Trần Bích Thủy
(candy_honey)
Điều hành viên
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!
... đã bao lần cảm thấy sống chán nản như thế này ...
... xung quanh chỉ là những chữ "KHÔNG" ... không gia đình không bạn bè không tình yêu ...
... con ng` ta khi mà quá cô độc thì thường nghĩ rất nhiều thứ ... rất nhiều lần cố gắng để gồng lên cái bản lĩnh của 1 đứa con gái 18 ... nhưng lấp liếm đi những lỗ hổng trong cuộc sống chỉ là hình thức tạm thời mà rồi đến 1 lúc nào đó ng` ta sẽ tự rơi xuống ... ko còn che đậy ko còn tự giả tạo cho mình những nụ cười đc nữa ...
... ng` ta sống đôi khi ích kỷ và ganh đua ghen tị quá ... đôi khi nhìn thấy những ngày tháng đi qua của ng` cùng tuổi ... họ vui chơi họ có nơi để đi để về ... họ có những giây phút ngày ngày bên bạn bè yêu thương ... xung quanh họ ... có người ....
... còn bản thân 18 tuổi được những j? ... ngoài 1 cuộc sống phải cố gắng tự cười 1 mình ... nhìn thấy đc bạn bè bên cạnh chỉ là vài lần 1 năm ... con đường bước đi hàng ngày ... vắng lặng lạnh lùng chỉ còn lại chiếc bóng dưới chân ... đôi khi táp vào mặt cái cát bụi khô khan của xe và khói ... vô tình và vùn vụt lướt qua .... lạc lõng ...
... uh thì lại đang sống tiêu cực rồi ... trên đời này có ai muốn dúi mình vào những góc khuất mệt mỏi của thời gian đâu chứ .... nhưng phải sống tiếp ra sao khi bên cạnh chỉ toàn những con số 0 như thế ... ng` ta sống mang theo chẳng 1 thứ j ... ng ta phải bươn trải phải đối diện như thế nào mới có thể tìm thấy niềm vui trong cuộc sống ... ?
... 1 mình lạc lõng với những thứ tình cảm yêu thương quá xa mà khoảng cách dường như ngày 1 cướp đi từng chút ....
... sống đc có ng` quan tâm ... đc có ng yêu thương nhưng mà đâu có chạm đc tới ... bới vì họ ở quá xa ... bởi vì cuộc sống của họ đang diễn ra ở 1 nơi khác ... với những ng` khác ...
...
... khoảng cách quá lớn ... yêu thương thật quá mong manh .... làm cho ng` ta quá mệt mỏi để cảm nhận nó ... cố giơ tay ra với lấy những ng` mình yêu thương ... nhưng có lẽ sức quá nhỏ mà khát khao thì cháy quá nhiều ... khiến ng ta hụt hẫng quá nhanh ...
... đôi khi muốn bật thành tiếng những cung bậc tình cảm của bản thân ... nhưng rồi cuối cùng cũng chăng có ai ở bên để nghe ... chẳng có ...
... cũng chẳng hiểu hết đc lý do tại sao trong mắt cuộc sống lại quá nhiều lúc tối tăm đến thế .. ngày quá ngắn còn đêm thì quá dài ... khiến ng ta run lên mà sợ ....
... ngày bé tưởng sống là sẽ được yêu thương dù ở xa hay gần ... h mới biết sống có quá nhiều khoảng cách mà ng ta không biết làm thế nào để vượt qua đc ... cuối cùng chỉ là phó mặc cho thời gian định đoạt ... yêu thương cũng phai nhạt dần ...
... h học mà sáng tạo chỉ là những điều cóp nhặt ghi chép ... sáng tạo không còn bởi vì nhiệt để sống đã chết mất rồi ...
... ngày bé tưởng đã yêu thương thân thiết nhau thì sẽ là mãi mãi ... lớn lên mới hiểu chẳng có j là mãi mãi ... những điều 'mãi mãi' đôi khi có thể kết thúc và biến mất chỉ trong vài giây ngắn ngủi của thời gian ...
...
... có những lúc đưa mình vào những bế tắc và quay cuồng mệt mỏi .... để biết phải có nghị lực nhiều hơn .... để biết bản lĩnh phải lớn hơn ...
... con đường thì quá dài để đi tiếp ... bóng ng` lại quá vắng để cảm thấy đc che chở yêu thương ... nước mắt còn quá nhiều để khóc ...
...đôi khi muốn tìm 1 đôi tai để lắng nghe ... 1 đôi mắt để cười ... 1 bờ vai để khóc ... 1 ai đó để lau nước mắt ...
... ước mơ thì bao h cũng đẹp .... hiện thực lại quá xa xôi ...
... đã bao lần cảm thấy sống chán nản như thế này ...
... xung quanh chỉ là những chữ "KHÔNG" ... không gia đình không bạn bè không tình yêu ...
... con ng` ta khi mà quá cô độc thì thường nghĩ rất nhiều thứ ... rất nhiều lần cố gắng để gồng lên cái bản lĩnh của 1 đứa con gái 18 ... nhưng lấp liếm đi những lỗ hổng trong cuộc sống chỉ là hình thức tạm thời mà rồi đến 1 lúc nào đó ng` ta sẽ tự rơi xuống ... ko còn che đậy ko còn tự giả tạo cho mình những nụ cười đc nữa ...
... ng` ta sống đôi khi ích kỷ và ganh đua ghen tị quá ... đôi khi nhìn thấy những ngày tháng đi qua của ng` cùng tuổi ... họ vui chơi họ có nơi để đi để về ... họ có những giây phút ngày ngày bên bạn bè yêu thương ... xung quanh họ ... có người ....
... còn bản thân 18 tuổi được những j? ... ngoài 1 cuộc sống phải cố gắng tự cười 1 mình ... nhìn thấy đc bạn bè bên cạnh chỉ là vài lần 1 năm ... con đường bước đi hàng ngày ... vắng lặng lạnh lùng chỉ còn lại chiếc bóng dưới chân ... đôi khi táp vào mặt cái cát bụi khô khan của xe và khói ... vô tình và vùn vụt lướt qua .... lạc lõng ...
... uh thì lại đang sống tiêu cực rồi ... trên đời này có ai muốn dúi mình vào những góc khuất mệt mỏi của thời gian đâu chứ .... nhưng phải sống tiếp ra sao khi bên cạnh chỉ toàn những con số 0 như thế ... ng` ta sống mang theo chẳng 1 thứ j ... ng ta phải bươn trải phải đối diện như thế nào mới có thể tìm thấy niềm vui trong cuộc sống ... ?
... 1 mình lạc lõng với những thứ tình cảm yêu thương quá xa mà khoảng cách dường như ngày 1 cướp đi từng chút ....
... sống đc có ng` quan tâm ... đc có ng yêu thương nhưng mà đâu có chạm đc tới ... bới vì họ ở quá xa ... bởi vì cuộc sống của họ đang diễn ra ở 1 nơi khác ... với những ng` khác ...
...
... khoảng cách quá lớn ... yêu thương thật quá mong manh .... làm cho ng` ta quá mệt mỏi để cảm nhận nó ... cố giơ tay ra với lấy những ng` mình yêu thương ... nhưng có lẽ sức quá nhỏ mà khát khao thì cháy quá nhiều ... khiến ng ta hụt hẫng quá nhanh ...
... đôi khi muốn bật thành tiếng những cung bậc tình cảm của bản thân ... nhưng rồi cuối cùng cũng chăng có ai ở bên để nghe ... chẳng có ...
... cũng chẳng hiểu hết đc lý do tại sao trong mắt cuộc sống lại quá nhiều lúc tối tăm đến thế .. ngày quá ngắn còn đêm thì quá dài ... khiến ng ta run lên mà sợ ....
... ngày bé tưởng sống là sẽ được yêu thương dù ở xa hay gần ... h mới biết sống có quá nhiều khoảng cách mà ng ta không biết làm thế nào để vượt qua đc ... cuối cùng chỉ là phó mặc cho thời gian định đoạt ... yêu thương cũng phai nhạt dần ...
... h học mà sáng tạo chỉ là những điều cóp nhặt ghi chép ... sáng tạo không còn bởi vì nhiệt để sống đã chết mất rồi ...
... ngày bé tưởng đã yêu thương thân thiết nhau thì sẽ là mãi mãi ... lớn lên mới hiểu chẳng có j là mãi mãi ... những điều 'mãi mãi' đôi khi có thể kết thúc và biến mất chỉ trong vài giây ngắn ngủi của thời gian ...
...
... có những lúc đưa mình vào những bế tắc và quay cuồng mệt mỏi .... để biết phải có nghị lực nhiều hơn .... để biết bản lĩnh phải lớn hơn ...
... con đường thì quá dài để đi tiếp ... bóng ng` lại quá vắng để cảm thấy đc che chở yêu thương ... nước mắt còn quá nhiều để khóc ...
...đôi khi muốn tìm 1 đôi tai để lắng nghe ... 1 đôi mắt để cười ... 1 bờ vai để khóc ... 1 ai đó để lau nước mắt ...
... ước mơ thì bao h cũng đẹp .... hiện thực lại quá xa xôi ...
Chỉnh sửa lần cuối: