Buổi chiều hôm ấy, mới 4h mà cảnh vật đã xám ngắt, trời mưa rả rích mãi không thôi. Bờm vừa đáp chuyến bay từ Hà nội vào, liền có xe đón về khu nhà ở cho sinh viên của trường Fulbright, một ngôi trường do chính phủ Mĩ lập ra từ bốn năm nay tại Sài gòn để đào tạo “midcareer students”. Căn nhà toạ lạc dưới bóng cây cổ thụ rợp mát, có sân rộng, vườn sau khoáng đạt; cỏ mọc thẳng đều tăm tắp. Bờm đứng lặng yên ngắm nhìn cảnh vật. Bên cạnh nó là chậu mai chiếu thuỷ cao bằng đầu người, nhưng đã chết khô vì không có ai tưới từ lâu… Cậu thấy rất hài lòng với căn nhà, có lẽ nó sẽ giúp ích nhiều cho chuyến công tác thực tế này.
Đang xoay sở với đống hành lý của mình, tự nhiên Bờm như cảm thấy có người ở gần. Thì ra là một cô gái trẻ ngay nhà bên. Cô đang khẽ đung đưa trên một chiếc xích đu xinh xắn ngoài sân, trong tay cầm một cuốn sách. Cô bé có làn da trắng muốt không son phấn làm nổi bật mái tóc dài óng mượt, đen tuyền buông xuống bờ vai mềm mại. Bờm lặng yên một hồi, ngẩn ngơ trước vẻ ấn tượng của cô bé dễ thương kia. Nó đoán chắc cô cũng là một học sinh cuối cấp đang thử việc như mình. Bất chợt cô bé ngẩng lên mỉm cười về phía Bờm làm nó thoáng đỏ mặt. Nhưng rồi gần như lập tức, nó lấy lại được sự tự tin vốn có, vẫy tay chào lại cô rồi trở vào nhà, tiếp tục với mấy cái vali to tướng nằm ngổn ngang. Trong lòng nó lâng lâng một cảm giác khó tả…
Một thời gian sau, Bờm bắt đầu lao vào nghiên cứu kinh tế của miền Nam và đồng thời, vừa phải học ôn cho kì thi SATII - US history sắp tới, vừa lo viết application essay. Công việc thật vất vả nhưng nó luôn cống hiến hết mình và lấy đó làm niềm vui. Với lại nó cũng đã biết được ít nhiều về cô bé hàng xóm dễ thương kia. Trang, như bạn bè vẫn thường gọi cô, thật tình cờ, cùng bằng tuổi Bờm và là học sinh trường PTTH Lê Hồng Phong… Cô bé ấy vẫn thỉnh thoảng xuất hiện, ở trước mắt anh chàng và cả trong những giấc mơ…
Chiều muộn ngày thứ 7. Vừa về từ chuyến đi thực tế ở Cần Thơ, Bờm được mấy người bạn rủ đi hộp đêm chơi. Sau một thoáng lưỡng lự, nó đồng ý. Có lẽ cậu ta muốn tự thưởng cho mình một tối vui vẻ sau cả tuần làm việc căng thẳng. Vả lại đây cũng là một cơ hội để đi thực tế thêm về thành phố này.
Sài gòn ban đêm đông vui nhộn nhịp hơn hẳn Hà nội. Dù chuông đồng hồ đã điểm 12 giờ , nhưng những ánh điện vẫn được thắp lên hai bên phố, làm rực sáng khung cảnh đêm đô thành. Quả vậy, nơi đây đã từng là thủ đô của miền Nam Việt Nam trong thời chiến, là biểu tượng của thịnh vượng, phồn hoa - bậc nhất ở Đông Nam Á. Dù trải qua biết bao biến động của thời thế, hạnh phúc có, đau thương cũng có, nhưng Sài gòn vẫn còn giữ được những nét tráng lệ,hào hoa rất riêng và luôn xứng đáng là niềm tự hào của người Việt Nam, xứng đáng với danh hiệu mà người Pháp tặng cho nó khi đặt chân tới đây vào đầu thế kỷ trước, là “hòn ngọc Viễn Đông”…
Dừng chân tại một hộp đêm trên đường Tự Do, con đại lộ đẹp nhất nằm ở trung tâm thành phố, mấy đứa bạn liền lôi nó vào trong, Bờm vẫn còn chút gì đó gượng gạo. Nhưng vừa bước vào nó đã thấy khác hẳn. Một không gian có vẻ hơi chật hẹp cho những đám thanh niên đang chen lấn. Họ, hoặc đang lắc lư trong những điệu nhạc điên cuồng, hoặc túm tụm thành từng đám cười nói rôm rả. Không khí ấy làm nó thấy nóng ran, có lẽ không có lí do gì cản trở nó tiếp tục chuyến đi ‘thực tế’.
- Tìm hiểu kinh tế thôi chưa đủ, tôi muốn khám phá luôn về cuộc sống của giới thanh niên Sài Gòn.
Bờm hùa vào lũ bạn và đám thanh niên kia, bắt đầu lắc lư theo những vũ điệu sôi động. Mỗi người có một điệu nhảy riêng, chẳng ai giống ai, mà cũng chẳng sách vở nào dạy cả. Cái cảm giác như được thoát li ấy thật mới mẻ, nó làm Bờm thấy thư giãn, quên hết đi những đống tài liệu kinh tế và SAT II đang nằm la liệt ở nhà.
Điệu nhạc vừa kết thúc, cũng là lúc anh chàng thấm mệt. Mồ hôi đầy trên mặt, chảy ướt đầm cả áo nhưng Bờm thấy rất vui. Nó lại bàn ngồi, nhìn vào đám đông vẫn đang như điên dại trong khúc nhạc tiếp theo, mà cười sảng khoái. Bỗng nhiên, có một người lại ngồi cạnh nó với hai cốc rượu trong tay. Bờm giật mình quay sang:
-Ơ Trang, sao bạn cũng ra đây à?
Bờm hơi ngạc nhiên vì nó chả nghĩ rằng chỗ ồn ào này có thể thích hợp với Trang. Cô bạn hàng xóm tối nay trông thật khác trong bộ váy ngắn và đôi boots nâu nhạt. Chính xác là cô bé trông còn xinh hơn ngày thường.
-Ừ, thỉnh thoảng vào tối thứ 7, Trang vẫn …
Đang nói dở, Trang vẫy tay chào một anh chàng đi lướt qua.
… Trang vẫn ra đây chơi.
Thế à? Bờm mới vào lần đầu, thấy ở đây vui thật.
Thôi, ngồi đây làm gì. Vô trong nhảy với Trang.
Cô bé nắm lấy tay Bờm rất tự nhiên làm nó thấy hơi ngại.
-Vừa nhảy một hồi rồi, nghỉ tí đã. Trang cứ vào nhảy đi.
-Vậy hả? OK, Trang dzô đây!
… Tiếng nhạc ồn ã vẫn đều đều dội vào tai. Bờm ngồi yên lặng, chốc chốc lại nhấm nháp cốc Dilmah bá tước, cái loại cổ điển ưa thích của chàng. Giữa đám trai gái lắc lư trên sàn nhảy, con mắt nó vẫn tìm thấy Trang. Cô bé nhảy rất bốc, chuyên nghiệp hơn nó tưởng. Lúc nhảy, trông cô rất dễ thương. Mái tóc xoã tung, miệng cười thật tươi cùng với dáng người lý tưởng đang được thả rơi vào điệu nhạc. Bất chợt, Trang cũng nhìn về phía Bờm, rồi vẫy vẫy gọi nó lại. Anh chàng mỉm cười, rồi không chậm một giây, chàng tiến về phía Trang. “Cảm giác lúc này còn tuyệt vời hơn ban nãy nhiều,” cậu nghĩ bụng, “mình đúng là một thằng ngốc khi cứ ngồi ì ở đằng kia.”
…Tiếng nhạc sôi động dừng lại, thay vào đó là một bản ballad êm ái khác thường. Trang mỉm cười nhìn nó:
-Cùng nhảy nhé!
Rồi cô vòng tay qua vai Bờm, còn nó cũng chẳng ngần ngại vòng tay ôm lấy cô. Giai điệu dịu dàng, và hơn thế là Trang, làm Bờm thấy lâng lâng một cảm giác khó tả. Một hồi lâu sau họ kéo nhau ra bar ngồi. Trang làm liền một lúc mấy ly rượu mạnh. Thấy vậy Bờm vội can:
-Dừng đi, Trang say rồi đấy!
Nhưng Trang liền bá lấy vai nó rồi chuốc cho một ly đầy. Chỉ trong chốc lát, Bờm đã uống hết ly rượu đâu tiên trong đời. Nó thật sự choáng ngợp bởi men rượu cháy trong cổ họng. Mọi thứ xung quanh mới đầu đảo điên, rồi mờ mờ ảo ảo cho đến khi tối đen như mực .
Rồi Trang dìu nó đi dưới cơn mưa nặng hạt đến khu phòng nghỉ phía sau quán .Nàng đặt nhẹ chàng nằm lên chiếc giường đôi ở cuối phòng . Ánh sáng vàng hiu hắt của chiếc đèn ngủ thay cho đèn tuýp .Và cửa phòng được khoá chặt lại …
Nghe Bờm nói đến đây, tôi vớ lấy cốc bia rồi tu ừng ực. Suốt từ nãy đến giờ, tôi với thằng Minh cứ thay nhau ‘thật á?’, với ‘thế à?’ rồi mắt tròn mắt dẹt nghe Bờm kể.
-Xong sao? Tiếp đi Bờm!
Được rồi! Thế là tôi nằm mê mệt chả còn biết gì nữa. Đến sáng hôm sau, tôi thấy mình đang nằm trên cái giường trải đệm trắng toát. Tỉnh dậy thấy đầu đau như búa nện, ngồi một lúc mới nhớ lại chuyện đêm hôm trước. Tôi hoảng quá, thấy áo sống mỗi thứ một ngả, còn ví tiền lục mãi không thấy đâu. Thế là bao nhiêu tiền dành dụm lâu nay để vào Nam chơi mất hết, đến triệu bạc chứ ít đâu. May mà có nhà người quen không thì đến là ăn mày về Hà Nội.
-Thế còn Trang? – tôi xốt xắng
-Tôi về thì thấy mọi người bảo nó đi du lịch rồi, cho đến hôm tôi ra sân bay đã thấy nó về đâu. Mà thôi quên nó đi. Sau bữa đó, tôi sợ quá, cứ nơm nớp lo vì thấy mụn mọc đầy mặt này. Chưa bao giờ tôi bị thế này.
-Thế ai bảo là ông bị giang mai? - thằng Minh trợn mắt hỏi
-Thì tôi chỉ biết mua mấy quyển sách y học về tìm hiểu thì thấy đúng là triệu chứng bệnh ý mà.
-Chết thật, thế ông đi khám bác sĩ chưa?
-Chưa, tôi khiếp lắm. Mới từ sân bay, đã dám về nhà đâu, đang lang thang trên đường thì thấy hai chú.
Minh thở dài còn tôi vội đưa cho Bờm địa chỉ một phòng khám tư quen biết.
Chúng tôi chia tay nhau khi trời đã tối mịt, lòng xen lẫn những cảm xúc lo lắng và hi vọng…
(còn tiếp)
Chú ý: Đây là một bài học để đời để mỗi người chúng ta không bao giờ mắc phải những ‘trò lừa cao cấp’ như vậy nơi đất khách quê người !!!
(với sự tham gia của hai nhà văn trẻ Lê Tuấn Minh và Trần Xuân Bách)