Con gái Hà Nội gốc.

Mất ngọn thì mới gọi là cụt chứ mất gốc thì đâu gọi là cụt. :)

Đùa thôi, chị cũng giống em Thủy Anh, chẳng dám tham gia vào topic này để bàn luận cũng chỉ vì cái tên của nó nghe "kêu" quá, làm mình tự ty. :( giá tên gọi kiểu như một chút Hà Nội, hay tìm về cội nguồn Hà Nội thì có khi lại nhao nhao vào để tham gia, nhưng mà nói về HN gốc thì chắc mình mất gốc nặng rồi.

Nếu tả về nỗi nhớ Hà Nội thì hình như mình không còn cảm thấy nỗi nhớ da diết, cồn cào như người ta vẫn nói. Ngày xưa khi em nó còn bé, chẳng mấy khi được đi chơi linh tinh như các em bây giờ, đâm ra cả năm mới được lên bờ hồ chơi một hai lần. Trước ngày đi Nga, cô bé bạn rủ đi đạp xe 1 vòng quanh Hà Nội để đến khi đi xa cảm thấy đỡ nhớ. Hai đứa đi lên Mai Hắc Đế ăn một bát mì sủi cảo (lần đầu tiên trong đời được ăn sủi cảo:p), dọc theo phố Huế ngắm đèn điện chăng ở trên cây, đi vòng vòng quanh Bồ Hồ rồi quyết định sà vào hàng mực nướng nhâm nhi tận 1 con mực, rồi vòng về nhà, hết 1 buổi tối. Có lẽ điều mà tiếc nhất là trên suốt đường đi không dược hít hà mùi hoa sữa để cho đỡ thèm.

Lang thang gần 10 năm ở Nga, khi về Việt Nam, lại cảm thấy thèm đến phát khóc cảnh được thả bộ đi dọc đường phố, trong tiết trời se lạnh của mùa thu, màu nắng, sắc lá cây như trộn hòa làm một. Thèm được nhìn cảnh tuyết rơi qua cửa sổ để cảm nhận được rõ hơn nỗi đơn côi trong lòng. Thèm nhìn cảnh tuyết tan, cảnh cây cối bắt đầu nảy lộc đâm chồi để tâm hồn cũng như muốn hòa vào thiên nhiên, nhảy múa, hát ca, mong chờ một năm mới tràn trề hy vọng.

Còn bây giờ, nếu hỏi mình yêu thích nơi nào nhất, có lẽ mình sẽ nói là nơi mà mình đang ở nhất. Từ đó suy ra, mình là người mất gốc nhất vì Hà Nội hay nước Nga hay nơi nhà quê mình đang ở bây giờ, nơi nào mình cũng yêu, cũng gắn bó cả.:D

Chính vì mất gốc, đâm ra chẳng dám và cũng chẳng biết nhận xét gì về vấn đề gái Hà Nội gốc, chỉ dám yên lặng ngồi nghe thôi. À quên, hình như con gái Hà Nội chính gốc loanh quanh ở mấy cái phố hàng hàng, có giọng lói cực kì líu lô thì phải. :)
 
Ngày xưa, khi nói về những điều xưa cũ này, bọn em hay gọi là con gái Hà Nội cổ. Để nhớ về một thời những cô áo dài, tóc ghim với tiếng guốc vang trên đường Cổ Ngư mỗi chiều.Vậy thôi.:)
 
Ô hô, thế hóa ra là từ trước tới nay, Tố nhà mình chả phải sinh ra và nhớn lên ở Hà Nội, chả phải con gái Hà Nội à? Chả nói thì chả ai biết đâu đấy nhé, dại thế, khì khì...

Nếu xét về mặt hình thức (chứ chả dám vội bàn về mặt nội dung), chẳng hiểu sao mình có cảm giác nét thanh lịch của con gái Hà Nội có vẻ gì từa tựa với phụ nữ Pháp, có điều nữ tính, mềm mại hơn. Chắc nhờ cái đống lụa là, tơ tằm cả mà mọi người hay ưa diện. :)

Về bản thân, thì mình cũng chả rõ có phải gốc ở Hà Nội không, vì cũng chả bao giờ quan tâm đến mấy cái vấn đề nhỏ nhặt đấy. Có điều mình có đứa bạn thân, ông nội nó sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, không biết thế có được duyệt vào dạng gốc? Chắc vậy. Mỗi lần đến chơi nhà, nghe giọng ông thật, cứ... quê quê kiểu gì ý! Thanh đến mức muốn điếc lỗ tai, chẳng thấy ưa nghe như mọi người tưởng tượng / ca ngợi. Có lẽ nếu trầm, hoặc ấm hơi một chút thì nghe còn có vẻ ổn ổn.

Còn có lẽ mình chưa bao giờ được có cái hân hạnh nghe giọng phụ nữ / con gái Hà Nội gốc. Nói có lẽ vì có được nghe rồi mà không biết cũng nên, không nhẽ tiếp xúc, nói chuyện với người ta, câu cửa miệng lại thế này: "Mạn phép cho hỏi chị có phải người Hà Nội gốc? Nếu không thì quê nhà ở tỉnh thành nào ra thế ạ?" Nghe mặc dù cũng lịch lãm, văn vẻ ra phết, nhưng vẫn không mấy lọt tai, nhỉ! Thôi, bây giờ moi không đâu ra được người thường, thì có bác nào biết nữ nghệ sĩ nào gốc Hà Nội thì bảo em, để em còn có cái mà mường tượng ra giọng con gái Hà Nội gốc với. Để xem nào, hồi trước có bài hat Người Hà Nội, cái video clip do diễn viên Lê Khanh đóng, thấy cũng có vẻ xinh xinh kiểu Hà Nội gốc phết, không biết chị ý có thật là gốc Hà Nội không thế ạ? Hoặc là ca sĩ Hồng Nhung hay hát về các bài Hà Nội, nghe giọng cũng có vẻ hay hay, lạ lạ, cũng không biết có phải gốc Hà Nội thật không? Các bác chỉ em cái với nào. Em ngồi nghe mọi người kháo nhau là giọng con gái Hà Nội gốc hay, nên tự nhiên thấy thèm thuồng, tò mò kinh khung khiếp cả ra đây này, hic... hic...

Tiện thể đang phê bình về mặt hình thức của con gái, mình cũng phải công nhận chẳng hiểu sao mỗi lần mình gặp con gái đến từ các tỉnh khác, thấy các bạn / chị ý đều xinh + trắng thế. Mà toàn xinh kiểu Tây: mắt to, mũi cao, da trắng, mịn thế mới chết? Không khéo rồi vơ hết cả đống các anh con trai, đàn ông Hà Nội gốc, để cho chị em đàn bà con gái Hà Nội gốc ế chồng chỏng chơ cả lũ mất thôi...

Còn nói về nỗi nhớ Hà Nội, mỗi người lại có những cảm nhận, kí ức riêng. Với mình thì vẻ đẹp rất riêng mà không nơi nào khác trên thế giới có được làm nên nét duyên của mảnh đất Hà Thành này là văn hóa ẩm thực của nó. Vầng, người ta vẫn thường nói một cách văn hoa rằng "người Hà Nội dù có đi bốn phương trười lòng vẫn nhớ về Hà Nội" thật ra là để bao che cho cái cách văn phong trần trụi mà người đời vẫn thường kháo nhau là bao tử vẫn nhớ về Hà Nội đó các bác / cô / bà / anh / chị ạ! :D Bây giờ mới hiểu được họ có nghĩa gì khi nói con đường ngắn nhất để đi vào con tim một người là đi qua bao tử của người đó... Hic hic, có ai học được chữ ngờ ở đời bao giờ nhỉ, mình không phải yêu mà bị phải lòng Hà Nội mất rồi, a... ối... a... Khi nhớ về Hà Nội, lòng lại cồn cào, da diết, literally!

Thôi, ba hoa chích chòe vậy thôi, không dám nói nhiều để còn nhường đất cho các chị Thảo, chị Hiền viết nữa. Đọc bài của các chị về con gái Hà Nội gốc, thật em thấy vô cùng tự hào, mến thương. Xin cảm ơn các bài viết hay về cả tính nội dung lẫn chủ đề và nghệ thuật của các chị! Mà hình như các chị cũng phải là con gái Hà Nội gốc nên mới biết, hiểu, thấu tường tận về đề tài này như vậy, nhỉ?

Thân,
thằng mèo hen
 
:p, giọng Hà Nội gốc đúng là nghe như thế đấy em ạ, cái chính là giọng rất rõ ràng, rành rọt, ăn nói thưa gửi có trên có dưới. hì hì, Thủy Anh toàn bị dì bên này mắng là nói giọng gì mất gốc quá, vừa nhanh vừa líu lo :D. ( Dì ngày xưa cũng ở Hà Nội).
Mình nhĩ cái thanh tao của con gái Hà Nội thì nên là cái tinh thần, chứ rườm rà quá đâm ra thành bề mặt.
 
:p Mọi người khiêm tốn quá cơ! Chị Giao đến phải lập ra "Hội Phụ Nữ- HAO" mất thôi...

(PN thì nghe hơi nghiêm trọng nhỉ! :D)
 
Chị Thảo, em Quỳnh mượn bài viết đầu tiên của chị về con gái HN gốc ý, để đưa vào làm bài tập ở lớp em nhé ạ (có ghi rõ nguồn ạ :p). Em cảm ơn chị :*

:x
 
Hồi xưa, nhớ tầm mình học lớp 12, có được đọc 3 chương phóng sự về "Con gái Hà Nội" đăng trên báo Hoa học trò của Hoàng Lan (Hoàng Anh Tú). Hồi đó chơi với một bạn gái học hành thuộc dạng tanh tưởi, cá tính thuộc loại ngất trời, giờ thì tất cả xa xôi như quá khứ !

Hôm này đọc topic này tự dưng thấy nhớ chương III, tìm lại trong đống báo cũ, không hiểu sao lại không thấy số báo ấy nhỉ ? HANOI, HANOI, HA NOI.............

----------

Ô hay ! Những số báo ấy đâu rồi nhỉ ? Mình giấu ở xó xỉnh nào rồi nhỉ ? Thèm đọc lại quá ! Có ai sưu tầm Báo Hoa không nhỉ ? Có bài phóng sự ấy post vào đây hộ mình với, muốn đọc lại thế cơ chứ....... !

Cảm ơn trước nha !
 
^^ Lâu quá rồi mới lại vào với topic Con gái Hà Nội gốc, chợt nhận thấy mình vẫn yêu thương Hà Nỗi biết bao nhiêu ^^ Bây giờ em đang ở California, gần khu người Việt. Khu này hầu như toàn là người gốc Nam ở, và những người Hà Nội thì phần lớn là "người Bắc 54", tức là những người đã rời bỏ Hà Nội từ năm 1954 để vào Nam và sau đó đi sang Mĩ vì bất đồng ý kiến với chình quyền mình.

Vì thế mỗi khi đặt chân đến khu Việt Nam, hầu như em chỉ nghe thấy giọng miền Nam, hoặc nếu họa hoằn lắm nghe giọng Bắc thì đó cũng là giọng Bắc 54, chính là cái mà người ta gọi là "giọng người Hà Nội gốc" ^^ Đây là lần đầu tiên em nghe giọng đó. Phải nói thật cảm nghĩ của em mỗi khi nghe thứ giọng ấy là nó cứ "nhà quê" làm sao đó, nói một cách thật lòng ^^ Miêu tả cụ thể thì giọng ấy nghe y hệt giọng Nam Định chỉ khác là ko nói ngọng l/n như người Nam Định. Em ngạc nhiên ko hiểu sao thứ giọng ấy lại đã từng một thời là giọng chuẩn Hà Nội mặc dù người Hà Nội luôn rất tự hào về chất giọng thanh tao lịch lãm của mình.

Nhưng suy nghĩ kĩ thì em cho là có lẽ thế hệ bọn em đã sinh ra quá muộn, quá xa với cái thời xa xưa ấy để mà thực sự hiểu giá trị của những gì đã lùi vào quá vãng đó ^^ Ngoài cái âm sắc mà em cho là "nhà quê" ra (cũng là quan điểm của rất nhiều anh chị khác), thì phải công nhận một điều là giọng Bắc 54 đó rất ngọt và nhẹ, tròn vành rõ chữ, lời nói lúc nào cũng như hơi thở, ko có cái liến thoắng, nhanh nhẹn, mạnh bạo như tiếng nói của người Hà Nội bây h ^^

Em nghĩ là điều đó là bởi vì ngày xưa Hà Nội vốn là đất học, đất thanh nhã, cao sang, ko phải chốn buôn bán quá sầm uất như về sau này ^^. Có lẽ vì thế nên đời sống hàng ngày của người Hà Nội cũng ko quá ồn ào, ầm ĩ, mà trôi qua nhẹ nhàng, thanh bình... Vì thế mà lời nói của họ cũng nhã nhặn, cầu kì, ko xô bồ, ồn ĩ? Còn về sau này, khi thành phố ngày càng mở rộng về mọi mặt, đặc biệt từ sau khi hết bao cấp, kinh tế thị trường tràn vào, người dân tứ xứ cũng ùa vào Hà Nội... cuộc sống trở nên gấp gáp, vội vàng hơn và vì thế mà tiếng nói người Hà Nội cũng ko còn như trước... Hà Nội chẳng còn là cái nôi bé bỏng của những người Hà Nội gốc nữa mà trở thành nơi tìm kiếm cơ hội cho ko biết bao nhiêu con người, giọng nói Hà Nội gốc cũng dần ko còn "gốc" nữa...

Dù sao, em vẫn yêu cái giọng nói mà em có bây giờ, và vẫn coi nó là "giọng của người Hà Nội gốc" ^^ Từ bé em được sinh ra và lớn lên với giọng nói này, Bố Mẹ em cũng nói giọng như thế, và gia đình em cũng đã ở Hà Nội đủ lâu đề mà tự hào là những người Hà Nội gốc ^^ Em cho rằng giọng nói của em bây giờ, cũng là giọng nói của thế hệ các bạn, các anh chị, các em trong topic này... là chất giọng gốc của tầng lớp người Hà Nội mới, những người Hà Nội ra đời sau chiến tranh ^^
 
Lần đầu tiên thử vào box Văn thơ
Thấy topic "Con gái Hà Nội gốc" nghe quá kêu
Click thử
Đọc bài các chị nghr hay quá :)
Ít người lớp Văn, nhưng mà giọng điệu ghê gớm như thi Văn toàn quốc :|
Con gái Hà Nội mình có khi giọng không ngọt bằng con gái Huế
Con gái Hà Nội mình có khi không xinh như con gái Tuyên Quang
Con gái Hà Nội mình có khi chưa năng động bằng con gái Sài Gòn
Nhưng mà con gái Hà Nội biết post những bài như hay như thế.

Phần nhiều những người em gặp bây giờ, nếu để mà so sánh với hình tượng mọi người viết trên kia thì...
Chán quá! Em chưa tìm được 1 đứa con gái Hà Nội gốc mà kưa :( :( Thế lên dzai hà lội lày cũng chỉ lói nung tung được một ít thôi. Khi lào kiếm được zai sẽ phổ biến kinh nghiệm.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mùa hoa loa kèn - Dành cho người yêu Hà Nội
(st)

loaken1.jpg


Du nhập vào Việt Nam đầu thế kỷ 20, hoa loa kèn (còn gọi là huệ tây) trở nên rất hợp với Hà Nội. Hoa loa kèn mùa rất ngắn, nở vào dịp cuối xuân đầu hạ, nhưng để lại nhiều ấn tượng trong lòng người Hà thành.


Khi Hà Nội còn một chút rét se se, có khi lai rai mấy buổi mưa phùn. Mùa xuân còn muốn lưu lại. Nhưng chen vào đó một ngày thoáng nóng bức đầu hè. Nắng sáng hơn, trời sáng hơn. Ra đường, bỗng reo lên một tiếng như thể lần đầu tiên phát hiện: Hà Nội, đã mùa hoa loa kèn.


Hình như hoa này là của người Hà Nội... Xưa các cụ từng yêu hoa hồng, hoa cúc, và có người cũng đã chỉ thích hoa huệ. Khoảng đầu thế kỷ trước, trong phòng khách của người Hà Nội thường có độc bình hoặc song bình, đó là để cắm hoa huệ lúc đến mùa. Huệ ta cũng đẹp, hoa vẫn như vương mầu hoang dại, thô tháp từ cành từ lá. Nhưng huệ ta cánh trắng, nhị vàng ươm, thơm đậm mà ngát... Thứ hoa này chơi cũng được, mà cúng cũng được. Huệ thường phải mua cả chục... Có thế, mới đủ mùi thơm cho một căn phòng...


Loa kèn cũng là một thứ huệ, huệ tây. Loa kèn có lẽ là một thứ hoa di thực... Tôi hỏi những ông già sống từ hồi đầu thế kỷ trước, mỗi khi loa kèn nở, rằng huệ tây có ở nước ta tự bao giờ? Có cụ nói: khoảng những năm hai mươi, có cụ bảo khoảng những năm ba mươi, cùng với hoa phăng (hoa cẩm chướng). Hoa phăng, thực ra gọi đủ là oeillet de France (cẩm chướng của Pháp), sau này quen gọi tắt là hoa phăng... Hoa phải trồng bằng hạt, đem từ Pháp sang, đến gần đây cũng thế... mà trước đây chỉ có Ðà Lạt mới trồng được, chắc là hoa phăng thuần chủng... Huệ tây có lẽ trồng đầu tiên cũng từ Ðà Lạt, vì nơi đây có khí hậu ôn đới, sau mới di thực sang các tỉnh khác. Hoa loa kèn với Hà Nội là một thứ hoa sang, quyền quý... Trong các thứ hoa di thực, du nhập, như các thứ hồng, cẩm chướng, violet, v.v., loa kèn dễ được nhập hồn với người Hà Nội nhất... Trước Cách mạng Tháng Tám, hầu như huệ tây là thuộc thú chơi của nhà giàu, có một chút gì hướng ngoại, hướng về phương Tây. Chẳng là nước Pháp xưa vốn được gọi là vương quốc của huệ tây (Royaume de lis). Với người Pháp, huệ tây là biểu thị của lòng trong trắng, trinh tiết. Người đàn bà đẹp thì được khen là có nước da mầu hoa huệ... Nhiều cô gái Pháp được mang cái tên rất dễ thương Li-li, đó cũng là cha mẹ vốn rất yêu huệ tây mà đặt tên con như thế... Những người tù Pháp thì xăm hoa huệ tây trên cánh tay...


Họa sĩ Tô Ngọc Vân đã để lại bức danh họa lừng lẫy: Thiếu nữ bên hoa huệ... Thật hạnh phúc cho cô gái nào được làm người mẫu, ngồi bên hoa huệ tây ngày ấy. Dáng ấy, người ấy, đã trở thành biểu trưng cho cái thanh lịch của Hà Nội, không chỉ đương thời... Các loại hoa mầu trắng thường rất đẹp dưới ánh trăng, và cái thơm của huệ, của quỳnh, của nhài dưới trăng, thứ hương của hoa giấu mình hay thấp thoáng trong đêm, mới thật đúng với chất của loài hoa trắng...




 
Hoa Loa Kèn đẹp thật, đẹp đến tinh khiết.... :x
 
Hoa huệ tây, mình vẫn chưa đi chụp được hình, sắp hết mùa rồi thì phải ? Ai có ảnh chụp hoa huệ tây, post lên nhiều nhiều giúp mình với........
 
Hồi xưa ở góc tranh ảnh có hẳn một topic về hoa loa kèn, huệ tây... chị Thảo, chị Giang Thụy và bao nhiêu người đã tham gia post ảnh vào đó, chất lựong lắm 0:) . Không biết bây giờ đâu rồi ý!
 
Mình trồng hoa huệ tây năm thứ hai rồi mà mỗi cành mới chỉ có thể nở được có 2-3 bông, không biêt phải chăm sóc thế nào thì nó mới có thể nở một cành chục bông. Chán quá, cũng có mấy khi có thời gian ở nhà để mà tưới cho nó đâu cơ chứ !
 
Chẳng hiểu sao tôi lại yêu hoa loa kèn nhiều đến như vậy. Chỉ biết rằng mỗi lần nhìn thấy hoa loa kèn, lòng tôi lại tràn ngập cảm giác thanh thản và bình yên khôn cùng. Cái màu trắng thuần khiết của những bông hoa đang nở kết hợp với màu xanh dịu của những bông nụ tạo nên sự tươi mát và nhẹ nhõm xua tan những phút giây mệt mỏi quay cuồng với cuộc sống.

Tôi không yêu được hoa hồng dù rằng hoa hồng kiêu sa và hương thơm quyến rũ. Tôi sợ chứng kiến quá trình hoa hồng nở rồi tàn. Khi mới mua về, nụ hoa hồng dễ thương là thế, nhưng đến khi bắt đầu nở các cánh hoa trở nên lộn xộn, sau đó rụng tơi tả và cuối cùng chỉ còn trơ khấc cành hoa. Cảm giác thất vọng về sự thoái hóa của cái đẹp cũng vì thế mà tăng dần theo thời gian hoa nở. Hoa hồng chưa bao giờ đem lại cho tôi niềm thích thú trừ khi tôi nhìn thấy những nụ hoa hồng bày bán ở cửa hàng hoa hay trên giỏ xe của những người bán hoa rong. Chỉ là khoảnh khắc duy nhất đó thôi!

Ngẫm kỹ thấy người ta ví hoa hồng là biểu tượng của tình yêu cũng đúng. Tình yêu chỉ đẹp nhất khi nó còn là nụ, e ấp và chứa đựng nhiều điều bí ẩn. Khi không còn điều gì để khám phá về nhau nữa thì cũng là lúc tình yêu tàn tạ, héo mòn như cánh hoa hồng mong manh.

Nhưng hoa loa kèn lại mang đến cho tôi cảm xúc ngược lại. Khi mới mua một bó hoa loa kèn toàn nụ tôi chẳng có một chút cảm xúc nào vì những cái nụ trông chẳng giống "loa kèn", chẳng phải là chúng thực sự nữa. Dần dần các bông nụ hé nở chút xíu rồi chút xíu và hình dạng loa kèn được khắc họa ngày một rõ nét hơn. Tôi thích thú chờ đợi thời điểm loa kèn là loa kèn nhất khi các cánh hoa nở căng tràn đầy sức sống. Thật hạnh phúc khi thời gian chờ đợi được đền đáp bằng những khoảnh khắc viên mãn và đẹp nhất của tạo hóa.

Sự thanh thản và bình yên có được phải chăng khi hạnh phúc đã ngập tràn trong tim, khi không còn một chút băn khoăn và nghi ngại về điều gì nữa.

Ngay cả khi hoa loa kèn hết độ viên mãn và trở nên héo úa, nó cũng vẫn là loa kèn với những cánh hoa dù nhăn nheo nhưng ở lại mãi trên cành hoa. Tôi yêu cả thời khắc loa kèn rũ mình trên những cành hoa luôn vươn cao.

Yêu lắm một mùa loa kèn ngắn ngủi để lại nỗi nhớ khôn nguôi!
 
Ngẫm kỹ thấy người ta ví hoa hồng là biểu tượng của tình yêu cũng đúng. Tình yêu chỉ đẹp nhất khi nó còn là nụ, e ấp và chứa đựng nhiều điều bí ẩn. Khi không còn điều gì để khám phá về nhau nữa thì cũng là lúc tình yêu tàn tạ, héo mòn như cánh hoa hồng mong manh.




Nếu định nghĩa tình yêu chỉ là "sự khám phá những điều bí" ẩn thì có lẽ là chưa đi hết độ dài và chiều sâu của nó mất rồi , chị ạ !


---------
 
Nguyễn Thu Hiền đã viết:

Nếu định nghĩa tình yêu chỉ là "sự khám phá những điều bí" ẩn thì có lẽ là chưa đi hết độ dài và chiều sâu của nó mất rồi , chị ạ !


---------

Theo chị thì mình nên lập một topic nói về "Con gái Hà Nội gốc và tình yêu", chị thích nói về tình yêu lắm ;) :x

Trong topic đó chị em mình sẽ nói kỹ hơn về định nghĩa, độ dài, chiều sâu và những thứ khác nữa của tình yêu nhé, dĩ nhiên là dưới cách nhìn của một người con gái Hà Nội gốc :)
 
Đào Việt Nga đã viết:
Theo chị thì mình nên lập một topic nói về "Con gái Hà Nội gốc và tình yêu", chị thích nói về tình yêu lắm ;) :x

Trong topic đó chị em mình sẽ nói kỹ hơn về định nghĩa, độ dài, chiều sâu và những thứ khác nữa của tình yêu nhé, dĩ nhiên là dưới cách nhìn của một người con gái Hà Nội gốc :)

Em Nga mới lấy chồng có khác, nói chuyện về tình yêu có duyên hẳn lên... cần phát huy cho chồng (con) nhờ (j/k). Để mấy hôm nữa chị mở cái topic phục vụ các em nhé... tks...
 
Thông tin em .....ấy chồng là lưu hành nội bộ trong CAD Club thôi, sao chị Thảo lại phát sóng toàn quốc thế này :(( ứ... ừ...bắt đền đi...

Em là con gái Hà Nội mà chị, kiểu gì cũng có duyên ;;) không duyên ngang thì duyên dọc ;)
 
Ôi, nghe các chị, chị nào cũng chồng con, lấy chồng... mà thấy sao mình còn con đường dài trước mặt quá ^^ Rồi chẳng lẽ đến một lúc nào cũng sẽ phải... lấy chồng (?), có con... Nghĩ mà thấy chóng mặt rồi :p Bao h chị Thảo lập topic cho em vào hóng hớt học hỏi kinh nghiệm với nhé :D
 
Back
Bên trên