Em là em hơi bị nể chị Hiền đấy nhé =D>
>- :x . Chị 1 mình chống lại băng đảng Mafia thì công nhận là gấu biển thật đấy. :mrgreen: Em mà là chị em chả có gan xâm nhập vào xào huyệt nơi chúng địch đầy rẫy hiểm nguy đạn bay vèo vèo thế đâu
Mà thảo luận là cứ phải đa chiều mới xôm nhà xôm cửa chứ, phỏng ạ.
chị Hiền đã viết:
Chị vẫn còn nhớ khoảng 8, 9 năm trước đây, mỗi lần ngồi phân tích bình luận một TPVH hay một bài thơ nào thì phải sếp quanh mình đến cả chục quyển sách lí luận phê bình, rồi sau đó trích dẫn đủ những thứ kiến thức bác học rất "hoành tráng" của những người nổi tiếng... đôi khi chả ăn nhập gì với tác phẩm cả... chỉ làm cho bài viết của mình có vẻ hoa mĩ và "có học" mà thôi.
Nhưng sau đó... nếu như bọn em thực sự có niềm đam mê và đi theo nghiệp bút nghiên thì sẽ thấy cần phải giữ một cái nhìn rất đơn giản, rất khách quan và có tính chất tìm tòi khám phá của riêng mình hơn là copy and paste những lời đàm luận của Khổng Tử, Mạnh Tử, Macxim Gorki, Banzac...hay những nhà lí luận phê bình nổi tiếng. Đọc thoáng qua có vẻ hoa mĩ nhưng thực chất nó chẳng ăn nhập gì, thậm chí hoàn toàn sai lệch với nội dung nghệ thuật của tác phẩm.
Đúng, bọn em hay copy and paste chị Hiền ạ. Nhưng mà là copy and paste những lý luận của người khác mà nói lên được cái nhìn, xúc cảm của bọn em.
Nếu chị không
cảm được truyện. Chị sẽ không
hiểu được truyện. Theo lẽ tự nhiên.
ví dụ như một tác phẩm mang tính "thị trường" gợi trí tò mò và hiếu kì của người đọc như "Cánh đồng bất tận" mà lại được ca ngợi là "giàu chất nhân đạo và thấm đượm tình người" như đang phân tích "Lão Hạc" hay "Gió lạnh đầu mùa" thì đúng là "chưa được chín" đâu!
1. Truyện CDBT của NNT cũng như truyện Bóng đè của DHD là những truyện dành cho độc giả nhiều trí tuệ mà ít năng lượng. Cho nên thú thực chúng em đọc đến những chi tiết dục tính mà chẳng cảm thấy kích thích, hay phấn kích gì cả.
(Em nói 'chúng em' vì em nghĩ em có thể liên hệ về cách nghĩ, cách cảm với nhiều anh chị em ở đây mà thích CDBT.)
Cho nên có chăng là tác phẩm như tấm gương soi hồn người. Người thanh trong nhìn vào sẽ thấy thanh trong. Người dung tục nhìn vào sẽ thấy dung tục. (Em biết, luận điểm này rất sáo mòn. Nhưng đơn giản vì nó đúng.)
2. Chất nhân đạo và thấm đượm tình người của CDBT được thể hiện đậm nét nhất ở đâu? Ở chỗ 2 chị em Điền sống và lớn lên thiếu hụt tình thương, tình yêu, sự quan tâm và thừa mứa sự thù hằn, căm ghét, tàn nhẫn đến thế mà vẫn không hề mất đi cái tính nhân bản trong con người mình. Thậm chí chúng lại càng khao khát, ước vọng mãnh liệt hơn tình thương yêu thương đó và càng gồng căng hồn mình lên để ấp ôm, gìn giữ, nuôi sống những 'trái tim người' mà đã bị thương tổn, bỏ rơi, thoi thóp ấy với mọi người, mọi vật bằng mọi cách, mọi giá, ở mọi nơi, trong mọi lúc.