Dân xa quê

Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao, dù kiểm tra man rợ thét gào, dù thân thể triền miên mang đầy thương tích (PE)......
Vui lên,đã đi là chẳng có đường quay lại.2 Tuần nữa là Tết rồi.
Đề nghị các đồng chí tích cực cố gắng.
May mà mình ko vào ACSI.
:)) Hay vật, cậu cứ vào đi, vui lắm :D.
 
hey.... lâu lắm ko thấy online...... trốn đi chơi với gái hả chú????????? :D
chủ nhật này A2 đá chung kết... đề nghị bác Phong chúc may mắn cái....:)
 
hehe! Tết về nhà vui dễ sợ! Hôm 30 và mồng 1 thì trời nóng, đến mồng 2 và mồng 3 thì lạnh, còn mồng 4 và mồng 5 thì vừa lạnh vừa mưa! Nhưng ở nhà ăn tết được bao nhiêu tiền mừng tuổi và còn được ăn ngủ thoài mái nữa!!! Mỗi tội ta hơi đần, book vé quay lại Sing hôm CN nên có mỗi Thanh với Đùi đi đón. LẠi còn phải mang một đống thứ sang cho bọn khóa mình nữa chứ (ở sân bay thừa tận hơn 10 kg, tí nữa bị người ta giữ lại!!!). Với cả Tết năm nay ở nhà các cửa hàng mở cửa hơi muộn nên bao nhiêu kế hoạch của ta phá sản hết. But never mind lah! Vẫn vui! TA mang được nhiều thức ăn sang đây lắm! Cuối tuần này khóa mình tụ tập ở đâu đó ăn uống cho vui đi! Chắc là khoảng thứ 7 nhá! Để có gì CN mọi người còn học bài vì ta thấy mọi người bảo là tuần sau có nhiều tests!!! OK?????????
 
Ko hỉu.
Đời thật buồn và nhiều thương đau, tháng 6 mới về nhà được, tuần sau lại test rồi.
 
Rồi,móc topic này lên hộ bạn Phong,thế nào,tình hình mọi người ở các nước thế nào,học hết năm học chưa????:D
 
Cái SMO khốn kiếp, chỉ vì nó mà mất tiền đặt lại vé :((
Tình hình là các bạn ở Sing chưa bạn nào học hết năm học hết nên bạn Phương cứ yên tâm.
Mà, hình như có mỗi Big Ngọc A1 mới về thôi, mọi người mai mới về :)
 
Hôm nay họp off ACC Hà Nội, tớ gặp Bích Ngọc A1, là mod của box Hana Yori Dango của ACC, trông xinh ra đấy, thảm nào tớ thấy quen quen:D
Sang năm nay, chắc sẽ còn nhìu nhân 04-07 rời đi lém ;)
-----------------
con này trật tựb-)b-)
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
Híc tơ hết tuần này là hết tiết học,3 tuần tới thi HK,chán.......Mọi người sao???Về???Học 1 năm thôi sao???
 
hmm hè rồi, kiểu gì cũng sẽ lại có vài chú đi Sing,ko thì cũng Anh hoặc Mỹ, cũng có những kẻ đâm đầu sang Úc hoặc Pháp, Thụy Sĩ...nói chung là dạt đi 4 bể, 5 châu,
đất là sàn, trời là mái, tiện đây, tớ viết 1 bài, chia sẻ kinh nghiệm, nhìn từ phía tớ, trên quan điểm và điều kiện của tớ, về việc "xa quê".
"Khi lớn lên mỗi người mỗi ngả
Kẻ sớm hôm mài đũng bên Sing
Người suốt ngày Anh Pháp hoặc Tàu
Hay Nhật, Úc,nói nhiều nghe phát chán
Một ngày kia đem theo lời từ biệt
Để đi rồi kêu lên tiếng Mẹ ơi."

Tớ, giới thiệu trước, thì tự bản thân đánh giá là một trong những kẻ may mắn nhất khi được đi du học sớm.Nhưng như các cụ vẫn dạy, cái gì cũng có cái giá của nó.Nhìn vào cái lợi và cái hại, thì tớ ko dám nói cái nào tốt hơn, nhưng cứ thử đánh giá.
Về thiệt hại , thì lớn nhất là ko có gia đình bên cạnh để dựa dẫm, và nói một cách chính xác thì mọi chuyện tùy thuộc vào bản thân mình, ko có bố mẹ để lo cho mọi việc.Nói đến đây hẳn các cậu sẽ nghĩ, ui giời, sang bên đấy sống một mình,tự lập có phải sướng hơn ko?Xin thưa, KHÔNG.Tự lập sớm thì có thể coi là tốt, nhưng không thể coi là sướng.Và cái giá phải trả của nó nhiều khi sẽ vô cùng đắt.Các cậu ở nhà, phần lớn đều chẳng phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, tiền bạc có bố mẹ chu cấp, ốm thì có thuốc thang, quần áo cũng bố mẹ mua là nhiều.Thử hỏi, ra đường, tự dưng gặp một sự cố,vd, cậu đâm xe, người lo cho mình sẽ là 1 người bảo trợ,người sẽ giúp các cậu,người mà các cậu sẽ ước là giá mà trong trường hợp đó,có bố mẹ ở bên cạnh.Vì sao? Nhiều thứ sẽ vô cùng rắc rối, nào là các loại thủ tục, nào là trách nhiệm của trường, nào là lo lắng xem học bổng mình có bị làm sao ko.
Các cậu sẽ nghe gì khi sang bên đấy nào? Tự lập,lớn hẳn lên, tự do hẳn lên, dĩ nhiên rồi, tuy vậy còn thiếu, đau hẳn lên và cái giá phải trả cũng đắt hẳn lên.Hay là tiền bạc, cứ tiêu theo kiểu ở nhà, tiêu xong chẳng biết mình còn bao nhiêu->Hết, sống dặt dẹo đến cuối kì, khi có tiền trợ cấp.
Vì không có gia đình để hướng dẫn và giúp đỡ con cái--> Vô cùng dễ bị sa đà và vấp ngã -->Lời khuyên thứ nhất: Phải đủ chín chắn đã.
Thứ 2,nhiều khi đi du học đôi khi cảm thấy buồn lắm, nghĩ cái cảnh bạn bè mình ở nhà vui vẻ, trong khi mình lại cô đơn một mình, ko bạn bè,ko thầy cô, ko cha mẹ, quanh ta chỉ toàn một thứ tiếng xa lạ, ko phải tiếng mẹ đẻ, nhiều khi ứa nước mắt. Nghĩ lại hồi trước sung sướng biết bao nhiều, có thầy cô, có bạn bè, được nghe tiếng Việt,đó là cả một niềm hạnh phúc.Đôi khi, nhìn lên trời tự hỏi, giờ này mọi người đang làm gì ở nhà nhỉ, sau đó lại thất thểu về cái phòng nhỏ tí tẹo.Nghe bọn bạn kể ở nhà bọn nó đi chơi vui lắm, đôi lúc chỉ muốn mình đừng bao giờ đi du học, để được về nhà chơi với bọn nó.Các cậu cứ thử 1 ngày ko gặp bạn bè, ko làm gì cả, ko online, ko chat, chắc gì các cậu đã chịu được.Nghe thì có vè đơn giản, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh thực tế thì lại là cả một câu chuyện hoàn toàn khác.
còn tiếp.....
------------
Nào nào, viết tiếp
------
Anh em Ams nhà mình thằng nào cũng máu xa quê , thằng ngồi ngay cạnh mình đi, mình ở nhà thế nào được.Hôm qua nó còn nói chuyện với mình :"học kì này không biết tao có sống không", thì hôm nay nó đã "Tuần sau tao bay rồi mày ạ".Bực cóc chịu được.Nhưng mà, đi thì đi kiểu gì?Chuẩn bị những gì? Làm sao đi được?
Ams có 1 cái lợi vô cùng to lớn, đó là danh tiếng trường Ams do các bậc tiêng bối đi trước tạo dựng nên.Các học bổng thi nhau về đây.Mà dân Ams thì nhiều người thích đi học bổng hơn là è lưng ra trả toàn bộ học phí.
Vậy làm thế nào để đi?
Để đi kiếm được học bổng, không phải chạy ra đường, há miệng chờ học bổng rơi bùm vào mồm.Nào là phải xem trường yêu cầu những cái gì, có chứng chỉ SAT, Toelf, ACT... lại còn phải viết essay, nộp hồ sơ, xin visa, liên hệ, đủ thứ.Tuy nhiên, điều cần thiết đầu tiên là: Có 1 học bạ đẹp.

Một điều vô cùng dễ hiểu, khi 1 trường cho tuyển học sinh, lấy 10 trong 100 hồ sơ đăng kí để phỏng vấn, thì 10 hồ sơ được lấy là 10 hồ sơ khả quan nhất, ấn tượng nhất và hoàn hảo nhất.Khó mà hi vọng một hồ sơ bình thường như bao hồ sơ khác lại được nhận.
Nhiều người bảo: "ui giời, bây giờ đi săn 1 cái học bổng là xong", hoặc "điểm số đâu phải là thứ quyết định tất cả".Đi săn học bổng không dễ, và tớ công nhận điểm số không quyết định tất cả và nó không phản ánh đúng 100%, nhưng nó là cách nhanh nhất để tìm ra 10 trong 100.Chẳng ai lại phí công đi phỏng vấn cả 100 người cả.Vì vậy, tạm thời, điểm số là 1 trong 2 thứ quyết định cái học bạ.
Cái thứ 2 là các hoạt động ngoại khóa.Trong 100 hồ sơ, giả sư có đến 50 thằng biết được điểm số vô cùng quan trọng và có điểm số tốt ngang nhau, vậy làm sao để chọn ra 10? Đơn giản, hoạt động ngoại khóa.Nào, thế nào là hoạt động ngoại khóa.Dĩ nhiên là phần activities không thể ghi "Gun Bound:Golden Axe" được, cũng như phần skill không thể ghi starcraft: 1vs 8 hard.(Giá mà được như thế thì tốt nhỉ :D).Các hoạt động ngoại khóa có thể ghi các hoạt động đóng góp cho cộng đồng vd: trại hè, mùa hè xanh, tình nguyện trẻ...Những cái đó được đánh giá cao hơn rất nhiều so với những cái hồ sơ "chết", không gì ngoài điểm và điểm.Chính các hoạt động tạo nên sự khác biệt, và giúp người xem xét có thể đánh giá thí sinh hoàn chỉnh hơn.
-------
(Còn tiếp)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
hôm nay Phong đi nhỉ?
hôm nay deck ra tiễn được!
hôm nay ở nhà ( 1 mình )!
hôm nay.......:)) :D ^^
 
..........................................

sleepless in Massachusetts...................
 
Nga ơi!!!
nhớ mua quà cho Kiên!!!
Đầu tháng 9 Kiên về đấy!!! :D
mà sao ko ngủ được hả Nga???
Nhớ nhà ko??? :D
Kiên nhớ Nga lắm!!!
 
tiu cũng nhớ mi lém cơ ;;) muốn sang Sing ngay cơ :( chán thế đấy :(

tình hình nếu không có gì thay đổi thì tháng 11 tiu sẽ sang Sing :D chắc khoảng ... 1 ngày gì đấy :)) hy vọng là kéo dài ra thành 2 ngày được :)
 
Ớ ớ, có đứa nào đi ASEAN Dance không ?
-----
Mà có đứa nào sắp xa quê không thế?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hừ hừ, tình hình là không ai lên viết bài gì cả, mình đành lên viết vậy, (không thằng Hiếu nó lại cứ lè nhè "mày có biết gì về tình hình bọn lớp tao ở bên đấy không" thì khổ).Hôm qua, 6/8/2005, tớ lần đầu tiên đi dự Asean Dance (làm mình mất toi 20 $ :(( .Giới thiệu sơ lược qua: Asean Dance là vũ hội dành dân học bổng Asean).
Lần đầu tiên đi Asean dance, tớ thực sự cảm thấy bồi hồi khó tả, (cứ như sắp đi ăn trộm) , tại sẽ gặp bao nhân tài ở đây, mà mình quen thì chẳng nhiều,nhảy thì chẳng biết, ăn nói lại chẳng ra gì, nên đành chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ “kính nhi viễn chi”, đứng xa mà ngắm.(Lỡ nhảy với ai, dẫm chân nó 1 cái thì “mặt mình là 1, tay nó là 2, sẽ đỏ lừ”).Cùng đi là 2 anh khóa trên và 1 thằng cùng lớp, nhưng mấy ông này toàn bận tán gái, nên…cũng như không.
Vừa đến cái Furama resort, tớ ngạc nhiên vô cùng khi trước cửa là bao nam thanh nữ tú, xúng xính trong dạ vũ đang đứng chờ.Nhìn quanh, không quen ai, tớ đành lủi thủi đi vào trong.Vô cùng may mắn là vừa lên đến phòng chờ ở tầng 2 , tớ đã gặp ngay người quen cũ.Lê Dụ (tên thật Lê Dũng, ai học cấp 2 Ams chắc có biết) có mặt cùng với chú roommate người Malay tên James (mặt mũi đẹp trai, sáng sủa).2 bên như bạn cố tri, lâu năm không gặp, tay bắt mặt mừng, hàn huyên với nhau đôi ba câu chuyện “nhà cửa, vợ con, rượu chè, đề đóm”.Bỗng dưng gặp thêm chú Bạch Thế Phong, tớ bỗng nhen nhóm một niềm hi vọng mong manh “he he, kiểu này là mình không sợ không có người nói chuyện rồi”.Nhưng có ai ngờ, niềm hi vọng nhỏ nhoi ấy bị dập tắt, khi cả 2 thằng bỏ mình ở lại với chú Malay ra chỗ các quý cô để tán phét.Tuyệt vọng, mình quay sang thằng Malay nói chuyện,không hi vọng một thằng như thế này sẽ đi một mình.Ai dè,thằng này cũng như mình, chẳng quen ai, vậy nên “tôi với anh đôi người xa lạ, tự phương trời chẳng hẹn quen nhau”.Có vẻ như sau 3 phút nói năng lảm nhảm, chú Lê Dụ đã bị chị em cho ra de, nên buồn bã quay về với bạn cũ và roommate,cùng vào vũ phòng.
Vũ phòng thì rộng, nhưng thôi, chuyện nó rộng thế nào thì ai quan tâm cơ chứ, có ăn được đâu.
Mình đi vào, hỏi thằng Dụ, “mấy đứa Việt Nam đâu rồi nhỉ?” Như một đệ tử ngoan ngoãn nhất nhìn theo tay của Đức Phật, mình nhìn theo một trong năm hình thù kinh dị trên bàn tay của của nó, và …kia rồi, thấp thoáng xa xa là bóng dáng những người phụ nữ Việt Nam vĩ đại và tuyệt vời. Các quý cô trông thật sang trọng trong bộ váy trắng, quý phái với bộ đầm đen, make up đâu ra đấy, đến nỗi mình cứ phải tụng kinh phật với lẩm nhẩm châm ngôn “đời là bể khổ” để chống lại cám dỗ.(do không dám ngắm nữa, nên không tả thêm được nhiều về các chị em phụ nữ vô cùng quyến rũ và lộng lẫy của chúng ta :D).
(Đoạn này được yêu cầu, A1 chú ý đọc) Đang đi loanh quanh trong cái phòng với 2 thằng cùng cảnh ngộ, mình bỗng gặp lại một nhân vật nổi tiếng của A1, một trong 2 vị “thần”. Big Ngọc, nhầm, Bích Ngọc.Câm lặng, sững sờ, ngạc nhiên, chết điếng.Trước mặt mình là bạn Bích Ngọc nổi tiếng, thi đâu đỗ đó, học hành tanh tưởi đấy sao?Nhưng mà thế thì cũng chẳng thể khiến tờ ngạc nhiên như vậy.”Thần” trông khác quá,với mái tóc rủ xuống nửa mặt,bạn Ngọc nở một nụ cười Monalisa khi nhìn thấy tớ (theo quan điểm cá nhân của tớ thì từ duy nhất có thể miêu tả chính xác nụ cười này là “gian xảo”). Điều quan trọng là bạn Bích Ngọc đã “xuống tóc” đến tận vai, trong “đầy đặn” hơn, “phúc hậu” hơn (mà theo bạn là hậu quả của việc không kiềm chế bản thân) và đặc biệt, bạn Bích Ngọc bỗng cao…bằng tớ, làm mình chẳng thể thốt lên một câu nào.Tớ đang định gục đầu xuống bật khóc, thì bỗng nhận ra, bạn Bích Ngọc đang đi một đôi giầy cao 5cm (khi tớ hầu chuyện sáng nay thì chân bạn ý vẫn còn đang đau nhức vì đôi giầy này), cộng với việc đứng trên cái sàn cao cũng…không kém, tổng cộng là 10cm. “Thần” Bích Ngọc diện một bộ áo trắng, váy hồng (gọi là PO), theo lời kể thì bạn ấy đã tốn hơn 1 ngày trời để chọn lựa cho kĩ càng.
Sánh vai bên bạn Big Ngọc là bạn Hà ,cao ráo, đeo kính, mặc váy đen trắng thì phải.Theo như tớ nhớ thì đây là lần thứ 2 tớ gặp bạn ấy, và tớ không thế nhớ là bạn ấy lần trước…trông như thế nào (Chúa tha tội cho con).Nhưng thoáng nhìn qua thì bạn này nếu không phải là “thần” thì ít nhất cũng phải là “siêu nhân”.Tớ thầm than “trời đã sinh ra tớ sao còn sinh ra “thần” với cả “siêu nhân” :((.
(To be continued...Phần tới, diện kiến vị thần thứ 2)
 
vu nhay nhot sao khong qua cho anh Huy? anh Huy day nhay la nhat ;) Doi giay vang Bach Khoa ngay xua day :D roi sang Sing thi thang de tu cua anh Huy cung giai nay giai kia cua hoi ben day.

hom qua truong di Odysse Cruise, thay bao la "an mac can than tu te cravat dang hoang" va "co dance", minh rat hy hung, cu tuong la ballroom dance, sung suong xung xinh cung chi em di du hoi. cuoi cung thi... van nhu moi khi, tuc la hiphop dance /:) den chan.

buc minh nhat la khi sang ben nay, cai tu dance day khong-bao-gio duoc hieu theo nghia la "nhay co dien". phat dau tien la lop Dance Workshop, tuong la giong lop nhay co Lan o nha, den moi thay hoa ra la Modern dance, Jazz/Hiphop dance, va kinh hai nhat la Ballet. hai hung! minh te le. phat thu hai la weekend activity. cac vi ay bao la co dance. lai sung suong hi hung. den thi hoa ra mot lu Holaback Girls dang quay quay Gasolina voi Picaso :((

hoi truong Ams nam nay kieu gi cung co nhay co dien, cac chu phan dau ve :D
 
nga ơi đi rồi mà ko báo cho tớ 1 tiếng ;;):p ở Massachusetts à, trg` nao` thế
 
:)) đúng là cái HAO nhà mình, tin vừa bắn ra một cái là cả nhà biết :)) tớ đi hơn tháng rồi, chính xác là từ tháng 7, dưng mà 1 tuần nữa là lại nhớ bạn Cụt quá sẽ phấn đấu về cổ vũ bạn Cụt xuống học chiều với tớ đấy ;;) yêu thế cơ :* à mà đứa nào linh tinh đi loan tin chuyện tớ đi hả? lại còn biết mình ở MA mới kinh chứ. bạn Cụt nói đi, tớ biết đưa nào tớ về tớ cho nó ... cụt luôn :D
 
Back
Bên trên