Lợi ích của sự khác nhau (differences) trong việc phát triển của xã hội.

Người LX có bao nhiêu tiền trước cải tổ?

Trong post #75 mình có nói cái này:

"LX và Đông Âu thì nợ nần chồng chất (không chỉ ở nội địa mà còn nợ nước ngoài, phần nợ nước ngoài thì mình sẽ nói rõ hơn ở phần sau):

Nợ trong nước là do tiếp tục duy trì những công ty nhà nước, cái này số liệu không chỉ rõ bao nhiêu, tuy nhiên rất trầm trọng bởi vì họ không có tiền trả nợ nước ngoài.

LX trải qua giai đoạn mà giá dầu xuống thấp ở lúc đầu cải cách (cải cách của Gorbachev bắt chước TQ bắt đầu từ năm 1985) cụ thể là nửa cuối của thâp niên 80, ngành công nghiệp xuất khẩu chính của LX là dầu khí. Nợ nước ngoài từ 18 tỉ dollars năm 1985, thì năm 1989 đã là 44 tỉ đollars, trong khi thu nhập dầu khí tiếp tục giảm từ 22 tỉ dollars năm 1985 xuống 13 tỉ dollars năm 1989. Năm 1991, thì các ngân hàng nước ngoài ngừng cho LX vay tiền và bắt đầu đòi tiền.

Nghĩa là trong năm 1989, LX nợ nước ngoài là 44 tỉ dollars, còn nền kinh tế trong nước gần như là sụp đổ."
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Vấn đề hoàn toàn ko phải ở điểm này, và đây cũng là điểm anh ko hề đề ra trong những post có liên quan đến Liên Xô (Nga), mà anh nghĩ là anh đã viết một cách chừng mực và có suy nghĩ.

- Nếu Thành khẳng định rằng dân Liên Xô trước "cải tổ" (1986) sống rất đầy đủ, "sướng" như thiên đường, thì việc lương họ cao hay thấp ko thành vấn đề (vì bảo họ "sống sướng", tức là có đủ tiền cho nhu cầu - ít nhất là ăn uống - của họ rồi).

- Còn nếu Thành đồng ý là Liên Xô có thời kỳ rất khan hàng (do đó, rất đông người Việt mình mới buôn bán & làm giàu được ở Liên Xô, bằng nhiều thứ chổi cùn rế rách từ Việt Nam, đổi lấy những mặt hàng "chiến lược" như tủ lạnh, quạt bàn, bàn là, xe máy, tân dược, vòng bi, nồi áp suất, chậu nhôm, lật đật... từ Liên Xô gửi về), thì vấn đề được dừng ở đây. Vì ý ban đầu của anh chỉ là như thế. Việc dân Liên Xô có thể rất nhiều tiền mà ko có gì để tiêu, với anh, là cái có thể thú vị, vậy thôi.

Hay nhất là, em xem lại cái post đầu tiên của anh về Liên Xô (anh có đưa lại ở trang trước - thực chất là anh nói về Đông Âu nhiều hơn), và nếu ko đồng ý thì mình bàn về cái đó.

Mở rộng ra cũng được, nhưng nên để thành 1 topic khác...

L.

TB. Anh ko sống ở Liên Xô (Nga), nhưng có qua Nga vài lần, ở lâu lâu, và người rất thân trong nhà cũng ở Liên Xô - Nga thời gian dài, nên ngoài những "cảm nhận", thì cũng có chút ít thực tế...

Bây giờ chốt thế này nhé:
Anh em mình sẽ cùng thảo luận vấn đề:
- Người LX có bao nhiêu tiền trước cải tổ?
Em nghĩ nó sẽ ra ngọn ngành của vấn đề
OK?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Theo các thông tin chưa đầy đủ

http://www.rg.ru/2003/11/12/zlatkis.html

Thì số tiền người dân Nga gửi tiết kiệm trước khi LX sụp đổ quy đổi ra bây giờ là:

- 10 ngàn tỷ rúp

Tức là trung bình mỗi người Nga đã có khoảng 2500$ gửi tiết kiệm (quy ra tỷ giá bây giờ), tức 1 gia đình 4 người là có 10k$ trong ngân hàng. Đấy, người Nga đã mất từng đấy tiền. (Tổng cộng là gần 400 tỷ USD)

Số tiền trên đã bị giảm đi khá nhiều so với thực tế (nó chỉ là phần mà Nhà nước Nga đền bù mà thôi). Còn nếu tin theo cái này:

http://ru.wikipedia.org/wiki/Сбербанк

Thì số tiền người Nga mất là hơn 7000 tỷ USD (với mức đền bù bằng 5% giá trị thực).

Với những dữ liệu như trên thì đủ thấy người Nga dưới thời LX không hề nghèo.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thì số tiền người dân Nga gửi tiết kiệm trước khi LX sụp đổ quy đổi ra bây giờ là:

- 10 ngàn tỷ rúp

Thứ nhất, trang web của Thành = tiếng Nga...cho nên mình không biết nó thuộc tổ chức nào, xin Thành chỉ rõ cho mình.

Thứ hai, làm sao thành biết là 10 ngàn tỷ ruble này là của mấy trăm triệu dân mà không phải của một "nhóm nhỏ" người?

với những dữ liệu như trên thì đủ thấy người Nga dưới thời LX không hề nghèo.

Nếu người Nga có nhiều tiền như vậy (ý Thành muốn ám chỉ là kinh tế LX rất là mạnh), thì tại sao LX không có đủ tiền để mà trả 44 tỉ dollars mà nó nợ các nhà banks nước ngoài? Không có đủ tiền để mà cải tiến những nhà máy dầu khí của mình?

Còn tình trạng LX luôn luôn thiếu hụt những hàng hóa cần thiết trong thời gian này là xác thực, bởi vì LX không có tiền để mà nhập khẩu nó từ nước ngoài. Quay lại điểm trên, nếu người Nga thật sự "khá giả" như Thành nói, tại sao điều này lại xẩy ra?

Và cuối cùng...thông tin từ wikipedia, vốn là một "unverified source", không có tính đáng tin cậy trong academic circles...hơn nữa mình không biết đọc tiếng Nga nên cũng không biết thực hư thế nào để mà đánh giá và kiểm tra.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thứ nhất, xin hỏi Thành, số liệu này ở đâu.

Thứ hai, làm sao thành biết là 10 ngàn tỷ ruble này là của mấy trăm triệu dân mà không phải của một "nhóm nhỏ" người?

Thứ ba nếu người Nga có nhiều tiền như vậy (ý Thành muốn ám chỉ là kinh tế LX rất là mạnh), thì tại sao LX không có đủ tiền để mà trả 44 tỉ dollars mà nó nợ các nhà banks nước ngoài?

1. Cái số liệu 10 ngàn tỷ rúp kia là theo lời của Thứ trưởng Bộ Tài chính LB Nga trả lời nhà báo - đó là số tiền Chính phủ Nga cam kết trả lại cho dân, và số tiền này tất nhiên ít hơn rất nhiều so với giá trị thực của tiền dân gửi. Nguồn đưa là tờ Russian Gazeta - của Chính phủ Nga - tương đương với công báo đồng thời là cơ quan phát ngôn của Chính phủ Nga.

2. Dưới thời LX, thì bất kể một ai có số tiền bất thường đều bị tịch thu và ngồi tù.

3. Tiền đấy là tiền của dân - Nhà nước nợ dân. Tiền dân không đủ nên phải đi vay thêm nước ngoài. Ở VN cũng thế. Thằng Mỹ cũng thế, dân Mỹ có rất nhiều tiền mà CP Mỹ vẫn đi vay thế giới. Hiện Mỹ là con nợ lớn nhất thế giới, cách đây 10 năm số nợ của Mỹ lên tới hơn 1 ngàn tỷ USD rồi.


Mà em Phước ít tuổi nên thay đổi cách xưng hô đi chứ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mà em Phước ít tuổi nên thay đổi cách xưng hô đi chứ.

Dạ khi em nói chuyện bình thường thì em sẽ gọi anh là anh ạ, tuy nhiên trong tranh luận thì mong anh rộng lượng bỏ qua, vì như thế em sẽ tranh luận một cách tự nhiên hơn. Xin thành thật xin lỗi anh Thành.

Em Phước nói lung tung. Tiền đó là tiền của dân - Nhà nước nợ dân, chả liên quan gì đến tiền nước ngoài. Tiền của dân không đủ, phải đi nợ tiền nước ngoài. Mà 40 tỷ USD đối với Nga bây giờ là... muỗi.

Nhưng không phải chúng ta đang bàn trước những năm 90 à?

Em Phước nói lung tung. Tiền đó là tiền của dân - Nhà nước nợ dân, chả liên quan gì đến tiền nước ngoài. Tiền của dân không đủ, phải đi nợ tiền nước ngoài. Mà 40 tỷ USD đối với Nga bây giờ là... muỗi.

Còn tình trạng LX luôn luôn thiếu hụt những hàng hóa cần thiết trong thời gian này là xác thực, bởi vì LX không có tiền để mà nhập khẩu nó từ nước ngoài. Quay lại điểm trên, nếu người Nga thật sự "khá giả" như Thành nói, tại sao điều này lại xẩy ra?

3. Tiền đấy là tiền của dân - Nhà nước nợ dân. Tiền dân không đủ nên phải đi vay thêm nước ngoài. Ở VN cũng thế. Thằng Mỹ cũng thế, dân Mỹ có rất nhiều tiền mà CP Mỹ vẫn đi vay thế giới. Hiện Mỹ là con nợ lớn nhất thế giới, cách đây 10 năm số nợ của Mỹ lên tới hơn 1 ngàn tỷ USD rồi.

Khi người dân đặt tiền tiết kiệm vào Nhà Nước thì cũng giống như một kiểu investment, và nhà nước là một ngân hàng. Vốn dĩ nhà nước có thể lấy số tiền đó để mà chi tiêu, miễn là sẽ giữ một required minimum như ngân hàng để đối phó với sudden withdrawal thôi, trả lãi hàng tháng. Tuy nhiên nếu thật sự người Nga tiết kiệm trong chính phụ "10 ngàn tỉ ruble" so với nó, thì 44 tỉ dollars chắc không là gì đâu, vậy sao LX không trả nổi số nợ này, hay trả giảm nó một phần nào (chỉ cần trả xuống nợ là có khả năng mượn thêm, cái này chắc Thành cũng biết)? Thành không thấy có khúc mắc à?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Vấn đề hoàn toàn ko phải ở điểm này, và đây cũng là điểm anh ko hề đề ra trong những post có liên quan đến Liên Xô (Nga), mà anh nghĩ là anh đã viết một cách chừng mực và có suy nghĩ.

- Nếu Thành khẳng định rằng dân Liên Xô trước "cải tổ" (1986) sống rất đầy đủ, "sướng" như thiên đường, thì việc lương họ cao hay thấp ko thành vấn đề (vì bảo họ "sống sướng", tức là có đủ tiền cho nhu cầu - ít nhất là ăn uống - của họ rồi).

- Còn nếu Thành đồng ý là Liên Xô có thời kỳ rất khan hàng (do đó, rất đông người Việt mình mới buôn bán & làm giàu được ở Liên Xô, bằng nhiều thứ chổi cùn rế rách từ Việt Nam, đổi lấy những mặt hàng "chiến lược" như tủ lạnh, quạt bàn, bàn là, xe máy, tân dược, vòng bi, nồi áp suất, chậu nhôm, lật đật... từ Liên Xô gửi về), thì vấn đề được dừng ở đây. Vì ý ban đầu của anh chỉ là như thế. Việc dân Liên Xô có thể rất nhiều tiền mà ko có gì để tiêu, với anh, là cái có thể thú vị, vậy thôi.

Hay nhất là, em xem lại cái post đầu tiên của anh về Liên Xô (anh có đưa lại ở trang trước - thực chất là anh nói về Đông Âu nhiều hơn), và nếu ko đồng ý thì mình bàn về cái đó.

Mở rộng ra cũng được, nhưng nên để thành 1 topic khác...

L.

TB. Anh ko sống ở Liên Xô (Nga), nhưng có qua Nga vài lần, ở lâu lâu, và người rất thân trong nhà cũng ở Liên Xô - Nga thời gian dài, nên ngoài những "cảm nhận", thì cũng có chút ít thực tế...

Anh có lẽ chưa bao giờ sống với người Nga nên có quan niệm rất lệch lạc. Vì nếu cần dẫn chứng thì em tìm được, vì dù sao em cũng hiểu người Nga và nước Nga hơn anh. Nước Nga chỉ khan hàng vào thời kỳ cải tổ thôi, còn trước đấy thì hàng hoá đầy áp, tuy là hàng của LX và các nước XHCN là chính, chỉ không có hàng nhập khẩu từ các nước tư bản, hoặc có nhưng rất ít.

Với cái logic của anh thì dân Budapest bên giờ sống khổ gấp mười lần dân Moscow, vì ít hàng hoá xa xỉ, ít xe thể thao đẹp, ít biệt thự sang trọng, ít người nổi tiếng ghé thăm, có thể có nhiều gái Nga/Ucraina ghé thăm, nhưng cũng ít cửa hàng thời trang đắt tiền - anh nghe có được không?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Còn tình trạng LX luôn luôn thiếu hụt những hàng hóa cần thiết trong thời gian này là xác thực, bởi vì LX không có tiền để mà nhập khẩu nó từ nước ngoài. Quay lại điểm trên, nếu người Nga thật sự "khá giả" như Thành nói, tại sao điều này lại xẩy ra?

Khi người dân đặt tiền tiết kiệm vào Nhà Nước thì cũng giống như một kiểu investment, và nhà nước là một ngân hàng. Vốn dĩ nhà nước có thể lấy số tiền đó để mà chi tiêu, miễn là sẽ giữ một required minimum như ngân hàng để đối phó với sudden withdrawal thôi, trả lãi hàng tháng. Tuy nhiên nếu thật sự người Nga tiết kiệm trong chính phụ "10 ngàn tỉ ruble" so với nó, thì 44 tỉ dollars chắc không là gì đâu, vậy sao LX không trả nổi số nợ này, hay trả giảm nó một phần nào (chỉ cần trả xuống nợ là có khả năng mượn thêm, cái này chắc Thành cũng biết)? Thành không thấy có khúc mắc à?

Thời kỳ đó, người Nga chưa mở cửa để nhập khẩu hàng hoá. Những người nhập khẩu hồi đó còn kể rằng mấy chú Hải quan còn tập tãnh chưa biết điền tờ khai hải quan như thế nào. Đây là thời kỳ, đưa bất cứ hàng gì vào Nga đều có lãi hết. Chính thời kỳ này, anh Trương Gia Bình đã kiếm được 1 triệu $ đầu tiên (anh này học ở Balan, nhưng giàu lên nhờ buôn bán với Nga). Đơn giản nhé: chỉ cần vác 1 cái máy tính từ Balan sang đến Nga là có 3k$ bỏ túi. Vậy nếu xuất khẩu 1000 chiếc là có ngay 3 triệu $.

Còn chuyện nó có tiền của dân mà không trả nội 44 tỷ $ kia là vì.... tiền của dân nó cũng tiêu sạch rồi em ạ.
 
Anh có lẽ chưa bao giờ sống với người Nga nên có quan niệm rất lệch lạc. Vì nếu cần dẫn chứng thì em tìm được, vì dù sao em cũng hiểu người Nga và nước Nga hơn anh.

Ở đây mình chỉ thảo luận về quan điểm và dựa trên những thực tế. Còn nếu điều kiện để tranh luận là phải "sống với người Nga" thì... bó tay.

Tuy nhiên, anh có nhận xét nhỏ rằng, như ở bên này, có người sống mấy chục năm vẫn ko hiểu và cảm nhận được đất nước & người dân mà họ đang sống. Cho nên mọi thứ là tương đối thôi Thành ạ.

Với cái logic của anh thì dân Budapest bên giờ sống khổ gấp mười lần dân Moscow, vì ít hàng hoá xa xỉ, ít xe thể thao đẹp, ít biệt thự sang trọng, ít người nổi tiếng ghé thăm, có thể có nhiều gái Nga/Ucraina ghé thăm, nhưng cũng ít cửa hàng thời trang đắt tiền - anh nghe có được không?

Đâu có?

Trước nay, mình vẫn bàn về mức sống trung bình của người dân, ko nói về những kẻ giàu có, tỉ phú. Các tỉ phú Nga hiện tại, dĩ nhiên chơi sang khiến thế giới lác mắt (nhiều khi theo kiểu "trưởng giả", cũng ko hay ho gì :) ), nhưng đó là một đề tài khác.

Còn nói về mức sống của người dân bình thường, hoặc những nhu cầu ko thật kinh khủng lắm, thì dĩ nhiên Budapest chả kém gì ai cả. Chuyện hàng hóa xa xỉ, hay xe hơi, biệt thự đẹp, rồi "người nổi tiếng đến thăm" hoặc thời trang đắt tiền, Hung ko thiếu, từ lâu lắm rồi, có lẽ trước Nga (Liên Xô). Mà về rất nhiều mặt hàng, giá cả Hung có rẻ hơn nhiều, ví dụ so với giá ở Moscow hay St. Petersburg, so với những gì anh biết và chứng kiến mới đây.

Đề tài Liên Xô này giữa anh và Thành đi vào ngõ cụt rồi, đã đi vào nhũng tiểu tiết lặt vặt rồi, nói nữa làm gì?

L.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ở đây mình chỉ thảo luận về quan điểm và dựa trên những thực tế. Còn nếu điều kiện để tranh luận là phải "sống với người Nga" thì... bó tay.

Tuy nhiên, anh có nhận xét nhỏ rằng, như ở bên này, có người sống mấy chục năm vẫn ko hiểu và cảm nhận được đất nước & người dân mà họ đang sống. Cho nên mọi thứ là tương đối thôi Thành ạ.



Đâu có?

Trước nay, mình vẫn bàn về mức sống trung bình của người dân, ko nói về những kẻ giàu có, tỉ phú. Các tỉ phú Nga hiện tại, dĩ nhiên chơi sang khiến thế giới lác mắt (nhiều khi theo kiểu "trưởng giả", cũng ko hay ho gì :) ), nhưng đó là một đề tài khác.

Còn nói về mức sống của người dân bình thường, hoặc những nhu cầu ko thật kinh khủng lắm, thì dĩ nhiên Budapest chả kém gì ai cả. Chuyện hàng hóa xa xỉ, hay xe hơi, biệt thự đẹp, rồi "người nổi tiếng đến thăm" hoặc thời trang đắt tiền, Hung ko thiếu, từ lâu lắm rồi, có lẽ trước Nga (Liên Xô). Mà về rất nhiều mặt hàng, giá cả Hung có rẻ hơn nhiều, ví dụ so với giá ở Moscow hay St. Petersburg, so với những gì anh biết và chứng kiến mới đây.

Đề tài Liên Xô này giữa anh và Thành đi vào ngõ cụt rồi, đã đi vào nhũng tiểu tiết lặt vặt rồi, nói nữa làm gì?

L.

Em nghĩ là kém xa đấy anh ạ, bởi Moscow là thành phố có nhiều triệu phú nhất thế giới (ở Mỹ và Tây Âu không có sự tập trung như thế).

Anh xem lại cho em cái vụ tiền của dân LX trên kia đi.
 
Anh Thành máu quá, cho em chen trả lời cái em nói :p
Phước:
Cái này tôi định trả lời anh Cường trước rồi nhưng chưa viết. Nói phong kiến hoàn toàn không có dân chủ là sai theo quan niệm của tôi. Các chính sách ko thể ko tính đến phản ứng của dân, điểm khác biệt mấu chốt nằm ở cái ngưỡng của nó rất cao, nên ko nhìn rõ mà thôi. Tất nhiên sẽ chỉ nhìn thấy kiểu bị động với một cái ngưỡng rất cao. Và tôi đã dùng là khi cái ngưỡng xuống thấp thì cái này ko còn phụ thuộc vào nhà lãnh đạo độc tài gì đó nữa, mà là bất kì ai. Việc TQ có thể dùng tank càn dân mà vẫn tồn tại phải khẳng định các chính sách tiếp theo đã thành công trong việc làm giảm sự phản đối, còn nếu nó tiếp tục tăng, lịch sử loài ng chưa bao giờ thấy có CQ nào có thể tiếp tục tồn tại. Cái logic tôi dùng là sức ép của ng dân lên CQ buộc họ phải theo. Còn nói “vì dân vì nước”, ko lẽ bạn nghĩ tôi ngu đến vậy sao?

Về báo chí và tác dụng chống tham nhũng tôi cũng đã nói rồi, mở rộng ra là giám sát chính quyền. Trong đó có các ý chính là báo chí phụ thuộc thị hiếu ng dân, số lượng ng đọc, nguồn thông tin, những cái bị hạn chế. Với những bài báo tôi đã đưa ví dụ thì cái bị hạn chế ko lớn như trước đây, cộng với các cái còn lại kia thì việc tự do hoàn toàn ko đem lại một cái lợi rõ ràng. Chứ việc thả tự do hoàn toàn có lợi hơn nữa ko thì tôi đâu có ngu đến mức ko hiểu. Vấn đề là cái hại của nó thì ai cũng thấy. Chính so sánh lợi hại mà tôi nói cũng ko cần lắm. Còn nếu bạn vẫn nghĩ bạn đúng thì cũng nên xem xét thế nào. Tuy nhiên về mặt trái của nó tôi thấy bạn chưa nắm vững.

Còn báo chí có thể răn đe ko thì khẳng định là có vụ tham nhũng nào to bị lôi ra thì bác bộ trưởng mất chức. Tôi nghĩ như thế nhìn là rõ rồi chứ :-?? Cứ nhìn CQ cho vào một khối thì ko thể thấy cái gi đâu.

Thứ hai, dưới thì bạn nói dân thiếu "kiến thức", chính quyền không nên đưa quyền nhiều cho dân, cái này không phải bác bỏ lý luận trên của bạn là dân "biết dùng" báo chí để mà gây sức ép cho chính quyền?
Phước cần phân biệt tôi nói ng dân nhận thức đến đâu trao quyền đến đấy có nghĩa sẽ có cái họ đã làm chủ rồi và có những cái vẫn cần nhà nước đi trước. Cái bạn nói tôi mâu thuẫn thực ra vì bạn đánh đồng mọi vấn đề như nhau.

Còn về cái đa đảng, tôi ko định tranh luận vì mọi ng cũng ko tiện nói. Tôi chỉ đưa ra một cách nhìn nhận khác (cũng ko nói tôi chỉ nhìn như vậy) vì nhiều ng thường nhìn theo một logic mà tôi cho là có vấn đề. Còn bạn ko phản đối thì cũng ko cần phản ứng.

A Linh: Việc dân phản đối thế nào thì bây giờ cách dễ nhất là nhìn báo chí. Anh có thể thấy rất nhiều những bức xúc của ng dân trên báo. Khi nó là bức xúc của nhiều người nó sẽ tạo ra một làn sóng mạnh yếu tùy thuộc vào số ng phản đối. Bây giờ báo nói ầm ầm mà ko bỏ thì ra quốc hội trả lời ngay. Tất nhiên hiện quốc hội vẫn chưa có quyền phế truất ngay nhưng em cũng đã nói là phản ứng sẽ ngày càng mạnh nếu chính quyền trì trệ rồi, đã có đề xuất ra nghị quyết của quốc hội để ko cho cái kiểu hứa suông tồn tại nữa. Nó chưa thay ngay nhưng sức ép là cái ko thể ko sợ. Anh Linh chả đọc kĩ gì cả, em nói trước đây có khi phải 90% phản đối thì mới đủ sức ép, còn bây giờ có khi chỉ cần 60% đã phải bỏ rồi, ko thể khó khăn như trước đây nữa và sẽ càng ngày càng giảm. Em cũng ko cho rằng cái mốc bỏ hiện giờ nằm ở 50% nhưng nó đang ngày càng tiến về mốc đó. Như vậy tất cả những cái % này em nói ko phải là đi thống kê, mà là dựa vào phản ứng của ng dân, nói con số để mọi ng dễ hình dung thôi. Và bạn Phước có lẽ sẽ ngạc nhiên vì các báo nói về bức xúc của ng dân chủ yếu là các báo của nhà nước cũ như truyền hình hoặc một số báo mà nhờ ai đó đưa hộ :D, nó cũng phải tự làm tự ăn nhưng hình như ko bị áp lực lợi nhuận. Còn các báo mà tôi nói thực ra do tư nhân đầu tư hoàn toàn và thu lợi nhuận thì ko để ý đến mấy cái này lắm đâu. Đơn giản vì ng dân vẫn quan tâm đến bóng đá nhiều hơn một ai đó đang đi kiện. Tất nhiên trường hợp nó là cái nóng hổi thì lại là cái có lợi nhuận cao rồi.

Còn việc tham khảo ý kiến trí thức thì chính là cách hiện giờ đang làm đấy chứ anh Linh. Thực ra ý kiến mọi ng, tuy nhiên những vấn đề như giáo dục ĐH thì chỉ mấy bác biết về nó mới tham gia đưa ý kiến, còn các bác ko rõ thì ko đưa, coi như phiếu trắng. Tuy nhiên phiếu trắng ở VN khác các nước ở chỗ các nước khác chủ yếu vì ng ta ko quan tâm hoặc thấy lợi hại như nhau, còn ở VN thì chủ yếu vì ko biết. Khi ng ta ko biết thì việc cố ấn phiếu bắt làm chủ sẽ có thể dẫn đến theo ng khác tác động và đổi màu, cái này sẽ làm ko còn là họ làm chủ nữa. Chính vì vậy em mới ủng hộ khi cái gì ng ta đòi làm chủ, tức là có khả năng hiểu nó là cái gì (cũng ko yêu cầu đúng, vì “đúng” là cái ko ai dám đảm bảo), thì mới trao, như các bác tham gia ý kiến trên kia. Như vậy anh đã thống nhất với em?

Cái ví dụ về đường một chiều có lẽ vẫn chưa phải cái đủ khó với ng dân nên anh Linh đúng, em lấy ví dụ luật chống độc quyền để nhìn rõ hơn chênh lệch với đa số ng dân vậy. Theo cách mà Mĩ trước đây phải trải qua là cứ việc độc quyền thoải mái, đến khi ai cũng nhận ra và hứng chịu đủ những mặt trái rồi mới đi đến việc chống nó. Nếu VN có đầy đủ các bài học kinh nghiệm có trước rồi mà cũng lại đợi tất cả ng dân hứng chịu nó rồi mới ra luật chống thì còn đi tắt ở đâu được nữa. Còn tất nhiên cái dễ như đường một chiều nếu anh cho rằng ng dân đủ khả năng làm cái đó thì cũng đã trao cho ng dân rồi, cái này thì em cũng đồng ý (em xét là ví dụ ng dân ko biết thôi, còn nếu biết thì em ủng hộ anh). Cái này dù có làm kiểu bị động cũng nhanh chóng phải bỏ thôi (cái này là em có thực tế rồi). Còn việc tạo thành tiền lệ cái gì cũng nhà nước quyết thì em đã dùng cái luật về ngưỡng để chặn trên, chứng minh nó ko thể xảy ra rồi (phải tăng dần dân chủ chủ động). Em chỉ nói là áp dụng với một tỉ lệ hợp lí (cũng dựa vào phản ứng của ng dân) vì thấy anh phủ nhận hoàn toàn nó chứ ko nói mọi vấn đề đều cần bị động.
 
To tất cả mọi người: Vấn đề LX nó nảy ra là vì nó liên quan cốt lõi đến vấn đề nên "đại nhảy vọt" hay nên "tiệm tiến". Mô hình thay đổi của LX là mô hình nhảy vọt về chính trị và rối rắm về kinh tế và câu hỏi lớn nhất khi so sánh nó với TQ là:

- TQ trước đổi mới kém xa LX/Nga về cả vốn tư bản lẫn vốn trí thức. Tại sao sau đổi mới thì kinh tế của TQ lên như diều còn Nga lại bị một thời gian khủng khoảng 90-95?

To Bách: Ai cũng hiểu một lá cờ thì đại diện cho một nước trong một thời điểm mà thôi, nhưng hiện nay cờ đỏ sao vàng nó là đại diện cho Việt Nam, là đại diện cho người dân Việt Nam, không phải là đại diện của Đảng Cộng Sản (nói lại, nó là cờ bùa liềm). Chú nói đó là cờ cộng sản là chú chụp cho anh cái mũ cộng sản mà anh lại không phải là đảng viên anh không thể chịu được.

Chuyện hạ cờ ở Mỹ không cần nhìn, chỉ cần đọc tin. Lần gần đây nhất là ở UTA, Texas. Đầu tiên là cờ treo trên cửa sổ phải tháo xuống "vì lý do hỏa hoạn". Sau đó toàn bộ hall of flag (trong đó quốc kỳ của các nước có sinh viên đang theo học, hoặc từng theo học ở UTA sẽ được trưng bày) phải bị dỡ bỏ vì một thiểu số người Mỹ da vàng đòi phải bỏ lá cờ đỏ (mặc dù ông hiệu trưởng đã đồng ý là nếu một số người Mỹ da vàng muốn có lá cờ riêng đại diện cho cộng đồng của họ (ngoài quốc kỳ của họ là cờ sao/sọc), thì ông ý cũng đồng ý cho treo cờ vàng của họ nữa). Cá nhân anh rất khâm phục cách sử xự của ông hiệu trưởng UTA.

Lá cờ đỏ sao vàng anh đã có lần được vinh dự đại diện cho các lưu học sinh VN tại CSU cầm trong lễ rước quốc kỳ của 20 nước có nhiều sinh viên quốc tế theo học tại CSU nhất (các cờ của các quốc gia ít sinh viên hơn thì được treo trong sảnh của trường nhưng không có đại diện cầm cờ vì không đủ chỗ)\

Lần gần đây nhì là em họ anh ở San Diego, California được trường mời làm presentation về Việt Nam, khi mang lá quốc kỳ lên giới thiệu đã bị một số người Mỹ gốc Việt xông lên đòi hành hung, cuối cùng host mather phải gọi cảnh sát tới bảo vệ, buổi presentation cũng vì lộn xộn như vậy phải bị hủy bỏ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
riêng về khía cạnh "phá hoại" này thì em đồng ý với anh là những người Mỹ gốc Việt này đã làm sai và đã cư xử thiếu văn hóa .

Tuy nhiên , hình như là anh vẫn hiểu sai ý em , em nói là cờ đỏ sao vàng có một mặt (trong 2 mặt đã nói ở post trước đây)là đại diện cho chế độ chính trị ở Việt nam hiện nay (tức là bao gồm chính phủ , quốc hội , tuy nhiên , vì đặc điểm thể chế nước ta là theo mô hình Soviet nên vai trò lãnh đạo của Đảng bao trùm lên bộ máy nhà nước và xã hội) ---như thế gọi là cờ đỏ đại diện cho chế độcộng sản (vì có mặt thứ nhất này nên nó mới có thể đại diện cho quốc gia , dân tộc Việt Nam---mặt thứ hai).
Còn nếu chỉ nói đến Đảngcộng sản như một thực thể chính trị bình thường như ở các quốc gia khác , thì đúng là cờ búa liềm sẽ đại diện cho họ .

Đến đây , hi vọng anh Trung đã hiểu được đúng ý em và sẽ ko còn kết luận rằng em dám "chụp mũ" anh là Cộng Sản , nếu không thì oan cho em lắm ạ !
Em vốn đã sợ cái bệnh "chụp mũ" , nào là chụp mũ "phản động" , "Việt gian" , "đế quốc" như trong nước ..., đến chụp mũ "tay sai Việt Cộng" như mấy bác hải ngoại... , thế nên , em nào có dám "chụp" ai bao giờ , hic .
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tại sao sau đổi mới thì kinh tế của TQ lên như diều còn Nga lại bị một thời gian khủng khoảng 90-95?

Tại sao cải cách của TQ thành công, mình có nói ở post #75, còn tại sao Nga không thành công như TQ thì mình có nói ở post #78. Trung có thể xem lại.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Theo anh hiểu thì cờ là đại diện cho một nhóm ng muốn dùng nó làm đại diện chung của nhóm, nhận biết những ng cùng nhóm (ví dụ cờ tổ quốc, cờ đảng, cờ hoặc logo các câu lạc bộ....) Cờ VN hiện nay theo anh biết thì ở VN ko ai phản đối là cờ của mình, sao lại nói chỉ đại diện cho chế độ chính trị :-?? Ko chỉ ở VN mà ở đâu cũng thế chứ nhỉ. Kể cả ở VN hay các nước khác chắc cũng có ng ko muốn nhận như vậy, nhưng chẳng thấy ở đâu lại nói cờ tổ quốc là đại diện cho chế độ chính trị ko cả. Cái hình thức có thể thay đổi nhưng quan trọng là cái cờ đấy đại diện cho nhóm ng nào, ví dụ LX sang Nga đổi cờ nhưng cái lõi vẫn là cờ của dân Nga (trừ bớt đi một số ng). Nói cờ chỉ đại diện cho chế độ chính trị thì TQ nó đập chế độ chính trị ở VN thay bằng một cái khác xong là có thể ra Trường Sa đổi thành cờ của nó sao :(
 
khổ quá , anh Quang lại không chịu đọc bài viết số 123 của em đã phân tích khá đầy đủ về cái này rồi
em có nói là nó không đại diện cho Tổ quốc đâu ,
nói mãi chuyện này , chán quá !
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Xin lỗi, tại anh ko theo dõi cái vụ cờ quạt này :D. Có điều việc thay đổi thể chế chính trị với thay đổi cờ theo anh chả dây mơ rễ má gì với nhau cả. Vì thay đổi cờ thực ra chỉ là thay đổi cái hình thức, chứ đâu có liên quan đến bản chất. Nếu có thay đổi hình thức cũng chỉ để tránh liên tưởng đến cái cũ chứ chả quyết định cái thể chế ấy vì cái cờ. Ví dụ bây giờ VN lấy cái cờ lòe loẹt như ở mấy cái đình thì nó cũng là cờ VN và VN vẫn là VN bây giờ chứ chả thể nói VN vẫn thời phong kiến, lúc đấy em vẫn nói nó là cờ cộng sản, hay cờ phong kiến, hay cờ VN? Cái cờ Pháp thì ko biết đã trải qua bao nhiêu cái chế độ chính trị rồi mà hình như chả đổi. Các nước đảo chính cũng ầm ầm mà có thấy đổi cờ đâu, cũng đổi dân chủ độc tài loạn xạ cả. Anh chả hiểu ở đâu ra định nghĩa lá cờ lại đại diện cho chế độ chính trị và thứ yếu là đại diện cho dân tộc 8-}, theo em cái cờ đỏ sao vàng với cái cờ có hình giống thời phong kiến trước đây khác nhau ở cái gì nếu trừ đi cái hình thức của nó. Túm lại theo anh ý nghĩa bất kì cái cờ hay logo nào chỉ đơn giản nằm ở chỗ nó đại diện cho nhóm người nào để phân biệt với nhóm ng khác, chứ chả phức tạp mặt nọ mặt kia như em phân tích, cái hình thức thế nào hay có thay đổi hay ko càng chả đóng vai trò gì. Cái này cũng nói chơi thôi, tùy em.
 
bài post sau đây là em viết để tranh luận cho vui thôi , nếu anh Quang thấy nó dài dòng và mệt mỏi , thì anh có thể không đọc cũng không sao :D


bản thân em chưa đọc và cũng ko biết một tác phẩm nào chuyên sâu, phân tích cặn kẽ các ý nghĩa của lá cờ ,
mà lý luận " 2 mặt" như trên về lá cờ của em chủ yếu mang tính "empirical" (dùng thực tế để chứng minh chứ ko dựa vào lý thuyết)
vì thế bây giờ em muốn đưa ra một hình ảnh minh họa thế này cho nó thêm phần sinh động , chỉ là minh họa và vui thôi , chứ ko có ý gì đâu :

chẳng hạn thời chiến tranh Việt Nam , năm 1972 , trong khi máy bay B52 của Mỹ ném bom ầm ầm lên thủ đô Hà Nội , cả thành phố đều quyết tâm chống Mỹ đến cùng , thì em , vì một lý do nào đó , ngang nhiên treo cờ Mỹ , hoặc là ra đường với một cái áo phông có họa tiết của quốc kỳ Mỹ . Xong , trước mọi con mắt dèm pha ,em giải thích là "cờ chỉ là đại diện cho dân tộc Hoa Kỳ thôi , chứ ko đại diện cho 'chế độ đế quốc' và trực tiếp nhất , là bộ máy chiến tranh Hoa Kỳ " . Do đó , hành động của em là biểu hiện tình đoàn kết với nhân dân lao động Hoa Kỳ , chống đế quốc ...

Anh thử xem có ai chấp nhận nổi cái lý lẽ đó ko ạ ?

Hình ảnh trên đây trên hết là để minh họa cho quan điểm của em "cờ TRƯỚC TIÊN là đại diện cho CHẾ ĐỘ CHÍNH TRỊ " , do chế độ chính trị đó chọn lựa , tuy nhiên , vì thường thường thì các lá cờ phải được thông qua ý kiến của nhân dân trước khi được chính thức đưa vào sử dụng (quy trình này diễn ra ở Việt Nam thế nào thì em ko rõ) , và một nguyên nhân khác cũng ko kém phần quan trọng là chế độ chính trị là đại diện về mặt pháp lý cho quốc gia , dân tộc (hay ít nhất là một bộ phận lãnh thổ của quốc gia , dân tộc nơi chế độ chính trị đó kiểm soát --trong trường hợp quốc gia đó bị chia cắt như Triều Tiên , Việt Nam và Đức (trước đây) trong các quan hệ , giao dịch với thế giới bên ngoài ----> cho nên rõ ràng là vì các lý do đó mà Quốc kỳ cũng tồn tại một mặt biện chứng thứ hai là đại diện cho Quốc gia dân tộc (vì thế nên các học sinh đoạt giải quốc tế đều vinh hạnh khi được đứng dưới lá cờ Tổ Quốc , khi ấy , lá cờ biểu hiện mặt thứ hai của nó) .
Mặt thứ hai này tồn tại , phụ thuộc vào sự hiện diện của chế độ chính trị thiết kế ra nó , một khi chế độ chính trị này bị thay đổi , đặc biệt là khi chế độ chính trị sau có Ý THỨC HỆ khác hẳn với chế độ chính trị trước , thì nhất định sẽ có sự thay đổi quốc kỳ ---ở đây ám chỉ tới sự dịch chuyển của các yếu tố sau : chính quyền thuộc địa (do ngoại bang dựng lên và điều khiển) chuyển sang chính quyền dân tộc .
Hình thức thứ hai, chính quyền thay đổi trong các dạng : phong kiến ,cộng sản , phát xít , và dân chủ tư sản .
Các nước trong quá khứ phù hợp với các dạng mà em vừa nhắc tới trên đây đều có sự thay đổi quốc kỳ , vì lúc ấy , lá cờ đã biểu hiện mặt thứ nhất , cũng là mặt chính yếu của nó .

Ở đây , lưu ý rằng sẽ trở nên phức tạp và dễ bị "đánh lạc hướng" nếu cho ví dụ minh họa là các nước mà chính quyền có sự thay đổi trong 2 dạng sau đây : dân chủ và độc tài , bởi nhiều khi dân chủ và độc tài nhưng ý thức hệ của họ lại giống nhau : ví dụ như các chính quyền độc tài quân sự trước đây ở Mỹ Latin , về hình thức , họ không có dân chủ , ko có tự do ngôn luận , hay nói tóm lại là tự do chính trị , nhưng về nội dung , họ đứng cùng với các nước dân chủ Phuơng Tây trong mặt trận chống sự bành trướng của Cộng Sản : chẳng hạn như Pinochet của Chile) .
Và do đó , chính sự "chung trận tuyến", "chung ý thức hệ" này đã gây ra một hiện tượng : sau khi chiến tranh lạnh chấm dứt , cũng là khi các nước này phải khôi phục nền dân chủ , tức là xóa bỏ chế độ độc tài quân sự, thì lá cờ của họ không thay đổi !

Từ đó , các chi tiết nêu trên lại một lần nữa bổ trợ cho một luận điểm rất quan trọng đã nói trên của em là :
mặt đại diện cho Tổ quốc ,là mặt thứ hai của bất cứ một lá cờ nào ,nó phụ thuộc chặt chẽ vào măt thứ nhất , do mặt thứ nhất quyết định , nó sẽ thay đổi một khi mặt thứ nhất thay đổi (đặc điểm của sự thay đổi về chính thể thì đã nói kỹ ở trên) .

Còn thiếu mỗi cái phần "tác động ngược trở lại " của mặt thứ hai đối với mặt thứ nhất thôi là bài phân tích này của em sẽ áp dụng triệt để phương pháp luận Marx-Le , theo kiểu "mối quan hệ biện chứng giữa vật chất và ý thức " , anh nhỉ
:))

Nếu anh thấy có chỗ nào phi-logic thì cứ góp ý cho em , em đang tập cách viết để tranh luận và truyền đạt quan điểm mà !
 
Em ko nhận thấy 2 cái cờ của em vẫn đại diện cho 2 nhóm ng hoàn toàn khác nhau à :( Cứ cho là 2 nhóm đấy là dân cùng một nước thì cũng vẫn mang những tư tưởng khác nhau chẳng hạn và họ muốn phân biệt “tôi ko ở nhóm kia”, vậy thôi. Việc đổi cờ (từ giờ nói cờ tổ quốc thôi) theo anh có ý nghĩa lớn hơn nhiều so với chỉ ý thức hệ của hệ thống chính trị. Khi đổi là ng ta muốn nói với thế giới “đừng nhìn tôi bây giờ có cái gì đó giống trước đây nữa”, tức là phân biệt cùng ng dân nước đó nhưng đã khác rồi (đây là khác thời gian nhưng cùng ko gian, còn mỗi nước có cờ khác nhau là cùng thời gian nhưng khác không gian). Và phải nói rõ đây là ng dân ở đó muốn đổi chứ ko phải chỉ một nhúm hệ thống chính trị thích thì đổi. Có vẻ em vẫn nghĩ cái hệ thống chính trị này thích gì thì làm chứ dân chả là cái gì. Cờ đỏ sao vàng năm 45 thì theo em là hệ thống chính trị bắt làm thế hay ng dân muốn cầm nó? Sao lại ko cầm cờ phong kiến? Ngay cả hệ thống chính trị cũng là ng dân muốn luôn chứ đừng nói ngược lại (những cái đi ngược lại đều tồn tại rất ngắn ngủi, ko nên tính vào đây).

Cách giải thích “chung trận tuyến” theo anh rất gượng ép. Theo anh biết thì hình như Iraq ko đổi cờ, theo lí luận của em thì giải thích thế nào? Anh thì chỉ thấy một đống rắc rối phức tạp mà chả đem lại cái gì hết. Vì thế giới vẫn nhìn đó là cờ của nhân dân Iraq, nhìn thấy 1 ng cầm nó là 1 ng Iraq chứ chả ai nghĩ đấy là Saddam cả, kể cả chính dân Iraq. Nếu anh là ng Iraq anh sẽ đặt ngay cho em câu hỏi vì sao anh phải đổi cờ? Họ ko đổi vì ng dân Iraq vẫn vậy, họ ko cần mọi ng nhìn họ là một con ng khác – Đó mới là câu trả lời. Trước đây cái họ phản đối cũng là Saddam chứ ko phải lá cờ.

Còn ví dụ của em về cờ Mĩ ở VN, ngày đấy thì ở VN ít tồn tại khái niệm “dân Mĩ thân thiện, chỉ có chính phủ Mĩ tàn bạo” lắm. Đứa trẻ năm 95 còn trong đầu “ng Mĩ tàn bạo” thì cái thời kia khỏi thắc mắc. Lí do là cái cờ đấy ko chỉ đại diện cho chính quyền Mĩ mà là nhân dân Mĩ, CQ Mĩ đã làm sai lệch để ng VN nghĩ tất cả ng Mĩ đều tàn bạo. Chắc thế là đủ trả lời rồi :))

Tất cả các cái trên đều quy về cờ tổ quốc đại diện cho ng dân sống ở quốc gia đó và do họ muốn. Hệ thống chính trị chỉ là cái đại diện và do vậy cũng dùng lá cờ đó thôi :-?? Anh cũng chả đọc một cách chính thống cái của nợ này làm gì :)) Anh cũng trả lời nốt thôi, gõ mấy cái này thấy ngại quá :D chả giải quyết cái gì.
 
Bác Quang và Bách mỗi người đều có điểm đúng, hơn nữa ý của hai người không thực sự trái ngược nhau nên cũng không cần tranh luận nhiều quá :).

Anh Thành Trung: anh học CSU ạ, anh đang học hay đã ra trường rồi ạ? Hôm nọ cũng có 2 ông từ CSU lên chỗ em chơi, sinh viên Việt Nam ở CSU toàn Master với Ph.D, sợ toát mồ hôi. Tết này bọn em cũng định lên CSU chơi cho vui.
 
Back
Bên trên