Tuổi mười sáu...

Anh Tùng ơi! Khi em viết bài này thì em mới chỉ đọc được 3 dòng đầu.:D Nhưng...ko nhịn được cười...:)) Cười gì thì add em rồi nói.:))

----------

Đọc xong rồi!
Cái kết No.1: Hơi thô, thiếu logic, ko giống phong cách của 6 chương trước. => Made in Hongkong
Cái kết No.2: Hơi "chuối": đang yên đang lành bị đâm xe, vào viện->toi. Cuối cùng thì thằng Phong vẫn bẹp dí sau câu chuyện như 6 chương trước. => Made in Koera (hàng xịn của Seoul).
:))
 
Vậy cái này thì sao?
trời ơi
bực mình quá
lúc đánh thì dùng Vntime
đến khi ra đây lại ko có phông Vntime
lần sau thì chừa dung Arial thôi >.<
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
@Lộc: No1: thiếu logic chỗ nào, phải chỉ rõ chứ, a chỉ giải thích cái nụ cười ẩn í của con nhỏ Ngọc cuối chương thôi còn thì làm sao mà hợp với phong cách 6 chương trc đc chứ, a đâu phải Ngọc >.<
No2: thì teo luôn để cho cái "người yêu trở thành a trai" đau lòng + thằng Phong hận đời, vui đấy chừ :)
còn No3: thì a đánh xong rồi nhưng nó ko nhận phông Vn . Bực
mà cái này hơi dài nên lười đánh lại quá :|
 
Trở về đến nhà sau một ngày học tập chăm chỉ. Trong lòng ngập tràn hi vọng năm học tới sẽ có thể học hành một cách tốt đẹp hơn.
Có vẻ như mẹ biết đc quyết tâm của Ngọc nên hôm nay bữa ăn toàn những món sang trọng và rất nhiều món mà Ngọc ưu thích.
19h00: cả nhà bắt đầu ngồi vào bàn ăn, tất nhiên như mọi ngày Ngọc cầm lấy đũa và bắt đầu gắp lần lượt những món mà Ngọc ưa thích. Chưa kịp ăn món đầu tiên bố Ngọc đã mở miệng, một điều mà ông ko bao giờ làm khi đang ăn: "Hôm nay bố muốn nói với cả nhà một chuyện trọng đại" đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác Ngọc cảm thấy bắt đầu có gì đó ko ổn, ko giống thường ngày. Bố Ngọc tiếp: "15phuts nữa sẽ có một người mà làm thay đổi cả gia đình ta tới đây" nghe có vẻ như vị khách này là một ông to bà lớn. "Vì vậy chúng ta sẽ ăn muộn hơn một chút, cụ thể là 7h30". Nói tới đây ông bắt đầu tiếp tục thói quen của mình: ngồi xem thời sự. Để mặc sự ngơ ngác của Ngọc.
Đúng 7h15 một ô tô đõ trc cửa nhà, một chiếc Mec xê đét (ko biết viết :D) một anh cahngf mặc complê bc xuống xe. Quả nhiên là một ng` khách rất sang trọng, rất lịch swj, thân thiện: chào Ngọc's father là chú, N's mum là cô, ... và Ngọc là quý cô :| . Đáp lại lời chào lịch sự của "VIP" N's đa mời ng` này ăn cơm cùng gia đình vì một lý do ko mấy đúng cho lắm: "cả nhà đang sắp dùng cơm, cháu đến thật đúng lúc, ăn cùng gia đình chú chứ". Tất nhiên để ko làm hỏng ko khí ấm áp này "VIP" chỉ còn cách nhận lời.
Sự có mặt bất ngờ mà ko bất ngờ này (bất ngờ đối với Ngọc) khiến cho những món ăn ngon hàng ngày trở thành nhạt nhẽo, chán ngắt. Cuối cùng thì bữa ăn cũng đã xong, tưởng chừng như công việc của mình đã xong N (Ngọc) lên tiếng:
- Con xin phép lên nhà trc.
- Khoan đã bố muốn nói chuyện này, con có thể nán lại một lúc đc ko? (lịch sự đến mức nghi ngờ)
- Vâng tất nhiên. (tới chuyện chính rồi đây !)
Kể từ hôm nay nhân sự trong nhà chúng ta sẽ có chút thay đổi. Ngọc, đây là vị hôn phu của con. ( :)) bất ngờ chưa)
- Vâng, Ngọc đáp như một cái máy, có vẻ như đây ko phải chuyện của mình (cho N hơi ... một chút cho dễ thương :D)
Nhưng chỉ một phút sau đó, chợt nhận ra có gì đó ko ổn, Ngọc hỏi lại: "Bố, ... vừa nói gì ạ ?"
Lần này ko phải bố lên tiếng mà là mẹ N lên tiếng: "qua năm học vừa rồi bố mẹ cảm thấy con ko thể theo học đc nữa, vừa đúng lúc có cầu T này đến hỏi cưới con, nên bố mẹ đã đồng ý, mẹ đã đi xem bói và biết đc ngày mai là một ngày tốt nên chúng ta sẽ tổ chức đám cưới ngày mai luôn". (cưới vợ là phải cưới liền tay :D )
Có vẻ như cả nhà đã chán ghét sự có mặt của con nhỏ vô tích sự rồi, nên ai cũng muốn tống cổ nó đi càng nhanh càng tốt. Mẹ N nói tiếp: "thế thôi, con có thể lên nhà nghỉ ngơi đc rồi, còn lại để bố mẹ tiếp con rể tg lai"
- Con, ... con .... ko để cô bé kịp nói. Bà tiếp:
- Được rồi, mẹ hiểu mà, có gì để tí nữa mẹ con mình nói chuyện sau.
Không còn có thể nói gì hơn, bc từng bc nặng nề lên phòng, Ngọc đi như ng` mất hồn quay trở về phòng.
Đây đúng là chuyện điên rồ mà mình từng biết, ko ai để ý đến mình cả, họ coi mình như một món hàng ??? thích thì giữ lại, ko thìch thì đem "cho" đi? con ng` chứ có phải hàng hóa đâu mà có thể buôn qua bán lại như thế. Nhưng mà bố mẹ đã quyết định rồi, và hình như chắc chắn chuyện này sẽ xảy ra. Bố mẹ nghĩ gì vậy? Con mới có 16 tuổi mà! tuổi này đâu đc cưới xin? Bây giờ là thời nào rồi mà còn cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, ko thể để chuyện này xảy ra đc, mình phải bỏ trốn, bỏ trốn khỏi cái nhà này! (chỗ này cho xin lỗi N vì nói bố mẹ N ...) nhưng trốn ntn? trốn = cách nào? trốn đi đâu? trốn bao lâu? lúc này hình ảnh thằng Bí đỏ hiện ra trong đầu N.
Đúng rồi gọi cho thằng Phong, nó chắc chắn giúp mình. Cầm điện thoại lên, tìm dòng chữ Bí đỏ, N gọi. Ko có tiếng trả lời, 8h00 mà nó còn đi đâu, mà đi sao ko cầm điện thoại theo? Ko đc rồi chỉ ít phút nữa mẹ sẽ lên, ko thể chờ đc nữa. Phải tự mình làm thôi. Đây là gác 2 cũng dễ trèo thôi. Nghĩ là làm, Ngọc bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Phải trốn khỏi đây một thời gian: 1 ngày, 1 tuần, ko 1 tháng cho đến khi cha mẹ đổi ý mình mới về. Đúng tạm thời trốn ở nhà thằng Bí đỏ (sướng nha), nhưng mà ko đcj trốn ở đó bố mẹ sẽ tìm ra mất. Thôi đến đâu hay đến đó, trc hết trốn khỏi đây đã rồi sau đó kiếm chỗ ở sau.
3 phút sau, Ngọc đã có thể nhảy xuống dưới nhà, khoảng cách chỉ còn 3m. Liệu mình làm thế này có đúng ko, có phải đứa con ngoan ko, nhưng đây là hạnh phúc cả cuộc đời mình mà, mình phải tự mình tìm lấy hạnh phúc của mình chứ, mới 16 tuổi đã có gia đình, tuổi thanh xuân của mình kết thúc như vậy sao? Ko chắc chắn hành động của mình là đúng, sau này bố mẹ nghĩ lại, mình sẽ quay về chăm chỉ học hành và ko làm bố mẹ buồn nữa. Được, quyết định của mình ko sai, cứ thế đi, bố mẹ sẽ sớm nghĩ lại hành động hôm nay là ko thể chấp nhận đc, mình mới phạm sai lầm có 1 lần phải sửa chữa đc chứ.
Nghĩ đến đây, N nhảy xuống, nhìn lại ngôi nhà lần cuối, đúng lúc này một ng` đàn ông bc ra, đó là bố N, ông đang tiễn khách, tất nhiên ông nhìn thấy N vừa nhảy từ trên tường xuống.
N bỏ chạy, nhưng chỉ chạy đc 3 bc đã bị tóm, "con định đi đâu giờ này, đêm hôm rồi, ở nhà" giọng nói nhẹ nhàng nhưng sao N cảm thấy như là: "định trốn hả con, chậy đi đâu cho thoát, lên nhà và đừng mong trốn lần nữa"
Sáng hôm sau lễ cưới đc tổ chức, chú rể thì hớn hở, mặt mày rạng rỡ, cô dâu thì mắt sưng hút vì hôm qua khóc cả đêm. Từ nay N sẽ có tên mới: cô T

HẾT

Đừng cho chỗ này ng` lớn quá, 1 cô bé 14 tuổi bắt đầu yêu, 16 tuổi tự tử vì bị từ chối thì .... lấy chồng cũng có thể xảy ra lắm chứ :))
Đây chỉ là phần hư cấu câu chuyện thôi, còn thì sự thật ntn a biết rồi :D, ko cần phải đọc phần cuối của Ngọc đâu !!
 
:)) Muốn cười nữa nhưng ko đủ bình tĩnh mà post ra.:)):)):))
Đoạn này dài chỉ gấp rưỡi 2 đoạn trước nhưng độ chuối thì gấp 10 lần, KHÔNG, n lần (n tiến tới vô cùng), 2 đoạn kia.:)):)):)) => Made in Vietnam (Hàng VN chất lượng CỰC cao).:))
Sao lại có chuyện 1 anh ở đâu đẻ ra xông vào, dữ dội kết thúc câu chuyện ở cả 3 đoạn thế nhỉ. Trông chả giống phong cách của Ngọc rồi.[-x
 
anh Tùng này, hẹn anh 8h sáng ở cồng trường cái nhẩy...B-) Em là em giữ bình tĩnh đến mức cao độ lắm rồi đấy....cái kết của anh dựng thành film là quá ok...=> Cô dâu 16 tuổi => ăn cắp bản quyền , nhẹ là tù chung thân, nặng là tử hình (hi vọng em có thể gặp anh lần cuối) :)) =))
 
Anh Tùng "rửa tay gác kiếm" rồi Ngọc ơi, tiếp Lộc 2 hôm hết 100k tiền net rồi, hiện đang "tu tại gia", hẹn "tái xuất giang hồ" trong vài ngày tới với 4 cái kết khác.8-}:))
Tao cá trước là 4 cái đều có thêm 1 nhân vật: Anh thanh niên 19,20 tuổi, bảnh bao, đi Mẹc...:->
@Anh T: cụm từ "hẹn 8h cổng trường" là hình ảnh ước lệ đó nha, chớ có tưởng bở mà ăn đòn, nó gặp anh lần cuối là vì nó có hội ở H2 đấy, em còn ngại nó nữa là...:-s
 
@anh Tùng: hic, thà anh cứ online chát với em, hoặc audition cũng đc, đằng này anh "tu tại gia" mà cho ra đời mấy cái kết nữa, chắc em bán nhà mà trả nợ hộ anh...:((
@Lộc : mày cứ nhằm H2 mà mỉa mai tao hử Lộc, sao mày ko nói từ đầu mày ngại tao vì H2, để đến nỗi tao fải gửi cho mày cái mail lâm li bi đát...X-(
 
:)) Mày tưởng tao ngại mày vì cái lớp H2 bé tẹo đó hả? Tao ngại gì mày đâu mà cứ tưởng bở thế.
 
Trời ơi! Mr HAO hot thế sao? Khắp các box nhan nhản quảng cáo...:-?
 
Cảm ơn chị Trang đã vào làm topic của Ngọc ko bị loãng quá, chả còn ai trông nom cả.:|
Rất tiếc là lớp Pháp vote hết rồi, để em mượn mấy cái nick khác vote cho chị vậy.:D
 
Ối giời ơi! hôm nay mượn đc máy ông anh lên mạng chua`, đọc đc bài viết của thằng Lộc mà thấy đứng tim luôn.
Anh bảo là cho ra cái kết thứ 4 chứ có bảo là cho tiếp 4 cái kết nữa đâu, thế có chết tôi ko T_T.
Với cả a nghĩ lại rồi cái gì cũng chỉ làm đến 3 lần thôi, chứ đến lần thứ 4 là gây cho ng` khác bực mình, ko nên, ko nên.
Do đó Ngọc yên tâm đi, ko phải đi trả nợ hộ a đâu :)
 
@chị Trang : chị cứ thoải mái mà quảng cáo, em hok có ý kiến j`:D, chỉ có điều....chị làm thế là tạo điều kiện cho trùng kí sinh fát triển roài (cụ thể ở đây là thằng Lộc cứ nhảy vào topic của em để câu bài ) :))
@anh Tùng : hihi, ai bực mình kệ họ, chứ em vẫn lun ủng hộ anh hai hết mình :D
 
Thế đó, cái thân tôi, bị đá nhục hơn chó.:(( Hết topic lớp đến cả cái xó này cũng...:|
Ai bảo ngu si đi vào câu bài để giữ cho cái topic này sống sót chứ. Ko thik thì thoai, cho nó chết cũng tốt.[-(
 
ôi Lộc "thân mến", sao mày lại fải hạ thấp mình như thế chứ, cho dù có "ngu si" thật cũng ko nên tự ti quá Lộc à :))
Mà mày nói topic của tao là "cái xó" hử B-)
 
Tự ti là gì tao hok bít, chỉ bít sao nói vậy thôi.[-(
Cái này đã là xó nếu ko có ai vào câu bài cả.
 
Chúc mừng sn !!!!!

----------

nhưng mà đáng lẽ ra e phải báo cho a 1 tiếng chứ
 
Sắp có đoạn kết truyện rồi đó, em sẽ viết anh Tùng ạ.:p Nhân dịp SN Ngọc mà.:D
 
Back
Bên trên