Phạm Đinh Thắng
(ROCK)
New Member
Thế nào là người "Việt Nam" ? Đáng buồn thay cho một dân tộc
"Người Việt Nam", dường như cái khái niệm đó đã quá rõ ràng trong ý thức của mỗi con người sống trên dải đất hình chữ S này. Phải, ta là người "Việt Nam", quá rõ rồi. Ngay từ khi sinh ra, 1 đứa trẻ đã được "đóng dấu" trên giấy khai sinh với quốc tịch "Việt Nam". Ngay cả khi bố mẹ chúng không hoàn toàn mang trong mình dòng máu Việt, nhưng với sự mở rộng trong luật lệ nhập cư từ những năm 80 đến nay, những gia đình với cha hoặc mẹ là người nước ngoài không phải là hiếm, và những đứa con sinh ra vẫn được coi là người Việt. Nói ngay từ bây giờ phải chăng là quá sớm, nhưng liệu một ngày nào đó, liệu Việt Nam có trở thành một đất nước "đa sắc tộc", giống như Pháp, Đức, Canada... hiện nay không ?
Thôi, mở đề thế đủ rồi. Vào phần chính đi.
Vậy thế nào là một người "Việt Nam", một câu hỏi vừa khó, vừa dễ để tìm câu trả lời. Dễ vì trong giấy khai sinh, hễ có chữ Việt Nam thì người đó là người Việt Nam, nhưng lại khó vì định nghĩa của một "chủng tộc" không hoàn toàn dựa trên những chữ cái vô tri vô giác trên. 1 cá thể phải mang trong mình những yếu tố di truyền chung của cả giống loài. Ai cũng biết điều này !
Hãy xem lại bạn có phải là một người Việt Nam không ?
Từ lâu nay, ai cũng cho rằng Việt Nam là một dân tộc bất khuất, anh dũng trong đấu tranh dành độc lập cho đất nước. Nhưng liệu đó đã phải là tất cả ? Phẩm chất của một dân tộc không thể nào nhận xét cụt lủn chỉ trong một giai đoạn phát triển. Và như vậy, theo cá nhân, tôi nghĩ rằng những dòng chữ nhạt nhẽo trên các cuốn sách xuất bản tràn lan ngoài kia, rằng : người Việt Nam là những con người dũng cảm, có tình yêu nước, có ý chí... cũng chỉ là sự nhận xét phù phiếm bên ngoài. Việt Nam giỏi trong chiến đấu. Nhưng trong thời bình, Việt Nam, mà cụ thể hơn là những con người Việt Nam đã làm được những gì ?
Đúng rồi !
Hoá ra từ bấy lâu nay chúng ta vẫn ôm trong mình cái ảo mộng về 1 dân tộc có sức mạnh "vô địch". Chúng ta chiến thắng thực dân Pháp, chiến thắng đế quốc Mỹ, hai cường quốc quân sự có tiềm lực thuộc loại mạnh nhất thời bấy giờ. Và đó là lý do để chúng ta không ngớt lời ca ngợi bản thân mình bằng mọi cách, từ những phóng sự cho đến cả quyển sách giáo khoa, lúc nào cũng thấy "chỉ huy tài tình, tính đoàn kết cao, quân dân đồng lòng" ( cái này ai hay làm bài thi lịch sử mà có câu hỏi "nguyên nhân chiến thắng" chắc chắn phải biết).
Nhưng ca ngợi lịch sử mãi liệu có phải là phương pháp tốt. Đúng là lịch sử rất cần cho những người Việt Nam, nhưng không phải là tất cả. Tôi đã có lần được nghe thày giáo kể lại về câu nói của một vị tổng thống Nga: "Những con người không mang trong mình lịch sử vĩ đại của dân tộc, đó là những người không có trái tim. Những con người chỉ biết nhìn vào lịch sử già cỗi để tự hào mà không có chí tiến lên là những người không có đầu óc. Loại người đấy nước Nga KHÔNG CẦN".
Thử hỏi xem liệu cả đất nước Việt Nam đông đúc với hơn 80 triệu dân này liệu có tìm ra một người có đủ bản lĩnh để nói câu đó không ? Đáng buồn thay câu trả lời lại là không.
Vì sao ?
Hệ thống tuyên truyền, giáo dục, thông tin đại chúng...ngày nay ở Việt Nam về "công nghệ" đã có một bước tiến khá dài so với thời kỳ trước. Nhưng về "nội dung", chúng ta lại thua ngay cả một nước phát xít cách đây gần 50 năm.
Đó là Nhật Bản. Hãy thử đọc xem trong một cuốn sách do những tác giả người nhật viết. Họ đã viết cái gì ? "Chúng ta là nước đã thất bại trong chiến tranh thế giới lần thứ hai, chúng ta không có nhiều tài nguyên, chúng ta hay gặp thiên tai, động đất. Vì vậy các bạn cần phải cố gắng để vượt lên những bất lợi đó, để xoá mờ đi trong ký ức của nhân loại về một nước Nhật Bản hiếu chiến, già cỗi". Chắc chắn đó sẽ là những lời khích lệ, hay ít ra thì cũng là một mục tiêu thôi thúc tầng lớp thanh niên Nhật Bản phấn đấu, để ngày nay họ đã trở thành một trong những cường quốc lớn nhất thế giới !
Còn Việt Nam. Chắc hẳn ai cũng biết câu nói "vĩ đại" này (của ai nhỉ): đất nước ta có rừng vàng, biển bạc !
À, ra là thế. Vậy thì chúng ta cố gắng làm gì, chúng ta quyết tâm làm gì. Rừng vàng mà, biển bạc mà. Với lại rừng và biển thì Việt Nam đâu có thiếu. Nhiều vàng bạc thế thì phấn đấu làm gì cho mệt.
Chính câu nói trên, tuy ý nghĩa rất đúng, nhưng cách tuyên truyền của người Việt Nam đã khiến cho nó trở nên tiêu cực như thế.
Và hậu quả là bây giờ chúng ta, những người Việt Nam đều có được 1 tính cách "made in Viet Nam" thực sự. Đó là gì ?
Hãy thử xem qua một ví dụ nhỏ mà ngay vài ngày trước tôi đã gặp. Uống một chai Coca-Cola. Và dưới cái nắp chai là giải thưởng "trúng một chai miễn phí". Rất vui sướng. Phải rồi. Có nước uống miễn phí ai mà chả sướng. Nhưng hãy xem cách mà người "Việt Nam" làm để bạn được hưởng cái sướng đó.
Mang nắp ra của hàng rượu bia, bánh kẹo gần nhà, nơi mua chai nước đó, và cái nắp được từ chối với 1 lý do hết sức "bình thản" là: khoá sổ khuyến mại rồi. Trong khi đó cái quảng cáo dán trên tường vẫn lù lù ra chữ : thời gian của đợi khuyến mãi đến hết 31/8/2004. Tại sao người bán hàng phải làm thế. Tôi không nghĩ họ lại bị thiệt thòi gì khi đổi nắp chai, vì đằng nào thì công ty cocacola cũng sẽ thu hồi lại những nắp trúng thưởng này. Lý do chính, hết sức đơn giản, cũng hết sức đáng buồn và khó tin. Một lý do tôi được đọc ở trên báo: Họ không đổi nắp trúng thưởng vì sự cạnh tranh giữa các đại lý với nhau. Các đại lý sẽ được đưa đến 1 số lượng nước giải khát như nhau. Và cuối tháng, hoặc cuối tuần họ sẽ phải đánh dấu vào phiếu đánh giá thị trường, xem đại lý đó đã bán được bao nhiêu. Và chắc các bạn cũng hiểu. Nếu họ đổi nắp chai cho mình, số lượng "bán" của họ sẽ giảm đi, và tuy họ không bị lỗ ( vì công ty sẽ tính những nắp này vào số lượng hàng mang đến), nhưng rõ ràng cái tiếng của họ sẽ không được như những đại lý khác. Thử tưởng tượng xem. Cứ mỗi tuần 2 cửa hàng giống nhau được nhập 20 két. Nếu cho đổi nắp, có thể số lượng họ bán được sẽ chỉ còn 19 két ( 1 két đổi). Nhưng nếu không đổi, họ có thể bán được 20 két. Vật là được tiếng làm ăn giỏi với nhà phân phối rồi, phải không hỡi những người Việt Nam.
Để chạy theo lợi ích cá nhân của cửa hàng mình, các ông-bà chủ người "Việt Nam" đã vứt quách đi lợi ích của người tiêu dùng. Trong khi, ở nước ngoài, mỗi đại lý phân phối đều phải có bản cam kết thực hiện đúng quy tắc của chương trình khuyến mãi, vì nếu không những "hòm thư góp ý" của khách hàng kia sẽ tố cáo họ ngay. Và tất nhiên chữ tín kia cũng sẽ mất.
Vậy sẽ có người hỏi tôi : tại sao không dùng hòm thư góp ý để đưa ý kiến với nhà phân phối chính thức. Đúng, tôi có gọi điện đến nhà sản xuất tại VN của công ty cocacola ở Hà Tây để phản ánh. Nhưng tôi dám chắc những ý kiến như vậy chỉ dừng lại ở con số có thể viết bằng 2 nét bút là cùng. Vì sao, vì người "Việt Nam" không dám đưa ra ý kiến của mình. Điều này cũng rất đáng buồn, nhưng tôi không muốn bàn tới ở đây.
Vậy qua ví dụ trên, bạn đánh giá được gì về người "Việt Nam" thời đại ngày nay: ích kỉ, mưu lợi cá nhân, không có tinh thần trách nhiệm.
Còn gì nữa ?
Rồi các bạn sẽ rõ qua tiếp 1 ví dụ
Những nông dân nuôi tôm ở Thanh Hoá. Qua một số mùa tôm thất bại, họ đang chán nản với công việc thì một công ty nước ngoài đã đến với đề nghị: sẽ cung cấp vốn cho vay ban đầu, cung cấp giống, cung cấp thức ăn, cung cấp thuốc phòng dịch...cho các hộ này để nuôi giống tôm mới, với điều kiện sau khi lứa tôm đã đến kỳ, thì phải bán lại cho họ. Rõ ràng những người nông dân Việt Nam đã được hưởng lợi quá nhiều với hợp đồng này: không phải lo về đầu tư bước đầu, nhưng nhất là sau khi đến lứa họ sẽ bán ngay được sản phẩm, chứ không phải lo về đầu ra như những mùa tôm trước.
Nhưng hãy xem những con người "made in Viet Nam" phá hợp đồng như thế nào. Sau khi đến lứa tôm, mùa này họ quả thật thành công. Tôm to, khoẻ như trâu, nhất là rất được giá. Và thế là "quên phắt" những công ty nước ngoài "ngây thơ khốn khổ" kia, các chàng nông dân nhà ta đã bán bay lứa tôm này ra ngoài, với giá cao hơn. Các công ty nước ngoài đã khởi kiện, nhưng tôi ko tìm được thông tin về kết quả của vụ này.
Vậy thêm được kết luận gì nữa đây: người Việt Nam là những người không biết giữ chữ tín, không tôn trọng lời nói của mình ( nói trắng ra là không tôn trọng bản thân mình), đôi mắt chỉ nhìn được gần chứ chẳng thể vươn xa được ( liệu họ có biết, nếu phá hợp đồng từ mùa tôm đầu tiên này, sang mùa sau, họ sẽ lấy giống, lấy thức ăn, lấy thuốc phòng dịch ở đâu. Nên nhớ do đây là giống tôm được nuôi thử nghiệm nên những thứ trên không hề dễ kiếm ở Việt Nam), và họ sẽ lại quay lại với cuộc sống nghèo khổ xưa . Đáng đời lắm người "Việt Nam" kia !
Thêm một ví dụ nữa nhé ( đúng là để hiểu vấn đề thì không có cách nào dễ hơn là xem ví dụ).
1 tổ chức cứu trợ của Mỹ làm việc tại Việt Nam, trong một lần thiên tai bão lụt đã chi khoản tiền khá lớn để giúp nhân dân những vùng bị nạn. Họ quyên góp với mục đích 100% số tiền sẽ được chuyển thành hiện vật có giá trị tương ứng để trao cho người dân. Nhưng họ đã lầm vì những tổ chức nhân đạo "made in Viet Nam" đã làm việc theo kiểu khác. 20% trong số tiền sẽ được chi để trả lương cho những nhân viên cứu nạn. 20% số tiền sẽ dùng để đưa vào chi phí phân phát, đi lại, 20% số tiền sẽ được đưa vào quỹ dự phòng (mà ai chẳng biết cái quĩ đấy rốt cuộc chỉ vào tay mấy tên trưởng làng tham lam chứ đời nào đến được tay người dân), và chỉ 40% còn lại là tiền hàng cứu trợ.
Rút ra được điều gì: nước Việt Nam không có được một tổ chức nào cho ra hồn, không có một tổ chức nào hoạt động đúng với chức năng của nó, không đi đúng tư tưởng nhân đạo mà chỉ lo nhét tiền vào túi mình. Thử hỏi tổ chức nhân đạo trên hàng tháng vẫn "ngốn" ngân sách của nhà nước để hoạt động, vậy thì họ cần thêm những khoản "ăn ở", "đi lại" kia để làm gì. Hỏi thế mà cũng hỏi. Để cho vào túi chứ còn làm sao. Tại sao vậy ? Vì họ là người Việt Nam mà......
Lại nữa:
Có bài báo nói về chuyện 1 gia đình, các thành viên bất hoà với nhau. Và tai nạn thương tâm đã xảy ra. 1 người xách can xăng hổ vào nhà, và đổ lên cả những người còn lại. Sau đó ai cũng có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. 2 đứa trẻ phải từ giã cõi đời. 1 bà vợ bị mất gân hết khả năng lao động. Ông bố bị bỏng loại nặng. Còn người đốt thì phải đi tù. Tại sao người Việt Nam lại hay gây gổ như vậy. Đành rằng ở nước ngoài, những băng nhóm xã hội đen còn kinh tởm hơn, nhưng làm sao có chuyện những người trong cùng một gia đình lại đi giết hại lẫn nhau như thế ?
Vẫn chưa hết, cái chính nằm ở phần tiếp theo. Hội phụ nữ xã đó đã gửi đơn lên trên các tổ chức nhân đạo phi chính phủ ở Việt Nam để xin giúp đỡ. Nghe qua thì không có gì lạ. Nhưng hãy thử nghĩ lại xem. Tiền cứu trợ là để dùng cho những lúc thiên tai, lũ lụt, những tai nạn bất khả kháng, chứ không phải để giải quyết những mâu thuẫn hằng ngày giữa những người dân với nhau. Nếu ta chi tiền vào việc này, làm sao chi hết cho những vụ ẩu đả liên miên giữa thanh niên trong làng với nhau, những bất hoà giữa các dòng họ có từ hàng trăm năm trước.
Điều đáng nói ở đây là tư duy của những người xin giúp đỡ. Họ không đánh giá được tiêu chí để thực hiện viện trợ, mà họ cho rằng "cứ có khó khăn sẽ có viện trợ". Luôn trông mong vào sự giúp đỡ từ bên ngoài. Như thế mãi thì sẽ chẳng bao giờ người Việt Nam có thể tiến lên được.
.......................................................................
.......................................................................
Bài viết trên khá dài, và cũng khó để mọi người có thể đọc hết được nó. Nhưng điều đó là cần thiết cho tầng lớp thanh niên trẻ Việt Nam hiện nay. Chúng ta cần biết rõ được cái nhược điểm "nan y", cái nhược điểm đã làm nên một câu nói: "anh/chị đúng là một người "Việt Nam" đích thực". Biết được rõ bản thân mình thì sẽ chẳng có việc gì khó cả
Việt Nam vẫn đang phát triển theo đúng hướng, và những thành công trên con đường này là không thể phủ nhận. Nhưng đừng để những điều đáng tiếc trong tính cách, suy nghĩ của người Việt làm cản trở con đường này. Tuy bài viết và ngay cả tên của nó khá nặng nề, nhưng đó là điều mà mỗi người cần nhận ra để tự rút kinh nghiệm, cái khó nghe khó đọc đã nghe được đọc được thì sẽ nhớ lâu
"Người Việt Nam", dường như cái khái niệm đó đã quá rõ ràng trong ý thức của mỗi con người sống trên dải đất hình chữ S này. Phải, ta là người "Việt Nam", quá rõ rồi. Ngay từ khi sinh ra, 1 đứa trẻ đã được "đóng dấu" trên giấy khai sinh với quốc tịch "Việt Nam". Ngay cả khi bố mẹ chúng không hoàn toàn mang trong mình dòng máu Việt, nhưng với sự mở rộng trong luật lệ nhập cư từ những năm 80 đến nay, những gia đình với cha hoặc mẹ là người nước ngoài không phải là hiếm, và những đứa con sinh ra vẫn được coi là người Việt. Nói ngay từ bây giờ phải chăng là quá sớm, nhưng liệu một ngày nào đó, liệu Việt Nam có trở thành một đất nước "đa sắc tộc", giống như Pháp, Đức, Canada... hiện nay không ?
Thôi, mở đề thế đủ rồi. Vào phần chính đi.
Vậy thế nào là một người "Việt Nam", một câu hỏi vừa khó, vừa dễ để tìm câu trả lời. Dễ vì trong giấy khai sinh, hễ có chữ Việt Nam thì người đó là người Việt Nam, nhưng lại khó vì định nghĩa của một "chủng tộc" không hoàn toàn dựa trên những chữ cái vô tri vô giác trên. 1 cá thể phải mang trong mình những yếu tố di truyền chung của cả giống loài. Ai cũng biết điều này !
Hãy xem lại bạn có phải là một người Việt Nam không ?
Từ lâu nay, ai cũng cho rằng Việt Nam là một dân tộc bất khuất, anh dũng trong đấu tranh dành độc lập cho đất nước. Nhưng liệu đó đã phải là tất cả ? Phẩm chất của một dân tộc không thể nào nhận xét cụt lủn chỉ trong một giai đoạn phát triển. Và như vậy, theo cá nhân, tôi nghĩ rằng những dòng chữ nhạt nhẽo trên các cuốn sách xuất bản tràn lan ngoài kia, rằng : người Việt Nam là những con người dũng cảm, có tình yêu nước, có ý chí... cũng chỉ là sự nhận xét phù phiếm bên ngoài. Việt Nam giỏi trong chiến đấu. Nhưng trong thời bình, Việt Nam, mà cụ thể hơn là những con người Việt Nam đã làm được những gì ?
Đúng rồi !
Hoá ra từ bấy lâu nay chúng ta vẫn ôm trong mình cái ảo mộng về 1 dân tộc có sức mạnh "vô địch". Chúng ta chiến thắng thực dân Pháp, chiến thắng đế quốc Mỹ, hai cường quốc quân sự có tiềm lực thuộc loại mạnh nhất thời bấy giờ. Và đó là lý do để chúng ta không ngớt lời ca ngợi bản thân mình bằng mọi cách, từ những phóng sự cho đến cả quyển sách giáo khoa, lúc nào cũng thấy "chỉ huy tài tình, tính đoàn kết cao, quân dân đồng lòng" ( cái này ai hay làm bài thi lịch sử mà có câu hỏi "nguyên nhân chiến thắng" chắc chắn phải biết).
Nhưng ca ngợi lịch sử mãi liệu có phải là phương pháp tốt. Đúng là lịch sử rất cần cho những người Việt Nam, nhưng không phải là tất cả. Tôi đã có lần được nghe thày giáo kể lại về câu nói của một vị tổng thống Nga: "Những con người không mang trong mình lịch sử vĩ đại của dân tộc, đó là những người không có trái tim. Những con người chỉ biết nhìn vào lịch sử già cỗi để tự hào mà không có chí tiến lên là những người không có đầu óc. Loại người đấy nước Nga KHÔNG CẦN".
Thử hỏi xem liệu cả đất nước Việt Nam đông đúc với hơn 80 triệu dân này liệu có tìm ra một người có đủ bản lĩnh để nói câu đó không ? Đáng buồn thay câu trả lời lại là không.
Vì sao ?
Hệ thống tuyên truyền, giáo dục, thông tin đại chúng...ngày nay ở Việt Nam về "công nghệ" đã có một bước tiến khá dài so với thời kỳ trước. Nhưng về "nội dung", chúng ta lại thua ngay cả một nước phát xít cách đây gần 50 năm.
Đó là Nhật Bản. Hãy thử đọc xem trong một cuốn sách do những tác giả người nhật viết. Họ đã viết cái gì ? "Chúng ta là nước đã thất bại trong chiến tranh thế giới lần thứ hai, chúng ta không có nhiều tài nguyên, chúng ta hay gặp thiên tai, động đất. Vì vậy các bạn cần phải cố gắng để vượt lên những bất lợi đó, để xoá mờ đi trong ký ức của nhân loại về một nước Nhật Bản hiếu chiến, già cỗi". Chắc chắn đó sẽ là những lời khích lệ, hay ít ra thì cũng là một mục tiêu thôi thúc tầng lớp thanh niên Nhật Bản phấn đấu, để ngày nay họ đã trở thành một trong những cường quốc lớn nhất thế giới !
Còn Việt Nam. Chắc hẳn ai cũng biết câu nói "vĩ đại" này (của ai nhỉ): đất nước ta có rừng vàng, biển bạc !
À, ra là thế. Vậy thì chúng ta cố gắng làm gì, chúng ta quyết tâm làm gì. Rừng vàng mà, biển bạc mà. Với lại rừng và biển thì Việt Nam đâu có thiếu. Nhiều vàng bạc thế thì phấn đấu làm gì cho mệt.
Chính câu nói trên, tuy ý nghĩa rất đúng, nhưng cách tuyên truyền của người Việt Nam đã khiến cho nó trở nên tiêu cực như thế.
Và hậu quả là bây giờ chúng ta, những người Việt Nam đều có được 1 tính cách "made in Viet Nam" thực sự. Đó là gì ?
Hãy thử xem qua một ví dụ nhỏ mà ngay vài ngày trước tôi đã gặp. Uống một chai Coca-Cola. Và dưới cái nắp chai là giải thưởng "trúng một chai miễn phí". Rất vui sướng. Phải rồi. Có nước uống miễn phí ai mà chả sướng. Nhưng hãy xem cách mà người "Việt Nam" làm để bạn được hưởng cái sướng đó.
Mang nắp ra của hàng rượu bia, bánh kẹo gần nhà, nơi mua chai nước đó, và cái nắp được từ chối với 1 lý do hết sức "bình thản" là: khoá sổ khuyến mại rồi. Trong khi đó cái quảng cáo dán trên tường vẫn lù lù ra chữ : thời gian của đợi khuyến mãi đến hết 31/8/2004. Tại sao người bán hàng phải làm thế. Tôi không nghĩ họ lại bị thiệt thòi gì khi đổi nắp chai, vì đằng nào thì công ty cocacola cũng sẽ thu hồi lại những nắp trúng thưởng này. Lý do chính, hết sức đơn giản, cũng hết sức đáng buồn và khó tin. Một lý do tôi được đọc ở trên báo: Họ không đổi nắp trúng thưởng vì sự cạnh tranh giữa các đại lý với nhau. Các đại lý sẽ được đưa đến 1 số lượng nước giải khát như nhau. Và cuối tháng, hoặc cuối tuần họ sẽ phải đánh dấu vào phiếu đánh giá thị trường, xem đại lý đó đã bán được bao nhiêu. Và chắc các bạn cũng hiểu. Nếu họ đổi nắp chai cho mình, số lượng "bán" của họ sẽ giảm đi, và tuy họ không bị lỗ ( vì công ty sẽ tính những nắp này vào số lượng hàng mang đến), nhưng rõ ràng cái tiếng của họ sẽ không được như những đại lý khác. Thử tưởng tượng xem. Cứ mỗi tuần 2 cửa hàng giống nhau được nhập 20 két. Nếu cho đổi nắp, có thể số lượng họ bán được sẽ chỉ còn 19 két ( 1 két đổi). Nhưng nếu không đổi, họ có thể bán được 20 két. Vật là được tiếng làm ăn giỏi với nhà phân phối rồi, phải không hỡi những người Việt Nam.
Để chạy theo lợi ích cá nhân của cửa hàng mình, các ông-bà chủ người "Việt Nam" đã vứt quách đi lợi ích của người tiêu dùng. Trong khi, ở nước ngoài, mỗi đại lý phân phối đều phải có bản cam kết thực hiện đúng quy tắc của chương trình khuyến mãi, vì nếu không những "hòm thư góp ý" của khách hàng kia sẽ tố cáo họ ngay. Và tất nhiên chữ tín kia cũng sẽ mất.
Vậy sẽ có người hỏi tôi : tại sao không dùng hòm thư góp ý để đưa ý kiến với nhà phân phối chính thức. Đúng, tôi có gọi điện đến nhà sản xuất tại VN của công ty cocacola ở Hà Tây để phản ánh. Nhưng tôi dám chắc những ý kiến như vậy chỉ dừng lại ở con số có thể viết bằng 2 nét bút là cùng. Vì sao, vì người "Việt Nam" không dám đưa ra ý kiến của mình. Điều này cũng rất đáng buồn, nhưng tôi không muốn bàn tới ở đây.
Vậy qua ví dụ trên, bạn đánh giá được gì về người "Việt Nam" thời đại ngày nay: ích kỉ, mưu lợi cá nhân, không có tinh thần trách nhiệm.
Còn gì nữa ?
Rồi các bạn sẽ rõ qua tiếp 1 ví dụ
Những nông dân nuôi tôm ở Thanh Hoá. Qua một số mùa tôm thất bại, họ đang chán nản với công việc thì một công ty nước ngoài đã đến với đề nghị: sẽ cung cấp vốn cho vay ban đầu, cung cấp giống, cung cấp thức ăn, cung cấp thuốc phòng dịch...cho các hộ này để nuôi giống tôm mới, với điều kiện sau khi lứa tôm đã đến kỳ, thì phải bán lại cho họ. Rõ ràng những người nông dân Việt Nam đã được hưởng lợi quá nhiều với hợp đồng này: không phải lo về đầu tư bước đầu, nhưng nhất là sau khi đến lứa họ sẽ bán ngay được sản phẩm, chứ không phải lo về đầu ra như những mùa tôm trước.
Nhưng hãy xem những con người "made in Viet Nam" phá hợp đồng như thế nào. Sau khi đến lứa tôm, mùa này họ quả thật thành công. Tôm to, khoẻ như trâu, nhất là rất được giá. Và thế là "quên phắt" những công ty nước ngoài "ngây thơ khốn khổ" kia, các chàng nông dân nhà ta đã bán bay lứa tôm này ra ngoài, với giá cao hơn. Các công ty nước ngoài đã khởi kiện, nhưng tôi ko tìm được thông tin về kết quả của vụ này.
Vậy thêm được kết luận gì nữa đây: người Việt Nam là những người không biết giữ chữ tín, không tôn trọng lời nói của mình ( nói trắng ra là không tôn trọng bản thân mình), đôi mắt chỉ nhìn được gần chứ chẳng thể vươn xa được ( liệu họ có biết, nếu phá hợp đồng từ mùa tôm đầu tiên này, sang mùa sau, họ sẽ lấy giống, lấy thức ăn, lấy thuốc phòng dịch ở đâu. Nên nhớ do đây là giống tôm được nuôi thử nghiệm nên những thứ trên không hề dễ kiếm ở Việt Nam), và họ sẽ lại quay lại với cuộc sống nghèo khổ xưa . Đáng đời lắm người "Việt Nam" kia !
Thêm một ví dụ nữa nhé ( đúng là để hiểu vấn đề thì không có cách nào dễ hơn là xem ví dụ).
1 tổ chức cứu trợ của Mỹ làm việc tại Việt Nam, trong một lần thiên tai bão lụt đã chi khoản tiền khá lớn để giúp nhân dân những vùng bị nạn. Họ quyên góp với mục đích 100% số tiền sẽ được chuyển thành hiện vật có giá trị tương ứng để trao cho người dân. Nhưng họ đã lầm vì những tổ chức nhân đạo "made in Viet Nam" đã làm việc theo kiểu khác. 20% trong số tiền sẽ được chi để trả lương cho những nhân viên cứu nạn. 20% số tiền sẽ dùng để đưa vào chi phí phân phát, đi lại, 20% số tiền sẽ được đưa vào quỹ dự phòng (mà ai chẳng biết cái quĩ đấy rốt cuộc chỉ vào tay mấy tên trưởng làng tham lam chứ đời nào đến được tay người dân), và chỉ 40% còn lại là tiền hàng cứu trợ.
Rút ra được điều gì: nước Việt Nam không có được một tổ chức nào cho ra hồn, không có một tổ chức nào hoạt động đúng với chức năng của nó, không đi đúng tư tưởng nhân đạo mà chỉ lo nhét tiền vào túi mình. Thử hỏi tổ chức nhân đạo trên hàng tháng vẫn "ngốn" ngân sách của nhà nước để hoạt động, vậy thì họ cần thêm những khoản "ăn ở", "đi lại" kia để làm gì. Hỏi thế mà cũng hỏi. Để cho vào túi chứ còn làm sao. Tại sao vậy ? Vì họ là người Việt Nam mà......
Lại nữa:
Có bài báo nói về chuyện 1 gia đình, các thành viên bất hoà với nhau. Và tai nạn thương tâm đã xảy ra. 1 người xách can xăng hổ vào nhà, và đổ lên cả những người còn lại. Sau đó ai cũng có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. 2 đứa trẻ phải từ giã cõi đời. 1 bà vợ bị mất gân hết khả năng lao động. Ông bố bị bỏng loại nặng. Còn người đốt thì phải đi tù. Tại sao người Việt Nam lại hay gây gổ như vậy. Đành rằng ở nước ngoài, những băng nhóm xã hội đen còn kinh tởm hơn, nhưng làm sao có chuyện những người trong cùng một gia đình lại đi giết hại lẫn nhau như thế ?
Vẫn chưa hết, cái chính nằm ở phần tiếp theo. Hội phụ nữ xã đó đã gửi đơn lên trên các tổ chức nhân đạo phi chính phủ ở Việt Nam để xin giúp đỡ. Nghe qua thì không có gì lạ. Nhưng hãy thử nghĩ lại xem. Tiền cứu trợ là để dùng cho những lúc thiên tai, lũ lụt, những tai nạn bất khả kháng, chứ không phải để giải quyết những mâu thuẫn hằng ngày giữa những người dân với nhau. Nếu ta chi tiền vào việc này, làm sao chi hết cho những vụ ẩu đả liên miên giữa thanh niên trong làng với nhau, những bất hoà giữa các dòng họ có từ hàng trăm năm trước.
Điều đáng nói ở đây là tư duy của những người xin giúp đỡ. Họ không đánh giá được tiêu chí để thực hiện viện trợ, mà họ cho rằng "cứ có khó khăn sẽ có viện trợ". Luôn trông mong vào sự giúp đỡ từ bên ngoài. Như thế mãi thì sẽ chẳng bao giờ người Việt Nam có thể tiến lên được.
.......................................................................
.......................................................................
Bài viết trên khá dài, và cũng khó để mọi người có thể đọc hết được nó. Nhưng điều đó là cần thiết cho tầng lớp thanh niên trẻ Việt Nam hiện nay. Chúng ta cần biết rõ được cái nhược điểm "nan y", cái nhược điểm đã làm nên một câu nói: "anh/chị đúng là một người "Việt Nam" đích thực". Biết được rõ bản thân mình thì sẽ chẳng có việc gì khó cả
Việt Nam vẫn đang phát triển theo đúng hướng, và những thành công trên con đường này là không thể phủ nhận. Nhưng đừng để những điều đáng tiếc trong tính cách, suy nghĩ của người Việt làm cản trở con đường này. Tuy bài viết và ngay cả tên của nó khá nặng nề, nhưng đó là điều mà mỗi người cần nhận ra để tự rút kinh nghiệm, cái khó nghe khó đọc đã nghe được đọc được thì sẽ nhớ lâu
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành: