khiến nước Nga loạn càng thêm loạn.
- Về chuyện đầu tư nước ngoài cũng rất mị dân. Phương Tây, Mỹ, hay là Nga kiều, hay Hoa kiều hay Việt Kiều, như anh từng nói, không phải những con cừu ngu ngốc mà người ta muốn thịt thế nào thì thịt. Những người có tiền đó họ chỉ đầu tư vào nơi nào sinh lời thôi. Nga thời Yelsin là thời kỳ loạn lạc, chính trị mất ổn định ai dại gì mà đầu tư? Trong khi đó Trung Quốc và Việt Nam với chính sách tiệm tiến (anh sẽ nói sau kho chú nghe) đã giữ đựoc một bầu không khí chính trị tương đối ổn định, do đó mà thu hút được rất nhiều đầu tư.
- Chuyện nói TQ thay đổi nhanh lại mị dân lần nữa. TQ không hề thay đổi nhanh chút nào. Trong thời kỳ đầu, VN (và hình như cả TQ) đều không hề có tư hữu hóa hàng loạt. Điều đơn giản mà VN và TQ làm là đồng ý cho tư nhân làm kinh tế. Tuy vậy thời kỳ đầu vẫn giữ vững "nhà nước làm kinh tế chủ đạo". Đến thời kỳ sau, khi mà người dân đã quen kinh doanh, đã biết thế nào là tư bản thì mới tư hữu hóa các doanh nghiệp quốc doanh, khi đó chí ít người dân nói chung cũng có nhiều cơ hội hơn để hạn chế chuyện tài nguyên rơi vào tay thiểu số lũng đoạn như thời Nga ngày xưa.
Tuy vậy, điều mà chú Phước cố tình lập lờ là chỗ này: người ta nói tiệm tiến là ý muốn nói thay đổi nhanh về kinh tế (để phát huy nội lực của dân), nhưng đồng thời cải cách thận trọng về chính trị (để giữ môi trường ổn định, vừa là ổn định cho đầu tư nước ngoài, nhưng thực ra cũng là ổn định cho cả đầu tư trong nước nữa). Không ai muốn đầu tư vào khu vực bất ổn về chính trị cả.
- Nhân đây cũng trả lời chú Phước về Quốc Hội. Những điều chú hỏi sao Quốc Hội không phản đối? Câu trả lời là vì Quốc Hội đều thấy rằng những điều đó là cần thiết trong giai đoạn phát triển hiện nay của đất nước. Trong tương lai có thể cần thay đổi. Nhưng hiện tại họ thấy điều này là cần thiết cho môi trường kinh doanh ổn định.
Bây giờ quay lại chủ đề chính:
Cá nhân anh nghĩ rằng dân chủ là tốt, rất tốt là khác. Dân chủ và dân quyền là cái đích mà toàn nhân loại đang nhắm tới, và ở mọi nơi loài người đều nỗ lực để cải thiện nó (kể cả ở Mỹ người ta cũng phải nỗ lực không ngừng để xã hội Mỹ dân chủ hơn). Tuy thế có hai vấn đề:
- Thứ nhất là dân chủ không đến trong một sớm một chiều. Nhân loại phải đấu tranh, phải suy tư mấy nghìn năm mới đi đến được tuyên ngôn về nhân quyền. Ngay nước Mỹ cũng mất ba trăm năm mới có ngày nay. Ngay khoảng vài chục năm về trước thôi mà nói nhân quyền với dân quyền với người da đen cũng là chuyện hôi hài rồi. Ngược dòng chút nữa thì phụ nữ cũng còn không có quyền bầu cử. Đương nhiên chúng ta hiện nay là "đi sau", là "đi tắt" thì phải có nhiều thuận lợi và chắc chắn chúng ta sẽ không mất đến mấy trăm năm như thế. Tuy nhiên giống như kinh tế không thể một sớm một chiều đuổi kịp người ta, nhân quyền cũng thế thôi. Nhất là dân chủ và kinh tế, cũng như dân trí nó có mỗi quan hệ tương hỗ lẫn nhau.
- Thứ hai phải khẳng định là dân chủ ở Việt Nam thực sự có tiến bộ. Anh Linh ra nước ngoài năm nào ạ? Hồi lần đầu tiên em ra nước ngoài thì ra khỏi nước phải xin hộ chiếu đã đành, mà mình về chính tổ quốc của mình cũng phải xin Visa nữa mới lại. Hiện nay thì ai cũng có thể làm hộ chiếu, trừ khi bị hệ thống pháp luật coi là tội phạm. Rồi thì chính quốc hội nữa, chục năm trước làm gì mà quốc hội lại chất vấn chính phủ? Vài năm trước thì làm gì mà người dân có thể theo dõi quốc hội làm việc qua TV truyền hình trực tiếp? Tất nhiên nền dân chủ của chúng ta có thể nói là vẫn còn có hạn chế, và còn phải cải thiện nhiều (như chính các quan chức đứng đầu nhà nước nhiều lần khẳng định). Nhưng ngay trong thời gian ngắn gần đây cũng có thể thấy là có rất nhiều cởi mở hơn rồi
To anh Linh và chú Long: Chuyện nhục hay không thì đó là mặc cảm của người Nga chú ạ. Chính họ lấy làm bất mãn vì chuyện đó chứ đâu phải anh. Thời LX rõ ràng là thời hoàng kim của họ, cho nên Putin mặc dù khẳng định đó là thời kỳ sai lầm (cho nên nói kẻ nào muốn lặp lại là không có khối óc), nhưng cũng nói nếu ai không nuối tiếc là không có trái tim (đại để là như thế). Ngay cả về kinh tế, cần nhớ là thời LX Nga không phải chỉ tự mình nuôi mình mà thực ra là gánh cả gánh nặng của phe XHCN nữa, trong đó có cả chúng ta nữa (trong chiến tranh thì không nói làm gì, nhưng sau chiến tranh thì chuyện này cũng đáng xấu hổ).
Bây giờ phải nói lại một chút nữa, là anh tin rằng nhìn chung hiện tại nước Nga có lẽ về đời sống chung của đa số dân là hơn thời khủng hoảng. Nhưng đó là thời Putin. Điều mà anh nói đến là thời trước Putin, cụ thể là thời Yelsin. Đó thực sự là thời kỳ tồi tệ nhất của Nga, theo tất cả những người mà anh biết ở Nga nói lại. Anh Linh có nói đến "đảng" và "đoàn" thì chán và nghèo à? Nhầm lẫn rồi anh ạ. Theo như em hiểu thì ngay sau thời kỳ đổi mới, trong thời hỗn loạn đó của Nga thì chính của cải vật chất lại rơi vào tay thiểu số các cực đảng/đoàn viên đó anh (ông tỷ phú đang ngồi tù hình như là cán bộ Đoàn cỡ bự). Em thấy thời kỳ đó khổ nhất là các giáo sư người Nga. Những người này mà nói là ngồi không ăn rỗi thì hơi chướng tai. Ai cũng biết là khoa học cơ bản của Nga cũng rất tốt. Trí thức Nga (và một số trí thức Việt đào tạo ở Nga) sau thời LX sang tư bản nói chung cũng có giá lắm (em biết nhiều người ở Mỹ hiện nay, có thẻ xanh, ngày xưa được đào tạo ở Nga lắm). Theo anh nghĩ nếu Nga thay đổi thận trọng hơn một chút thì ngày nay có lẽ thành tựu của họ tốt hơn nhiều, và chúng ta không còn phải phân vân so sánh thời nay của họ với thời xô viết nữa (có ai phải mất công suy nghĩ khi so sánh TQ và VN hậu đổi mới với thời bao cấp không nhỉ?)
To chú Phước: Chú mới vào AMs một thời gian mà đã học cái cung cách chụp mũ nhanh nhỉ. Hơi một tí là mị dân, cũng không khác những kẻ chụp mũ cho người khác là "phản động" bao xa cả. Riêng trường hợp của chú, thì anh xin gói ghém gửi giả cẩn thận cái chữ "mị dân" cho chú thôi:
- Thứ nhất lý luận của chú rất mâu thuẫn. Một mặt chú bảo thời Yelsin là thời "ngay thời kỳ khó khăn", thế anh cũng nói Gorbachev là "ngay thời kỳ khó khăn sau khủng hoảng" có được không chú? Và ai nói Gorbachev thất bại nào? Dùng ngay lý luận của chú anh có thể nói Gorbachev đang trong giai đoạn khó khăn sau khủng hoảng, nhưng nhẽ ra có thể vượt qua nếu không bị đảo chính bởi Yelsin, khiến nước Nga loạn càng thêm loạn.
- Về chuyện đầu tư nước ngoài cũng rất mị dân. Phương Tây, Mỹ, hay là Nga kiều, hay Hoa kiều hay Việt Kiều, như anh từng nói, không phải những con cừu ngu ngốc mà người ta muốn thịt thế nào thì thịt. Những người có tiền đó họ chỉ đầu tư vào nơi nào sinh lời thôi. Nga thời Yelsin là thời kỳ loạn lạc, chính trị mất ổn định ai dại gì mà đầu tư? Trong khi đó Trung Quốc và Việt Nam với chính sách tiệm tiến (anh sẽ nói sau kho chú nghe) đã giữ đựoc một bầu không khí chính trị tương đối ổn định, do đó mà thu hút được rất nhiều đầu tư.
- Chuyện nói TQ thay đổi nhanh lại mị dân lần nữa. TQ không hề thay đổi nhanh chút nào. Trong thời kỳ đầu, VN (và hình như cả TQ) đều không hề có tư hữu hóa hàng loạt. Điều đơn giản mà VN và TQ làm là đồng ý cho tư nhân làm kinh tế. Tuy vậy thời kỳ đầu vẫn giữ vững "nhà nước làm kinh tế chủ đạo". Đến thời kỳ sau, khi mà người dân đã quen kinh doanh, đã biết thế nào là tư bản thì mới tư hữu hóa các doanh nghiệp quốc doanh, khi đó chí ít người dân nói chung cũng có nhiều cơ hội hơn để hạn chế chuyện tài nguyên rơi vào tay thiểu số lũng đoạn như thời Nga ngày xưa.
Tuy vậy, điều mà chú Phước cố tình lập lờ là chỗ này: người ta nói tiệm tiến là ý muốn nói thay đổi nhanh về kinh tế (để phát huy nội lực của dân), nhưng đồng thời cải cách thận trọng về chính trị (để giữ môi trường ổn định, vừa là ổn định cho đầu tư nước ngoài, nhưng thực ra cũng là ổn định cho cả đầu tư trong nước nữa). Không ai muốn đầu tư vào khu vực bất ổn về chính trị cả.
- Nhân đây cũng trả lời chú Phước về Quốc Hội. Những điều chú hỏi sao Quốc Hội không phản đối? Câu trả lời là vì Quốc Hội đều thấy rằng những điều đó là cần thiết trong giai đoạn phát triển hiện nay của đất nước. Trong tương lai có thể cần thay đổi. Nhưng hiện tại họ thấy điều này là cần thiết cho môi trường kinh doanh ổn định.
Bây giờ quay lại chủ đề chính:
Cá nhân anh nghĩ rằng dân chủ là tốt, rất tốt là khác. Dân chủ và dân quyền là cái đích mà toàn nhân loại đang nhắm tới, và ở mọi nơi loài người đều nỗ lực để cải thiện nó (kể cả ở Mỹ người ta cũng phải nỗ lực không ngừng để xã hội Mỹ dân chủ hơn). Tuy thế có hai vấn đề:
- Thứ nhất là dân chủ không đến trong một sớm một chiều. Nhân loại phải đấu tranh, phải suy tư mấy nghìn năm mới đi đến được tuyên ngôn về nhân quyền. Ngay nước Mỹ cũng mất ba trăm năm mới có ngày nay. Ngay khoảng vài chục năm về trước thôi mà nói nhân quyền với dân quyền với người da đen cũng là chuyện hôi hài rồi. Ngược dòng chút nữa thì phụ nữ cũng còn không có quyền bầu cử. Đương nhiên chúng ta hiện nay là "đi sau", là "đi tắt" thì phải có nhiều thuận lợi và chắc chắn chúng ta sẽ không mất đến mấy trăm năm như thế. Tuy nhiên giống như kinh tế không thể một sớm một chiều đuổi kịp người ta, nhân quyền cũng thế thôi. Nhất là dân chủ và kinh tế, cũng như dân trí nó có mỗi quan hệ tương hỗ lẫn nhau.
- Thứ hai phải khẳng định là dân chủ ở Việt Nam thực sự có tiến bộ. Anh Linh ra nước ngoài năm nào ạ? Hồi lần đầu tiên em ra nước ngoài thì ra khỏi nước phải xin hộ chiếu đã đành, mà mình về chính tổ quốc của mình cũng phải xin Visa nữa mới lại. Hiện nay thì ai cũng có thể làm hộ chiếu, trừ khi bị hệ thống pháp luật coi là tội phạm. Rồi thì chính quốc hội nữa, chục năm trước làm gì mà quốc hội lại chất vấn chính phủ? Vài năm trước thì làm gì mà người dân có thể theo dõi quốc hội làm việc qua TV truyền hình trực tiếp? Tất nhiên nền dân chủ của chúng ta có thể nói là vẫn còn có hạn chế, và còn phải cải thiện nhiều (như chính các quan chức đứng đầu nhà nước nhiều lần khẳng định). Nhưng ngay trong thời gian ngắn gần đây cũng có thể thấy là có rất nhiều cởi mở hơn rồi