Tản mạn mùa thu

Chí ơi, mày cho tao hỏi một câu khí tò mò, là thời gian vừa rồi, mày có hay uống rượu say rồi chẳng may ngã, đầu đập vào cái gì không? Tự dưng thấy mày rất ba phải, bài nào cũng đánh dấu hay, khác hẳn phong cách thường ngày!
 
Thằng Chí nó nịnh bọn mày để lần này nó về bọn mày bố trí thời gian đi đú đởn với nó đấy mà Nga. Mày chẳng chịu hiểu cái ý PR thầm tế nhị của nó gì cả.
 
Em kỳ quặc hay hoang đàng?

Em hiền ngoan hay từ hang động nào lọt đến?

Chỉ thấy em tóc nhuộm vàng pha bạch kim, mắt môi đậm đặc.

Em hút Dunhill Menthol, nhả khói sành điệu như gái vũ trường.

Nhưng em thường đến Gitano một mình để đọc sách, mà toàn sách khủng.

Và ngồi Gitano một mình để nghe Jazz.

Em mặc áo xống thênh thang, hở hang hết cỡ. Như một kiểu phân loại đàn ông.

Và cứ thế em lướt qua những đôi mắt hau háu không thể dời đi khỏi bộ ngực trần một nửa và cái lưng trần trọn vẹn. Cặp đùi giấu trong đôi vớ đen và chiếc váy cứ nâng lên dập dìu theo mỗi bước đi.

Nhưng em lễ phép, chân thành và dễ thương.

Khó mà đoán được chỉ là do sở thích em kỳ quặc hay em thật sự điếm đàng.

Chỉ biết em nói được 2 giọng. Hà Nội rất chuẩn và Đà Nẵng chay.

Và cứ thế em lướt qua những đôi mắt hau háu, những đánh giá, những dè bỉu…

Em đọc sách, thưởng thức Jazz trong làn menthol lãng đãng…

Cao cấp hay rẻ tiền?

Chẳng thể xếp được em vào cõi nào cả.

Em chỉ là em, vẫn cứ phân loại đàn ông bằng áo hở ngực, váy chỉ che mông…

Lần này về Đà Nẵng, ngoài công việc ra thì rất muốn tìm em. Nhưng em không xuất hiện.

Gitano thiếu em mất đi hẳn một nửa sự hấp dẫn.

Đà Nẵng đêm mưa buồn đến nao lòng. Lâu rồi không quay trở lại. Thấy cuộc sống luôn thay đổi mà có những thứ chẳng thể nào đổi thay.

Gitano hôm nay mở toàn Ray Charles để chiều lòng khách xa. Precious Thing, Unchain My Heart, Here We Go Again, I Can't Stop Loving You...

Nghe mãi cũng chán. Jazie đề nghị: "Đổi món đi! Trịnh Công Sơn nhé?"

Hự, món đấy không hợp với hotboy 25 tuổi. Nhạc Trịnh ca từ ủy mị núp sau cái vỏ mênh mang vô thường của ngôn ngữ, lại thêm giai điệu lãng đãng buồn tẻ rất chi là đáng chán. Nếu ghét đứa nào, chỉ ước ao được nhốt nó lại một đêm và tra tấn nó bằng nhạc Trịnh cho bõ ghét.

Nhưng Jazie bảo: "Nhạc Trịnh, trong những bối cảnh nhất định, và nghe một vài câu nhất định, sẽ thấy rất phê, rất thấm. Còn có hay hay không lại là chuyện khác."

Hôm nay về lại miền trung, gió mưa tầm tã, và không gặp em. Thôi thế đành nghe TCS vậy. Nghe Phôi Pha trong một bar nhỏ ở miền trung, vào một đêm mưa lạnh cũng thấy hay hay, là lạ.

Không còn ai, đường về ôi quá dài, những đêm xa người
Men rượu say, một đời tôi uống hoài
trả lại từng tin vui cho nhân gian chờ đợi

Bỗng lòng như chùng lại. Thấy đời đôi khi quá vội!

Lại chợt nhớ đến em. Miên man. Miên man...


P/S: cháu bốt cái này cho gái đọc, chả biết cho vào đâu, lại để nhờ vào chỗ các bà cô tí :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Em kỳ quặc hay hoang đàng?

Lần này về Đà Nẵng, ngoài công việc ra thì rất muốn tìm em. Nhưng em không xuất hiện.

Gitano thiếu em mất đi hẳn một nửa sự hấp dẫn.

Đà Nẵng đêm mưa buồn đến nao lòng. Lâu rồi không quay trở lại. Thấy cuộc sống luôn thay đổi mà có những thứ chẳng thể nào đổi thay.

Cháu Hưng ơi,
Cái "buồn nao lòng" này chưa chắc đã là buồn.
Ngoảnh lại không nhớ mình nao lòng lúc nào...mới giật mình thảng thốt

Thử đập bẹt tâm trạng con người mà định vị trên mặt phẳng xem ?
Có lẽ trục hoành buồn - vui có ai không nếm trải, không đi cùng suốt cuộc đời ?
Khủng hoảng, tài chính sụp đổ này nọ kia khác là chim lợn kêu thảm thiết đầu này.
Mà ở đầu kia, sáng tinh mơ Romeo và Juliet thức giấc trong tiếng chim sơn ca lảnh lót.
..........
Em tóc vàng pha bạch kim, mông nọ ngực kia
hay là
Em Huyền diệu tóc xù, cá mắm
cháu còn "nao lòng" là còn người nghe bài "Con kênh xanh xanh"

Cô cứ cố vắt óc ra nghĩ, mà không hiểu lấy gì đo đạc sự "nao lòng" này ?
Lại một trục thẳng đứng, hay là xiên xiên cắt qua gốc tọa độ ?
Hay đột phá hơn là một đường hình sin cắt lên lượn xuống ?
...
Cuối cùng hiểu ra rằng cái tệ nhất không phải là cô không có answer, mà là cô định mô hình hóa một thứ đâu cần mô hình, chẳng cần tiêu chí, đo đạc, oánh giá.
Ờ, minh chứng hùng hồn cho việc càng học càng ngu đây rùi ~x(

Cảm ơn Cháu Hưng @};-
 
Em tóc vàng pha bạch kim, mông nọ ngực kia
hay là
Em Huyền diệu tóc xù, cá mắm
cháu còn "nao lòng" là còn người nghe bài "Con kênh xanh xanh"

Hì hì, đôi khi cái sự "nao lòng" nó hay kéo theo hệ quả là những điều phiền toái, rồi thì mệt tim hại não phết đấy cô ạ :D

Hôm nọ một gái bảo cháu: tình yêu, suy cho cùng cũng chỉ là một thói quen khó bỏ mà thôi. Ô thế hả em? Thế thì có nhẽ anh phải học cách rũ bỏ một số thói quen xấu :D

Cơ mà như thế thì chú Vinh với chú Hiệp cháu có nhẽ phải vào trại cải huấn mất thôi, chứ kêu gọi sự tự giác của 2 ông chú thì... =))
 
không yêu mới là thói quen xấu.

nói năng ba chi khươn con Hưng này, ai đi cải huấn yêu?

ông vả cho mày cái vào alô giờ.
 
không yêu mới là thói quen xấu.

nói năng ba chi khươn con Hưng này, ai đi cải huấn yêu?

ông vả cho mày cái vào alô giờ.

Vầng, yêu là thói quen tốt

nhưng, có 1 vài thói quen cùng lúc như thằng cháu thì không tốt

và, có quá nhiều thói quen cùng lúc như 2 ông chú thì chả đi trại cải huấn thì sao :p

Dạo này ông chú tiền mãn... linh tinh 1 số thứ hay sao mà ưa thích bạo lực thế :-/
 
Này cháu Hưng, thông báo là cô đã gạ gẫm được em Nga của cháu lên đây để thưởng thức mùa thu vùng này. Thế nhưng mà hình như là tâm hồn ăn uống gặp nhau nên là 2 chị em cứ bàn ăn uống nấu nướng suốt ngày nên là chẳng có thời gian đi vào rừng đạp lá rụng, lên núi ngắm chiều vàng nữa. Nhưng may là em Nga có nháy được vài pô, lúc nào em ấy về lại cố hương thì em ấy sẽ chia sẻ với cháu. Đổi lại thì nhờ cháu Hưng mua hộ một ít cồng Vòng gửi đường chim đi máy bay sang đây được không nhở?

----------

xin lỗi là vội quá đánh nhầm "cốm Vòng" chứ không phải cồng Vòng đâu nhé. Chứ cháu Hưng thật thà mà đi tìm cồng Vòng thì có moi mãi cũng chẳng lấy đâu ra nhỉ.

----------

xin lỗi là vội quá đánh nhầm "cốm Vòng" chứ không phải cồng Vòng đâu nhé. Chứ cháu Hưng thật thà mà đi tìm cồng Vòng thì có moi mãi cũng chẳng lấy đâu ra nhỉ.

----------

xin lỗi là vội quá đánh nhầm "cốm Vòng" chứ không phải cồng Vòng đâu nhé. Chứ cháu Hưng thật thà mà đi tìm cồng Vòng thì có moi mãi cũng chẳng lấy đâu ra nhỉ.
 
Này cháu Hưng, thông báo là cô đã gạ gẫm được em Nga của cháu lên đây để thưởng thức mùa thu vùng này. Thế nhưng mà hình như là tâm hồn ăn uống gặp nhau nên là 2 chị em cứ bàn ăn uống nấu nướng suốt ngày nên là chẳng có thời gian đi vào rừng đạp lá rụng, lên núi ngắm chiều vàng nữa. Nhưng may là em Nga có nháy được vài pô, lúc nào em ấy về lại cố hương thì em ấy sẽ chia sẻ với cháu. Đổi lại thì nhờ cháu Hưng mua hộ một ít cốm Vòng gửi đường chim đi máy bay sang đây được không nhở?
Hehehe, hôm nó ở nhà cô có ol chat chit với cháu, nhưng hình như nó vừa ăn vừa chat hay sao mà cứ tốc độc trung bình 15p mới được 1 câu. Lúc đấy cháu đến giờ ra sân bay nên cũng không buôn được gì nhiều.

Khi nào em gái về HN thì cháu sẽ gửi cốm Vòng cho cô nhé.

Cháu đang ở miền trung, vốn cũng định chạy qua đèo Hải Vân xem "nắng qua đèo" rồi thẳng tiến Lăng Cô ngắm biển xanh cát trắng nhưng tình hình thời tiết cực kỳ tồi tệ, thêm vụ sạt lở đất ở chân đèo làm vỡ kho chứa xăng, dầu chảy lênh láng, nên vụ vượt đèo giờ thành mission impossible rồi :(

Đành trả thù bằng cách ở Đà Nẵng - Hội An ăn như lợn: bánh tráng thịt heo 2 đầu da chấm mắm cái, nem nướng, bánh xèo chấm nước lèo, mì Quảng, bún cá lóc, cháo trắng lá dứa hột vịt muối, cơm gà, bánh bao bánh vạc, hến trộn, bánh tráng đập dập chấm mắm nêm...

Hehe, em Nga mà đọc đến đây thể nào cũng =P~
 
Mấy món miền Trung ấy thì cô đây không hảo lắm. Tối nay thì thực đơn giản dị chỉ là cơm trắng với chả mực (mua từ hôm em Nga ở đây nhưng mà mải ăn cái khác nên là chưa sờ tới), rau bí nấu tôm khô và dưa cải muối (rất chua). Thôi không kể tiếp ăn tráng miệng món gì kẻo em Nga dỗi lại mua vé máy bay đi thẳng một lèo về VN bây giờ.
 
em Nga không thèm =P~ em Nga nooooooo rồi. em Nga ra ngoài đồi nắng chiều vàng ươm gặm hết lá đỏ rụng đầy trên bãi cỏ rồiiiiiiii. nhắm với gái trong trường, hề hề.
 
Hehehe, hôm nó ở nhà cô có ol chat chit với cháu, nhưng hình như nó vừa ăn vừa chat hay sao mà cứ tốc độc trung bình 15p mới được 1 câu. Lúc đấy cháu đến giờ ra sân bay nên cũng không buôn được gì nhiều.

Cháu Hưng ơi, cháu đoán sai rồi. Hôm đó thì em nó ở nhà cô nên là cô biết, lúc nó ngồi online thì cũng ăn uống no say rồi cháu ạ. Sở dĩ nó gõ chậm là vì nó còn phải chat chình với gần chục giai mà ai nấy cũng đều hotboy như cháu. Thêm nữa là em Nga còn phải tham gia offline với mấy em cool babies ở đây nữa nên là 15' gõ xong 1 câu trả lời cháu là còn nhanh đấy.
 
Khai quật Du Tử Lê, tặng cô Thuỷ, em Nga và tất cả các cô xinh đẹp nào đang muốn "nao lòng" @};- ;)

[FONT=Verdana, Tahoma, Arial][FONT=Verdana, Tahoma, Arial]tôi xa người như xa núi sông
em bên kia suối? - bên kia rừng?
em bên kia nắng? - bên kia gió?
tôi một dòng sương lên mênh mônh

tôi xa người như xa biển Đông
chiều dâng lênh láng chiều giăng hàng
những cây ghi dấu ngày em đến
đã chết từ đêm mưa không sang

tôi xa người, xa đôi môi tham
em biết, rồi em như chim ngàn
thôi còn khua động làm chi nữa
hồn tôi vốn đã là tro than

tôi xa người, xa đôi mắt ngoan
vườn tôi trăng lạnh đến hoang tàn!
em xa xôi quá làm sao biết
vốn liếng tôi còn: những ngổn ngang!

tôi xa người, xa trên sân bay
hồn tôi cồn cát dấu chân bày
em vui đời khác làm sao hiểu
tôi sống âm thầm như cỏ cây

tôi xa người, xa hơi thuốc cay
ngày mai tình sẽ bỏ tim này
chiều em không đến hang cay cũng
nghiêng xuống tôi: từng ngọn heo may

tôi xa người, xa bàn tay vui
bàn tay có ngón đã chôn đời
bàn tay có ngón không đeo nhẫn
có ngón dành riêng cho môi tôi

tôi xa người, xa niềm thiết tha
hoa xoan đã rụng héo hiên nhà
phố xưa em buộc đôi hàng bím
nay tóc về đau? - hồn ở đâu?

tôi xa người, xa miền mê oan
hồn tôi khô xác sợi dây đàn
máu tôi đã gửi trong từng chữ
dẫu chết, còn nguyên lời oán than

tôi xa người, xa một mùi hương
bãi khuya, hồn ốc lạc thiên đường
nhớ ai buồn ngất trên vai áo
mưa ở đâu về? - như vết thương.
[/FONT][/FONT]
P/S: chú Hiệp đang doạ cháu là nếu post bài thơ này lên thì chú ý sẽ ném đá vỡ đầu. Thế thôi cháu đành liều mình như chẳng có vậy :p
 
tặng cô Thuỷ, em Nga và tất cả các cô xinh đẹp nào đang muốn "nao lòng" @};- ;)

Gửi cháu Hưng

Bài hát "Norwegian Wood" của The Beatles

I once had a girl, or should I say, she once had me...
She showed me her room, isn't it good, norwegian wood?

She asked me to stay and she told me to sit anywhere,
So I looked around and I noticed there wasn't a chair.

I sat on a rug, drinking her wine, biting my time,
We talked until two and then she said, "It's time for bed"

She told me she worked in the morning and started to laugh.
I told her I didn't and crawled off to sleep in the bath

And when I awoke, I was alone, this bird had flown
So I lit a fire, isn't it good, norwegian wood.

 
Gửi cháu Hưng

Bài hát "Norwegian Wood" của The Beatles
Cô Thuỷ post bài hát này lên là lại touch someone deep inside rồi :D

Tiết lộ với cô là chú Hiệp cháu thích bài hát này lắm lắm lắm í. Chả là vì chú ý thích anh Murakami. Mà tác phẩm "Norwegian Wood" của anh giai này lại do chính Trịnh gia Trịnh công tử của nhà chú ấy tinh dịch.

Thế này thì có người tiếng tơ lòng lại ngân lên khe khẽ... ;)
 
Hôm nay cháu tình cờ lướt web, mới biết nhà thơ Thảo Phương đã qua đời cách đây mấy hôm tại TPHCM.

Rất nhiều người yêu thích ca khúc "Nỗi nhớ mùa đông" của anh giai Phú Quang không biết rằng ca khúc này được phổ từ bài thơ "Không đề gửi mùa đông" của Thảo Phương.

Cháu vốn không thích Phú Quang, vì giai điệu trong các sáng tác của bác này cứ na ná nhau, lãng đãng mà không đủ khắc khoải, tự sự mà chẳng hề day dứt. Các ca khúc đóng dấu tên tuổi của Phú Quang, thì lại được phổ từ những bài thơ vốn dĩ đã quá hay rồi. Trường ca Hà Nội phố của Phan Vũ là một ví dụ.

Ta còn em tiếng ghita
Bập bùng
Tự sự
Châm lửa điếu thuốc cuối cùng
Xập xoà
Kỷ niệm
Đêm kinh kỳ một thuở
Xanh lơ...

...
Ta còn em bảy nốt cù cưa,
Lão Mozart hàng xóm
Từng đêm quên ngủ.
Cô gái mặc áo đỏ Venise
Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
Những mảnh vỡ trên thềm
Beethoven và Sonate Ánh Trăng
Nốt nhạc thiên tài bay lả tả,
Một kiếp người,
Một phím đàn long…

...
Ta còn em một con tàu
Giã biệt bến sông.
Mảnh trăng vỡ
Tiễn người bỏ xứ.
Dãy phố buồn
Nghìn năm mắt nhớ...


Anh giai Phú Quang còn có cái bệnh, là cứ lăn lộn làm tiền ở mảnh đất phương nam nắng ấm, xong rồi thi thoảng lại lên báo chí vật vã nhớ về Hà Nội. Giờ thông thương 2 miền nam bắc, người ta đi ra đi vào như đi chợ, nhớ thì bỏ tiền ra mua vé máy bay mà về, hà cớ gì cứ phải rao bán tâm tư?

Nực cười nhất là khi viết ca khúc "Nỗi nhớ mùa đông", anh giai lên báo tâm sự rằng phải chui vào phòng lạnh 16 độ để tìm kiếm cảm xúc về mùa đông Hà Nội vân vi như nào.

Ô hô hô. Thế khác quái gì ôm em cave mà lại cứ cố mường tượng về mối tình đầu ngày cũ. Thật là thô thiển không bút nào tả xiết. Hà Nội với mưa phùn triền đê lộng gió, với áo len nút cài trễ nải chiều đông, với sóng tóc buông lơi trong nắng hanh vàng... Chỉ cần đưa tay là chạm vào kí ức, mà sao anh giai phải ép mình để rặn ra cảm xúc thế nhở?

Cháu post bài thơ "Không đề gửi mùa đông" của Thảo Phương lên đây, tiễn đưa người đã mất, tiễn đưa luôn một mùa thu sắp qua đời

Dường như ai đi ngang cửa,
Hay là ngọn gió mải chơi?

Chút nắng vàng Thu se nhẹ,
chiều nay,
cũng bỏ ta rồi.

Làm sao về được mùa Đông?
Chiều Thu - cây cầu...
đã gãy.

Lá vàng chìm bến thời gian,
Đàn cá - im lìm - không quẫy.

Ừ, thôi...
Mình ra khép cửa,
vờ như mùa Đông đang về!


Hà Nội đêm nay trời trở gió...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tiết lộ với cô là chú Hiệp cháu thích bài hát này lắm lắm lắm í. Chả là vì chú ý thích anh Murakami.

Thế này thì có người tiếng tơ lòng lại ngân lên khe khẽ... ;)

Ái chà,

Đại Hiệp của cháu Hưng đang bất tỉnh nhân sự dưới đáy giếng cạn (cái này là môtip của Murakami) - đích thị Chim Lợn alo cho cô thế mà (cũng lại ăn cắp môtip của bác họ Mu).
Không thì làm sao lý giải việc Đại Hiệp hứa cho chị em họ Hồng nhà cô đi Bái Đính, rồi đánh trống chạy mất...đến mức phải tự xử (theo kiểu samurai truyền thống) hả cháu ?
Cháu Hưng ơi, càng đau đớn, "tiếng tơ lòng ngân lên" càng thảng thốt, thanh tao.
Quí lắm ! Hiếm lắm ! Ngưỡng vọng lắm !:roflmao:
 
Tôi từng có một Cô gái,
À không, là nàng từng có tôi.
Nàng đưa tôi về nhà,
Ô kìa, đẹp không? Gỗ Na-uy đấy!

Nàng bảo tôi cứ ngồi,
Cứ tự nhiên nhé.
Tôi nhìn quanh khắp phòng
Nhà nàng chẳng có ghế.

Tôi ngồi trên thảm, uống rượu vang, giết thời gian.
Tôi và nàng chuyện trò tới sáng.
Rồi nàng bảo,
"Lên giường thôi."

Nàng nói nàng đi làm ca sáng,
Nàng cười lớn.
Tôi nói còn tôi
Không phải đi làm, và ngủ cả đêm trong bồn tắm nhỏ.

Sớm mai thức giấc, còn tôi một mình
Chim nhỏ bay mất.
Nên tôi châm lửa.
Ô kìa, đẹp không? Gỗ Na-uy đấy!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Xuất sắc bản dịch của em Nga. Dịch nốt Pretend của Nat King Cole đi em.

“Pretend you're happy when you're blue
It isn't very hard to do"


Bài này trong Phía nam biên giới phía tây mặt trời đấy ;)
 
Ái chà,
Đại Hiệp của cháu Hưng đang bất tỉnh nhân sự dưới đáy giếng cạn (cái này là môtip của Murakami) - đích thị Chim Lợn alo cho cô thế mà (cũng lại ăn cắp môtip của bác họ Mu).
Không thì làm sao lý giải việc Đại Hiệp hứa cho chị em họ Hồng nhà cô đi Bái Đính, rồi đánh trống chạy mất...đến mức phải tự xử (theo kiểu samurai truyền thống) hả cháu ?
Cháu Hưng ơi, càng đau đớn, "tiếng tơ lòng ngân lên" càng thảng thốt, thanh tao.
Hình như chú ấy tự xử theo kiểu Đông Phương Bất Bại, không phải theo kiểu Samurai cô ạ =))
 
Back
Bên trên