Trần Hương Giang
(Zzang Tran)
New Member
Có điều gì ở lại mãi được đâu
Ngày hôm nay rồi cũng sẽ lùi về thành quá khứ
những làn khói mong manh màu pha lê dễ vỡ
cuộc sống trôi đi như những chuyến tàu...
Ngày hôm nay rồi cũng sẽ lùi về thành quá khứ
những làn khói mong manh màu pha lê dễ vỡ
cuộc sống trôi đi như những chuyến tàu...
Viết cho bạn hiền
Tớ không đếm tháng ngày
Tớ và ấy quen nhau
Không đếm những nỗi buồn, niềm vui, những lo âu vụn vặt
Không đếm những đêm type mòn bàn phím
Không đếm những tiếng thở dài
Chìm giữa đêm thâu
Tớ chẳng thể đếm nổi đâu
Những nước mắt nụ cười
Những câu thơ bài hát
Những cơn gió những vầng trăng những bầu trời xanh mát
Những ám ảnh lặng im ngày có người bỏ tớ bước đi.
Những hôm qua
Những hôm nay
Và những ngày mai
Sẽ đọng lại gì trong tớ và trong ấy?
Con đường chúng ta đang đi
Thật chông gai mà đích đến mịt mờ không thể thấy
Liệu ở nơi nào chúng một lần nữa cắt nhau?
Quay lưng ngoảnh mặt một lần
Rồi sẽ có lần thứ hai
Lần thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu...
Nhưng tớ không đếm đâu, không đếm đâu ấy ạ
Xa xôi giờ đây chẳng còn có ý nghĩa gì
Gió vẫn thổi và mây vẫn bay
Bầu trời vẫn có trăng và nhiều sao rất sáng
Mặt trời vẫn trên cao tỏa nắng
Sống trên đời đã bao giờ là dễ dàng đâu?
Nếu mai sau
Bất chợt ấy dừng lại trên một sân ga
Lặng ngắm chuyến tàu đi qua hối hả
Hãy nhớ
Có một người ở nơi rất xa trong quá khứ
Dành cho ấy trọn vẹn niềm tin và lời cầu chúc bình yên...
Chỉnh sửa lần cuối: