Anh 1 uiiiiiii <!--@- RELoaDED -@--!>

Hic :( cuối cùng thì cũng đến SB rồi :(( 2 ngày vừa rồi thật là kinh khủng :| thời tiết vì cứ gió đùng đùng, tuyết bay vèo vèo :)) chỗ thì ngập B-) chỗ thì đóng băng :D dã man thật :D hic chả biết bao giờ trời nó mới ấm lên nữa :D tình hình lớp mình thế nào? chơi bời đú đởn gì k :D
 
Uh nghe nói Mid West bão tuyết ghê lắm, Minh có làm sao ko?

@Toàn: BT về 3 tháng rưỡi, 16/5 đến Nội Bài, 2/9 đi ^^
 
Minh ui anh thấy cái số 3 có vẻ ổn nhất em ạ! ^.^
Bảo Thư tháng 5 về hả em? Thế thì chúng ta lại được dịp tiếp đón các bạn về thăm quê bằng những trò lố rùi! Take care nha em!

"CUỘC ĐỜI CÓ THẾ THÔI!", hic hic ke ke ặc ặc...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
mịa, số cũng khổ, chẳng bao h ở nhà được vào những ngày lễ lớn cả :(
 
hí hí, BT về lâu phết nhờ >:-D< lớp mình lại đi đú. :drummer:

Bạn Toàn thật là [-( đc về là may lắm rồi >:) được voi đòi Hai Bà Trưng b-)
 
Hành trình của thuyền trưởng Jack Parrot

Học hành căng thằng, ngồi viết nhanh truyện này cho nó đỡ ấm ức.

Xem phần 1 tại đây
Xem phần 2 tại đây
Xem phần 3 tại đây

Truyện dài kỳ câu khách li bì

Hành trình của thuyền trưởng
Jack Parrot


Tập 4: Thương một người (đồng thời là chương IV)

Ngay sau khi Nhật Hoàng có lệnh, tôi cùng một số đông tù binh xa lạ được đưa xuống thuyền lớn để đến tỉnh Harubana. Cuộc chia tay với Nhật Hoàng thật bùi ngùi xúc động dù ngài không ra tiễn, cũng chẳng dặn dò gì thêm, chẳng quà biếu xén đi đường...

Trên boong tàu, với bản tính xởi lởi và hòa đồng, tôi bắt chuyện với rất nhiều tù binh khác xung quanh.
- Anh bạn tù được bao năm rồi?
- À, chúng ta không phải là tù đâu, mà chỉ gọi là trại viên trại cải tạo Harubana thôi. Tôi cũng mới vào đây. Ở nhà vợ tôi nói nhiều quá nên tôi phải ăn cắp để vào đây cho trật tự. Với cả ăn cắp vừa có đồ dùng không phải bỏ tiền mà lại được đi cải tạo thế này cũng không tệ, nhất là khi trời đẹp thế này, để tôi kể cho anh nghe...
Tôi lân la đến một đám đang quây qanh một chiếc bàn. Họ đang chơi trò "Ô chữ nhiều màu". Trò nơi chơi rất khó, nhưng rất thú vị. Nếu đổ xúc xắc vào ô xanh thì được hát một bài và trả lời câu hỏi. Nếu vào ô đỏ thì phải nhường cho người sau. Nếu vào ô vàng thì thôi vì không có ô vàng trong ô chữ.
Tôi cũng đi thử vài nước. À, đây rôi, ô xanh. Tôi cất giọng hát:
Bánh mì nóng giòn
Chiều nay đi qua nhà tôi đấy
Tôi ngồi tôi đợi
Mà sao không qua là thế nào?

Tất cả bạn bè mới quen vỗ tay tán thường: Thịch thích thích thịch (tay bọn họ to như chân voi vậy!)
Tôi nhìn ô số 13 và đọc câu hỏi:
Cái gì vừa ngắn vừa dài
Có một con mắt trên hai cái đầu?

Tôi chớp mắt hai giây và buột miệng
Có cái đếch nào?!
Tất cả bạn bè hò reo vang dội - đáp án là "cái đếch!". Mặc dù tôi cũng chẳng biết nó là cái gì với người bản xứ, nhưng thôi, cứ tỏ ra là mình giỏi giang.

Trong lúc chơi ô chữ rôm rả, có một anh bạn mật hiệu là Ư-ên-chan kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về người chủ của ô chữ này. Cô ấy đang ở trên đỉnh cao danh vọng, đang thành công nối tiếp thành công với ô chữ kỳ diệu này thì bỗng nhiên, có tin đồn "Cô bị bướu cổ sắp chết!". Dù chẳng biết thực hư thế nào, nhưng mọi người đều đau buồn thay cho cô ấy. Đột nhiên, cả boong tàu im lặng, dành cho cô ấy hai phút tưởng niệm.

Tôi cũng buồn lắm. Một cảm giác như có giun bò trong ổ bụng khiến tôi vô cùng ủ dột. Tôi biết, bênh bướu cổ không gây ra tác hại gì ngoài việc suy giảm nhan sắc. Ấy vậy mà phải chết vì căn bệnh vớ vẩn này thì đau lòng ghê gớm lắm. Tôi ngước nhìn lên bầu trời cao xanh như tàu lá, đọc một bài thơ với bao cảm xúc:
Ô vàng ô đỏ ô xanh
Thế mà bỗng chốc cô thành bệnh nhân
Mặc dù chúng cháu không thân
Nhưng mà chúng cháu muôn phần xót thương
Cháu mong cô sẽ tăng cường
Thể lực hoành tráng ra giường cho nhanh
Dù sao đời vẫn còn xanh
Chúc cô lành bệnh nhanh nhanh trở về
Ngoài mặt chúng cháu hề hề
Trong lòng rất muốn cô về với ô
Ô xanh ô đỏ đợi cô
Chúng cháu sẽ đến mang ô màu vàng...


Đột nhiên, cả boong tàu phá lên cười trong hai giây, đúng hai giây không hơn không kém, tôi cam đoan, và rồi bật khóc thương cho một người phải chịu tiếng đồn ác ý...
_________
Ghi chú:
  1. Bài hát bánh mì được hát theo nhạc "Tan trường tan trường..."
  2. Ô chữ nhiều màu và cô gái thực ra có nguồn gốc tư viêc chị Diễm Quỳnh không dẫn "Trò chơi âm nhạc" nữa và bị đồn là Ba-ze-đô sắp chết!
  3. Bài thơ do lớp tiếng Nhật của tớ làm để thể hiện sự chia sẻ với cô "Chị Diễm Quỳnh"!
 
:)) =)) =D> Bố càng ngày viết càng hay nha :D Có định thử viết văn ko bố :)) :x
 
Ối jời, chết cháu. Bà chịu cháu thật đấy:))=)) Bóa tay. Tình hình là trình văn chương của cháu ngày càng lên hạng đấy:D Mệt thật:))
 
Tớ xin chúc mừng ngày phụ nữ Việt Nam ạ :D Mong các bạn gái trẻ đẹp lớp mình sớm sớm có chồng :"> Tớ xin hết :">
 
chào cả nhà :D tình hình sao rồi ;;) hic thế là SB cũng hết rồi :( thứ 2 lại đi học, chán quá :| mà hôm nay là ngày đầu tiên ở đây trời mưa sau mấy tháng liên tục chỉ có tuyết và mưa đá :( (vì nước rơi xuống bị hóa đá luôn :(() thế là spring cũng đến thật :| mình điên quá chả biết đang viết cái gì nữa :| hix
 
Truyện chưởng rẻ tiền

Tình hình là Bảo Thư chính ra là nhiệt thành ủng hộ sự nghiệp "Văn chương lai láng chảy tồ tồ. Thơ từ dào dạt tỏ mùi tre ngâm" của bố :D Cảm ơn con nhiều nhé. :x

Mà tình hình là mình đang tìm cách để cho đầu óc thanh thản trước một cái giờ xác định (Phương Tây gọi là giờ G:-B) nên sau đây xin sáng tác nhanh một phần truyện kiếm hiệp rẻ tiền dành tặng các bạn hiền :x
________________

...Sáng hôm sau, khi mặt trời mới lấp ló ngọn tre, ta và Thúy Xéo Chẻ còn say giấc nông. Do tá túc tại dinh cơ của Chủ Tỷ Bà Bà nên có điều không tiện, ta và nàng phải mỗi người nằm trên một đình màn. Chủ Tỷ Bà Bà sau khi gọi chúng ta dậy và thết đãi điểm tâm thì vừa tới chính Ngọ.
- Khách quý đây họ Ngọ nên không còn giờ nào đẹp hơn để bá cáo hôn sự cùng thiên hạ!
Nói đoạn, Bà Bà dẫn bước bọn chúng ta lên đàn đã lập sẵn ở lưng chừng ngọn núi sau dinh thự. Trên đấy,ta và Thúy Xéo Chẻ chỉ có thể ra ám hiệu mà không nói được do gió thổi quá ư là mạnh mẽ. Bà Bà nhảy lên đỉnh chiếc lọng lớn thêu hình đôi Phụng Điểu Giỡn Vân, Kim Long Đùa Nguyệt, cất giọng sang sảng:
- ...........
Trên cao gió lớn thế này, Bà Bà dồn kình lực vào Khẩu Môn, phát tiếng lớn và nặng, theo gió lớn mà truyền đi muôn phương. Kỹ thuật này gọi là Thiên Vạn Lý Truyền Âm. Ta và Thúy Xéo Chẻ nhìn theo khẩu hình của Bà Bà mà đoán ra nội dung bá cáo:
- Hỗn mang sinh Thái Cực, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bat Quái sinh Vạn Vật. Thiên tạo nhân gian có đôi có cặp, nay Ngọ Tiên Sinh và Thúy Xẻo Chẻ theo ông tơ bà nguyệt mà nên nghĩa phu thê. Nay bá cáo cùng thiên hạ để toàn thể gia quyến gần xa, bạn bè vạn lý biết được mà mừng cho. Cầu chúc cho Lưỡng Nhân sinh Tứ tử, Bát tôn, con cháu đời sau vinh danh giang hồ!
Ta và Thúy Xéo Chẻ mừng lắm. Đến giờ Dậu hôm đó, ta và nàng cáo biệt Chủ Tỷ Bà Bà lên đường ngao du sơn thủy. Bà Bà hết lời giữ lại, nhưng hảo ý khó giữ chân quân tử.

Tầm chính Tuất, ta và Thúy Xéo Chẻ đã đi khá xa. Nàng không theo kịp khinh công của tả nên đã mệt mỏi lắm. Ta đành chọn một ngôi miếu hoang trú chân.

Sau khi vào miếu đốt đèn, và tĩnh tọa luyện công, Thúy Xéo Chẻ cũng hồi phục sức lực, nhưng đêm đã tối lắm rồi đành phải ngủ lại miếu hoang vậy. Trong lúc ta và nàng đang kiếm rơm lót sàn thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gió rít rất là ghê sợ.

Ta và nương tử bước ra sân hét lớn:
- Kẻ nào dám quấy rầy phu phụ ta?​
Thình lình, một tiếng hét lớn phát ra:
THANH LA!
Lập tức, có hai luồng kình lực tạo hình Thanh La khổng lồ lao đến. Ta nhanh nhẹn ngả sang cắp lấy Thúy Xéo Chẻ bay lên cao tránh kịp. Hai Thanh La Khí Lực đánh sập mái trước của miêu hoang.
Nuơng tư ta thấy chỗ trú chân bi đánh cho tan hoang thì trong lòng vô cùng là tức giận. Nàng đảy ta ra một bên, vận khí. Đoạn, nàng hét lên thỏ thẻ:
- Một buổi sáng đẹp trời
Tức thì toàn bộ khí lực dư thừa dồn vào khoảng không trước mặt nàng
- Ông ý dậy mở cửa sổ.
Nàng mở rộng hai tay, dồn nội lực nén khí.
- Một cơn gió ào qua... Ông chết luôn!
Câu nói dứt cũng là lúc khí nén được phóng đi ào ạt, cuốn phăng cây cối xung quanh, nhằm hướng mà Thanh La Khí Lực đã tới.
- NÃO BẠT!
Một dàn trống đồng từ khí lực lao ra đạp vào khí lực của nàng nổ lớn. Âm thanh thật là đinh tai nhức óc.
Ta vội phi thân tới chắn trước Thúy Xéo Chẻ. Từ trên ngọn tre trước mặt, một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt đánh THỊCH một cái. Người này dáng khá quen thuộc - người cao, các bộ phận đều dài, nước da trắng hớn, quanh người đeo những vật hình dài. Người đó tiến lên vượt khỏi bóng ngọn tre, để ánh trăng rọi bạc nhược khuôn mặt.

Ta và Thúy Xéo Chẻ bất thần, không ai bảo ai, cùng quỳ xuống:
- Bái kiến cha!
Giật mình, ta quay sang nhìn nương tử, bắt gặp ánh mắt thảng thốt của nàng.
Trước mặt là cha của hai bọn chúng ta - dân gian quen gọi là Phùng Đồng Lão do tính tình tuy già mà nghich ngợm.
- Hai tên nghiệt chủng súc sinh. Các người đều là con ta mà dám ...! Thật là không thể chấp nhận. Hôm nay ta quyết trừ khử hai người để ta không phải mang tiếng xấu với thiên hạ!
Biệt tài cha ta là dùng dùi trống kết hợp với khí lực tấn công và phòng thủ cực kỳ lợi hại. Cha ta quay đi, bay lên ngọn tre:
- Chim trích mà đậu cành tre
Ta và Thúy Xéo Chẻ hoảng hốt. Đây là tuyệt chiêu cực kỳ đáng sợ của cha, chỉ nghe câu chú đầu tiên là giang hồ thất kinh rồi!
- Xin cha tha mạng!
Cha không nghe, đứng trên ngọn tre rút ra hai dùi trống:
- Thập trên tứ dưới, nhất đè chữ tâm!
Ngay lặp tực khí lực phóng ra tạo mứoi đỉnh đồng và bốn đại hồng chung. Cha hét lên và dùng dùi bắn đỉnh đồng và đại hồng chung:
- Thập tứ chưởng lực của ta đây!
Ta và Thúy Xéo Chẻ chỉ tránh mà không dám phản đòn, vì dù sao sức cũng mệt mỏi sau ngày dài bách bộ và không thể bất hiếu. Chẳng may, Thúy Xéo Chẻ dẫm phải cổ áo của nàng một và tượt ngã. Đúng lúc đó, một đại hồng chung bay tới. Ta chỉ kịp lướt tới trước nàng, vận khí chuẩn bị chịu trện.

Chợt một bóng người cũng cao và gầy lướt xuống trước mặt ta. Người này tư dáng nghiêm trang, đứng đàng hoàng, ngay ngắn, mà lại là nữ giới. Người này nhẹ nhàng phát tiếng:
- Nghiêm! Trật tự!
Lập tức, các khí lực của cha đều bị hút về phía người đó và biến mất!
Cha hoảng sợ, phi thân xuống khấu đầu. Thì ra, bà nội ta đã tới kịp lúc. Bà là người dùng nhu thuật cực giỏi. Đòn vừa rồi tạo chân không quanh bà và hút hết khí lực triệt tiêu tại đó. Bà đặt tên đòn rất đơn giản là "Nghiêm nghị chính cương vô thường phi sách lược triệt khí chi thuật"
Bà trừng mắt nhìn cha và nói:
- Ngươi thật hồ đồ không suy tính! Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà... Thật đáng xấu hổ. Hai đứa này tuy cùng là con người nhưng không cùng huyết thống.
- Mẹ, mẹ sao có thể nói những điều vô lý như vậy?
- Ngươi không tin? Hai đứa nhỏ máu vào chậu nước này. Nếu máu không bị hòa tan tức là không cùng huyết thống.
Ta và Thúy Xéo Chẻ ngại ngần nhưng rồi cùng cắt máu nhỏ vào chậu nước. Quả nhiên, máu dón cục không tan. Ta và nương tử mừng rỡ đa tạ bà nội.

Cha ta tỏ vẻ khó chịu. Vốn thông minh, cha quay sang mắng chúng ta chữa thẹn:
- Vậy thì hai ngươi cũng đáng chết lắm! Dám tự ý kết hôn không hỏi ý ta. Theo gia luật, hai ngươi phải đôi người đôi ngả trong vòng bảy năm!
Ta và Thúy Xéo Chẻ cũng biết luật này. Nhìn sang bà nội cầu cứu, bọn chúng ta đành ngậm ngùi làm theo gia luật. Bà nội thở dài vì tính cố chấp của cha.
Thúy Xéo Chẻ nói
- Vậy cha cho con theo săn sóc, phòng khi trái nắng trở trời?
- Ta một thân một mình đã quen, không cần người khác. Con hãy tự lo lấy đi!
Nói đoạn quay đầu, cha khinh công đi mất.
Bà nội ta buồn rầu:
- Dù sao thì ta cũng đến cứu mạng hai cháu kịp thời. Quà cưới ta đã chuẩn bị, nhưng do hai người hai nơi, chờ ngày đoàn tụ ta sẽ mang tới. Hai cháu bảo trọng nhé!
Bà nội nói xong cũng biến đi nhanh như một làn gió. Ta và Thúy Xéo Chẻ đành chia tay nhau trong ánh trăng bạc nhược, lầm lũi đi về hai phía mà cả hai đều chìm trong bóng tối mờ ảo...
 
Trong một nông trại có rất nhiều gia súc và gia cầm. Một buổi sáng đẹp trời, gà mái dẫn đàn gà con đi dạo. Gà trống nhìn thấy gà mái "tràng hoánh" bèn chạy đến đòi ABC mây mưa với gà mái.
Bọn gà con nhìn thấy khiếp đảm "Khiếp! Khiếp!"
Con mèo bĩu môi "Eo ơi. Eo ơi!"Con chó hóng hớt chạy ra "Đâu? Đâu?"
Bồ câu thấy vậy bèn nói "Mù à? Mù à?"
Ngỗng thấy ồn ào, chạy ra hỏi chuyện gì, con lợn háo hức" Ịt! Ịt!" ^.~
Ngỗng ta thất thanh: "Cứu! Cứu!"
Bò lại được thể: "Đi tù! Đi tù!"
Chú bê con ngây thơ: "Ghê! Ghê!"
Con nghé có vẻ kinh nghiệm hơn: "Kệ họ! Kệ họ!"
Anh chị trống mái thấy mình thành tâm điểm của mọi người ngượng quá liền thả nhau ra. Chị gà vừa chạy vừa kêu: "Vừa... vừa...! Vừa... vừa...!" (fỏng theo "cục ta cục tác cục ta cục tác") - cả nhà cứ thoải mái điền vào chỗ trống nhé!
Anh trống sảng khoái nhảy lên đống rơm: "]"Cuộc đời có thế thôi! Cuộc đời có thế thôi!"
Đây là văn bản thôi, hẹn những đứa ở nước ngoài khi nào về sẽ phục vụ kể chuyện miễn phí, nhẩy?
Thật là tào lao, mong cả nhà thông cảnh cho hoàn cảm của em!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
:)) Hè này mình về rối, hy vọng sẽ được nghe nhiều nhiều chuyện nữa :x Mình sẽ về khoảng 20 tháng 5 đến 10 tháng 7 :D
 
=)) Bọn lớp mình thật là khó đỡ đấy =))
 
Ko hiểu được câu chuyện của Dương rút cục nó là kiểu gì =)) :)) Ko đỡ được :)) 8-}
 
Cái chuyện của Ánh là fải được nghe chính nó kể cơ :))
mà cháu ơi, cháu fải thêm cái fần ... của cháu vào nó mới lí thú chứ ;)) sao lại chấm chấm chấm thế kia [-x
 
Nào thì thêm, cái chỗ trống ấy, nó là "Vừa đau vừa rát, vừa đau vừa rát!"
Cháu đã có ý "gìn giữ" mà kị lại không cho thì thui cháu đành "toè" hết ra cho cả nhà xem vậy!
Mà tình hình là, các bạn hiền ạ, câu chuyện này đối với các thầy cô lớp mình thật là chẳng thấm gì. Đúng là các thầy cô của chúng ta...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
hehe có vẻ mình cũng hơi hơi hiểu được chuyện của Ánh kể :)) quả thật là khó đỡ =))

Ly: sướng quá!!!!
 
Back
Bên trên