Huỳnh Lan Phương
(Lan Phương)
New Member
Chúng ta đang mắc rất nhiều sai lầm trong chiến lược về con người. Và mỗi ngày, chúng ta đã được chứng kiến hậu quả của những sai lầm ấy. Nhiều lúc, chúng ta không tìm được cách lý giải vì đâu mà con người hôm nay trở nên hiếu sát, cay nghiệt và vô cảm hơn hôm qua.
Chúng ta thấy sự cay nghiệt và vô cảm ngay trong chính ngôi nhà của mình. Bạn phải thừa nhận với tôi điều ấy và xin đừng ngụy biện. Nhưng tôi tin rất nhiều người đồng ý với tôi về sự thật này. Nếu con người biết yêu một con chim thì sẽ biết yêu một con người. Đấy là một chân lý đơn giản mà ai cũng biết dù bây giờ quá ít người muốn nghe.
Tao không dám bình phẩm về món ăn Hà Nội, vì tao thực bất tri kì vị, ăn gì cũng ngon tuốt.
Tao cũng chả dám bình phẩm về người Hà Nội. Nhạy cảm chết đi được. Ở đâu cũng có người này người kia.
Tao chỉ xin nói đôi chút về cái đoạn mà thằng Vinh bôi đen thôi.
Tao không thanh minh, ngụy biện cho người Việt Nam vì tao cũng thấy nhiều đức tính của người Việt Nam tao rất ghét. Tao cũng đã trải qua cảm giác mà mọi người mô tả. Nhớ nhà đến nao lòng, về đến nhà thì lại thấy có nhiều thứ bực mình. Nhưng bây giờ, khi đã phần nào trầm lắng hơn thì tao lại tự nghĩ làm sao họ ra nông nỗi thế. Tự nghĩ đơn giản vì chả ai dạy họ phải sống khác cả. Tao cứ nghĩ mới chỉ hơn 20 năm trước, nước mình còn nghèo, mindset của đại bộ phận dân cư lúc đó là của người đi xe đạp, người thiếu ăn, phải dành dụm, chen cướp để mua được tí thức ăn, con gì cũng phải ăn để cho có cái trong bụng. 20 năm sau, mặc dù dân mình cưỡi xe ô tô, nghe điện thoại di động, sống trong nhà sang trọng nhưng cái mindset vẫn chưa thay đổi mấy. Cho nên cái sự sẵn sàng giết bất kì con vật nào, kể cả con bé tí như con chim sẻ lẫn con quý hiểm hay cái sự vô cảm với đồng loại vẫn còn tồn tại.
Ông Thiều gọi cái đó là cay nghiệt, tao nghĩ hơi nặng. Có thể là thờ ơ, là vô ý thức. Bản tính con người là thiện (hay là ác nhỉ), khi chưa biết thì cứ làm thế, biết rồi có khi lại làm khác đi. Nhưng mà cái tao không thích là ông Thiều hay ông nào đó cứ hô hào. Viết bài báo đã đủ chưa, hay làm cái gì nữa. Nói thì dễ, thay đổi cả một lối suy nghĩ mới khó.
Với cả đúng là biết yêu một con chim thì sẽ biết yêu một con người, nhưng một khi mà bắn con chim thì chưa phải đã là kết thúc. Vẫn thay đổi được, chỉ có điều ai làm và làm gì. Tao thì vẫn chả làm gì được mấy, hihi, cũng chỉ biết hô hào.