Trương Trọng Khánh
(trong_khanh)
New Member
Thịnh phỉ hát gì thế =)) toàn ý ới, tặc tặc, tớ tưởng cậu đang vỗ đàn, về mà ôn bài đi =))
Follow along with the video below to see how to install our site as a web app on your home screen.
Note: This feature may not be available in some browsers.
từ nay tớ đổi tên là Vũ Duy Hiền lành) =))
hát thế nào thế?Đùa, lớp mình có Nhật Anh là một, Minh Quang là hai, Trọng Khánh là ba ngớ ngẩn đến nỗi tin vào tiếng hát "thánh thót" của Thịnh. Các bạn lại còn load về nghe thử nữa chứ. Tớ thì tớ cứ tưởng ko nghe các bạn đã phải biết tình hình rồi. Đấy, thảo nào đêm mất ngủ![]()
Phải thông cảm cho "đồng bào xa Tổ quốc" chứĐùa, lớp mình có Nhật Anh là một, Minh Quang là hai, Trọng Khánh là ba ngớ ngẩn đến nỗi tin vào tiếng hát "thánh thót" của Thịnh. Các bạn lại còn load về nghe thử nữa chứ. Tớ thì tớ cứ tưởng ko nghe các bạn đã phải biết tình hình rồi. Đấy, thảo nào đêm mất ngủ![]()
Tao thì có những hôm có xe máy, và những hôm còn lại đều có thể ở nhà ngủ đc. =)) :-?? :-?? :-??Uh, đôi khi cũng muốn nổi loạn một chút, cũng muốn làm một cái gì đó khác mọi ngày. Cơ bản là mình ko có xe máy là một, ko ở nhà ngủ được là hai, chứ nếu ko thì tớ cũng ko chắc liệu DQuang có phải người bùng nhiều nhất lớp ko. Cứ nghĩ đến cái cảnh học đội tuyển Lý năm ngoái, một mình tớ nghỉ gấp đôi tổng số buổi nghỉ của mười mấy con người còn lại. Chả nhẽ lại lố theo cái kiểu đến trường rồi bắt bus đi chơi. Hôm nọ đã chả gặp DLinh xui cả tuần rồi còn gì. Đùa chứ cái thằng ấy ko đỡ được. Mai họp PH rồi, lúc đầu mình cũng nghĩ điểm mình cao, nào ngờ sau khi ngó sang điểm các bạn, nhất là các bạn đội tuyển với bạn Thủy bạn Trà...
Tuy nhiên chả care lắm. Đời bi h có nhiều chuyện quan trọng hơn điểm số. Chỉ có điều những chuyện quan trọng thường là những chuyện ngốn nhiều tgian của mình, tuy nhiên nó lại thường chả đi đến đâu.
Màu đỏ là ý kiến của tớBài này là để kỉ niệm việc kết thúc đời 1 học sinh CHUYÊN LÝ của tớ, chẳng có chút gì là trầm cảm cả, vẫn thấy cuộc đời tươi đẹp, mội tội nhìn bầu trời bây h thì chẳng thấy trong xanh chút nào. Tại vì cơ bản là từ hôm làm bài sai 1 chút đã linh cảm thấy rồi, mọi người thì ko biết thế nào chứ tớ thì luôn luôn chết vì những cái như thế mỗi khi đi thi HSG( chỉ riêng vụ này thôi, còn thi cái khác lại chẳng làm sao, thậm chí còn may 1 số lần), nói chung là kết luận mình ko có duyên với con đường đấy cho nó thanh thản. Thấy thoải mái vì cho đến h phút này thì chẳng tiếc cái gì nữa cả, nếu cho quay lại thì tớ vẫn sẽ chọn việc học đội tuyển, ko, chẳng phải vì một cái gì linh tinh như mọi người đang thầm nghĩ khi đọc đến đây đâu, mà thực sự là vì quãng thời gian học ĐT đã cho tớ cái cảm giác mình thật sự là 1 học sinh chuyên Lý, cái cảm giác thật sự say mê Vật lý, thấy Vật lý lại tiếp tục là một lĩnh vực có nhiều điều tuyệt diệu, cái cảm giác bị cuốn vào 1 bài nào đó và hăm hở giải đến khi nào ra mới thôi, rồi còn cái rạo rực sung sướng khi phát hiện ra một cách làm thú vị nữa chứ, à, và để được biết là đống báo VLTT hồi lớp 10 thầy Nghĩa bảo mua có nhiều điều rất hấp dẫn và bổ ích.( Ko bình luận gì nhiều, tớ vui vì cảm xúc hứng khởi của cậu) Những điều đó phần lớn , hay chính xác hơn là cả lớp mình đã đánh mất dần hồi học lớp 10, nhưng tớ nghĩ là bây h thì mình khác hoàn toàn với hồi đó, và nhiều lúc nghĩ lại đúng là thấy hồi đó đúng là nhiều lúc mình thật là ngớ ngẩn. Nếu bây giờ ở lớp tớ càng học càng thấy chán chường tiết Lý bao nhiêu thì việc đi học ĐT lại là 1 điều rất thoải mái và hứng thú, và tớ sung sướng vì quãng thời gian hết mình đó, mặc dù sau này có lẽ chẳng bao h tớ động chạm đến Vật lý nâng cao nữa, bởi vì thế là đời học sinh của mình cũng coi như có gì đó ko phải đều đều bằng phẳng. Ko, tớ chẳng có ý đề cao việc lựa chọn của tớ, bởi vì có những thời điểm mà chúng mình phải đứng trước nhiều sự lựa chọn, trong khi tâm trạng đang gặp rất nhiều khó khăn, thì lại có những yếu tố hoàn cảnh tác động đến mỗi con người khác nhau, nó giống như giọt nước làm tràn ly ý, có người có, có người ko, chỉ biết 1 điều nhỏ nhoi đó cũng đủ để dẫn mỗi con người đi theo những con đường hoàn toàn khác nhau. (hay hay
) Và tớ đã có 1 điều kiểu như thế, để cất đi tờ đơn xin ra khỏi ĐT vào hồi tháng 5 và tiếp tục học đến lúc này. Và 1 thời gian sau đó là xuất hiện thêm một số động lực như kiểu các bạn đã nghĩ, tớ ko phủ nhận vì điều đó là quá rõ ràng nhưng tớ chỉ muốn nói 1 điều là lí do lớn nhất để tớ theo đuổi ĐT là vì niềm yêu thích với Vật lý, thế thôi. Cái cảm giác yêu thích đó còn lớn hơn cả hồi lớp 9 chuẩn bị thi vào chuyên cơ. Đấy, có tiếc là tiếc bây h ko được tiếp tục sống với niềm yêu thích đó nữa thôi. ( Ko nếu cậu muốn vẫn có thể,vào viện vật lý Lan nhé :x )
Nhưng cũng phải nhờ những lúc như thế này mới biết được cái cảm giác ngồi bên cạnh nhau, chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ thế thôi mà mỗi người đều cảm thấy lòng mình ấm áp và được an ủi.( Thế àh :x , hình như chưa có cảm xúc này bao giờ) Và cũng biết được cái cảm giác ngồi bệt xuống hành lang lớp học trong cái khung cảnh nhập nhoạng lúc chiều chuyển sang tối, trường thì cứ vắng dần, đến khi chỉ còn thưa thớt tiếng đập bóng của 2, 3 người nào đó dưới sân bóng rổ vọng lên, để thấy tiếc nhiều thứ, hi vọng về nhiều thứ, và cũng đã chia sẻ được nhiều thứ nữa ( Rất đúng, tớ đã từng thử nhưng một mình thôi,rất bình yên. Lần ngồi với Lan ở hành lang là buổi sáng, ko có cảm xúc gì nhiều, chỉ buồn khi người ta vui thôi 0
). Mình chắc chắn ai trong hoàn cảnh lúc đấy cũng sẽ đầy tâm trạng như mình thôi, nhất là khi đã gắn bó với ngôi trường này đến tận 7 năm như mình, nghĩ năm sau trường mình chuyển đi thì chẳng còn nơi nào mà về nữa, thầy cô rồi cũng dần là những người mới, và thế là ngôi trường nào đó mới toanh kia sẽ chẳng còn ràng buộc gì với mình, sẽ chẳng còn nơi để mà thình thoảng lượn qua, đi từng ngóc ngách mà nhớ. Bàn học đổi khác, những căn phòng đổi khác, đến cả những hốc tường đầy dấu ấn TD cũng sẽ chẳng còn, đấy là còn chưa nói đến khung cảnh xung quanh trường nữa.( Quá cảm xúc,rất chân thật
Tớ chỉ mới gắn bó 3 năm thôi đã thấy tuyệt rồi, hôm nay ngồi lại trường, đến giờ mọi người ra về thấy thật lạ, bởi mình con đang mải nghĩ một điều gì đó, xa xăm và ảo tưởng lắm) Bởi vì sau này nếu đi đâu, có lẽ ngoài hồ Tây và hồ Gươm là những nơi chẳng ai lại ko nhớ, tớ còn nhớ cả hồ Đống Đa nhà tớ và hồ Giảng Võ nữa. Đến trường buổi tối thì nhiều lắm rồi, nhưng thời gian gần đây mới có nhiều cơ hội để lượn lờ khắp trường suốt cả 4 tầng vào cái thời điểm đấy, thú vị vô cùng, và thấy mình đúng là 1 phần của nơi này, chẳng thể nào tách rời hoàn toàn được, đi đến đâu cũng nghĩ đến ở chỗ này lúc này mình với ai đó đã thế này thế này. Và cứ thế đi, lên xuống biết bao nhiêu lần ( Ko mỏi hả
), để rồi khi ra cổng thể nào cũng bị bác bảo vệ mắng vì về muộn, thấy ko chỉ cảnh vật có nhiều điều bí ẩn mà còn bất ngờ vì khám phá được cả nhiều điều ẩn giấu trong một con người mà trước đó mình chẳng hề nghĩ là sẽ có…… và vui, dĩ nhiên phải vui vì biết những gì mình cho đi ko phải là vô ích, mặc dù lúc trước cũng ko hề hi vọng sẽ được nhận lại tất cả. ( Ko chỉ bí ẩn trong tâm hồn mà trường cón rất nhiều chỗ lấp bí ẩn, hôm nọ nghe bạn Phương kể căn cứ cứ các bạn lớp văn hồi lớp 10 rất hồn nhiên
)Lần đầu tiên trong đời thấy yêu mùa đông đến thế, thấy mùa hè sắp tới đáng sợ đến thế. Chẳng lẽ tất cả những điều gì mình cảm nhận được bây giờ đều sẽ tan biến hết hay sao? Bắt đầu có cảm giác đấy từ khi biết là hóa ra ai đó cũng sợ mình sẽ có gì đó thay đổi, cứ tưởng chỉ mình mới hay nghĩ đến điều đó thôi, chứ 1 người tính cách như thế thì…….. nhưng mà thế tức là người đó cũng có những cảm xúc giống mình đấy chứ, và bây giờ thì lại càng chắc chắn về điêu đó…….. lại càng muốn níu kéo thời gian. Ko, nhưng riêng tháng 1 này thì trôi qua nhanh lên. (Tớ rất sợ nhưng tớ lại muốn thời gian trôi thật nhanh, có nhiều điều chỉ thời gian mới làm ta quên đi được 0
)
Lại nghĩ đến chuyện h này năm sau mình sẽ thế nào, và lại mong sao mình ko mãi mãi được học năm lớp 11 cơ chú. Thực ra thì chính xác là mong mãi mãi được học phổ thông chứ cũng chẳng nói cụ thể được năm nào nữa. Vì mỗi năm lại là những mục tiêu khác nhau, những con người khác nhau, đem đến cho mình những cảm xúc khác nhau, và thế là mình cũng có phần thay đổi.
Nhưng cũng có suy nghĩ về câu nói của em Trang, chẳng biết có thật sự là con người ta luôn luôn thay đổi ko nữa, tại vì vào buổi tối của cái ngày mà tao tưởng là chán nản nhất ý Trang ạ, thì lại bất ngờ có 1 điều khiến tao hiểu ra rằng, những điều mình tưởng là người ta ko phải với mình có phần thật là bất công. Ko, ko phải là hiểu lầm rồi hiểu ra sự thật, mà là hình như với 1 số người đặc biệt, 1 số việc đặc biệt, mình cứ hi vọng sẽ phải thế này thế nọ, và rồi ko như thế, và rồi thấy mình nhầm lẫn, để rồi có lúc thấy mình đã thiếu độ lượng biết bao nhiêu. Tại sao những chuyện đó với người khác thì mình có thể hiểu được mà với some one thì lại ko thể. Những chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng đến cái gì quá to tát cả, chỉ có mối quan hệ giữa chúng ta và những người đó là dần dần đổi thay, đến khi……… (đúng đúng)
Thôi, nói nhiều về vấn đề này thì khó lắm vì nó là chuyện riêng của mỗi người, chỉ biết bây h tớ tập trung vào thi đại học để kiếm điểm cao cao, thêm nữa là bây h sẽ có nhiều thời gian để ăn chơi nhảy múa nữa chứ, cũng sướng. Đi chơi! (Sao mong ước lại bé nhỏ tội nghiệp đến thể? Cuộc sống làm con người ngày mất đi nhứng khát khao từ ngày bé 0,làm tổng thống, đạt giải Nobel, giàu nhất tG chẳng hạn ))