Trương Minh Anh đã viết:
đề nghị cho biết về tên lửa Bạch Dương của Nga
Bạch Dương :
Tên Nga : RT-2PM/RS-12M Topol (Bạch Dương).
Tên NATO : SS-25/PL-5 Sickle.
Thông số :
Chiều dài : 20,5-21,5m.
Chiều dài (không có đầu đạn) : 18,5m.
Đường kính tên lửa : 1,8m.
Trọng lượng phóng : 45,1 tấn.
Trọng lượng chất nổ của đầu đạn : 1.000kg.
Sức công phá : 550Kt.
Tầm bắn : 10.500km.
Độ chính xác : 900m (tài liệu Nga), 150-350m (tài liệu NATO).
Chiều dài ống phóng (canister) : 22,3m.
Đường kính ống phóng : 2m.
Số tầng : 3.
Nhiên liệu : rắn.
Tên lửa SS-25, đánh giá tổng quát giống với loại Minuterman-2 ICBM của Mĩ, là tên lửa ICBM cơ động đầu tiên của quân đội Nga. Được triển khai sau 2 thập kỉ cố gắng thất bại của 2 cơ quan thiết kế khác nhau. SS-25 được phát triển dựa trên các tên lửa cơ động như SS-X-16 Temp-2M và SS-20 Pionneer, và để thay thế cho loại tên lửa đang sử dụng rộng rãi là SS-11 Sego.
Ngày 19-7-1977, kế hoạch phát triển SS-25 được phê chuẩn và được tiến hành bởi Viện Công nghệ Nhiệt học Moscow từ 1980-1985. Ngày 27-10-1982 thử nghiệm đầu tiên thất bại. Ngày 8-2-1983 lần đầu tiên thử nghiệm thành công. Sau những thử nghiệm thành công tháng 4-1985, ngày 23-7-1985, trung đoàn tên lửa SS-25 đầu tiên được thành lập, đến 2-8-1985 bắt đầu hoạt động. Ngày 23-12-1987, việc bắn thử nghiệm hoàn tất.
Tên lửa được đặt trong ống phóng nằm trên xe phóng cơ động, điều khiển bởi một đài chỉ huy cơ động. Toàn bộ tổ hợp được hỗ trợ bởi các thiết bị, cho phép tiến hành phóng tên lửa từ vị trí triển khai trên mặt đất với tốc độ và độ chính xác cao, giúp những người điều khiển có thể phóng tên lửa từ bất kì vị trí nào trên tuyến tuần tra. Việc phóng tên lửa cũng có thể thực hiện ở các căn cứ trung đoàn, trong những hầm chứa có nắp trượt.
Năm 1991, Liên bang Soviet đã cho triển khai 288 tên lửa SS-25. Đến năm 1996 con số này là 360.
SS-25 cũng có thể được bắn từ các tổ hợp thế hệ trước. Một số tổ hợp SS-20 Pioneer (mang 3 đầu đạn) đã được nâng cấp để bắn được SS-25. Liên bang Soviet cũng giải thích là SS-25 được triển khai ở các hầm phóng SS-13 hay SS-18, nhưng người Mĩ tin rằng có thể đó là một loại tên lửa mới hơn, vì có kính thước khác.
Mặc dù đã có các cuộc thử nghiệm SS-25 với 2 hay 4 đầu đạn, nhưng sau đó không có tên lửa nào mang nhiều đầu đạn được triển khai. Hiệp ước START và sức ép của Mĩ gây khó khăn nếu Soviet định trang bị nhiều đầu đạn cho SS-25.
Sự tan rã của Liên bang Soviet ảnh hưởng lớn đến chương trình Topol. Nhà máy sản xuất xe kéo Minsk ở Belarus chuyên sản xuất các xe phogns, trong khi 90% thiết bị điều khiển được chế tạo ở Ukraine.
Tháng 12-1995, 63 tên lửa trở về Nga. Trên lãnh thổ Belarus lúc đó vẫn còn 2 trung đoàn hoạt động với 18 đầu đạn hạt nhân. Tháng 7-1992, Nga và Belarus kí được thỏa thuận về việc đặt các trung đoàn SS-25 dưới sự chỉ huy của Nga. Tháng 9-1993, Nga và Belarus kí tiếp thỏa thuận về việc chuyển toàn bộ các tên lửa SS-25 cùng trang bị về Nga vào cuối năm 1996. Tổng cộng 81 tên lửa SS-25 và đầu đạn đã được đưa về Nga.
Cuối thập niên 1990, những khó khăn về tài chính và nhân lực buộc Hải quân Nga đã cắt giảm hoạt động với chỉ 1-2 trung đoàn SS-25 triển khai trên mặt đấu. Khoảng 40 trung đoàn còn lại được bảo quản trong các căn cứ.
Xe phóng cơ động SS-25.
Bạch Dương-M :
Tên Nga : RT-2UTTH/RS-12M2 Topol-M.
Tên NATO : SS-27, SS-X-29, SS-25B.
Thông số :
Chiều dài : 21-22,7m.
Chiều dài (không có đầu đạn) : 17,9m.
Đường kính tên lửa : 1,86-1,95m.
Trọng lượng phóng : 47,20-47,21 tấn.
Trọng lượng chất nổ ở đầu đạn : 1.000-1.200kg.
Tầm bắn : 11.000km.
Độ chính xác : 350m (tài liệu NATO).
Chiều dài ống phóng : 21,2-23m.
Đường kính ống phóng : 2m.
Số tầng : 3.
Nhiên liệu : rắn.
Tên lửa SS-27, bản cải tiến từ SS-25, được đánh giá tổng quát giống với tên lửa Minuterman-3 của Mĩ, có thể bắn đi từ hầm chứa hoặc xe cơ động. SS-27 được coi là cơ sở của lực lượng tên lửa chiến lược của Nga trong thế kỉ 21. Đây cũng là tên lửa chiến lược đầu tiên được Nga triển khai mà không có sự tham gia của Ukraine và các quốc gia CIS.
Kế hoạch SS-27 được phê chuẩn tháng 2-1993 và được tiến hành bởi Viện ứng dụng công nghệ nhiệt Moscow.
Ngày 20-12-1994, cuộc thử nghiệm đầu tiên được tiến hành. Ngày 10-2-2000, Nga tiến hành thành công cuộc thứ nghiệm thứ 8, trong đó, tên lửa được bắn từ sân bay vũ trụ Plesetsk tới mục tiêu ở căn cứ quân sự ở Kura, nằm trên bán đảo Kamchatka cách đó 8.000km. Ngày 27-9-2000, Nga lại bắn tiếp SS-27 từ căn cứ Artic ở Plesetsk tới một mục tiêu ở vùng Viễn Đông cách đó 4.000 dặm. Trong lần thứ 12, tên lửa được bắn từ dàn phóng cơ động thay vì hầm chứa.
Nga dự kiến năm 2003 sẽ trang bị 250-300 tên lửa SS-27 trong biên chế. Năm 1997 đã có khoảng 1.500 tỷ rúp (cũ) được chi cho việc phát triển SS-27. Quân chủng tên lửa chiến lược dự định sẽ triển khai SS-27 vào cuối 2002 đầu 2003. Sẽ phải tốn 700 tỷ rúp để trang bị 450 tên lửa SS-27 vào năm 2005.
Tháng 12-1997, sau 4 lần thử nghiệm, 2 tổ hợp SS-27 đầu tiên được đưa vào hoạt động thử với sư đoàn Taman ở Tatischevo (khu vực Saratov). Cuối tháng 7-1998, thêm 2 tổ hợp SS-27 hoàn thành. Năm 1998, Nga đã đưa 1 trung đoàn với 10 tên lửa SS-27 vào báo động. Thời điểm đó quân chủng tên lửa chiến lược đã tiến hành 6 thử nghiệm thành công. Trung đoàn thứ hai với 10 tên lửa được đưa vào biên chế tháng 12-1999. Trung đoàn thứ ba với 10 tên lửa được triển khai năm 2000.
Mặc dù triển khai với 1 đầu đạn, nhưng SS-27 vẫn có thể mang ít nhất 3 đầu đạn và có thể là 6. SS-27 cũng mang được đầu đạn có điều khiển, đã được thử nghiệm năm 1998. Thời gian đốt nhiên liệu ngắn (engine-burn) nên khó bị vệ tinh phát hiện hơn khi phóng.
SS-25 và SS-27.