Hồi thứ 7
(tiếp về hôm Bí Đỏ bỏ học đến nhà Ngọc)
“Phong còn nói được gì khi nghe lời tuyên bố hùng hồn của Ngọc như nhát dao đâm thẳng vào tim nó, nó chỉ biết nhe răng ra cười để che giấu nỗi chua xót ngậm ngùi, trong thâm tâm Phong không bao giờ muốn Ngọc có tình cảm với một thằng con trai khác, dù nó chỉ luôn coi Phong là thằng bạn thân nhất, nhưng nó vẫn phải cười thay cho lời đồng ý “sự nhờ vả” của Ngọc.”
Lại nói Bí Đỏ bỏ học, đạp xe vội đến nhà Ngọc. Sau khi nghe những lời nói đó, lòng nó đau nhói, nó cảm thấy thật sự như tim nó quặn lại, 2 mắt đã bắt đầu hơi cay cay... Nhưng trước mặt Ngọc, nó đành cười trừ.

Nụ cươi của nó vẫn gượng gạo, ngập ngừng nhưng thật khó nhận ra. Phải nói là chỉ trước mặt cô bạn thân nhất của mình, Phong mới dễ dàng để lộ tình cảm như vậy.
Lúc này thì Ngọc mới chợt nhận ra rằng sự xuất hiện của Phong là ko bình thường... Thôi chết!!! Bây giờ đang là giờ học cơ mà!
- Phong! Mày ko đi học ah? Tiết 2 kiểm tra cơ mà ! Sao lại bỏ học đến đây thế? Đi học đi! Đừng lo cho tao, tao khoẻ rồi mà, đây này...
Ngọc cố ngồi đậy nhưng thật khó khăn, vết cắt trên tay vẫn làm nó đau. Bí Đỏ vội đỡ Ngọc nằm xuống:
- Mày đừng có dại dột nữa, nằm nghỉ đi.
Dù biết giờ kiểm tra Hoá đang đến gần nhưng Phong vẫn ko muốn đi vội. Nó vẫn lo cho sức khoẻ của Ngọc, và cả lời nhờ vả ban nãy của Ngọc nữa. Nó lặng đi trong suy nghĩ, ở lại lâu cũng ko tốt, phải để Ngọc yên tĩnh chứ. Mà cũng ko thể bỏ buổi kiểm tra. Phong đứng dậy:
- Mày cố nghỉ đi vậy, tao phải đi học đây. Tí nữa tao sẽ quay lại, đừng có nghĩ ngợi linh tinh đấy!
- Uh! Đi học đi. Tí nữa ko cần quay lại đâu, tao ổn mà.

- Không được, tao chưa yên tâm. Hết giờ học tao qua.
Phong bước vội ra cửa, lấy xe. Bỗng nó thấy thiếu 1 cái gì đó. Đúng rồi, nụ cười và lời chào của Ngọc mỗi khi nó ra về. Bây giờ Ngọc ốm như thế, biết bao giờ mới khoẻ đây?

Nhưng rồi nó lại chợt nhớ ra là còn rất ít thời gian cho nó đến trường. Nhắc nhở Ngọc Anh đóng cửa, nó phóng đến trường nhanh như một mũi tên.
Ngọc trở lại giường sau khi cố vươn ra khung cửa sổ, rõi theo thằng bạn thân cho đến khi bóng Phong khuất dần sau hàng cây ngoài phố. Khẽ đặt bàn tay còn yếu lên chán, nó lại nghĩ về anh...
Bỗng chuông điện thoại reo, giọng con Trang lớp trưởng vang lên, làm Ngọc cũng giật mình thoát khỏi cơn mơ mộng:
- Thằng Phong ở nhà mày ah? Hai anh chị giỏi thật! Định bùng tiết đến nhà nhau!
- Ko, nó đi rồi!
- Đi từ bao giờ? Có biết mấy giờ rồi ko? Thik gì đây? Định nghỉ kiểm tra 1 tiết hả?X(
- Đi được 1 lúc rồi! Chắc sắp đến trường rồi đó!- Nó mà ko đi thì ai nhắc bài lũ này chứ!
- Có tao mà, lo gì! – giọng của Hoàng Linh vang lên.
- Mày im hộ đi! Bực cả mình.
- Ah, Ngọc, mày ốm ah? Sao rồi?
– Lớp trưởng đổi giọng, chưa bao giờ nó hạ giọng nhanh như thế, nhất là sau khi vừa mắng 1 thằng con trai.
- Trời ơi! Người ta ốm thì ko thương cho, hét toáng lên trong cái điện thoại, cãi nhau linh tinh, bây giờ mới mở miệng hỏi thăm ah? Bạn bè tốt thật!
- Hì hì! Tại tao lo quá ấy mà, có gì đâu mà cáu!
- Thế tình hình nó sao rồi? – Hoàng Linh sốt ruột.
- Yên! Để đó tao hỏi.
- Uh thì tao khoẻ rồi, sắp đi học được thôi.
- Uh, mày cố lên, sắp thi HK rồi đó. Thế còn mệt lắm ko?
- Ko, đỡ nhiều rồi. Mày chuẩn bị kiểm tra đi thôi, bye nha.
- Uh, bye bye!
Cạch... ĐT vừa đặt xuống, Ngọc lại nằm dài ra giường, nó cố tìm lại dòng suy tư, mơ màng của nó lúc nãy về anh... (Đoạn này Ngọc viết tiếp)

) Nó thiếp đi lúc nào ko biết...
Cái xe đạp của Bí Đỏ phóng vùn vụt đến trường, nó lại vù qua trước mặt bác bảo vệ ngay khi tiếng chuông vào tiết 2 bắt đầu reo. Nó quên cả việc xem bác có thái độ gì, chạy như điên lên lớp. Nó bước vào lớp khi ông thầy chuẩn bị phát đề. Cả lớp nhìn nó như muốn hỏi có chuyện gì, nhất là cặp mắt của Hoàng Linh, cặp mắt như muốn đòi một món nợ gì ở nó.
Giờ kiểm tra bắt đầu ngay lúc đó, ko kịp cho ai hé răng. Cả lớp hí hoáy viết. Bí Đỏ hôm nay làm bài ko nhanh như mọi hôm, ko phải vì nó vẫn đang thở hồng hộc sau chuyến đạp xe thần tốc vừa rồi, ko phải vì lo lắng ko biết nói sao với bọn bạn, càng ko phải vì đề khó – đề này nó xơi gọn trong nửa thời gian thôi. Nó vừa viết, vừa lo cho Ngọc... Hậu quả là đến mấy lần nó tính nhầm kết quả, nếu ko có các bạn hỏi bài thì chắc nó cũng ko phát hiện ra.
Reeng... Giờ kiểm tra kết thúc. Cả lớp nộp bài trong khi xung quanh Phong, đã có mấy mặt sắp sửa tra hỏi nó.
- Nói đi! Mày đi đâu cả tiết 1?
- Tao đi nhà con Ngọc.
- Nó ốm à?
- Ờ thì nó sốt cao...
Nỗi lo về Ngọc khiến Phong cả buổi ko buồn chơi với lũ con trai, hội bài thiếu chân nó cũng mất cả vui. Nó đứng lên, rồi lại ngồi xuống, đi ra hành lang, rồi lại vào chỗ ngồi. Những giọt mồ hôi ướt đầm trên khuôn mặt...
Buổi học kết thúc, Phong lại lấy xe đến nhà Ngọc. Dường như con đường đi học về của nó đã được cố định, đối với nó đã thành một phản xạ: trường – nhà Ngọc – nhà nó, cho dù hôm đó Ngọc có đi học hay ko...:| Con đường thân quen hôm nay sao mà lạ thế, có lẽ vì thiếu tiếng cười của một cô bé 16 tuổi...
Đoạn này còn sơ sài, nghèo hình ảnh, viết vội cho kịp, Ngọc với anh Tùng ra tay sửa dùm nha.