Lại sắp hết năm

Đằng nào chiều thứ sáu gần cuối năm cũng có thời gian rảnh rang, úp cái này lên cho các bạn, các cháu, các Hồng... đọc chơi, bình luận chơi:

----

Tôi 35 nàng 18... Cứ nghĩ thế là đâm ra nản.

Tôi mới 35 còn nàng đã 18... Ừ, thế mới được.

Chúng tôi là bạn hơi đặc biệt của nhau, chỉ có thế thôi, không hơn không kém. Tôi có vợ, còn nàng có đến 6 người bạn trai. Nàng hò hẹn với bạn trai mỗi tuần 6 ngày, còn với tôi thì chỉ một ngày Chủ nhật mỗi tháng. Những ngày Chủ nhật còn lại, nàng ở nhà xem ti-vi. Khi xem ti-vi, nàng trông dễ thương như con hải mã.

Nàng sinh năm 1963. Năm ấy, Tổng thống Kennedy bị bắn chết. Và năm ấy, tôi hò hẹn với gái lần đầu tiên. Bản nhạc thịnh hành trong năm là "Summer Holiday" của Cliff Richard, hình như thế.

Nhưng mà, sao cũng được. Cứ biết là nàng đã sinh vào một năm như thế là được rồi. Tất nhiên, khoảng ấy thì tôi đã chẳng bao giờ nghĩ là có ngày mình hẹn hò với một cô gái sinh vào năm ấy. Mà ngay cả bây giờ đây, tôi cũng thấy là-lạ. Như lên tận phía lưng của mặt trăng mà hút thuốc vậy.

Đám bè bạn của tôi vẫn có ý kiến thống nhất rằng gái trẻ thì nhàm chán. Thế mà, ngay cả tụi nó cũng hò hẹn với các cô gái trẻ. Vậy thì, có phải tụi nó đã tìm đâu ra được gái trẻ mà lại không nhàm chán chăng? Không, làm gì có chuyện đó. Kết cuộc, cái nhàm chán của các cô gái trẻ đã quyến rũ được tụi nó. Tụi nó vừa xối nước nhàm chán ào ào lên đầu vừa cố tránh không để cho một giọt nhàm chán nào văng dính vào các cô gái trẻ, cứ thế mà tận tình vui thú ngây thơ với trò chơi rắc rối đó.

Ít nhất thì cũng khiến tôi nghĩ như thế.

Thật sự, các cô gái trẻ thì 10 cô hết 9 là nhàm chán thật đấy. Nhưng tất nhiên là các cô đâu có để ý đến điều ấy. Các cô trẻ, đẹp và đầy lòng hiếu kỳ. Các cô nghĩ sự nhàm chán không dính dáng gì đến mình cả.

Chao ôi!

Không phải tôi trách cứ gì các cô gái trẻ, mà tôi cũng không ghét bỏ gì các cô. Trái lại, còn thích các cô nữa là khác. Các cô giúp tôi nhớ lại con người nhàm chán của chính mình khi còn trẻ. Điều này, nói sao nhỉ... thật tuyệt vời!

"Này anh, có muốn trở lại thời 18 tuổi một lần nữa không?" Nàng hỏi tôi.

"Thôi". Tôi đáp. - "Không muốn đâu".

Có vẻ nàng không lý giải được câu trả lời ấy.

- "Không muốn trở lại thời 18 tuổi à? Thật không đấy?"

- "Thật chứ".

- "Tại sao?"

- "Cứ như bây giờ được rồi".

NÀng chống khuỷu tay lên bàn, nâng cằm, suy nghĩ lung lắm. vừa suy nghĩ lung lắm vừa khuấy muỗng lách cách trong cốc cà phê.

- "Em không tin đâu".

- "Tin thì tốt hơn".

- "Nhưng tuổi trẻ mới là tuyệt vời chứ!"

- "Có lẽ thế".

- "Vậy sao anh lại muốn như bây giờ?"

- "Bởi trẻ một lần là đủ rồi".

- "Em thì chưa đủ đâu".

- "Chứ em vẫn còn ở tuổi 18 mà".

- "Hừm".

Tôi gọi cô hầu bàn cho thêm lon bia. Ngoài trời đang mưa, qua cửa sổ nhìn thấy cảng Yokohama.

- "Này anh, hồi 18 tuổi, anh suy nghĩ chuyện gì thế?"

- "Chuyện ngủ với gái".

- "Ngoài chuyện ấy ra?"

- "Chỉ mỗi chuyện ấy thôi".

Nàng cười khúc khích, uống một ngụm cà phê.

- "Rồi, có được không?"

- "Có lúc được, có lúc không. Tất nhiên, không thì nhiều hơn".

- "Thế đã ngủ được với bao nhiêu cô rồi?"

- "Có đếm đâu mà biết".

- "Thật không đấy?"

- "Có muốn đếm đâu nào".

- "Nếu em là đàn ông thì em đếm tuốt. Vui lắm chứ không sao".

Thật ra có lúc tôi nghĩ là trở lại được thời 18 tuổi thì cũng hay hay. Nhưng trở lại thời 18 tuổi rồi bắt đầu làm chuyện gì cho phải, thì tôi chịu, không sao nghĩ ra được. Có thể lúc ấy tôi lại được dịp hẹn hò với một người đàn bà quyến rũ 35 tuổi. Thế thì được lắm.

- "Có khi nào chị nghĩ muốn trở lại thời 18 tuổi không?" Tôi hỏi nàng.

- "Ừm". Nàng mỉm cười, làm bộ suy nghĩ một lúc. - "Không, có lẽ không khi nào".

- "Thật không?"

- "Thật".

- "Khó hiểu đấy. Ai cũng nói tuổi trẻ là tuyệt vời cả mà".

- "Đúng đấy, tuyệt vời lắm chứ".

- "Thế tại sao lại không muốn trở lại?"

- "Cậu lớn thêm rồi sẽ hiểu".

Nhưng thực tế thì tôi đã 35 tuổi, đang trong tình trạng tuần nào mà lười biếng chạy bộ thì bụng trông bự ra ngay. Không thể nào trở lại tuổi 18 được nữa. Dứt khoát như thế.

Cứ xong cữ chạy bộ buổi sáng là uống một lon nước rau, rồi ngồi dựa ngửa lên ghế mà nghe bài "Day Tripper" của ban Beatles.

"Daaaay-ay-Tripper"...

Nghe bản ấy, lại có cảm giác ngồi trên xe lửa. Những trụ điện, nhà ga, đường hầm, cầu sắt, những bò, ngựa, những ống khói, những đống vật liệu phế thải,... nối tiếp nhau chạy dạt về phía sau. Chạy đến đâu cũng chừng ấy phong cảnh, chẳng có gì thay đổi. Giá là ngày xưa thì mình đã vui thích mà nghĩ là phong cảnh kỳ thú lắm đấy.

Chỉ thỉnh thoảng thì người ngồi ghế bên cạnh mình mới có gì khác. Có lần, bên cạnh tôi là một cô gái 18 tuổi. Tôi ngồi ghế gần cửa sổ, còn cô ngồi gần lối đi ở giữa xe.

- "Cô có muốn đổi sang ghế này không?". Tôi hỏi.

- "Cảm ơn ông". Nàng nói. - "Ông tử tế quá nhỉ".

Tôi cười đau khổ. Đâu phải tử tế gì. Chỉ vì tôi đã quá quen với sự nhàm chán rồi, so với em.

Đến chuyện đếm xem có bao nhiêu cái trụ điện chạy qua, cũng đã nhàm chán rồi.

Người-đi-vé-ngày 35 tuổi.

----

Truyện "Day Tripper" của Haruki Murakami, viết năm 1981, bản dịch năm 2004 của ông Phạm Vũ Thịnh.

Day Tripper - 1965
"She's a big teaser, she took me half the way
there...
Tried to please her, she only played one night stand
now
She was a day tripper, one way ticket, yeah
It took me so long to find out, and i found out."


Thú thực là, mình giữ gần như nguyên trạng bản của ông Phạm Vũ Thịnh, chỉ đổi có 1 chi tiết, từ 32 tuổi sang 35 tuổi thôi.
 
Hình như chị gái Jennifer Aniston có nói câu này
"Mùi hương tuyệt diệu nhất trên thế giới là mùi của người đàn ông bạn yêu"
 
Đến chuyện đếm xem có bao nhiêu cái trụ điện chạy qua, cũng đã nhàm chán rồi.

Người-đi-vé-ngày 35 tuổi.

----

Có 1 bạn Hàn Kuốc, tên là Park , mà Hồng Mai cũng biết bạn này.
Bạn Park lúc ấy chừng 35 tuổi, con chiên Tin Lành vô cùng ngoan đạo.
Thỉnh thoảng lắm, khi vô cùng bế tắc trong cuộc sống, bạn Park bỏ hết học hành công việc, lên tàu điện ngồi đến ga cuối, rồi chuyển tuyến khác, rồi lại đi đến ga cuối, cứ như thế, cảnh đồi núi, nông thôn Nhật bản nhàm chán trôi qua trước mắt bạn, đâu cũng như đâu.
Cuối ngày bạn Park về nhà, tiền tàu thì gần như không tốn kém, vì bạn có ra khỏi ga nào đâu mà phải mất tiền, nhưng mà bạn thấy nhẹ nhõm hẳn.
Bạn Park nghĩ rằng con người là một phần của vũ trụ này, là một phần nhỏ bé, mà vũ trụ thì thống nhất, hài hoà. Có những lúc nên chấp nhận sự sắp đặt của tạo hoá, chấp nhận trật tự Chúa đã sắp đặt, cho dù nếu từ một cách nhìn khác, sẽ chẳng vui vẻ gì...Rồi bạn Park thanh thản, bình tĩnh nhìn nhận mọi việc của mình mạch lạc hơn, dễ dàng hơn. Cảm nhận mình thực sự là một phần của Mẹ thiên nhiên - có lẽ điều này giúp bạn Park tiếp tục con đường mình đang đi ?
 
Thú thực là, mình giữ gần như nguyên trạng bản của ông Phạm Vũ Thịnh, chỉ đổi có 1 chi tiết, từ 32 tuổi sang 35 tuổi thôi.

ấy ấy. Tớ có 1 ý kiến, không phải là bình luận vào truyện bạn Hiệp úp, mà là về ông Phạm Vũ Thịnh này. Tản mạn lạc đề tý.

Truyện Hiệp úp không biết có sửa sang tý ty gì về câu chữ không, nhưng đọc không thấy tức tối gì về từ vựng, và câu cú không chủ ngữ. Duy chỉ có câu này nghe rất Phạm Vũ Thịnh "Thôi". Tôi đáp. - "Không muốn đâu".
Bác này ắt hẳn rất tâm huyết và rất yêu truyện Nhật, yêu Murakami, nhìn đống truyện Nhựt ở Nguyễn Xí thì rõ. Dưng mà bác dịch thế này "chỉnh lý đầu óc", "cảnh vật tối ám", "công việc song suốt", "ước mơ thành tựu"... vô số những cụm từ như thế, đếm không sao xuể.
Rồi hội thoại thì không bao giờ có chủ ngữ, không phải kiểu tưng tửng hay có ngày nay, mà nghe ra đúng là trực dịch từ tiếng Nhật. Kiểu như câu trên "thôi, không muốn đâu". 1 câu còn chưa thấy sạn lắm, nhưng toàn bộ đối thoại cái kiểu đó thì hãi quá.

Cố gắng đọc được 1 đoạn đầu tiên trong 1 cuốn truyện ngắn Murakami cô bạn Thủy đưa cho, rồi thì là không dám đọc nữa, vì sợ tức quá mà đâm mất ngủ :) Thế rồi, hôm sau tớ nghĩ, cố thêm tý nữa, đọc truyện thứ 2 "bà cô nghèo khó" xem sao, nhỡ ra chỉ có 1 truyện là tệ thôi thì sao. Truyện này lại còn gớm hơn truyện trước.

Tớ nổi cơn khảng khái, muốn mail cho bác ấy một cái, vì bác ấy có nhã nhặn viết lời nói đầu đại loại là mọi góp ý xin gửi về ...@... Đúng là không có duyên với bác vì đang hào hứng, viết được 1 cái mail dài ơi là dài, rất chi là tình cảm :) thì tèn tén ten, yahoo việtnam chết cứng đơ đơ.

Cuối tuần kêu ca 1 tý. Bạn nào có ý định góp ý với bác ấy thì cho tớ gửi nhời như trên nhá.
 
ấy ấy. Tớ có 1 ý kiến, không phải là bình luận vào truyện bạn Hiệp úp, mà là về ông Phạm Vũ Thịnh này. Tản mạn lạc đề tý.

Hồng Mai tinh tế quá. =D> Đồng ý hoàn toàn về ông Phạm Vũ Thịnh, đọc bản dịch của vị này lắm lúc cũng thấy gờn gợn thế nào, cơ mà dưng tiếng Nhật phần tư chữ chả biết gì, không đọc được nguyên tác, thôi cứ xem vậy.
Cũng chính vì thế, mà có lúc đọc văn ông Murakami bằng bản tiếng Anh. Khách quan thì thấy "Norwegian Wood" bản tiếng Việt hay hơn, "Sputnik Lover" và mấy truyện ngắn khác (khá nhiều truyện ông Phạm Vũ Thịnh đã dịch) thì bản tiếng Anh hay hơn, còn "After Dark" thì không biết có bản tiếng Việt không.
Truyện này, mình rất tôn trọng công sức của ông dịch giả, nên không dám sửa chữ nào, kể cả mấy chỗ mình không hiểu, như "là-lạ" chẳng hạn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đọc chuyện Hiệp đưa lên mới giật mình, có một thời mình cũng là cái cô gái trẻ ấy đấy. Hy vọng hồi đấy mình không không thuộc vào loại 9 cô nhàm chán, thế nên 15-17 năm sau mình vẫn ngồi ngoáy cà phê hỏi những câu vu vơ với cái anh nhiều tuổi ngày ấy.

Nhưng giờ ngoảnh đi ngoảnh lại, có cố cũng chẳng dám tự nhận mình là gái trẻ nữa rồi. Mắt đã có vết chân chim, da xạm hơn ngày trước - như thằng Vinh nó gọi là thuộc loại hoa bưởi rồi.

Các bạn ở nhà đọc nhiều truyện chia xẻ được với nhau vui nhỉ. Tao ở bên này chẳng có chuyện Nhật dịch ra cho mà đọc, đọc truyện Anh vậy. Hồi mấy tháng trước, khi còn đang đợi có con, có đọc quyển truyện "My sister's keeper" của Jodi Picoult. Bạn nào có cơ hội có quyển đấy, tớ recommend. Đọc mà khóc nức nở. Cái sự đời oái oăm, sinh một đứa con để làm spare parts giữ cho đứa con kia được sống.

Còn bây giờ, tớ lúc nào xông xênh thời gian lắm thì mới vào được đây đọc chuyện các bạn post lên. Nên cứ tiếp tục post để gái già gái bưởi tớ được tiếp tục khai hoá văn minh
 
Truyện Hiệp úp không biết có sửa sang tý ty gì về câu chữ không, nhưng đọc không thấy tức tối gì về từ vựng, và câu cú không chủ ngữ. Duy chỉ có câu này nghe rất Phạm Vũ Thịnh "Thôi". Tôi đáp. - "Không muốn đâu".
Cô Mai mà đọc Hồ Quang Du dịch Cao Hành Kiện thì có khi còn mất ngủ vài đêm ý. Phạm Vũ Thịnh chưa là cái gì

Cháu demo nhá:

"Cô bảo: anh thương em đi
Thế là anh thương cô, lăn lộn, ngay trên thảm nền nhà."

Ặc ặc, bó tay với các tinh dịch giả Việt Nam. Cháu đọc anh Du dịch xong là tắt lửa lòng luôn với Cao Hành Kiện, mặc dù đấy là tác giả đoạt Nobel văn chương :-ss

Cháu vốn không thích Murakami, nên chả bao giờ đọc truyện ngắn của anh giai này, nhưng cũng a chíu a đú được 3 quyển tiểu thuyết của anh giai. Phía nam biên giới, phía tây mặt trời, vì nó ngắn, dễ đọc (đây có nhẽ cũng là truyện hay nhất của anh giai). Rừng Na Uy, đọc vì hâm mộ Trịnh gia Trịnh công tử của nhà chú Hiệp. Kafka bên bờ biển, đọc vì thích cụ Dương Tường. Sắp tới có nhẽ đọc thêm Biên niên ký chim vặn dây cót, nếu có thời gian và có hứng, vì có đứa nó hứa tặng.

Cơ mà đọc Murakami xong thì không thể chịu nổi cái sự ám ảnh nội tâm đầy ẩn ức và dằn vặt của anh giai này. Lúc nào cũng là hành trình đi tìm bản ngã, xong rồi dùng sex để giải toả :D

Nói chung đọc chuyện của Murakami xong dễ thấy cuộc đời u ám bế tắc lắm. Các em bé mới nhớn là rất không nên đọc.
 
Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót hay lắm đấy. Nếu đứa nào hứa tặng cháu mà lại nuốt nhời thì để yêm đấy ông chú mua tặng ông cháu nhá.
Chú lại hãi thằng nào không đi tìm bản ngã, xong rồi lại không dùng sex để giải toả, cháu ạ.
 
Nói chung đọc chuyện của Murakami xong dễ thấy cuộc đời u ám bế tắc lắm. Các em bé mới nhớn là rất không nên đọc.
cái anh Murakami giống cà phê ở Starbucks, nổi tiếng và phổ biến, ai cũng muốn, ai cũng uống, nhưng nhạt. so với văn học Nhật nói chung, và cả văn học phương Tây chịu ảnh hưởng của Nhật, tính cả các tác giả từ khoảng 1 thế kỷ trở lại đây, Murakami quá là "not intense enough"

đọc xong Murakami em chỉ thấy con người quá yếu đuối, còn giai thì quá là lởm và dở hơi.


nhưng em thích bản dịch Day Tripper của Phạm Vũ Thịnh. thích kiểu dịch thiếu chủ ngữ như thế. bản thân bản nhạc Day Tripper đã là về 1 chú say thuốc, thì truyện Day Tripper cũng là nằm trong bối cảnh tinh thần một chú say ngất ngư (say thuốc, say gái, say nghệ thuật, say đời gì đấy nhỉ), ngôn từ có trên mây cũng là dễ hiểu. hơn nữa, việc hy sinh cách dùng từ ngữ thông thường/tầm thường đã giúp tác phẩm/bản dịch tốt hơn trên phương diện mỹ học. cái đấy là artistic vision của tác giả/dịch giả. độc giả không thích có lẽ là vì khác biệt trong artistic taste thôi.

ngôn ngữ "lủng củng" hơn nữa mọi người có thể đọc được trong Shakespeare và các tác giả trực tiếp chịu ảnh hưởng của Shakespeare, bao gồm cả Oscar Wilde. hay như là Rosencrantz and Guildenstern are Dead của Tom Stoppard, hoặc phim Daisies của chị Vera Chytilova người Tiệp cũng đều có kiểu hội thoại "trên mây trên gió," mơ mơ màng màng như thế. cực kỳ hay. nó đảm bảo tính non-linear và surrealism của tác phẩm.

(em rất thích R&G are Dead và Daisies :x Daisies nằm trong chương trình lớp History of Arts của em, và em sẽ làm Assistant Director cho R&G are Dead ở trường học kỳ sau)


-----------------------------------

Tôi có lý do để chạy trốn, ngay tức khắc
Nàng đi vé ngày, vé một chiều
Mãi rồi tôi mới biết, cuối cùng tôi cũng biết.
Nàng cứ khiêu khích mãi, kéo tôi đi nửa đường, ngay tức khắc
Cố làm nàng hài lòng, nàng chỉ muốn một đêm
Tình một đêm, ngay tức khắc
Nàng đi vé ngày, tuyến ngày Chủ nhật
Mãi rồi tôi mới biết, cuối cùng tôi cũng biết.


anh John anh Paul say thuốc, viết lyric dậm dật nhỉ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nga ơi, thì cô đã bảo truyện chú Hiệp úp là còn đọc được mà.
Phê phê, mê mê thì khác, còn tỉnh queo mà dùng từ lủng củng, lại không phải là chịu ảnh hưởng bởi cách dùng từ của tác giả thì không ổn lắm. Những cụm từ cô trích ra, đều là những từ phổ thông thôi, không phải là những cụm từ do tác giả sáng tác ra.
Tóm lại là cô nhìn thấy Phạm Vũ Thịnh dịch thì thôi, không dám đọc nữa.

Cái Biên niên ký chim vặn dây cót thì hiểm nhỉ? Có đủ cả mấy thứ, cái giếng, tiếng chim, căn phòng tối mù mịt đầy mùi hoa, sex, giấc mơ, năng lực siêu nhiên... đọc khí mệt.

Thế Hiệp đi tìm bản ngã đến chặng nào rồi? :)
 
Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót hay lắm đấy. Nếu đứa nào hứa tặng cháu mà lại nuốt nhời thì để yêm đấy ông chú mua tặng ông cháu nhá.
Cái đứa ấy nó không nuốt nhời đâu. Ông chú có lòng thì từ thiện cho cháu cuốn Thời Gian Để Yêu Và Thời Gian Để Chết của anh Remarque đi. Giờ không kiếm đâu ra được cuốn ấy cả :(

đọc xong Murakami em chỉ thấy con người quá yếu đuối, còn giai thì quá là lởm và dở hơi.
Murakami lúc nào cũng là hành trình đi tìm cái "tôi" ở trong cái mê cung lằng nhằng, rối rắm sâu thẳm tận bên trong nội tâm của con người. Cái "tôi" của Murakami lúc nào cũng chỉ muốn bứt tung những dây trói ràng buộc xã hội; muốn lột trần lớp vỏ bọc gia đình, xã hội, địa vị... để được khoả thân ra giữa thanh thiên bạch nhật.

Nhưng cái lởm nhất của Murakami là suốt ngày thể hiện một cái "tôi" đầy yếu đuối, bạc nhược, dằn vặt, u uất xong quay ra dùng sex để giải thoát những ám ảnh nhức nhối.

Với những người yêu đời, tràn đầy năng lực, kiếm tìm hạnh phúc bằng cách đơn giản hoá cuộc sống thì sex là enjoy, là entertaining, là khởi nguồn của những điều kỳ diệu... Cái tâm lý dùng sex để giải toả, có lẽ thường gặp nhất ở những kẻ tội phạm hoặc những người đa nhân cách :D

Đọc Murakami thì phải có công lực thâm hậu để không bị hút vào cái vòng xoáy cảm xúc tiêu cực của nhân vật, để đủ tỉnh táo nhận ra cái sự "đúng-sai" của cái "tôi" mà tác giả vẽ ra.

Thế nên các em bé mới nhớn nhất định là không nên đọc sách của anh giai này. Đọc xong rồi là cứ đắm chìm vào cái thế giới xúc cảm hư hư thực thực, chả biết cuộc đời nên đi đâu về đâu, nên làm thế nào để giải quyết những vấn đề của cuộc sống. Nguy hiểm lắm!!!

Cái Biên niên ký chim vặn dây cót thì hiểm nhỉ? Có đủ cả mấy thứ, cái giếng, tiếng chim, căn phòng tối mù mịt đầy mùi hoa, sex, giấc mơ, năng lực siêu nhiên... đọc khí mệt.
Ồi, cô đọc Kafka Bên Bờ Biển đi cô. Một cái lẩu thập cẩm về sex, văn học, nghệ thuật, âm nhạc... Từ Nghìn Lẻ Một Đêm cho đến Thần Thoại Hy Lạp, từ Bethoven cho đến Schubert, từ thần học đến siêu hình học, từ thiền học đến dục lạc kinh. Lại còn có cả gái điếm vừa (kiểm duyệt) vừa trích dẫn Hegel nữa :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đồng ý với cháu Hưng là các em bé mới lớn không nên đọc sách của anh giai này. Còn chúng ta là thừa tuổi, đủ kinh nghiệm sống để đọc rồi. Đoạn về năng lực siêu nhiên, hay là siêu thực gì đó, không chỉ trong "Biên niên ký...", mà cả trong một số truyện ngắn như "Người TV"...thì cứ vừa đọc vừa pass thôi.

Đồng ý với bạn Mai là bác Phạm Vũ Thịch dịch quá là làm mất trong sáng ngôn ngữ tiếng Việt. Lần đầu tiên đọc truyện bác ấy dịch, giữa đêm hôm khuyu khoắt tớ phải nhắn tin ngay cho tất cả những đứa biết tiếng Nhật, lại hay đi dịch, rằng thì là mà bây giờ người dịch tiếng Nhật giỏi, cứ toàn đánh quả bao nhiêu đô la, bao nhiêu đô la / ngày, chả ai chịu ngồi nhà dịch tác phẩm văn học cả. Thôi thì, bác Thịnh này có thói quen phang luôn từ Hán Việt của tiếng Nhật ra, thì mình hình dung ra tiếng Nhật, là hiểu ngay. Đọc lấy nội dung, hình thức câu từ bỏ qua vậy.
Ví dụ cho những ai không biết tiếng Nhật hiểu kiểu dịch của bác Thịnh, để mà thông cảm với bác Murakami nhé. "Trạng huống" nghĩa là "Tình hình", "Tinh thần khẩn trương" nghĩa là "Tinh thần căng thẳng", "Cô chỉnh lý đầu óc" nghĩa là "Cô sắp xếp suy nghĩ"....Đại khái thế...

Đồng ý với bạn Hiệp là truyện Murakami hay (không phải tất cả, vì có những đoạn tớ chả hiểu lắm). Tớ hâm mộ bác Mu này như cậu.

Cũng như cháu Nga viết, nhưng cô thấy một khía cạnh khác, là con người Nhật, xã hội Nhật, nhìn cuộc sống hàng ngày thì nhàn nhạt, ai cũng nhàn nhạt, vô vị, nhưng mà thực ra lại bí ẩn, có chiều sâu. Nhìn từ khía cạnh phi kinh tế thì nhiều lúc thấy thảm thương, bế tắc. Chả thế mà Nhật là nước có nhiều người tự tử nhất còn gì.

Nhưng mà văn học bao giờ chả amplify sự thực lên tý, một tý thôi.
Một số nhân vật nam của bác Mu tiêu cực, nhưng một số nhân vật khác như cậu sinh viên trong truyện "After Dark" (có bản tiếng Việt là "Sau nửa đêm"), hay "Người tình Sputnik", lại tích cực lắm.

Hơi tiếc là bác Mu bỏ trống, không khai thác tâm lý giới salaryman nam giới làm kinh doanh, thành đạt trong công việc. Mình nghĩ thành công, hiệu quả trong công việc là điểm sáng của xã hội Nhật, thì bác Mu bỏ qua. Bác ý đào sâu mảng tối, mảng chịu hy sinh, thiệt thòi là giới thanh niên, với nhiều ước vọng về tính nhân bản, sự đầy đủ vẹn toàn của cuộc sống..., hay những người phụ nữ nội trợ, mà trong con mắt người nước ngoài thì phụ nữ nội trợ Nhật bản là bậc thầy của sự giả dối với cuộc sống 2 mặt...

Thuỷ thấy cái nhìn của bác Mu rất hài hoà, cho dù bác Mu thiên về mặt phá huỷ, chứ không phải mặt hoàn hảo của xã hội.
Bản chất của vũ trụ, của tự nhiên là 2 mặt, mặt hoàn hảo, tích cực bao nhiêu, thì mặt phá huỷ cũng tàn nhẫn bấy nhiêu. Xã hội loài người không tránh khỏi qui luật này.
Văn hoá Nhật rèn giũa mọi sự vật, hiện tượng trở nên cầu kỳ, mà một số đạt đến đỉnh cao của nghệ thuật, công nghệ, hiệu quả kinh tế...Có người đã mến mộ văn hoá phương tây, khi đến các khu vườn Nhật trong chùa, đền, lại không thấy ngưỡng mộ, bởi vì khung cảnh nhân tạo kỹ càng tới mức mất tự nhiên..
Vậy thì mặt hoàn hảo đã đạt đến độ tinh xảo, thì mặt phá huỷ cũng sẽ rất khủng khiếp, một cách logic.
Nhân vật nữ gốc Hàn quốc trong "Người tình Sputnik" luyện kỹ thuật piano đến mức thượng thặng, nhưng chỉ trong 1 đêm ngồi trên bánh xe quay ngoài trời, trong tâm trạng siêu thực, nhìn thấy con người bên kia của mình đang làm những điều mà cô ta cho là đồi bại, sự nhận thức bản ngã này phá huỷ toàn bộ phần đẹp đẽ trong cô, phá huỷ thiên khiếu, phá huỷ tình yêu...biến phần đời còn lại của cô chỉ còn là cái xác không hồn.
Hay nhân vật chuyên gia IT nam giới trong "After Dark" vô cùng kỹ càng chọn nghe nhạc cổ điển, chỉnh âm lượng thưởng thức khi làm việc, nói chuyện với vợ hóm hỉnh đầy lòng tự hào bản thân, làm việc xong lại còn tập yoga buổi sáng, xem chừng nhã nhặn tinh tế lắm. Thế mà chỉ vì một tiểu tiết khách quan, anh ta trở mặt đánh đập, lột quần áo cô gái điếm Trung quốc, xù tiền đi khách, một cách thô bỉ, hoàn toàn bộc lộ phần thú tính, không kiểm soát bản thân trong con người mình.

Ai chưa đọc, cứ đọc bác Mu đi nhé.
Mà bạn nào tích cực đến mực tự dịch truyện bác Mu, thì cứ up lên đây cho mọi người cùng đọc. Tớ hoan nghênh.
hihi
 
Thế Hiệp đi tìm bản ngã đến chặng nào rồi? :)

Mai Hồng Hồng ơi,
Bản ngã thì hôm nào cũng thế, chả cần đi tìm cũng tự dưng loanh quanh thế nào lại gặp, gặp nhau mừng lắm kia, lại phải nâng ly thủy tinh mầu uống mừng bản ngã... mỗi tội mỗi hôm bản ngã lại có khác nhau một tí tị tì ti thôi, không hôm nào giống hệt hôm nào. Còn giải tỏa, thì cứ tư tưởng ba giây một đấy thây :D
Trong tuần này mấy bản ngã Hồng Hồng ta tổ chức gặp nhau ăn trưa kết hợp trao đổi suy ngẫm về con người và cuộc đời (hai phát kiểu cháu Hưng đấy) cái nhỉ? Hồng Hiệp còn ở Hanoi đến thứ năm mới đi công tác.
 
ngày cuối năm, tặng các cô chú 35 tuổi đang đi tìm bản ngã một bài nhạc của trẻ con cho bớt rối rắm nhé. Non ho l'eta - Em chưa đủ lớn, của cô gái 16 tuổi Gigliola Cinquetti. nàng đẹp như thiên thần! lâu lâu lắm rồi mới thấy một cô gái đẹp nhẹ nhàng, thánh thiện đến nhường ấy! mắt môi trong veo. breathtakingly beautiful! đẹp kiểu rất mesmerizing và heartmelting. chỉ ngắm biểu cảm khuôn mặt của Gigliola thôi cũng thấy sững hết cả người, tim ngừng lại rồi.

http://www.youtube.com/watch?v=-8wlTSaJff8

em chưa lớn đâu anh
chưa lớn đủ để yêu anh
chưa lớn đủ để đi chơi riêng với anh

và em sẽ chẳng biết
chẳng biết phải nói gì
vì anh biết bao điều hơn em

anh hãy cứ để em yêu lãng mạn
trong khi đợi chờ ngày ấy tới
nhưng, anh nhé, chưa phải hôm nay

nếu anh muốn
muốn đợi em lớn
thì một ngày kia,
tình yêu em sẽ trọn vẹn cho anh

:x

anh Hưng ơi chờ em Nga lớn với :p
 
anh Hưng ơi chờ em Nga lớn với :p
Sống là không chờ đợi, em gái ạ! Đến chú Hiệp 35 tuổi đi tìm bản ngã mà vẫn cứ cuống cuồng cuồng 3 giây 1 lần nữa là hot boy.

19 tuổi là đủ quyền công dân để làm một số việc abcdxyz rồi, còn lớn gì nữa :D

Nghe cái này đi nhá
http://www.youtube.com/watch?v=_ZKfrqglKt8

Jimmy please say you'll wait for me
I'll grow up some day you'll see
saving all my kisses just for you
signed with love forever true

Joni, Joni please don't cry
you'll forget me by and by
you're just 15, I'm 22
and Joni I just can't wait for you


Hehe, cứ mỗi lần nghe bài hát này lại phì cười. Lyrics nhắng nhít đếch tả được :))
 
19 tuổi, I cannot drink the wine I want,
19 tuổi, I cannot drive the car I like,
19 tuổi, I cannot marry the one I love.
All of them are not yet legalized.

nên là vẫn phải đợi anh Hưng ợ. vụ số 1 thì 2 năm nữa thôi. vụ số 2 cũng chỉ cần chăm chỉ chịu khó lên một tí, có khi là tầm 3 năm nữa. vụ số 3, hic, hy vọng là mùa bầu cử sau :(

anyway, hôm nọ gái xinh nhà anh viết truyện, anh hứa gửi cho em xem mà anh ko gửi
 
19 tuổi, I cannot drink the wine I want,
19 tuổi, I cannot drive the car I like,
19 tuổi, I cannot marry the one I love.
All of them are not yet legalized.
19 tuổi, you can (kiểm duyệt) whoever you want, and no law say no to you, baby ;)

anyway, hôm nọ gái xinh nhà anh viết truyện, anh hứa gửi cho em xem mà anh ko gửi

Ồi có thấy mặt mũi đâu mà gửi. Thế bốt lên đây luôn nhá, đàng nào nó cũng matching với chủ đề 35 vs 18 của chú Hiệp :D


Chuyện Hạt Quýt

Tôi không thích ăn những loại quả có nhiều hạt. Càng nhiều hạt càng ghét. Mỏi miệng và tốn công sức. Nhưng chẳng hiểu quái thế nào tôi lại cực kì mê quýt, một trong những loại trái cây lắm hạt. Vài năm trở lại đây, khoa học phát triển, cho ra đời loại quýt không hạt và ngọt lịm như đường. Thế là cứ ăn lấy ăn để. Thói quen kéo dài từ thời trai trẻ đến khi lấy vợ...

Sau mỗi buổi ăn tối, vợ tôi chu đáo bê lên phòng khách đĩa trái cây tươi mát. Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện và xem tivi. Thỉnh thoảng vợ tôi thường luồng tay nàng sau gáy tôi và xoa bóp nhè nhẹ khi tôi đang ăn. Cảm giác đó sống mãi trong đầu tôi sau này...

Một lần, tôi nói tôi thích ăn quýt không có hạt. Vợ tôi tìm mua mãi chẳng thấy. Nàng đành chọn loại quýt tốt nhất mang về. Khi nàng bê ra một đĩa quýt đã lột vỏ và tách sẵn từng múi được xếp theo vòng tròn như hình những cánh hoa bung nở, tôi trầm trồ:

- Nhìn đẹp và ngon quá em ạ! Nhưng sao nó đầy hạt thế này? Anh không thích loại có hạt, ăn mỏi miệng lắm!
- Ngồi yên nào anh yêu! Anh nhìn thấy nó có hạt thế chứ khi anh ăn vào sẽ không có hạt - Vợ tôi vừa nhìn tôi vừa cười lém lỉnh.
- Thật à? Em phù phép hả?
- Ùm... Nhắm mắt lại đi...


Khi tôi nhắm mắt lại, nàng đưa một múi quýt vào miệng tôi. Thật tuyệt với cảm giác ngọt lịm và không còn tí hạt nào.Tôi lờ mờ đoán ra điều nàng đã làm và mở mắt xem. Quả thật, vợ tôi đã dùng miệng cắn đứt viền chỉ cứng dọc múi quýt, dùng miệng ngậm tất cả hạt ra sau đó mới bỏ múi quýt không còn hạt vào miệng tôi. Nàng cứ mải miết làm như thế cho đến khi đĩa quýt không còn múi nào.

Việc ấy cứ lặp đi lặp lại đều đặn mỗi khi tôi muốn ăn quýt. Có lần tôi hỏi vợ tôi:

- Em sẽ làm mãi thế này đến suốt đời mỗi khi anh muốn ăn quýt à?
- Ùm, khi nào anh còn xứng đáng!
- Anh phải làm gì để mãi xứng đáng trong suy nghĩ của em?
- Hãy để em mãi là người duy nhất được lấy hạt quýt cho anh.


Nói xong nàng nhìn thẳng vào mặt tôi, luồn tay sau gáy tôi bóp nhè nhẹ và hôn lên đôi môi vẫn còn nồng nàn mùi quýt chín của tôi...

Một năm...

Hai năm...

Ba năm...

Thời gian cứ thế trôi qua. Chúng tôi có với nhau một bé trai kháu khỉnh. Tôi đón nhận những điều nàng dành cho tôi một cách bình thản như những việc hiển nhiên phải xảy ra giữa cuộc đời. Không có gì đáng phải bận tâm. Giống như cảm giác dành cho một cái áo đẹp và quý, cái áo theo thời gian lâu dần rồi cũng cũ. Cảm giác nhàm chán giữa cuộc sống này không còn là một đặc tính của riêng ai nữa. Nó đã trở thành quy luật. Thứ quy luật khắc nghiệt có mặt mọi lúc, mọi nơi, mọi hoàn cảnh. Nhất là trong đời sống hôn nhân...

Tôi nhận ra điều đó khi có những hôm vợ tôi vẫn ngồi tỉ mỉ, chăm chút lấy từng hạt quýt cho tôi và đứa con trai, tôi không còn cảm thấy xao xuyến và hạnh phúc như trước kia nữa. Tôi xem đó là nhiệm vụ nàng phải làm. Và tôi không cần gì phải động lòng với một việc làm giản đơn như thế. Ngay lúc đó tôi nghĩ: vợ nào cũng làm được điều ấy! Cứ có vợ là được hưởng thụ ngay chứ gì!

Vợ tôi có mang đứa thứ 2 khi tôi được công ty cử đi học tiến sĩ ở nước ngoài 4 năm. Tôi chần chừ không biết nên đi hay ở lại. Đêm ấy, vợ tôi ngồi tựa lưng vào tường, bảo tôi gối đầu lên đùi nàng sao cho có thể dễ dàng tiếp cận với bụng nàng nhiều nhất. Nàng bảo: "Anh kề sát tai vào và hỏi ý con xem...!". Tôi làm theo. Khi tôi vừa kề tai vào bụng nàng, tôi nghe vợ tôi cất tiếng the thé, ngọng nghịu như tiếng đứa bé gái: "Bố cứ đi đi. Mẹ sẽ chăm anh và con". Tôi nằm lặng im, nghe giọt nước nóng hổi, mằn mặn rơi từ trên cao xuống mặt mình. Vợ tôi vẫn ngồi nhìn tôi, tay nàng mân mê từng đường nét trên khuôn mặt tôi. Sau cùng nàng cúi xuống thật khẽ, hôn tôi và nói: "Hãy nhớ để em là người duy nhất được lấy hạt quýt cho anh..."

***
Ba tháng sáu ngày, tôi không còn gọi vợ tôi mỗi đêm nữa.

Ba tháng sáu ngày xa vợ, tôi gặp em...

Em 19 mơn mởn cuộn trào như sóng. Núi đồi lấp lánh theo từng bước đi trước mắt tôi làm gã đàn ông 35 đương thời cồn cào chực cháy. Nhưng có lẽ điều làm tôi nghĩ đến việc phải tiếp xúc với em vì em luôn cầm trên tay chực hờ một quả quýt. Em chỉ cầm chứ chưa bao giờ bóc vỏ để ăn.

Tôi đến ngồi cạnh em trò chuyện. Em cởi mở. Em say sưa. Em ào ào như gió mới. Cuốn tôi đi qua những chân trời mà tôi chưa từng được đến trước kia, những chân trời đầy sắc màu của một phụ nữ trẻ, năng động, và rất "Tây". Những điều tôi chưa từng nhìn thấy ở vợ mình bao giờ!

Một ngày mùa đông, trên căn gác trống trải nơi em ở. Em hỏi tôi:

- Chắc anh có vợ rồi phải không?
- Sao em nghĩ thế?
- Vì anh trông chín chắn, phong độ và có sự nghiệp rồi...
- Điều đó liên quan gì ở đây?
- Giá mà trời có thể cho chúng ta một điều ước...
- Em không cần phải ước gì cả...

Chúng tôi lăn lóc trong tay nhau. Quả quýt em thường cầm trong tay theo thói quen vì em thích mùi vỏ thơm nồng của nó cũng bung ra, lăn lóc trơ trọi trên nền nhà...

Những ngày tháng sau đó chúng tôi sống rất vui vẻ và phấn khởi. Mỗi tuần tôi gọi điện về nhà một lần khi vắng em. Điều duy nhất tôi kể với em về vợ tôi là chuyện những hạt quýt. Em cười to: "Chị ấy siêng nhỉ? Nếu anh muốn thì em cũng sẽ lấy hạt cho anh thôi. Nhưng tốt nhất nên mua loại không hạt. Khi nào không tìm được anh nhịn một vài hôm có sao đâu. Tình yêu đâu chỉ nằm ở chỗ những hạt quýt đó. Anh nhỉ?". Rồi nồng nhiệt tìm lấy môi tôi.

Tôi ngẫm nghĩ và thấy em nói đúng. Tình yêu đâu chỉ nằm ở chỗ những hạt quýt. Nhưng lòng tôi lại chao nghiêng...

***
Vợ tôi sinh và tôi không về kịp (có thật không tôi?). Nàng điềm tĩnh qua điện thoại:

- Không sao đâu anh, em khỏe. Cu Bin mỗi lần ăn quýt đều nhắc bố. Bảo là không có bố con được mẹ đút cho ăn nhiều ăn nhiều hơn, nhưng có bố thì thích vì được ngồi trong lòng bố...
-

- Sao thế anh? Anh không khỏe à?
- À... Anh không sao... Em nghỉ sớm đi, mai anh gọi lại nhé...

Em đứng sau lưng tôi nước mắt ròng ròng. Em quăng đổ đồ tứng tung. Gào thét và tức tưởi. Em bảo tôi làm thế là không tôn trọng em. Em nói em có thể chấp nhận tôi lén lút gọi cho vợ, nhưng đừng lảm tổn thương em. Em nói cuộc tình này không công bằng với em, khi em là một đứa con gái chưa chồng chấp nhận yêu một người đàn ông có vợ. Cuồng phong kéo đến to hơn khi em cầm quả quýt ném thẳng vào tường, xác quýt văng tung tóe mọi nơi. Những hạt quýt rời ra và dính bết vào tường.

Em khác vợ tôi quá. Những hạt quýt ấy vợ tôi phải dùng miệng tỉ mẩn lấy nó ra. Vậy mà với em chỉ cần một cái ném. Em nói đúng. Tình yêu đâu phải nằm ở những hạt quýt. Vì vậy, em mới có thể ném nó vào mặt tôi như thế. Phải không em? Tôi nói với em:

- Chúng ta kết thúc đi.
- Kết thúc là sao? Anh cho rằng anh có quyền sử dụng em như một loại gái bao, thích là đến, không thích thì đi sao?
- Em nặng lời rồi. Ngay từ đầu anh đã không giấu diếm chuyện có vợ và thật ra anh chưa bao giờ hứa hẹn rằng sẽ bỏ vợ để lấy em.
- Nhưng anh nói anh yêu em. Và em đã tin.
- Ùm, anh đã từng yêu em...

Em ôm mặt chạy ra cửa và mất hút dưới những tán lá phong nhuộm đỏ một khoảng trời.

***
Những ngày tháng còn lại với tôi thật nặng nề. Tôi quyết định bỏ dở tất cả để quay về cùng vợ. Tôi gọi điện báo cho nàng tôi sẽ đáp chuyến bay về nhà vào tuần sau. Tôi nghe vợ tôi vừa ru con vừa nức nở:

- Anh có thể quay về không khi giờ đây em không còn là người duy nhất được lấy hạt quýt cho anh?
- Em nói gì vậy? Anh nhớ ghen bóng gió không phải là đặc tính của em.
- Cô ấy đã gọi cho em cách đây một tuần.

Tôi buông ống nghe và quỵ xuống nền nhà lạnh toát...

(Vân Lam - UAE, tháng 8/2008)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đến chú Hiệp 35 tuổi đi tìm bản ngã

Ô kìa bọn này buồn cười nhỉ, chú Hiệp nào có nhọc công đi tìm bản ngã bao giờ đâu, ngày nào cũng thế muộn nhất đến chiều tối y như rằng gặp ngay bản ngã rồi thì nâng ly thủy tinh mầu uống mừng bản ngã đấy thây.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ví dụ "Trạng huống" nghĩa là "Tình hình", "Tinh thần khẩn trương" nghĩa là "Tinh thần căng thẳng", "Cô chỉnh lý đầu óc" nghĩa là "Cô sắp xếp suy nghĩ"....Đại khái thế...

..., hay những người phụ nữ nội trợ, mà trong con mắt người nước ngoài thì phụ nữ nội trợ Nhật bản là bậc thầy của sự giả dối với cuộc sống 2 mặt...

Nghe Thủy nhắc lại cái gì dịch ra là cái gì, tao cứ lăn ra cười, nói đến âm Hán-Việt là nhớ thầy Sơn quá đi mất.

Còn thì, có nghe ý kiến của một insider như tao về phụ nữ nội trợ Nhật không? Tao mãi mà vẫn không quen được với kiểu cách của người Nhật, vì họ nói mà mình cứ nửa tin nửa ngờ, chả biết có bao nhiêu phần sự thật, hay là họ chỉ đang tỏ ra lịch sự. Chưa tiếp xúc sâu thì nhìn chung là như thế, nhưng có quen biết một chút, thì tao thấy một số bà mẹ ở lớp Bi thực sự là rất đáng mến. Mình thì không khéo léo được bằng họ, thì thôi có thế nào thì cứ chân thành như thế, có gì "thất lễ" (Hán Việt hẳn hoi nhá) chắc họ cũng thể tất cho. Lễ nghĩa nơi này nơi kia có thể khác, chứ đã là con người thì tình cảm ai chả giống nhau.

Thỉnh thoảng cô có đọc ở đâu đấy văn của chị Vân Lam nhà cháu Hưng. Rất ấn tượng với chị này, xinh phải nói là như mộng, văn cũng hay, tuy không phải tạng truyện thiếu nhi nhí nhố phù hợp trình độ của cô.

----------

Nghe bài này mùa Giáng Sinh nhé http://jp.youtube.com/watch?v=SsTJU27a1uc&feature=related

----------

http://jp.youtube.com/watch?v=cZ-8jYpa1-o&feature=related
 
cháu Nga dịch linh tinh, cô Thủy đừng cười cháu nhé :(

0--------------------0

Mây trôi trên trời
Về phía biển
Trông như khăn tay
Nàng thiếu nữ
Vẫy mừng tình yêu đôi mình

Ôi Chúa ơi, em yêu anh làm sao!
Không thể nào!
Nhiều đến thế?
Hạnh phúc khi trong tay anh
Hôn môi anh thoảng mùi của gió
Ta là tình nhân đấy, như không ai khác trên đời.

Ôi Chúa ơi, em yêu anh biết bao!
Đến phát khóc!
Cả đời này, em chưa bao giờ cảm thấy
Như lúc này.

Ôi hạnh phúc quý báu, ôi hạnh phúc lớn lao
Ai chặn được sông chảy về biển?
Ai ngừng được cánh nhạn bay về phía Mặt trời?
Ai đổi thay nổi tình yêu của em,
Tình yêu em dành cho anh?

Ôi Chúa ơi, em yêu anh làm sao!


http://www.youtube.com/watch?v=EPO0NuucocE

vẫn cái chị bài trước. xinh không thể tưởng! nhìn vào mắt tưởng chết chìm trong đấy!

ôi cuối năm sến quá.
 
Back
Bên trên