Con gái Hà Nội gốc.

Phạm Đức Hoài đã viết:
Hình như mấy bài gần đây của chị Thảo post trong topic này là chồng chị Thảo dùng nick của vợ post đấy :))
chuyển sang tâm sự vui buồn đi Trung :D

Ai lại vạch áo cho người xem lưng thế em, tks anyway, chị sẽ rút kinh nghiệm :))
 
Nghe mọi người nói về Hà Nội và con gái Hà Nội hay quá, nhưng đọc mãi em cứ thắc mắc:Có lớp nào luyện "Con gái Hà Nội gốc "không nhỉ? :D :D :D :D
 
Để xem có anh giai nào mở lớp thì chị em mình đăng ký học nhá :))
 
chà đã nói lag gốc thì lám sao mà luyện được nhỉ!!!!!thay đổi quê quán à:)
 
BÀI THƠ CHO EM

Anh gặp em giữa dòng đời vô tận
Định mệnh là đây hay chỉ tình cờ
Để rồi lại chia tay vì rất bận
Còn lại trong lòng chỉ những vần thơ.

Cảm ơn em, người con gái Hà Nội
Mảnh đất Thăng Long gió lộng, nắng vàng
Em dắt anh đi tìm về nguồn cội
Khúc hát ân tình anh mãi ca vang.

Em khiến lòng anh một lần xao động
Như nụ hoa kia run rẩy trên cành
Em đã đến cho đời anh giấc mộng
Với nụ cười, ánh mắt ngập màu xanh.

Trên bờ đá em đã ngồi im lặng
Tóc dài buông ôm rủ lấy vai gầy
Anh ngắm mãi tấm ảnh ngày em tặng
Trên bầu trời lơ lửng những làn mây.

Cô gái Thanh Trì sao xinh kỳ lạ
Anh dõi nhìn theo xao xuyến tâm hồn
Muốn nghiêm trang mà bồn chồn tấc dạ
Theo bước em về đến tận đầu thôn.

Dẫu muốn biết nhưng lại đành phải chịu
Bởi yêu em nên sợ mắt em buồn
Dù muốn hỏi nhưng ngại em phụng phịu
Sẽ dỗi hờn và tránh mặt anh luôn.

Sao lại thế, sao chỉ là tưởng tượng?
Bởi vì ta đang cách trở dặm trường
Niềm khao khát nên anh đành gắng gượng
Chôn chặt đáy lòng hơn một niềm thương.

Em là bến cho thuyền anh neo đậu
Là ngọn hải đăng sáng tỏ đêm dài
Là bướm trắng chập chờn trên hàng dậu
Là nụ hồng thắm đỏ có nhiều gai.

Anh là cánh chim trời đi biền biệt
Là gió lang thang lay động bức rèm
Là lữ khách nhớ thương hoài đất Việt
Ở nơi này đang có bóng hình em.

Anh sẽ nói với em rằng gắng đợi
Ở hai đầu vẫn sáng ánh trăng rằm
Đôi ta đó một niềm tin vời vợi
Bắc Nam hai miền nhưng chẳng xa xăm.

Em sẽ gói Hồng Hà làm quà tặng
Gửi đến người trai nơi miệt Sài Gòn
Nghe anh nhé! Hơi thở đầy tĩnh lặng
Đất Hà Thành cách trở núi cùng non.

Chào em nhé! Hẹn ngày mai gặp lại
Bắc nhịp cầu duyên kết chặt đôi mình
Khớp con ngựa, ngựa ô phi nước đại
Đón em về trong nắng ấm bình minh./.​
;)
 
Phan Nguyệt Anh đã viết:
Xem ảnh Tết Sơn post thì thấy mùng 1 HN trời nắng ấm nhỉ. Nhưng mà em Sơn ăn Tết ở Sing hay ở VN mà lại có được ảnh cả 2 nơi thế? Chợ hoa ở đâu mà trông nhộn nhịp thế hả em? Hẹn hò từ năm ngoái mà sang đến đây chị lại ngại không dám gọi điện cho cả em lẫn anh Thắng, đến bây giờ sắp về rồi vẫn chưa được diện kiến nhỉ (thêm được 1 trang nữa chưa không biết :D). Thảo ơi em mau gửi ảnh ăn Tết ở HN lên đây đi kẻo các mod lại vào đây đuổi chị em mình chạy mất dép bây giờ.

Chị Nguyệt Anh có đang ở SG không thế, em contact để diện kiến chị cái nào... :) .
 
Cuộc sống tự do nên con gái thời này cũng đòi hỏi những cái tự do của nó. Song họ không hiểu rằng, dù họ có tự do đến mấy, thì những cái tối thiểu của một người phụ nữ Việt Nam phải nên giữ. Giờ đây, có mấy người có thói quen dậy sớm nấu (ừm hay cứ cho là đi mua) bữa sáng cho cả gia đình đâu. Họ quen thói quen cho chồng ăn tạm gói xôi trên đường, con trẻ ăn quà ở trước cổng trường thay bữa sáng ấm cúng trong gia đình. Giờ đây cũng chẳng thấy mấy ai có thói quen cứ hàng tuần mang rèm, vỏ gối chăn ra giặt, cũng chẳng còn nghe thấy mấy tiếng cọ nồi niêu xong chảo. Giờ đây con gái thiên về hình thức bên ngoài hơn, họ coi rằng, đẹp là đủ. Song, đẹp rồi cũng tàn, giống như hoa nở rồi cũng lụi, còn cái không bao giờ tàn chính là cái cốt trong con người. Đâu rồi 4 cái chữ "công, dung, ngôn, hạnh" thời nay? Đâu rồi cái tính cần mẫn, dịu dàng, cam chịu của người phụ nữ Phương Đông. Bản thân mình, có thể nói là một người con gái song mang tham vọng của một người con trai. Diu dàng... giờ đang tập, cam chịu... cũng hơi khó vì tính chẳng muốn phải chịu ai, chuyện nữ công gia chánh cái gì cũng làm được để rồi.. cái gì cũng bị mẹ la là làm đoảng :). Vậy mà, sang bên này, nhìn mọi người sống như vậy => mình sống theo không được. Rốt cuộc trở thành một bà già khó tính!
Thử hỏi xem, mời mình ăn chè trong một cái nồi bên ngoài nhơm nhớp mỡ, để lâu không cọ, nó cặn lại thành những mảng vàng vàng nâu nâu (mà nồi inox đó => dễ cọ quá mà, nồi gang, nồi nhôm thì đã không trách làm gì) => nói thật là không dám ăn.
Rồi lại chuyện nấu tập thể, ôi, những cái bát, cái đĩa bị xước rồi đóng cặn vào, những cái chậu mà chẳng ai chịu cọ đáy cả, những cái chảo mà mọi người dùng đến nỗi cày cả mặt chảo, những cái lọ gia vị nhơm nhớp, dinh dính mỡ... ôi, còn trăm thứ mà nói.
Đòi hỏi là không nên, nhất là đòi hỏi những cái gì hoàn hảo lại là không nên nữa. Song những cái gì gọi là cơ bản của một người con gái thì không nên đánh mất.
Con gái, nhất là con gái ở Hà Nội, hơn con gái ở các nơi (thực ra cũng chẳng phải là hơn, mà đơn giản chỉ là khác) ở chỗ: gia đình là cái quan trọng, vì vậy rất chăm chút đến gia đình; sẵn sàng chịu thiệt thòi để giữ gia đình được êm ấm; và rất chú ý đến nữ công. Song giờ đây hình như con gái đã phớt lờ cái chuyện nữ công của mình. Ngay cả em có một người bạn gái rất thân, xinh đẹp, duyên dáng, học giỏi, tế nhị... vậy mà đã nói với em rằng: cần gì phải tập những thứ đó từ nhỏ, chỉ cần sau này, trước khi lấy chồng, đi học một lớp nấu ăn khoảng 3 tháng là đủ. Đấy không chỉ là quan niệm của mỗi 1 người, giờ đây, khá nhiều người cũng nghĩ như vậy... để rồi, không tự trang bị cho bản thân mình một cái gì cả. Ở cùng gia đình thì không sao, khi sang đây rồi, cuộc sống phải tự lập, mới thấy rằng có biết bao người không tự nấu cho bản thân mình ăn được, không tự khâu lại một cái áo bị tuột chỉ, không tự đan cho mình 1 cái khăn len ấm áp cho mùa đông được. Chán! Không biết thì phải học, chẳng ai trách cứ nhiều chuyện đấy cả, song hình như giờ mọi người chỉ chăm chút học này, học nọ, còn học nữ công thì không thấy nhắc đến.
Người ta có câu: người phụ nữ yêu bằng tai, người con trai yêu bằng bao tử => chắc chẳng cần bình luận gì thêm vì câu này thì ai cũng hiểu mà :D
 
Em sẽ gói Hồng Hà làm quà tặng
Gửi đến người trai nơi miệt Sài Gòn
Nghe anh nhé! Hơi thở đầy tĩnh lặng
Đất Hà Thành cách trở núi cùng non.

Chào em nhé! Hẹn ngày mai gặp lại
Bắc nhịp cầu duyên kết chặt đôi mình
Khớp con ngựa, ngựa ô phi nước đại
Đón em về trong nắng ấm bình minh./.

đọc đoạn này mình nhớ 1 bài hát tên "Hà Nội có em" có đoạn 'Buổi chiều nhớ em, dường như tiếc thu đường lá thu rơi vàng, ngập ngừng bước chân dạo quanh phố đông lòng nhung nhớ ai. Hà Nội em ơi có biết nơi đây Sài Gòn hôm nay mong lá thu rơi, tìm lại mùi hương trên mái tóc em trong những đêm ta bên hồ. Hà Nội có em cùng bao kỉ niệm dìu bước bên nhau về, cùng nhìn lá rơi, cùng bao ước mơ mình yêu mãi thôi. Mặt hồ trong xanh soi bóng đôi ta, ngồi kề bên nhau anh nắm tay em, 1 ngày dịu êm anh nói yêu em, anh nói yêu em mãi thôi. Xa nhau rồi mà lòng mình không xa cách, giữa trưa hè Sài Gòn anh bỗng nhớ thu vàng, nhớ em, Hà Nội ơi. Ước 1 ngày thật gần ta chung bước, cùng nhau hát với những khúc ca tình yêu, nắm tay nhau giữa Đông Đô, nhớ trong tim Hà Nội có em'

Giai điệu rất...thế nào nhỉ, rất Hà Nội.

Cẩm Hà,
 
hehehe, nghe cả nhạc nữa thì thấy hay còn đọc lời ko có những chỗ hơi...dở hơi tẹo kiểu như dường như tiếc thu đường lá thu rơi vàng trong những đêm ta bên hồ v.v... Làm mình nhớ chuyện đi rình và đếm đôi (chuột) ở các Hồ! hị hị hị :D


Cẩm Hà,
 
Nào thời nay con gái Hà Nội gốc mấy ai giữ cho mình được những tính cách giống các bà, các mẹ... "Con gái gì mà cãi nhem nhẻm, chả biết nấu nướng suốt ngày mở miệng ra là con bz học, để đến bố cũng đem quần áo đi giặt cho"... thì Hà Nội ở đâu nhỉ?? hic... :((
 
Lâu quá ko có ai post bài trong này nhỉ ^^, càng xa HN lại càng nhớ nhiều hơn, bây giờ em cũng biết nấu ăn tạm tạm, thấy mình giống cô gái HN gốc nhiều hơn tí tẹo :p
 
HN đang mùa hoa sữa đấy ! sáng sớm hoặc tối khuya ở hồ gươm thơm cực ! vì ở đấy có ít nhưng toàn cây to , đường ít bụi , khói xe nên nó mới thoảng qua ! chứ như đoạn nhà mình thì sặc vì hoa sữa !, ra chỗ ấy ngồi thi thoảng lại có bóng hồng lướt qua ==> phê !
chỗ hàng đậu cũng đẹp :D
 
Sao Bảo Thư và Ngọc lại lôi topic này lên thế này? Chị cũng có tình cảm đặc biệt với nó... vào đây viết tiếp chút gì đó nhỉ...
--------------------

Ở rất xa em nhớ về Hà Nội

Hà nội vàng...Hà Nội mùa thu...

Những đường phố vắng heo hút gió

Lá cây đánh dấu bước chân về


Ở rất xa em mơ về Hà Nội...

Chiều phủ Tây Hồ có khói sương...

Ai còn đến thắp nén hương cầu nguyện

...Nghe xa xôi...vỡ một khúc chuông...


Ở nơi này em nhớ về Hà Nội

Hồ Tây về thu còn nao nức trăng vàng?

Tóc em mượt...mùa thu thì mềm lắm

Bài thơ xưa giờ theo gió lang thang...


Tận trái tim mình em nhớ về Hà Nội

Những mái phố cong, rêu năm tháng phủ mờ

Một chiều trắng mưa về phố cổ

Ta với người chung một chiếc ô...


Tận trái tim mình... em mơ về Hà Nội

Hà Nội chiều thu còn rực rỡ mơ màng

Hà Nội mùa thu có em ngồi hát

Hà Nội trong lòng...Hà Nội nhớ thương
 
Nguyễn Thu Hiền đã viết:
Sao Bảo Thư và Ngọc lại lôi topic này lên thế này? Chị cũng có tình cảm đặc biệt với nó... vào đây viết tiếp chút gì đó nhỉ...
--------------------

Ở rất xa em nhớ về Hà Nội

Hà nội vàng...Hà Nội mùa thu...

Những đường phố vắng heo hút gió

Lá cây đánh dấu bước chân về


Ở rất xa em mơ về Hà Nội...

Chiều phủ Tây Hồ có khói sương...

Ai còn đến thắp nén hương cầu nguyện

...Nghe xa xôi...vỡ một khúc chuông...


Ở nơi này em nhớ về Hà Nội

Hồ Tây về thu còn nao nức trăng vàng?

Tóc em mượt...mùa thu thì mềm lắm

Bài thơ xưa giờ theo gió lang thang...


Tận trái tim mình em nhớ về Hà Nội

Những mái phố cong, rêu năm tháng phủ mờ

Một chiều trắng mưa về phố cổ

Ta với người chung một chiếc ô...


Tận trái tim mình... em mơ về Hà Nội

Hà Nội chiều thu còn rực rỡ mơ màng

Hà Nội mùa thu có em ngồi hát

Hà Nội trong lòng...Hà Nội nhớ thương

Hà Nội đang chuyển mùa đấy các em ạ, bây giờ là thời điểm thời tiết đẹp nhất trong năm... khơi nguồn cảm hứng để viết tiếp cái nhỉ.... tks :) :x
 
Thảo Viết tiếp đi, Hà nội sắp chuyển mùa, Tuấn lại có hứng ngồi cổ vũ rồi... Welcome Thảo trở lại với Con gái Hà nội gốc :)
 
Hà Nội có chuyển mùa thì vẫn là Hà Nội... Mỗi mùa có một vẻ đẹp riêng... Mùa thu là sự kết thúc thì mùa xuân sẽ là một sự khởi đầu mới...hoàn toàn mới... Rất tiếc là em không thích mùa đông ---> buồn lắm!

Có anh Tuấn vào cổ vũ kìa, chị Thảo viết tiếp đi!
 
images339156_thanhmai01.jpg


Người Hà Nội


Có khi nào trong ta tự hỏi
Nơi sinh ra được chọn bao giờ?
Từ khi trái tim biết nói thành lời
Đôi uyên ương đã chung lời hẹn ước.


Có phải em sinh ra từ kiếp trước
Để kiếp này trả nợ cho anh
Người tình trăm năm là mối duyên đầu
Bởi yêu quá nên trở thành day dứt.


Cả thành phố ngủ... một mình ta thức
Trao tấm chân tình gửi gió Mùa Đông
Hà nội ơi, Người hiểu thấu nỗi lòng ?
Đã lỡ đa mang của một thời con gái...



Giữa chốn đô thành bỗng trở nên nhỏ dại

Từ giã ra đi không chút bồi hồi
Bỏ mặc thời gian cứ lặng lẽ trôi
Để hôm nay xót xa về ...quên lối.


Mắc nợ Người Tình Trăm Năm Hà Nội
Lại hẹn kiếp sau xin được quay về ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
pho1.jpg



Mưa Hà Nội


Trời lại mưa rồi, Hà Nội ơi

Trên vòm sấu, mùa thu không còn nữa

Phố trơn nắng, nắng tàn nơi bậc cửa

Chẳng có ai đầu trần, và ngốc nghếch như em….

Trời lại mưa rồi, câu hát cũ ai quên

Dòng tóc ướt, chẳng ai còn xa xót

Trên dốc cao, em dỗ mình đừng khóc

Giọt mưa hiền mà quất đến thật đau

Trời lại mưa rồi, mà sao nỡ quên nhau ?

Hà Nội vắng một tiếng cười góc phố

Chỉ tại mưa thôi, lại thấy mình đang nhớ


Bánh xe vòng quanh quẩn chỉ đường quen...

Trời lại mưa rồi, Hà Nội ướt như em

Quạnh vắng quá, gánh hàng hoa sũng nước

Giá mà quên một lời nguyện ước

Chẳng bao giờ thành của tuổi hai mươi

Trời lại mưa rồi, Hà Nội của em ơi ….
 
Bài " Ở rất xa em nhớ về Hà Nội..." có phải bạn Hiền viết không vậy?
Dù thế nào mình cũng mong mọi người ghi rõ nguồn gốc các bài post trên này ra, dễ dàng cho người đọc và ban biên tập hơn. :)
 
Back
Bên trên