Ngõ nhỏ..
Hôm nay đi một vòng quanh khu nhà mình thấy cảm giác lạ lạ, muốn viết một cái gì đấy
Nhà của tôi ko quá xa mà cũng chẳng quá gần trung tâm thành phố. Phải nói là một nơi khá yên tĩnh và bình lặng. Cuộc sống trong ngõ từ ngày xưa đến bây giờ ko thay đổi nhiều lắm. Từ lúc bé, bọn trẻ con trong khu cũng khá đông đúc, tối tối lại rủ nhau chạy ra cái sân chung- Vườn " bà Ngộ". Thật ra cũng không rõ tại sao nó có cái tên kì lạ đến vậy, thấy người lớn gọi thế thì cứ gọi

Khoảng sân khá là rộng.
Mùa hè thường là nơi sinh hoạt chung, nơi chơi trốn tìm, đuổi bắt. Phải nói là rất vui, ko phân chia độ tuổi. Mình bé thế này mà vẫn gọi thằng hơn mình 5,6 tuổi là mày tao. ( Máu thật

) Thế mà vẫn chơi với nhau vui vẻ. Có những tối, kiếm đâu ra vỏ lốp xe đạp với xốp là chúng nó lại nhỏ lửa khắp sân ( Mấy cái này cháy xong cứ nhỏ từng giọt xuống sân, rất đẹp

). Cái lần nhớ nhất là ông của một thằng nhà gần đấy, vì ngửi mùi khét mà phải vào viện. Từ đây nó cứ lấy chúng tôi ra để bắt đền ( Ngộ thật, co bản nghịch cũng hơi dại

) và chúng tôi cũng ko nghịc trò này nữa. Cả cái khu này đường đi lại rất loằng ngoằng nhưng lại rất sạch sẽ vì thế chơi đò rất tuyệt và điểm tập kết vẫn là "Vườn bà Ngộ". Cái vườn( Nói là vườn nhưng nó bằng phẳng như sân đất nện ý, bởi bị dẫm đạp nhiều mà) ko những nổi tiếng trong khoản chơi bời mà nó còn rất nổi tiếng về nhứng truyền thuyết rùng rợn

Nào là có cái bóng trắng dập dờ trên sân, nào thì có thằng tây bị nhân dân đánh chết ở đây. Tôi cũng chẳng bao giờ đi tìm nguyên căn của câu chuyện ấy cả (Sợ ma mà =)) ) Nhưng giờ lớn hơn rồi, có lẽ là chuyện do mấy bác xung quanh đấy bịa ra để bọn tre khỏi nghịch phá, làm ồn

.
Đông đến, sân cũng vắng vẻ hơn nhưng nôi đây lại là tụ điểm chơi bi, chơi ảnh và đánh khăng ( Chẳng biết các bạn có biết môn này ko, tôi thì cũng nhớ mang máng luận chơi thôi). Nơi đây đã diên ra ko biết bao cuộc tranh hùng và việc bảo vệ bi, ảnh như chiến đấu để bảo vệ cuộc sống vậy. Tôi còn nhớ ko biết bao nhiêu lần tôi dám đánh nhau với thằng lơn hơn mình vì bị chúng nỏ chơi gian. Nhưng lần nào cũng thua ( bé mà

) ) Mỗi lần như thế tôi lại khóc ré lên và sẽ có một người hùng( Chú,bác, anh ,chị..) Cho thằng kia một bài học \:d/ . Ngày trứoc ko có điện mà sao mọi người mắt tinh lạ, tối 10h có khi vẫn ở ngoài sân chơi
Mùa thu, trẻ con thưừng đá bóng. Từ hồi đấy tôi đã thường làm thủ môn rồi, có cả huấn luyện viên đầy đủ cơ nhá

) Lớn hơn chút tôi lại làm thủ môn cho đội bóng của lớp. Mà tôi bắt bóng cũng khá là cừ đấy

Tuy nhiên vẫn sợ bóng, và một lần vì lỗi ngớ ngẩn của tôi mà đội bóng của lớp bị thua. Tôi nghỉ sự nghiệp bắt bóng từ đấy cho đến gần đây, tôi trở lại trong vị trí thủ môn bất đắc dĩ =))
Mùa xuân, cái mùa đẹp nhất trong năm. Mùa mà cây cỏ rìa sân cũng xanh non và óng ánh sương ( Văn hay quá =)) ), cái sân có thêm một sức sống mới. Mùa xuân cũng là mùa bọn tre thích nhất vì có tết, đựoc đi chơi. Được hít hà mùi vị của nồi bánh chưng ( Nói đến đây mới nhớ, năm nay tầm khoảng 27,28 tết âm lịch mời mọi người đến nhà tớ. Năm nào nhà tớ cũng đun bánh chưng cả, ứo sẽ chỉ cho các bạn thấy điều đặc biệt của nơi tớ ở

). Hồi nhỏ cứ có tiền mừng tuổi là chúng tôi lại mua bóng về để thổi ( Ngốc lắm, ko như bây giờ ,có tiền để giành lúc khác dùng). Tôi còn nhớ vào một dịp tết, có một bà lão ăn xin tới khu nhà tôi. Trẻ con ai cũng thương bà lão vì tết đến đáng nhẽ người ta được sum họp với gia đình thì đằng này.....Tất cả lấy hết tiền của mình để cho bà lão. Cũng được hơn chục nghìn thôi, nhưng nó rất giá trị. Và tình thương người, long trắc ẩn cũng đến với tôi từ khi đó. Cũng chẳng biết có phải môi trường như thế làm tôi hòa đồng hơn, biết yêu quí mọi người hơn ko nữa ( Cái này là tớ nói thật

)
Bây giờ cái sân cũng ko còn nữa, người ta xây nhà cả rồi

Mà bọn trẻ cũng lớn cả rồi, mỗi người một việc, hiếm khi gặp nhau lắm, Nhà nào cũng toàn đồ giải trí gia đình rồi tivi, DVD, internet.....Mà thật ra bây giờ tôi cũng ko muốn nói chuyện với chúng nó. Ko hợp nữa rồi, chúng nó chỉ biết chơi mà ko biết học, ko chịu tìm hiểu mọi thứ, nói chuyện ko hợp
Tuy ko còn cái sân, nhưng vẫn còn những khoảng trống khá rộng, bây giờ ko người chạy nhảy nên làm chỗ cho cây dại mọc (may mắn là chỉ có rau muống cạn thôi nên sạch sẽ và phong quang

) Buổi chiều khi sắp tắt năngs, gió làm cây cỏ rung rinh, tôi bước đi mà cảm thấy vô cùng thanh thản. Nhiều lúc muốn kéo dài cảm xúc này mãi mãi, ko lo lắng, ko phiền muộn. Mới đây thôi là mùa hoa rau muống. Bông hoa trắng tím và ko có nổi bật khi đứng riêng rẽ. Nhưng khi đứng cạnh nhau, chúng như có sức mạnh thôi miên vậy, đẹp và bình dị

. Từng đợt sóng hoa, trải dài và rộng rất bình yên. Có lẽ là tôi rất yêu thiên nhiên nhưng sâu hơn là tôi yêu nơi tôi sinh ra và lớn lên. Rồi một ngày kia khi trưởng thành, ko biết tôi có còn nhớ đến nó ko nữa. Còn dự định xa hơn có lẽ tôi cũng muốn định cư ở một nơi nào đó xa hơn ( paris, rome hay New york chẳng hạn ) . Ko biết có phải mơ ko nhưng tôi sẽ nhớ các bạn, nhớ nhiều đấy
