Tây du ký bằng thơ !!!!! (dài kỳ)

Bồ Tát thấy thế lặng câm
Hồi lâu suy nghĩ âm trầm thưa lên:
"Tiểu thần tài mọn sức hèn
Hôm nay đành thử một phen xuống trần
Bình ngọc này vốn vật thần
Nữ Oa luyện được muôn phần hiển linh
Bao nhiêu thiên tướng thiên binh
Cũng chẳng địch được một mình nó đâu
Một khi đã đập trúng đầu
Khỉ kia bất tỉnh chạy đâu được nào!"
Dứt lời kính cẩn vái chào
Cưỡi mây nhằm hướng động đào tới ngay
 
Ngộ Không nửa tỉnh nửa say
(Vừa mới thắng trận đã ngay ăn mừng)
Còn đang cười nói tưng bừng
Hay đâu Bồ Tát bỗng chừng hiện ra
Mắng rằng:"Mày giống tà ma
Hại người tao chẳng dung tha mày nào"
Ngộ Không liền nhảy xốc vào
Quan Âm vội nhảy lên cao tránh liền
Khỉ ta bèn giở phép thiêng
Hóa ra lửa cháy bốn bên đỏ ngòm
Quan Âm hóa nước mưa tuôn
Tự nhiên lửa tắt kinh hồn hầu tinh
Lại e yêu nghiệt tàng hình
Trốn đi nơi khác ắt mình uổng công
Bủa vây lưới phép bịt bùng
Nguyên hình Hành Giả đùng đùng hóa ngay
Vội vàng trói nghiến chân tay
Kè kè áp giải đưa ngay về trời
 
Em trai chị Phương có khác...giỏi ghê!
 
chời,thế này có chết không cơ chứ?
làm sao anh lại biết em là em chị Phương zậy?
...công tác bảo mật của mình kém quá!
 
CHƯƠNG VIII

Hầu vương đứng giữa điện Linh Tiêu
Thân là bại tướng mà vẫn kiêu
Đao búa chém vào chẳng suy chuyển
Vạc dầu máy chém cũng xin chiều
Tháng ngày bao quản thân sành sỏi
Tự tin đã có phép cao siêu
Những kẻ phá trời khi lỡ bước
Gian nan chi kể việc bấy nhiêu!

Ngọc Đế nghĩ ngợi nát cả óc
Không biết xử tội bằng cách chi
Khí thiêng tích tụ sinh khỉ đá
Thân gần bất tử rồi còn gì?
Chợt nhớ luyện đan lò bát quái
Bắt thả vào đấy nấu nhừ đi
Một công đôi việc thật là tiện
Lập tức thánh chỉ được thực thi...
 
Thương thay:
Vì cái tội phá tiệc bàn đào
Để đến nỗi lòng trời oán hận
Lò bát quái đã thành nơi trút giận
Lửa thiên đình đốt sạch mọi nhuốc nhơ
Nướng than đen nung mắt lửa ngươi vàng
Vùi con đỏ xuống dưới vòng lửa khói
Nát thịt,cháy da đủ muôn nghìn nỗi
Ngậm hờn,kết oán trải bốn chín ngày
Bại nhân nghĩa,nát cả tính người
Chịu đớn đau,quyết không nhận tội
Nặng nề những tiếng kêu la
Tan tác cất lời mắng chửi:
"Độc ác thay,lũ vua quan chúng bay hãy đợi
Dơ bẩn thay,lão Tôn đây quyết phải báo thù!"
 
May mà:
Lính thiên đình rặt một lũ ngu
Bọn tiểu tử chủ quan vô hạn
Thổi lửa đốt lò lâu cũng chán
Khơi than quạt gió mỏi tay rồi
Hè nhau lén mở vung nồi
Thử xem khỉ ác chết rồi hay chưa?

Ngộ Không đợi chúng vừa mở hé
Vội co người hóa bé chui ra
Lửa kia nung chí đã già
Đớn đau cực khổ chắc là chưa tan
Giận đời thét một tiếng vang
Hận trời mắt lửa ngươi vàng long lên
Hầu vương đã nổi cơn điên
Đại khai sát giới còn kiềng nỗi chi
Gậy sắt múa tít một khi
Tan xương nát thịt còn gì là thân
Đánh cho náo loạn quỉ thần
Đánh cho Ngọc Đế muôn phần khiếp kinh
Đánh cho tan tác thiên binh
Đánh cho kỳ hả hờn mình mới thôi
Tan tành nước chảy hoa trôi
Bấy giờ khỉ ấy mới nguôi vài phần...
 
Dân chuyên sinh mà làm thơ tanh tưởi qua..đáng nể thật
 
anh nói thế làm em ngượng quá
đây thực ra đâu phải là thơ.đây bất quá chỉ là văn vần thôi,làm thơ là phải"để cảm xúc tràn lan trên mặt giấy"cơ
 
Tôn càng tự đắc trăm lần:
"từ nay cai quản cõi trần là ta
Phật tổ ông cũng không tha
Lão già béo ấy có là gì đâu!"
Thoáng nghe gió lộng trên đầu
Hào quang chói lọi bỗng đâu tới gần
Ngộ Không vừa mới định thần
Hóa ra Phật Tổ giáng trần hiển linh
Mắng rằng:"con khỉ súc sinh
Sao mi dám náo thiên đình một khi?"
Ngộ Không khoái chí cười khì
Thưa rằng:tôi cũng định đi tìm ngài
Ngọc đế là kẻ bất tài
Chẳng hề xứng đáng ngồi ngai thiên hòang
Ta đây tài trí đủ đường
Mau mau ngươi bảo hắn nhường ngôi cao!"
 
"Nghe mới nực cười làm sao
Sức ngươi liệu được là bao mà đòi?
Ta đây có một trò chơi
Nếu ngươi thắng được ,xin mời tự nhiên!"
Nói rồi nhập định tham thiền
Hóa to muôn trượng xoè liền tay ra:
"Nếu ngươi chạy thoát được qua
Lòng bàn tay ấy,tức là giỏi hơn
Một lời nặng tựa cửu sơn
Hễ mà ngươi thắng ta nhường ngôi ngay"
 
Ngộ Không vội phóng như bay
Lội mây cưỡi gió ba ngày ba đêm
Xa trông thấy một bậc thềm
Cột cao trăm thước,Tôn liền nghỉ chân
Trong lòng nghĩ ngợi phân vân:
Ta đà bay thoát muôn phần xa xôi
Cùng trời cuối đất đây rồi
Mau đề thơ lại để rồi làm tin"
Rằng:"Ta đại thánh Tề Thiên
Hôm nay ngự giá tới miền này đây"

Viết xong vội vã về ngay
Trong lòng chắc mẩm phen này thắng to
Ngai vàng ấy chẳng phải lo
Ngôi cao thiên đế dành cho ta rồi
Phật Tổ không đáp,chỉ cười
Xoè bàn tay,thấy mười mươi rõ ràng:
"Này đây là những chữ vàng
Chính tay ngươi viết lên bàn tay ta
Tội ngươi quả thật khó tha
Phạt đè dưới núi vẫn là từ bi
Chỉ được giải thoát một khi
Thần tăng Tây Trúc đưa đi độ đường
Đưa người thẳng tới Tây Phương
Gạch tên khỏi sổ đoạn trường là đây"
Dứt lời bốn phía đá bay
Nghìn cân đá núi đè ngay lên người.
 
Chú Trung này viết hay thật. Phục chú phết. Tiếp tục đi.
 
CHƯƠNG IX

Quanh năm suốt tháng phải nằm không
Chịu đủ nắng hè lẫn gió đông
Cô đơn than thở khi quãng vắng
Tủi thân nằm khóc lúc người đông...

Vì gây nên tội âu đành phận
Năm nắng mười mưa dám quản công
Cha mẹ thói đời ăn ở bạc
Ngọc Hòang hờ hững cũng như không!
 
Lại nhớ khi xưa phật bảo ban
Ngộ Không rỗi việc nghĩ miên man
Đại Đường Đông Thổ chân tu ấy
Ta phải theo giúp thật chu tòan

"Nhưng sao vị ấy lại là sư
Ăn chay niệm phật lại thích ư?
-Lắc đầu chép miệng Ngộ Không nghĩ-
Suốt đời kiêng cữ chán bỏ xừ

Hay là thuở trước kẻ cung đao?
Hán đạn,liều tên quyết mũi dao
Cửa nhà xa cách vợ con khuất
Lại thích nhà chùa hơn nhà lao

Hay là thuở trước kẻ văn chương?
Chen hội công danh lỡ lạc đường
Tài cao phận thấp chí khí uất
Cạo đầu làm sãi quên quê hương

Hay là thuở trước khách phong lưu?
Vợ con đàn hạc đuề huề theo
Quan san xa lạ đường lối khó
Ở lại đi tu chí đã liều

Hay là thuở trước khách tài danh?
Đôi đôi lứa lứa cũng linh tinh
Giận duyên tủi phận hờn ân ái
Lạy phật nhờ chôn một khối tình...

Nhưng thôi mặc kệ miễn là ai
Giải thoát cho ta được là may
Sư hay không sư ta mặc kệ
Đằng nào cũng phải gọi bằng thầy!"
 
Sao bạn Trung ko làm thơ tiếp nữa ? Ngày nào cũng lên đây đợi đọc bài bạn mà ko thấy, tiếc quá :D
 
Trung kìa. Thảo lớp tao có ý muốn mày tiếp tục viết thơ phục vụ kìa. Mày chiều đi chứ.:D:)). Trung hào hoa mà.:p
 
Bạn Trung dạo này bận học các em ạ, nghe nói chị của Trung ghê gớm lắm ,bắt Trung phải ngồi học toán cả ngày , khiếp lắm!!!
 
Back
Bên trên