Tặng các bạn yêu Hà Nội

Nguyễn Thủy Minh
(nguyenthuyminh)

Điều hành viên
Chẳng biết post vao đây có đúng chỗ ko nhỉ?

Nhân tiện đọc bài thảo luận "Người HN tự hào gì về HN", tôi muốn gửi tặng các bạn những câu chuyện xinh xắn này. Mong được đọc những bài viết về HN của các bạn.

=======

Tôi sinh ra ở một tỉnh miền núi phía Bắc, nơi bố mẹ tôi lên công tác theo lời kêu gọi của Đảng. Tuổi thơ tôi cho đến năm lên 9 tuổi phần lớn diễn ra giữa nơi ấy và Hà Nội. Tuy sinh ra ở nơi khác, nhưng tôi luôn coi mình là người Hà Nội, không chỉ bởi gia đình hai bên nội ngoại của tôi đều đã bốn thế hệ sống tại nơi đây - từ những năm Pháp thuộc - mà còn bởi tôi đã trót nặng lòng yêu thương và gắn bó với mảnh đất kinh kỳ hào hoa này.

Hà Nội - những ký ức


I> Câu chuyện về một con đường

Có một con đường không phai mờ trong ký ức tôi. Con đường dẫn đến ngôi trường thủa thơ ấu. Những năm tháng ấy, gia đình tôi còn trú ngụ ở GV, mỗi trưa, theo chúng bạn đến trường trên con đường ấy. Bây giờ người ta đặt tên thành phố thành phường. Nhưng ngày ấy, nó chỉ là con đường nhỏ không tên trong ký ức học trò, men theo hồ GV, vòng qua phía sau trường HN-A, nơi ấy có một con mương nhỏ và hoa bèo tím bập bềnh, có những luỹ tre xanh mướt mải. Tôi còn nhớ hồ GV khi ấy còn hoang sơ lắm. Ven hồ chưa có cây cối gì hết (mãi đến năm tôi học lớp 12 người ta mới cho trồng cây ven hồ, ấy vậy mà bây giờ đã xum xuê biết mấy). Lâu lâu lại có một vụ chết đuối hay tự tử gì đó, khi xác người xấu số được vớt lên, lũ trẻ con chúng tôi tò mò chen chân đến xem. Người ta bảo hồ GV độc lắm, đi sát ven hồ có cảm giác bị hút xuống tận đáy nước. Tôi chẳng biết có thật không, nhưng cũng chẳng bao giờ dám đi sát ven hồ cả. Tôi ngoan, nghe lời mẹ. Mẹ bảo giờ đây mẹ chỉ có hai chị em tôi, hai cục vàng của mẹ, có chuyện gì mẹ không biết phải sống ra sao nữa. Tôi sợ lắm, mặc dù hồ GV trong con mắt của đứa trẻ là tôi bấy giờ nom thật hiền lành, chẳng có chút dữ dằn gì. Tôi nhớ người dân khu GV còn thường ra đấy giặt chiếu. Ngày ấy nước máy rất khan hiếm, không như bây giờ. Mùa hè năm ấy, có hai sự kiện làm lũ trẻ con bàng hoàng. Một là cái chết của thằng cận khu B2. Và một sự kiện nữa là người ta vớt được xác một đứa trẻ sơ sinh bọc trong bao tải dứa. Thằng cận là em một thằng học cùng trường cấp II với tôi, nhưng khác lớp. Chúng tôi gọi nó là thằng Nguyễn A, để phân biệt với thằng Trần A, cũng ở B2. Hôm đấy thằng cận đi chơi với một thằng nữa ở khu A6, chẳng hiểu lần mò thế nào mà lộn cổ xuống hồ. Thằng ở A6 sợ quá chạy tọt về nhà không dám hé răng với ai. Bảy ngày sau, chính anh nó đi đánh cá thì vớt được xác thằng cận trong lưới. Sự kiện ấy làm cả khu GV hoảng hồn. Lũ trẻ con chúng tôi bắt đầu bị cấm tiệt không được mò tới ven hồ nữa. Sau đó ít lâu, có lần đi học về ngang qua đó, chúng tôi thấy một đám người lúi húi cuốc đất ở một góc vườn của khách sạn 11 tầng (khách sạn GV, nhưng dân GV hồi đó quen gọi là KS 11 tầng). Hoá ra người ta vừa vớt được một bé sơ sinh bị quấn trong bao tải dứa và chuẩn bị đem chôn bé. Thấy người ta đồn chính người mẹ trẻ đã vứt hoang thai xuống hồ. Hai sự kiện đó ám ảnh tôi mãi. Bây giờ mỗi lần ngang qua, tôi lại hình dung thấy gương mặt nhợt nhạt úng nước của thằng cận và nấm mộ nhỏ bé xơ xài nơi góc vườn của KS 11 tầng. Mặc dù bây giờ cảnh xưa đã đổi khác lắm rồi. KS GV giờ đây đã mở rộng thêm ra, một toà nhà mới mọc lên nơi xưa kia là nấm mộ sơ sinh vô thừa nhận. Không hiểu bé còn nằm đó hay người ta đã rời mộ đi. Mười bảy năm rồi!

Trên con đường mà bây giờ người ta đặt tên là phố NC hồi ấy còn có một thứ nữa thu hút đám trẻ con chúng tôi. Đó là cửa hàng kem mậu dịch mà chúng tôi quen gọi là Kem 1 đồng, vì giá của nó chỉ có 1 đồng/ 1 chiếc. Kem màu hồng, nhạt toẹt, nhưng đối với lũ trẻ con chúng tôi hồi ấy thì trông nó ngon ngọt mát lành vô cùng. Hồi ấy nhà tôi nghèo lắm. Mẹ tôi lại nghiêm, chẳng bao giờ cho phép chị em tôi được giữ tiền hay tiêu tiền nên chẳng bao giờ tôi được ăn kem một đồng với lũ bạn cả. Đi học về, tôi đành phải đứng đợi chúng nó chen lấn mua kem. Và trong lúc đó tôi lặng lẽ theo đuổi những ước mơ của riêng mình. Có lẽ tôi bắt đầu biết mơ mộng từ hồi đấy chăng. Tôi còn nhớ hay ngắm nhìn các anh chị trường HN-A phóng xe từ cổng trường đi ra. Trông ai cũng sáng sủa, đẹp đẽ, giàu có, sung sướng. Tôi đã ước mơ một ngày nào đó cũng được vào trường A, cũng được tự hào là học sinh trường A như họ. Và ngày ấy đã đến, chẳng phụ lòng mẹ mong đợi và xách cơm cho tôi những ngày thi. Ngày khai giảng, tôi xúng xính trong bộ quần áo mới (được mẹ sửa lại từ quần áo của chị họ tôi), kiêu hãnh đi trong hàng ngũ những học sinh mới nhập trường. Cả khu GV hồi đấy, trong những đứa đồng khoá với tôi ở trường cấp II, chỉ có tôi đỗ vào trường A, niềm vinh dự lớn lao của mẹ. Thời gian trôi thật nhanh, vèo một cái, cô bé mười lăm tuổi năm xưa giờ đã tốt nghiệp ĐH, đi làm, rồi học nữa học mãi tận phương trời nào. Mỗi lần nhớ về những năm tháng ấu thơ, tôi không thể không nhớ đến con đường đã gắn bó với mình một thủa học trò đầy kỷ niệm.

II> Phố cổ

Trước khi chuyển về GV, gia đình tôi ở chung với ông bà nội trên một con phố nhỏ gần nhà máy điện Yên Phụ. Trước đó nữa thì ở Hàng K., rồi chuyển sang Hàng R. Tôi chẳng nhớ được gì mấy về thời gian ở Hàng K. và Hàng R. vì hồi ấy tôi còn nhỏ lắm. Ký ức duy nhất của tôi về căn hộ chập hẹp trong ngõ nhỏ của phố Hàng R. lúc ấy là cái bể nước công cộng to như cái hầm trú ẩn trên Vườn hoa Hàng Đ. dưới sân chung của các hộ gia đình. Và những tiếng cãi nhau om tỏi mỗi ngày từ ngoài phố vọng vào. HN những năm ấy còn vất vả lắm, cái ăn cái ở còn chật chội bức bối lắm. Đại gia đình tôi hồi ấy tất cả tám người (gồm ông bà, bố mẹ, hai chị em tôi, và hai cô chưa đi lấy chồng) chen chúc trong căn hộ chật hẹp phía sau trên tầng hai. Phía trước là căn hộ của một bà rất đanh đá tên là L. Bà ấy suốt ngày cãi cọ với hai cô của tôi về việc lấy nước và dùng nhà vệ sinh chung. Người ta cứ bảo người HN thanh lịch. Tôi chẳng biết ở đâu thì người HN thanh lịch, nhưng nhất định không phải là dân nơi phố cổ .

Nếu chia tuổi thơ tôi ra làm hai giai đoạn thì giai đoạn thứ nhất phần lớn diễn ra ở con phố yên tĩnh phía sau nhà máy điện YP này. Phố tôi gần đê nên mỗi mùa mưa lụt kinh lắm. Nửa đêm lũ về, tràn cả vào nhà, mặc dù năm nào ông bà tôi cũng cho nâng cao bậc cửa để tránh ngập. Nước ùa vào, nồi chảo xoong chậu trong bếp bơi lềnh bềnh, va vào nhau lanh canh. Trong nhà, dép guốc trôi nổi lặn ngụp. Tôi và em trai bị bắt ngồi im trên giường để bố mẹ và ông bà tát nước. Trong khi ở ngoài đường bọn trẻ con hàng phố lội nước ào ào, nước sóng sánh tạt cả vào nhà tôi. Đấy là chưa kể đôi lúc một chiếc xe tải phóng qua, làm bao công lao của ông bà bố mẹ vứt đi hết. Mùa lũ năm nào phố tôi cũng ngập như thế, thành ra quen, chẳng ai thèm buồn bực nữa. Ngược lại, mỗi lần mưa lớn, cả phố lại xôn xao như có hội, nhà nọ với sang nhà kia buôn chuyện ầm ĩ. Lũ trẻ con háo hức cởi trần chạy ra tắm mưa, như chờ đợi một trò chơi lớn.

Sau này lớn lên, đọc thơ Xuân Quỳnh:

Bao dung là mái phố
Sinh ở đây từ nhỏ
Lớn lên tôi đi xa
Trời khi nắng khi mưa
Lại nhớ về mái phố
Ơi cái màu ngói cổ
Màu áo mẹ gian lao
Những nét thấp đường cao
Tình yêu không bình lặng

tôi lại nhớ những mái nhà cao thấp bụi than giăng đầy. Mỗi Chủ nhật cuối tháng bố tôi lại leo lên cạo bụi một lần. Ở gần nhà máy điện nên bụi bặm lắm. Những cây bàng trên phố cũng phủ đầy bụi đen nhẻm. Bọn trẻ con nhà ông đạp xích lô cũng đen nhẻm. Nhà ông đạp xích lô có thằng T. đen học cùng lớp với tôi. Tôi nhớ đến nó vì nó hay đánh thằng V. để bênh tôi những lúc tôi bị thằng V. bắt bạt. Thằng V. hay giật tóc tôi vô cớ. Nó ghét tôi lắm, vì nó bảo tôi kiêu, cậy có bố đi Liên Xô. Có lần nó thụi tôi một quả vào ngực rất đau mà tôi không dám mách cô. Chỉ có thằng T. đen biết, nó đạp cho thằng V. một cái vào bụng làm thằng V. khóc thét lên. Từ đó thằng V. mới không dám đánh tôi nữa. Nhà tôi đã chuyển đi lâu lắm rồi, chỉ còn ông bà tôi ở lại đó. Từ ngày mở cửa dân phố cũng bán nhà cho các chủ kinh doanh rồi chuyển đi ở nơi khác nên con phố đã khác xưa nhiều lắm. Ngay cạnh nhà ông bà tôi người ta xây lên một KS mini kiêm quán bar, nhạc xập xình suốt đêm, khiến con phố mất hẳn vẻ yên tĩnh ngày xưa. Tôi chẳng bao giờ gặp lại cả T. đen lẫn V. nữa, chẳng hiểu chúng nó bây giờ ở đâu, làm gì.

III> Chợ

Một thú vui của tôi ngày ấy là bám chân mẹ, bà, hoặc cô út đi chợ. Có thể nói phố nhà tôi nằm ở một vị trí khá thuận tiện nên đi chợ nào cũng gần. Chợ Châu L. cách chục bước chân, nằm về phía hồ Trúc B. Chợ Hoè N. cũng thế, nhưng nằm theo hướng ngược lại, về phía vườn hoa Hàng Đ. Chợ Long B. thì xa hơn một chút, khoảng 10' đi xích lô, trên đê, cạnh bến xe Bến N. Chợ CL có hàng bánh cuốn ngon không tả được. Cách đó vài bước chân, ở góc Đặng D. và Quán T. có một quán bò khô, thỉnh thoảng tôi được mẹ mua cho. Thịt bò dai, ngọt, nộm chua cay rắc rau thơm và lạc, ăn một lần nhớ đời không quên . Tôi thường thích đi chợ CL hơn chợ HN vì ngại đụng thầy cô giáo của tôi. Phần lớn các thầy cô của trường N.C.T ngày đó đều sống ở những phố quanh quanh chợ HN. Những ngày giáp Tết, có người còn làm cả mứt bí mang ra chợ bán. Tôi có một bà trẻ ở ngay trên phố H.N nên mỗi lần đi chợ qua mẹ hoặc bà lại bảo tôi rẽ vào chào bà trẻ. Bà trẻ tôi làm bác sỹ. Sau này đi Angeria rồi chết bên ấy vì sốt xuất huyết. Ngày ấy, chuyện đó thường xảy ra đối với dân trí thức HN đi hợp tác lao động ở châu Phi nên không ai lấy làm ngạc nhiên hay cho là bi kịch gì to tát. Chợ H.N có hàng ốc luộc ngon lắm, nên dù sợ gặp thầy cô giáo, thỉnh thoảng tôi vẫn bám chân cô út đi chợ. Cô út là em út của bố tôi, làm mậu dịch viên và ăn quà rất sành. Hà Nội những năm bao cấp, nghề nghiệp của cô còn oai hơn cả tấm bằng Phó Tiến Sỹ của bố tôi. Cô là thịt, là gạo, là vải của cả nhà. Mặc dù gia đình tôi hồi ấy có phiếu thực phẩm ưu tiêu vì là gia đình liệt sỹ (chú tôi hy sinh năm 1972) nhưng chỉ đến ngày 27/7 hàng năm mới được ưu tiên. Sau này trở lại chợ H.N, tôi không còn thấy hàng ốc luộc ngày ấy nữa (cũng phải thôi, gần hai chục năm rồi còn gì). Chợ H.N bây giờ nổi tiếng về bún ốc đậu. Tôi cũng từng đi ăn ở đó một, hai lần. Quán bẩn, chật, nóng, bún nấu không ra kiểu Hà Nội Tràng An nhưng không hiểu sao ăn vẫn thấy ngon. Chợ LB thì bà và mẹ tôi chỉ đi vào những ngày giáp tết vì đó là chợ đầu mối, mua nhiều thì giá rất rẻ so với các chợ khác. Lá dong, măng, nứa, lạt đều trở từ trên ngược về theo đường sông Hồng. Gà, vịt, từ quê được mang ngay từ bến xe vào chợ, đảm bảo không bị rù.

Có một thứ chợ hấp dẫn tôi nhất hồi ấy là chợ hoa ngày Tết. Chợ hoa của người Hà Nội hồi ấy chỉ có ở phố Hàng L., Hàng M. chứ không mọi nơi mọi chốn như bây giờ. Một tuần trước Tết, chợ đã rục rịch họp. Ngày ấy dân Hà Nội chủ yếu là chơi đào chứ không mấy ai chơi quất như bây giờ. Chợ giăng từ Vườn hoa Hàng Đ. dọc theo Hàng L., Hàng M. Trông xa như một rừng đào rất đẹp. Ngày ấy hoa Tết chưa nhiều chủng loại như bây giờ, người ta chủ yếu chơi Violet, thược dược, và hoa cánh bướm. Bây giờ chợ Tết của người Hà Nội vẫn còn Violet và thược dược nhưng cánh bướm thì đã lặng lẽ biến mất. Đào Nhật Tân thì thu hẹp dần, chẳng biết đến năm tôi về nước có còn lại chút gì hay không.

IV> "Hà nội có tàu điện ..." (thơ mẫu giáo)

Hà Nội những năm tháng ấu thơ trong tôi còn có tàu điện. Tàu điện Hà Nội sơ sài nhưng tôi thích đi lắm. Ngồi trên tàu điện được ngắm phố phường chạy vun vút hai bên, thích và oai hơn ngồi sau xe đạp của mẹ nhiều. Tàu điện HN thường không có cửa, chắc để hành khách tiện nhảy lên nhảy xuống. Bên trong có hai hàng ghế gỗ sơn màu xanh chạy dọc theo hai bên thành tàu. Khi chuẩn bị lăn bánh hoặc dừng bánh tàu thường kêu leng keng rất vui tai. Tàu điện có chú conductor mặc bộ đồng phục màu ghi xám đi thu tiền và dập vé. Đứa trẻ con nào mà bâu ở bậc cửa lên xuống là chú ấy véo tai cho chết. Có lần tôi cũng bị véo tai đau ơi là đau mà không dám khóc. Ngày ấy bọn trẻ con chúng tôi hay có trò nhảy tàu điện, tức là không đợi tàu dừng đã phi xuống nơi cần xuống. Nhảy tàu cần có kinh nghiệm: chớ bao giờ nhảy ngược hướng tàu chạy mà ngã ngửa, rất nguy hiểm. Kinh nghiệm này tôi học được từ thằng L. nhà bà T. Nó nghịch lắm, chuyên gia nhảy tàu điện và trèo cây hái sấu. Cái H. "nhà quê" một lần bị ngã sứt sát hết chân tay cũng chỉ vì nhảy ngược. Tôi nhớ ngày ấy HN chỉ có mấy tuyến tàu điện là Bờ Hồ - chợ Mơ, Bờ Hồ - Thuỵ Khê, Bờ Hồ - Cầu Giấy, Bờ Hồ- Hà Đông chạy qua Ô chợ dừa- Ngã Tư sở, và Bờ Hồ qua Cửa Nam- Hàng Cỏ- Công viên Thống nhất (*).

Chuyến Bờ Hồ-Thụy Khê chạy qua phố Q.T. Tôi và cái H "nhà quê" hay đón chuyến này đi lên bể bơi thiếu nhi Quận BĐ ở 180 Q.T và Vườn ươm ở Thuỵ Khê. Bể bơi thiếu nhi là nỗi kinh hoàng của tôi. Học đến hai tháng mà tôi vẫn không bơi nổi vì sợ cô giáo. Cô thấy tôi nhát nên toàn dìm đầu tôi xuống nước bắt phải bơi. Nhưng tôi cũng không dám phản ứng vì sợ cô mách bố mẹ. Mà bố mẹ tôi thì kỳ vọng nhiều vào cô con gái đầu lòng lắm, bố mẹ còn dự định cho tôi học đàn và học múa ballet để sau này đi học nghệ thuật bên Liên Xô nữa (và tất nhiên là dự định ấy không thành sau một biến cố lớn xảy đến với gia đình tôi năm tôi lên lớp 7). Cái H "nhà quê" thì chẳng sợ gì cả. Ở "nhà quê" nó toàn lội ao quen rồi. Có lần nó đèo tôi về quê nó ở Nhật Tân, đường làng toàn rơm rạ với phân trâu. Về đến nhà bà nó, thoắt một cái, nó đã lội xuống ao mò cá. H. và tôi có một tình bạn đẹp cho đến tận bây giờ, nhưng đó là chuyện nói sau. Tuyến tàu điện Bờ Hồ-Chợ Mơ thì cứ hai Chủ nhật một lần mẹ đưa hai chị em tôi ra Bờ hồ đón, đến thăm bác. Bác là chị gái của mẹ tôi, sống ở mạn chợ Mơ-Minh Khai. Lúc về ngang qua chợ Cầu Gỗ thế nào mẹ cũng cho chúng tôi ghé vào ăn bánh Tôm. Tôi nhớ bánh tôm ngày ấy ngon lắm cơ, nóng, giòn, bùi, chứ không cứng ngắt và đẫm dầu mỡ như bánh tôm Hồ Tây bây giờ đâu. Thỉnh thoảng từ tàu điện xuống mẹ cũng dắt chúng tôi ra Bốn mùa ăn kem cốc. Đối với bọn trẻ con ngày ấy thì kem cốc là thứ quà sang trọng không gì sánh nổi. Thời bao cấp, nghèo đói, lấy đâu ra nhiều thứ quà bánh như bây giờ. Nhấm nháp vị ngọt mát lạnh tan nhanh trên đầu lưỡi mà sung sướng. Tôi nhớ cả kem Tràng tiền cũng ngon lắm, kem cốm, rồi kem sữa, mùa hè chật ních những người là người chen nhau mua. Nhiều bữa mẹ len được ra ngoài thì hai que kem cho hai chị em tôi đã bắt đầu chảy. Sau này lớn lên, đã đi nhiều nơi, quay về ăn lại kem Tràng tiền không hiểu sao không thấy ngon như ngày xưa nữa. Có phải vì đã nếm qua nhiều của ngon vật lạ nên kem ngon cũng trở nên bình thường hay là bởi khi còn trẻ con thì những cái bình thường nhất cũng cũng đẹp đẽ khác thường như mẹ bảo? Bây giờ mỗi lần ngang qua đó, thấy tụi trẻ con đứng chờ bố mẹ xếp hàng mua kem, tôi lại nhớ về những ngày tháng ấu thơ êm đềm bên mẹ và em trai. Kem Bốn mùa thì dẹp lâu rồi. Bây giờ người ta mở thành quán cafe, bán đủ thứ thâp cẩm. Còn tàu điện thì sau gần hai chục năm vắng bóng, thấy bảo HN lại sắp được chào đón trở lại. Mong ước lắm thay, được một lần nghe lại tiếng tàu leng keng của tuổi thơ!

(*) Hai chuyến Bờ Hồ-Cửa Nam và Bờ Hồ-Hà Đông là do một đồng chí vừa bổ sung hộ.

V> Hà Nội - những tiếng rao

Ở đây tôi không kể về những tiếng rao của hàng quà rong Hà Nội vì đã có quá nhiều người viết về nó rồi. Những tiếng rao trong ký ức tuổi thơ của tôi giật gân hơn nhiều cơ

Những ai sống trong khu vực phố cổ vào thập kỷ 80 chắc hẳn không bao giờ quên được tiếng rao rất đặc trưng của công ty ... Vệ sinh vào lúc khoảng 7-8h tối mỗi ngày. Ngày ấy hệ thống nhà vệ sinh trong các phố cổ còn rất lạc hậu. Phần lớn các nhà vệ sinh đều không có bể phốt tự hoại mà chỉ dùng thùng chứa bên dưới và cần phải thay mỗi ngày. Tối tối, công ty vệ sinh lại cho người đến mỗi nhà đổi thùng cũ của một ngày lấy thùng mới. Điều trái khoáy nhất là giờ đổi thùng lại luôn trùng với giờ dùng cơm tối của các gia đình . Thành ra, hễ nghe thấy tiếng rao "Đổi thùng đê" từ ngoài đầu phố vọng vào là các gia đình phải ba chân bốn cẳng thu dọn mâm bát cho nhân viên vệ sinh vào thực hiện nhiệm vụ . Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc này là khoảnh khắc kinh khủng nhất trong ngày. Nhiều khi xe tải của công ty vệ sinh đi rồi, cả phố vẫn còn nồng nặc mùi đặc trưng không tan đi được .

Vào những năm 80, Hà Nội còn có phong trào nuôi lợn (cũng giống như phong trào nuôi chim cút, nuôi chó cảnh, hay dùng than tổ ong sau này). Hầu như nhà nào cũng phải có một cái chuồng lợn, dù to dù nhỏ. Những năm ấy đồng lương ít ỏi, giá cả lại leo thang mỗi ngày, con lợn trở thành nguồn thu nhập chính cho cả gia đình. Tôi nhớ một ông GS toán nổi tiếng còn phát biểu - tuy là đùa nhưng không kém phần chua chát - rằng "Không phải là tôi nuôi lợn mà là lợn nuôi tôi" . Hồi ấy nhà ông bà tôi cũng có một cái chuồng lợn. Gọi là chuồng cho oai nhưng thực ra nó chỉ là một mảnh gỗ chặn ngang lối vào nhà vệ sinh, ở trong có nhốt con lợn . Khi phong trào nuôi lợn trở nên rầm rộ thì nghề hoạn lợn là nghê rất có giá. Phố tôi hôm nào cũng thấy xuất hiện một ông hoạn lợn cưỡi chiếc xe đạp Thống nhất lạch xa lạch xạch từ đầu phố đến cuối phố dõng dạc rao "Ai hoạn lợn đê". Phải nói ông này là khắc tinh của lũ lợn. Vừa thấy tiếng ông đầu phố là lũ lợn đã rủ nhau eng éc phán đối ầm ĩ cả phố . Cùng với tiếng rao "Đổi thùng" thì tiếng rao "Ai hoạn lợn" và tiếng lợn kêu eng éc đã trở thành một phần ký ức không thể quên được của tuổi thơ tôi nơi phố cổ Hà Nội.

VI> Trẻ con Hà Nội chơi gì

Thập kỷ 80, trẻ con Hà Nội chơi gì? Tất nhiên không phải là chơi điện tử hay lên chatroom như trẻ con bây giờ rồi.

Những năm bao cấp, đi khắp Hà Nội cũng chỉ tìm được vài gian hàng bán đồ chơi cho trẻ con, to nhất là cửa hàng Bách Hoá 12 Bờ Hồ, Bách Hoá Tràng Tiền, và Bách Hoá Cửa Nam. Đồ chơi chủ yếu bằng nhựa: những búp bê, súng lục, xe tăng lên dây cót, sang lắm thì rubik, bộ đồ nấu ăn của Sài Gòn. Sờ vào rìa nhựa cứa đứt tay. Làm gì có những Babie với lại người máy như trẻ con bây giờ. Chỉ có đứa nào có bố mẹ đi Liên Xô thì mới được hưởng tý mùi "ngoại quốc" qua những con búp bê biết khóc, biết đi, những con lật đật xanh đỏ, hay là đoàn tàu chạy bằng pin.

Vậy nên Trung thu bao giờ cũng là một ngày hội cực lớn đối với trẻ con chúng tôi thời bấy giờ. Trung thu có chợ Hàng mã, bán toàn đồ chơi đẹp ơi là đẹp, từ mặt nạ, đầu sư tử, đến lồng thiên nga, mũ miện, và các loại đèn: đèn kéo quân, đèn con thỏ, đèn lồng, đèn ông sao ... Tôi có bác ruột (chị gái của bố) ở phố Thuốc Bắc nên Trung thu năm nào mẹ cũng đèo hai chị em đến gửi xe ở nhà bác và dắt luôn các anh các chị nhà bác đi chợ Hàng mã cùng. Có năm chị em tôi được mẹ mua cho một cái tàu thuỷ làm bằng sắt Tây, khi đổ dầu vào nó cũng chạy được trên mặt nước, rất oai . Nhưng phần lớn thời gian thì mẹ chỉ đủ tiền để mua đèn ông sao và lồng thiên nga cho chúng tôi thôi. Thậm chí hồi bố còn ở Liên Xô, mẹ một mình nuôi hai chị em, có những năm nghèo quá mẹ còn phải mua giấy màu về tự làm đèn ông sao, đèn con thỏ và cắt mũ miện cho chúng tôi nữa. Mẹ sợ chị em tôi tủi thân với trẻ con hàng xóm. Bây giờ lớn lên, nhớ lại những năm tháng ấy nhiều khi muốn rớt nước mắt vì thương mẹ vất vả.

Trẻ con HN những năm 80 không biết đến những trò chơi quý tộc như trượt patin, đua xe đạp địa hình nên đành xả hơi vào những trò chơi dân dã như thả diều, trèo sấu, bắt ve, ném lon, chơi chuyền, chơi ô ăn quan, chơi rồng rắn lên mây, hay nhảy dây, nhảy ngựa, khênh đám ma. Tôi còn nhớ hàng sấu trên phố PĐP mùa hè năm nào cũng bị tụi trẻ con vặt trụi quả. Có một thằng bằng tuổi tôi đã rơi từ một cây sấu xuống đất chết tươi. Thằng đó tên là T, nhà ở cuối phố QT, học trường VN-CB. Hôm đám ma nó tôi cũng đến xem, bố mẹ nó ngất lên ngất xuống.

Trẻ con Hà Nội ngày ấy đọc và xem gì? Có thể tự hào mà nói rằng thế hệ chúng tôi đọc nhiều và ham đọc hơn trẻ em bây giờ. Có lẽ cũng vì ngày ấy ít đồ chơi quá. Mặc dù sách cho thiếu nhi ngày ấy không được đa dạng và phong phú như bây giờ. Sách trong nước in bằng giấy đen, rất xấu xí, chủ yếu là truyện người tốt việc tốt như tấm gương anh Nguyễn Ngọc Ký, hay em Nguyễn Bá Ngọc, truyện kể về những anh hùng thiếu nhi như Trần Quốc Toản, hay gần hơn nữa là Kim Đồng, Nông Văn Dền, Đội thiếu nhi Bát Sắt, Đội du kích Đình Bảng, vân vân. Truyện Liên Xô thì thường được in bằng giấy trắng, bìa cứng, lại có cả tranh vẽ, đẹp hơn rất nhiều (có lẽ được Liên Xô tài trợ). Những truyện như Ông già Khốt Ta Bít, Mít Đặc và Biết Tuốt, Buratino, Timua và đồng đội, Ngày hội không vâng lời là cả một thế giới mới mở ra đối với thế hệ chúng tôi thời bấy giờ. Chị em tôi bao giờ cũng tự hào là có tủ sách to nhất trong phố, mặc dù gia đình không dư dả. Bố mẹ luôn khuyến khích chúng tôi đọc, và phần thưởng cho chúng tôi bao giờ cũng là những cuốn sách, truyện. Bây giờ đi ngang qua hiệu sách phố Hàng Đậu tôi vẫn còn nhớ bố đã mua cho tôi cuốn Ông già Khốt Ta Bít ở đó nhân ngày kết thúc năm học. Những năm không có tiền mua sách, thậm chí mẹ còn phải cắt truyện trong hoạ báo Liên Xô ra đóng thành truyện cho chúng tôi. Còn bố thì dịch những cuốn truyện cổ tích tiếng Nga mà bố mang về cho chị em tôi đọc. Có lẽ tình yêu tri thức và văn học trong tôi đã bắt nguồn từ những ngày ấy?

Nói về xem thì có lẽ thế hệ chúng tôi cũng vẫn cứ may mắn hơn trẻ con bây giờ. Mặc dù phim ảnh cho trẻ con ngày ấy không nhiều được như trên TV bây giờ. Nhưng dù sao chúng tôi vẫn có phim riêng chiếu ngoài rạp, như "Tấm da lừa" (không phải truyện của Balzac), "Người đẹp và dã thú", "Vua quạ", vv. Trẻ con không bị đầu độc bởi những "Cô gái chân dài" hay "Giá nhảy" rồi những "Mummy", "Mummy Return". Tôi còn nhớ có lần được bố mẹ dẫn đi xem ballet ở rạp Hồng Hà và Nhà hát lớn, vở "Chú ngựa gù" và "Người đẹp ngủ trong rừng" do các diễn viên ballet của nhà hát Tuổi trẻ diễn. Hình như giờ đây ballet cho trẻ em đã trở thành một hoài niệm? Nếu như vậy thì tiếc thay.
 
Hì, em mới phát hiện ra chị Minh ở gần phố Châu Long nhà em ngày xưa. Hồi bé em cũng thích đi chợ Châu Long lắm, sâu trong chợ có hàng cháo trai ngon kinh. Bây giờ thì khác nhiều rồi. Còn đoạn Châu Long và Yên Phụ nhiều bàng, mà cứ có cái cảm giác hay hay thế nào ấy.
 
Ngày xưa em Minh cũng tham gia vào đám học sinh chen lấn mua kem 1 đồng à? Nhớ hồi đó vui nhỉ. Đúng xếp hàng đông, nhốn nháo vậy nhưng cũng đã, đứa nào đứa đấy khi ra mặt mày cũng hớn hở chẳng ai kêu lấy 1 câu. Hồi đó nhờ kem 1 đồng mà mình lại có dịp đứng ngắm các anh, các bạn lớp khác nhiều hơn. :D Những giây phút tụ tập đứng ăn kem ở đó cảm thấy tuổi thơ thật hồn nhiên và mọi người thật là gần gụi.
 
bài chị Thủy Minh viết thật quá. Em thấy tiếc là mình sinh sau đẻ muôn quá, bỏ lỡ ko biết bao nhiêu thứ. Chả hiểu sao lúc được kể về những ngày "bao cấp đói khổ của bố mẹ", em thấy nó cứ trong sáng và long lanh thế nào ấy.
Giá mà mình được biết cái không khí "tàu điện" quanh bờ Hồ nhỉ...
 
To Thủy Anh: Hóa ra nhà em ở CL à? Có ở gần nhà cô Hạnh dạy văn ở trường PTCS Nguyễn Công Trứ ko? Cô giáo cũ của chị hồi cấp II đấy. Chị rất thích đoạn Cửa Bắc, chỗ gần đê ấy, chỗ ấy nhiều bàng và rất yên tĩnh!
To Chị Giao: Bây giờ chỗ quán kem 1 đồng ng ta bán thịt chó chị ạ :D.
To Diệu Hương: Thế hệ chị có thể nói là vừa không may mắn vừa may mắn: trưởng thành qua thời kỳ gian khó của đất nước phải chịu nhiều thiệt thòi nhưng nhờ vậy mình cũng cứng cáp lên rất nhiều. Bây giờ nghĩ lại thời quần vá tích kê đi học cũng thấy vui lắm :)
 
@ chị Minh: hì, nhà bà em ở Châu Long, em ở với bà gần như suốt hồi bé cho đến lúc đi học. Nhà cô Hạnh có phải ngay đầu chợ Châu Long, ở trên gác, ở dưới có hàng tào phớ :D không chị? Tại em ko biết cô nhưng có biết con gái cô, cũng tên là Hạnh.
 
Chị cũng ko nhớ có hàng tào phớ bên dưới ko nữa nhưng chắc chắn là bên dưới có hàng phở hì :). Hồi chị học thì hình như cô mới sinh em bé, ko biết có phải là em Hạnh đấy không nữa :)
 
Không ngờ lại gặp người nhớ nhiều ký ức về GV đến thế. Cả tuổi thơ của mình gắn bó với GV, chứng kiến biết bao đổi thay của nó. TM viết hay lắm, làm mình nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa.

Ở hồ GV mình còn nhớ 2 vụ chết đuối nữa. Vụ thứ nhất là một cô bé khoảng 16 tuổi (hồi đấy chắc mình phải gọi là chị mất), bị bố mẹ mắng, nhảy xuống hồ GV tự tử. Sau đấy người ta vớt được xác. Đám ma được làm ngay cạnh hồ, cái bến ở gần nhà B1. Hôm đấy trời mưa gió ghê lắm. Sau đấy mỗi lần ra hồ GV xách nước tưới rau, mình luôn có cảm giác sờ sợ. Buổi tổi, đứng ở ven hồ mình có cảm giác có những hồn ma lượn lờ phía dưới làn nước đen ngòm, chực kéo mình xuống đấy.

Vụ thứ hai cũng xảy ra vào một buổi chiều mùa hè, lúc đấy mình học khoảng lớp 7. Mình đang đá bóng ở công viên, thì thấy ồn ào ở gần đấy. Hóa ra có người chết đuối. Sau đấy được kể là, có hai học sinh chuyên Lý trường Ams, nhẩy xuống hồ GV bơi. Bơi từ bên này hồ sang bên kia hồ, sau đó bơi ngược trở lại. Lúc đến gần bờ một người bị chuột rút. Người kia bơi lại cứu cũng bị chìm nốt. Vậy là năm đấy trường Ams mất 2 người.

Hồi bé mình ở B1, nhưng mỗi lần đi học thêm phải đi men hồ sang phía khu C, khu D. Chẳng có đường xá gì cả, phải đi trên thành hồ rất sợ. Một bên là ruộng rau, một bên là hồ. Ngã xuống ruộng rau thì bẩn quần áo, mà ruộng toàn bùn. Nhưng khiếp nhất là ngã xuống hồ. Nhưng mình vẫn chọn đi đường ven hồ vì nó gần. Đi đường phía sau trường Ams, chỗ con mương, bụi tre và hoa bèo tím bập bềnh xa lắm. Đi như vậy nguy hiểm thật, có lúc thấy chóng mặt phải dùng thêm cả tay để không bị mất thăng bằng.

Kỷ niệm về khu GV nhiều lắm, chắc kể cả ngày chẳng hết mất. Vây mà đã hàng chục năm trôi qua rồi, thời gian đi nhanh quá.
 
Nhà em ở phố Ngô Quyền, đoạn dứơi Ngân hàng vừa tĩnh vừa mát...đọc bài chị Thủy Minh thấy những năm 90 thực ra cũng không khác lắm, chỉ thiếu đi tàu điện thôi, còn thì kem, chuồng lợn, đèn ông sao ông sư, lồng thiên nga, trèo sấu bắt ve, Cửa hàng Bách hóa, và nhất là sách....đều đủ cả...




Hồi em còn bé gia đình em cũng khó khăn thiếu thốn một chút, nhưng để lại rất nhiều kỷ niệm, hồi em còn bé xíu thì ông bà, gia đình em và bác em phải ở chung một căn hộ rất chật chội, đến năm em 3 tuổi thì chuyển sang một căn hộ khác cùng khu và còn chật chội hơn, có điều gia đình em được ở riêng, mẹ em hồi đó không có việc suốt ngày đạp máy khâu may thuê để có tiền cho bố em đi học, bố em học BK ra ko có việc phải học lại Tài chính, nói chung vất vả vô cùng....Những cái thiếu thốn của ngày đó, nhắc lại bây giờ thấy thương bố mẹ vô cùng...

Khu tập thể nhà em có một cái sân rất rộng, trong khu có một cái nhà trẻ nên ở sân có xích đu và bập bênh, bọn trẻ con khu em thường nhảy lên chơi cho đến khi bảo vệ đuổi thì thôi, hồi đó mất điện liên miên, cứ 2h đêm là mất điện, người lớn ra ngồi ở cầu thang nói chuyện và ra sức quạt, còn bọn trẻ con thì chơi một trò rất phổ biến trong những ngày mất điện là trò bắn bòm...ban ngày thì trẻo sấu, buổi tối thì bắt ve, rổng rắn lên mây, đồ cứu, rồi đủ trò....Ở sân chung có một cái bể nước, ngày nào các bà mẹ cũng xuống từ sáng sớm để giặt giũ. Thời đó hàng xóm sống với nhau gần gũi và thân thiết lắm, bây giờ nhà em vẫn ở tập thể nhưng nhà nào biết nhà đó, chẳng có được cái thân thiết ngày xưa.


Trung thu thì bà nội mua cho mỗi đứa một cái đèn ông sư, em với 2 anh chị họ của em và bọn trẻ con trong xóm đã phải tích cóp những vỏ hộp bột giặt, vỏ lon nước ngọt từ mấy tuần trước, đến trung Thu thì khoét ra đặt một thanh nứa ngang ở trong và thắp nến làm đèn lồng, mỗi Trung thu khu tập thể đều tổ chức Văn nghệ, bao giờ cũng có một con chó bưởi và một ít bánh kẹo để chia cho bọn trẻ con, ngày đấy phá cỗ là một cái gì vô cùng hấp dẫn, hồi hộp và đáng để mong chờ, nhà em lại ngay gần Cung thiếu nhi nên cứ phá cỗ xong là sang Cung xem người ta trang trí, mua mặt nạ và xem bắn pháo hoa...


Em cũng khá may mắn vì ông ngoại em là người rất thích đọc sách, hồi nhỏ chẳng có nhiều trò chơi hấp dẫn như bây giờ, đến cả điện tử 4 nút lúc đó cũng là khá xa xỉ rồi...Em suốt ngày ngồi trong nhà ông ngoại đọc truyện, ngày nào cũng đọc, đọc cả trong giờ ăn nên bị dọa là lớn lên nhất định sẽ bị đau dạ dày...cái thói quen đọc sách đó giữ cho đến hết cấp 2, lên cấp 3 thì lười hơn nhiều, nhưng đúng là trẻ con bây giờ đọc truyện tranh là chính, hỏi đến truyện chữ đứa nào cũng mù tịt...







Nói về hồi bé thì còn rất nhiều kỷ niệm mà có kể cả ngày cũng không hết được, đối với người khác có thể không đặc sắc gì nhưng đv em thì có lẽ đi suốt cuộc đời cũng khó quên những năm tháng màu hồng đó...Lớn lên và xã hội đổi khác, đến cả cây sấu cũng bị chặt đi, nhưng kỷ niệm thì mãi mãi chẳng bao giờ quên đựợc:)
 
..chị TM kể về ký ức mà làm em nhớ lại tuỏi thơ quá .... cái ngày mầvãn còn ở gần Hồ Gươm chứ không phải là Thái hà bây h .. :(( .. đúng là tuổi thơ lúc nào cũng đẹp và đáng nhớ ...
.. Cũng nhiều lần nghe bố mẹ kể về thời bao cấp ... em cũng thấy nó sao mà trong sáng , diệu kỳ thế ... sao mà ngây thơ hồn nhiên thế ... :(( ...
.. mẹ em từng kể hồi bao cấp .. mẹ đi xe bus đến trường ... ngồi đợi xe có khi 2-3tiếng cũng chẳng sao ... bố mẹ chẳng ai lo lắng cả ... không như bây h ... cọn cái về trễ có 15 phút thôi mà lo sốt vó ...
.. Cái thời bao cấp khổ thì khổ thật đấy ... nhưng mà khổ trong những niềm vui .. khổ xen lẫn với cái sự trắng trong tinh khiết của tuôit thơ ... ngày nay .. cái gì cuungx hiện đại rồi .. kỷ niệm cũng không thể tràn ngập sắc màu lung linh như thời bố mẹ , ông bà , không thể đi sơ tán về quê bắt con nọ , nướng con kia ... con cái những buổi trời chiều hoàng hôn nắng vàng cả 1 dải con đường thơ mộng ... không còn cái cảnh trong xanh mát mẻ của buổi chiều tà ttim tím giữa phố phường nữa ...không còn cái không gian , cái hơi thở nhẹ nhàng và ngọt dịu của khí trời nữa ...cuộc sống hiện đại và xô bô khiến con người ta chìm vào công việc , vào những lo âu , toian tính cho cuộc sống .... đã mất rồi những khoảng trời của tuổi thơ ... mất thật rồi cái vẻ đẹp của 1 thành phố trong ánh nắng ban mai hay những đêm sao trời lặng lẽ huyền diệu ...
 
... Đọc bài của chị Minh em thấy nhớ Hà Nội quá... em cũng được sinh ra tại Hà Nội vào cái thời có xe điện đi vòng quanh bờ hồ... cấp I còn học trường Chu Văn An... Nhưng mà tiếc quá... chưa được đi tàu điện bao giờ... Bọn lớp em có 1 chiến sĩ hy sinh vì tàu điện... một chiến sĩ bị mất 1 chân... kỷ niệm buồn lắm...., rồi hàng hoa gạo bên đường phố Thụy Khuê, hôm nào về muộn là cả bọn ba chân 4 cẳng chạy ma "Cây gạo có ma, cây đa có thần", có lẽ vui nhất vẫn là trường Chu Văn An nằm ngay cạnh vườn ươm, hễ hôm nào được về sớm là cả bọn lại rủ nhau ăn trộm hoa. Không biết bao nhiêu lần bị bảo vệ bắt được, làm bản kiểm điểm vẫn không chừa... Còn nữa... có hôm các bậc phụ huynh nháo nhác lên đi tìm con vì 6:30 PM vẫn chưa về... cuối cùng tìm thấy tất cả đang mút hoa râm bụt trong một góc của vườn ươm... Ôi hoa mõm chó, hoa cẩm chướng... bây giờ chỉ còn trong ký ức mà thôi. 0:)
 
các chị nói đến cái phố Thụy Khuê mới nhớ đến 4 năm cấp 2 của em gửi lại cạnh hồ Tây, nhiều khi học không học nhìn từ cái cửa sổ to tướng trên tầng 3 của ngôi nhà phải ngót 50 năm tuổi ra hồ, nhất là những buổi sáng sớm thấy đẹp thật, lại nhớ hồi nhỏ hay vào chỗ quán cá học nữa, suốt ngày chạy quanh cái nhà bát giác chơi trốn tìm, mỗi lần đi học lại ngửi thấy mùi hương không quên được của quán Cổ Cữ. Có nhiều lần đi học về cùng mấy thằng bạn nhảy vào Bách Thảo chơi, buồn cười thật, không hiểu cái đường trong đấy bé tí thế mà mình từng làm những trận đá bóng chí chết, cái hồ xanh một mầu xanh đặc biệt trong đấy không biết nuốt của mình bao nhiêu quả cầu... Nhiều chiều muộn đi học về lại cưỡi xe qua lăng, lúc đấy người ta phun nước, cùng bọn bạn chạy trong những làn nước mờ mờ ảo ảo cũng vui thật, nhưng mà trơn vãi, chạy một tí là ngã ngay. Hà Nội của mình đẹp thật, mỗi thời có cái hay riêng của nó, cũng hơi tiếc là không sinh ra sớm hơn 1 chút để được đi tầu điện, để hàng ngày nhìn những đàn sâm cầm bay trên Hồ Tây... Nhưng mà Hà Nội ngày nay có thay da đổi thịt nhưng vẫn giữ được cái hồn của thành phố hòa bình, đâu đâu cũng có bóng cây mát rượi, thỉnh thoảng có ý nghĩ thoáng qua trong đầu mong bao giờ lớn làm ông chủ thầu xây dựng, xây lại Hoàng Thành Thăng Long đúng như xưa, để cho khu vực lưu giữ tuổi nghịch ngợm của mình mãi cổ kính, đẹp đẽ
 
Trần Bích Thủy đã viết:
..chị TM kể về ký ức mà làm em nhớ lại tuỏi thơ quá .... cái ngày mầvãn còn ở gần Hồ Gươm chứ không phải là Thái hà bây h .. :(( .. đúng là tuổi thơ lúc nào cũng đẹp và đáng nhớ ...
.. ...

Ơ Thủy... Hôm trước chị mới biết nhà em MTH cách nhà chị có vài chúc m... bây giờ lại có đồng hương Thủy nhỉ... thế nhà Em ở ngõ mấy, còn chị ở sát với bể bơi (thế mà chưa được bơi ở cái bể đấy bao giờ....)... :))
 
Hic, hom nay la ngay gi ma toan doc thay nhung bai ve Ha Noi the nhi? Tam trang xa nha da dang day vo roi... Nho HN khung khiep, tuy hoi em con be ko o nhung con fo dac trung cua HN nhu moi nguoi. Nha em o Bach Khoa. Nhung hoi con be cung nho cai niem sung suong tu hao khi duoc bo deo xe dap di an kem o Bodega lam, hoi ay dung la Bodega trong mat em la thien duong tuoi tho, an coc kem ma cu co an that cham de cai cam giac sung suong duoc dai lau, roi khien bo sot ruot lai mang cho may cau...

Nho ca quan kem Bo Ho nua chu, ngay ay kem Bo Ho cung la mot niem khao khat lon lao cua gan nhu tat ca tre con, chieu thu 7 bo me hay dua em di an o do, ngoi an nhin Ho Guom hoang so va gian di chim dan vao cai co tich cua hoang hon, ko lap lanh den mau nhu bay gio.

Thoi ay ba va me em con goi banh chung nua, ko mua san duoc tien loi nhu bay gio. Nhung nhu the lai thay vui, ca nha toan la dong xanh ngat, mui dau, thit thom lung, cam thay cai Tet hoi do y nghia hon bay gio, du bay gio sung tuc hon nhieu.

Khu Bach Khoa cua em hoi ay co mot cai nha may (hinh nhu bay gio van con, nhung doi thanh cong ty co fan) ten la Ba Nha^'t, chuyen san xuat than, the nen thai ra khoi bui kinh khung, nha tap the ma em o lai toan la cac cu cuu chien binh, suc khoe da kem nhieu, nen rat kho so. The nen mot trong nhung de tai nguoi lon noi nhieu nhat trong cac bua com la noi buc doc voi cai nha may ay, va dieu do da di vao tam tri bon tre con khu tap the E2 mot cach tu nhien nhu hoi tho vay. The la bon em nay ra tro tra dua nhung nguoi cong nhan cua nha may, bang cach kiem that nhieu kim tiem, bom day nuoc vao, roi moi dua chon mot vi tri, nham luc co cong nhan nao di qua thi...ban vao nguoi ho. Tro choi ay la tro choi ghi dau an sau sac nhat trong tuoi tho cua em, den gio van ko the quen duoc. Ba noi em la bac si nen co qua kim tiem to lam, nen em la dua tu hao nhat khu tap the, moi lan ban, kim tiem cua em luc nao cung ban duoc xa nhat va...chinh xac nhat, co lan bi nguoi ta quay len chui cho, ca lu lai cui rap xuong, cho nguoi ta chui chan bo di, lai quay len ban tiep...

Ki niem ve HN luc nao cung that dep, du no chua ca nhung chuyen... mat ve sinh. Nhat la bay gio day, em da ko con o do nua, ma cung chua biet bao gio se la ngay ve, nhung ki uc ve HN, ve nhung nam thang tuoi tho o khu nha E2 tap the BK, khi ma gia dinh con kho khan nhung tuoi tho thi ven nguyen va trong sang, cu ap ve tung fut mot. Cam thay nhu ko dau khac co the lam minh yeu va nho den the. Gia dinh ong ba em deu da o HN tren 4 doi, den bo me em cung deu sinh ra va lon len o HN, sau nay ca bo va me deu di Bulgaria va gap nhau o do. Thinh thoang bo me em van con ke lai nhung ngay xa xua ay, khi ma 2 con nguoi cung chung canh xa que huong, xa HN yeu dau, fai dua vao nhau ma song, ma vuon len. Bay gio thay sao ma nhung gi minh dang trai qua giong bo me den the, noi nho HN cu con cao, khac khoai...

HN bay gio nhieu nguoi que qua. Em that su ko fai la nguoi ki thi hay fan biet gi, nhung dung la em thay ai ngai moi khi ra duong va thay 10 nguoi minh gap thi 9 nguoi la dan que buon chai ra day. Fo fuong dong duc, tac duong, ngot ngat, nhung khu nha o chuot tang theo cap so nhan... Nghi ma buon ma thuong cho mot HN be nho diu dang xua kia. Cho nen em thich nhat ra duong ngay 30 Tet, boi luc do nguoi que da ve het ca, tra lai nguyen ven HN than yeu, em dem va co kinh, tham sau.

Nho qua, Ha Noi oi!!!
 
To Thư: Sao anh ở BK từ bé đến giờ mà không nhớ nổi nhà máy than nào nhỉ? ở BK thì phải nhớ nhất cái trò đến hè vào ĐHBK, ao Công Đoàn bắt cá bảy màu, cả ở sông Tô Lịch nữa. Hơi bẩn thật, nhưng mà vui :). Không hiểu mọi người sống ngoài phố như thế nào, chứ hồi bé mà ở trong khu BK thì cực vui luôn, nhiều bạn nhiều trò chơi. BK bây giờ thì ồn ào quá rồi:(
 
@ anh Dung: cai nha may thi chac chan la co, nhung ma em cung cha hieu la no san xuat than hay ko nua??? Tai em thay luc nao cong nhan nha may ay cung cho nhung cai xe ba gac day xi than. Nha may ay ten la Ba Nha^'t y, anh nho ko? The hoi ay anh song o khu nao? Co o nha tap the ko? Hoi do em o nha E2, doi dien co cai tram bom BK y?
 
Hmm cháu Thư mới sang đấy đã chitchat được rồi cơ à, nhanh nhỉ :)
 
@ chu Duy: chau da chitchat duoc tu lau roi chu ah :D. Chau co laptop truong cho ma, net lai xa lang nua. Chu co khoe ko ah? Cho chau gui loi hoi tham ba Chien, ong Loi va ca vo chu nhe. Ma email cua chu trong profile co dung ko? Chu dung cu the la email nao, cho chau voi, me chau dang hoi ma, vi ba noi chau muon lien lac voi ba Chien, may qua lai gap chu o day, hoi luon :D.
 
Ngô Nguyễn Duy đã viết:
Hmm cháu Thư mới sang đấy đã chitchat được rồi cơ à, nhanh nhỉ :)
?? Chu' cha'u a^'y hu+??, the^' ma` trong box tin ho.c mi`nh toa`n go.i = anh giai. He.he., gio` nhi`n la.i mo'i tha'y 86-89.
 
Thu+ : du`ng email trong profile cu?a chu' ddi, ddu'ng dda^'y :)

Hie^'u :) hehe chu' go.i anh = anh thi` bie^'t xu+ng ho^ the^' na`o vo+'i cha'u ga'i anh nhi? :)
 
Back
Bên trên